TruyenHHH.com

Np H No The Muon Xoay Nguoi Mieu Nhan Hoang Dau Phan 2

Editor: snowie


Đa Cát chỉ bằng một lần bắt từ trong nước hơn mười con cá, mỗi con ước chừng to bằng bàn tay, là loại cá lưng đen bụng trắng thông thường, trên mình không có vảy. Hồi còn ở thôn Nạp Á nàng từng nhiều lần vụng trộm mang cá tới phòng bếp nấu cơm. Mặc dù thời gian hầm nấu hơi lâu, thành quả hầm ra lại là thịt cá chắc nịch cùng canh cá vô cùng thơm ngon.

La Chu ngồi xếp bằng bên lò sưởi, trong tay cầm chén gỗ đang nóng hôi hổi, cái miệng nhỏ hé mồm uống canh cá. Trải qua sự chế biến khéo léo của Đa Cát, canh cá này so với canh nàng nấu ra ăn còn ngon hơn gấp trăm lần, ngon đến nỗi đầu lưỡi như thể muốn tan chảy.

"Tỷ tỷ, há mồm."

Một xiên thịt bò được Đa Cát đưa tới trước mặt, nàng nghe lời há mồm đem chỗ thịt đó nhét vô miệng, thịt ngon tươi mới khiến nàng vô cùng thoả mãn hai mắt hơi hơi nheo lại. Thân mật ở chung cùng với Đa Cát một ngày một đêm, nàng đã hoàn toàn chấp nhận sự thật bi thúc không thể thay đổi rằng Đa Cát trưởng thành hơn nàng rất nhiều, luôn luôn chiếu cố chăm sóc nàng.

Thật tình không phải tại nàng lười biếng vô sỉ, cũng không phải vì nàng không muốn giúp đỡ, mà là do bản thân Đa Cát thật sự rất có năng lực. Thân thể rắn chắc hữu lực không nói đã đành, dường như xương quai xanh còn có thể linh hoạt biến đổi thành bạch tuộc sứa các kiểu. Là một hài đồng nhỏ tuổi nhưng lại thuộc lòng đường đi, biết cưỡi ngựa chạy trốn, nhóm lửa, nấu cơm, làm ấm giường, dựng được lều trại, miễn nhiễm với giá lạnh, ứng phó được với khí hậu biến hoá kỳ lạ khó lường nơi cao nguyên, năng lực sinh tồn so với người có kinh nghiệm mười mấy năm sinh hoạt một mình là nàng còn khủng bố hơn gấp N lần.

Nàng thực sự rất muốn làm một việc gì đó, phỏng chừng còn có thể giúp đỡ Đa Cát một tay. A a a, không thể tưởng tượng nổi một người từng kiêu ngạo vì năng lực kiên cường độc lập dũng mãnh gan dạ hơn đa số nam nữ bình thường như nàng thế nhưng sẽ có một ngày trở nên mảnh mai vô dụng trước thiên nhiên rộng lớn! Chẳng lẽ khác biệt này là do sự bất đồng của hai loại hoàn cảnh sống, bình nguyên và cao nguyên? Quả thực, nghịch cảnh tạo ra nhân tài, phải chăng do hoàn cảnh sống trước kia của nàng tốt quá, hiện tại ở trước mặt Đa Cát cứ thế liền trở nên vô dụng.

"Đa Cát, đệ cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho mỗi ta."

Khuôn mặt bị nhiệt khí nóng bức của canh cá làm cho nóng lên một chút, nàng xấu hổ mỉm cười, đưa chén gỗ trong tay tới bên miệng Đa Cát, ý bảo hắn cũng nhớ phải chiếu cố chăm lo cho cái bụng của mình.

Làn khói hơi nóng mênh mông di tán vào trong mắt Đa Cát, mắt to màu rám nắng nổi lên ý cười lăn tăn như hồ nước ướt át, mặt ngoài trong suốt phập phềnh một tầng hơi nước cực nhạt, hốc mắt hơi hơi ửng hồng rất nhẹ. Tiếp nhận cái chén từ tay La Chu, hắn nhẹ nhàng nuốt xuống một ngụm canh cá, nhếch miệng nở nụ cười ngọt ngào.

