TruyenHHH.com

( NP /Song / Caoh ) Xuyên Nhanh : Bé Đáng Thương Bị Các Lão Đại Quyển Dưỡng

Chương 3 : bị nương tử hôn / ngủ chung phòng với nương tử

ThL2714

Ngủ? 

Ngủ gì cơ? 

Đường Tiểu Đường nhìn bầu trời sáng trưng ở bên ngoài, trong lòng vừa thấy bất lực lại có chút thẹn thùng.

Cậu đỏ mặt lắc lắc đầu. 

Lắc đầu chính là từ chối,gương mặt của Triệu Nhị Sơn lập tức lộ rõ vẻ mất mát , hắn phồng má lên rồi dùng đôi mắt to vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên trước mặt.

"Nương tử ơi..."

Cái giọng điệu cực kỳ uất ức.

Rõ ràng là một người to cao lực lưỡng hệt như con trâu, vậy mà giờ đây lại bày ra vẻ mặt đáng thương như thế này, thật là... 

Phụt— —

Đường Tiểu Đường không nhịn được bật cười cong hết cả mắt. 

Triệu Nhị Sơn nhìn đến ngây người,hắn nuốt nước miếng "Nương tử, em cười lên đẹp quá"

Ngay sau đó hắn đã bị cậu lườm một cái.

Dù bị lườm nhưng Triệu Nhị Sơn lại không hề giận, hắn nhìn ra được nương tử của mình không thực sự tức giận mà rõ ràng chỉ đang làm nũng với mình thôi. 

Dễ thương quá! 

"Ục ục..."

Bụng Đường Tiểu Đường kêu lên. 

"Nương tử, em đói rồi hả?" Triệu Nhị Sơn hỏi. 

Đường Tiểu Đường đỏ mặt gật đầu, đúng là cậu đang đói thật.

Khi ở chỗ bọn buôn người, vì để ngăn cậu có sức bỏ trốn nên mỗi ngày chúng chỉ cho cậu ăn rất ít, ít đến mức chỉ đủ để giữ lại chút hơi tàn mà thôi.

"Bây giờ ta sẽ đi nấu cơm ngay!"Triệu Nhị Sơn nói xong lập tức xoay người bước ra ngoài nấu cơm.

Đường Tiểu Đường nằm trên giường đất, toàn thân đều đã rả rời, chẳng mấy chốc cậu đã thiếp đi. 

Cậu bị cơn đói làm cho tỉnh dậy, khi mở mắt ra thì đã bị Triệu Nhị Sơn đang thò đầu sát lại khiến cậu giật nảy mình.

Triệu Nhị Sơn nhe răng cười ngây ngô.

"Nương tử em tỉnh rồi sao. Ta nấu cơm xong rồi, để ta mang vào cho em ăn"

Chẳng bao lâu sau, Triệu Nhị Sơn đã hí hửng bưng đồ ăn vào.

Có cơm trắng, thậm chí còn có cả một bát thịt! 

Nếu là trước đây thì Đường Tiểu Đường sẽ chẳng buồn để những món này vào mắt, nhưng bây giờ gần như lập tức nước miếng đã ứa đầy ra trong khoang miệng cậu.

Triệu Nhị Sơn vội giục cậu.

"Nương tử, em mau ăn đi"

Đường Tiểu Đường nhìn thấy Triệu Nhị Sơn cũng đang không ngừng nuốt nước miếng.

Cậu nghĩ thầm đây chắc chắn là những món ăn tốt nhất mà hắn có thể dọn ra. 

Trái tim Đường Tiểu Đường trở nên mềm nhũn,vô cùng ấm áp.

Cậu gắp một miếng thịt đưa tới miệng Triệu Nhị Sơn. 

Triệu Nhị Sơn liền ngẩn người, đối diện với đôi mắt cong cong của tiểu nương tử nhà mình,hắn lập tức hả cái miệng rộng cười ngây ngốc.

Nhưng hắn không ăn: "Ta không đói ,nương tử, em cứ ăn đi"

Rõ ràng đã rất muốn nhưng vẫn làm bộ như là mình không đói. 

Trái tim Đường Tiểu Đường càng nhũn ra thêm, cậu kiên quyết đút miếng thịt vào miệng Triệu Nhị Sơn. 

Triệu Nhị Sơn ăn miếng thịt đó, cười đến híp cả mắt nhưng sau đó, mặc cho Đường Tiểu Đường đút kiểu gì thì hắn cũng không chịu ăn nữa.

Đường Tiểu Đường cũng không ép, cậu ăn tới no căng bụng rồi thỏa mãn dựa lưng vào giường,chẳng muốn nhúc nhích tí nào. 

Triệu Nhị Sơn bê bát đũa đi ra ngoài, đúng lúc đối diện ánh mắt của đại ca mình. 

Triệu Nhị Sơn lập tức phấn khích mà khoe với đại ca mình :

"Đại ca, hồi nãy nương tử đút thịt cho đệ ăn luôn á"

"Hì hì , nương tử của đệ tốt quá !"

