Chương 17: Bí mật của Alkin
Edit by Náppu*Trở lại lều trại, Dylance buông Lâm Kiều, lại lần nữa thò đầu qua nhẹ ngửi ngửi, xác nhận hắn có bị thương hay không.Lâm Kiều bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho rất không được tự nhiên, đành phải thay đổi hình thái quấn lên da thú."Em không có bị rắn cắn trúng, chỉ là bị hoảng sợ.""Vậy là tốt rồi." Dylance cũng thay đổi hình thái, trên mặt mang theo ý cười rõ ràng, "Anh đi cắt thịt trâu rừng."Lâm Kiều bị nụ cười của hắn làm cho không thể hiểu được, gật đầu thu dọn mật quả, gia vị dùng quả dại.Alkin cũng không giống như bình thường nằm trên da thú, hắn đoan chính ngồi xổm trước người Lâm Kiều, đầu to cơ hồ cao ngang ngửa người sau, nhếch môi nỗ lực dùng mặt lão hổ làm ra biểu tình trào phúng giống như nhân loại.Lâm Kiều không chút khách khí trợn trắng mắt với hắn, tuy rằng hắn là người đầu tiên giúp mình thoát khỏi tập kích của rắn, nhưng cũng không thể bỏ qua hành vi hắn cười nhạo người bị hại.Luca phát ra tiếng như mèo kêu "Meow Meow", Lâm Kiều biết đây là tín hiệu vui sướng, hắc báo vòng quanh hắn một vòng, sau đó người lập đứng lên, ghé vào vai hắn dùng móng vuốt khảy lỗ tai hắn.Lâm Kiều lúc này mới phát hiện, hắn không biết lúc nào đã lộ ra tai cáo, hai cái tai lông xù ngây ngốc ở đỉnh đầu, càng bởi vì hắc báo đụng vào mà không tự giác run run.Trời ạ! Lâm Kiều đè lại tai ý đồ muốn làm chúng nó biến trở về nguyên trạng, nhưng không làm được, Luca thậm chí còn ngậm toàn bộ tai hắn vào trong miệng."Luca." Lâm Kiều đem hắc báo đang vẫy đuôi đẩy đến một bên, "Dừng lại, đi giúp Dylance."Luca thất vọng kêu một tiếng, rũ đuôi ra cửa.Lâm Kiều đem tầm mắt chuyển đến Alkin, thần sắc nghiêm túc, người sau lười biếng trở lại trên da thú.Cuối cùng có thể an tâm sửa sang lại vật phẩm, Lâm Kiều đem mật quả chia ra một núi nhỏ, chuẩn bị ngày mai đi thăm bạn lữ của Đường Đóa mang cho ấu tể của cậu, nghĩ nghĩ, lại chia ra một núi nhỏ khoai tây cùng hạt dẻ.Trong nhà Đường Đóa không ai có thể đi săn, nếu đã chữa khỏi chân cho bạn lữ hắn, không lý nào lại nhìn một nhà này đói chết trong mùa tuyết rơi, đương nhiên cũng không thể đơn giản cung cấp trợ giúp, hành vi như vậy sẽ khiến mối quan hệ hại nhiều hơn lợi, có thể làm như là cho mượn đồ ăn, sau mùa tuyết rơi để bọn họ chậm rãi trả lại là được.Lâm Kiều lên kế hoạch xong, đem ý nghĩ của mình nói cho báo tuyết đang cất giữ đồ ăn.Dylance không phản đối, hắn chia ra một khối lớn thịt trâu rừng, ý bảo Lâm Kiều có thể mang cho Đường Đóa.Ăn xong cơm tối, Lâm Kiều mang theo hắc báo Luca đảm đương việc khuân vác đi tới nhà Đường Đóa."Lâm Kiều!" Đường Đóa có vẻ rất vui mừng, tiếp đón hắn vào lều trại.Lâm Kiều nói Luca đặt đồ ngoài cửa: "Đây là cho mọi người, chờ vượt qua mùa tuyết rơi trả lại cho tôi là được."