"Tỷ tỷ, tỷ thật tốt. Lúc trước ở địa lao đệ đã muốn nói những lời này." Hắn nâng tay xoa xoa mắt, khóe môi nhếch lên tràn đầy hạnh phúc,

"Nhiều năm qua, a huynh đối với đệ không phải đánh thì cũng là mắng, nếu độc ác hơn nữa thì đem đệ nhốt vào địa lao, hoặc đuổi đệ ra khỏi gia môn mặc kệ đệ lưu lạc. Cho tới tận bây chưa từng quan tâm tới đệ, sẽ càng không tự tay đút cho đệ ăn một ngụm như này, ngay cả khi đệ sinh bệnh một ngụm thuốc cũng chưa từng đút đệ uống."

Nghe Đa Cát kể, nàng chăm chú nhìn nụ cười rưng rưng như sắp khóc trước mắt, khuôn mặt vừa hạnh phúc lại có chút oán giận đáng yêu, La Chu hoảng hốt cảm thấy như có một ngọn lửa cảm thông đau lòng đang âm ỉ cháy trong trái tim của nàng. Tình cảnh của Đa Cát dường như... dường như so với nàng còn u sầu bi thảm hơn. Ít nhất nàng chỉ bị lãng quên bỏ rơi về mặt tinh thần, chứ không phải chịu cảnh bị người thân ngược đãi. Trong giây lát, nàng tự nhiên sinh ra một loại cảm giác cân bằng kì dị.

Nhận thấy cậu bé kém tuổi mình ngẩng đầu, La Chu không khỏi sinh ra nỗi hổ thẹn vô hạn, nhanh chóng một lần nữa đưa chén gỗ tới bên miệng Đa Cát, cười an ủi nói:

"Đa Cát, sau này tỷ sẽ đút cho đệ ăn, nếu đệ sinh bệnh, tỷ sẽ nấu ăn cho đệ, giúp đệ uống thuốc." Dừng lại, nàng lại bổ sung nói, "Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lưu lạc muôn nơi, ai cũng không được phép bỏ người kia lại."

"Ừm, Đa Cát sẽ cùng tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, ai cũng không được phép bỏ người kia ở lại."

Oán giận trên mặt Đa Cát trở thành hư không, cao hứng uống thêm một ngụm canh cá, đem chén gỗ đẩy đến trước mặt La Chu,

"Tỷ tỷ, tỷ uống đi. Đa Cát là nam tử hán đội trời đạp đất, không thể dựa dẫm để cho nữ nhân đút này nọ."

"Phải không? Hắc hắc, Đa Cát đã muốn trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất rồi a."

Khóe môi La Chu nhếch cao thêm vài phần, đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo. Đa Cát tiểu đệ đệ a, mới chỉ là một cái hài đồng mười một mười hai tuổi nhưng đã biết đặt ra tiêu chuẩn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, muốn trở thành nam tử hán đội trời đạp đất. Còn nàng cái nữ nhân này, đã bị nuông chiều đến hư rồi có hiểu hay không?

Vừa ăn vừa cười cười nói nói, thu thập tất cả thỏa đáng xong, thái dương đã muốn treo ở trên đỉnh đầu, điểm tâm sáng cùng bữa trưa xem ra lại nhập thành một bữa.

Không ngồi hướng mặt về phía Đa Cát giống ngày hôm qua, lúc này đây La Chu mặt hướng về phía trước, sau lưng là Đa Cát cưỡi ngựa. Một kiện da bào dày dặn bao từ dưới nách nàng vây bọc trói ôm đến phía sau của Đa Cát, thân hình hai người tướng thiếp thân mật, nhiệt độ cơ thể trao đổi với nhau.

La Chu nắm chặt tay vịn da yếm trên yên ngựa, cả người hoàn toàn bị bao vây, chỉ sót lại đôi mắt chuyển động ở bên ngoài, trên cổ còn choàng thêm một chiếc khăn da thỏ lông xù ấm áp.

Đa Cát thúc ngựa tốc độ không chậm nhưng cũng không tính là nhanh, đủ để cơn gió lạnh và khô ráo vùng cao nguyên lôi cuốn mùi hương ánh mặt trời, cỏ xanh cùng bùn đất xuyên thấu qua chiếc khăn dày dặn, chui vào lỗ mũi, gột rửa tâm phế.

Bầu trời trong xanh như được gột rửa, xa xa từng dãy núi tuyết nhấp nhô dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ chói lọi, tất cả hiện lên vô cùng nguy nga thần thánh. Trên thảo nguyên rộng lớn bằng phẳng thỉnh thoảng có một đám lừa hoang cùng linh dương đi ngang qua, còn có các loại thuỷ điểu to nhỏ khác nhau chơi đùa, nghỉ ngồi kiếm ăn trên bến nước xanh ngắt, quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái, thấy chim nhạn và mòng biển đầu nâu có số lượng nhiều nhất.

