Noren Hai Muoi Nam Anh Sang
Có thể nói đó là sự diệt vong.Trong những bài giảng về kinh tế, giáo sư của họ đã luôn nhắc đến đồ thị hình sin. Bắt đầu từ điểm không, đi lên, đạt đến cực đại rồi sẽ phải đi xuống. Giáo sư bảo rằng đó là quy luật của muôn loài, muôn vật... Những đồ thị ấy cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau, điểm cực thịnh của đồ thị này có thể là nguyên nhân dẫn đến cực tiểu của đồ thị khác.Đối với Tinh cầu, sự phát triển khoa học kỹ thuật đến cực thịnh từ lúc nào đã khiến loài người dần tiến đến diệt vong. Robot gần như hoàn toàn thay thế sức lao động của con người. Cộng thêm sau nhiều thế kỷ phát triển dẫn đến sự phân hóa giàu nghèo nặng nề, sự phát triển của y tế vẫn chưa thể điều trị tận gốc những căn bệnh tâm lý ngày một bùng phát vì áp lực của cuộc sống và công việc. Làn sóng tự tử ở độ tuổi trước ba mươi đã từng là nỗi lo toàn cầu. Robot được tạo ra càng nhiều hơn để thế vào số lượng lao động thiếu hụt. Người nghèo không đủ sức tiếp cận với giáo dục và công nghệ cao, dẫn đến thất nghiệp và cả chiến tranh. Đến thiên niên kỷ thứ năm của lịch sử loài người trên Tinh cầu, số lượng robot đã gấp năm số lượng con người, dân số bị già hóa, tỷ lệ sinh về mức âm. Và đó là lý do hệ thống phát thẻ màu ra đời.Renjun còn nhớ lần đầu tiên mình nhận được thẻ vàng, ấy là mùa xuân năm hai mươi tuổi. Thẻ trắng của thời được tự do yêu đương – tự do độc thân đã bị thu lại. Thẻ vàng khuyến khích yêu đương đã được phát ra, hồ sơ kết hôn của cậu trên hệ thống được mở rộng, cập nhật thêm nhiều thông tin mới, cục dân cư cũng bắt đầu sắp xếp một danh sách các ứng cử viên và gợi ý gặp mặt, hẹn hò. Tối hôm ấy, đám thanh niên trong học viện âm thầm mở tiệc ăn mừng, một phần là mừng sinh nhật Renjun, một phần bởi là truyền thống của lễ trưởng thành được đánh dấu bằng chiếc thẻ vàng.Bảng máy tính được chuyển đến, cả đám nam sinh cùng xúm vào xem danh sách những cô gái được đề cử hẹn hò cho Renjun.– Ôi, quả là mỹ nữ, thực sự quá xinh.– Em này thì kiểu dễ thương nè.– Í, em này ở khoa Kỹ thuật vật liệu này.Tiếng bàn tán cứ rôm rả suốt, Renjun chỉ mỉm cười nhìn những gương mặt lướt qua. Thật xinh đẹp, cũng thật xa lạ. Ngay lúc cả đám đang vui vẻ nói chuyện, một tin nhắn được gửi đến qua hệ thống, là của một cô gái cũng hết sức xinh đẹp. Đám con trai lập tức vỗ bàn cười đùa không ngớt.– Ôi, Renjun nhà chúng ta vừa đổi thẻ vàng đã ngay lập tức lọt mắt xanh một nàng rồi.– Xinh ghê luôn á.Là tin nhắn loại mời gặp mặt. Cách viết tin rất cơ bản, giống như một mẫu soạn sẵn của hệ thống, vừa lịch sự vừa xa cách. Thông tin của cô ấy cũng được hiện lên ở cột bên cạnh. Renjun chưa vội đáp lại.Lee Jeno nãy giờ vẫn lặng im ở đầu bên kia cái bàn, lúc này chẳng biết đã đứng ngay sau từ bao giờ. Có lẽ Jeno đã uống kha khá rượu ngọt, dù độ cồn cực nhẹ nhưng vẫn đủ để hơi thở trượt qua vành tai Renjun mang theo chút mùi trái cây váng vất. Âm thanh trầm trầm như khiến cả lớp không khí cũng rung lên, cọ vào cổ Renjun thành những vệt buồn buồn.