Nếu sau lưng hắn có một cái đuôi thì chắc chắn lúc này nó đã vểnh lên tận trời rồi.

Chợt nghĩ ra chuyện gì đó, hắn lại nói thêm :

"Đại ca, sau này có thể làm cơm tẻ với thịt cho nương tử đệ ăn được không?"

Thường ngày nhà họ đều ăn 'lương thực phụ', lần này vì đại ca dặn nên Triệu Nhị Sơn mới đặc biệt làm cơm tẻ với thịt, thế nên giờ hắn mới hỏi như vậy. 

*lương thực phụ (như ngô, khoai, sắn,ngũ cốc,...)

Triệu Đại Sơn nghĩ đến làn da trắng mịn được nuôi dưỡng kỹ lưỡng của thiếu niên,một người non mềm như vậy quả thực không nên ăn thô lương  như họ. 

Anh không do dự không lâu liền gật đầu. 

Sau này anh và nhị đệ sẽ ăn lương thực phụ để cho thiếu niên ăn cơm tẻ, cũng có thể lo liệu được.

Lại nhớ ra một chuyện khác, Triệu Đại Sơn nói:

"Nhị đệ, lát nữa đệ lấy một thùng nước mang vào phòng đệ"

Triệu Nhị Sơn thấy khó hiểu. 

Triệu Đại Sơn giải thích :

"Để cho em ấy tắm rửa"

Triệu Nhị Sơn vừa nghe là chuẩn bị cho tiểu nương tử nhà mình tắm thì lập tức gật đầu lia lịa, hắn cười hì hì.

"Được được ! Lát nữa em sẽ mang nước cho nương tử"

"Nhị đệ" Triệu Đại Sơn do dự một lúc, cuối cùng vẫn dặn dò một câu:

"Dù đã đồng ý ở lại nhưng em ấy vẫn còn sợ, đệ đừng làm em ấy hoảng sợ"

Triệu Nhị Sơn liền không vui,hắn đứng bật dậy phản bác với đại ca mình:

"Sao đệ lại làm cho nương tử của đệ sợ được chứ !"

"Nương tử tốt như vậy, đệ thương em ấy còn không hết nữa là"

Triệu Đại Sơn im lặng không nói gì thêm, chỉ lắc đầu rời đi. 

Triệu Nhị Sơn lôi chiếc thùng tắm lớn đã lâu không dùng ra,hắn cẩn thận chà rửa sạch sẽ rồi mang vào trong phòng. 

Đường Tiểu Đường thấy hắn bận tới bận lui, xách nước qua lại mấy chuyến, cuối cùng còn cởi cả áo để tiếp tục làm. 

Đường Tiểu Đường định đứng dậy giúp một tay, nhưng chưa kịp động tay thì đã bị Triệu Nhị Sơn ngăn lại: 

"Nương tử em đừng động vào, đừng để mệt , để ta làm cho, ta khoẻ lắm đó" 

Dưới ánh mặt trời, hắn quay lại nhìn cậu với một nụ cười , trông thật thà chất phác nhưng lại chạm đến tận đáy lòng người khác.

Đường Tiểu Đường nhìn lớp cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc của hắn rồi lại nhìn về dáng vẻ yếu ớt của mình, cuối cùng cậu cũng ngoan ngoãn không đòi giúp hắn nữa. 

Cậu sợ rằng mình không giúp được gì mà còn làm vướng tay vướng chân. 

Đổ xong thùng nước cuối cùng vào bồn tắm, Triệu Nhị Sơn tiện tay lau đi mồ hôi.

"Nương tử, nước đã chuẩn bị xong hết rồi , mau tới đây tắm đi"

Gã đàn ông cao to nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Đường bằng một ánh mắt nóng rực,hoàn toàn không có ý định tránh đi.

Mặt Đường Tiểu Đường lập tức nóng bưng lên, cậu tức tối lườm hắn một cái,sau đó đi đến dùng cái tay nhỏ đẩy Triệu Nhị Sơn ra ngoài cửa.

Triệu Nhị Sơn có chút không vui, hắn liền bắt lấy bàn tay non mềm nhỏ xinh của tiểu nương tử, ánh mắt long lanh lấp lánh như một chú chó đáng thương.

"Nương tử ơi, ta không ra ngoài có được không?"

Đường Tiểu Đường đang định nói 'không được' nhưng nhìn hắn vì vừa mới gánh nước mà mồ hôi đổ đầm đìa nên cậu cũng chẳng nỡ lắc đầu từ chối. 

Nhưng mà không lẽ phải tắm trước mặt hắn thật sao? 

Đường Tiểu Đường đỏ mặt mà cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.

Nhưng nghĩ lại thì sớm muộn gì cũng phải làm chuyện thân mật hơn với đối phương, bây giờ chỉ là bị nhìn tắm một chút cũng không có gì to tát lắm.

Cậu đang định gật đầu cam chịu thì bên ngoài liền vọng vào giọng của Triệu Đại Sơn :

"Nhị đệ, đi lên núi với ta một chuyến"

Không cần nghĩ cũng biết, anh ta đang cố ý giúp cậu giải vây, trong lòng Đường Tiểu Đường không khỏi cảm kích.

