TruyenHHH.com

Novel Hoa Son Tai Khoi

#Hoasontaikhoi #chap664
Chapter 664. Ngươi dám đụng vào ai vậy hả? (4)
“Băng Cung?!”
“Đến thật kìa.”
Đám đông đều không tự chủ nuốt nước bọt và tập trung ánh mắt nhìn về phía sơn môn.
Nam Man Dã Thú Cung và một trong Tái Ngoại Tứ Cung khác, Bắc Hải Băng Cung đang tiến vào như hoàng đế giá lâm.
Vượt qua một khoảng cách xa xôi để bây giờ họ đã xuất hiện ở Hoa Sơn này.
Việc Bắc Hải Băng Cung trở thành một thành viên của liên minh Thiên Hữu Minh đã được nhiều người biết đến. Tuy nhiên, Bắc Hải Băng Cung đến nơi này từ một nơi xa xôi như vậy thì lại có sức nặng khác hẳn.
Mọi sự trông đợi và ánh mắt đều đổ dồn về phía này, dọc theo hai bên trái phải, người của Bắc Hải Băng Cung lần lượt xuất hiện.
“…Ô.”
“Những người đó của Băng Cung…”
Tất cả đều không dám lớn tiếng.
Nam Man Dã Thú Cung xuất hiện tuy có ngạc nhiên thật đấy nhưng lại không có cảm giác áp bức như hiện tại. Cùng lắm chỉ là cảm thấy hơi thần kỳ mà thôi.
Nhưng cảm giác mà người của Bắc Hải Băng Cung đem đến lại khác hẳn.
‘Như này thì cũng quá...’
‘Bọn họ là những kiếm tu của Bắc Hải Băng Cung…’
Kiếm tu của Bắc Hải Băng Cung nổi tiếng lạnh lùng và sắc bén như gió bấc của Bắc Hải. Những người đó có mặt tại đây hôm nay đã chứng minh sự thật ấy.
Cảnh tượng những con người mặc bạch y, vẻ mặt lạnh lùng, bước đi chỉnh tề, đủ để dẹp bỏ mọi cảm xúc về Bắc Hải và khiến mọi người phải trầm trồ trước bọn họ.
Ngay cả những người từng nghi ngờ về việc Tái Ngoại Tứ Cung, nơi đã cắt đứt quan hệ với Trung Nguyên một thời gian dài vẫn được xếp ngang hàng cùng với Cửu Bang Nhất Phái và Ngũ Đại Thế Gia, khi nhìn thấy sự xuất hiện đầy ấn tượng hôm nay, cũng chỉ có thể bỏ qua hiềm nghi mà gật đầu tán thành.
Bộp! Bộp! Bộp! Bộp!
Những bước chân đều tăm tắp nối tiếp nhau.
Cảm tưởng như đây là buổi hành quân trước khi ra chiến trường. Bất chợt gương mặt ai nấy đều trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
Thế nhưng.
“Thanh Minh đạo trưởng!”
“Hở?”
Giọng nói này vang lên suýt thì khiến tất cả sái cổ vì ngạc nhiên.
“Hả?”
“Sao lại có đứa trẻ ở đây?”
Một thiếu niên với khuôn mặt ngây thơ nhảy ra khỏi đám người và chạy vào nội môn bằng tất cả sức lực.
“Cung, Cung Chủ! Thuộc hạ đã nói với ngài là phải giữ hình tượng rồi kia mà…!”
Phía sau hắn, một người nam nhân trung niên đang hớt hải chạy theo.
‘Chuyện gì đây?’
Ánh mắt hoang mang của mọi người đều tập trung về bên này nhưng hắn dường như không hề bận tâm đến bọn họ.
Hắn đang chạy thì đột ngột dừng lại trước mặt một người.
“Ha… hộc, phù…! Thanh Minh đạo trưởng!”
“…”
Nhìn Tuyết Duy Bạch đứng trước mặt với vẻ mặt hăm hở, Thanh Minh cười khổ.
“Ngươi hình như cao lên rồi?”
“Đúng vậy đó, đạo trưởng!”
“Có chuyện gì mà đến tận nơi xa xôi này vậy. Cử người đến là được rồi.”
“Ta cũng đã ngăn ngài ấy rồi.”
Hàn Lý Minh đuổi theo sau từ nãy đến giờ cuối cùng cũng được thở một hơi.
“Ta đã nói để ta đến là được, nhưng Cung Chủ lại nói ngài ấy muốn tận mắt nhìn thấy Hoa Sơn…”
Tuyết Duy Bạch liếc nhìn Hàn Lý Minh rồi nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Làm sao ta có thể bàn luận về chuyện đại sự trăm ngàn năm sau với một môn phái mà ngay cả trông nó như thế nào cũng không biết hả?.”
