Nortonemma Identity V
Những câu nói luôn đọng chặt trong đầu, như một lời nhắc nhở về tội lỗi của anh."Thằng thần kinh.""Đồ vô nhân tính.""Lúc nào mày cũng coi người khác như rác rưởi vậy hả ?"Anh thở dài, cố gắng gạt những kí ức đó ra khỏi đầu và tiếp tục chuyến đi của mình. Nhưng những giọng nói đó vẫn cứ luôn vẩn vơ trong đầu, ám ảnh và sợ hãi, như một lời nguyền không thể chấm dứt. Cái quá khứ đau khổ của anh đã làm nên anh ngày hôm nay, một kẻ chuyên đi gắn kết và chia rẽ các linh hồn - Kẻ bắt hồn.Norton Campbell, anh từng là một kẻ đào vàng có tham vọng lớn, là làm giàu cho mình bằng những mỏ vàng mà anh tìm được. Và chỉ vì lòng tham vô đáy của mình, anh đã hại chết những đồng nghiệp của anh. Đơn độc làm kẻ may mắn sống sót khỏi thảm hoạ khủng khiếp đó, anh đã thay đổi nhiều so với hồi trước, trở thành người trầm lặng và bí ẩn đến mức thật khó để có thể bắt chuyện với anh. Từ đó mọi người bắt đầu khó chịu, khiển trách, chửi bới Norton như kẻ giết người, trong khi đó trên khuôn mặt anh vẫn luôn chỉ là ánh mắt vô hồn."Không, dừng lại đi Norton, cậu sẽ hại chết mọi người đấy...""Tôi đã bảo cậu gì hả...""Giờ thì chúng ta đều gặp nguy hiểm... VÌ CẬU ĐẤY NORTON!!!"Anh vẫn nhớ những lời đấy như in, những câu nói cuối cùng họ thốt ra, hơi thở cuối của những người đồng nghiệp từng sát cánh bên nhau được giữ mãi trong hầm mỏ. Xác của họ sẽ chẳng bao giờ được tìm thấy, linh hồn cũng chẳng thể siêu thoát, tất cả được giữ bí mật nằm sâu dưới đống đổ nát. Và kẻ gây ra vụ sập mỏ lại là kẻ sống sót, hẳn mọi người đều nghĩ nó thật bất công, nhỉ ?Campbell đi trên con đường đất, dẫm qua đám cỏ dại chướng mắt mà chẳng hay biết ẩn sâu trong đó có một bông hoa nhỏ bé. Anh vẫn thường như vậy mà, tìm kiếm lợi lộc cho bản thân mà mặc kệ những thứ khác, để rồi hối hận về hành động của mình mà chẳng thể làm gì."Oh, là kẻ bỏ rơi đồng nghiệp đây mà!""Chào Norton, làm thằng khốn may mắn có vui không ? Vết bỏng trông hợp với mày đấy !"Kể cả khi đã tránh xa mỏ vàng tối tăm đó, tia sáng cũng chẳng thể chiếu vào đời anh. Bóng tối dày đặc vẫn luôn bao quanh và giết chết dù là ánh sáng nhỏ nhất, anh vẫn đã luôn như vậy đó. Và dần dần, dần dần, anh không thể chịu nổi điều này nữa, Norton đã chọn cách rời bỏ thế giới này.Đến cả khi anh đã chết rồi, những lời chửi rủa cũng chẳng ngừng lại.Vì vậy, linh hồn anh không thể siêu thoát.Nhưng vì lí do nào đó, Thần Chết đã chọn anh làm người hướng dẫn cho các linh hồn chưa thể siêu thoát, giống như anh."Nhiệm vụ của ngươi là giúp cho các linh hồn lang thang ngoài kia, rỡ bỏ những vương vấn của họ và đưa sang thế giới bên kia an toàn. Ngươi có thể làm việc đó theo cách nào cũng được, đó là quyền của ngươi, nhưng để biết được cách tốt nhất thì thời gian sẽ dần hé lộ cho ngươi thôi, Norton.""Tại sao lại là tôi ?""Hãy coi nó như một việc mà ngươi cần làm để sửa chữa những lỗi lầm trong quá khứ, để chuộc tội."Anh cũng chẳng biết rằng mình sẽ làm điều này như nào khi được ban cái chức "Kẻ bắt hồn" từ Thần Chết - người cực kỳ bí ẩn mà có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được rõ về hắn.Sau khi trở thành Kẻ bắt hồn, anh đã tự khoác lên mình diện mạo mới để quên đi những kí ức mà ngoại hình cũ của anh gây ra. Anh có lớp mặt trang điểm hình đầu lâu với lớp vẽ hình bông hoa màu tím vốn để che đi vết bỏng bên mắt trái của anh. Norton mặc chiếc áo màu tím với cái cà vạt cùng màu đính thêm viên ngọc hồng trên nút thắt. Chiếc dây đeo quần được trang trí bằng một số hoạ tiết vàng ánh và cuối cùng, chiếc mũ được trang trí sặc sỡ bằng những bông hoa nhiệt đới.Anh cũng không rõ về ý nghĩa của bộ trang phục này lắm vì nó là do một số người ở chỗ Thần Chết đưa anh mặc, mà... cũng đâu cần quan tâm nhỉ, giờ anh cần làm việc của mình. Tiếp tục bước lên đỉnh núi, anh hướng mắt nhìn lên ngôi nhà hoang trên đó, nơi trú ngự của một linh hồn mà anh được biết đến gần đây - một cô gái khoác trên mình bộ váy xanh rực rỡ. Gần đây khi nghe các linh hồn nói chuyện với nhau, anh thường xuyên nghe thấy tin đồn về một hồn ma nữ xuất hiện ở ngôi nhà hoang trên núi phía Bắc, thoắt ẩn thoắt hiện, chỉ có người từng thấy chứ chưa ai có cơ hội tiếp xúc với cô ta. Họ nghĩ cô ta là một con quỷ luôn chực chờ tìm một món mồi trong sạch để mà gặm nhấm. Anh thì cũng chẳng tin những lời đó, nhưng anh cảm thấy tò mò về điều này và muốn tự mình tìm ra câu trả lời.Đặt chân lên đỉnh núi hoang vu đây, nơi mà đi mãi mới thấy được ánh trăng sáng rực một cách rõ ràng. Căn nhà hoang này hồi trước là căn biệt thự khổng lồ của một gã giàu có nào đó, mà sau một số vụ việc sai trái của hắn mà căn biệt thự đã bị thu hồi lại. Nhưng sau cùng thì nó đã bị bỏ hoang, trở thành nơi u ám mà người dân cực kỳ hạn chế qua lại. Họ thường đồn rằng ở đây có ma nên lũ trẻ cũng chẳng dám đến, nơi này vắng vẻ mà tĩnh mịch, thích hợp cho một đêm ngắm trăng ngày rằm.Oh, chưa gì đã thấy rồi. Đứng trên mái nhà kia là cô gái ấy, bộ váy ấy còn lung linh hơn nữa dưới ánh trăng rực rỡ. Làn da cô xanh xao nhợt nhạt và khuôn mặt thoáng nét đượm buồn như thể đang khóc. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía ánh trăng vằng vặc trên màn đêm tối tăm kia. Buổi tối nay trời thật đẹp, bầu trời như dải lụa đen tuyền được rắc kim tuyến lấp lánh với chiếc đèn chùm sáng rực, đêm nay tựa một vũ hội riêng của hai ta.Anh bay lên mái nhà và nhập hội cùng cô, nhưng như thói quen, cô lại thoắt ẩn thoắt hiện, biến mất như một cơn gió. Nhưng Norton đâu phải như mấy linh hồn tầm thường kia, anh có thể tìm thấy cô trong một nốt nhạc bằng năng lực của mình. Ah, quý cô lung linh à, cô đừng nghĩ có thể trốn anh ta bằng cách trèo lên cành cây rồi lẩn sâu trong những tán lá. Dù có chạy đi đâu nữa thì cô vẫn rực rỡ lắm, linh hồn bí ẩn ạ.
"Chào quý cô, chúc một buổi tối tốt lành. Quý cô đây có thể xuống cùng tôi chứ ?"Cô gái vẫn lặng im, nhưng ánh mắt chiếu thẳng vào Norton, nhìn anh một cách vô cảm."Anh không phải linh hồn lang thang, phải không ?""Đúng vậy, tôi là Kẻ bắt hồn. Tôi tình cờ được biết rằng ở căn nhà hoang này có một linh hồn xinh đẹp. Liệu chúng ta có thể trò chuyện chứ ?"Cô gái lại im lặng, để lại khoảng không tĩnh mịch với đêm trăng sáng. Cơn gió vi vu làm tán lá khẽ phát tiếng xào xạc thật êm tai. Đôi chân đu đưa trên không, bàn tay nắm chiếc đèn lồng, bộ váy được trang trí bởi những cành cây nhỏ và vô số bông hoa hồng làm bộ phục trang càng thêm sắc màu. Cô vẫn ngồi trên cành cây đó, hẳn là cô không có ý định nói chuyện với Norton. Anh đứng dưới gốc cây một lúc rồi đột ngột bay lên, đứng trước mặt "quý cô lung linh" và giơ tay lịch sự mời cô:"Thưa cô, mạn phép tôi được cùng cô ngắm bầu trời tuyệt đẹp của đêm nay chứ ?"Cô gái mở to mắt nhìn Norton, ngạc nhiên trước lời mời bất chợt của anh chàng nọ. Và chẳng để cô trả lời, anh nắm lấy tay cô và bay về phía mái nhà cũ. Toàn bộ nơi này đều sáng rực bởi ánh trăng xanh mùa thu, nó xuyên qua từng kẽ lá khiến mặt đất sáng lấp loáng như nở hoa vậy. Tiếng loài dạ oanh hót líu lo trong bụi cây hoà âm với tiếng lá khẽ xào xạc nghe thư thái biết bao khiến tâm hồn ai cũng phải rung động. Không khí thật trong lành và dễ chịu, bầu trời thoáng đãng chẳng một gợn mây khiến các ngôi sao thi nhau toả sáng rực một khoảng không. Đêm nay thật đẹp, phải không "quý cô lung linh" ?Có lẽ những thanh âm dễ chịu ấy cũng giúp cô gái không còn giữ khoảng cách với anh nữa. Cô khẽ ngẩng đầu lên, ánh trăng sáng loá ngập tràn trong đôi mắt của linh hồn nhỏ bé. Norton cũng lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp giản dị ấy, tai vểnh vểnh lên như nghe ngóng âm hưởng dịu dàng của mùa thu. Có lẽ đây là lúc thích hợp để anh bắt đầu cuộc trò chuyện với hồn ma lang thang này. "Quý cô này, liệu cô có thể cho tôi biết tên để ta dễ dàng nói chuyện hơn chứ ?"Cô gái ấy vẫn im lặng, đan hai tay vào nhau vẻ do dự, nhưng dường như để yên lặng thế này mãi làm cô cũng thấy ngại. "Tên tôi là Emma. Emma Woods." "Chào cô Woods, còn tôi là Norton Campbell."Cuối cùng anh và cô đã có thể nói chuyện bình thường rồi."Cô Woods này," anh hít sâu "sao cô lại sống ở một nơi hẻo lánh như thế này?"Emma hơi mở to mắt, cũng không ngạc nhiên lắm, suy ngẫm một lúc rồi đan hai tay vào nhau đặt ở trước ngực, ánh mắt xa xăm, khẽ cười đáp:"Tôi... cũng đâu gọi là "sống" nữa nhỉ? Tôi không biết nữa, từ lúc chết tôi đã ở đây rồi."Cô im lặng một lúc rồi đưa tay về phía mặt trăng chỉ để thích thú nhìn ánh trăng len lỏi qua từng ngón tay, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:"Có lẽ tôi cảm thấy thích ở một mình, ở một nơi nào đó yên bình và đẹp đẽ, và căn biệt thự hoang này hoàn toàn lý tưởng với tôi.""Đúng vậy nhỉ," Norton đưa mắt nhìn lên ánh trăng xa "tôi thực sự chưa từng thấy nơi nào trong thị trấn có thể thấy bầu trời đẹp như này."Emma khoa tay một vòng trên không trung, nghiêng đầu cười nhẹ:"Không chỉ buổi tối, mà ngắm bình minh hay hoàng hôn ở đây đều thật tuyệt. Nơi này có tầm nhìn thoáng lắm nên cái gì cũng đẹp cả.""Căn biệt thự hoang này người dân lảng tránh cũng dễ hiểu," anh nheo nheo mắt "nhưng cô có biết tại sao đến các hồn ma kia cũng cố tránh xa nơi này không ?"Cô ngập ngừng:"Thì, nơi này là căn nhà cũ của tên đại gia quái quỷ nào đó, mà hắn thì có cả tá tin đồn xấu về sự nghiệp rồi gia đình, từ đó người dân bắt đầu tung tin giả là ở đây có ma quỷ. Mà chẳng hiểu sao lũ ma quỷ đó đến ám ở đây thật, rồi các linh hồn khác cũng vì vậy mà tránh ra.""Tức là... cô đang sống ở đây với lũ ma quỷ hả ?""Ưm, nó cũng chẳng sao cả, tôi với chúng cũng khác gì nhau đâu, chỉ là tôi còn ý thức còn chúng thì không thôi, anh hiểu chứ nhỉ?""