Np Bao Duong
ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu=========✔Thỉnh đọc đủ văn án trước khi đọc truyện cho đỡ bỡ ngỡ.=========Trước khi mỗi tiểu bạch kiểm xuất hiện, tớ sẽ viết một chương hiện tại gặp mặt của bọn họ, sau đó bắt đầu nói đến quá khứ.~~~~~~~~Giang Hỏa Chi mang vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn người đàn ông lạ lẫm trước mặt còn đang chăm chú ăn cơm.Rõ ràng đã từng rất quen thuộc, vẫn là gương mặt đó, nhưng bóng dáng còn mang ngạo khí đầy mình của một thiếu niên đã không còn nữa, thay vào đó là một hương vị nam nhân trầm ổn, thuần thục."Ăn cơm đi".Người nọ thấy Giang Hỏa Chi mãi ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô, cũng không có gì thắc mắc đối với loại thái độ này, ung dung nói."Không..." muốn ăn.Lời nói sắp thoát ra khỏi miệng, lại bị cái nhìn đầy ý tứ của người kia mà mắc nghẹn trở lại.Giang Hỏa Chi không hiểu, tại sao bản thân lại phải sợ hãi? Cũng có phải là gây thù chém giết gì đâu? Người này cũng không có khả năng ăn tươi nuốt sống cô...Chẳng qua là lúc chia tay có làm tổn thương hắn một chút, bụng dạ hắn sẽ không hẹp hòi đến mức trả thù đấy chứ?Giang bạch phú mĩ điều chỉnh tâm trạng, hít thở đều cho nhịp tim đang đập mạnh chậm xuống, đối diện với người đàn ông kia, cố ra vẻ trầm tĩnh mà nói."Từ Thiệu Tranh, anh rảnh rỗi quá hả? Anh muốn ăn thì ăn một mình đi, thật sự nghĩ chúng ta quan hệ tốt lắm sao? Nhìn mặt anh tôi nuốt không trôi cơm".Giang Hỏa Chi cố gắng nhớ lại dáng vẻ hung dữ lạnh lùng mười năm trước của mình khi đá người trước mắt, mô phỏng lại y đúc, còn tạo cả dáng đứng lên muốn rời đi.Nhưng là ngoài ý muốn, không thu được vẻ mặt gì khác của hắn.Tức giận đâu? Cảm giác bị khinh nhục đâu?Từ Thiệu Tranh nho nhã đem khăn lau miệng, ánh mắt không có gì gọi là tức giận nhìn cô, giọng nói vẫn là nhu hòa như cũ, nhưng Giang Hỏa Chi cảm giác, trong đó có một phần ra lệnh."Ngồi xuống! Anh đã nói cho em đi chưa?"Một câu đơn giản như vậy, lại làm cho chân Giang Hỏa Chi run rẩy."Em ngồi xuống tiếp tục ăn, anh không có nhiều thời gian, em ăn xong anh liền rời đi".Từ Thiệu Tranh nâng mặt bảo cô ngồi xuống, phong thái tổng tài vô cùng rõ ràng, lệnh đã xuất đi không được phép cự tuyệt.Giang Hỏa Chi nâng mắt, rất biết điều quan sát tình hình mà cân nhắc một chút.Nhà hàng này, rõ là giờ ăn trưa nhưng lại không có một bóng người, nhìn cũng biết là thành quả của người này đã bao hết nhà hàng.Bên ngoài đều là vệ sĩ của hắn, xác suất có thể trốn đi gần như bằng không.Nếu như bây giờ cô vẫn cố chấp muốn ra ngoài, ai mà biết Từ Thiệu Tranh có đem vệ sĩ đi bắt cô lại hay không?Giang Hỏa Chi không dám đánh cược, loại chuyện nhục nhã như thế cô vẫn là không muốn nó xảy ra trên người mình, thế nên giả vờ bản thân rất tự nhiên ngồi xuống như chưa có gì."