TruyenHHH.com

( NP /Song / Caoh ) Xuyên Nhanh : Bé Đáng Thương Bị Các Lão Đại Quyển Dưỡng

Chương 13 : nương tử ơi, ta chịu hết nổi rồi / ta muốn đút vào trong em

ThL2714

Lưu Phương nhìn thằng đầu ghẻ lén bò vào sân nhà họ Triệu, khóe miệng liền cong lên đầy đắc ý.

Thành công rồi.

Tên đầu ghẻ này chính là cái thằng già dê, chắc chắn sẽ không chịu nhả miếng mồi ngon đã dâng tới tận miệng đâu, tiếp đến chỉ cần gọi dân làng tới chứng kiến là xong.

Ả ta không tin, khi họ nhìn thấy con tiểu tiện nhân đó trần truồng nằm chung với tên đầu ghẻ thì hai huynh đệ nhà họ Triệu kia còn dám giữ lại nó nữa không.

Thông dâm với người khác, mỗi cái tội này thôi cũng đủ để con tiểu tiện nhân đó chết không có chỗ chôn rồi.

Đợi xử lý xong tên đó, ả không tin mình không vào được nhà họ Triệu, hai huynh đệ nhà họ Triệu chỉ có thể là của ả mà thôi!

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Phương lại càng thêm đắc thắng,ả đứng dậy rồi nhanh chân bước về phía ruộng nhà họ Triệu.

Nhưng không lâu sau khi ả ta rời đi,trong sân nhà họ Triệu bỗng vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Thằng đầu ghẻ lúc này đã ngã vật ra đất, ôm chân không ngừng lăn lộn, đau đến nỗi chết đi sống lại.

Trên chân hắn đang bị một cái bẫy thú kẹp chặt lấy,những chiếc răng cưa sắc nhọn đã găm sâu vào trong da thịt khiến cho dòng máu đỏ lòm tươm ra.

Đường Tiểu Đường lạnh lùng nhìn thằng đầu ghẻ đang quằn quại trên đất,cậu giơ cao cây gậy bự bằng cả cánh tay lên,sau đó chẳng chút do dự mà giáng thẳng xuống người đang nằm dưới đất.

Tên đầu ghẻ lập tức đau đớn thét gào.

Thế nhưng Đường Tiểu Đường còn la lớn hơn cả hắn.

"Á á á!!!"

"Có ai không, cứu ta với, có trộm này!!!"

Đường Tiểu Đường vừa nện tới tấp vào người dưới đất lại vừa la lớn lên cầu cứu, giọng điệu nghe rất hoảng loạn và gấp gáp nhưng mà trên mặt cậu thì vẫn luôn nhếch mép đầy khoái chí, chẳng có tí nào gọi là sợ hãi hết.

Triệu Nhị Sơn và những người kia đang chạy về, còn chưa kịp tới cửa là đã nghe thấy tiếng tiếng kêu cứu gấp gáp của thiếu niên, nghe mà đứt ruột đứt gan.

"Nương tử ơi!"

Triệu Nhị Sơn thét toáng lên lao thẳng thẳng tới cổng sân,hắn giơ chân đạp tung cánh cửa ra.

"Nương tử"

"Không được ăn hiếp nương tử của ta!"

Cả người hắn ngập tràn sát khí, nếu đúng lúc này mà có cái thằng ăn hiếp nương tử hắn đứng ngay trước mặt thì hắn sẽ lập tức xé xác đối phương không chút do dự.

Sắc mặt của Triệu Đại Sơn cũng cực kỳ u ám, không kịp nghĩ nhiều liền vội vã xông vào trong theo.

Những người trong làng đi theo ở sau không chạy nhanh bằng hai huynh đệ họ,đợi tới khi hai người vọt vào trong sân rồi mới lật đật chạy theo sau,nghe thấy tiếng la hét trong sân ai nấy đều trố mắt nhìn nhau.

Lẽ nào tiểu nương tử nhà họ Triệu đã bị thằng đầu ghẻ làm nhục thật rồi?

Lưu Phương núp phía sau đám người, khoé môi ả khẽ cong lên, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ như là đang rất lo lắng.

Giờ này chắc tên đầu ghẻ đã làm xong rồi.

Mọi người cùng nhau ùa vào sân nhà họ Triệu, nhưng mà sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong sân, người nào người nấy đều đứng hình hết.

Chỉ thấy cảnh thằng đầu ghẻ nằm chèm bẹp trên đất, ôm đầu liên tục van xin,chân đang bị kẹp bởi một cái bẫy thú, mặt mũi thì bầm dập tím tái đủ chỗ, dưới người còn chảy ra một bãi máu đỏ tươi, vừa nhìn là đủ hiểu hắn đã bị ăn trận đòn nhừ tử rồi.

