TruyenHHH.com

Novel Hoa Son Tai Khoi

#Hoasontaikhoi #chap702
Chapter 702. Tên tiểu tử khốn kiếp phái Hoa Sơn là tên nào hả? (2)
“Chuyện đó…”
Thường Vạn Hỉ trầm ngâm một hồi rồi ngay lập tức giũ bỏ những suy nghĩ vô lý đang hiện ra.
‘Tông Nam cái con khỉ khô!’
Đệ tử của Cửu Phải Nhất Bang cao cao tại thượng sao có thể xuất hiện dưới bộ dạng của một kẻ ăn mày khùng điên… Ơ? Ăn mày á? Có khi nào…
Chắc không đâu, mà trước mắt cứ bỏ Cái Bang qua một bên đi!
“Khụ!”
Thường Vạn Hỉ hắng giọng.
Tông Nam hiện đang phong bế sơn môn. Dẫu họ có ngừng phong bế sơn môn đi chăng nữa, thì tin tức cũng không thể lan tới chỗ họ nhanh như vậy được. Và đương nhiên, chẳng có lý do gì để họ kết thúc quá trình phong bế sơn môn để đi tới tận Nam Xương xa xôi này.
Do đó hắn tuyệt đối không phải người của Tông Nam…
“Là ngươi sao?”
Đúng lúc ấy, gã quái nhân chớp mắt hỏi. Thường Vạn Hỉ giật mình, hết nhìn Trần Dương Kiến lại nhìn kẻ kia. Cuối cùng, lão cũng biết mình phải đứng về phía ai, liền chộp ngay lấy kiếm, lớn giọng.
“Tên khốn kiếp!”
Trần Dương Kiến không giấu nổi cảm giác bối rối. Tất nhiên rồi, ai mà không cảm thấy hoang mang khi ở trong hoàn cảnh này chứ?
Đức Phật mà thấy có một kẻ kỳ lạ đạp cửa xông vào thế này cũng phải ngã ngửa ra sau trong lúc đang an tọa mất thôi.
“Tại sao ngươi lại dám gây náo loạn ở đây hả? Ngươi có biết ai đang ở đây không?”
“Biết chứ.”
“…”
“Chính vì biết nên ta mới đến đấy chứ. Nghe nói có người của phái Hoa Sơn đang ở đây phải không?”
“Ngươi còn biết cả chuyện đó nữa sao!”
Thường Vạn Hỉ đỏ bừng mặt hét lớn.
“Ngươi biết phái Hoa Sơn, vậy mà ngươi lại không biết phái Hoa Sơn đáng sợ tới mức nào à?”
“Ồ hô?”
Vừa nghe thấy thế, Thanh Minh bẻ cổ răng rắc.
“Nói vậy chứng tỏ ngươi biết rất rõ về phái Hoa Sơn nhỉ?”
“Tất nhiên rồi!”
Thường Vạn Hỉ trợn mắt một cách đáng sợ.
“Ngươi hỏi ta Hoa Sơn là nơi như thế nào ư?! Đó chính là môn phái đã giành chiến thắng trong trận tỉ võ với Võ Đang, và đang nắm giữ vị trí chủ tọa của Thiên Hữu Minh lừng danh thiên hạ!”
“…”
Khóe miệng Thanh Minh khẽ giật giật.
“Không chỉ vậy! Họ còn đánh bại võ đội của Vạn Nhân Phòng gian ác, hạ gục Xích Xà Đao Diệp Bình, một tên quái thú Tà Phái và đội quân Xích Xà Đài của… Có gì đáng cười lắm à?”
Thanh Minh run rẩy đưa tay lên mặt.
Rồi hắn lấy tay kéo khóe miệng ra tới tận mang tai.
“Khục. Tại sao ta cứ… Khục khục khục!”
Thường Vạn Hỉ run run nhìn kẻ còn kì cục hơn cả những gì lão đang nghĩ kia.
“Chặn hắn lại!”
“Bảo vệ Phủ Chủ!”
