[NP, trọng sinh, H văn, cổ đại] Váy hạ chi thần
24 - yên tĩnh đạm bạc
Rất nhanh các cung tì đã kéo đến, lấy thảm lông bao lấy Sính Đình quận chúa, sau đó dìu nàng thất tha thất thểu rời đi.Ban đầu đám thanh niên tài tuấn vây chung quanh hoàng thúc Tạ Lãng, không ngừng bàn tán, trêu ghẹo và chúc mừng hắn.Trong khi Tạ Thanh Loan lại loay hoay tìm kiếm một thân ảnh màu xanh lá, bỗng nhiên phát hiện người nọ đã đi nhanh đến phía bên kia sân.Tạ Thanh Loan vội vàng cùng Nghê Thường đuổi theo gắt gao ở phía sau, vừa đi vừa thấp giọng dò hỏi:
"Ban nãy là nam tử mặc y phục màu xanh kia đã cứu ta phải không?""Đúng vậy, vốn dĩ nô tỳ định tiến lên cứu giúp công chúa, nhưng động tác thân ảnh của người nọ lại nhanh hơn, và sức lực cũng lớn hơn."Mặc dù Tạ Thanh Loan gần như đi với tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không thể theo kịp sải bước của nam tử kia, nàng nhất thời nóng vội nên chân vô tình dẫm trúng tà váy dài, ai da một tiếng, suýt chút nữa đã té ngã.Tuy rằng có Nghê Thường kịp thời đỡ lấy, nàng vẫn bị trẹo chân.Nghe tiếng nàng gọi, nam tử phía trước chợt dừng bước chân, hắn xoay người vội vàng đi về phía nàng.Nam tử duỗi tay đỡ lấy cánh tay của nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Công chúa, người có bị làm sao không?"Giọng nói của hắn thanh nhuận thản nhiên, ngữ khí không nhanh không chậm, giống như một trận gió nhẹ phất qua bên tai.Tạ Thanh Loan chậm rãi ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt nàng chính là một dung mạo thanh tú tuấn nhã tựa như tranh thuỷ mặc đạm nhiên, đôi lông mày như núi xa, mắt tựa hồ nước, trong mắt thủy quang liễm diễm*, tuy rằng lúc này đang quan tâm nhìn mình, nhưng khí chất toát ra từ trên người hắn lại vô cùng tĩnh lặng và đạm bạc, khiến trong lòng nàng không tự chủ được mà bình tĩnh trở lại.[Thủy quang liễm diễm: sóng gợn lăn tăn]Quả nhiên là hắn, thừa tướng Cố Khinh Trần.Kiếp trước, Tạ Thanh Loan không có ấn tượng quá sâu sắc đối với Cố Khinh Trần, sau khi nàng bị ba tên cầm thú lăng nhục bên bờ suối nước nóng, Cố Khinh Trần đã ôm nàng vào trong ngực, Tạ Thanh Loan mơ mơ hồ hồ phát hiện biểu tình trên mặt hắn cực kỳ bi thương, còn có những giọt nước mắt mát lạnh rơi xuống trên khuôn mặt nàng.Lần khác, sau khi nàng đã đến chùa miếu được khoảng hai năm, Cố Khinh Trần đã phụng chỉ tìm đến để an bài nàng đi lưu đày.Kỳ thật nói là đi lưu đày, chi bằng cứ nói rằng muốn đưa nàng an toàn rời khỏi chốn thị phi đi.Lúc đó Tạ Chiêu đã bệnh đến nguy kịch, toàn bộ quốc gia loạn trong giặc ngoài, Phó Tư Niên cùng Úc Hàm Quang trở thành hai đại tướng quân lấy công chuộc tội, đã giằng co cùng Yến Quy ở vùng Ung Quan trong suốt hai năm trời.Sau này Yến Quy đã đưa ra hiệp nghị ngưng chiến, nhằm yêu cầu trả lại Tạ Thanh Loan cho hắn.Tạ Chiêu cảm giác thân thể mình đã ngày càng lụn bại, sợ sau khi hắn chết sẽ không còn ai chiếu cố Tạ Thanh Loan, nên đã nhanh chóng hạ chỉ sai người đưa Tạ Thanh Loan đến phía bắc Yến quốc.Đáng tiếc, thân thể Tạ Thanh Loan bởi vì sống ở trong miếu suốt mấy năm cũng đã rách nát bất kham, toàn trông chờ vào một ít dược liệu quý giá từ trong cung mang đến cho nàng mới có thể tiếp tục duy trì sự sống.Đường đi Yến quốc xa xôi vạn dặm, thân thể nàng vì quá gầy yếu không thể chịu nổi, nên trong một đêm trời đầy tuyết trắng xóa, nàng đã chậm rãi ra đi.Tuy nhiên, trước lúc lâm chung nàng mơ hồ nghe được có người không ngừng kêu tên nàng, chung quy, nàng đã không còn cơ hội đươc nhìn thấy người nọ rốt cuộc là ai."Công chúa?"