Ừm tất nhiên rồi, chỉ là có thể điều đấy sẽ không thoải mái lắm thôi."Norton cũng có nhiều thứ muốn hỏi, nhưng những câu hỏi đó có chút riêng tư nên anh cũng hơi ngại hỏi. Trong lúc ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ cách để hỏi thì Emma chợt nảy ra một ý tưởng hay."Anh đợi ở đây một chút nhé, tôi sẽ quay lại ngay !"Nói vậy rồi cô biến mất trong một nốt nhạc. Norton cũng không ngạc nhiên lắm, anh tin là cô sẽ quay lại sớm thôi và tiếp tục nhìn lên bầu trời đêm. Vài phút sau, cô quay lại với một bình rượu và hai chiếc ly trên tay:"Ta da~"Oh, là một chai rượu nho trông khá trang trọng nhưng cũng khá cổ, trông như nó đã được ủ một khoảng thời gian khá lâu rồi. Hmm, mà rượu phải ủ lâu thì mới ngon chứ nhỉ, nghĩ vậy Norton thấy khá phấn khích và nở một nụ cười tinh nghịch.Emma rót ra hai chiếc ly trang trọng một lượng rượu nhỏ đủ để vui vẻ nhấm nháp dưới ánh trăng. Vị của loại rượu nho này thực sự rất ngon, Norton cảm thấy thế nên nhanh chóng uống hết ly của mình trong khi Emma nhẹ nhàng nhấm nháp từng ngụm nhỏ để cảm nhận vị rượu tan chảy trong miệng. Ly rượu vang đỏ ánh lên màu máu dưới ánh trăng sáng ngời, gợi vị tanh tanh đến khứu giác con người nhưng không, nó lại ngọt ngào và chứa một hương vị thật quyến rũ.Emma ngồi sát lại gần anh, nâng chai rượu lên và tinh nghịch chìa tay ra: "Anh có muốn uống thêm một chút không?" Norton giật mình, hương rượu nho phảng phất trong hơi thở của cô làm anh khá do dự, rồi vẫn quyết định đặt chiếc ly của mình vào tay cô.Cô nhẹ nhàng rót vào chiếc ly của anh chàng nọ một lượng rượu nhỏ nữa và đưa lại cho anh. Lần này thì anh uống thật chậm rãi để cố gắng cảm nhận sâu hương vị ngọt ngào của từng giọt rượu đọng trên lưỡi. Cái cảm giác hưng phấn này thật khiến con người ta kích thích mà, đầu óc anh bắt đầu quay cuồng, Norton bắt đầu say rồi.Emma nhận thấy được điều đó, và dù anh có xin cô bao nhiêu đi nữa cô quyết định sẽ không rót thêm rượu. Cô muốn có một cuộc nói chuyện bình thường, và thực sự vì một số lí do mà cô không muốn nhìn thấy bất cứ ai say cả."Rượu này thực sự rất ngon đấy cô Woods, cho tôi xin một ly nữa đi...""Anh bắt đầu say rồi kìa, hôm nay dừng ở đây thôi.""Cho tôi uống một ly nữa thôi mà~ "Emma lờ luôn câu nói đó, nhún vai:"Cho đến khi nào anh tỉnh táo lại thì nói chuyện với tôi nhé, tôi đi cất rượu đây."Nói vậy rồi cô đi thẳng xuống nhà, rẽ ngoặt vào một hướng nào đó khuất khỏi tầm mắt anh.Ánh trăng vẫn sáng rực chảy dài trên mái nhà, vài đám mây bắt đầu kéo đến nhưng chẳng thể che khuất trăng tròn nửa đêm. Anh lại nhớ đến những câu chuyện được kể đến hồi nhỏ, về những con sói đội lốt người và chỉ bị phát hiện khi trăng lên. Những con thú khát máu, hoang dã và nguy hiểm, chực chờ để kiếm một món mồi ngon gặm nhấm cho đã. Norton đang suy nghĩ rằng, liệu mình cũng chỉ như lũ sói đó...? Kẻ giết người dưới lớp mặt nạ của người hướng dẫn linh hồn, chẳng khác gì sói đội lốt cừu, khi mà cái dòng máu anh mang trong người đã tràn ngập tội lỗi, từng đau đớn ngấm vào da thịt anh, điều mà anh làm sẽ chẳng bao giờ rút lại được.Norton đột nhiên thấy đau đầu, cảm giác như đang quay cuồng trong một vòng luẩn quẩn của sự hối hận. Những tiếng hét, tiếng đá đổ, tiếng nổ của bom chẳng bao giờ chấm dứt. Những thứ đó luôn được gợi lại trong giấc mơ của anh, từ ngày này qua ngày khác khiến anh cảm thấy như xem lại một bộ phim đến trăm lần. Họ gào thét, mắng chửi Norton, tai anh thì như bị ù đi, mắt chỉ chăm chăm vào đống đá lở rơi xuống đất. Chỉ mình kịp chạy thoát khỏi vụ sập mỏ khủng khiếp, bỏ lại sau lưng là tình bạn với những người đồng nghiệp thân thiết. Trong cơn mơ anh luôn nghe thấy giọng nói của các ông thợ mỏ già, sau đó là tiếng rầm rầm trộn lẫn với tiếng nổ. Và đoạn kết của những giấc mơ luôn là tràng cười vui vẻ mỗi khi anh cùng kể chuyện hài với họ.Cái kí ức hạnh phúc đó...Cái kí ức hạnh phúc đó giờ đang làm con tim anh quặn lại.Từ đó, anh quyết định không ngủ nữa.Vì linh hồn không ngủ cũng chẳng chết được đâu.Anh hay dành thời gian mỗi tối để bay quanh thị trấn, quan sát cuộc sống của những người làm việc về đêm và ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp của nơi đây, mong rằng cảm xúc đau khổ này sẽ nguôi ngoai.Như tối nay chẳng hạn, làm gì còn nơi nào có thể ngắm trăng đẹp như này nữa ?Campbell cứ nghĩ, nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi lại bật khóc lúc nào chẳng hay. Thật nực cười, chẳng nhẽ anh thực sự bị nguyền rủa sao ? Cái nhiệm vụ mà Thần Chết ban cho anh là như nào ? Anh chỉ đơn giản là một linh hồn không thể siêu thoát vì điều mà anh đã làm trong quá khứ. Tại sao, tại sao... nó lại đau đớn nhường này ? Tiếng thút thít thốt ra từ khoé miệng, tai anh bị ù đi, cái bóng tối sâu thẳm lại một lần nữa nuốt chửng anh."Này anh, anh có sao không vậy ?""Norton, Norton, sao anh lại khóc ?""NORTON !!!"Anh giật mình nắm chặt lấy cổ tay đang đặt lên vai mình, quay phắt về phía người ấy với ánh mắt tức giận.Norton nhận ra đó là Emma, anh lỡ bóp chặt tay cô ấy rồi nhanh chóng trở về trạng thái vô cảm như lúc ngồi trên cành cây. Mà nãy anh cũng đâu cố tình nhìn cô giận dữ như vậy, chỉ là anh chưa kịp kiểm soát cảm xúc nhất thời của mình. Norton ngồi lặng đó một lúc lâu, chẳng dám nhìn cô, giọng nghẹn ngào khó nói lên lời:"T-Tôi xin lỗi, tôi không cố tình làm vậy...""Chỉ là tôi đang nhớ lại một số chuyện không hay thôi..."Emma đứng yên như tượng, cơn gió thoảng qua rung rinh mái tóc nâu hạt dẻ. Ánh mắt vô hồn nhìn xuống đất, anh không rõ liệu coi vẫn còn thở hay không nữa.""Tôi hiểu mà, ai cũng có lúc vậy thôi."Anh lại ngồi đó buồn rầu, một lời xin lỗi vậy là đã được chưa ? Emma vẫn đứng đó xoa bóp cổ tay, thực sự trông chẳng khác gì pho tượng nếu không có mái tóc bay nhè nhẹ trong gió kia. Khung cảnh như đóng băng trong chốc lát, chỉ cho đến khi Emma ngồi xuống bên cạnh Norton."Tay cô đỡ đau chưa...?""Uhm nó chỉ hơi đau chút thôi, mà anh bóp mạnh thật đấy.""Tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý làm cô đau. Tôi thật ngu ngốc mà...""Tôi bảo không sao rồi mà, anh đừng lo lắng quá kẻo lại buồn nữa đấy."Nhìn Emma vẫn tiếp tục xoa bóp cổ tay trái của cô làm Norton càng thấy tức bản thân mình hơn nữa. Chợt, anh nhớ lại một lần hồi còn sống, anh gặp được một quý bà nào đó ở nơi làm việc và anh đã phải làm chuyện này một lần rồi. Anh cầm bàn tay trái của cô lên rồi nói: "Tôi xin lỗi."Nói vậy rồi Norton hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô. Emma sững người lại, trố mắt lên nhìn anh chàng lịch lãm nọ. Hành động ấy làm cô nhìn Campbell như một quý ông chứ chẳng phải kẻ bất hạnh ngồi khóc mới nãy nữa."Giờ, liệu chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện chứ ?"Cô mỉm cười, rồi trả lời câu hỏi với nụ cười tinh nghịch."Được thôi."——————————————————————————————————————————Lúc đó đã gần 1 giờ sáng, mây bắt đầu kéo đến khiến trăng bị che phủ trong màn sương đêm. Cô rủ anh đi xuống căn biệt thự hoang để đi loanh quanh cho tỉnh rượu, và ở quanh đây cũng có nhiều thứ đẹp để ngắm, cô bảo vậy. Bước đi trên thềm gạch lát dẫn đến khu vườn, anh mở lời hỏi cô:"Cô biết đấy, tôi là Kẻ bắt hồn. Và nhiệm vụ của tôi là giúp cho các linh hồn siêu thoát. Và để làm được điều đó thì tôi cần biết chút thông tin về cô. Ví dụ như là..." Norton hơi ngập ngừng nói "Tôi biết đây là vấn đề cá nhân nhưng cô có thể kể cho tôi quá khứ của cô được không ?"Emma hơi ngạc nhiên chút khi bị hỏi như vậy. Nhưng rồi cô cười khúc khích và nói:"Khi giúp đỡ các linh hồn khác anh vẫn thường hỏi thẳng như vậy luôn hả ?""Cũng không hẳn. Tôi thường nói chuyện với họ và để họ tự kể ra quá khứ của mình. Nhưng tôi không nghĩ tôi có thể làm vậy với cô. Cô có thể trả lời hay không cũng được, nếu cô không muốn siêu thoát thì tôi mong chúng ta sẽ trở thành bạn."Cô suy ngẫm một hồi, cơn gió lại thoảng qua làm đung đưa mái tóc mềm mại của cô. Norton nhìn vào đôi mắt xanh ngọc đầy suy ngẫm kia, lòng đột nhiên thấy bồn chồn, trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ nhỏ nhoi. "Cô Woods thật xinh đẹp, chẳng phải vậy sao ?"Rồi một giọng nói thốt lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh."Cuộc sống tôi thì cũng bình thường thôi. Tôi làm việc bán thời gian tại một tiệm hoa trong lúc đi học đại học. Khá là khó khăn để cân bằng việc học và việc làm ngoài giờ nhưng thực sự tiệm hoa đó là một điều rất đặc biệt đối với tôi. Đi học về là tôi thường cảm thấy mệt, và đó là nơi giúp tôi xả stress." Cô khẽ nhắm mắt như đang hít hà một mùi hương vô hình nào đó "Tôi thích việc ngắm nhìn những bông hoa sắc màu, thích cái hương thơm luôn phảng phất trong tiệm, thích những khi các đồng nghiệp cùng ngồi uống trà và tám chuyện vui vẻ với nhau."Ôi trời Emma, cô đã vô ý gợi lại cái ký ức tồi tệ cho Norton rồi. Còn anh thì đang phải vừa cố loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu vừa cố tập trung nghe từng lời cô nói."Nhưng... tôi cũng chẳng biết sao nữa." Cô cụp mắt xuống "Đột nhiên một hôm tôi xuất hiện một số triệu chứng khá nặng và được đưa đến bệnh viện. Các bác sĩ nói rằng tôi bị suy tim cấp tính và họ không thể chữa khỏi cho tôi được. Tôi thực sự rất sốc và bất lực, vì rốt cuộc liệu còn gì để tôi có thể làm không ? Ngoại trừ cố gắng chịu đựng cơn đau mỗi ngày, nghe những lời động viên từ y tá và điều dưỡng dù biết rằng căn bệnh này không thể chữa được nữa, rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết ? Cũng thật may mắn tôi có cơ hội để chào tạm biệt những người đồng nghiệp của tôi, những tôi chưa có cơ hội vĩnh biệt gia đình mình...""Hẳn điều đó đã rất khó khăn cho cô nhỉ..." Norton nghiến răng, thực sự cảm thấy thương tiếc cho cô "Tôi thực sự rất tiếc, tôi chưa từng gặp linh hồn nào mà có quá khứ như vậy..."Emma quay đầu đi, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, miệng thở dài thật khẽ đến nỗi Norton chẳng hề nhận ra. "Quá khứ của tôi trừ lúc tôi bị bệnh ra thì nó thực sự hạnh phúc. Gia đình tôi có bố mẹ hiểu con cái, cho con cái theo đuổi đam mê của mình. Cuộc sống khá giả với công việc ổn định và bạn bè thân thiết, tôi thật sự không cần gì hơn. Tôi còn những mơ mộng nhỏ nhoi muốn thực hiện, những câu chuyện chưa kết thúc, những việc mà tôi cực kỳ hối hận khi chưa hoàn thành..."Giọng cô cao lên, chân khẽ nhún vài bước về phía trước rồi bất chợt dừng lại. Emma ngưng lại một lúc rồi cúi