Nhìn thấy cảnh này Thanh Minh chợt thấy hứng khởi.
“…Can đảm đấy.”
Có khí thế.
“Thật vui khi được gặp lại ngài, đạo trưởng!”
“Rồi, rồi. Cực khổ cho ngươi rồi.”
Thanh Minh mỉm cười và chỉ về phía sau.
“Nhưng hình như bây giờ ngươi có việc khác cần phải làm thì phải?”
“A! Những người đó…!”
Tuyết Duy Bạch gật đầu như thể đã biết. Ngay khi những Cung đồ Băng Cung vào hết trong nội môn thì hắn đã dẫn đầu đám người đi về phía Huyền Tông.
Nhìn thấy cảnh đó, Đường Quân Nhạc và Mạnh Tiểu từ từ lui sang một bên. Họ hiểu rằng lúc này Băng Cung và Hoa Sơn cần một nơi để chào hỏi nhau.
Huyền Tông xấu hổ mỉm cười, nhưng Tuyết Duy Bạch lại ngay lập tức ôm quyền thi lễ.
“Cung Chủ Bắc Hải Băng Cung, Tuyết Duy Bạch xin bái kiến Chưởng môn nhân phái Hoa Sơn!”
“Xin mời vào, Cung Chủ. Cửu ngưỡng đại danh.”
Huyền Tông nhìn Tuyết Duy Bạch với ánh mắt ấm áp.
“Chắc ngài phải vất vả lắm khi đường xa đến đây. Ta thật không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình như thế nào khi ngài lại ngự giá thân chinh tự mình đến tận nơi xa xôi như Hoa Sơn này.”
“Không đâu, thưa Chưởng môn nhân!”
Tuyết Duy Bạch ngẩng đầu lên và nói rất kiên quyết.
“So với những ân huệ mà Hoa Sơn đã ban cho Bắc Hải thì chuyện ta đến đây chỉ là vặt vãnh mà thôi.”
Tuyết Duy Bạch dừng lại một chút rồi nhìn về phía Hàn Lý Minh.
Hàn Lý Minh ghẽ gật đầu như ra hiệu đã đến lúc.
“Trước tiên…”
Tuyết Duy Bạch hít một hơi thật sâu rồi nói.
“Bắc Hải đã nhận được ân huệ to lớn từ Hoa Sơn. Nhờ Chưởng môn nhân gửi Hoa Sơn Ngũ Kiếm đến Bắc Hải mà chúng ta mới có thể vượt qua hoạn nạn, cứu được bá tánh. Thậm chí đến tận bây giờ người dân vẫn còn đang nói về chuyện được Hoa Sơn ban phát lương thực!”
Thanh Minh giật mình khi nhận thấy ánh mắt của Huyền Tông.
‘Ra là nó.’
Tiểu tử này… Ôi trời, đúng thật là.
“Chưa hết!”
Giống như vẫn còn chưa nói hết, Tuyết Duy Bạch nói với giọng khá ngượng nghịu. Những ai biết rõ về hắn đều có thể thấy hắn đang lúng túng, nhưng với những người mới thấy hắn lần đầu thì chẳng có gì làm lạ.
“Nhờ có sự giúp đỡ của Hoa Sơn mà Bắc Hải mới ngăn được âm mưu thâm độc của Ma Giáo, đại ân này Bắc Hải suốt đời không quên.”
Những người đang nghe đều giật mình.
“Sao lại dính dáng đến Ma Giáo ở đây?”
Ma Giáo.
Những lời khác có thể nghe không hiểu nhưng riêng câu này thì không. Nếu muốn sống sót trong giang hồ thì phải biết đến nó.
“Ma Giáo xuất hiện ở Bắc Hải rồi sao?”
“Là Hoa Sơn giúp Bắc Hải Băng Cung ngăn chặn Ma Giáo hả?”
“Ma Giáo?”
“Chắc, chắc chỉ là dư đảng thôi.”
“Không, không phải! Cho dù chỉ là dư đảng thì ngăn được bọn chúng không phải đã là một điều tuyệt vời hay sao! Nhưng tại sao võ lâm Trung Nguyên lại không nghe được bất cứ tin tức gì”
“…Còn không phải bởi vì người Bắc Hải chưa từng đến Trung Nguyên, cũng chẳng có giao lưu qua lại gì với chúng ta đấy thôi. Có muốn nói thì cũng làm gì có cơ hội.”
“Nếu vậy thì dù đã làm được một chuyện ý nghĩa như vậy nhưng Hoa Sơn lại không nói ra?”
“Tin được không đây?”
