[NP, trọng sinh, H văn, cổ đại] Váy hạ chi thần
7- giẫm lên vết xe đổ
Kể từ khi trở về từ Hoa Đào sơn trang, Thanh Loan liền tự giam mình trong phòng, muốn đem những chuyện xưa cũ ở kiếp trước lần lượt lý giải ra, nhưng hiệu quả quá mức nhỏ bé.Nhớ lại những năm tháng ấy, nàng cơ hồ hoàn toàn tách biệt với cuộc sống bên ngoài, chỉ dựa vào việc ghi chép kinh thư để tu thân dưỡng tính, cũng không biết có phải do ngày đêm sao chép kinh thư, đã cảm động đến Phật Tổ, mới có cơ hội được tái sinh lần nữa.Nàng thở dài nhìn lên vầng trăng sáng lấp lánh, đó là một đêm dài không ngủ của nàng.Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Phải chăng là Yến Quy?Yến Quy, còn được gọi là Yến Vương, là hôn thê của nàng. Nàng nhớ lại y đã bắt đầu một cuộc nổi loạn nhân danh nàng trong tiền kiếp. Nhưng điều này khiến nàng suy nghĩ, nếu cuộc nổi loạn không phải để trả thù cho nàng, nếu y cần một lý do khác để bắt đầu cuộc nổi loạn thì sao?Mong muốn duy nhất của nàng là mọi thứ sẽ không xảy ra theo cách tương tự trong cuộc sống này, dẫu sao đây cũng là cơ hội thứ hai của nàng.Đột nhiên nhìn thấy thanh kiếm của mình, một ý nghĩ mong muốn giải tỏa căng thẳng lóe lên trong đầu, khiến nàng nhặt nó lên và rời khỏi tẩm cung của mình.Phó Tư Niên đã nghĩ ra rất nhiều cách khác nhau để đến gặp công chúa, nhưng không phải như thế này.Công chúa Thanh Loan đứng trong sân múa kiếm. Nàng mặc một chiếc váy lụa mỏng, đỏ rực như lửa, thân thể thướt tha uyển chuyển, váy áo bồng bềnh như hoa rơi trong ao gợn sóng. Cổ tay trắng như sương mai thực hiện động tác múa kiếm thanh thoát và đầy mạnh mẽ.Phó Tư Niên sững sờ nhìn công chúa, bằng cách nào đó hành động múa kiếm của nàng đã vô thức làm khơi dậy ngọn lửa dục vọng không thể kiểm soát nổi lên trong hắn. Thanh Loan múa kiếm đến nhiệt tình, khiến hắn càng ham muốn chiếm đoạt nàng hơn.Hắn rất rõ nàng, nàng muốn được tự do, khát khao bay ra khỏi bức tường thành, rời xa chốn thị phi này. Nhưng thật đáng tiếc, dù nàng là một con chim có thể vỗ cánh bay, nhưng nàng đã được định sẵn phải bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.Thanh Loan đột nhiên dừng hẳn động tác, nàng tĩnh lặng đứng đó, trong tay vẫn giữ chặt thanh kiếm, mắt nhắm nghiền và hài lòng cảm nhận làn gió nhẹ lướt qua hai gò má mình.Phó Tư Niên hít một hơi thật sâu và tiến về phía nàng, nhẹ nhàng và cẩn thận.Công chúa biết ai đó đang tiến lại gần mình, nhưng không biết đó là ai vì lưng nàng hướng về phía người lạ, càng không thể nhìn thấy đôi mắt của Phó Tư Niên ôn nhu, dịu dàng như thế nào khi chúng đáp xuống người nàng.Khi bước chân đến gần hơn, nàng quay lại phía sau, không chút do dự giơ lên thanh kiếm tấn công ngay lập tức. Phó Tư Niên hơi xoay người sang một bên, nhanh như chớp duỗi thẳng hai ngón tay, liền đem cả thanh kiếm của công chúa kẹp chặt lấy. Sau đó, Tạ Thanh Loan mới nhìn rõ Phó Tư Niên đang đứng sau lưng mình.Sóng mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài cực kỳ tuấn mỹ, đôi lông mày như mang theo một tia khí khái hào hùng, không tức giận, cũng không hề kiêu ngạo. Mà hắn lúc này nheo mắt lại, thâm trầm nhìn nàng một cách khó hiểu."Công chúa, người đang quyến rũ thần bằng điệu nhảy của mình sao? Đó phải chăng là chủ ý của người?"Không đợi trả lời, hắn dùng nội lực hất thanh kiếm rơi khỏi tay nàng và đánh vào huyệt đạo trước khi nàng kịp hét lên kêu cứu.Sau đó cả người bị hắn bế lên thắt lưng, hắn áp trán vào trán nàng, và thì thầm vào tai nàng những lời ái muội."Công chúa đừng la lớn, tiết kiệm chút sức lực, chúng ta cần nói chuyện,"Hắn ôm nàng vào lòng, sải bước đi về phía phòng ngủ ...---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com