Ăn ăn ăn, ăn hết tiền của anh thì anh đừng có kêu".Giang bạch phú mĩ ngồi trở lại, không vui vẻ gì cho lắm, tay cầm nĩa chọc muốn nát bấy miếng bít tết.Mà trái lại với cô, Từ Thiệu Tranh trông rất vui, hắn còn cười."Ăn bao nhiêu đều có thể".Giang Hỏa Chi không hơi để ý hắn, trong lòng bắt đầu suy tính một chút làm sao rời đi sớm nhất có thể.Nếu biết trước hôm nay chính là đụng phải người này, Giang Hỏa Chi thề tuyệt đối sẽ không ra đường.Đối tượng bản thân bao dưỡng sau mười năm gặp lại, vô cùng có phong phạm tổng tài bá đạo, đột nhiên chạm mặt ngồi ăn chung, cái tình huống lúng túng gì thế này?"Ăn xong liền để lại phương thức liên lạc cho anh".Từ Thiệu Tranh đem điện thoại đẩy đến trước mặt cô, nghe qua giọng điệu chính là không cho phép cự tuyệt."Không muốn thêm".Giang Hỏa Chi vừa ăn đồ ngon, tiếp thêm động lực, cũng không thấy sợ như ban đầu.Cô không biết bản thân mình vì sao vừa gặp hắn đã thấy sợ hãi.Hơn hết chắc là chột dạ đi?Dựa vào cái gì phải nghe lời Từ Thiệu Tranh, bọn họ cũng đâu có mắc nợ gì, chính là bao dưỡng xong, sau đó chia tay, có cơ duyên giác ngộ, hảo hảo ăn một bữa cơm. Cuối cùng cũng là đường ai nấy đi không cần gặp lại mà thôi.Cái việc thêm số điện thoại, chính là không cần thiết.Giang Hỏa Chi đối mặt với hắn đều luôn thấy không thoải mái, thử hỏi xem còn có thể hòa hảo vui vẻ với người mà bản thân từng đâm cho một dao sao? Đương nhiên không thể nào.Mà người kia vẫn còn ung dung không để ý? Được vậy mới là lạ đó.Chẳng có gì mà tự nhiên ở trên trời rớt xuống một bữa ăn miễn phí cả...Giang Hỏa Chi luôn thấy Từ Thiệu Tranh có cái ý đồ gì đó không tốt đẹp lắm, cố gắng ăn thật nhanh sau đó đứng dậy chuồn đi."Nếu em không cho, anh cũng đều có biện pháp lấy được phương thức liên lạc của em".Từ Thiệu Tranh cũng không có gì bực tức khi bị khước từ, uyển chuyển mở ra một con đường khác cho bản thân."Anh làm xiếc đấy à? Vậy còn muốn hỏi số tôi làm gì?""Phải rồi, Chúc mừng nha, chủ tịch Từ, mười năm không gặp, bây giờ anh quả là có quyền chức đấy, loại xin số này tôi vẫn là không dám để ngoài hỏi đâu".Giang Hỏa Chi nhìn hắn, châm chọc nói, miếng sò điệp mà bản thân thích nhất bây giờ cũng chẳng còn muốn ăn."Nhưng nếu anh làm thế thì em sẽ không vui".Từ Thiệu Tranh mỉm cười, dù cho Giang Hỏa Chi có càn quấy đến mức nào, hắn đều sẽ không tức giận."Nói thẳng đi, Từ Thiệu Tranh, anh muốn cái gì? Vòng vo tam quốc lâu như thế, chiếm mất thời gian bận rộn của ngài, tôi không dám".Giang Hỏa Chi ngồi thẳng người, ép khí thế của bản thân trông cho thật lạnh lùng kiêu ngạo."Anh muốn yêu đương".Từ Thiệu Tranh mỉm cười, ánh nắng bên ngoài hắt lên mặt hắn, đuôi mắt của hắn mỗi khi cười đều sẽ cong lên.Phải nói là phi thường đẹp trai, khiến cho Giang Hỏa Chi nhìn đến xuất thần, sau đó mới giật mình, kéo kéo khóe môi, nói."Vậy anh tìm đối tượng, nói với tôi làm gì? Tôi cũng không có bạn bè".Muốn yêu đương thì tự mình tìm, với cái điều kiện của hắn, còn sợ không ai yêu sao?"Anh còn chưa nói xong, muốn yêu đương, với em!""