Novel Chao Mung Den Voi Dinh Thu Hoa Hong
"Buông tôi ra!" "Tôi đã muốn làm bạn với cô, cô Howard. Cô sẽ mời tôi vào phòng cô chứ? Phòng của cô rất đẹp. Ta có thể thấy hoa hồng từ cửa sổ, trên giường và thậm chí trên tấm thảm. Có rất nhiều hoa hồng trong dinh thự. Tôi sẽ cho cô xem chúng. Mọi người đều thích hoa hồng. Thật tốt khi có hoa hồng trong phòng của cô. Hoa hồng đều làm chúng ta thư thái." Lẩm bẩm, lẩm bẩm, lẩm bẩm, lời của hầu nữ không ngừng tuôn ra, chẳng có nghĩa gì. Cơn đau ở cổ tay Richelle ngày càng dữ dội. Làm thế nào để thoát đây? Mình có thể làm gì? Nghĩ. Nghĩ đi, Richelle Howard. Cô nhớ lại những quy tắc của Bertrand. Cô phải làm gì với một người hầu nói chuyện kỳ lạ? Có một số điều cho những tình huống khác nhau. Mục đích cho hành vi của người hầu này là gì? "Sẽ thật tuyệt nếu cô mời tôi đến phòng của cô. Chúng ta có thể có khoảng thời gian vui vẻ khi đếm những cánh hoa hồng. Mọi người đều thích điều đó." '... A.' Giờ cô hiểu rồi. Richelle nuốt những giọt nước mắt đang trào ra theo phản xạ. Cô hạ bàn tay đang cố gỡ tay hầu nữ ra và đứng thẳng lưng. Cô cố gắng ngăn cơ thể mình run rẩy, nhưng không hiệu quả cho lắm. Cơ mà làm ơn, hãy để nó nghe có vẻ kiên quyết. "Tôi không muốn." Lời của hầu nữ đột ngột dừng lại. Richelle lại nói rõ ràng và kiên quyết. "Tôi sẽ không mời cô vào phòng ngủ của tôi." "..." A, hầu nữ trông như một con búp bê nhồi bông, đông cứng trong khi mỉm cười. Cái nắm trên cổ tay Richelle nới lỏng. Cẩn thận, cô rút cổ tay ra và bắt đầu lùi lại, không rời mắt khỏi hầu nữ. Lùi một bước, rồi lại một bước. Lùi một bước, rồi lại một bước khác. Nhưng hầu nữ vẫn đi theo, trong khi mang gương mặt mỉm cười. May mắn thay, đây là tầng 3. Phòng ngủ của Richelle cách không xa. Cô đi đến cuối hành lang, tức là cô đã đến phòng ngủ của mình Richelle lần mò tay nắm cửa phòng, bước vào trong, hầu nữ không đi theo mà tiếp tục nhìn chằm chằm cô. Vẫn với gương mặt mỉm cười không hề thay đổi. 'Nghĩ đi, nghĩ đi.' Nội dung của bức thư không chỉ là sự từ chối kiên quyết. Nên, phương pháp để đối phó với việc ai đó yêu cầu được mời vào phòng ngủ của mình là...[Như bạn đã được thông báo, phòng ngủ riêng sẽ được cung cấp cho tất cả người làm của dinh thự và nghiêm cấm việc vào phòng ngủ của người khác vì những lý do không liên quan đến công việc (chẳng hạn như dọn dẹp).Nếu ai đó – cho dù họ có thể tự nhận là thân thiết với bạn đến đâu – bày tỏ mong muốn được mời vào phòng ngủ của bạn, hãy từ chối họ ngay và kiên quyết. Sau đó, không rời mắt khỏi họ, quay về phòng ngủ của mình, mở và đóng cửa ba lần. Điều này sẽ đảm bảo không có thêm sự ép buộc nào để mời họ vào.Hãy nhớ, không ai trong dinh thự phải xin phép mới được vào vì lý do liên quan đến công việc.] Cuối cùng, lời khuyên hoàn chỉnh hiện lên trong đầu cô. Richelle nắm lấy tay nắm cửa và đóng cửa lại một lần. Rồi cô lại mở nó ra.
Nụ cười của hầu nữ đã vụt tắt.
Cô lại đóng và mở cửa.Hầu nữ đang trừng mắt nhìn cô.
Lần cuối, cô đóng và mở cửa.Đôi mắt của hầu nữ không còn tròng đen nữa.
Cô lại đóng cửa. Tay cô đang run rẩy. Cô đã làm theo tất cả hướng dẫn. Hầu nữ đó vẫn còn ở bên ngoài ư? Hay cô ta đã rời đi rồi? Sau đó, tiếng chuông buổi trưa vang lên. Đã đến lúc tham dự bữa trưa của cặp song sinh. "..." Sau một lúc do dự, Richelle lấy hết can đảm mở cửa. Bên ngoài đã không còn ai nữa. Chân cô rụng rời. Richelle ngồi phịch xuống sàn một cách thiếu duyên dáng, tay bám vào tay nắm cửa một lúc. Tim cô đập nhanh hơn nhiều so với ngày đầu tiên cô yêu cầu hoãn ngày đến hạn thanh toán khi cô còn trẻ hơn. Những người xúi giục cô phá vỡ 'quy tắc của Bertrand' không chỉ có cặp song sinh. Khi lang thang ở ngoài, những người hầu thỉnh thoảng đề nghị cô đến nhà bếp ăn nhẹ. Một người thậm chí còn đề nghị cô xuống phố vào cuối tuần này. Nhưng, việc gặp phải một người hầu hành động kỳ lạ như vừa rồi, cô thề, đây là lần đầu tiên. Richelle đợi nhịp tim của cô trở lại bình thường. 'Ổn rồi, ổn rồi.' Cô đã biết dinh thự này rất lạ từ một tháng trước. Cô chưa từng tận mắt chứng kiến một người hầu nào cư xử kỳ lạ cho đến tận bây giờ, nhưng cô biết nội dung bức thư không chỉ là một trò đùa độc ác. Nghe như không nghe, thấy như không thấy. 'Mình có thể chịu được. Mình có thể chịu được.' Một năm không quá dài. Richelle đứng dậy. Cô vuốt thẳng váy và giữ vẻ mặt điềm tĩnh để không ai nhận ra sự kích động của cô. Một chiếc xe đẩy với bữa trưa cho cặp song sinh đã được để trước phòng của bọn trẻ. Đẩy xe đẩy, Richelle bước vào. "Penny, Nero! Nhìn này. Bữa trưa ngon lành tới rồi!" Nhưng những thử thách trong ngày của Richelle vẫn chưa kết thúc. "Penny? Nero?" Giọng nói run rẩy của cô nhỏ dần khi nó không chạm đến ai. Khi Richelle nắm được tình hình, tay cô bất lực buông xuống. Đôi mắt cô mở to vì sốc. Cặp song sinh đã biến mất.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com