Đường Đóa ôm ấu tể Viên Điểm nước mắt lưng tròng: "Đồ ăn của các cậu đủ ăn không?""Rất sung túc."Tiểu gấu trúc Đường Đóa bởi vì cảm xúc kích động, từ đỉnh đầu nhảy ra hai cái cái tai, thoạt nhìn phi thường đáng yêu.Lâm Kiều nhìn cậu, nguyên lai giống cái là vì như vậy mới lộ ra tai? Trời ạ, hắn nhất định phải học cách khống chế cảm xúc, thật sự là... Quá xấu hổ.Cưỡng bách tầm mắt mình dời khỏi đỉnh đầu Đường Đóa, Lâm Kiều đi xem báo đốm nằm trên đệm da thú, hắn so với lần trước gặp tinh thần đã tốt hơn rất nhiều.Lâm Kiều sờ chỗ hắn bị thương, không còn sưng to dị thường nữa, xương cốt bên trong cũng nối về vị trí, nếu dựa theo Alkin, hẳn là trước khi kết thúc mùa tuyết rơi thì có thể khỏi hẳn, hắn đem phán đoán của mình nói cho Đường Đóa, người sau lại lần nữa nước mắt lưng tròng biểu đạt cảm tạ.Lâm Kiều nhớ tới hắc báo ngồi xổm ngoài cửa chịu đông lạnh, rất nhanh rời khỏi nhà Đường Đóa, Viên Điểm đi theo bọn họ vài bước, phát ra tiếng kêu non nớt."Vật nhỏ, về nhà đi thôi."Viên Điểm liếm ngón tay Lâm Kiều đặt trên đỉnh đầu nhóc, lưu luyến về nhà.Ở một lều trại ấm áp rộng mở khác, lão hổ to lớn ở trên da thú nôn nóng dạo bước, thấy báo tuyết nhàn nhã nằm một bên liếm lông, gầm nhẹ một tiếng, biến hóa hình thái."Em cứ mặc kệ con cáo kia nhiều lần đặt chân đến địa bàn của thú nhân xa lạ khác? Còn dung túng cậu ta cho thú nhân khác đồ ăn?" Alkin phi thường phẫn nộ.Dylance thay đổi hình thái, sửa sang lại tóc dài màu bạc mềm mại của mình: "Vậy thì sao? Em ấy chỉ đang trợ giúp giống cái cùng ấu tể."Mắt vàng nguy hiểm của Alkin nheo lại: "Cậu ta là bạn lữ của chúng ta.""Alkin, chúng ta phải hoàn toàn tôn trọng suy nghĩ của Lâm Kiều, huống hồ không có em ấy, con mồi đó căn bản không bắt được""Hừ, thì đã làm sao, anh không cho phép bạn lữ của anh thân cận thú nhân khác."Alkin tại chỗ hóa thành hổ lớn phóng ra khỏi lều trại, vừa vặn gặp được Lâm Kiều đang trên đường về."Alkin? Anh không ở trong lều trại chạy ra đây làm gì?""Grào!"Lâm Kiều mờ mịt nhìn Alkin, lão hổ dùng móng vuốt đào đất, làm cho tuyết bay loạn, không biết đang phát điên cái gì."Về nhà! Chân bị thương của anh còn chưa khỏi, chẳng lẽ anh muốn vẫn luôn làm người què hả?"Alkin nghe thấy hai chữ người què bỗng nhiên cứng đờ, móng vuốt đang nâng lên chậm rãi hạ xuống, đi theo phía sau Lâm Kiều vào nhà.Hừ, chờ hắn khỏi bệnh sẽ giáo huấn lại giống cái này.Lâm Kiều không để ý tới cử chỉ kỳ quái của đại lão hổ đi phía sau, dán vào Luca sưởi ấm đi về nhà.Dylance nhìn thấy Lâm Kiều trở về, đưa cho hắn một khối khoai nướng chín: "Lại đây sưởi ấm.""