....."Dường như Giang Hỏa Chi bị dọa, mất nữa ngày cũng chẳng nói nổi một lời nào.Từ Thiệu Tranh nhìn phản ứng của cô, cụp mắt che đi tạp niệm đang điên cuồng sôi trào, mỉm cười ôn hòa nói."Anh đều có biện pháp biến thứ anh muốn thành sự thật, nhưng anh lại không muốn ép buộc em, vậy nên em để lại số điện thoại, anh cho em thời gian suy nghĩ".Từ Thiệu Tranh đứng dậy, thiếu niên mười bảy tuổi năm đó đã cao lên rất nhiều, cũng không còn khoác lên người bộ đồng phục thanh xuân ngày xưa nữa, mà là tây trang trưởng thành.========ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu=========Hắn từ từ tiến tới bên cạnh Giang Hỏa Chi, bản thân không để ý đến việc có người khác hay không, không để ý việc bản thân bây giờ là chủ tịch của cả một tập đoàn, vẫn như xưa kiên nhẫn với cô có thừa, ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay mà bản thân mười năm qua luôn nhung nhớ chạm vào.Giang Hỏa Chi hoảng hốt nhớ lại ngày trước, người này cũng dùng tư thế như vầy, ngẩng đầu nhìn cô, bây giờ vẫn giống hệt như trước. Thật giống như bọn họ chưa từng chia lìa."Từ Thiệu Tranh, anh mẹ nó có điên không vậy hả? Tôi đá anh, còn nói chơi chán anh rồi, anh không nhớ lúc đó sao? Anh còn muốn yêu đương với tôi? Anh không sợ lại bị đá à?".Trong đầu Giang Hỏa Chi là những kí ức cũ những ngày tháng cùng Từ Thiệu Tranh trải qua ở chung một chỗ đầy vui vẻ khiến tim cô loạn nhịp.=========ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu=========Giang Hỏa Chi cố để cho bản thân bình tĩnh, buông lời đắng cay muốn dập tắt ý nghĩ điên rồ của hắn."Anh sẽ không để điều đó xảy ra một lần nữa".Từ Thiệu Tranh không điên, hắn tỉnh táo.Có những chuyện mà năm đó Giang Hỏa Chi đã làm nhưng cho rằng không ai biết, thật ra hắn đều biết hết tất cả.Không có chuyện gì có thể giấu kín mãi mãi, huống hồ, người này cũng không có giấu giếm, chỉ là làm một vài thủ tục qua mắt vụng về.Tiếc là lúc đó hắn chưa nhận ra, nhưng bây giờ bản thân đã biết, còn có thể thả cho cô chạy được sao?Nhưng ép quá, cũng không phải biện pháp tốt.Giang Hỏa Chi ăn mềm, không ăn cứng, trước mắt phải thiết lập quan hệ lại từ đầu đã."Cho nên, em có đồng ý lưu số lại cho anh hay không? Anh có thể đợi".Giang Hỏa Chi nghe mà lòng phiền não muốn chết, cái người này sao vậy hả? Nói mãi sao không chịu hiểu vậy?"Từ từ đã Từ chủ tịch, anh làm sao đấy? Sao anh phải đợi tôi? Anh nhớ lại chút đi, ngày xưa tôi để ý nhan sắc của anh, hai ta thiết lập quan hệ bao dưỡng, chính là có qua có lại thôi, tôi