TruyenHHH.com

( NP /Song / Caoh ) Xuyên Nhanh : Bé Đáng Thương Bị Các Lão Đại Quyển Dưỡng

Chương 9 : Anh khờ cưới vợ

ThL2714

"Thành... thành thân?"

Chiếc bánh trong tay Triệu Nhị Sơn rơi 'bịch' xuống bàn. Hắn trừng lớn mắt, miệng há hốc rồi đột nhiên hú lên một tiếng, sau đó lại 'hì hì' cười ngây ngô.

"Thành thân, thành thân, thành thân, thành thân với nương tử, tốt quá! Ta sắp được thành thân với nương tử rồi!"

"Đại ca, huynh không được lừa ta đâu nha. Huynh đã nói sẽ cho đệ thành thân với nương tử rồi đó, ta nhớ kỹ rồi" Lúc này hắn thật sự vui mừng hệt như một tên ngốc vậy.

"Ta sắp được làm tân lang, sắp thành thân với nương tử, sắp được vén khăn hỉ, còn sắp được động phòng với nương tử nữa!"

Nói đến động phòng, hắn chợt nhớ lại cảm giác đê mê tối qua,Triệu Nhị Sơn không khỏi thấy xao xuyến ,ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nương tử mình trông như sợ người ta không biết mình là kẻ háo sắc.

"Ta thích nhất là động phòng với nương tử á,thoải mái lắm luôn!"

Hắn hớn hở khoe ra với vẻ mặt đầy đắc ý. 

"Khụ khụ khụ..." Triệu Đại Sơn trực tiếp bị sặc nước,anh ho khan dữ dội.

Nhị đệ thật đúng là...Xem ra sau này phải dặn dò thật cẩn thận mới được, những lời như thế này không thể tùy tiện nói như vậy. 

Anh xấu hổ liếc nhìn Đường Tiểu Đường một cái rồi vội vàng thu lại ánh mắt, nghiêm mặt răn dạy Triệu Nhị Sơn.

"Nhị đệ, không được nói bậy!"

Triệu Nhị Sơn không hiểu mình đã nói bậy ở chỗ nào ,nhưng mà lúc này hắn đang vui sướng vì sắp được thành thân với nương tử, nên dù bị quở trách cũng chẳng tức giận, hắn tha thiết mà nhìn đại ca nhà mình. 

"Đại ca, vậy bây giờ đệ muốn thành hôn với nương tử luôn!"

Hắn không muốn đợi thêm chút nào nữa, nếu bây giờ thành thân liền thì tối nay lại được động phòng với nương tử, hí hí hí...

Triệu Nhị Sơn càng nghĩ càng thấy phấn khích,hắn ôm chặt lấy nương tử mình, cái đầu to liên tục cọ cọ vào hõm cổ của Đường Tiểu Đường khiến cậu ngứa ngáy không thôi. 

Đường Tiểu Đường bị hắn cọ tới mức đỏ mặt tía tai,hai bàn tay nhỏ chống lên trên ngực tên đàn ông ngốc, khẽ đẩy ra nhỏ giọng nói :

"Đừng... đừng cọ nữa"

Thật là quá xấu hổ.

Đường Tiểu Đường lén liếc nhìn Triệu Đại Sơn một cái rồi lại chột dạ mà vội rụt ánh mắt về,cả khuôn mặt nhỏ trông càng đỏ hơn. 

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng e ấp của cậu, trong lòng Triệu Đại Sơn không khỏi xao động ,nhưng rất nhanh anh đã kìm nén cảm giác khác lạ này xuống. 

Còn Triệu Nhị Sơn lại hoàn toàn không nhận ra điều gì, hắn chỉ cảm thấy nương tử ở trong lòng ngực mình vừa mềm mại vừa thơm tho ,trên đời này, chẳng ai tốt hơn nương tử hắn được nữa. 

Giọng của nương tử dịu nhẹ, thật dễ nghe. 