Triệu Nhị Sơn lại không vui lắm, nhưng xưa nay hắn vẫn luôn nghe lời đại ca, hắn cực kỳ ấm ức mà nhìn tiểu nương tử nhà mình.

"Nương tử ơi..."

Trông hắn hệt như một chú cún bự đang lấy lòng chủ nhân.

Đường Tiểu Đường cong môi,sau đó ngẩng cậu đầu lên, nhón chân hôn chụt một phát lên má Triệu Nhị Sơn.

Mãi cho đến khi bị tống ra khỏi nhà Triệu Nhị Sơn vẫn còn cười ngây ngô, miệng thì đã cười to tới mức để lộ hàm răng trắng sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Nương tử thơm hắn á, hí hí.

Triệu Đại Sơn không biết trong phòng vừa xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn nụ cười ngây ngô trên mặt nhị đệ thì anh cũng đoán được phần nào. 

Trong lòng thấy hơi nhẹ nhõm, cậu và nhị đệ của hắn sống hoà hợp như vậy , chắc hẳn là đã bằng lòng sống tốt cùng nhị đệ rồi.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cậu thiếu niên liền hiện lên trong đầu, Triệu Đại Sơn khẽ nhíu mày, không nghĩ tiếp nữa. 

"Đi thôi, lên núi xem sao, biết đâu lại săn được ít mồi mang về"

Triệu Nhị Sơn nghe xong thì lập tức phấn khích, hắn quay vào trong nhà gọi lớn:

"Nương tử ơi, ta đi lên núi cùng với đại ca nha, ta sẽ mang thịt về cho em ăn!"

Đường Tiểu Đường ngâm mình trong làn nước ấm, đôi mắt cong cong.

Hai huynh đệ trở về rất nhanh,lúc này trời cũng vừa chập tối.

Triệu Nhị Sơn vừa về đến nhà đã lao thẳng vào phòng của nương tử .

"Nương tử, ta về rồi nè"

Đường Tiểu Đường nhìn thấy trong tay hắn còn đang cầm một con thỏ lông xám. 

Triệu Nhị Sơn giơ con thỏ lên khoe với Đường Tiểu Đường,vui sướng không thôi:

"Nhìn này , ta bắt được một con thỏ!mai ta sẽ hầm em ăn"

Con thỏ kia càng giãy dụa dữ hơn.

Đường Tiểu Đường không nhịn được bật cười. 

Buổi tối ăn rất đơn giản, hai anh em vẫn ăn bánh bột ngô chỉ có mỗi Đường Tiểu Đường là được ăn cơm tẻ. 

Đường Tiểu Đường hơi ngại, nhưng hai huynh đệ bọn họ nhất quyết bắt cậu ăn cơm tẻ, chẳng còn cách nào khác,cậu đành phải ăn thôi.

Đến buổi tối khi ngủ lại phát sinh vấn đề.

Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, trước đây hai huynh đệ mỗi người một phòng, nhưng giờ có thêm một người nên việc phân chia phòng ngủ lại trở thành vấn đè.

Triệu Đại Sơn trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng : "Nhị đệ , tối nay đệ ngủ ở phòng của ta đi"

Thiếu niên mới đến, chắc hẳn chưa thể quen với việc ngủ chung phòng với nhị đệ ngay được. 

Nhưng lời này vừa dứt thì Triệu Nhị Sơn đã lớn tiếng phản đối:

"Không muốn! Đệ muốn ngủ chung phòng với nương tử của đệ , không thèm ngủ với huynh đâu!"

Nói rồi hắn trực tiếp bế thốc nương tử lên rồi cắm đầu chạy thẳng về phòng mình, làm cho Triệu Đại Sơn cũng không kịp cản lại. 

Đường Tiểu Đường mơ mơ màng màng đã bị hắn bế vào phòng,sau đó đặt lên giường đất. 

Trong phòng chỉ có ánh sáng le lói được hắt vào từ cửa sổ, trong bóng tối, đôi mắt người đàn ông hệt như đang phát sáng.

Hơi thở nóng rực phả vào mặt Đường Tiểu Đường, Triệu Nhị Sơn gấp gáp nói.

"Nương tử, chúng ta mau đi ngủ thôi"

Đường Tiểu Đường không nói nên lời, chỉ yên lặng nhìn hắn, dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, khuôn mặt nhỏ xinh cũng ửng đỏ.

Triệu Nhị Sơn chợt trở nên căng thẳng,hắn sợ nương tử mình sẽ không đồng ý.

Đường Tiểu Đường nhìn ra sự bất an của hắn, trong lòng liền mềm nhũn, cậu gật gật đầu rồi ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào má Triệu Nhị Sơn, sau đó, ngoan ngoãn nằm xuống, dáng vẻ như thể mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Triệu Nhị Sơn cười đến nỗi miệng đều đã ngoác ra tới tận mang tai, ngay sau đó,hắn như hổ đói vồ mồi mà nhào lên người Đường Tiểu Đường.

"Nương tử, để ta cởi đồ giúp em"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com