cũng đâu có đối xử tốt với anh, anh sao còn muốn yêu đương với tôi nữa?"Ngày trước bao dưỡng người này cũng là ngoài ý muốn, ai bảo hắn đẹp trai như thế cơ chứ? Nhà lại còn sa cơ lỡ vận, không phải đối tượng số một à?Bây giờ người cũng thành ông chủ lớn, lại quay lại muốn cùng cô yêu đương?Nếu nói đoạn thời gian Giang Hỏa Chi cùng người này qua lại mà cô không chút cảm giác động lòng thì chính là nói dối.Nhưng đã qua lâu như vậy, cảm xúc gì đó đều tan biến hết rồi.Hiện tại chỉ thấy người này phiền muốn chết ấy."Vậy trước tiên em để lại số cho anh, chuyện yêu đương lại tính sau".Nếu Giang Hỏa Chi đã nói đến như vậy, thì chính là sắp đến giới hạn chịu đựng, nếu hắn còn tiếp tục ép người, cô nhất định sẽ như con tôm cong người chạy bắn đi nhanh như chớp.Từ Thiệu Tranh hạ xuống một bậc thang cho cô, chỉ xin số.Số của Giang Hỏa Chi đã xài qua nhiều năm, trước đây Từ Thiệu Tranh mới lên chức, đã điều tra qua, nhớ như in trong đầu.Nhưng lại cũng không muốn tự mình dùng cách không rõ ràng mà tiếp cận cô, cho nên mới muốn Giang Hỏa Chi tự mình thêm, như vậy, mới có ý nghĩa."Được".Giang Hỏa Chi đem điện thoại đến tay, bấm vào một dãy số.Lòng đều đã tính toán xong bài chuồn nên đánh thế nào.Đợi thêm xong cho người này, nếu hắn gọi, trực tiếp kéo sổ đen.Dù cho hắn dùng bao nhiêu số, cô vẫn có kiên nhẫn chặn từng đó số.Lặp đi lặp lại như vậy, ý tưởng muốn yêu đương kia của hắn cũng sẽ bị bóp chết.Giang Hỏa Chi tự mình tính kế trong đầu, nhưng đều bị Từ Thiệu Tranh bắt được.Người này vẫn ngốc nghếch như vậy, suy tính cái gì cũng đều viết hết lên trên mặt, chẳng thèm che dấu."Anh nói nếu tôi thêm xong, anh để tôi đi"."Đúng".Từ Thiệu Tranh sảng khoái đáp lời.Giang Hỏa Chi liền cầm túi xách vội vàng chuẩn bị chạy, lại bị kéo tay níu trở lại."Không được tắt máy, không được kéo anh vào sổ đen, không được trốn anh, anh sẽ không vui"."Liên quan gì đến tôi?" Anh không vui là chuyện của anh, tôi vui vẻ là được. Anh còn quản được sao?"Em có nhận thức được địa vị của chúng ta bây giờ có hơi khác hay không?".Từ Thiệu Tranh đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nắm chắc phần thắng đó dọa cho tim Giang Hỏa Chi run rẩy.Hắn có ý gì?"Anh không phải là tiểu bạch kiểm của lúc trước, mặc em nói gì đều nghe, nếu bây giờ anh đem em bắt nhốt, cũng không ai cản được".Lúc Từ Thiệu Tranh nói ra câu này, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như chỉ thuật lại kế hoạch mà hắn vạch ra, và hắn chắc chắn sẽ làm được.Giang Hỏa Chi biết, người này chưa từng nói đùa.Với địa vị của hắn, chút chuyện cỏn con nhốt người này chẳng là gì cả."Thần kinh, anh có biết bắt giữ người trái phép là phạm pháp không? Anh ngại mình sống quá tốt đấy à?"