đầu, cay đắng: "Tôi có đủ những thứ tôi muốn, nhưng mà... chỉ là chúng ra đi quá nhanh..."Norton cảm thấy buồn theo cô, cầm tay cô lên như một lời an ủi nhỏ nhoi. Trông cô như sắp khóc đến nơi vậy, có lẽ anh không cần hỏi thêm cô gì nữa.Nhìn sâu thẳm vào đôi mắt xanh ngọc ấy, anh thấy tất cả mọi thứ. Đôi mắt ứa lệ chứa đựng sự thật, những cảm xúc tận trong đáy lòng của cô, anh nhìn thấu nó như bí mật trong làn sương được phơi bày ra ánh sáng. Tất cả mọi thứ đều là dối trá.Thật đau lòng làm sao.Norton nhìn Emma với ánh mắt vô hồn, lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả, bao điều nghĩ suy muốn bày tỏ, nhưng đây thực sự là một hoàn cảnh khó xử. "Cô Woods này, có cái này tôi cần nói với cô..."Emma bình tĩnh nhìn Norton, trông anh khá nghẹn ngùng và khó nói. Rồi anh bật ra một tiếng thở dài kèm theo câu nói khiến cô ngạc nhiên:"Cô biết đấy, tôi là Kẻ bắt hồn, là chức được Thần Chết - một vị thần hùng mạnh ban cho, đúng không ? Vì vậy tôi có một số năng lực phụ để giúp tôi suôn sẻ hơn khi làm việc này." Emma nhìn chăm chăm anh và chuyển sang ánh mắt vô hồn. Norton thì dừng lại và hướng mặt xuống đất, cố gắng định hình và liên kết lại các sự việc với nhau."Tôi có một năng lực, nó cho phép tôi nhìn thấu quá khứ của một linh hồn qua bất kì phương thức tiếp xúc nào..."Anh hít một hơi thật sâu lấy lại chút bình tĩnh, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô gái đang đứng sững trước mặt mình, hạ giọng:"Vậy... cô có thể ngừng nói dối được rồi chứ?" Cô đảo mắt lên ánh trăng mờ ảo qua làn sương kia, gương mặt vô cảm xúc hiện lên khiến lần nữa, cô chẳng khác gì pho tượng."Cái quá khứ như vậy thì tại sao phải kể chứ ?"Norton nghiến răng, suy nghĩ cả chục thứ trong đầu. Sau khi xem được quá khứ của Emma, chẳng thể rõ anh đã sốc đến mức nào.* Đúng như cô nói, hồi xưa Emma là một nhân viên trong tiệm hoa cùng lúc với khi học đại học. Mỗi ngày sau khi đi học về là cô lại đến tiệm hoa như thể đó là nhà của mình, cho dù không phải hôm nào cô cũng có ca làm. Những người bạn của cô đều rất vui vẻ, hoà thuận khiến cô cảm thấy đời mình tươi tắn hơn biết bao. Họ luôn là người ủng hộ cô hết mình, an ủi, chia sẻ ngọt bùi đắng cay dù có bất cứ chuyện gì đi nữa. Tiệm hoa đó lưu giữ tất cả những kí ức đẹp đẽ của cô, là phần lớn cuộc đời tươi đẹp của cô, là nơi cô trân trọng và yêu thích nhất.Cuộc sống cô đã rất hạnh phúc cho đến khi một chuyện xảy ra. Hôm, có anh chàng nọ ghé qua tiệm để mua hoa tặng mẹ, sững sờ trước vẻ đẹp mộc mạc của cô đã quyết định ngỏ lời. Lúc đầu cô cũng chẳng để tâm nữa vì cô không thích hắn, nhưng anh vẫn mặt dày gắng theo đuổi cô, để mà cũng đến lúc cô phải nhận lời. Sau một số lần nói chuyện thì cô có chút ít thông tin về anh. Rằng anh là con nhà giàu, mà cô thì đang có chút khó khăn về tiền bạc, vậy nên cô đã đồng ý làm người yêu hắn. Một khoảng thời gian sau khi cả hai bên đã tìm hiểu kĩ về nhau thì cô nhận ra hắn cũng có một số điểm tốt nên có thiện cảm với anh. Rồi một hôm, hắn cầu hôn cô và vì chẳng biết nên làm thế nào nên Emma đành phải đồng ý. Cô cũng chẳng rõ liệu chuyện này sẽ đi đến đâu.Ngày đó là một ngày bình thường của tháng tư, hai tuần trước khi đám cưới được tổ chức. Chồng chưa cưới của cô đã say bét nhè sau khi nhậu nhẹt với đám bạn của hắn, về nhà trong bộ dạng như thằng nghiện, đầu óc lơ mơ, không một chút nào gọi là tỉnh táo cả. Hắn về nhà vào lúc tối muộn, khi đó Emma vẫn còn thức và đang làm việc của mình. Cô nhìn vậy liền có linh cảm chẳng lành."Anh đang say quá rồi đấy, đi tắm đi."Hắn cứ uể oải như vậy, rồi nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, miệng nhếch mép cười. Cô chẳng hề nhận ra ánh mắt đó là sao khi anh tiến lại gần cô, tay bắt đầu sờ soạng quanh cơ thể trong trắng của cô. Và chính vì không tỉnh táo, hắn đã chẳng thể kiểm soát bản thân, cưỡng bức cô lên giường với mình. Emma nói với hắn rằng cô không thích làm tình, vậy nên cả hai người đều quyết định rằng sau khi kết hôn họ sẽ làm chuyện đó sau. Nhưng hắn lại như vậy đây, ép cô làm tình với mình như một con thú hoang dại và khát máu, chẳng thể kiểm soát nổi lí trí. Trước cơn dục vọng tột độ của hắn, cô vẫn gắng chống cự lại, mặc cho những tiếng rên vẫn thốt ra từ đôi môi nhỏ nhắn của mình. Hắn, người đang đê mê trong sự vui vẻ, đã tức giận khi cô không để yên để anh thoả mãn cơn dục vọng này. Hắn đập vỡ chiếc gương tay ở đầu giường và cầm mảnh gương vỡ đó đâm vào tim cô.Emma đã lìa đời từ đó.Cô chết ở đó nên linh hồn cô cũng được sinh ra tại đó.Và căn biệt thự hoang này là nhà cũ của cô.Sau vụ việc Emma bị sát hại tại nhà, ông chồng chưa cưới đó đã bị bắt và đi kèm theo là bị thu hồi nhà, phải trả tiền bồi thường cho gia đình cô, mà cô chết rồi thì số tiền đó liệu còn ý nghĩa gì nữa...?Emma nhìn xuống đất, mắt mở to, vô hồn và đôi đồng tử không cảm xúc. Norton cũng lặng im, cảm thấy buồn bã khi cô đã nói dối mình. Làn sương che mờ đi ánh trăng, để lại màn đêm tối rực rỡ bởi sự lung linh của cô. Khung cảnh lặng lẽ đến lạ, chẳng còn tiếng gió thổi, chẳng còn tiếng dạ oanh hót hay tiếng lá xào xạc nữa. Chỉ còn lại khoảng không của sự trống rỗng mà thôi.Emma mấp máy môi, dường như định nói cái gì đó mà chẳng thể thốt nên lời, giọng cô khản đặc như sắp khóc vậy. Norton nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi, không thể chịu được nữa liền tiến đến ôm chầm lấy cô. Emma lúc này cũng không kiềm nổi cảm xúc, nấc lên tiếng khóc phá vỡ màn đêm yên tĩnh. "Từ lúc bị giết đến giờ, t-tôi chẳng một ngày nào không bị ám ảnh bởi tối hôm đó... H-hắn cướp đi mọi thứ, mọi thứ của tôi... Nếu trước khi tan biến tôi được làm điều gì giúp rũ bỏ vương vấn thì tôi sẽ giết hắn ta, hắn ngồi tù là chưa đủ, không bao giờ đủ cả..."Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt giàn giụa, mặt đỏ bừng úp vào ngực anh. Norton cũng cảm giác sắp khóc đến nơi, anh đã chứng kiến cảnh tượng Emma bi giết qua góc nhìn của cô và hiểu rằng nó đáng sợ đến mức nào, ám ảnh đến nhường nào... Cả hai người ôm lấy nhau dưới ánh trăng sáng rực, đau khổ vì cái sự thật chết người, vì những con người đáng khinh đó trong xã hội bất công này."Tôi rất tiếc... Cô cứ khóc thoả thích đi, tôi sẽ luôn ở đây, được chứ ?"Emma vẫn úp mặt vào người Norton, nhưng tiếng nấc ngày càng ít đi, cô cũng bắt đầu buông thả anh ra. Đến lúc anh được nhìn thấy mặt cô thì cặp mắt kia đã đẫm nước mắt rồi, trăng ánh lên trên dòng lệ rực sáng như bộ phục trang của cô vậy. Cả hai đang ngồi bệt trên mái nhà, quỳ xuống một cách đau đớn, cô và anh đã như này được bao lâu rồi nhỉ ?Cô đưa tay lên quệt nước mắt, tay kia vẫn bám chặt lấy áo Norton. Anh ôm cô nhẹ nhàng trong lòng như muốn chở che, mắt nhắm lại để dòng lệ ứa ra từng chút một. Anh xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, dụi đầu vào nó để ngửi cái hương hoa êm ả của thợ làm vườn. Họ vẫn ngồi đó im lặng, lắng nghe sự hoàn hảo vô hình của bầu không khí im ắng đang bao trùm. Emma nhìn lên trời cao lặng gió, ánh mắt mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê. Sau cuối cùng, vẫn là bản thân cô yếu đuối đi. Khẽ liếc nhìn kẻ bắt hồn cũng đang thẫn thở ngồi trước mặt, cô đặt hai tay lên vai anh, nở nụ cười tươi rói:"Cảm ơn anh vì đã lắng nghe và chia sẻ với tôi. Có lẽ tôi không cần phải giết hắn ta mà vẫn có thể thanh thản rồi.""Cảm ơn vì đã ở bên tôi. Anh là người duy nhất từng làm vậy."Nói vậy rồi Emma nhón chân lên, hôn một cái nhẹ lên trán anh làm Norton hơi giật mình. Đôi mắt anh mở to, không giấu vẻ ngạc nhiên. Hình ảnh của cô cứ như đang phản chiếu trong đôi mắt kia vậy.Thế rồi cơ thể cô bắt đầu mờ dần, mờ dần, chia ra làm từng mảnh nhỏ rồi biến mất trong không trung. Nhìn như thể có ngàn con đom đóm bay ra từ người cô vậy.Có phải rằng, Emma đang tan biến không ?"Không... không không không, đừng mà, c-cô đừng đi đột ngột như vậy chứ...""Đừng bỏ tôi lại một mình... Đừng, đừng mà..."Những câu cầu khiến bất lực cứ thế tuôn ra, nhưng chẳng gì có thể khác đi được. Emma toả sáng lấp lánh như một thiên thần vậy, cô lấy tay chạm vào má anh và nói bằng một giọng nghe thật êm tai:"Tôi sẽ không bao giờ quên anh. Cảm ơn vì là người đã khiến tôi vượt qua nỗi sợ này, tôi sẽ không còn gì phải lo lắng khi lên thiên đường nữa rồi." cô mỉm cười trìu mến "Anh là một người bạn tuyệt vời." Norton mở to mắt sợ hãi, dòng lệ tuôn ra kèm theo tiếng sụt sịt nhè nhẹ. Emma vẫn giữ nguyên nụ cười đó, cơ thể ngày càng mờ hơn, những đốm sáng lấp lánh rời khỏi bộ váy của cô, để lại đó những mảnh vải nhỏ rách rưới. Vang vọng trong không gian ấy là giọng nói của cô, ấm áp, nhẹ nhàng nhưng không sót lại dư âm:"Vĩnh biệt, Norton Campbell."Rồi anh chẳng thấy cô đâu nữa. Dư âm ấy cũng chẳng còn.Cô đã biến mất ngay trước mắt anh.Thật là, ít nhất hãy để anh nói một lời tạm biệt tử tế trước khi đi chứ...Norton vẫn cứ ngồi đấy khóc, anh gục mặt xuống, tay liên tục quệt những giọt nước mắt không ngừng rơi. Có lẽ anh hối hận vì chẳng thể làm gì cho cô, vậy mà cô lại bảo anh đã cứu rỗi mình, thật là khó hiểu mà...Tiếng khóc của anh vang tận đằng xa, anh nhớ lại quá khứ của Emma, nhớ lại quá khứ của mình rồi lại đến cái thời điểm cô tan biến. Nó thật nguyền rủa, thật ám ảnh, thật làm anh hối lỗi vô cùng... Và như trong những giấc mơ của anh, đoạn kết lại là khung cảnh thơ mộng khi hai người cùng nhấm nháp ly rượu và ngắm ánh trăng sáng rực rằm thu."Phải chăng, tôi đã yêu em rồi, quý cô lung linh ?"Mái tóc nâu mềm mại bay trong gió, đôi mắt xanh ngọc, nụ cười nhí nhảnh, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh, mặc chiếc váy xanh rực đẹp đẽ trang trí bởi vô số bông hồng. Phải, anh đã nghĩ rằng cô thật xinh đẹp, cái dáng vẻ quyến rũ mê người đó đã khiến anh say cô rồi. Cô như ly rượu nho vậy, có cái mùi hương nồng ấm nhẹ nhàng, có sự ngọt ngào nóng chảy trong từng cử chỉ và vị lạnh tanh trên gương mặt vô cảm của cô. Nhưng đến lúc cô cười là anh thấy ấm lòng biết bao, khuôn mặt điềm tĩnh của anh cũng phải đỏ bừng, anh yêu Emma mất rồi."Làm thế nào để tôi đến với em đây ?"Anh cứ giữ mãi cho mình suy nghĩ đó suốt chặng đường về, kéo dài đến cả mấy ngày hôm sau. Cuộc sống của anh vẫn bình thường như vậy, chỉ có đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến cô, nhớ cô diết da và quặn lòng lại mỗi khi không chịu nổi nữa. Norton bắt đầu trở lại nói chuyện với các linh hồn, mong rằng nó sẽ giúp anh bớt đau lòng hơn. Nhưng, nó chẳng làm ảnh thấy tốt hơn chút nào. Vì chẳng khác gì một người sống vừa mới mất đi người thân cả, như cuộc sống vừa mất đi một màu sắc.