Càng nghĩ thì lòng càng dậy sóng, phần thân dưới Triệu Nhị Sơn không khỏi có dấu hiệu ngốc đầu dậy, quần đều đã bị độn lên thành một cục to. 

"Nương tử ơi..."Hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên nóng rực,toàn bộ đều phả thẳng vào hõm cổ của Đường Tiểu Đường. 

"Nương tử, ta muốn..."

Tim Đường Tiểu Đường đập thình thịch,trước khi Triệu Nhị Sơn nói ra những lời ngốc nghếch hơn nữa thì cậu đã lập tức dùng hai tay bịt chặt miệng hắn, chặn hết tất cả những lời hắn chưa kịp nói lại. 

Triệu Nhị Sơn bị bịt miệng thì liền ngẩn người,sau đó hắn thè lưỡi ra, đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cậu. 

Đường Tiểu Đường giật nảy mình, cặp mắt trợn to, vội vàng rụt tay về giấu ra sau lưng ,vừa xấu hổ lại vừa tức giận mà trừng mắt nhìn hắn. 

Cái trừng mắt ấy lại đẹp đến lạ,giống như một chiếc móc câu nhỏ nhẹ nhàng móc vào trái tim của Triệu Nhị Sơn. 

Thình thịch...thình thịch...

Triệu Nhị Sơn nghe rõ tiếng tim đập liên hồi của mình, cây gậy bên dưới càng thêm ngang ngược, không chút kiêng dè. 

"Nương tử ơi, em đẹp thật đó" 

"Nhị đệ!" Triệu Đại Sơn nhíu mày,lạnh giọng ra lệnh : "Ngồi cho đàng hoàng,đệ cứ như vậy thì đệ muội sẽ giận đó!"

"Hả?"Triệu Nhị Sơn lo lắng nương tử mình thật sự sẽ giận ,dù không vui lắm nhưng hắn vẫn nghe lời không dính lên Đường Tiểu Đường nữa. 

"Nương tử, em đừng giận mà" Giọng Triệu Nhị Sơn thật cẩn thận mà dỗ dành.

Tim Đường Tiểu Đường lại bị khều một cái, trở nên mềm nhũn.

Cái tên ngốc này, dù ngốc nhưng thật ra cũng biết quan tâm đến người khác. 

Không còn bị Triệu Nhị Sơn xen ngang, Triệu Đại Sơn mới tiếp tục nói.

"Bây giờ trong nhà chỉ còn hai huynh đệ bọn ta, chuyện hôn sự sẽ được làm đơn giản,ngày lành định vào ba ngày nữa, em thấy thế nào?"

Khi nói lời này, Triệu Đại Sơn có chút căng thẳng.

Thiếu niên sẽ nói ra ý định rời đi sao? Nếu cậu thật sự muốn đi thì phải làm thế nào đây? Phải thật sự để cậu rời đi à? 

Nhưng cậu đã cùng nhị đệ làm ra chuyện như vậy rồi, chẳng phải đã chứng minh rằng cậu cũng nguyện ý ở lại sao? 

Trong lòng Triệu Đại Sơn đã hoàn toàn xem cậu thiếu niên như đệ muội của mình. 

Anh không muốn để thiếu niên rời đi. 

Hơn nữa nam với nam thành thân tuy là hiếm nhưng cũng không phải chưa từng có, nhiều lắm thì cũng chỉ bị người ta buôn chuyện đôi chút thôi, mà huynh đệ họ cũng chẳng buồn để ý đến, chỉ là Triệu Đại Sơn không chắc liệu cậu thiếu niên có để tâm tới nó hay không. 

Triệu Đại Sơn bất an vô cùng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cái đầu đang cúi thấp của thiếu niên. 

Ngay khi anh càng lúc càng bất an thì cậu thiếu niên lại khẽ gật đầu, nhẹ giọng lên tiếng.

"Được"

Không có lớn tiếng từ chối, không khóc lóc van xin để cho cậu được về nhà, chỉ bình thản mà chấp nhận như vậy.