."Anh không sợ, nếu anh đã đi đến bước này một cách nhanh chóng như vậy, thì em chắc hẳn cũng phải biết, quá trình nó cũng không trong sạch gì, mà anh vẫn có thể đứng ở đây, nghĩa là anh có biện pháp giải quyết tốt hết thảy".Từ Thiệu Tranh không sợ mất đi tất cả, chỉ sợ mỗi việc không giữ được Giang Hỏa Chi.Hắn có được ngần ấy thứ, là Giang Hỏa Chi cho, nếu đánh mất nó, là do hắn vô dụng."Chi Chi nhất định sẽ không muốn như vậy đâu? Đúng không?"Từ Thiệu Tranh mỉm cười, nhưng không còn ôn hòa nữa."Anh học từ đâu cái thói ép mua ép bán thế này?".Giang Hỏa Chi cười như không cười, hất tay hắn."Em dạy tốt".Từ Thiệu Tranh cũng cười.".....".Giang Hỏa Chi nghẹn họng, không biết nói gì."Cho nên em phải nghe lời, nếu anh không vui, em nhất định cũng sẽ không vui được".Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời.Anh không muốn làm tổn thương em.Nhưng anh không chắc anh sẽ kìm chế nổi bản thân.Giang Hỏa Chi hết nói nổi, trừng mắt nhìn hắn, xoay người rời đi.Nếu còn tiếp tục ở lại đôi co, ai mà biết người này có nổi bệnh điên trực tiếp bắt nhốt cô hay không?Vẫn là chạy trước cho an toàn."Em hiện tại so với anh đã không còn chút sức ép nào nữa, nếu anh bắt nhốt em, dùng hết tất cả quan hệ hiện tại em có được, cũng không cản nổi. Em ngoan ngoãn, anh sẽ tốt với em".Từ Thiệu Tranh nói một câu với theo, Giang Hỏa Chi không ngừng bước, nhưng hắn biết cô nghe được.Giang Hỏa Chi chưa từng nghe lời, chưa từng biết ngoan là gì.Không ai ép buộc được cô, hay thay đổi suy nghĩ của cô.Mà Giang Hỏa Chi như vậy, đã rất nhiều lần chạm vào giới hạn của hắn.So với lúc trước, hắn chỉ là thiếu gia nhà bị phá sản.Hiện tại là khác.Nếu không cảnh cáo trước, e rằng hắn thật sự sẽ phải làm đến bước giam giữ kia.Mà như vậy, dù là Từ Thiệu Tranh hay Giang Hỏa Chi, đều không thể thoải mái.=======ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu========Spoil nhẹ.Vì sao Giang Hỏa Chi lại muốn bao nuôi Từ Thiệu Tranh cùng các tiểu bạch kiểm khác.Từ thái độ có thể cho thấy chắc chắn không phải yêu thích.Tất cả đều là có kế hoạch đã định sẵn, mà Giang Hỏa Chi bắt buộc phải làm để đổi lại một thứ gì đó.Mà sau này dù cho bị ba tiểu bạch kiểm dìm cho phá sản, cũng vẫn còn dư tiền đi bao tiểu bạch kiểm khác.Giang Hỏa Chi từ đầu đến cuối không có công việc gì gọi là đàng hoàng , mà tiền vẫn đều đều có nhiều không bao giờ hết.Nhắc trước là plot twist đấy :)) đội mũ bảo hiểm cho chắc vào nhé anh em.Twist còn lâu mới giải, sợ vỡ đầu thì cứ vầy cho an toàn nha :))Có thể không chỉ duy nhất 3 nam chính, có thể hơn, dao động tầm 5? Không chắc nữa, cứ đọc đi đã.~~~~~~~Chương này dài gấp 3 lần một chương bình thường tớ viết lận ý.Thả trước một chương thế thôi chứ hẹn 2023 gặp lại nhó ❤❤Mãi iu ❤❤
________________Cảm ơn các cậu đã ủng hộ ❤.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com