À, anh có một người bạn linh hồn lâu năm, người mà nhất quyết không chịu siêu thoát dù anh đã cố gắng bao nhiêu lần, chỉ vì ông nói rằng: "Tôi yêu nơi này." Người bạn đó là một người thông thái, tâm lý và rất thân với anh nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh đến và tâm sự với ông. Cũng đã lâu rồi anh chưa đến thăm tình hình của ông. Vậy là anh quyết định đi một chuyến đến ngọn trên núi phía Nam, nơi mà ông bạn đó đã cư ngụ hàng năm trời.Bước đi trên con đường đá dẫn vào ngôi nhà nhỏ đơn sơ, anh mang một vẻ mặt vô cảm đến đáng sợ. "Chà, nơi này đã thay đổi nhiều từ lần cuối mình đến nhỉ..."Norton nhấn đúp chiếc chuông, nhìn thẳng vào chiếc cửa gỗ nâu nhạt. Rồi có một người đàn ông trung niên, người cao gầy, từ tốn mở cửa và lộ ra vẻ mặt nhân hậu."Ôi anh bạn, anh sao thế ?" Ông bạn già ngạc nhiên hỏi khi thấy vẻ mặt ấy của anh."Chào anh, lâu rồi chưa gặp nhỉ ?" Norton mỉm cười trả lời. Ông bạn kia cười tươi rói rồi ôm anh, "Tôi nhớ anh lắm đấy.""Tôi cũng vậy."----------------------------------------------------------------Anh bước vào căn nhà nhỏ ấy, quan sát các sự vật xung quanh và cảm giác như đây là ngôi nhà mới vì sự sạch sẽ, ấm cúng của nó."Vậy, anh sống như nào mấy năm qua hả Norton ?" Ông bạn hỏi khi đang pha trà trong bếp.Anh nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa, đảo mắt nhìn quanh cảnh vật một lần nữa. "Tôi... cũng chẳng biết nữa. Tôi muốn đến đây để tâm sự với anh một chuyện mà tôi thật sự cần một lời giải đáp."Ông bạn cầm hai chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ngồi xuống đối diện Norton và hỏi:"Chú cứ kể ra đi, tôi sẽ lắng nghe và mong rằng có thể giúp chú được phần nào, nhé ?"Norton cười nhếch mép vì sự tốt bụng và tâm lý của ông bạn từ trước giờ vẫn vậy. Anh cầm chén trà lên, húp một ngụm và bắt đầu nói khá chậm rãi."Chuyện là... hôm trước tôi có gặp được một cô gái, cô ấy là một linh hồn lang thang, tôi làm quen với cô ấy và chúng tôi có tâm sự một chút. Tôi nói với cô là nếu cô ấy muốn siêu thoát thì tôi sẽ giúp, còn nếu không thì chúng tôi sẽ trở thành bạn."Ông bạn kia nhìn thẳng vào Norton, lắng nghe từng câu chữ mà anh nói ra, ngậm ngùi như thể hiện sự đồng cảm."Cô ấy kể cho tôi quá khứ của cô, dù rằng đó là một lời nói dối, tôi cũng đã biết được quá khứ thật sự của cô rồi, nó rất tồi tệ, và bất hạnh. Và chúng tôi đã có những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc trò chuyện ấy..."Anh thở dài, cố gắng giữ bản thân khỏi tiếng thở dài lần nữa, ngậm ngừng tiếp tục câu chuyện."Chuyện dài lắm, nói chung là... cô ấy đi rồi ông à, và tôi nghĩ tôi lỡ yêu cô ấy mất rồi."Ông bạn kìa ngạc nhiên, còn anh thì cúi gằm mặt xuống, tay chống lên mặt như thể không muốn ai nhìn thấy mình."Hm, ra là chuyện yêu đương hả..."Ông khoanh tay lại suy ngẫm một hồi, ngoài trời tràn ngập tiếng gió trong veo hoà lẫn với tiếng lá xào xạc mang hương vị mùa thu, lọt vào trong nhà qua khe cửa sổ khẽ mở. Nó là thứ duy nhất làm tan cái không gian tĩnh mịch này. Cả hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ có chén trà hoa cúc toả hương thơm khắp căn phòng, làm cho Norton cũng thấy thoải mái hơn phần nào."Vậy... giờ anh muốn làm gì ?"Ông bạn già vừa hỏi, vừa tiếp tục suy nghĩ cho câu nói tiếp theo. Mà anh trông như đang bị xao nhãng, nhìn chằm chằm vào tách trà trên tay với đôi mắt vô hồn."Tôi... tôi muốn đi theo cô ấy" rồi anh cũng trả lời "Nhưng... liệu điều đó có thể không ? Liệu rằng, một kẻ tội đồ như tôi có thể làm vậy chứ ? Tôi chẳng còn là linh hồn nữa, tôi là kẻ dẫn lỗi cho những người như anh, như cô ấy, và tôi tin tôi chưa làm tròn trách nhiệm của mình để có thể đến với kiếp sau.""Chẳng còn là linh hồn ? Không, anh bạn à. Anh là một linh hồn, chỉ là Thần Chết đã ban cho anh năng lực để có thể giúp đỡ những linh hồn khác một cách dễ dàng. Chứ bản thân anh, một khi đã chết rồi thì đã, đang và sẽ mãi là một linh hồn, anh hiểu chứ ?"Norton để tách trà xuống bàn nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nó, suy nghĩ kĩ về những lời mà ông vừa nói."Trở thành Kẻ bắt hồn chỉ là một công cụ để anh thay đổi bản thân, và làm những điều tốt để chuộc lỗi cho sai lầm của quá khứ. Nếu anh có thể giúp đỡ người khác, hẳn anh cũng sẽ học được cách tự giúp chính bản thân mình.""Và tại sao anh lại chưa làm tròn trách nhiệm của mình được chứ ?"Anh lắng nghe từng câu chữ ấy, mắt ứa lệ và bắt đầu phát ra tiếng sụt sịt. Anh... anh thực sự không ngờ anh không thể nhận ra những điều đó suốt bao lâu qua. Norton đã luôn là một kẻ ngốc tự trách bản thân cả đời, mà không suy nghĩ tích cực để tiến lên phía trước, vì vậy mà anh lại nói những điều ngu ngốc ấy, đáng lẽ phải tin tưởng bản thân hơn, đáng lẽ... anh không được mắc những sai lầm chẳng đáng như vậy..."Và tất nhiên, vì anh là một linh hồn, anh có thể siêu thoát bằng cách rũ bỏ những vương vấn của mình đi, như bao người khác.""Mà chắc anh cũng phải bỏ chức Kẻ bắt hồn của mình đi nữa. Nó là minh chứng cho việc anh đã hoàn thành trách nhiệm chuộc lỗi của bản thân, Norton à."Đó là những lời mà anh sẽ nhớ mãi, bởi nó là lối thoát khỏi màn đêm vĩnh viễn này. Ông bạn này thật chẳng khác gì một nhà bác học thông thái, tâm sự với ông luôn khiến anh cảm thấy tốt hơn. Rồi cuối cùng Norton cũng đã biết phải làm gì, để đến được với cô và chấm dứt quãng thời gian đau đớn này."Nếu tôi siêu thoát thì chắc sẽ chẳng còn cơ hội gặp ông nữa nhỉ ?""Ồ, tôi sẽ nhớ anh lắm. Nhưng đừng quan tâm đến tôi, hãy làm những gì anh muốn. Cuộc đời là do anh quyết định con đường của mình, nhưng hãy cân nhắc nó là được. Tôi hoàn toàn ủng hộ anh.""Chẳng biết liệu thiên đường có thật không nhỉ ? Chúng ta vẫn đang ở trần gian nhưng là một không gian khác với thế giới con người. Cũng chẳng có ai siêu thoát rồi lại trở về cả.""Cái này thì anh phải tự khám phá thôi Norton, chẳng ai có thể cho anh câu trả lời cả, nếu có thì điều đó thật tuyệt, phải không ?"Đúng, Norton không biết liệu trên đời này có tồn tại thiên đường ? Nếu có, chỉ hi vọng anh có thể gặp lại cô, nhìn lại nụ cười đã khiến anh rung động ở chốn thiên đường đẹp đẽ đó... "Cảm ơn ông, tôi sẽ nhớ ông đấy.""Chúc cậu hạnh phúc, mong rằng anh có thể đạt được mong muốn của mình, tôi cũng sẽ nhớ anh lắm."Nói vậy rồi Norton ôm người bạn thân yêu, chào tạm biệt rồi bước ra khỏi nhà, đắm chìm trong những cơn gió vi vu và âm thanh của khu rừng.Đi trên đường anh cứ nghĩ mãi, nhớ lại gương mặt xinh đẹp của cô Woods, rồi lại cười trừ lúc nào không hay.——————————————————Trước khi gặp cô, Norton Campbell đã từng nghĩ, chỉ cần các linh hồn được siêu thoát là đủ, là anh đã có thể chuộc tội lúc còn sống. Cái giây phút anh đối mặt với cô lần đầu, anh cũng đã nghĩ như thế. Nhưng đến cuối cùng, tất cả những gì anh muốn không chỉ là thấy cô ấy tan biến trong hạnh phúc và không nuối tiếc, anh nhận ra bản thân còn khao khát nhiều hơn thế.Đúng, đáng lẽ ra cô không trở nên quá quan trọng như vậy...Cô không chỉ phá bỏ cái quy luật anh luôn nắm chắc với tư cách một Kẻ bắt hồn, cô còn cho anh lại cảm giác được lựa chọn "đi hay không đi" mà anh tưởng mình đã mất quyền chọn lựa từ ngày anh chết. Và cũng từ cái quyền lựa chọn đó mà anh một lần nữa phải dằn vặt với cảm xúc của bản thân, làm anh tưởng như đã chìm vào màn đêm vĩnh viễn không có lối thoát.Nhưng cũng đơn giản là anh đã trót yêu cô mà thôi. Vì cái tư tưởng muốn có được những cuộc trò chuyện như vậy nữa, muốn được bên cô, hiểu rõ hơn về cô mà giờ anh lại say đắm cô như vậy đấy. Anh muốn được chia sẻ cùng Emma về mọi thứ, và dỗ dành cô ấy bởi cái quá khứ đau đớn đó.Suốt lúc còn sống, anh chưa từng hiểu và muốn hiểu cảm giác yêu một ai đó là như thế nào, anh không hiểu đặt người mình yêu lên trên quyền lợi của bản thân ra sao, anh cũng có biết trước là sẽ phải vật lộn với quyết định của mình thế này đâu...!Nhưng cô và anh đều đã chết, đó là thực tiễn. Anh có hiểu ra cái gì thì anh cũng chết rồi.Norton "muốn" cho Emma rất nhiều thứ, dù cô chỉ còn là một linh hồn, anh cũng "muốn" cô có được nhiều hơn thế nữa, nhiều hơn cái quá khứ mà cô thậm chí đã nói dối anh. Cũng giống như người sống muốn cùng nhau đi hết con đường, anh cũng khát khao được thấy cô hạnh phúc, thấy cô mỉm cười tận nơi cao nhất mà một sinh mạng có thể vươn tới, đến vậy thì anh mới có thể yên tâm. Giờ thì anh đã có cách để có được khát khao ấy rồi.