Đúng lúc ấy, các võ giả Kim Kiếm Phủ nhảy vọt qua mấy bức tường, chắn giữa Thường Vạn Hỉ và Thanh Minh. Chỉ trong nháy mắt, hàng chục thanh kiếm đã chĩa thẳng về phía Thanh Minh.
“Chậc.”
Thanh Minh nhìn thấy cảnh ấy thì tặc lưỡi.
“Ha… Đúng là dạo này ta đã hiền quá rồi.”
Nếu là ngày xưa, chỉ cần có kẻ vừa rút kiếm ra trước mặt hắn, hắn chẳng cần phân định tốt xấu đã gửi kẻ đó xuống hầu Diêm Vương ngay rồi. Và kiểu gì Diêm Vương cũng sẽ thốt lên ngao ngán ‘Lại là do hắn gửi xuống nữa sao?’ cho mà xem.
Vậy nên, hắn không thể ngờ tới sẽ có ngày hắn chỉ lơ đễnh nhìn những thanh kiếm đang chĩa về phía mình như vậy.
“Haaa.”
Thanh Minh chẳng thể hiểu nổi tại sao hắn đã trở nên hiền lành thế này, vậy mà bọn chúng vẫn chẳng thể bắt được mình.
‘Đúng không, sư huynh?’
Tên chết tiệt này, đệ bán lương tâm cho ác quỷ rồi à!
…Chậc, miệng sư huynh đúng là càng ngày càng độc địa.
Chắc sư huynh đã chán ngấy khi suốt ngày phải đánh nhau với lũ thần tiên trên tiên giới rồi đúng không…
“Phù. Được rồi.”
Đúng lúc Thanh Minh định rút kiếm ra sau khi nhìn lướt qua các võ giả Kim Kiếm Phủ một lượt.
“Dừng tayyyyyyyyyyyyy!”
“Chúng ta vẫn đến kịp! Con chưa nhìn thấy máu!”
“Bắt lấy, bắt tên khốn đó lại!”
Một trận hỗn loạn ào tới, Ngũ Kiếm tả tơi như một đám ăn mày, vội vàng lao tới bao vây xung quanh Thanh Minh.
“Hộc! Hộc! Hộc!”
“Ơ, sao nhiều người thế?!”
“Ta rất bất ngờ khi thấy đệ không làm họ bị thương đấy.”
“…Ta chỉ vừa mới định.”
“Ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Bạch Thiên và Nhuận Tông thở hổn hển, còn Chiêu Kiệt thì quay sang nhìn Lưu Lê Tuyết và Đường Tiểu Tiểu.
Rồi cả ba cùng bật cười khi thấy hai con người đang hất cằm đối đáp kia.
“Khụ. Dù sao thì…”
Bạch Thiên hắng giọng, bước lên trước mặt Thanh Minh.
“Ngài là Phủ Chủ Kim Kiếm Phủ đúng không?”
“…”
“Rất hân hạnh được gặp ngài. Bọn ta là đệ tử Hoa Sơn.”
“Hoa Sơn?”
“Vâng. Tuy bọn ta trông có vẻ khó coi, nhưng đó cũng là do bọn ta đã phải chạy một mạch từ Thiểm Tây tới tận đây, nên mong ngài hiểu cho.”
Giọng nói của Bạch Thiên vô cùng nghiêm túc và đường hoàng.
“Nghe nói nơi này có kẻ mạo danh đệ tử Hoa Sơn. Cho dù lý do là gì đi chăng nữa, thì hắn cũng không được phép xưng là đệ tử Hoa Sơn khi chưa có sự đồng ý của bổn sơn. Nếu ngài cùng hợp tác giúp bọn ta bắt được kẻ tội nhân, Hoa Sơn nhất định sẽ không quên ơn ngài.”
Bình thường sẽ chẳng có ai nghi ngờ Bạch Thiên khi hắn nói như vậy. Bởi vì có khi họ đã lạc mất hồn phách trước khí thế hiên ngang của hắn rồi.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc, tình hình hiện nay lại không như vậy.
“Phái Hoa Sơn?”
“Phải.”
