Novel Chao Mung Den Voi Dinh Thu Hoa Hong
"Chắc cô là người mới đến Rừng Đen." Đôi mắt của người đánh xe gợi một cảm giác khó chịu kỳ lạ. Khi cô đang do dự không biết đáp lại thế nào, người đàn ông đã hạ giọng xuống đáng kể. "Hãy nhớ, cô không được gây ra bất kỳ tiếng động nào cho đến khi chúng ta ra khỏi Rừng Đen. Và nếu có thể, hãy thở thật nhẹ!" "Hả? Tại sao lại?" "Cô sẽ hiểu khi chúng ta vào trong. Một khi cô nhìn thấy." Trước khi cô kịp hỏi thêm chi tiết, cỗ xe lại bắt đầu di chuyển. Dù bối rối nhưng Richelle vẫn làm theo lời khuyên và giữ im lặng. Xe ngựa từ từ chìm vào bóng tối của khu rừng. Dường như nắng chiều dừng lại ở lối vào như thể sợ hãi. Vào lúc đó, khi đã tiến sâu vào khu rừng, Richelle cảm thấy một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng mình. Khu rừng này. Có gì đó... không ổn. Một cơn gió thổi qua như đến từ dòng sông của cái chết, một cơn gió lạnh buốt bóp sống lưng Richelle và xoáy sâu vào trái tim cô. Nhìn ra ngoài cửa sổ để tìm chút hơi ấm, cô chỉ thấy những hàng cây đen kịt. Hàng cây trông như có thể đổ nát bất cứ lúc nào, với thân và cành dài tiều tuỵ như những cánh tay rỉ máu, đen xì như bị sét đánh. Những hàng cây này bao bọc khu vực như một pháo đài. Những tán cây rậm rạp che khuất bầu trời, mang đến cho khu rừng một màn đêm không đúng lúc. Đã rõ lý do nơi này được gọi là 'Rừng Đen'. Tuy nhiên, điều khiến Richelle thực sự lo lắng không phải là cơn gió lạnh, những hàng cây đen kịt, hay sự vắng mặt của ánh mặt trời trong bóng tối. Đó là cảm giác... cảm giác khiến cô vô thức co vai lại. Cảm giác bị theo dõi. Từ giữa những hàng cây bên trái, không, hoặc bên phải. Có lẽ từ bên cạnh họ, hay thậm chí phía trên. Có thể từ mọi ngóc ngách của khu rừng... Cô cảm thấy có ánh mắt đang theo dõi mình. Rõ ràng là đang tập trung vào cô. Mồ hôi chảy xuống quai hàm của cô. Richelle không thể nhìn lên cho đến khi xe ngựa đã hoàn toàn ra khỏi khu rừng. Cô sợ rằng nhìn ra ngoài cửa sổ sẽ giống như nhìn xuống gầm giường trong đêm khuya, chắc chắn sẽ gặp phải điều gì đó nguy hiểm. "Bây giờ an toàn rồi, cô gái!" Chỉ khi cái lạnh nhớp nháp như mạng nhện cuối cùng cũng buông tóc cô thì giọng nói vui vẻ của người đánh xe mới truyền đến tai cô. Richelle ngẩng đầu lên. Những tia nắng bị bỏ lỡ đang lọt qua những vết nứt trên cửa sổ xe ngựa. "Khu rừng đó là sao vậy?" Cô khẩn trương hỏi, tựa người vào bức tường ngăn cách cô với ghế đánh xe. Bất chấp ý định nhưng giọng cô vẫn hơi run run. "Ừm, tôi thực sự không biết. Bà tôi thường nói đây là khu rừng nơi quỷ trú ngụ. Nhưng tất nhiên là tôi không tin điều đó!" Người đánh xe cười thầm. Richelle không thể tin là ông ta có thể cười thoải mái như vậy sau khi băng qua khu rừng nguy hiểm đó. Như thể đọc được suy nghĩ của Richelle, người đánh xe nhẹ nhàng nói thêm. "Việc vượt qua luôn có chút bất an, nhưng miễn là cô tuân theo một số quy tắc thì sẽ không có vấn đề gì." "Một số quy tắc?" "Đơn giản lắm. Đầu tiên, đừng vào khu rừng sau khi mặt trời lặn. Thứ hai, không được gây ồn trong rừng. Thứ ba, chỉ đi trên những con đường đã được chỉ định. Hãy nhớ ba điều này, để chúng sẽ không bắt được cô." Cách ông ta trình bày câu chuyện nhịp nhàng gần giống như đọc một bài thơ. Người đánh xe huýt sáo một giai điệu rồi vui vẻ thông báo. "Chúng ta tới rồi. Dinh Thự Bertrand ngay đằng kia." Richelle quay đầu lại trước lời nói của ông ta. Ở phía xa, trên đỉnh một ngọn đồi, là Dinh Thự Bertrand rộng lớn, màu trắng, uy nghi nhìn ra nơi họ đến.
*** Vietsub by Ổ Novel Convert ***
Xe ngựa nhẹ nhàng lướt qua cổng chính của dinh thự. 'Không ngờ họ lại mở cổng chính chứ không phải cổng sau cho người hầu.' Cô nhớ ngay cả nhà trọ cũng gọi cô là 'khách của Dinh Thự Bertrand'. Trước khi đi qua cổng chính, Richelle, vốn vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, đã không nhịn được tò mò, áp mặt vào cửa sổ xe ngựa. Đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc. "Trời đất...!" Khắp nơi đều chìm trong màu đỏ. Bất giác, cô nhoài người ra ngoài cửa sổ. Khu vườn rộng lớn bao quanh toà nhà bằng đá trắng tràn ngập hoa hồng đỏ tươi. Mùi hương nồng nàn của hoa hồng đã thoang thoảng trong xe. Làm sao có thể có nhiều hoa hồng như vậy vào đầu xuân chứ? Cô ngước mắt lên để nhìn khung cảnh của Dinh Thự. Nhìn từ xa đã rất ấn tượng rồi, nhưng khi đến gần, Dinh Thự còn ngoài sức tưởng tượng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com