Mọi người lần lượt nhìn Huyền Tông và Tuyết Duy Bạch.
Thật khó để tin được chuyện này.
Nhưng cho dù có nhỏ tuổi đến đâu thì Cung Chủ của Bắc Hải Băng Cung cũng không thể nói dối trước mặt nhiều người như vậy.
Hơn nữa sự thiếu sót của Tuyết Duy Bạch cũng đã được Hàn Lý Minh và những người đi phía sau bù đắp rồi đấy thôi?
“Tuy nói đây là bổn phận của môn phái Đạo Gia nhưng…Sao có thể không nói một lời từ lúc đó đến bây giờ khi đã làm được một chuyện vĩ đại đến vậy kia chứ.”
“Nếu Cung Chủ Bắc Hải Băng Cung không kể ra thì có lẽ chúng ta mãi mãi không biết.”
“Thật đáng nể. Thật sự quá tuyệt vời.”
Nghe thấy tiếng thì thào của những người xung quanh, đôi vai của Tuyết Duy Bạch như được tiếp thêm sức mạnh.
“Bắc Hải Bất Vong  n(北海不忘恩). Bắc Hải không bao giờ vong ân bội nghĩa. Người dân Bắc Hải sẽ luôn khắc ghi đại ân đại đức của Hoa Sơn trong tim và sẽ đền đáp đại ân này.”
Khi Tuyết Duy Bạch cố gắng cúi đầu xuống một lần nữa, Huyền Tông đã đưa tay ra và nắm lấy cánh tay hắn, rồi mỉm cười ấm áp.
“Theo như ta nghe được…”
“Vâng, xin Chưởng môn nhân cứ nói.”
“Các đệ tử và người của Băng Cung đã kết giao thành bằng hữu?”
“Không sai, thưa Chưởng môn nhân. Chúng ta xin mạn phép, muốn kết bằng hữu với các đệ tử của Hoa Sơn.”
Huyền Tông gật đầu.
“Vậy thì không cần nhiều lời làm gì. Giữa bằng hữu với nhau thì cần gì phải nói đến hai từ ân huệ chứ?”
“Chưởng môn nhân…”
“Đến rất đúng lúc. Thật sự rất đúng lúc.”
Tuyết Duy Bạch nhìn Huyền Tông với ánh mắt rưng rưng. Huyền Tông nhẹ nhàng tiếp lời.
“Nhanh vào trong đi thôi. Chúng ta còn nhiều chuyện để nói lắm đấy.”
Hàn Lý Minh gật đầu khi thấy Tuyết Duy Bạch quay lại nhìn.
“Ngài vào đi, Cung Chủ. Bên ngoài cứ giao cho thuộc hạ.”
“Nhờ cả vào ngài, Hàn tổng quản.”
“Mời đi lối này.”
Huyền Tông và Đường Quân Nhạc, cùng Mạnh Tiểu và Tuyết Duy Bạch vừa nói chuyện vừa bước về nơi điện các của Chưởng môn nhân.
Đến cả khi bóng dáng bốn người họ đã biến mất thì những người xung quanh vẫn chưa hết bàng hoàng.
Đối với những người lên Hoa Sơn không vì mục đích tư lợi thì điều đó hoàn toàn có thể. Nhưng đám người lên đây với mưu đồ riêng bắt đầu chụm lại với nhau rồi thì thầm to nhỏ.
“Trưởng lão. Mối liên kết giữa Hoa Sơn và các môn phái ngoài Trung Nguyên bền chặt hơn chúng ta nghĩ.”
“…Thì ra là vậy.”
Bàng Nhạc nhìn về phía điện các của Chưởng môn nhân.
Thiên Hữu Minh sẽ là một thế lực không tầm thường.
Đã từng là một trong Cửu Phái Nhất Bang - Hoa Sơn, một trong Ngũ Đại Thế Gia - Đường Môn, còn cả Nam Man Dã Thú Cung và Bắc Hải Băng Cung.
Tuy không thể nói là quan hệ giữa Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không tốt, nhưng ở giữa vẫn có một mối liên kết nào đó. Còn với Tái Ngoại Tứ Cung thì chẳng khác gì chó với mèo.
Nhưng các môn phái thuộc 3 thế lực lớn này lại hợp lực cùng nhau tạo thành một liên minh.
‘Vân Nam, Trung Nguyên và Bắc Hải chính là con đường giao thương tốt nhất.’
Tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Đứng trước lợi ích khổng lồ thì không có kẻ thù vĩnh cửu.
Và Thiên Hữu Minh chỉ là được hưởng ké mà thôi.
Nhưng tình hình hiện tại khiến tất cả phải thay đổi suy nghĩ ban đầu.
