[NP, trọng sinh, H văn, cổ đại] Váy hạ chi thần
11 - hoa trọng cẩm quan thành
[hoa trọng cẩm quan thành: hoa nở đầy cả thành Cẩm Quang - câu thơ trong bài thơ 'xuân dạ hỉ vũ' của Đỗ Phủ]------Sau khi Phó Tư Niên rời khỏi, tinh thần căng thẳng như dây cung rốt cục có thể thả lỏng một chút.Một đêm thăng trầm khiến nàng cảm thấy mê man, thân thể nghiêng một cái, liền đổ gục xuống gối ngủ thiếp đi.Giấc ngủ này rất dài, lúc Thanh Loan tỉnh lại, mặt trời đã lặn, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua qua mép cửa sổ khiến người không khỏi nhớ lại ngày xưa.Quần áo đêm qua của Tạ Thanh Loan đã bị Phó Tư Niên xé rách hoàn toàn, nàng chỉ có thể kéo lê thân thể đau nhức đi tìm quần áo mới mặc lên.Đang lúc định gọi một vài cung nữ đến chuẩn bị nước tắm rửa, rửa sạch thân thể dính nhớp, liền nghe có tiếng người gõ cửa.Tạ Thanh Loan trả lời, sau đó một cung nữ nàng chưa từng gặp qua đi đến.Nàng chậm rãi uốn gối, thấp giọng nói: "Nô tỳ tên là Cẩm Thư, là Thái úy đại nhân phái tới hầu hạ công chúa."Cẩm thư? Vân trung thùy ký cẩm thư lai?[Vân trung thùy ký cẩm thư lai: từ mây nhận được thư tình - câu thơ trong bài thơ nhất tiễn mai của Lý Thanh Chiểu]Nghe có vẻ hơi ái muội, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt xấu xa của Phó Tư Niên, nàng chỉ cảm thấy hai chữ này thật buồn nôn."Thưa công chúa, đây là thư Thái úy đại nhân gửi cho người."Sau khi Thanh Loan mở thư, liền thấy được Phó Tư Niên nét chữ rồng bay phượng múa, như múa bút trút mực mạnh mẽ và đầy cứng cáp.Ý tứ trong thư đại khái thế này, người trong tẩm cung của nàng, ta từ trên xuống dưới đều thay đổi, khó tránh khỏi tay chân có phần không sạch sẽ, thay một cung nữ thông minh lanh lợi bên cạnh nàng, cũng hay giúp đỡ nàng một hai việc, đề phòng công chúa điện hạ ngây thơ lại bị dính vào một âm mưu khác.Sau khi xem hết phong thư, Tạ Thanh Loan không nói nên lời một lúc.Phó Tư Niên hiện tại quyền thế ngập trời cỡ nào, tại đại nội hoàng cung có thể thay toàn bộ người hầu trong tẩm cung của nàng trong vòng chưa đến một ngày, khó trách Thái hậu trăm phương ngàn kế lại muốn trừ khử hắn triệt để.Mà nàng hiện tại chỉ là một công chúa 'ăn bữa hôm lo bữa mai', còn phải dựa vào cánh tay dài của hắn vung lên, xâm nhập vào bức tường nội viện cao lớn này để trông nom cho nàng.[ăn bữa hôm, lo bữa mai: Thiếu đói, túng bấn, chạy ăn từng bữa - thành ngữ TQ]Nàng yên lặng thở dài, đem thư đưa trở lại Cẩm Thư, sau đó lệnh nàng hầu hạ mình tắm rửa.Nhiệt độ nước ấm áp ôm lấy cơ thể nàng, thân thể rã rời mệt mỏi dường như giảm bớt, Tạ Thanh Loan tựa vào thành bồn tắm, rơi vào trầm tư.Hoàng tộc Tạ thị suy yếu khi nhân khẩu bắt đầu trở nên tàn lụi.Mặc dù thế hệ hoàng tổ phụ của Tạ Thanh Loan cung phi đông đảo, nhưng lại cực ít người có thể sinh hạ được hoàng tự, duy chỉ có Lệ phi dưỡng dục một hoàng tử, tên là Tạ Vận.Lệ Phi thân thể yếu ớt hạ sinh Tạ Vận, không lâu sau liền buông tay nhân gian, Tạ Vận lúc ấy được hoàng hậu nuôi dưỡng thành người cũng chính là đương kim Thái hậu hiện tại...Sau khi Tạ Vận tròn mười ba tuổi, lão hoàng đế ngẫu nhiên sủng hạnh một cung nữ, và sinh hạ một tiểu hoàng tử, lấy tên Tạ Lãng. Tạ Vận cùng Tạ Lãng hai người tuổi tác chênh lệch rất xa, thực lực mẫu tộc hai bên cũng là không tương xứng, cho nên sau khi lão Hoàng đế qua đời, tự nhiên Tạ Vận không chút lo âu đăng cơ hoàng đế.Thiếu niên thiên tử Tạ Vận mới mười lăm tuổi lãng mạn ngây thơ, trong một chuyến đi đến Giang Nam, đã gặp gỡ một vị tuyệt thế giai nhân.Liền muốn toàn tâm toàn ý, nguyện một lòng một dạ cùng nàng răng long đầu bạc, mãi không chia lìa.Thái hậu đương nhiên là không cho phép, nhưng đây là lần duy nhất Tạ Vận ngỗ nghịch Thái hậu. Rốt cục cũng rước được mỹ nhân về.Về sau mới có Tạ Thanh Loan nàng cùng đệ đệ Tạ Chiêu.Tạ Thanh Loan cùng Tạ Chiêu có một tuổi thơ hạnh phúc mỹ mãn, đế hậu ân ái, cả ngày ngâm gió ngợi trăng, mang theo tỷ đệ hai người các nàng cùng du sơn ngoạn thủy, cho nên cả hai cùng hài tử trung lưu quý tộc hay dân chúng tầm thường đều cùng một dạng.Thái hậu cũng lười quản, vô tâm vô phế xem như người một nhà, dù sao nàng say mê quyền thế, Tạ Vận lại nguyện ý làm một hoàng đế nhàn nhã, nàng cũng vui vẻ mà hưởng thụ.Tạ Vận làm hoàng đế được mấy năm, tuy không có công đức đáng giá, nhưng việc nước, việc thiên hạ cũng không có mắc sai lầm, duy chỉ có khả năng nhìn xa trông rộng, im hơi lặng tiếng mà bồi dưỡng và đào tạo một nhóm thiếu niên anh tài, bọn hắn hoặc là xuất thân áo vải, hoặc là đến từ lùm cỏ, nhưng tất cả đều là tự thân từng bước từng bước bộc lộ tài hoa...Mười mấy năm qua mọi việc đều thuận lợi im ắng, đến khi hoàng đế cùng hoàng hậu lần lượt lâm bệnh qua đời, thái hậu mới phát hiện, lúc này cả triều đình văn võ, thiếu niên tài năng xuất chúng mọc lên như rừng, đã là 'hoa trọng cẩm quan thành.'Nhân vật đại biểu chính là thừa tướng Cố Khinh Trần, một mực tích cực cải cách chính trị, cùng gia tộc bảo thủ của Thái hậu không ngừng đối kháng.Sau này, Tạ Chiêu mười hai tuổi đăng cơ, vì vẫn chưa thể tự mình chấp chính, hai năm này, trên triều đình, các cựu nguyên lão thuộc phe Thái hậu, thừa tướng Cố Khinh Trần, cùng thái úy Phó Tư Niên tay cầm binh quyền, chia làm ba phần thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com