Đi đến bìa khu rừng, trước mặt anh là một khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên, khi anh đang đứng trên một miếng đất nhô ra khỏi ngọn núi, với trước mắt là dòng sông dưới sâu và những cánh đồng hoa đằng chân trời."Này Thần Chết, tôi tin rằng tôi đã hoàn thành công cuộc chuộc lỗi của mình rồi. Tôi xin từ chức Kẻ bắt hồn này của mình."Tất nhiên, chẳng có tiếng nói nào đáp lại. Norton cũng không mong chờ Thần Chết hay bất cứ ai ở đây, chỉ mình anh hoà vào cảnh vật tươi sắc của nơi này.Vương vấn duy nhất của anh là cái quá khứ đau khổ ấy. Vậy thì chuyện này đơn giản thôi mà.Hãy quên hết đi.Anh nhắm mắt lại, cảm nhận âm hưởng của mùa thu, như thể bản thân đang hoà làm một với Mẹ thiên nhiên. Cơ thể anh phát sáng lên, từng mảnh một tan rã ra và bay đi mất. Anh chẳng thấy đau đớn gì, có phải vì anh chỉ là một linh hồn không?Và rồi từng mảnh một cuốn theo gió rồi biến mất, nhẹ nhàng và thanh thản, hệt như lúc Emma tan biến, chẳng để lại một dấu vết gì.Và rồi Kẻ bắt hồn đã rời khỏi thế giới này hoàn toàn.Người ta luôn muốn đến thiên đường, nhưng không con người, không linh hồn nào từng còn tồn tại để mà kể rằng nơi đó đẹp đẽ đến thế nào. Norton Campbell và Emma Woods cũng vậy, anh và cô không còn có thể nói cho nhau nghe về chốn thiên đường ấy, nhưng thâm tâm vẫn hướng về phía nhau.Phải chăng chẳng có chốn nào gọi là thiên đường ? Cái nơi nương tựa thanh thản nhẹ nhõm ấy, có phải chỉ là cảm giác hạnh phúc cuối cùng khi linh hồn tan biến vào hư không, biến mất khỏi thế giới. Trước khi nhắm mắt, anh thấy một nụ cười, nụ cười anh từng nhớ biết bao, anh chưa từng được thấy nó gần đến như vậy. Cô ấy đang dang tay với anh, mỉm cười với anh, chỉ cần như vậy đã là thiên đường với anh rồi.Norton yêu Emma, hình ảnh cuối cùng anh thấy là Emma và cô cũng vậy. ———————————————————Người ta kể những câu chuyện về Kẻ bắt hồn và một linh hồn lang thang, đó là những câu chuyện viển vông chỉ còn có thể biết đến qua vài kênh đài cũ của những chiếc radio cổ lô sĩ nhất."Xin chào mọi người —rẹt rẹt— đây là bản tin buổi sáng —rẹt rẹt— ngày xx tháng xx năm xxxx—"Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa, nhấp ngụm trà hoa cúc cuối cùng cho buổi sáng, tay rung rung tờ báo cố nghe nốt những tiếng đài rọt rẹt ngắt quãng phát ra từ chiếc radio đã bạc màu đặt trên bàn. Tiếng đài khó nghe cứ thế phát ra, cho đến khi người kia bực dọc đưa tay tắt phụt. "Haiz, đã vậy đi làm luôn, ngồi lại thêm vài phút chẳng có ích gì cả."Bước ra khỏi nhà, chẳng quên quơ tay lên lấy chiếc mũ treo vắt vẻo cạnh cửa, tay kia cầm chiếc vali da bò và bắt đầu đi bộ trên con đường đến chỗ làm."Dạ vâng của quý khách đây ạ, chúc một ngày tốt lành!"Mới sáng sớm ra mà tiệm hoa đã đông khách rồi. Cô nhân viên mỉm cười tươi rói luôn nhiệt tình chào đón khách và giúp đỡ họ. Thời tiết hôm nay thật đẹp khiến cô tràn đầy sức sống. Cô thích thú đứng ngoài cửa, vươn vai một cái và ngắm đường phố, những chiếc cây ven đường cùng với mọi người ở đó.Anh đang đi trên vỉa hè lát gạch, cười mỉm khi nhìn thấy đường xá thật đông vui, cảm giác thật khác anh mọi khi. Mọi thứ như thể được thêm sắc màu, cảnh vật nhộn nhịp trông thật vui mắt. Hôm nay có gì đó là lạ chăng?Cô nhân viên đứng đó, hít thở hương hoa thoang thoảng mà dễ chịu của tiệm mang lại, mắt long lanh nghĩ ngợi điều gì trông như một đứa trẻ con. Gương mặt tươi tỉnh của cô khiến bất cứ ai đến tiệm đều thấy vui vẻ. "Hôm nay có vẻ là một ngày tuyệt vời" cô nghĩ thế.Anh đi ngang qua tiệm của cô, mắt đang nhìn về phía bên kia đường thì chợt ngó sang cô gái đứng trước cửa ấy.Cô ấy cũng hướng mắt về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, mắt mở to.Hai người đứng sững lại mà nhìn nhau, cảm giác có một điều gì đó thật thân thuộc.Dòng người vẫn qua lại, mây vẫn bay, gió vẫn thổi. Thời gian vẫn trôi từng giây theo nhịp rộn ràng của thị trấn buổi sớm, chỉ có hai người họ như ngưng đọng lại."Liệu chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ, thưa quý cô lung linh?"
"Chào quý cô, chúc một buổi tối tốt lành. Quý cô đây có thể xuống cùng tôi chứ ?"Cô gái vẫn lặng im, nhưng ánh mắt chiếu thẳng vào Norton, nhìn anh một cách vô cảm."Anh không phải linh hồn lang thang, phải không ?""Đúng vậy, tôi là Kẻ bắt hồn. Tôi tình cờ được biết rằng ở căn nhà hoang này có một linh hồn xinh đẹp. Liệu chúng ta có thể trò chuyện chứ ?"Cô gái lại im lặng, để lại khoảng không tĩnh mịch với đêm trăng sáng. Cơn gió vi vu làm tán lá khẽ phát tiếng xào xạc thật êm tai. Đôi chân đu đưa trên không, bàn tay nắm chiếc đèn lồng, bộ váy được trang trí bởi những cành cây nhỏ và vô số bông hoa hồng làm bộ phục trang càng thêm sắc màu. Cô vẫn ngồi trên cành cây đó, hẳn là cô không có ý định nói chuyện với Norton. Anh đứng dưới gốc cây một lúc rồi đột ngột bay lên, đứng trước mặt "quý cô lung linh" và giơ tay lịch sự mời cô:"Thưa cô, mạn phép tôi được cùng cô ngắm bầu trời tuyệt đẹp của đêm nay chứ ?"Cô gái mở to mắt nhìn Norton, ngạc nhiên trước lời mời bất chợt của anh chàng nọ. Và chẳng để cô trả lời, anh nắm lấy tay cô và bay về phía mái nhà cũ. Toàn bộ nơi này đều sáng rực bởi ánh trăng xanh mùa thu, nó xuyên qua từng kẽ lá khiến mặt đất sáng lấp loáng như nở hoa vậy. Tiếng loài dạ oanh hót líu lo trong bụi cây hoà âm với tiếng lá khẽ xào xạc nghe thư thái biết bao khiến tâm hồn ai cũng phải rung động. Không khí thật trong lành và dễ chịu, bầu trời thoáng đãng chẳng một gợn mây khiến các ngôi sao thi nhau toả sáng rực một khoảng không. Đêm nay thật đẹp, phải không "quý cô lung linh" ?Có lẽ những thanh âm dễ chịu ấy cũng giúp cô gái không còn giữ khoảng cách với anh nữa. Cô khẽ ngẩng đầu lên, ánh trăng sáng loá ngập tràn trong đôi mắt của linh hồn nhỏ bé. Norton cũng lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp giản dị ấy, tai vểnh vểnh lên như nghe ngóng âm hưởng dịu dàng của mùa thu. Có lẽ đây là lúc thích hợp để anh bắt đầu cuộc trò chuyện với hồn ma lang thang này. "Quý cô này, liệu cô có thể cho tôi biết tên để ta dễ dàng nói chuyện hơn chứ ?"Cô gái ấy vẫn im lặng, đan hai tay vào nhau vẻ do dự, nhưng dường như để yên lặng thế này mãi làm cô cũng thấy ngại. "Tên tôi là Emma. Emma Woods." "Chào cô Woods, còn tôi là Norton Campbell."Cuối cùng anh và cô đã có thể nói chuyện bình thường rồi."Cô Woods này," anh hít sâu "sao cô lại sống ở một nơi hẻo lánh như thế này?"Emma hơi mở to mắt, cũng không ngạc nhiên lắm, suy ngẫm một lúc rồi đan hai tay vào nhau đặt ở trước ngực, ánh mắt xa xăm, khẽ cười đáp:"Tôi... cũng đâu gọi là "sống" nữa nhỉ? Tôi không biết nữa, từ lúc chết tôi đã ở đây rồi."Cô im lặng một lúc rồi đưa tay về phía mặt trăng chỉ để thích thú nhìn ánh trăng len lỏi qua từng ngón tay, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:"Có lẽ tôi cảm thấy thích ở một mình, ở một nơi nào đó yên bình và đẹp đẽ, và căn biệt thự hoang này hoàn toàn lý tưởng với tôi.""Đúng vậy nhỉ," Norton đưa mắt nhìn lên ánh trăng xa "tôi thực sự chưa từng thấy nơi nào trong thị trấn có thể thấy bầu trời đẹp như này."Emma khoa tay một vòng trên không trung, nghiêng đầu cười nhẹ:"Không chỉ buổi tối, mà ngắm bình minh hay hoàng hôn ở đây đều thật tuyệt. Nơi này có tầm nhìn thoáng lắm nên cái gì cũng đẹp cả.""Căn biệt thự hoang này người dân lảng tránh cũng dễ hiểu," anh nheo nheo mắt "nhưng cô có biết tại sao đến các hồn ma kia cũng cố tránh xa nơi này không ?"Cô ngập ngừng:"Thì, nơi này là căn nhà cũ của tên đại gia quái quỷ nào đó, mà hắn thì có cả tá tin đồn xấu về sự nghiệp rồi gia đình, từ đó người dân bắt đầu tung tin giả là ở đây có ma quỷ. Mà chẳng hiểu sao lũ ma quỷ đó đến ám ở đây thật, rồi các linh hồn khác cũng vì vậy mà tránh ra.""Tức là... cô đang sống ở đây với lũ ma quỷ hả ?""Ưm, nó cũng chẳng sao cả, tôi với chúng cũng khác gì nhau đâu, chỉ là tôi còn ý thức còn chúng thì không thôi, anh hiểu chứ nhỉ?""Ừm tất nhiên rồi, chỉ là có thể điều đấy sẽ không thoải mái lắm thôi."Norton cũng có nhiều thứ muốn hỏi, nhưng những câu hỏi đó có chút riêng tư nên anh cũng hơi ngại hỏi. Trong lúc ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ cách để hỏi thì Emma chợt nảy ra một ý tưởng hay."Anh đợi ở đây một chút nhé, tôi sẽ quay lại ngay !"Nói vậy rồi cô biến mất trong một nốt nhạc. Norton cũng không ngạc nhiên lắm, anh tin là cô sẽ quay lại sớm thôi và tiếp tục nhìn lên bầu trời đêm. Vài phút sau, cô quay lại với một bình rượu và hai chiếc ly trên tay:"Ta da~"Oh, là một chai rượu nho trông khá trang trọng nhưng cũng khá cổ, trông như nó đã được ủ một khoảng thời gian khá lâu rồi. Hmm, mà rượu phải ủ lâu thì mới ngon chứ nhỉ, nghĩ vậy Norton thấy khá phấn khích và nở một nụ cười tinh nghịch.Emma rót ra hai chiếc ly trang trọng một lượng rượu nhỏ đủ để vui vẻ nhấm nháp dưới ánh trăng. Vị của loại rượu nho này thực sự rất ngon, Norton cảm thấy thế nên nhanh chóng uống hết ly của mình trong khi Emma nhẹ nhàng nhấm nháp từng ngụm nhỏ để cảm nhận vị rượu tan chảy trong miệng. Ly rượu vang đỏ ánh lên màu máu dưới ánh trăng sáng ngời, gợi vị tanh tanh đến khứu giác con người nhưng không, nó lại ngọt ngào và chứa một hương vị thật quyến rũ.Emma ngồi sát lại gần anh, nâng chai rượu lên và tinh nghịch chìa tay ra: "Anh có muốn uống thêm một chút không?" Norton giật mình, hương rượu nho phảng phất trong hơi thở của cô làm anh khá do dự, rồi vẫn quyết định đặt chiếc ly của mình vào tay cô.Cô nhẹ nhàng rót vào chiếc ly của anh chàng nọ một lượng rượu nhỏ nữa và đưa lại cho anh. Lần này thì anh uống thật chậm rãi để cố gắng cảm nhận sâu hương vị ngọt ngào của từng giọt rượu đọng trên lưỡi. Cái cảm giác hưng phấn này thật khiến con người ta kích thích mà, đầu óc anh bắt đầu quay cuồng, Norton bắt đầu say rồi.Emma nhận thấy được điều đó, và dù anh có xin cô bao nhiêu đi nữa cô quyết định sẽ không rót thêm rượu. Cô muốn có một cuộc nói chuyện bình thường, và thực sự vì một số lí do mà cô không muốn nhìn thấy bất cứ ai say cả."Rượu này thực sự rất ngon đấy cô Woods, cho tôi xin một ly nữa đi...""Anh bắt đầu say rồi kìa, hôm nay dừng ở đây thôi.""Cho tôi uống một ly nữa thôi mà~ "Emma lờ luôn câu nói đó, nhún vai:"Cho đến khi nào anh tỉnh táo lại thì nói chuyện với tôi nhé, tôi đi cất rượu đây."Nói vậy rồi cô đi thẳng xuống nhà, rẽ ngoặt vào một hướng nào đó khuất khỏi tầm mắt anh.