Noren Nguoi Thu Bay Mau Dung Lai
Chỉ một trận đấu bóng rổ bình thường, Lee Jeno lại giống như trải qua một lần khói lửa nhân gian. Tay chẳng chạm bóng được mấy bận còn chân thì đau thấu trời xanh. Dạo này mỗi ngày bước chân ra cửa lại không chịu để ý chân phải chân trái, mắt không nhìn trời, tai không nghe tử vi, lúc nào cũng gặp xui xẻo. Cậu bạn da ngăm kia kéo cổ áo lên lau mồ hôi, đôi mắt gườm gườm không hề che giấu chiếu thẳng vào anh. Cậu bạn nhỏ Renjun thì bĩu môi, suốt trận đấu thà chuyền bóng cho đối phương chứ tuyệt không để nó rơi vào tay Jeno. Anh hơi nheo mắt, nhìn cậu bạn nhỏ giận dỗi lại vô tình bày ra bộ mặt càng thêm đáng yêu. Giũ giũ cổ chân, phủi đi vết giày của Donghyuck, Jeno lại gần Renjun, mỉm cười thân thiện, lại còn đưa tay trước mặt cậu."Cám ơn nha, hôm nay chơi vui lắm."Lời này nói ra, đến cả đội đối thủ còn thấy miễn cưỡng giùm cậu đấy cậu mắt cười. Người không biết chơi cũng nhìn ra cậu bị chính đội nhà chèn ép, chật vật khốn khổ giữa bốn bề toàn là địch. Ấy vậy mà bàn tay đưa về phía Renjun lại thực sự được nắm lấy, lắc nhẹ. Lee Donghyuck quả không hổ danh thánh cà khịa của niên kỷ mới, vừa lắc tay Jeno, vừa mặt dày cười nói."Vui hả, vui vậy lần sau lại đến chơi nhé. Tụi tui chờ."Để Donghyuck này xem xem cậu còn nói mấy lời xã giao kiểu này được đến lúc nào. Jeno vẫn cười, nắm tay Donghyuck, lại thêm chút lực."Hứa vậy nhé. Dạo này tớ cũng đang muốn học lại chơi bóng rổ, có các cậu tập cùng thì còn gì bằng."Donghyuck trợn mắt cảm nhận mấy ngón tay mình dính chặt lại, bị siết đau nhói. Quyết không chịu thua, cậu nén tiếng than đau, cũng lập tức dồn sức siết chặt tay đối thủ."Chiều mai bốn giờ nhé.""Chắc rồi."Donghyuck đẩy sang cái nhìn băm vằm chém giết, lại dứt khoát đụng phải mắt cười vui vẻ hiền hòa. Lực nắm tay vẫn không chịu giảm đi, Donghyuck nghiến răng chửi gã trạch nam kia còn muốn ra vẻ vô hại đến lúc nào. Renjun đứng ngoài cũng lờ mờ cảm nhận được cái không khí giương cung bạt kiếm này, liền bĩu môi thẳng thừng chen giữa cả hai, một đường cắt đứt cái nắm tay đầy sát khí rồi đi qua, miệng lầm bầm."Thân thiết vậy nhận làm anh em luôn đi. Tránh ra chỗ khác mà thể hiện tình cảm cho ông đây đi tập gym. Con heo Donghyuck kia, hôm nay có đi không hay để anh đây đi một mình nào?"Kết nối cứ vậy mà đứt. Donghyuck vẩy tay, giãn giãn mấy khớp bị nắm chặt, lườm Jeno một cái muốn rách cả khóe mắt. Nghĩ đến trách nhiệm của một ông bố, không thể để thằng con trai một mình xông vào giữa rừng gươm, Donghyuck liền cầm túi rồi cũng đi theo. Lee Jeno đứng lại trên sân bóng, có chút thẫn thờ nhìn theo cái dáng nhỏ xinh trong bộ đồng phục bóng rổ hơi rộng, lòng thoáng thấy có chút mất mát. Bỗng nhiên vai bị vỗ nhẹ, cả đám con trai vừa cùng chơi bóng rổ, không phân địch ta đều đến vỗ vai anh."Chơi khá lắm.""Không tệ đâu, trạch nam.""Nếu không ngại Donghyuck, mai lại đến nha."Trong mắt bạn đồng học, có vẻ mâu thuẫn giữa Jeno và nhóm bạn của Renjun đã ngày càng sâu không tưởng. Đám nam sinh nhìn Jeno tội nghiệp bị bắt nạt xong lại còn bị bỏ rơi, thực ra cũng chỉ muốn qua an ủi một chút, nhưng vào tai Jeno thì lại giống như một lời cổ vũ. Chẳng hiểu sao anh cảm thấy rõ ràng được tiếp thêm tinh thần, bỗng dưng thấy phấn chấn hẳn lên. Cơ mà lên tinh thần, phấn chấn vậy để làm gì thì chính Jeno cũng thấy hơi mờ mịt.Chần chừ một thoáng, Jeno nhặt lại túi đựng sách rồi vội vàng chạy khỏi trường.Hơn sáu giờ tối, Huang Renjun đang đếm nhịp hít vào thở ra, hai tay giữ sau gáy, chân nâng tạ luyện cơ đùi thì bỗng Lee Donghyuck đang đếm bên cạnh bỗng dừng lại. Renjun đẩy thêm vài cái vẫn không thấy Donghyuck nói năng gì, mồ hôi đầm đìa ngẩng lên nhìn thằng bạn nhà mình. Thằng bạn nhà mình thì lại đang chăm chú nhìn kẻ vừa đến.