Tiếp đến họ lại nhìn sang tiểu nương tử mà mọi người cứ ngỡ là sẽ bị thiệt,lúc này cả người cậu sạch sẽ tinh tươm,cả khuôn mặt nhỏ đang rúc vào lòng Triệu Nhị Sơn nên không thể nhìn rõ được biểu cảm trên mặt, chỉ thấy một bàn tay trắng ngần mảnh khảnh bây giờ vẫn còn đang cầm một cây gậy to tướng.

Vốn là cái dáng vẻ đáng thương lại vừa đáng yêu, thế nhưng khi lia tới đầu cây gậy loang lổ vết máu tươi thì mọi người ai nấy đều không khỏi rùng mình,sau đó họ nhìn lại nhìn vào cái mình chẳng còn miếng thịt nào lành lặn của thằng đầu ghẻ kia...

Trời đất, vậy rồi ai mới là người bị lỗ đây?

Không lẽ tên đầu ghẻ đã bị tiểu nương tử nhà họ Triệu tẩn cho thành cái đầu heo như vậy hả?

Chậc chậc, không ngờ nha, nhìn thằng nhóc nhỏ nhỏ xinh xinh vậy mà ra tay cũng ác thiệt,đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà.

Trong đám người, kẻ không thể chấp nhận chuyện này nhất chính là Lưu Phương, trên khuôn mặt ả hiện rõ vẻ âm trầm, nhìn vào bóng lưng run bần bật của cậu thiếu niên đang rúc vào lòng Triệu Nhị Sơn rồi lại nhìn sang thằng đầu ghẻ đang khốn khổ lăn lộn dưới đất, ả hận tới nỗi nghiến răng ken két.

Ả ta thầm lườm tên đầu ghẻ một phát, sau đó siết chặt chiếc khăn tay, tức điên lên được.

Đúng là đồ ăn hại, một thằng nhóc yếu xìu như vậy cũng làm không lại, làm uổng công ả mưu tính bấy lâu nay.

Lưu Phương lại lén trừng mắt liếc Đường Tiểu Đường thêm một phát,từng đợt căm hận trong lòng cứ thế trào dâng không dứt.

Đáng ghét, tại sao cậu vẫn bình yên vô sự, sao cậu lại không chịu nhường chỗ cho ả ta? Nương tử nhà họ Triệu lẽ ra phải là ả mới đúng, cậu là cái thá gì mà dám giành với ả?

"Nương tử ơi, đừng sợ, đừng sợ nữa, ta sẽ bảo vệ em!" Triệu Nhị Sơn ôm chặt lấy cái thân mềm mại ấm áp kia vào lòng, dỗ dành cậu y như dỗ em bé.

Thân thể trong lồng ngực hắn cuối cùng cũng không còn run như lúc nãy nữa.

Triệu Đại Sơn sau khi xác nhận thiếu niên không bị làm sao thì cũng bình tĩnh lại,anh lạnh lùng liếc nhìn tên đầu ghẻ đang rên la dưới đất, rồi mới hỏi cậu thiếu niên đang được nhị đệ ôm.

"Đệ muội, ở nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này Đường Tiểu Đường mới từ trong lòng Triệu Nhị Sơn ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, mũi lại phiếm hồng, hàm răng trắng muốt bậm chặt vào vành môi non mềm, trông đáng thương cực kỳ.

Như nghĩ tới chuyện gì đó, cả người cậu liền run lên, nhưng vẫn phải cố lấy hết can đảm để kể lại mọi chuyện.

"Ban nãy ta đang ở nhà bình thường, nhưng người này tự dưng bò từ tường rào vô, ta không quen hắn, sợ quá nên ta đã trốn trong phòng"

"Sau đó hắn bắt đầu lục lọi trong nhà, rồi..."

Ánh mắt cậu dừng lại ngay chiếc bẫy thú trên chân tên đầu ghẻ, người lại run lên thêm cái nữa, nhưng vẫn ráng nói tiếp "Rồi...không hiểu sao hắn lại bị bẫy thú kẹp trúng, hắn còn doạ sẽ giết ta nữa, huhuhu ta sợ lắm, suýt chút nữa là ta đã bị hắn giết rồi"

Nói tới đoạn đau thương, nước mắt cậu thiếu niên cứ thế tuôn ra từng giọt, cuối cùng vì không chịu nổi mà dúi đầu vào lòng người đàn ông của mình khóc nức nở, cả người run lên bần bật,trông đáng thương đến nỗi khiến tất cả những người ở đây đều thấy xót lòng.