Cố Khinh Trần thấy Tạ Thanh Loan nhìn mình hơi xuất thần, vì thế hắn ngượng ngùng gọi nàng một câu.Tạ Thanh Loan tức khắc cảnh giác, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn thừa tướng vừa nãy đã ra tay tương trợ, hiện tại bổn cung không sao."Cố Khinh Trần nhợt nhạt cười, dường như thanh phong tễ nguyệt:
"Công chúa không sao thì tốt, bổn tướng còn có việc đi trước, xin cáo lui."Tạ Thanh Loan hơi gật đầu:
"Thừa tướng bảo trọng, thứ cho ta không tiễn xa được."Lát sau, Cố Khinh Trần liền xoay người rời đi.Nghê Thường tắc đỡ Tạ Thanh Loan chậm rãi hướng đi ngoài cung:
"Công chúa, chân của người bị trẹo rồi, để nô tỳ đi tìm cái bộ liễn cho người."Tạ Thanh Loan vỗ vỗ tay nàng:
"Không có việc gì, vài bước nữa thôi là có thể ngồi xe ngựa trở về."Hai người chậm rãi đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, một hàng cung nhân nâng bộ liễn đến trước mặt nàng."Công chúa điện hạ, thái uý đại nhân lệnh chúng tiểu nhân đưa công chúa ra cửa cung."Thái uý? Phó Tư Niên?Tạ Thanh Loan nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phó Tư Niên đâu.Chung quy vẫn là không chịu nổi mắt cá chân đau đớn, Tạ Thanh Loan cung kính không bằng tuân mệnh đành phải ngồi trên bộ liễn.
"Ban nãy là nam tử mặc y phục màu xanh kia đã cứu ta phải không?""Đúng vậy, vốn dĩ nô tỳ định tiến lên cứu giúp công chúa, nhưng động tác thân ảnh của người nọ lại nhanh hơn, và sức lực cũng lớn hơn."Mặc dù Tạ Thanh Loan gần như đi với tốc độ cực nhanh nhưng vẫn không thể theo kịp sải bước của nam tử kia, nàng nhất thời nóng vội nên chân vô tình dẫm trúng tà váy dài, ai da một tiếng, suýt chút nữa đã té ngã.Tuy rằng có Nghê Thường kịp thời đỡ lấy, nàng vẫn bị trẹo chân.Nghe tiếng nàng gọi, nam tử phía trước chợt dừng bước chân, hắn xoay người vội vàng đi về phía nàng.Nam tử duỗi tay đỡ lấy cánh tay của nàng, nhẹ giọng hỏi:
"Công chúa, người có bị làm sao không?"Giọng nói của hắn thanh nhuận thản nhiên, ngữ khí không nhanh không chậm, giống như một trận gió nhẹ phất qua bên tai.Tạ Thanh Loan chậm rãi ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt nàng chính là một dung mạo thanh tú tuấn nhã tựa như tranh thuỷ mặc đạm nhiên, đôi lông mày như núi xa, mắt tựa hồ nước, trong mắt thủy quang liễm diễm*, tuy rằng lúc này đang quan tâm nhìn mình, nhưng khí chất toát ra từ trên người hắn lại vô cùng tĩnh lặng và đạm bạc, khiến trong lòng nàng không tự chủ được mà bình tĩnh trở lại.