Ân." Lâm Kiều ngồi xuống bên cạnh hắn, đều nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, hiện giờ Dylance bên cạnh ánh lửa cũng thập phần mỹ lệ, tắm gội ánh sáng vàng ấm áp, cả người nhu hòa rất nhiều, sườn mặt giống như điêu khắc.Lâm Kiều đem khoai trong tay lột vỏ rồi đưa qua đi: "Cho anh."Dylance hơi nâng lên khóe miệng: "Cảm ơn.""Grào." Luca đem đầu to chen vào giữa Lâm Kiều với ca ca, ngậm khối khoai chưa lột vỏ của mình.Lâm Kiều nhận mệnh lột vỏ cho hắn: "Ăn đi."Luca đem khoai tây thơm nức trên tay Lâm Kiều nuốt chửng, nằm dán sát vào hắn.Ba người cứ như vậy ở bên cạnh đống lửa cũng rất ấm áp, Lâm Kiều không có gì làm, cùng Dylance thảo luận kế hoạch ngày mai.Alkin tới gần đống lửa hơn một chút, cái đuôi đem đệm da thú chụp đánh đến kêu bạch bạch rung động, đáng tiếc không ai để ý tới.Ban đêm Lâm Kiều theo lẽ thường biến thành cáo đỏ chui vào túi ngủ sưởi ấm, hai bên là mèo lớn da lông ấm áp, một đêm mộng đẹp.Sáng sớm hôm sau, Alkin lại một mình ra ngoài.Lâm Kiều biết hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì cũng không để ý tới, đơn giản ăn chút thịt hầm, chuẩn bị ra ngoài."Lâm Kiều?"Cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của thỏ tai dài Hi Tạp, Lâm Kiều ra cửa thấy hắn ôm áo da thú đã làm xong cùng một bó rơm, ngượng ngùng đứng ở cửa."Đồ cậu muốn làm xong rồi."Lâm Kiều mời Hi Tạp vào nhà, bị giống cái này từ chối, đành phải để cậu ấy chờ một lát, chính mình mang tới mật quả cùng thịt trâu rừng."Cái này là cho ấu tể, đừng từ chối."Hi Tạp đột nhiên lộ ra hai cái tai dài màu xám rũ xuống: "Tôi không thể lại lấy đồ ăn của các cậu, cậu cất trữ lại đi, thời tiết còn sẽ lạnh hơn một chút."Lâm Kiều đem đồ nhét vào trong tay cậu: "Chúng tôi có đồ ăn sung túc, nhận lấy đi, về sau có da thú cần làm còn phải làm phiền cậu, huống hồ bó rơm này thật sự rất thoải mái, tôi rất thích."Hi Tạp thấy thái độ hắn kiên quyết, đành phải nhận lấy đồ vật, đỏ mặt nói lời cảm tạ.Tiễn Hi Tạp đi, Lâm Kiều cùng hai con mèo lớn đi ra chỗ bẫy rập.Con mồi trong bẫy rập vẫn như cũ là heo rừng đen, làm người ngoài ý muốn chính là, còn có một con heo con trên người có sọc dưa hấu dài, thoạt nhìn chất thịt phi thường tươi mới, đêm nay có thể nướng cùng mật quả, nhất định sẽ thập phần mỹ vị.Lâm Kiều cùng Luca chảy nước miếng với con mồi dưới đáy hố, Dylance nhảy xuống đem heo rừng lớn ngậm lên, Luca như là sợ heo con chạy mất, nhảy vào ngậm nó trong miệng không muốn buông ra.Sửa sang lại bẫy rập, bọn họ trước phải đem con mồi mang về nhà, lại đi thu thập một ít nhánh cây.Trở lại lều trại, Alkin đã về trước, trước mặt hắn có một con thỏ tuyết, lúc này hơi có chút khoe mẽ đem con mồi đẩy tới hướng Lâm Kiều.Lại là thỏ tuyết! Lâm Kiều rất bất ngờ, lão hổ què chân này rốt cuộc làm như thế nào?-Hết chương 17-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com