“Các ngươi ư?”
“Vâng.”
“Với bộ dạng này?”
“…”
Bạch Thiên đưa tay lên miệng ho nhẹ một tiếng.
“Đạo sĩ không cần thiết phải phô trương vẻ bề ngoài. Bọn ta…”
“Ngươi nói đúng. Chỉ có điều…”
Thường Vạn Hỉ hất cằm về phía sau Bạch Thiên.
“Nhưng theo ta được biết thì Hoa Sơn là hiệp nghĩa chi môn…”
Bạch Thiên đưa mắt nhìn theo ánh nhìn của Thường Vạn Hỉ.
Các võ giả Kim Kiếm Phủ lần lượt gục xuống như ngả rạ. Không phải một hai người, mà gần năm mươi người.
Bạch Thiên nhất thời đông cứng, lắp bắp mở miệng…
“…Chuyện này chắc ngài phải nghe ta giải thích một chút…”
“Ôi trời đất ơi!”
“…”
“Trên đời làm gì có hiệp nghĩa chi môn nào xông vào phủ đệ của người ta, hạ gục các võ giả rồi bắt ép người ta phải đối xử với mình như khách chứ! Hoa Sơn mà ta biết không phải môn phái sẽ làm ra chuyện này!”
Ơ này… ta không biết Hoa Sơn mà đằng ấy biết như thế nào, nhưng đối với Hoa Sơn mà ta biết thì chuyện này vô cùng bình thường…
“Lũ khốn các ngươi! Chắc chắn các ngươi đã nghe lời xúi giục của Thiết Mâu Bang tới đây gây chuyện!”
“Gây chuyện? Thiết Mâu Bang?”
Thường Vạn Hỉ bừng bừng nộ khí, nghiến răng nói.
“Các ngươi kéo tới đây với thân phận đệ tử Hoa Sơn để ta không thể yêu cầu Hoa Sơn giúp đỡ nữa, đúng là thủ đoạn bỉ ổi! Ngươi tưởng ta không nhận ra điều đó sao?”
Bốp!
Thanh Minh vừa nghe được câu nói ấy thì vô thức đấm thẳng xuống sàn.
“Nghe cũng hợp lý đấy chứ?”
“Này, tên điên kia! Hợp lý cái gì!”
“Cũng tại sư thúc cao hứng nói ra ngay từ đầu nên mới thế còn gì!”
“Ta phải dạy dỗ con một trận mới được!”
“Đúng đấy, dạy cho nó một trận nhớ đời luôn!”
Thường Vạn Hỉ cau mày nhìn đám ăn mày (?) đột nhiên lao vào nhau. Đúng lúc ấy.
“Phủ Chủ!”
Nhuận Tông, người duy nhất đứng ngoài cuộc chiến liếc nhìn về phía Phủ Chủ Thất sau lưng Thường Vạn Hỉ rồi nói.
“Ngài đang bị hắn lừa rồi. Kẻ ở trong đó không phải đệ tử phái Hoa Sơn đâu! Bọn ta mới thực sự là đệ tử của phái Hoa Sơn!”
“…Các ngươi ư?”
“Phải, chính là như vậy.”
Thường Vạn Hỉ ngây ngốc nhìn Nhuận Tông rồi hỏi lại.
“Ngươi thử đứng trên lập trường của ta nghĩ mà xem.”
“Hả?”
“Nếu ngươi là ta, giữa vị đang ở trong kia, và các ngươi, thì ngươi nghĩ ai mới là đệ tử Hoa Sơn?”
Vừa nghe thấy câu ấy, Ngũ Kiếm ngay lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Dương Kiến.
Đúng là nếu nhìn cái dáng vẻ mặc bạch y đoan chính cùng đạo quan tươm tất kia thì ai cũng nghĩ hắn là một đạo sĩ thanh tao thật.
“Ừm.”
Các đệ tử Hoa Sơn gật đầu trao đổi ánh mắt.
Đã lâu lắm rồi họ mới trao cho nhau ánh mắt tràn đầy tình huynh đệ này. Rồi họ cùng phá lên cười.
