Chương 41: Mèo lớn ghen
Edit by Náppu*Luca hình chữ đại (大) nằm liệt trên cỏ khô, lỗ tai chuyển tới hướng truyền đến tiếng bước chân. "Meow!" Hắn kêu lên một tiếng tiến lên, cái đuôi nhanh chóng lay động. "Được rồi, mèo đen nhỏ," Lâm Kiều mới vừa làm xong, thân thể nhũn ra, thiếu chút nữa bị hắc báo đè ngã trên mặt đất. Luca dán hắn cọ nửa ngày, đột nhiên nâng lên một chân trước nghiêng đầu nhìn Lâm Kiều, sau đó đầu tiến vào váy da thú của hắn củng loạn. "Luca! Đi ra!" Lâm Kiều nắm lông đen sau gáy hắc báo nhấc hắn qua một bên, "Anh đang làm cái gì?" Luca biến hóa hình thái, mắt lục nhanh chóng ập lên hơi nước: "Em giao phối cùng Dylance! Ô ô ô, em là cáo hư!" Hốc mắt cùng chóp mũi thiếu niên tóc đen đỏ bừng một mảnh, hé miệng kêu khóc, nước bọt ở giữa hàm răng kéo ra chỉ bạc, nước mắt theo gương mặt chảy tới cằm, thoạt nhìn đáng thương lại chật vật. Lâm Kiều chột dạ khiêng hắn trên vai đi vào trong phòng, dọc theo đường đi bước chân phù phiếm, may mắn Dylance ở một bên đỡ. "Đừng khóc, ai nói anh buổi sáng không chịu dậy," Lâm Kiều đặt hắn trên giường đất, "Lần sau giao phối với anh, không được khóc nữa." Ánh mắt Luca sáng lên, mang theo khóc nức nở hỏi: "Thật sao? Anh muốn giao phối hai lần!" Lâm Kiều miễn cưỡng đáp ứng: "Có thể." "Kiều Kiều, anh thích em nhất nga!" Luca ôm lấy Lâm Kiều cọ nước mắt lên ngực hắn, "Vậy ba lần có thể không?" Lâm Kiều đẩy ra hắc báo muốn tiến thêm một thước: "Không thể, anh làm dơ cái đệm của em rồi, trừ một lần giao phối." "Oa!" Hắc báo khóc lớn lên, "Cáo hư!" Dylance lấy qua một miếng da thú ướt đưa cho Lâm Kiều, người sau nắm cằm Luca lau mặt cho hắn. "Em đếm tới ba, nếu anh tiếp tục khóc, vậy lại trừ một lần." Luca trợn tròn đôi mắt không thể tin được nhìn về phía bạn lữ, mếu máo ngừng khóc: "Đừng trừ! Anh không khóc!" Lâm Kiều bị hắn chọc cười, hôn một cái lên chóp mũi mèo đen nhỏ: "Sẽ không trừ, nhưng cũng không được khóc nữa." Dylance nhìn bạn lữ vừa nãy còn ôm nhau thân mật với mình, giờ phút này đang sủng nịch ôm đệ đệ ngốc, cầm con mồi buổi sáng bắt được, xoay người rời đi. Hắn cần phải làm chút việc phân tán lực chú ý, bằng không sẽ nhịn không được cướp đi bạn lữ từ bên người đệ đệ thê thảm. Gà rừng chất thịt tinh tế, có loại mùi hương đặc trưng của gia cầm, vô luận nấu thế nào đều phi thường mỹ vị, đặc biệt là lần trước gà chiên Lâm Kiều làm, ngoài giòn trong mềm, nước thịt bốn phía, đến giờ còn thấy dư vị. Dylance gọn gàng xử lý xong gà rừng, đặt lông gà cùng bộ phận không thể dùng để ăn vào trong giỏ mây, trước tiên cho vào trong nồi đá mỡ gà màu vàng nhạt cùng da gà, lại để xương gà vào, trong nồi lập tức bay ra khí trắng, phát ra tiếng tư tư. Gia vị được Lâm Kiều phân loại đặt ở trong vỏ quá khác nhau, có một ít đã nghiền thành bột, sử dụng rất tiện lợi, rắc vào đồ ăn càng thêm mê người. Chiên xong gà chia thành