Âm hồn bất tán, lì lợm không tan. Không hẹn mà gặp, hai đứa bạn thân tâm linh tương thông, vừa nhìn Lee Jeno vừa âm thầm nhận xét. Donghyuck giúp Renjun đỡ tạ lên, đặt vào giá, chính mình lau bớt mồ hôi rồi mới quay sang nghênh địch."A chào, lại gặp rồi." Jeno vui vẻ vẫy tay.Cả Renjun cùng Donghyuck cùng âm thầm chửi thề. Này cậu trạch nam, đừng ra vẻ thật tình cờ, thật bất ngờ như vậy có được không. Thiên hạ đồn cậu có hôn ước khăng khít với cái giường lắm cơ mà. Hôm nay cậu năng động như vậy, ngày mai còn dám ngẩng cao đầu sống với cái danh "trạch nam huyền thoại" đó sao.Donghyuck nhìn người hớn hở đi về phía này, nghĩ lại làm hotboy quả nhiên tốt, có thể bỏ mặc các ánh mắt viên đạn của đám trai làng xung quanh, nở một nụ cười lại miễn phí phát thêm tâm lý tự ti nhan sắc rải khắp cả cái phòng tập gym bé nhỏ. Jeno vui vẻ bước tới, chẳng hề e dè, vài bước đã tiếp cận được bông hoa nhỏ đầy gai nhà mình, Donghyuck đã có chút không vui. Huang Renjun lại càng không vui. Hay phải nói Huang Renjun giật mình rồi."Thì ra các cậu cũng tập ở đây sao?"Một câu nói ra, Jeno không ngượng mồm nhưng Donghyuck lại thầm khinh bỉ thay. Trong bán kính hai cây số xung quanh, đây là cái phòng tập gym gần nhất của nam sinh học viện rồi. Donghyuck và Renjun đóng đô ở đây cả năm, đến gấu áo trạch nam Lee Jeno còn chưa một lần được diện kiến, "cũng" là "cũng" thế quái nào. Renjun lỡ miệng nói muốn đi tập gym, có người liền bỏ giường mà đến tận đây, cũng thật sự có tâm rồi.Bất chợt Donghyuck lại cảm thấy khó hiểu. Chuyện hôm qua là Jeno đẩy Renjun ra nhưng hôm nay cậu ta lại tỏ ra nhiệt tình đến lạ. Rốt cuộc dưới chân ký túc xá nữ, Renjun nhà cậu đã nói gì mà bị đuổi cùng giết tận đến mức này. Donghyuck quay sang nhìn Renjun, lại thấy thằng con trai nhà mình lảng tránh ánh mắt cả hai, cái cổ cứng ngắc cực kỳ mất tự nhiên."Ôi con trai ơi, con đụng phải thứ dữ gì rồi đây."Donghyuck nhỏ giọng cảm thán một câu, Renjun còn chưa kịp trả lời, Jeno đã đến trước mặt rồi. Cậu ta vừa cởi cái áo khoác ngoài, bên trong là một cái áo không tay, khăn lau mồ hôi khô ráo vắt lên vai. Cả phòng gym chợt có chút tĩnh lặng hơn mọi ngày."Rốt cuộc cậu leo cái cầu thang nào mà luyện ra được cơ tay vậy?"Ánh mắt Huang Renjun lộ liễu lướt trên cơ bắp cuồn cuộn như sóng xô bờ, dây điện chằng chịt thiếu quy hoạch, gân xanh, gân tím theo cử động bình thường mà cũng muốn nổi dậy siết cổ người ta. Rõ là một cái nhìn bảy phần ghen tức, ba phần là ngưỡng mộ không thể che giấu, thậm chí lời chỉ nên nghĩ thầm trong lòng cũng nói ra rồi.Lee Jeno bật cười, nhìn cậu bạn nhỏ càng lúc càng đáng yêu, muốn đưa tay sờ tóc, xoa má mà ngại ông thần da ngăm đứng kế bên."Nhờ gõ bàn phím chơi game đấy."Tính lừa trẻ con lớp một à? Quần chúng nhân dân xung quanh đồng lòng khinh bỉ. Ấy thế mà Renjun lại có vẻ phân vân, đầu mày hơi nhíu, thực sự nghiêm túc suy nghĩ. Renjun à, cậu là sinh viên năm hai chứ không phải học sinh lớp hai đâu. Có lẽ chính Jeno cũng thấy lời mình nghe có vẻ hơi quá, liền tốt bụng nói thêm."Cơ mà đó là tùy người, có người dễ lên cơ, có người lại khó. Renjun muốn luyện cơ tay à?"Cậu bạn nhỏ vội vàng gật đầu. Jeno lại càng híp mắt cười."Vậy phải xem thể chất của cậu thế nào trước rồi mới đề ra phương pháp tập luyện được, chứ cậu cứ chăm chăm làm một kiểu mãi không ăn thua đâu.""