Không khí rét lạnh tươi mát sạch sẽ đến trong suốt, sắc thái mỗi một vật đều là như vậy no đủ ướt át, mỗi một sinh linh đều linh động tràn đầy sức sống, tất cả giống như một bức tranh sắc màu rực sỡ, lộ ra linh hồn nguyên thủy lộng lẫy diễm lệ tuyệt đẹp đến kinh sợ.

"Đa Cát, nơi đây ở mỗi bến nước đều có rất nhiều thuỷ điểu sao?"

Nàng dựa vào trong ngực Đa Cát, tham lam thu nạp cảnh đẹp ven đường vào hai mắt của mình. Ngủ no rồi, ăn no rồi, nỗi lo sợ bị tóm cũng được buông xuống, bên cạnh còn có một người để bầu bạn, thêm nữa hôm nay là sinh nhật nàng, tất nhiên sẽ có cảm hứng thưởng thức bầu trời phong cảnh cao nguyên Ngari tháng tư một cách nhàn hạ thoải mái. Đỉnh cao nguyên ở thời hiện đại, cho dù là nóc nhà của nóc nhà thế giới, như cũ vẫn chỉ là những con đường quốc lộ trân ngập đá vụn hoặc xi măng. Tuy rằng chỉ là đống tro tàn đổ nát nguyên thủy, nhưng vừa thấy dấu vết do con người cổ đại lưu lại, nàng luôn không khỏi sinh ra vô vàn tiếc nuối.

"Ha ha, toàn bộ thuỷ điểu ở bến nước này cũng không bằng một phần ở hồ Pangong." Đa Cát ha ha cười nói,

"Trong hồ đó có hơn mười cái đảo lớn nhỏ, những loại thuỷ điểu sinh sống ở đó gồm chim nhạn, mòng biển đầu nâu, chim hải âu, vịt đầu đỏ, vịt trắng và còn hơn hai mươi chủng loại khác, khi số lượng chim chóc nhiều nhất có thể đạt tới mấy vạn con. Hàng năm từ tháng tư đến tháng bảy vào mùa sinh sản, trong mỗi lùm cây và bụi cỏ ở trên đảo sẽ có rất nhiều tổ trứng chim, một tổ lại một tổ chặt chẽ nối kết với nhau, khi di chuyển nếu bất cẩn thất thần, sẽ có khả năng lỡ chân giẫm nát trứng, quả thực xứng với danh xưng là Chim đảo, Chim hồ. Dưới ánh mặt trời, hồ nước sẽ bày biện vô vàn sắc xanh khác nhau, xanh thẫm, lục nhạt cùng xanh trầm, rất đẹp."

"Rất đẹp..."

La Chu buồn bã nỉ non, ánh mắt không bị Đa Cát nhìn thấy liền trông về phía xa lộ ra một chút hoài niệm nồng đậm. Cái hồ mà Đa Cát nói chính là thắng cảnh du lịch nổi tiếng của địa khu Ngari thời hiện đại – hồ Pangong. Ở thế kỷ 21, nàng cũng từng có dịp đi tham quan hồ Pangong, tận mắt chứng kiến những quần thể đàn chim đồ sộ, xem qua hồ nước sắc lam lục xinh đẹp. Nay hồi tưởng nhớ lại, tất cả xa xôi giống như chuyện đời trước.

"Ừm, rất đẹp!"

Lời nỉ non của nàng qua tai Đa Cát biến thành câu hỏi lặp lại, hắn gật đầu thêm một lần nữa khẳng định nói. Hắn cũng không nhìn thấy nữ nhân trong lòng biểu lộ hồi ức, lại tiếp tục hưng trí bừng bừng giải thích nói:

"Cái hồ này còn là một địa phương rất kỳ lạ, phía Đông là nước ngọt, vùng nước trung gian ở giữa là nước lợ, còn phía Tây nước lại mặn, tỷ xem có kỳ lạ hay không?"

"Quả thực rất quái lạ." La Chu thu liễm hoài niệm, trưng ra nụ cười điềm tĩnh, nghiêng đầu nhìn về phía Đa Cát, "Đáng tiếc hiện tại chúng ta không thể đi xem hồ nước kỳ lạ như vậy."