bốn phần bỏ vào chậu đá khác nhau. "Đông!" Dylance kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một con heo rừng từ ngoài tường vây bay vào, ngay sau đó Alkin nhẹ nhàng đáp xuống đất. "Anh hoàn toàn có thể đi vào bằng cửa gỗ." Alkin kéo dài con mồi tới trong lều tranh, cào cào lỗ tai, vùi đầu ăn một khối gà chiên. Đột nhiên, hắn dừng lại động tác cẩn thận ngửi ngửi cơ bụng Dylance. "Các em giao phối." Alkin thay đổi hình thái, ngữ khí chắc chắn. Dylance không sao cả di chuyển thân thể: "Đúng, đây là hành vi thân mật bình thường giữa bạn lữ." Alkin nắm chặt nắm tay: "Nhưng em ấy từ chối thân mật với anh!" Dylance liếc hắn một cái: "Em còn tưởng rằng anh từ trước đến nay không thèm để ý." "Bởi vì, anh chưa bao giờ thử đi tìm hiểu bạn lữ của chúng ta." Dylance bổ sung. Gân xanh trên trán Alkin nổi lên, cơ bắp toàn thân căng chặt, đồng tử màu vàng nhìn chằm chằm thú nhân tóc bạc trước mặt được Lâm Kiều thích, giận không kiềm được. "Anh từ đầu đã không được đối đãi công bằng!" "A," Dylance khẽ cười một tiếng, "Lâm Kiều ban đầu rất thích anh." Alkin cương cứng tại chỗ, sắc mặt biến đổi. Dylance tránh đi lão hổ ngốc này, bưng đồ ăn cho bạn lữ cùng đệ đệ. Gian ngoài trừ bỏ bếp lớn, còn có một cái bàn làm từ gốc cây, Dylance đặt chậu đá của Lâm Kiều ở trên, chuẩn bị đũa, gọi bạn lữ ra ăn cơm. "Thơm quá a!" Lâm Kiều ngồi trên đống cỏ khô hình tròn há miệng to ăn cơm. Hắn hôm nay tiêu hao quá nhiều thể lực, cần gấp gáp bổ sung năng lượng. Luca miễn cưỡng ngồi xổm cạnh cỏ khô, chân trước đặt trên mặt đất, dùng tư thế thập phần khó khăn ăn, Lâm Kiều vừa mới chuẩn bị cười hắn, phát hiện Dylance cũng lấy tư thế đồng dạng gian nan ngồi xổm. "Ha ha, cái này là đệm dùng hình thái nhân loại ngồi." Lâm Kiều ôm Dylance xuống, xoa xoa đầu hắn. "Luca, ngồi xuống, thịt của anh sắp rớt lên cỏ khô rồi." "Meow." Hắc báo ủy khuất kêu hai tiếng, ngồi xổm trên mặt đất tiếp tục vùi đầu ăn thịt. Tư duy của nhóm mèo lớn khác với hắn, về sau vẫn là giao lưu nhiều một chút, phòng ngừa sự kiện không xong như hôm nay. Lâm Kiều ăn xong, có chút mệt rã rời, hôm nay đã trôi qua hơn phân nửa, hắn không muốn ra ngoài, mang theo Dylance cùng Luca nằm trên giường đất nghỉ ngơi. Đầu to của Alkin từ cửa thăm dò tiến vào, không nói một lời nhảy đến cạnh giường đất, nằm sát Lâm Kiều. Hắc bão bị hai người ép ở trung gian bất mãn, thời tiết rất ấm áp, hoàn toàn không cần phải nằm sát nhau như vậy! Hơn nữa trên người Alkin rụng lông rất nhiều, lông thừa đều dính trên người hắn, thật đáng ghét. Hắc báo kêu meow meow chui vào trong lòng Lâm Kiều. Mắt thú của Alkin xốc lên một khe hỏ, trộm đặt móng vuốt kề sát cánh tay bạn lữ. * Không có cái gì hạnh phúc hơn so với nằm thoải mái trên giường lớn ngủ trưa, nếu có, đó chính là đồng thời ôm lấy hai con mèo lớn. Lâm Kiều sờ sờ lưng hắc báo, xoa xoa bụng Dylance, duỗi