(Novel) Tôi không muốn làm bà mối
Chương 110
"Chính xác thì hiệu trưởng đang lên kế hoạch gì?"Cory hỏi Yves, tay vẫn ôm Viedielle thật chặt. Đôi mắt anh ấy mơ hồ, hệt như mắt búp bê sứ.Khi Cory hỏi, Yves khẽ thì thầm kế hoạch để Cory nghe thấy.Do đó, tôi không thể nghe được nội dung của kế hoạch."Điều đó không phải là khá tốt sao?"Khi Yves mỉm cười hỏi, Cory cũng gật đầu."Ừm. Thật tuyệt vời. Nó rất tốt.""Nếu tôi không thể chuộc lỗi lầm của mình, thì tôi sẽ phá hủy tất cả." Cory lặng lẽ lẩm bẩm một mình khi nước mắt vẫn lăn dài trên má. Anh ấy thậm chí còn nở một nụ cười nhỏ. Cory cẩn thận ôm Viedielle khi anh đứng dậy.Tôi cắn môi khi nhìn theo bóng lưng của Cory.Tôi đứng đó, im lặng, khi quan sát bóng dáng rời đi của Cory. Bên trong mắt và lồng ngực của tôi dường như xoắn lại một cách đau đớn.Tôi tự nhiên nhớ về những gì tôi phải làm. Tôi phải trở về hiện tại. Tôi chỉ phải làm vậy. Tôi hoàn toàn hiểu ý của họ khi cứu [anh ấy].Công việc tôi phải làm không tồn tại ở nơi này. Nhưng tôi đã dành một khoảng thời gian đáng kể cho giấc mơ này. Tôi tự hỏi mình đã ở đây bao lâu khi ở ngoài đời thực. Sinh nhật của Cory đã qua rồi sao? Tôi trở nên hơi khó chịu.Tôi đứng đó, lo lắng suy nghĩ cho chính mình, đột nhiên một giọng nói gọi tôi từ phía sau.Đó là một giọng nói quen thuộc.Trái tim tôi cảm thấy như chỉ còn vài giây nữa là rơi xuống sàn. Tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nên tôi không quay lại. Tôi biết rằng tôi không thể chạy trốn ngay bây giờ nhưng cũng bắt đầu bước đi thật nhanh. Tôi đi bộ, nhưng vài giây sau đã bắt đầu chạy.Trực giác của tôi đã đúng. Tôi ngay lập tức bị bắt."Ta đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Cô sẽ phải hối hận vì nó đấy."Swanhaden nắm lấy lưng áo tôi và lôi tôi đi một cách thô bạo.Người đã gọi tôi là Swanhaden. Khi tôi quay lại đối mặt với anh ta, đôi mắt màu ngọc của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, trông như thể anh ta sắp ăn thịt tôi vậy."Ta đã nghiên cứu về vòng tròn ma thuật mà cô đã vẽ lúc đó."Và cùng với đó, Swanhaden cho tôi xem vòng tròn ma thuật trên mu bàn tay của anh ta. Đó là một vòng tròn ma thuật màu trắng được vẽ theo cách hoàn toàn ngược lại với vòng tròn của tôi. Vòng tròn ma thuật màu trắng đó cho phép anh ta được miễn trừ khỏi các quy tắc của vòng tròn của tôi."Dù sao thì cô cũng không thể chạy trốn, phải không?"Swanhaden nói, giọng không cảm xúc.Anh ta hoàn toàn đúng, vì vậy tôi chỉ biết im lặng. Tôi cau mày khi cắn môi. Swanhaden liếc nhìn tôi rồi kéo tôi đi đâu đó."Đi thôi." "Tôi có thể tự đi được."Tôi lên tiếng, tôi không muốn bị kéo lê cả đường. Tim tôi đập thình thịch và cơ thể run lên vì sợ hãi, nhưng tôi vẫn nói ra. Tôi liền hối hận sau khi thốt ra . Tôi lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra với tay chân của mình nếu tôi làm anh ta tức giận, nhưng Swanhaden đã để tôi đi.Anh ấy để tôi đi dễ dàng đến mức tôi bị sốc."Theo ta."Swanhaden nói cộc lốc. Anh quay lại và dẫn đường.Vòng tròn ma thuật màu trắng trên tay anh phát ra ánh sáng trắng dịu. Những vết sẹo lộ ra trên khắp cơ thể anh từ từ mở ra và rỉ máu. Swanhaden lướt qua vết thương của anh ta rồi bước đi nhanh hơn, có vẻ không quan tâm. Có vẻ như Swanhaden đang bị đau – anh ta khẽ cau mày.Tôi cân nhắc xem có nên làm theo yêu cầu của Swanhaden hay không. Nếu tôi bỏ chạy ngay bây giờ, thì lát nữa tôi sẽ bị bắt lại. Nếu tôi làm trái ý anh ta, tôi không biết kẻ tâm thần đó sẽ làm gì. Tuy nhiên, nếu tôi đi theo anh ta, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.Nhưng miệng vết thương