Cậu diễn hết sức tự nhiên nên gần như mọi người có mặt đều tin lời cậu nói,huống hồ cái thằng đầu ghẻ này chuyện gia đi trộm cắp phá làng phá xóm , không ít nhà trong làng cũng từng bị hắn phá nên họ cũng chẳng nghi ngờ lời nói của Đường Tiểu Đường làm gì.

Chắc chắc thằng đầu ghẻ này canh lúc hai huynh đệ nhà họ Triệu không có ở nhà để mò tới nhà họ Triệu ăn trộm!

Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào cái vòng tay bạc bên cạnh tên đầu ghẻ,chưa ai kịp nói gì thì Triệu Đại Sơn đã lụm cái vòng đó lên.

"Đây là chiếc vòng mẹ ta để lại"

Lời này vừa nói ra, càng chắc chắn thêm rằng việc tên đầu ghẻ đến đây ăn trộm là thật.

"Cái thằng đầu ghẻ này đúng là chẳng bao giờ làm được chuyện gì tử tế mà, loại sâu mọt như vậy phải lôi lên quan mới được"

"Hồi trước nhà ta bị mất một con gà, chắc cũng là do thằng đầu ghẻ này trộm chứ ai!"

"Đến cả xiên kẹo hồ lô của con ta nó cũng không tha, phi,cái thứ không có lương tâm, tống lên quan ! Nhất định phải tống lên quan!"

........

Cả đám người bây giờ đều tức sôi máu.

Lúc này tên đầu ghẻ đã đau đến toát mồ hôi đầm đìa, đầu óc ong ong, những tiếng nói ríu rít của mọi người xung quanh cũng chẳng còn nghe rõ nữa, hắn mơ mơ màng mà chỉ nghĩ 'sao còn chưa có ai đi kêu đại phu cho hắn ?"

Phải khó khăn lắm mới lờ mờ hiểu được mọi người đang nói cái gì, sắc mặt của hắn lập tức trở nên trắng bệch, vừa tức lại vừa cuống.

Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng hắn chỉ muốn đến kiếm tí hời, nào ngờ vừa mới bò vào đã bị bẫy thú kẹp gãy chân, còn chưa kịp phản ứng lại bị đánh cho một trận tơi bời, ai đời xui tới cỡ này.

Với lại cái vòng tay? Vòng nào trời? Hắn có nhớ chuyện gì liên quan tới vòng tay đâu.

Trong lòng đầy dấu chấm hỏi, nhưng hắn biết lúc này không phải là lúc làm căng, hắn vội vàng cầu xin.

"Ta sai rồi, ta không dám nữa đâu, hãy tha cho ta lần này đi,ta chưa làm gì hết á, hơn nữa chân ta đã bị bẫy thú kẹp gãy rồi"

Hắn một mực không nhắc về cái mục đích dơ dáy ban đầu của mình, chỉ biết liên miệng cầu xin tha mạng, nhưng lòng thì đã hận nhà họ Triệu tới tận xương.

Lần này coi như hắn xui, nếu như vượt qua được ải này thì mai sau nhất định hắn sẽ trả thù!

Thế nhưng hắn lại chẳng hề hay biết rằng có người ngay từ đầu đã không định tha cho hắn.

Triệu Đại Sơn quá rõ thằng đầu ghẻ là loại người gì, nếu lần này tha cho hắn thì sau này chắc chắn sẽ bị hắn báo thù,bản thân anh thì chả sợ, nhưng bây giờ trong nhà đã có thêm đệ muội,tốt nhất vẫn nên cẩn trọng hơn.

Vì lúc này đã bắt được người lẫn tang vật nên anh cũng không chần chừ, lập tức dùng một tay lôi tên đầu ghẻ khỏi mặt đất rồi quay sang nhìn bà con trong làng.

"Các chú các thím, tên đầu ghẻ này lẻn vào nhà ta trộm đồ, mọi người cũng đã tận mắt chứng kiến, ta chuẩn bị giải hắn lên quan, cũng mong bà con làm chứng giùm"

Đem cái thằng đầu ghẻ chuyên phá làng phá xóm này nộp lên quan, đối với dân làng mà nói thì đây đúng là một chuyện quá tốt, tất nhiên là chẳng ai phản đối cả.

"Đại Sơn ngươi cứ yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ lên làm chứng giúp ngươi!"

"Ta cũng chịu làm chứng!"