Ánh trăng vẫn sáng rực chảy dài trên mái nhà, vài đám mây bắt đầu kéo đến nhưng chẳng thể che khuất trăng tròn nửa đêm. Anh lại nhớ đến những câu chuyện được kể đến hồi nhỏ, về những con sói đội lốt người và chỉ bị phát hiện khi trăng lên. Những con thú khát máu, hoang dã và nguy hiểm, chực chờ để kiếm một món mồi ngon gặm nhấm cho đã. Norton đang suy nghĩ rằng, liệu mình cũng chỉ như lũ sói đó...? Kẻ giết người dưới lớp mặt nạ của người hướng dẫn linh hồn, chẳng khác gì sói đội lốt cừu, khi mà cái dòng máu anh mang trong người đã tràn ngập tội lỗi, từng đau đớn ngấm vào da thịt anh, điều mà anh làm sẽ chẳng bao giờ rút lại được.Norton đột nhiên thấy đau đầu, cảm giác như đang quay cuồng trong một vòng luẩn quẩn của sự hối hận. Những tiếng hét, tiếng đá đổ, tiếng nổ của bom chẳng bao giờ chấm dứt. Những thứ đó luôn được gợi lại trong giấc mơ của anh, từ ngày này qua ngày khác khiến anh cảm thấy như xem lại một bộ phim đến trăm lần. Họ gào thét, mắng chửi Norton, tai anh thì như bị ù đi, mắt chỉ chăm chăm vào đống đá lở rơi xuống đất. Chỉ mình kịp chạy thoát khỏi vụ sập mỏ khủng khiếp, bỏ lại sau lưng là tình bạn với những người đồng nghiệp thân thiết. Trong cơn mơ anh luôn nghe thấy giọng nói của các ông thợ mỏ già, sau đó là tiếng rầm rầm trộn lẫn với tiếng nổ. Và đoạn kết của những giấc mơ luôn là tràng cười vui vẻ mỗi khi anh cùng kể chuyện hài với họ.Cái kí ức hạnh phúc đó...Cái kí ức hạnh phúc đó giờ đang làm con tim anh quặn lại.Từ đó, anh quyết định không ngủ nữa.Vì linh hồn không ngủ cũng chẳng chết được đâu.Anh hay dành thời gian mỗi tối để bay quanh thị trấn, quan sát cuộc sống của những người làm việc về đêm và ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp của nơi đây, mong rằng cảm xúc đau khổ này sẽ nguôi ngoai.Như tối nay chẳng hạn, làm gì còn nơi nào có thể ngắm trăng đẹp như này nữa ?Campbell cứ nghĩ, nghĩ mãi, nghĩ mãi rồi lại bật khóc lúc nào chẳng hay. Thật nực cười, chẳng nhẽ anh thực sự bị nguyền rủa sao ? Cái nhiệm vụ mà Thần Chết ban cho anh là như nào ? Anh chỉ đơn giản là một linh hồn không thể siêu thoát vì điều mà anh đã làm trong quá khứ. Tại sao, tại sao... nó lại đau đớn nhường này ? Tiếng thút thít thốt ra từ khoé miệng, tai anh bị ù đi, cái bóng tối sâu thẳm lại một lần nữa nuốt chửng anh."Này anh, anh có sao không vậy ?""Norton, Norton, sao anh lại khóc ?""NORTON !!!"Anh giật mình nắm chặt lấy cổ tay đang đặt lên vai mình, quay phắt về phía người ấy với ánh mắt tức giận.Norton nhận ra đó là Emma, anh lỡ bóp chặt tay cô ấy rồi nhanh chóng trở về trạng thái vô cảm như lúc ngồi trên cành cây. Mà nãy anh cũng đâu cố tình nhìn cô giận dữ như vậy, chỉ là anh chưa kịp kiểm soát cảm xúc nhất thời của mình. Norton ngồi lặng đó một lúc lâu, chẳng dám nhìn cô, giọng nghẹn ngào khó nói lên lời:"T-Tôi xin lỗi, tôi không cố tình làm vậy...""Chỉ là tôi đang nhớ lại một số chuyện không hay thôi..."Emma đứng yên như tượng, cơn gió thoảng qua rung rinh mái tóc nâu hạt dẻ. Ánh mắt vô hồn nhìn xuống đất, anh không rõ liệu coi vẫn còn thở hay không nữa.""Tôi hiểu mà, ai cũng có lúc vậy thôi."Anh lại ngồi đó buồn rầu, một lời xin lỗi vậy là đã được chưa ? Emma vẫn đứng đó xoa bóp cổ tay, thực sự trông chẳng khác gì pho tượng nếu không có mái tóc bay nhè nhẹ trong gió kia. Khung cảnh như đóng băng trong chốc lát, chỉ cho đến khi Emma ngồi xuống bên cạnh Norton."Tay cô đỡ đau chưa...?""Uhm nó chỉ hơi đau chút thôi, mà anh bóp mạnh thật đấy.""Tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý làm cô đau. Tôi thật ngu ngốc mà...""Tôi bảo không sao rồi mà, anh đừng lo lắng quá kẻo lại buồn nữa đấy."Nhìn Emma vẫn tiếp tục xoa bóp cổ tay trái của cô làm Norton càng thấy tức bản thân mình hơn nữa. Chợt, anh nhớ lại một lần hồi còn sống, anh gặp được một quý bà nào đó ở nơi làm việc và anh đã phải làm chuyện này một lần rồi. Anh cầm bàn tay trái của cô lên rồi nói: "Tôi xin lỗi."Nói vậy rồi Norton hôn lên bàn tay nhỏ nhắn của cô. Emma sững người lại, trố mắt lên nhìn anh chàng lịch lãm nọ. Hành động ấy làm cô nhìn Campbell như một quý ông chứ chẳng phải kẻ bất hạnh ngồi khóc mới nãy nữa."Giờ, liệu chúng ta có thể tiếp tục trò chuyện chứ ?"Cô mỉm cười, rồi trả lời câu hỏi với nụ cười tinh nghịch."Được thôi."——————————————————————————————————————————Lúc đó đã gần 1 giờ sáng, mây bắt đầu kéo đến khiến trăng bị che phủ trong màn sương đêm. Cô rủ anh đi xuống căn biệt thự hoang để đi loanh quanh cho tỉnh rượu, và ở quanh đây cũng có nhiều thứ đẹp để ngắm, cô bảo vậy. Bước đi trên thềm gạch lát dẫn đến khu vườn, anh mở lời hỏi cô:"Cô biết đấy, tôi là Kẻ bắt hồn. Và nhiệm vụ của tôi là giúp cho các linh hồn siêu thoát. Và để làm được điều đó thì tôi cần biết chút thông tin về cô. Ví dụ như là..." Norton hơi ngập ngừng nói "Tôi biết đây là vấn đề cá nhân nhưng cô có thể kể cho tôi quá khứ của cô được không ?"Emma hơi ngạc nhiên chút khi bị hỏi như vậy. Nhưng rồi cô cười khúc khích và nói:"Khi giúp đỡ các linh hồn khác anh vẫn thường hỏi thẳng như vậy luôn hả ?""Cũng không hẳn. Tôi thường nói chuyện với họ và để họ tự kể ra quá khứ của mình. Nhưng tôi không nghĩ tôi có thể làm vậy với cô. Cô có thể trả lời hay không cũng được, nếu cô không muốn siêu thoát thì tôi mong chúng ta sẽ trở thành bạn."Cô suy ngẫm một hồi, cơn gió lại thoảng qua làm đung đưa mái tóc mềm mại của cô. Norton nhìn vào đôi mắt xanh ngọc đầy suy ngẫm kia, lòng đột nhiên thấy bồn chồn, trong đầu chợt loé lên một suy nghĩ nhỏ nhoi. "Cô Woods thật xinh đẹp, chẳng phải vậy sao ?"Rồi một giọng nói thốt lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh."Cuộc sống tôi thì cũng bình thường thôi. Tôi làm việc bán thời gian tại một tiệm hoa trong lúc đi học đại học. Khá là khó khăn để cân bằng việc học và việc làm ngoài giờ nhưng thực sự tiệm hoa đó là một điều rất đặc biệt đối với tôi. Đi học về là tôi thường cảm thấy mệt, và đó là nơi giúp tôi xả stress." Cô khẽ nhắm mắt như đang hít hà một mùi hương vô hình nào đó "Tôi thích việc ngắm nhìn những bông hoa sắc màu, thích cái hương thơm luôn phảng phất trong tiệm, thích những khi các đồng nghiệp cùng ngồi uống trà và tám chuyện vui vẻ với nhau."Ôi trời Emma, cô đã vô ý gợi lại cái ký ức tồi tệ cho Norton rồi. Còn anh thì đang phải vừa cố loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu vừa cố tập trung nghe từng lời cô nói."Nhưng... tôi cũng chẳng biết sao nữa." Cô cụp mắt xuống "Đột nhiên một hôm tôi xuất hiện một số triệu chứng khá nặng và được đưa đến bệnh viện. Các bác sĩ nói rằng tôi bị suy tim cấp tính và họ không thể chữa khỏi cho tôi được. Tôi thực sự rất sốc và bất lực, vì rốt cuộc liệu còn gì để tôi có thể làm không ? Ngoại trừ cố gắng chịu đựng cơn đau mỗi ngày, nghe những lời động viên từ y tá và điều dưỡng dù biết rằng căn bệnh này không thể chữa được nữa, rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết ? Cũng thật may mắn tôi có cơ hội để chào tạm biệt những người đồng nghiệp của tôi, những tôi chưa có cơ hội vĩnh biệt gia đình mình...""Hẳn điều đó đã rất khó khăn cho cô nhỉ..." Norton nghiến răng, thực sự cảm thấy thương tiếc cho cô "Tôi thực sự rất tiếc, tôi chưa từng gặp linh hồn nào mà có quá khứ như vậy..."Emma quay đầu đi, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định, miệng thở dài thật khẽ đến nỗi Norton chẳng hề nhận ra. "Quá khứ của tôi trừ lúc tôi bị bệnh ra thì nó thực sự hạnh phúc. Gia đình tôi có bố mẹ hiểu con cái, cho con cái theo đuổi đam mê của mình. Cuộc sống khá giả với công việc ổn định và bạn bè thân thiết, tôi thật sự không cần gì hơn. Tôi còn những mơ mộng nhỏ nhoi muốn thực hiện, những câu chuyện chưa kết thúc, những việc mà tôi cực kỳ hối hận khi chưa hoàn thành..."Giọng cô cao lên, chân khẽ nhún vài bước về phía trước rồi bất chợt dừng lại. Emma ngưng lại một lúc rồi cúi đầu, cay đắng: "Tôi có đủ những thứ tôi muốn, nhưng mà... chỉ là chúng ra đi quá nhanh..."Norton cảm thấy buồn theo cô, cầm tay cô lên như một lời an ủi nhỏ nhoi. Trông cô như sắp khóc đến nơi vậy, có lẽ anh không cần hỏi thêm cô gì nữa.Nhìn sâu thẳm vào đôi mắt xanh ngọc ấy, anh thấy tất cả mọi thứ. Đôi mắt ứa lệ chứa đựng sự thật, những cảm xúc tận trong đáy lòng của cô, anh nhìn thấu nó như bí mật trong làn sương được phơi bày ra ánh sáng. Tất cả mọi thứ đều là dối trá.Thật đau lòng làm sao.Norton nhìn Emma với ánh mắt vô hồn, lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả, bao điều nghĩ suy muốn bày tỏ, nhưng đây thực sự là một hoàn cảnh khó xử. "Cô Woods này, có cái này tôi cần nói với cô..."Emma bình tĩnh nhìn Norton, trông anh khá nghẹn ngùng và khó nói. Rồi anh bật ra một tiếng thở dài kèm theo câu nói khiến cô ngạc nhiên:"Cô biết đấy, tôi là Kẻ bắt hồn, là chức được Thần Chết - một vị thần hùng mạnh ban cho, đúng không ? Vì vậy tôi có một số năng lực phụ để giúp tôi suôn sẻ hơn khi làm việc này." Emma nhìn chăm chăm anh và chuyển sang ánh mắt vô hồn. Norton thì dừng lại và hướng mặt xuống đất, cố gắng định hình và liên kết lại các sự việc với nhau."Tôi có một năng lực, nó cho phép tôi nhìn thấu quá khứ của một linh hồn qua bất kì phương thức tiếp xúc nào..."Anh hít một hơi thật sâu lấy lại chút bình tĩnh, rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt cô gái đang đứng sững trước mặt mình, hạ giọng:"Vậy... cô có thể ngừng nói dối được rồi chứ?" Cô đảo mắt lên ánh trăng mờ ảo qua làn sương kia, gương mặt vô cảm xúc hiện lên khiến lần nữa, cô chẳng khác gì pho tượng."Cái quá khứ như vậy thì tại sao phải kể chứ ?"Norton nghiến răng, suy nghĩ cả chục thứ trong đầu. Sau khi xem được quá khứ của Emma, chẳng thể rõ anh đã sốc đến mức nào.