"Đúng vậy, hồ nước đó là địa phương trọng điểm chủ chốt mà Vương dùng để tấn công Ladakh, dường như rất mạo hiểm." Đa Cát tiếc nuối thở dài một tiếng, xong mặt mày lại hớn hở, "Tỷ tỷ, hay để đệ mang tỷ đi xem Quỷ hồ chúc mừng sinh nhật trước đi! Quỷ hồ cùng Thánh hồ liền nhau, cũng phi thường xinh đẹp, phi thường kỳ lạ."

"Quỷ hồ?"

La Chu rướn mi, là hồ Rakshastal đi? Quỷ hồ và Thánh hồ nguyên bản là một, bởi vì khí hậu biến đổi, mực nước giảm xuống, chúng mới từ một tách ra làm hai bởi khe núi nhỏ hẹp dài ở giữa, chúng nó còn hợp với nhau bởi một mương nước khô cạn, nghe nói đáy của hai hồ là tương thông.

"Quỷ hồ hay còn được gọi là hồ Rakshastal, nó cùng với Pangong ở phía Tây đều là những hồ nước mặn, nhưng mặt hồ xanh lam của nó lại giống như một viên đá ngọc bích cực kì thuần khiết, ven bờ tuy rằng không có cây cối thực vật, nhưng cảnh sắc vẫn vô cùng xinh đẹp." Đa Cát say mê giải thích,

"Truyền thuyết kể rằng bên dưới đáy nước có một cánh cửa vũ trụ đem nó cùng Thánh hồ âm thầm nối liền với nhau. Nếu có một ngày dòng nước của Thánh hồ nhập vào Quỷ hồ, đồng thời cá kim sắc chảy vào hoà cùng với cá lam sắc, như vậy nước của Quỷ hồ sẽ trở nên trong veo giống Thánh hồ. Tỷ tỷ một khi nhìn thấy nhất định sẽ không thất vọng."

Chim hồ, Quỷ hồ, Thánh hồ cùng núi thiêng Kailash kỳ thực nàng đều đã thấy qua, nhưng nàng nguyện ý nhìn ngắm chúng thêm lần nữa ở thời cổ đại, thưởng thức vẻ đẹp nguyên thuỷ của chúng. Ở địa phương sắp tới, nàng nguyện ý học tập làm theo những người hành hương, một dạng thành kính khẩn cầu thần linh chúc phúc. Chúc phúc cho Trát Tây Lãng Thố, cho Cách Tang Trác Mã, cho một nhà Trát Tây, cho bản thân nàng, cũng cho ngươi ── tiểu Đa Cát.

"Đi! Chúng ta ──" Nàng dừng lại một chút, con ngươi đen huyền như ngọc thạch cong lên tỏ vẻ bỡn cợt cùng vui mừng,

"Xuất phát về phía Quỷ hồ Rakshastal thôi! Tỷ muốn ở đó trải qua lễ sinh nhật."

"Được, tỷ tỷ."

Đa Cát ha ha cười to, hai chân đạp bụng ngựa, xông lên hướng về phía trước.

----------------
1. Hồ Dạ Xoa/Quỷ/Rakshastal: Là một hồ nước nằm ngay phía tây của Thánh hồ Manasarovar và phía nam của núi Kailash, thuộc quận Burang thuộc địa khu Ngari, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Là một hồ nước mặn, không có thực vật hoặc cá sống được ở đây. Tương truyền, hồ Rakshastal là lãnh địa của Lanka – vua quỷ mười đầu. Theo quan niệm của người Tây Tạng, hồ có hình dạng lưỡi liềm, tượng trưng cho đêm tối, cho thế lực hắc ám.

Hồ Rakshastal

Hồ Rakshastal (bên trái) và hồ Manasarovar (bên phải)
Trong Phật giáo , hồ Manasarovar, hình tròn giống như mặt trời, và Rakshastal, hình lưỡi liềm, lần lượt được coi là "độ sáng" và "bóng tối".'

2. Hồ Pangong/Pangong Tso: Là một hồ nội lục ở Himalayas nằm ở độ cao khoảng 4.350 m. Nó dài 134 km và kéo dài từ Ấn Độ đến Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Khoảng 60% chiều dài của hồ nằm trong Khu tự trị Tây Tạng. Điểm đặc biệt nhất của hồ là màu nước xanh thay đổi tùy thời điểm trong ngày. Bên cạnh đó, Pangong còn nổi tiếng với hai dòng nước mặn ở khu vực Kashmir và ngọt tại vùng Tây Tạng. Đây cũng là nơi sinh sống của vô số loài cá cùng thảm thực vật xanh mướt trải dọc ven bờ.

Hồ Pangong trải dài từ Ladakh (nay thuộc Ấn Độ) sang Ngari (thuộc khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com