Đám người xung quanh cũng nhao nhao hưởng ứng, tên đầu ghẻ nghe vậy, hai chân run lên cầm cập, biết cầu xin không được, hắn liền bắt đầu vùng vẫy dữ dội, chửi bới om sòm.

"Các ngươi mẹ nó đừng có đổ oan cho ông! Ta ăn cắp hồi nào? Ta con mẹ nó không nhận,các người lấy tư cách gì mà bắt ta! Mau thả ông ra, không thì ông đây giết hết các ngươi đó tin không!"

Mọi lời lẽ tục tĩu đều được xổ ra từ miệng hắn, ai nấy nghe xong lại càng thêm chán ghét, đã vậy thằng đầu ghẻ còn giở giọng hăm doạ, khiến cho mọi người càng không thể tha cho hắn, họ vội túa nhau giục Triệu Đại Sơn nhanh giải hắn lên quan.

Triệu Đại Sơn chắp tay cảm tạ mọi người, sau đó quay đầu nhìn sang Đường Tiểu Đường một cái, trông thấy khuôn mặt nhỏ đáng thương của cậu thiếu niên làm lòng anh lại thêm xót xa, đối với thằng đầu ghẻ cũng không chút khách khí, dùng dây thừng quấn hắn lại.

Sợi dây thừng siết chặt vào da thịt khiến tên đầu ghẻ thốn tới nỗi phải kêu gào inh ổi, cộng thêm trên người hắn có không ít vết máu do bị đánh, cả người hắn giờ đây như biến thành 'người máu'. Nhưng lúc này chẳng có ai thương cảm cho hắn, mọi người thấy hắn thật sự đáng đời.

Đoàn người lôi thằng đầu ghẻ đi thẳng ra ngoài, Lưu Phương đứng tút ở cuối đám người, ả cắn môi,trong đầu không ngừng nghĩ lại mọi chuyện, đến khi xác nhận rằng chuyện này không dính dáng gì tới mình thì trong lòng ả mới nhẹ nhõm.

Nhưng mà còn chưa kịp thấy nhẹ lòng hẳn, ả đã chạm phải ánh mắt lạnh căm mà Triệu Đại Sơn ném về phía mình, khiến ả ta đứng chết trân tại chỗ.

Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao?

Không thể nào!

Cho dù trong lòng anh ta có nghi ngờ đi chăng nữa, thì anh đâu có bằng chứng gì chứng minh vụ này có dính líu tới ả mà phải không?

Triệu Đại Sơn đúng thật không có cách nào chứng minh vụ này có liên quan đến Lưu Phương, nhưng anh cũng đâu phải kẻ ngốc.Lưu Phương cứ nói xấu đệ muội trước mặt anh và nhị đệ hết lần này tới lần khác, lần này cũng là ả chạy ra đồng méc thằng đầu ghẻ đã trèo rào và nhà anh.Cô ả đang toan tính chuyện gì anh còn không rõ hơn sao.

Triệu Đại Sơn chán ghét người đàn bà này đến tận xương, trong mắt anh thoáng qua từng tia sắc lạnh như băng.

Thằng đầu ghẻ bị gô lên quan phủ, vì bị bắt quả tang cùng với tang vật, còn có một đám dân làng xúm nhau làm chứng nên tại công đường, hắn bị phán tội khắc chữ lên mặt và đày đi ba ngàn dặm, đúng thật là hài lòng hả dạ.

Không còn cái đũa khuấy cứt như thằng đầu ghẻ, cuộc sống trong làng lại trở nên yên bình, vụ thu hoạch dần đi qua, mọi người cuối cùng cũng có thời gian được thư thả hơn.

Vì mùa thu hoạch quá bận rộn, Đường Tiểu Đường sợ làm chàng ngốc mệt lả nên mấy bữa nay dứt khoát không cho hắn đòi đụ, giờ đây thì chuyện đồng áng đã xong xuôi, cậu lập tức bị tên đàn ông ngốc này lột đồ đè lên giường đất.

Người đàn ông phả ra hơi thở nặng nề, hắn đè lên người tiểu nương tử, cái đầu to cứ dụi qua dụi lại khắp người cậu,môi lưỡi nóng bỏng rong ruổi trên từng tấc da mềm mịn non nớt, để in hằn lên những vết đỏ hồng như hoa mai vừa chớm nở.

Người đàn ông ngậm lấy đầu ti hơi nhô lên của cậu thiếu niên, bú mút nó trong miệng, hai bàn tay to đầy vết chai sần mò mẫm sờ soạng khắp nơi, kích thích khiến cả người thiếu niên phải lên từng hồi.

"Nương tử, ta chịu hết nổi rồi"

"Ta muốn đút vào trong em"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com