của Swan đã mở ra. Trông chúng có vẻ đã lành lặn, nhưng lại đột nhiên trở thành những vết thương mới. Nó trông giống như một cảnh tượng quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ ra nó. Thật là kỳ lạ.Hiện tại, tôi kéo dài khoảng cách giữa tôi và anh ta.Swanhaden thậm chí còn không kiểm tra xem liệu tôi có còn đi theo anh ta hay không. Anh ta có vẻ yên tâm rằng tôi đang đi theo anh ta. Swanhaden dẫn tôi đến khu bệnh xá của Học viện. Swanhaden mở cửa ra, còn tôi chậm rãi đi theo anh ta rồi đứng ngập ngừng trước cửa.Có lẽ vì Swanhaden mà khu bệnh xá và toàn bộ khu vực gần đó đều vắng tanh. Giáo viên luôn có mặt trong văn phòng đã biến mất, và không có học viên nào ở gần đó. Tất cả các cửa phòng gần đây cũng đóng hết. Nó vắng đến đáng sợ.Swanhaden ngồi xuống chiếc giường gần nhất và lườm tôi khi tôi vẫn còn do dự ở ngoài cửa. Anh ta hất đầu về phía tôi, ý bảo tôi vào.Swanhaden bước vào phòng y tá và lôi trong ngăn kéo ra một ít băng gạc.Khi quay trở lại phòng bệnh với ít băng gạc, anh ta lặng lẽ bắt đầu lau máu đang rỉ ra trên những vết sẹo của mình.Tôi vẫn do dự, liệu tôi có thể vào khu bệnh xá không. Tôi không biết anh ta đang lên kế hoạch gì. Trông anh ta không có sát khí muốn xé xác hay chặt tôi thành từng mảnh, nhưng anh ta vẫn có một chút điên cuồng ẩn sau đôi mắt mỗi khi nhìn tôi.Sau khi nhìn quanh khu bệnh xá, tôi phát hiện ra một thứ.Cách Swanhaden không xa là một vòng tròn ma thuật quen thuộc lơ lửng trong không trung. Một vòng tròn vàng và một vòng tròn trắng đan xen vào nhau phát sáng rồi mờ đi, hết lần này đến lần khác. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng vòng tròn này là ma thuật thực sự của Cory và Swanhaden ở ngoài đời thực. Bây giờ tôi biết rằng đã có cách để tôi quay trở lại thế giới ban đầu của mình tồn tại trong bệnh xá, tôi quyết định sẽ bước vào bên trong.Tôi đi ngang qua Swanhaden và đi thẳng đến vòng tròn ma thuật đang yếu đi, đan xen và phức tạp.Swanhaden vẫn tiếp tục lau máu ngay cả khi tôi đi về phía vòng tròn ma thuật trong phòng. Tôi không chắc liệu anh ta cố tình làm vậy để khiến tôi mất cảnh giác hay vì anh ta không hứng thú, nhưng tôi đã rất lo lắng khi quan sát vòng tròn.Đó là một vòng tròn được cho là sẽ đưa người đó trở lại nơi họ thuộc về, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó không cho phép nó kích hoạt hoàn toàn. Có vẻ như tôi cần dành chút thời gian để tìm ra nó còn thiếu gì, nhưng tôi nghi ngờ rằng điều đó sẽ dễ dàng thực hiện được nếu Swanhaden không lặng lẽ quan sát tôi từ đằng sau.Tôi kiểm tra xem anh ta thế nào rồi vội vã sửa lại vòng tròn ma thuật. Có vẻ như vòng tròn cần một chút ma thuật đen để hoàn thành, và tôi còn lại một chút. Ma thuật của tôi là một sự pha trộn kỳ lạ, phức tạp giữa ma thuật bình thường và ma thuật đen, nhưng điều đó có nghĩa là tôi vẫn có ma thuật đen. Tạ ơn Chúa.Tôi muốn quay lại ngay khi hoàn thành vòng tròn, nhưng tôi quay lại nhìn Swanhaden. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Tôi đã có một số kỷ niệm khi tôi điều trị cho anh ta. Nó cảm thấy quen thuộc, gần giống như một thói quen. Tôi cảm thấy như mình có nghĩa vụ phải giúp anh ta băng bó.Tất nhiên, những vết sẹo của anh ta thậm chí còn không được băng lại nên không có gì để làm.Vì lý do nào đó, tôi nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ đầy sẹo. Cơ thể anh ấy quấn đầy băng, nhưng máu luôn thấm qua chúng và tôi cần giúp thay băng hàng ngày. Tôi không thể nhớ đó là ai. Lại là ai nữa..... Tôi chỉ nhớ là ký ức đó đẹp kinh khủng."