‘Không được rồi.’
‘Là ta thì ta cũng sẽ bị lừa.’
‘Ừm. Cho dù có là Chưởng môn nhân thì ngài ấy cũng sẽ bị lừa thôi.’
Vậy nên ngay từ đầu bọn họ đã thua rồi.
Thường Vạn Hỉ tặc lưỡi nhìn các đệ tử Hoa Sơn đang gượng gạo cười kia.
‘Rốt mấy kẻ suồng sã này chui từ đâu ra vậy…’
Trần Dương Kiến không chỉ có phẩm cách của một đạo sĩ, mà mỗi một hành động của hắn cũng chứa đựng cả phẩm cách của một quân tử. Trong khi nó, mấy kẻ này lại chẳng khác nào một đám vô lại đầu đường xó chợ.
Đến cả trẻ con lên ba cũng chẳng khó để phân biệt đâu mới là đệ tử Hoa Sơn.
“Không cần nhiều lời nữa! Các ngươi sẽ phải trả một cái giá đắt vì đã dám xông vào Kim Kiếm Phủ làm loạn! Các ngươi còn đứng đó làm gì!”
Thanh Minh phì cười, dương dương tự đắc nói với đám huynh đệ của mình.
“Thấy chưa. Ta đã nói rồi mà? Chỉ dùng lời nói thôi thì không được đâu?”
“Đều tại con đấy! Đồ khốn!”
“Đệ nói khi nào, hả? Ta xin đệ đấy, đệ hãy làm như những gì đệ nói đi được không! Chỉ một lần thôi, Thanh Minh!”
Thanh Minh nhún vai nhìn về phía Trần Dương Kiến.
“Tên chó chết, ngươi ở yên đấy cho ta.”
Thấy Thanh Minh bẻ cổ, bẻ tay, Ngũ Kiếm cũng theo lẽ thường đứng cạnh hắn.
Thế nhưng, gương mặt họ vẫn tràn ngập nỗi bất an. Tuy rằng họ đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng họ vẫn không thể xóa bỏ cảm giác dằn vặt khi đánh người vô tội.
Nhuận Tông gấp gáp hỏi Bạch Thiên.
“Sư thúc. Thế này cũng được sao ạ?”
Bạch Thiên nghiêm túc đáp lời.
“Con cứ thử nghĩ mà xem.”
“Dạ?”
“Dù sao thì mọi chuyện cũng tới nước này rồi. Nếu chúng ta để xổng cái tên mạo danh đó ở đây, để hắn tiếp tục đi gây chuyện, thì chẳng phải mọi công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể rồi sao?”
“…”
“Đằng nào cũng gây ra chuyện rồi thì chí ít chúng ta cũng phải nhận được cái gì đó chứ. Trước mắt là phải bắt tên đó lại! Giải quyết hậu quả để sau rồi tính!”
Nhuận Tông bất chợt hoài nghi.
Người này tương lai sẽ trở thành Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, có thực sự ổn không đấy.
“Còn làm gì thế! Mau bắt chúng đến quỳ gối trước mặt ta đi!”
“Rõ!”
Các võ giả Kim Kiếm Phủ bắt đầu thu hẹp khoảng cách bao vây nhóm Thanh Minh. Thường Vạn Hỉ tặc lưỡi.
Tuy các võ giả ngoại viện đã bị đánh bại một cách thảm hại, nhưng dẫu sao họ cũng chỉ là các võ giả ngoại viện. Các võ giả nội viện mới là những người nắm giữ sức mạnh thực sự của Kim Kiếm Phủ. Hơn nữa, các trưởng lão của Kim Kiếm Phủ cũng vừa mới gia nhập cuộc chiến.
Cho dù bọn họ có là đệ tử của phái Hoa Sơn đi chăng nữa, thì chắc chắn sáu người bọn họ cũng không thể giành chiến thắng được.
Kết quả đã quá rõ ràng, Thường Vạn Hỉ quay người bước về phía Phủ Chủ Thất.