người. Trước mắt cũng không có chính sự gì để làm, Lâm Kiều chuẩn bị bò dậy đan một ít giỏ mây. Thu thập các loại trái cây, hạt giống, nhánh cỏ... Hắn thích dựa theo chủng loại bất đồng tách ra lưu trữ, cứ như vậy, sẽ cần dùng đến rất nhiều vật chứa. "Meow." Lâm Kiều không thể hiểu được nhìn lão hổ phát ra âm thanh, hắn lúc nào đã học tiếng mèo kêu của Luca? "Chuyện gì?" Alkin nhảy xuống từ trên giường đất, lấy cái lược đơn sơ trong giỏ mây trữ vật Lâm Kiều làm ra, sau đó cào cào bộ lông, dưới ánh mặt trời, lông thừa của hắn giống như bồ công anh bay tán loạn. Đại lão hổ cũng không nói lời nào, ngồi xổm tại chỗ lẳng lặng nhìn Lâm Kiều. "Ai." Việc hàng ngày không thể không làm, Lâm Kiều nhận mệnh mang theo lão hổ đi đến chỗ cỏ khô trong viện, vỗ vỗ vị trí bên người. Alkin chậm rì rì nằm nghiêng xuống, cái đuôi chụp đánh lên cỏ khô. Lông của lão hổ này cũng quá nhiều, từ khi bắt đầu rụng lông đến bây giờ đã qua rất lâu, cư nhiên còn có thể rụng xuống lượng lớn lông thừa như thế. Lâm Kiều gom đám lông lại, ý bảo lão hổ đổi tư thế. Alkin nghiêng bụng, đôi mắt mở ra một khe nhỏ đánh giá bạn lữ. Dylance nói em ấy ban đầu rất thích mình? Cáo đỏ hay thay đổi này, hiện tại căn bản chỉ thích Dylance cùng Luca! Alkin dùng chân trước ôm lấy cánh tay Lâm Kiều không buông, phát ra tiếng gầm nhẹ. Lâm Kiều không biết lão hổ lại xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ nói: "Nói tiếng người." Alkin thay đổi hình thái ngồi dậy: "Em thích chải lông cho anh không?" Lâm Kiều dại mặt ra, nghe lời nói hơn nữa còn biểu tình như vậy, phiên dịch ra căn bản chính là "Giống cái, chải lông cho tôi là vinh quang của cậu". Hắn đánh một cái vào bả vai Alkin: "Biến trở về đi!" Đại lão hổ biến trở về nguyên hình nằm liệt trên cỏ khô. Lâm Kiều chải vuốt xong phần lông còn lại, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng meow meow quen thuộc của Luca. "Luca, ra đây." Lâm Kiều nhìn thấy cái đầu mèo nhỏ dò ra từ cửa sổ. Luca bước chân nhẹ nhàng chạy tới nằm trong lòng ngực bạn lữ. "Alkin, anh có thể đứng lên." Lâm Kiều nhìn lão hổ nằm trên cỏ khô vẫn không nhúc nhích rất bất đắc dĩ, đành phải bắt lấy hai chân trước của hắn kéo qua một bên. Luca nhào qua cắn đuôi lão hổ không biết xấu hổ. Alkin cùng hắn đánh thành một đoàn, tương đối mà nói hắc báo hình thể nhỏ xinh rất nhanh đã bị chế phục. Lâm Kiều chống cằm rất hứng thú quan sát. Cuối cùng, Alkin buông đệ đệ, nhảy khỏi tường vây, không biết đi đâu. Lâm Kiều bắt đầu chải lông thuận tiện bắt trùng cho hắc báo, cửa sổ truyền đến tiếng vang, hắn quay đầu nhìn, phát hiện Dylance lộ ra cái đầu, chân trước đặt trên bệ cửa sổ. "Dylance, lại đây chải lông." Báo tuyết ưu nhã uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cửa sổ, nằm một bên cỏ khô. -Hết chương 41-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com