Ồ." – Renjun gật gù tán thành như thể vừa nghe được chân lý.Donghyuck nửa khinh bỉ, nửa ngưỡng mộ cái kẻ mới dùng vài câu đã thành công thu hút được sự chú ý của Renjun nhà mình. Tiếp tục muốn xem Lee Jeno còn muốn múa may cái gì, Donghyuck yên lặng, để mặc cuộc hội thoại hết sức lừa trẻ con cứ vậy diễn ra."Mà kiểm tra thể chất kiểu gì cơ?" – Renjun hỏi."Cậu muốn thử vật tay không?" – Jeno trả lời.Cậu bạn nhỏ liền gật đầu như giã tỏi. Dù đã cố tình chọn một cái bàn trong góc, cuộc "kiểm tra thể chất" này cũng thu hút sự chú ý không nhỏ của cả phòng gym. Ai nhìn vào cũng thấy sự chênh lệch lực lượng quá sức rõ ràng. Lee Jeno kia chỉ là bê cái bàn khỏi góc cũng làm đống cơ bắp cuộn lên như sóng trào. Huang Renjun đã gồng hết sức vẫn chỉ thấy chút thịt mỏng nhô lên từ xương tay cũng nhỏ xíu. Bàn tay nhỏ lồng vào bàn tay lớn của Jeno, trông chẳng khác gì được bao trọn lấy bảo vệ. Đổi góc nhìn một cái là đám thiếu nữ trong trường xuất bản đủ hai cuốn tiểu thuyết tám mươi chương ngập màu hồng-yêu-hận-trái ngang đây này.Lee Jeno vừa nắm được tay cậu bạn nhỏ, liền nghĩ chuyện không bao giờ muốn buông ra nữa. Bàn tay nhỏ mềm, trên mu bàn tay có một vết bầm, Jeno dùng ngón cái khẽ xoa lên hỏi."Cậu bị thương à, có đau không?""Không, chỉ là vết bớt thôi."Renjun lại không để ý một câu 'có đau không' thấm biết bao dịu dàng, nhưng quần chúng vây xem thì cảm nhận được rồi.Jeno nắm bàn tay lại một cái, còn chưa gồng lên đã mơ hồ nhìn thấy con chuột nổi lên dưới da. Renjun có chút hoảng rồi. Bàn tay còn lại của Jeno chợt ấp lên vết bớt, vỗ nhẹ như nhắc cậu chú ý. Tay Renjun vừa vặn lọt giữa cái nắm của Jeno. Donghyuck đứng ngoài chợt cảm thấy bất an và ngứa mắt. Tiếng hô bắt đầu vừa dứt, tưởng trận đấu chỉ kết thúc trong vài giây, ai dè Jeno chỉ hơi ngả nghiêng chứ không thực sự thắng trận. Thành thật thì sức của Renjun cũng không yếu, chỉ là nhìn qua đã thấy khoảng chênh lệch quá lớn. Cậu bạn nhỏ dồn sức, mím chặt môi trong khi đối thủ lại hảo tâm nhắc nhở."Injun phải dồn lực từ cánh tay cơ. Cậu dùng lực cổ tay như vậy vừa hại cổ tay vừa không có lực đâu."Rồi rất tự nhiên, trước mặt bao người, Lee Jeno vỗ nhẹ lên cánh tay Renjun, nhắc cậu ấy dùng lực từ bắp tay. Renjun liền thử vận sức từ cánh tay, quả nhiên thấy suy chuyển. Jeno vừa nhắc Renjun làm đúng tư thế, vừa giữ thế giằng co lưng chừng. Thay vì nói là phân định thắng thua, Jeno lại giống như đang tận tình chỉ Renjun cách dùng sức sao cho đúng. Được một lát, Jeno cũng rất tự nhiên buông tay sau khi kết thúc bài giảng. Trước đó cán cân nghiêng về phía Renjun một chút, vừa đủ xoa dịu tâm lý hư vinh của cậu bạn nhỏ."Đó, thấy chưa, chỉ là Injun chưa biết cách dùng sức cho đúng thôi mà."Thoáng một cái, ánh mắt Renjun dành cho Jeno đã hiện rõ tám phần ngưỡng mộ, chỉ còn lờ mờ hai phần ghen tỵ. Lee Donghyuck bất chợt lại cảm thấy nhức đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com