Trần Dương Kiến vẫn tư thế đó ngồi đợi lão. Nhìn thấy dáng vẻ vẫn chẳng có gì thay đổi trong tình cảnh hoang đường này của hắn, lão đã nghĩ, hắn đúng là một chính nhân quân tử thực thụ.
“Xin thứ lỗi vì đã để các hạ phải trông thấy cảnh náo loạn này.”
“Ha…haha. Không sao đâu, thưa Phủ Chủ.”
“Ta sẽ xử lý xong ngay thôi, mong các hạ đợi thêm một chút nữa nhé.”
“Đáng lý, tại hạ phải tự mình đối đầu với những kẻ đến tìm mình…”
“Ấy các hạ nói gì thế! Các hạ đâu cần lấy dao mổ trâu để đi thịt gà! Bọn ta sẽ lo liệu việc đó nên các hạ cứ an tâm đi.”
“Haha…”
Trần Dương Kiến khẽ cười rồi nhìn ra ngoài. Vừa né được ánh mắt của Thường Vạn Hỉ, hắn đã vội nuốt khan.
‘Điên mất thôi!’
Rốt cuộc bọn chúng là ai mà lại xông tới gọi ta là đồ mạo danh rồi lừa đảo thế?
‘Ta phải sớm tìm cách chạy khỏi đây.’
Kế hoạch của hắn đã xảy ra sai sót lớn. Nếu phải đối mặt với nhóm người kia nữa, rất có thể sẽ phát sinh thêm nhiều sự cố.
“Phủ Chủ.”
“Mời đạo trưởng nói.”
Trần Dương Kiến nở một nụ cười thoải mái khi thấy Thường Vạn Hỉ đầy tin tưởng mình.
“Việc yêu cầu thêm chi viện từ Hoa Sơn là chuyện vô cùng khẩn cấp, do đó tại hạ phải đi ngay mới kịp.”
“A, vậy sao? Nhưng các hạ không cần xác nhận bọn chúng là những kẻ nào sao…?”
Trần Dương Kiến cương quyết lắc đầu.
“Ruồi lúc nào chẳng bâu quanh người có danh tiếng. Đuổi mãi cũng đâu thể nào hết được.”
“À à, quả nhiên!”
Rồi hắn đứng lên với một đống ngân phiếu.
“Nếu tại hạ về gửi thư ngay bây giờ thì tại hạ sẽ nhận được câu trả lời trong vòng ba ngày. Khi đó chúng ta sẽ bàn tiếp.”
“Vâng. Vậy nhờ cả vào các hạ…”
Đúng lúc ấy.
“Áaaaaaaaaaaaaaaa!”
“Hả?”
Một tiếng thét thảm thiết, đinh tai nhức óc vang lên, tiếp theo đó là một thứ gì đó bay tới rơi cái rầm xuống chiếc bàn được đặt giữa Trần Dương Kiến và Thường Vạn Hỉ.
Rầmmm!
Chiếc bàn vỡ ra trăm mảnh. Bộ trà đạo quý giá cũng vỡ tan tành bắn ra khắp nơi.
“Chuyện… chuyện gì thế… Hể? Tam, tam trưởng lão?”
Thường Vạn Hỉ vừa định phát tiết với các võ giả rằng tại sao lại quẳng lũ ăn mày vào đây bỗng giật mình kinh hãi khi nhìn thấy người vừa ngã ra.
Tam trưởng lão là cao thủ của Kim Kiếm Phủ đang nằm trợn ngược mắt. Chân tay run rẩy như người đang bị động kinh. Cảnh tượng ấy khiến người ta phải nổi da gà.
“…Tam, tam trưởng lão…”
Đến lúc này Thường Vạn Hỉ mới nhận ra tình hình có gì đó không đúng nên quay đầu lại. Và rồi…
“Chi viện?”
Bộp.
Thanh Minh bước vào trong Phủ Chủ Thất.
“Ngươi đây rồi, tên khốn khiếp. Ta chính là chi viện của Hoa Sơn đây!”
Hắn nở một nụ cười quỷ dị, thở ra những luồng khí trắng xóa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com