Triệu Đại Sơn có chút bất ngờ, nhưng vẫn phải nói là, trái tim luôn treo lơ lửng của anh giờ đây đã hoàn toàn được buông lỏng. 

"Sau này em cũng giống nhị đệ, cứ gọi ta là đại ca được rồi"

Đường Tiểu Đường gật đầu, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Đại ca"

'Ngoan quá' Triệu Đại Sơn thầm nghĩ. 

Anh do dự một chút, đôi môi hơi mấp máy, cuối cùng cũng không nói gì thêm. 

Thực ra anh muốn hỏi rằng 'rốt cuộc em là nam hay nữ?'

Triệu Đại Sơn mãi mãi không quên được cảnh tượng mê hoặc lòng người đêm đó, cậu thiếu niên cả người trần trụi bị nhị đệ dang rộng hai chân ra, khắp người da dẻ trắng nõn tựa như đang phát sáng.

Tin tức Triệu nhị nhà họ Triệu sắp thành thân nhanh chóng lan truyền khắp làng. 

"Không biết lão đại nhà họ Triệu nghĩ cái gì nữa, sao lại có thể để nhị đệ của hắn lấy một đứa con trai chứ?"

"Hầy, chuyện này là do ngươi không biết rồi, tiểu nương tử đó là do lão nhị nhà họ Triệu tự đòi lấy cho bằng được đấy ,Triệu lão đại muốn tìm nương tử khác cho nó cũng không chịu, cứ nhất quyết nhận thằng nhóc mua về đó làm nương tử"

"Vậy chắc chắn là phải đẹp lắm đây, nếu không thì lão nhị làm gì mà một hai đòi hắn làm nương tử chứ?"

"Các ngươi đoán trúng rồi đó! Tiểu nương tử của Triệu lão nhị đó đẹp thì thôi rồi,ta từng nhìn thoáng qua một lần ,không hề nói quá đâu nha, da dẻ mịn màn,nhìn cứ như tiên đồng bước ra từ tranh vậy, khác hẳn với đám người nhà quê như mình"

..........

Nhà họ Triệu ở trong làng chẳng có mấy người thân thích,nên ngày thành thân chỉ mời vài vị bô lão đáng kính trọng tộc, bày ra mấy mâm cỗ đơn giản.

Về việc hôn sự này, các bậc trưởng bối trong tộc không phải là không có ý kiến. 

Dẫu rằng cậu dâu nam này dung mạo như hoa như ngọc, xinh đẹp tựa như tiên giáng trần nhưng dù sao cậu cũng là nam tử,lại đâu thể sinh con,lấy về làm gì ? 

Trong tiệc rượu, có một vị tộc lão lên tiếng rằng tuy Triệu Nhị Sơn có khờ dại nhưng cũng không đến nỗi phải lấy một nam nhân làm nương tử.

Nhưng còn chưa để ông ta nói dứt câu, Triệu Nhị Sơn đã tỏ vẻ không vui ,nếu không có Triệu Đại Sơn canh chừng thì hắn có thể đã chửi um lên với vị tộc trưởng kia rồi,thiếu chút nữa là khiến vị tộc lão kia tức chết.

Thế này thì, thật đúng là , lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú,vị tộc lão kia tức đến mức dựng râu trừng mắt, trực tiếp phẩy tay không thèm quản nữa. 

Hừ! Người ta đã không bận tâm, ông cũng chẳng rỗi hơi mà đi lo chuyện bao đồng.

Triệu Nhị Sơn đã sớm mất kiên nhẫn,vừa chớp được cơ hội là hắn liền chạy thẳng vào phòng. 

Ở trên giường, tiểu nương tử xinh xắn của hắn đang ngồi ở đó,cậu ngẩng đầu nhìn qua rồi nhẹ nhàng mỉm cười.

Linh hồn bé nhỏ của Triệu Nhị Sơn như bị câu đi mất,thằng nhỏ bên dưới háng lúc này trực tiếp dựng đứng lên.

Động phòng!

Bây giờ phải động phòng ngay !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com