...Anh luôn làm tôi phải lo lắng. Chết tiệt."Trước khi đi, tôi nhìn qua các ngăn kéo trong văn phòng y tá và theo thói quen, quấn băng quanh vết sẹo của Swanhaden. Tôi thậm chí không nhận ra mình đang làm gì.Swanhaden chỉ xem tôi làm gì rồi lấy chiếc nhẫn từ thắt lưng của anh ta và đâm vào tay tôi.Nó quá bất ngờ khiến tôi giật mình sửng sốt. Nhưng trước khi tôi cảm thấy đau, vết thương của tôi đã được chữa lành."Tên ngốc đó thảm hại đến mức khiến ta ớn lạnh."Swanhaden lẩm bẩm khi nhìn vết thương của tôi tự lành."Ta đã nghĩ nhiều về điều đó sau khi không bắt được cô."Tôi định thần lại và ngay lập tức lùi lại một bước trước đòn tấn công của anh ta. Hành động táo bạo nào đối với Swanhaden đó? Tôi chỉ hành động theo cảm tính mà tôi đã làm cho một đứa trẻ nào đó. Khi tôi quay lại, Swanhaden tiến lại gần hơn.Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt màu ngọc của anh ta trông trống rỗng như thường lệ, nhuốm một chút điên loạn.Anh ta nghiêng đầu rồi mở miệng."Cô là người yêu của ta à?"Những lời nói của anh ta khiến tôi không thể bình tĩnh được. Tôi hầu như không nhịn cười được khi nhìn Swanhaden. "Trước khi ta biết điều đó, ta sẽ giết cô cùng với những ký ức ngớ ngẩn đó."Swanhaden vừa nói vừa liếc về phía vòng tròn ma thuật. Anh ta nói như thể chỉ còn vài giây nữa là giết tôi. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta không muốn.Tôi lùi một bước, anh ta tiến một bước. Tôi không biết liệu anh ta đã tính toán trước điều này hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, anh ta đang dồn tôi về phía vòng tròn."Ta để cô đi vì ta không muốn cô làm hỏng buổi biểu diễn thú vị sắp diễn ra. Ta ở Học viện chỉ để xem cao trào của chương trình đó, cô biết đấy."Nụ cười của Swanhaden xấu xa nhưng hoàn toàn khiến tôi mê hoặc. Sau đó, anh ta nhanh chóng nhìn tôi với một nụ cười đầy điên loạn.Lưng tôi ở ngay phía trước vòng tròn, vì vậy tôi có thể thoát khỏi nơi này nếu tôi lùi lại một bước.Trước khi tôi định làm điều đó, Swanhaden đã túm lấy cổ áo tôi và kéo tôi về phía anh ta.Khuôn mặt anh ta ngày càng gần hơn cho đến khi môi anh ta chạm môi tôi.Anh ta cắn vào môi tôi, khiến nó chảy máu. Không giống như vết thương lúc nãy, vết thương này không lành ngay được.Sau nụ hôn bất ngờ đó, anh ta áp môi mình lên môi tôi và nhìn tôi chằm chằm đầy thách thức. Một chất lỏng có mùi kim loại chảy xuống cằm tôi. Mùi máu nhanh chóng thống trị các giác quan của tôi. Những gì anh ta vừa làm là cắn môi tôi chứ không phải một nụ hôn. Khi tôi cau mày vì đau, anh ta lại đặt môi lên môi tôi rồi tách ra.Môi anh cũng vấy máu của tôi. Màu máu đậm khiến môi anh ta càng đỏ hơn. Anh ta dùng lưỡi liếm sạch vết máu của tôi quanh miệng.Anh ta cười nham hiểm và lau miệng tôi bằng ngón tay cái rồi nói."Đừng dừng lại giữa chừng, được chứ, người yêu của ta?" Và với điều đó, anh ta đẩy tôi về phía vòng tròn ma thuật. Trước khi tôi kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ xung quanh tôi tối sầm lại.Điều cuối cùng tôi có thể nhìn thấy trước khi mắt tôi mờ đi là Swanhaden. Anh ta quan sát tôi rồi vẽ một vòng tròn ma thuật để đảm bảo rằng tôi không thể quay lại.Swanhaden, người đang sử dụng phép thuật mạnh mẽ gần như không thể kiểm soát của mình, buộc ma thuật của anh ta phải hoạt động theo ý chí của anh ta. Anh phớt lờ máu chảy ra từ vết thương. Những miếng băng xung quanh anh ta lại đỏ tươi vì máu, và chẳng mấy chốc, máu chảy ra nhiều đến nỗi nó chảy ra khỏi băng.Và với điều đó, tôi đã có thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ khủng khiếp đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com