[Thủy quang liễm diễm: sóng gợn lăn tăn]Quả nhiên là hắn, thừa tướng Cố Khinh Trần.Kiếp trước, Tạ Thanh Loan không có ấn tượng quá sâu sắc đối với Cố Khinh Trần, sau khi nàng bị ba tên cầm thú lăng nhục bên bờ suối nước nóng, Cố Khinh Trần đã ôm nàng vào trong ngực, Tạ Thanh Loan mơ mơ hồ hồ phát hiện biểu tình trên mặt hắn cực kỳ bi thương, còn có những giọt nước mắt mát lạnh rơi xuống trên khuôn mặt nàng.Lần khác, sau khi nàng đã đến chùa miếu được khoảng hai năm, Cố Khinh Trần đã phụng chỉ tìm đến để an bài nàng đi lưu đày.Kỳ thật nói là đi lưu đày, chi bằng cứ nói rằng muốn đưa nàng an toàn rời khỏi chốn thị phi đi.Lúc đó Tạ Chiêu đã bệnh đến nguy kịch, toàn bộ quốc gia loạn trong giặc ngoài, Phó Tư Niên cùng Úc Hàm Quang trở thành hai đại tướng quân lấy công chuộc tội, đã giằng co cùng Yến Quy ở vùng Ung Quan trong suốt hai năm trời.Sau này Yến Quy đã đưa ra hiệp nghị ngưng chiến, nhằm yêu cầu trả lại Tạ Thanh Loan cho hắn.Tạ Chiêu cảm giác thân thể mình đã ngày càng lụn bại, sợ sau khi hắn chết sẽ không còn ai chiếu cố Tạ Thanh Loan, nên đã nhanh chóng hạ chỉ sai người đưa Tạ Thanh Loan đến phía bắc Yến quốc.Đáng tiếc, thân thể Tạ Thanh Loan bởi vì sống ở trong miếu suốt mấy năm cũng đã rách nát bất kham, toàn trông chờ vào một ít dược liệu quý giá từ trong cung mang đến cho nàng mới có thể tiếp tục duy trì sự sống.Đường đi Yến quốc xa xôi vạn dặm, thân thể nàng vì quá gầy yếu không thể chịu nổi, nên trong một đêm trời đầy tuyết trắng xóa, nàng đã chậm rãi ra đi.Tuy nhiên, trước lúc lâm chung nàng mơ hồ nghe được có người không ngừng kêu tên nàng, chung quy, nàng đã không còn cơ hội đươc nhìn thấy người nọ rốt cuộc là ai."Công chúa?"
Cố Khinh Trần thấy Tạ Thanh Loan nhìn mình hơi xuất thần, vì thế hắn ngượng ngùng gọi nàng một câu.Tạ Thanh Loan tức khắc cảnh giác, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn thừa tướng vừa nãy đã ra tay tương trợ, hiện tại bổn cung không sao."Cố Khinh Trần nhợt nhạt cười, dường như thanh phong tễ nguyệt:
"Công chúa không sao thì tốt, bổn tướng còn có việc đi trước, xin cáo lui."Tạ Thanh Loan hơi gật đầu:
"Thừa tướng bảo trọng, thứ cho ta không tiễn xa được."Lát sau, Cố Khinh Trần liền xoay người rời đi.Nghê Thường tắc đỡ Tạ Thanh Loan chậm rãi hướng đi ngoài cung:
"Công chúa, chân của người bị trẹo rồi, để nô tỳ đi tìm cái bộ liễn cho người."Tạ Thanh Loan vỗ vỗ tay nàng:
"Không có việc gì, vài bước nữa thôi là có thể ngồi xe ngựa trở về."Hai người chậm rãi đi về phía trước, chỉ chốc lát sau, một hàng cung nhân nâng bộ liễn đến trước mặt nàng."Công chúa điện hạ, thái uý đại nhân lệnh chúng tiểu nhân đưa công chúa ra cửa cung."Thái uý? Phó Tư Niên?Tạ Thanh Loan nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Phó Tư Niên đâu.Chung quy vẫn là không chịu nổi mắt cá chân đau đớn, Tạ Thanh Loan cung kính không bằng tuân mệnh đành phải ngồi trên bộ liễn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com