* Đúng như cô nói, hồi xưa Emma là một nhân viên trong tiệm hoa cùng lúc với khi học đại học. Mỗi ngày sau khi đi học về là cô lại đến tiệm hoa như thể đó là nhà của mình, cho dù không phải hôm nào cô cũng có ca làm. Những người bạn của cô đều rất vui vẻ, hoà thuận khiến cô cảm thấy đời mình tươi tắn hơn biết bao. Họ luôn là người ủng hộ cô hết mình, an ủi, chia sẻ ngọt bùi đắng cay dù có bất cứ chuyện gì đi nữa. Tiệm hoa đó lưu giữ tất cả những kí ức đẹp đẽ của cô, là phần lớn cuộc đời tươi đẹp của cô, là nơi cô trân trọng và yêu thích nhất.Cuộc sống cô đã rất hạnh phúc cho đến khi một chuyện xảy ra. Hôm, có anh chàng nọ ghé qua tiệm để mua hoa tặng mẹ, sững sờ trước vẻ đẹp mộc mạc của cô đã quyết định ngỏ lời. Lúc đầu cô cũng chẳng để tâm nữa vì cô không thích hắn, nhưng anh vẫn mặt dày gắng theo đuổi cô, để mà cũng đến lúc cô phải nhận lời. Sau một số lần nói chuyện thì cô có chút ít thông tin về anh. Rằng anh là con nhà giàu, mà cô thì đang có chút khó khăn về tiền bạc, vậy nên cô đã đồng ý làm người yêu hắn. Một khoảng thời gian sau khi cả hai bên đã tìm hiểu kĩ về nhau thì cô nhận ra hắn cũng có một số điểm tốt nên có thiện cảm với anh. Rồi một hôm, hắn cầu hôn cô và vì chẳng biết nên làm thế nào nên Emma đành phải đồng ý. Cô cũng chẳng rõ liệu chuyện này sẽ đi đến đâu.Ngày đó là một ngày bình thường của tháng tư, hai tuần trước khi đám cưới được tổ chức. Chồng chưa cưới của cô đã say bét nhè sau khi nhậu nhẹt với đám bạn của hắn, về nhà trong bộ dạng như thằng nghiện, đầu óc lơ mơ, không một chút nào gọi là tỉnh táo cả. Hắn về nhà vào lúc tối muộn, khi đó Emma vẫn còn thức và đang làm việc của mình. Cô nhìn vậy liền có linh cảm chẳng lành."Anh đang say quá rồi đấy, đi tắm đi."Hắn cứ uể oải như vậy, rồi nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, miệng nhếch mép cười. Cô chẳng hề nhận ra ánh mắt đó là sao khi anh tiến lại gần cô, tay bắt đầu sờ soạng quanh cơ thể trong trắng của cô. Và chính vì không tỉnh táo, hắn đã chẳng thể kiểm soát bản thân, cưỡng bức cô lên giường với mình. Emma nói với hắn rằng cô không thích làm tình, vậy nên cả hai người đều quyết định rằng sau khi kết hôn họ sẽ làm chuyện đó sau. Nhưng hắn lại như vậy đây, ép cô làm tình với mình như một con thú hoang dại và khát máu, chẳng thể kiểm soát nổi lí trí. Trước cơn dục vọng tột độ của hắn, cô vẫn gắng chống cự lại, mặc cho những tiếng rên vẫn thốt ra từ đôi môi nhỏ nhắn của mình. Hắn, người đang đê mê trong sự vui vẻ, đã tức giận khi cô không để yên để anh thoả mãn cơn dục vọng này. Hắn đập vỡ chiếc gương tay ở đầu giường và cầm mảnh gương vỡ đó đâm vào tim cô.Emma đã lìa đời từ đó.Cô chết ở đó nên linh hồn cô cũng được sinh ra tại đó.Và căn biệt thự hoang này là nhà cũ của cô.Sau vụ việc Emma bị sát hại tại nhà, ông chồng chưa cưới đó đã bị bắt và đi kèm theo là bị thu hồi nhà, phải trả tiền bồi thường cho gia đình cô, mà cô chết rồi thì số tiền đó liệu còn ý nghĩa gì nữa...?Emma nhìn xuống đất, mắt mở to, vô hồn và đôi đồng tử không cảm xúc. Norton cũng lặng im, cảm thấy buồn bã khi cô đã nói dối mình. Làn sương che mờ đi ánh trăng, để lại màn đêm tối rực rỡ bởi sự lung linh của cô. Khung cảnh lặng lẽ đến lạ, chẳng còn tiếng gió thổi, chẳng còn tiếng dạ oanh hót hay tiếng lá xào xạc nữa. Chỉ còn lại khoảng không của sự trống rỗng mà thôi.Emma mấp máy môi, dường như định nói cái gì đó mà chẳng thể thốt nên lời, giọng cô khản đặc như sắp khóc vậy. Norton nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi, không thể chịu được nữa liền tiến đến ôm chầm lấy cô. Emma lúc này cũng không kiềm nổi cảm xúc, nấc lên tiếng khóc phá vỡ màn đêm yên tĩnh. "Từ lúc bị giết đến giờ, t-tôi chẳng một ngày nào không bị ám ảnh bởi tối hôm đó... H-hắn cướp đi mọi thứ, mọi thứ của tôi... Nếu trước khi tan biến tôi được làm điều gì giúp rũ bỏ vương vấn thì tôi sẽ giết hắn ta, hắn ngồi tù là chưa đủ, không bao giờ đủ cả..."Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt giàn giụa, mặt đỏ bừng úp vào ngực anh. Norton cũng cảm giác sắp khóc đến nơi, anh đã chứng kiến cảnh tượng Emma bi giết qua góc nhìn của cô và hiểu rằng nó đáng sợ đến mức nào, ám ảnh đến nhường nào... Cả hai người ôm lấy nhau dưới ánh trăng sáng rực, đau khổ vì cái sự thật chết người, vì những con người đáng khinh đó trong xã hội bất công này."Tôi rất tiếc... Cô cứ khóc thoả thích đi, tôi sẽ luôn ở đây, được chứ ?"Emma vẫn úp mặt vào người Norton, nhưng tiếng nấc ngày càng ít đi, cô cũng bắt đầu buông thả anh ra. Đến lúc anh được nhìn thấy mặt cô thì cặp mắt kia đã đẫm nước mắt rồi, trăng ánh lên trên dòng lệ rực sáng như bộ phục trang của cô vậy. Cả hai đang ngồi bệt trên mái nhà, quỳ xuống một cách đau đớn, cô và anh đã như này được bao lâu rồi nhỉ ?Cô đưa tay lên quệt nước mắt, tay kia vẫn bám chặt lấy áo Norton. Anh ôm cô nhẹ nhàng trong lòng như muốn chở che, mắt nhắm lại để dòng lệ ứa ra từng chút một. Anh xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, dụi đầu vào nó để ngửi cái hương hoa êm ả của thợ làm vườn. Họ vẫn ngồi đó im lặng, lắng nghe sự hoàn hảo vô hình của bầu không khí im ắng đang bao trùm. Emma nhìn lên trời cao lặng gió, ánh mắt mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê. Sau cuối cùng, vẫn là bản thân cô yếu đuối đi. Khẽ liếc nhìn kẻ bắt hồn cũng đang thẫn thở ngồi trước mặt, cô đặt hai tay lên vai anh, nở nụ cười tươi rói:"Cảm ơn anh vì đã lắng nghe và chia sẻ với tôi. Có lẽ tôi không cần phải giết hắn ta mà vẫn có thể thanh thản rồi.""Cảm ơn vì đã ở bên tôi. Anh là người duy nhất từng làm vậy."Nói vậy rồi Emma nhón chân lên, hôn một cái nhẹ lên trán anh làm Norton hơi giật mình. Đôi mắt anh mở to, không giấu vẻ ngạc nhiên. Hình ảnh của cô cứ như đang phản chiếu trong đôi mắt kia vậy.Thế rồi cơ thể cô bắt đầu mờ dần, mờ dần, chia ra làm từng mảnh nhỏ rồi biến mất trong không trung. Nhìn như thể có ngàn con đom đóm bay ra từ người cô vậy.Có phải rằng, Emma đang tan biến không ?"Không... không không không, đừng mà, c-cô đừng đi đột ngột như vậy chứ...""Đừng bỏ tôi lại một mình... Đừng, đừng mà..."Những câu cầu khiến bất lực cứ thế tuôn ra, nhưng chẳng gì có thể khác đi được. Emma toả sáng lấp lánh như một thiên thần vậy, cô lấy tay chạm vào má anh và nói bằng một giọng nghe thật êm tai:"Tôi sẽ không bao giờ quên anh. Cảm ơn vì là người đã khiến tôi vượt qua nỗi sợ này, tôi sẽ không còn gì phải lo lắng khi lên thiên đường nữa rồi." cô mỉm cười trìu mến "Anh là một người bạn tuyệt vời." Norton mở to mắt sợ hãi, dòng lệ tuôn ra kèm theo tiếng sụt sịt nhè nhẹ. Emma vẫn giữ nguyên nụ cười đó, cơ thể ngày càng mờ hơn, những đốm sáng lấp lánh rời khỏi bộ váy của cô, để lại đó những mảnh vải nhỏ rách rưới. Vang vọng trong không gian ấy là giọng nói của cô, ấm áp, nhẹ nhàng nhưng không sót lại dư âm:"Vĩnh biệt, Norton Campbell."Rồi anh chẳng thấy cô đâu nữa. Dư âm ấy cũng chẳng còn.Cô đã biến mất ngay trước mắt anh.Thật là, ít nhất hãy để anh nói một lời tạm biệt tử tế trước khi đi chứ...Norton vẫn cứ ngồi đấy khóc, anh gục mặt xuống, tay liên tục quệt những giọt nước mắt không ngừng rơi. Có lẽ anh hối hận vì chẳng thể làm gì cho cô, vậy mà cô lại bảo anh đã cứu rỗi mình, thật là khó hiểu mà...Tiếng khóc của anh vang tận đằng xa, anh nhớ lại quá khứ của Emma, nhớ lại quá khứ của mình rồi lại đến cái thời điểm cô tan biến. Nó thật nguyền rủa, thật ám ảnh, thật làm anh hối lỗi vô cùng... Và như trong những giấc mơ của anh, đoạn kết lại là khung cảnh thơ mộng khi hai người cùng nhấm nháp ly rượu và ngắm ánh trăng sáng rực rằm thu."Phải chăng, tôi đã yêu em rồi, quý cô lung linh ?"Mái tóc nâu mềm mại bay trong gió, đôi mắt xanh ngọc, nụ cười nhí nhảnh, bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh, mặc chiếc váy xanh rực đẹp đẽ trang trí bởi vô số bông hồng. Phải, anh đã nghĩ rằng cô thật xinh đẹp, cái dáng vẻ quyến rũ mê người đó đã khiến anh say cô rồi. Cô như ly rượu nho vậy, có cái mùi hương nồng ấm nhẹ nhàng, có sự ngọt ngào nóng chảy trong từng cử chỉ và vị lạnh tanh trên gương mặt vô cảm của cô. Nhưng đến lúc cô cười là anh thấy ấm lòng biết bao, khuôn mặt điềm tĩnh của anh cũng phải đỏ bừng, anh yêu Emma mất rồi."Làm thế nào để tôi đến với em đây ?"Anh cứ giữ mãi cho mình suy nghĩ đó suốt chặng đường về, kéo dài đến cả mấy ngày hôm sau. Cuộc sống của anh vẫn bình thường như vậy, chỉ có đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến cô, nhớ cô diết da và quặn lòng lại mỗi khi không chịu nổi nữa. Norton bắt đầu trở lại nói chuyện với các linh hồn, mong rằng nó sẽ giúp anh bớt đau lòng hơn. Nhưng, nó chẳng làm ảnh thấy tốt hơn chút nào. Vì chẳng khác gì một người sống vừa mới mất đi người thân cả, như cuộc sống vừa mất đi một màu sắc.À, anh có một người bạn linh hồn lâu năm, người mà nhất quyết không chịu siêu thoát dù anh đã cố gắng bao nhiêu lần, chỉ vì ông nói rằng: "Tôi yêu nơi này." Người bạn đó là một người thông thái, tâm lý và rất thân với anh nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh đến và tâm sự với ông. Cũng đã lâu rồi anh chưa đến thăm tình hình của ông. Vậy là anh quyết định đi một chuyến đến ngọn trên núi phía Nam, nơi mà ông bạn đó đã cư ngụ hàng năm trời.Bước đi trên con đường đá dẫn vào ngôi nhà nhỏ đơn sơ, anh mang một vẻ mặt vô cảm đến đáng sợ. "Chà, nơi này đã thay đổi nhiều từ lần cuối mình đến nhỉ..."Norton nhấn đúp chiếc chuông, nhìn thẳng vào chiếc cửa gỗ nâu nhạt. Rồi có một người đàn ông trung niên, người cao gầy, từ tốn mở cửa và lộ ra vẻ mặt nhân hậu."Ôi anh bạn, anh sao thế ?" Ông bạn già ngạc nhiên hỏi khi thấy vẻ mặt ấy của anh."Chào anh, lâu rồi chưa gặp nhỉ ?" Norton mỉm cười trả lời. Ông bạn kia cười tươi rói rồi ôm anh, "Tôi nhớ anh lắm đấy.""Tôi cũng vậy."----------------------------------------------------------------Anh bước vào căn nhà nhỏ ấy, quan sát các sự vật xung quanh và cảm giác như đây là ngôi nhà mới vì sự sạch sẽ, ấm cúng của nó."Vậy, anh sống như nào mấy năm qua hả Norton ?" Ông bạn hỏi khi đang pha trà trong bếp.Anh nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa, đảo mắt nhìn quanh cảnh vật một lần nữa. "Tôi... cũng chẳng biết nữa. Tôi muốn đến đây để tâm sự với anh một chuyện mà tôi thật sự cần một lời giải đáp."Ông bạn cầm hai chén trà nhẹ nhàng đặt xuống bàn, ngồi xuống đối diện Norton và hỏi:"Chú cứ kể ra đi, tôi sẽ lắng nghe và mong rằng có thể giúp chú được phần nào, nhé ?"Norton cười nhếch mép vì sự tốt bụng và tâm lý của ông bạn từ trước giờ vẫn vậy. Anh cầm chén trà lên, húp một ngụm và bắt đầu nói khá chậm rãi."Chuyện là... hôm trước tôi có gặp được một cô gái, cô ấy là một linh hồn lang thang, tôi làm quen với cô ấy và chúng tôi có tâm sự một chút. Tôi nói với cô là nếu cô ấy muốn siêu thoát thì tôi sẽ giúp, còn nếu không thì chúng tôi sẽ trở thành bạn."Ông bạn kia nhìn thẳng vào Norton, lắng nghe từng câu chữ mà anh nói ra, ngậm ngùi như thể hiện sự đồng cảm."Cô ấy kể cho tôi quá khứ của cô, dù rằng đó là một lời nói dối, tôi cũng đã biết được quá khứ thật sự của cô rồi, nó rất tồi tệ, và bất hạnh. Và chúng tôi đã có những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc trò chuyện ấy..."Anh thở dài, cố gắng giữ bản thân khỏi tiếng thở dài lần nữa, ngậm ngừng tiếp tục câu chuyện."Chuyện dài lắm, nói chung là... cô ấy đi rồi ông à, và tôi nghĩ tôi lỡ yêu cô ấy mất rồi."