Np Trong Sinh H Van Co Dai Vay Ha Chi Than
Tạ Chiêu thấy Tạ Thanh Loan vẫn rầu rĩ không vui như cũ nên đổi chủ đề:
"A tỷ, ba ngày nữa là sinh thần chúng ta, năm nay đệ muốn cùng Ly Ly đón sinh thần, đệ cũng đã chuẩn bị lễ vật cho a tỷ, lễ vật đệ chuẩn bị ở bên dưới gốc cây hoa quế chúng ta đã trồng khi còn nhỏ trong Ngự Hoa Viên, tỷ nhất định phải đi xem a, tỷ sẽ rất ngạc nhiên cho xem."Sau đó liền nói muốn đi tìm Ly Ly của hắn một chút, rồi nghênh ngang rời khỏi tẩm cung Tạ Thanh Loan.Tạ Thanh Loan rốt cuộc không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, Tạ Chiêu vừa rời đi, nàng liền phân phó Cẩm Thư rửa mặt trang điểm cho mình một phen, sau đó cùng Nghê Thường chậm rãi đi tới Ngự Hoa Viên.Bên trong Ngự Hoa Viên trăm hoa đua nở, đua nhau khoe sắc, đủ các loại kỳ hoa dị thảo, chỗ nào cũng có, nàng cùng Tạ Chiêu khi còn nhỏ gieo trồng cây hoa quế, tuy không đẹp kiều diễm, nhưng vẫn nổi bật và mang nét độc đáo riêng, cũng xem như đủ tư chất ngạo nghễ sừng sững giữa vườn hoa, lúc này lại là mùa thu, trên cây hoa quế đã bắt đầu chớm nở những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, một làn gió nhẹ thoảng qua, làm lay động hoa nhỏ tản ra hương thơm ngào ngạt.Dựa vào ký ức tuổi thơ, Tạ Thanh Loan nhẹ nhàng đi về phía cây hoa quế thơm ngát, chỉ mơ hồ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi y phục màu xanh dưới tàng cây, nghiêng người nhìn lên cây hoa quế.Nghe thấy tiếng bước chân Tạ Thanh Loan, nam nhân chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía nàng, biểu tình thong dong tự tại, bình tĩnh ôn hòa, đôi mắt như nước mùa thu yên tĩnh đến lạ thường, trong sáng không nói nên lời."Vi thần bái kiến công chúa."
Cố Khinh Trần giơ tay hành lễ với Thanh Loan.Tạ Thanh Loan chợt bừng tỉnh, đây là đại lễ vật Tạ Chiêu dành cho nàng, tức khắc trong lòng xúc động, tuy rằng nàng cảm thấy chính mình không có phúc phận nhận lấy, nhưng cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, Tạ Thanh Loan chỉ nhẹ nhàng gật đầu:
"Cố thừa tướng, biệt lai vô dạng."[Biệt lai vô dạng – 别来无恙 – bié lái wú yàng (câu này rất hay dùng để chào hỏi trong phim, truyện cổ trang này; câu có nghĩa là từ khi ly biệt đến nay mọi sự vẫn bình an đấy chứ?)]Tiếp đến, hai người nhìn nhau không nói gì, thế nhưng có phần yên tĩnh đến xấu hổ, vì thế Cố Khinh Trần khẽ mỉm cười, tựa như chân trời mây trắng phấp phới, như thể bóng tre yên ả trong rừng trúc:
"Công chúa cũng được An Vương điện hạ hẹn đến đây sao?"Trong lòng Tạ Thanh Loan ngượng ngùng cười, hóa ra hoàng thúc Tạ Lãng cũng nhúng tay vào, nhưng nàng lại không muốn giữ mặt mũi cho hoàng thúc hắn, vì thế cười nói:
"Không phải, ta chỉ là đến đây xem cây non ta đã cùng A Chiêu trồng thôi."Dứt lời, liền xoay người nhìn về phía này cây hoa quế ngày càng khỏe mạnh, chỉ vào những đường ngang trên vỏ cây nói:
"Lúc sinh thần mười tuổi ta đã cùng A Chiêu tới nơi này ước lượng thân cao, vì sức lực bọn ta còn yếu ớt, Yến Quy ca ca đã giúp bọn ta khắc lên, để năm sau xem thử là cây lớn nhanh hơn, hay ta và A Chiêu lớn nhanh hơn."Sau đó Tạ Thanh Loan không tránh khỏi vuốt ve một đường thẳng tắp trên thân cây do Yến Quy khắc lên, đến nay đã cao ngang nàng, lúc trước hắn có nói qua 'Ta sẽ chờ đến khi Loan nhi của ta cao lớn như vậy, ta liền có thể cưỡi tuấn mã đến cưới nàng.'Chỉ là hiện giờ thật sự nàng đã cao đến như vậy, Yến Quy ca ca cũng xác thật muốn đến, nhưng không phải đến để hỉ kết lương duyên, mà là trở mặt thành thù.Cố Khinh Trần lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Loan trước mắt, nàng mặc bộ y phục màu trắng, vài chỗ thanh nhã xuất trần, làn váy uốn lượn phía sau, ưu nhã nhưng cũng tràn đầy đẹp đẽ quý giá, mái tóc đen như ngọc bích, tóc được búi đơn giản, vài hạt trân chân no đủ tùy ý tô điểm trên mái tóc mượt mà, cả người thoạt nhìn nhu mỹ lại vô cùng sáng ngời, nàng như thể suy tư nhìn vào cây hoa quế, mắt đẹp lúc nhìn quanh toát ra ưu thương nhàn nhạt, môi đỏ hé mở lại nhộn nhạo khẽ cười nhẹ."Công chúa nhìn vật nhớ người?"