“Thì ra Đường Môn không hề coi Hoa Sơn là bù nhìn. Hạch tâm thật sự của Thiên Hữu Minh không phải là Đường Môn mà chính là Hoa Sơn.”
Lớn chuyện rồi đây.
Vì lợi ích mà trở mặt với nhau là chuyện thường. Nhưng đã có lòng trung thành thì chuyện đó khó còn hơn lên trời.
“Phải truyền tin về bổn gia. Nhất định phải cho bọn họ biết tình hình ở đây.”
“Rõ!”
Sau khi ra mệnh lệnh thì Bàng Nhạc im lặng lắng nghe xung quanh. Không biết từ lúc nào mà mọi người đã bắt đầu xôn xao vì chuyện vừa rồi.
“Vậy theo như lời Cung Chủ Nam Man Dã Thú Cung thì năm xưa chính Mai Hoa Kiếm Tôn của Hoa Sơn đã cứu Vân Nam hay sao?”
“Ầy. Làm gì có chuyện đó. Chuyện chúng ta còn không biết thì làm sao đám người Vân Nam lại biết chứ.”
“Vậy ngươi giải thích như thế nào về hành động của Cung Chủ Dã Thú Cung! Nếu không chắc chắn thì sao Cung Chủ Nam Man Dã Thú Cung lại cúi thấp đầu trước Chưởng môn nhân Hoa Sơn chứ hả?”
“…Hay là bọn họ đang giả vờ?”
“Nam Man Dã Thú Cung cúi đầu trước Hoa Sơn vì đóng kịch? So với Hoa Sơn thì Dã Thú Cung có gì thua kém đây hả?”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Dã Thú Cung là môn phái cho dù có đói chết cũng không bao giờ quên được hận thù của mình. Cho nên bọn họ mới cắt đứt giao thương với Trung Nguyên cả trăm năm nay. Ngươi nghĩ một môn phái như vậy lại cúi đầu trước người khác chỉ vì một màn kịch? Nói gì nghe có lý chút đi!”
“…Thế thì tất cả đều là sự thật rồi. Nếu vậy thì Mai Hoa Kiếm Tôn rốt cuộc là một người như thế nào?”
Ai đó chỉ tập trung nói về Mai Hoa Kiếm Tôn.
“Ma Giáo sao… Ôi trời, trên đời này vẫn còn dư đảng của Ma Giáo nữa ư?”
“Không biết Trung Nguyên thế nào nhưng Bắc Hải thì có thể lắm chứ. Bắc Hải nổi tiếng là đất đai rộng lớn còn gì.”
“Cho dù chỉ là dư đảng thì cũng vẫn là Ma Giáo! Dẹp bỏ tàn dư Ma Giáo là công lao to biết chừng nào! Vậy mà đến tận bây giờ bọn họ lại im lặng không hé một lời?”
“Vì bọn họ là Hoa Sơn! Diệt trừ Đới Tinh Trại của Lục Lâm thì đống tài vật không giữ lại cho riêng mình mà lại đem chia hết cho bá tánh xung quanh.”
“Hô hô hô… Hiệp nghĩa đây sao. Trên đời này vẫn còn tồn tại ư?”
Bàng Nhạc thu hết những lời thì thầm đó vào tai, khẽ thở dài.
‘Nói sao đi nữa thì tin này sẽ lan ra rất nhanh cho mà xem.’
Bất kể là Dã Thú Cung hay Băng Cung, lời nói của hai nơi này đều có thể khiến thế nhân không ngừng bàn tán.
Những người có mặt ở đây nếu không phải là trụ cột trong môn phái thì hầu hết đều là những người không quan tâm quá nhiều đến giang hồ mà chỉ thuận đường đến.
Tất cả bọn họ đều đã nghe và trực tiếp nhìn thấy, tác động sẽ lớn đến mức nào đây?
‘Nếu là chuyện lần này…’
Ánh mắt hung ác của Bàng Nhạc nhìn về điện các của Chưởng môn nhân.
‘Hoa Sơn quả là một môn phái đáng sợ hơn ta nghĩ… Không, phải là Thiên Hữu Minh mới đúng.’
Từ hôm nay, tất cả mọi người đều sẽ phải thay đổi đánh giá của mình về Thiên Hữu Minh.
“Khà khà khà.”
“…”
Tuy nhiên, một tiếng cười không hợp hoàn cảnh vang lên khiến Bàng Nhạc phải quay đầu lại.
Hoa Sơn Thần Long đang cười với vẻ mặt còn nham hiểm hơn.
“Con người mà, phải biết cách sống sao cho tốt mới đúng. Khà khà khà.”
“…”
Không hiểu sao tâm trạng Bàng Nhạc lại xấu đi một cách kỳ lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com