Ông bạn kìa ngạc nhiên, còn anh thì cúi gằm mặt xuống, tay chống lên mặt như thể không muốn ai nhìn thấy mình."Hm, ra là chuyện yêu đương hả..."Ông khoanh tay lại suy ngẫm một hồi, ngoài trời tràn ngập tiếng gió trong veo hoà lẫn với tiếng lá xào xạc mang hương vị mùa thu, lọt vào trong nhà qua khe cửa sổ khẽ mở. Nó là thứ duy nhất làm tan cái không gian tĩnh mịch này. Cả hai người chẳng nói chẳng rằng, chỉ có chén trà hoa cúc toả hương thơm khắp căn phòng, làm cho Norton cũng thấy thoải mái hơn phần nào."Vậy... giờ anh muốn làm gì ?"Ông bạn già vừa hỏi, vừa tiếp tục suy nghĩ cho câu nói tiếp theo. Mà anh trông như đang bị xao nhãng, nhìn chằm chằm vào tách trà trên tay với đôi mắt vô hồn."Tôi... tôi muốn đi theo cô ấy" rồi anh cũng trả lời "Nhưng... liệu điều đó có thể không ? Liệu rằng, một kẻ tội đồ như tôi có thể làm vậy chứ ? Tôi chẳng còn là linh hồn nữa, tôi là kẻ dẫn lỗi cho những người như anh, như cô ấy, và tôi tin tôi chưa làm tròn trách nhiệm của mình để có thể đến với kiếp sau.""Chẳng còn là linh hồn ? Không, anh bạn à. Anh là một linh hồn, chỉ là Thần Chết đã ban cho anh năng lực để có thể giúp đỡ những linh hồn khác một cách dễ dàng. Chứ bản thân anh, một khi đã chết rồi thì đã, đang và sẽ mãi là một linh hồn, anh hiểu chứ ?"Norton để tách trà xuống bàn nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nó, suy nghĩ kĩ về những lời mà ông vừa nói."Trở thành Kẻ bắt hồn chỉ là một công cụ để anh thay đổi bản thân, và làm những điều tốt để chuộc lỗi cho sai lầm của quá khứ. Nếu anh có thể giúp đỡ người khác, hẳn anh cũng sẽ học được cách tự giúp chính bản thân mình.""Và tại sao anh lại chưa làm tròn trách nhiệm của mình được chứ ?"Anh lắng nghe từng câu chữ ấy, mắt ứa lệ và bắt đầu phát ra tiếng sụt sịt. Anh... anh thực sự không ngờ anh không thể nhận ra những điều đó suốt bao lâu qua. Norton đã luôn là một kẻ ngốc tự trách bản thân cả đời, mà không suy nghĩ tích cực để tiến lên phía trước, vì vậy mà anh lại nói những điều ngu ngốc ấy, đáng lẽ phải tin tưởng bản thân hơn, đáng lẽ... anh không được mắc những sai lầm chẳng đáng như vậy..."Và tất nhiên, vì anh là một linh hồn, anh có thể siêu thoát bằng cách rũ bỏ những vương vấn của mình đi, như bao người khác.""Mà chắc anh cũng phải bỏ chức Kẻ bắt hồn của mình đi nữa. Nó là minh chứng cho việc anh đã hoàn thành trách nhiệm chuộc lỗi của bản thân, Norton à."Đó là những lời mà anh sẽ nhớ mãi, bởi nó là lối thoát khỏi màn đêm vĩnh viễn này. Ông bạn này thật chẳng khác gì một nhà bác học thông thái, tâm sự với ông luôn khiến anh cảm thấy tốt hơn. Rồi cuối cùng Norton cũng đã biết phải làm gì, để đến được với cô và chấm dứt quãng thời gian đau đớn này."Nếu tôi siêu thoát thì chắc sẽ chẳng còn cơ hội gặp ông nữa nhỉ ?""Ồ, tôi sẽ nhớ anh lắm. Nhưng đừng quan tâm đến tôi, hãy làm những gì anh muốn. Cuộc đời là do anh quyết định con đường của mình, nhưng hãy cân nhắc nó là được. Tôi hoàn toàn ủng hộ anh.""Chẳng biết liệu thiên đường có thật không nhỉ ? Chúng ta vẫn đang ở trần gian nhưng là một không gian khác với thế giới con người. Cũng chẳng có ai siêu thoát rồi lại trở về cả.""Cái này thì anh phải tự khám phá thôi Norton, chẳng ai có thể cho anh câu trả lời cả, nếu có thì điều đó thật tuyệt, phải không ?"Đúng, Norton không biết liệu trên đời này có tồn tại thiên đường ? Nếu có, chỉ hi vọng anh có thể gặp lại cô, nhìn lại nụ cười đã khiến anh rung động ở chốn thiên đường đẹp đẽ đó... "Cảm ơn ông, tôi sẽ nhớ ông đấy.""Chúc cậu hạnh phúc, mong rằng anh có thể đạt được mong muốn của mình, tôi cũng sẽ nhớ anh lắm."Nói vậy rồi Norton ôm người bạn thân yêu, chào tạm biệt rồi bước ra khỏi nhà, đắm chìm trong những cơn gió vi vu và âm thanh của khu rừng.Đi trên đường anh cứ nghĩ mãi, nhớ lại gương mặt xinh đẹp của cô Woods, rồi lại cười trừ lúc nào không hay.——————————————————Trước khi gặp cô, Norton Campbell đã từng nghĩ, chỉ cần các linh hồn được siêu thoát là đủ, là anh đã có thể chuộc tội lúc còn sống. Cái giây phút anh đối mặt với cô lần đầu, anh cũng đã nghĩ như thế. Nhưng đến cuối cùng, tất cả những gì anh muốn không chỉ là thấy cô ấy tan biến trong hạnh phúc và không nuối tiếc, anh nhận ra bản thân còn khao khát nhiều hơn thế.Đúng, đáng lẽ ra cô không trở nên quá quan trọng như vậy...Cô không chỉ phá bỏ cái quy luật anh luôn nắm chắc với tư cách một Kẻ bắt hồn, cô còn cho anh lại cảm giác được lựa chọn "đi hay không đi" mà anh tưởng mình đã mất quyền chọn lựa từ ngày anh chết. Và cũng từ cái quyền lựa chọn đó mà anh một lần nữa phải dằn vặt với cảm xúc của bản thân, làm anh tưởng như đã chìm vào màn đêm vĩnh viễn không có lối thoát.Nhưng cũng đơn giản là anh đã trót yêu cô mà thôi. Vì cái tư tưởng muốn có được những cuộc trò chuyện như vậy nữa, muốn được bên cô, hiểu rõ hơn về cô mà giờ anh lại say đắm cô như vậy đấy. Anh muốn được chia sẻ cùng Emma về mọi thứ, và dỗ dành cô ấy bởi cái quá khứ đau đớn đó.Suốt lúc còn sống, anh chưa từng hiểu và muốn hiểu cảm giác yêu một ai đó là như thế nào, anh không hiểu đặt người mình yêu lên trên quyền lợi của bản thân ra sao, anh cũng có biết trước là sẽ phải vật lộn với quyết định của mình thế này đâu...!Nhưng cô và anh đều đã chết, đó là thực tiễn. Anh có hiểu ra cái gì thì anh cũng chết rồi.Norton "muốn" cho Emma rất nhiều thứ, dù cô chỉ còn là một linh hồn, anh cũng "muốn" cô có được nhiều hơn thế nữa, nhiều hơn cái quá khứ mà cô thậm chí đã nói dối anh. Cũng giống như người sống muốn cùng nhau đi hết con đường, anh cũng khát khao được thấy cô hạnh phúc, thấy cô mỉm cười tận nơi cao nhất mà một sinh mạng có thể vươn tới, đến vậy thì anh mới có thể yên tâm. Giờ thì anh đã có cách để có được khát khao ấy rồi.Đi đến bìa khu rừng, trước mặt anh là một khung cảnh hùng vĩ của thiên nhiên, khi anh đang đứng trên một miếng đất nhô ra khỏi ngọn núi, với trước mắt là dòng sông dưới sâu và những cánh đồng hoa đằng chân trời."Này Thần Chết, tôi tin rằng tôi đã hoàn thành công cuộc chuộc lỗi của mình rồi. Tôi xin từ chức Kẻ bắt hồn này của mình."Tất nhiên, chẳng có tiếng nói nào đáp lại. Norton cũng không mong chờ Thần Chết hay bất cứ ai ở đây, chỉ mình anh hoà vào cảnh vật tươi sắc của nơi này.Vương vấn duy nhất của anh là cái quá khứ đau khổ ấy. Vậy thì chuyện này đơn giản thôi mà.Hãy quên hết đi.Anh nhắm mắt lại, cảm nhận âm hưởng của mùa thu, như thể bản thân đang hoà làm một với Mẹ thiên nhiên. Cơ thể anh phát sáng lên, từng mảnh một tan rã ra và bay đi mất. Anh chẳng thấy đau đớn gì, có phải vì anh chỉ là một linh hồn không?Và rồi từng mảnh một cuốn theo gió rồi biến mất, nhẹ nhàng và thanh thản, hệt như lúc Emma tan biến, chẳng để lại một dấu vết gì.Và rồi Kẻ bắt hồn đã rời khỏi thế giới này hoàn toàn.Người ta luôn muốn đến thiên đường, nhưng không con người, không linh hồn nào từng còn tồn tại để mà kể rằng nơi đó đẹp đẽ đến thế nào. Norton Campbell và Emma Woods cũng vậy, anh và cô không còn có thể nói cho nhau nghe về chốn thiên đường ấy, nhưng thâm tâm vẫn hướng về phía nhau.Phải chăng chẳng có chốn nào gọi là thiên đường ? Cái nơi nương tựa thanh thản nhẹ nhõm ấy, có phải chỉ là cảm giác hạnh phúc cuối cùng khi linh hồn tan biến vào hư không, biến mất khỏi thế giới. Trước khi nhắm mắt, anh thấy một nụ cười, nụ cười anh từng nhớ biết bao, anh chưa từng được thấy nó gần đến như vậy. Cô ấy đang dang tay với anh, mỉm cười với anh, chỉ cần như vậy đã là thiên đường với anh rồi.Norton yêu Emma, hình ảnh cuối cùng anh thấy là Emma và cô cũng vậy. ———————————————————Người ta kể những câu chuyện về Kẻ bắt hồn và một linh hồn lang thang, đó là những câu chuyện viển vông chỉ còn có thể biết đến qua vài kênh đài cũ của những chiếc radio cổ lô sĩ nhất."Xin chào mọi người —rẹt rẹt— đây là bản tin buổi sáng —rẹt rẹt— ngày xx tháng xx năm xxxx—"Một người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế sofa, nhấp ngụm trà hoa cúc cuối cùng cho buổi sáng, tay rung rung tờ báo cố nghe nốt những tiếng đài rọt rẹt ngắt quãng phát ra từ chiếc radio đã bạc màu đặt trên bàn. Tiếng đài khó nghe cứ thế phát ra, cho đến khi người kia bực dọc đưa tay tắt phụt. "Haiz, đã vậy đi làm luôn, ngồi lại thêm vài phút chẳng có ích gì cả."Bước ra khỏi nhà, chẳng quên quơ tay lên lấy chiếc mũ treo vắt vẻo cạnh cửa, tay kia cầm chiếc vali da bò và bắt đầu đi bộ trên con đường đến chỗ làm."Dạ vâng của quý khách đây ạ, chúc một ngày tốt lành!"Mới sáng sớm ra mà tiệm hoa đã đông khách rồi. Cô nhân viên mỉm cười tươi rói luôn nhiệt tình chào đón khách và giúp đỡ họ. Thời tiết hôm nay thật đẹp khiến cô tràn đầy sức sống. Cô thích thú đứng ngoài cửa, vươn vai một cái và ngắm đường phố, những chiếc cây ven đường cùng với mọi người ở đó.Anh đang đi trên vỉa hè lát gạch, cười mỉm khi nhìn thấy đường xá thật đông vui, cảm giác thật khác anh mọi khi. Mọi thứ như thể được thêm sắc màu, cảnh vật nhộn nhịp trông thật vui mắt. Hôm nay có gì đó là lạ chăng?Cô nhân viên đứng đó, hít thở hương hoa thoang thoảng mà dễ chịu của tiệm mang lại, mắt long lanh nghĩ ngợi điều gì trông như một đứa trẻ con. Gương mặt tươi tỉnh của cô khiến bất cứ ai đến tiệm đều thấy vui vẻ. "Hôm nay có vẻ là một ngày tuyệt vời" cô nghĩ thế.Anh đi ngang qua tiệm của cô, mắt đang nhìn về phía bên kia đường thì chợt ngó sang cô gái đứng trước cửa ấy.Cô ấy cũng hướng mắt về phía người đàn ông trẻ tuổi kia, mắt mở to.Hai người đứng sững lại mà nhìn nhau, cảm giác có một điều gì đó thật thân thuộc.Dòng người vẫn qua lại, mây vẫn bay, gió vẫn thổi. Thời gian vẫn trôi từng giây theo nhịp rộn ràng của thị trấn buổi sớm, chỉ có hai người họ như ngưng đọng lại."Liệu chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ, thưa quý cô lung linh?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com