Cố Khinh Trần ôn nhu hỏi."Ừm."
Tạ Thanh Loan gật đầu, nhìn về phía Cố Khinh Trần:
"Chỉ đáng tiếc, đã là cảnh còn người mất."Sau đó nói với Cố Khinh Trần:
"Hôm nay thân thể bổn cung không khoẻ, không thể tiếp tục quấy rầy thừa tướng đại nhân, hôm khác ta sẽ cùng ngài và An Vương điện hạ hảo hảo ôn chuyện."Đang lúc xoay người rời đi, nàng lại đột nhiên vướng phải tà váy của mình, ngay lúc suýt nữa té ngã, Cố Khinh Trần đã từ phía sau một phen đỡ lấy, nàng tức thì ngã vào vòng tay ấm áp Cố Khinh Trần.Nàng ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt xuất trần của Cố Khinh Trần, không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy đường nét khuôn mặt lông mày, ánh mắt hắn lại có chút tương tự với Yến Quy, tuy nhiên, khi chất hai người lại hoàn toàn bất đồng, Cố Khinh Trần mang cho người khác loại cảm giác vinh nhục bất kinh, đến đi vô tình, giờ phút này hắn nhìn Tạ Thanh Loan trong lòng ngực, cũng là 'khán đình tiền hoa khai hoa lạc, mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư'.[Vinh nhục bất kinh: không quan tâm hơn thua; không quan tâm thiệt hơn; hờ hững.][Khán đình tiền hoa khai hoa lạc: Nhìn hoa nở rồi tàn trước sân][Mạn tùy thiên ngoại vân quyển vân thư: mặc cho mọi thứ tùy ý giống như nhưng đám mây tự do tự tại trên bầu trời kia.]Hình ảnh trai tài gái sắc, tình ý miên man rơi hết vào mắt ba nam tử trẻ tuổi ở góc vườn ngự hoa viên.Hai mắt Úc Hàm Quang như phun hỏa, hắn siết chặt nắm tay, thấp giọng hỏi:
"Nhị sư huynh, đệ không có nhìn lầm chứ, có phải Cố Khinh Trần vừa mới cố tình dẫm lên góc váy công chúa hay không?"Bùi Tịnh Chi vẫn thản nhiên nhu hòa tản mạn như cũ, bên môi giơ lên một mạt ý cười, lộ ra mấy phần sắc bén: "Cam đoan không giả."Trong khi Phó Tư Niên tựa hồ như bị bao phủ bởi một tầng băng sương vạn năm, nhưng hắn vẫn bình tĩnh liếc nhìn hai người bên cạnh, lạnh lùng nói: "Chúng ta đi!"Nhìn thấy Phó Tư Niên thật sự tức giận, Úc Hàm Quang cùng Bùi Tịnh Chi chỉ an tĩnh đi theo sau hắn ra khỏi Ngự Hoa Viên.Ba người bọn hắn nghe được từ các nha hoàn rằng hôm nay Hoàng Thượng có chuẩn bị lễ vật cho công chúa ở Ngự Hoa Viên, vì thế mới lặng lẽ đi xem lễ vật một chút, để chuẩn bị cho phù hợp.Nhưng bọn hắn lại không nghĩ rằng tiểu hoàng đế tặng cho tỷ tỷ hắn lễ vật lớn như vậy, thật sâu khiến ba nam nhân đều vô cùng đau đớn.Dọc đường đi ba người đều có tâm tư riêng, nhưng đều không hẹn mà cùng thấy rõ ràng, trong lòng công chúa Thanh Loan có Yến thế tử như thể một nốt chu sa, đỉnh đầu lại có Cố Khinh Trần như thể 'bạch nguyệt quang' (vâng trăng trắng), đột nhiên biến ba người bọn họ thành một vũng máu muỗi trên tường.Đoạn tình trường như thể chiến trường này, nếu bọn hắn muốn liều mạng phản kích, thật sự cần phải bàn bạc kỹ hơn.Tạ Thanh Loan trở lại tẩm cung, lười biếng nằm trên chiếc ghế dài, vừa trêu đùa mao cầu (mèo trắng), vừa suy tư nghĩ hôm nay nàng xem như đã hành động rất đúng đắn, kiên quyết cự tuyệt hảo ý của đệ đệ, thủ đoạn hoạ thuỷ đông dẫn này, thật sự không phải điều Tạ Thanh Loan nàng có thể thực hiện.[hoạ thuỷ đông dẫn: đem tai hoạ đổ cho người khác, gắp lửa bỏ tay người.]Lúc này Cẩm Thư, Nghê Thường, Linh Dược ba nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, dâng lên ba tấm thiệp chúc mừng.Tạ Thanh Loan liền mở từng tấm thiệp ra, hóa ra là vì ngày sinh thần của nàng, ba người đều muốn đưa nàng ra ngoài du ngoạn.Phó Tư Niên muốn mời nàng đến vùng Hương Sơn lân cận vào lúc sáng sớm để ngắm mặt trời mọc, sau giờ ngọ Úc Hàm Quang muốn cưỡi ngựa đi dã ngoại cùng nàng, đến khi chạng vạng sẽ cùng Bùi Tịnh Chi dùng bữa tối.Ai, Tạ Thanh Loan ngồi tâm tắc, sinh thần nàng năm nay đúng là gánh nặng đường xa...... [Gánh nặng đường xa: Ẩn dụ cho việc gánh vác một trách nhiệm nặng nề đòi hỏi sự phấn đấu lâu dài.]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com