– Cô này mắt nhỏ quá, còn nhỏ hơn cả mắt tớ nữa. Lông mi không dài bằng, da còn không trắng bằng da tớ nữa.– Jeno này, cậu bị hâm à, sao lại đi so mình với con gái chứ?Renjun phì cười, nhìn người bạn cùng phòng nửa như trêu đùa, nửa như ngà say nói linh tinh sau vai. Đám con trai thì bảo tháng sau cũng đến sinh nhật Jeno rồi, đừng vội, đừng tỵ, sớm cũng đến lượt anh nhận thẻ vàng thôi. Jeno hừ mũi nhẹ, chẳng để lời ai vào tai, tỳ cằm xuống bờ vai nhỏ của Renjun, miệng cằn nhằn không ngớt.– Trời ạ, nhìn kìa, cô ấy còn sinh trước cậu cả tháng, không được đâu.Cái cằm nhọn tỳ lên khiến Renjun ngọ nguậy khó chịu, Jeno liền đổi thành nghiêng đầu áp má, lúc này trông chẳng khác gì một chú cún bự chảng đang ra sức làm nũng. Renjun cười, vòng tay qua vai bẹo má cậu bạn cùng phòng, lẩm bẩm không rõ.– Vậy sinh sau đúng một tháng như cậu thì được chắc.– Ừ. Được lắm chứ.Lời nói bị cái bẹo má bóp méo đi một chút, Renjun và tất cả đám nam sinh ở đó đều chỉ coi là đùa giỡn. Jeno giữ lấy bàn tay đang bẹo lấy má mình, lén lút khẽ dụi.Cuối cùng Renjun vẫn chấp nhận lời mời gặp mặt đó. Người đến là một cô gái rất xinh, chỉ sinh trước một tháng mà trông có vẻ trưởng thành hơn hẳn. Đôi mắt cô hơi xếch, đường kẻ mi lại hơi hất lên thành đuôi mắt mèo càng làm cái nhìn có chút sắc sảo. Họ chào nhau và mở đầu câu chuyện một cách ngại ngùng. Cô gái ấy tên là Min, dù luôn cư xử lịch sự và đúng mực nhưng Renjun có thể cảm nhận được vẻ chán nản và mệt mỏi, như lúc cô chẳng thể chú tâm vào những lời cậu nói quá dài. Thời gian uể oải chết dưới cái lạnh của ly đá xay trước mặt cô, trong câu chuyện chẳng lên chẳng xuống, ậm ừ và gượng gạo. Cuối cùng Min nói.– Chúng ta hẹn hò đi.Ngụm cà phê đắng ngắt lại trong cổ. Renjun tròn mắt ngạc nhiên khi ngỡ tất cả chỉ là một cuộc gặp mặt không thành công. Cậu cắn môi, hơi ngạc nhiên, chỉ biết thốt ra một tiếng "hả" lạc lõng.– Mình nói chúng ta hãy hẹn hò đi.– Nhưng trông cậu chẳng có vẻ gì là muốn hẹn hò với mình cả.Renjun nhìn đôi mắt nâu, lại bắt gặp cái nhìn tràn đầy chán nản.– Cậu cũng vậy còn gì. Chúng ta chỉ cần xác nhận rồi đổi thông tin về đang hẹn hò, cứ ba tháng gặp nhau một lần, cũng đủ để sống tự do thêm vài năm nữa. Vậy không tốt hơn bây giờ sao?– Vậy bây giờ của cậu có gì không tốt sao?Renjun hỏi, cố gắng muốn nghe một lý do.– Mình chỉ là không muốn kết hôn thôi, không muốn sinh con, không muốn làm vợ, không muốn yêu ai cả. Nếu hôm nay cậu không đến, không đồng ý, mình sẽ tìm một người khác, đưa một đề nghị tương tự. Vậy thôi.– Nhưng nếu chuyện này báo lên chính phủ, cậu có biết họ sẽ...– Biết, biết chứ. – Min vân vê đuôi tóc. – Mình biết họ sẽ làm gì. Bởi vậy mình chọn cậu. Mình đoán rằng cậu sẽ không báo lên chính quyền, còn người mình định gặp sau cậu thì mình không chắc.Huang Renjun thở dài và gật đầu. Cứ vậy, năm hai mươi tuổi, cậu có một cô bạn gái hờ.Lee Jeno đúng một tháng sau cũng nhận thẻ vàng, lại chưa từng chấp nhận hẹn gặp bất cứ cô gái nào. Vài năm sau, vào bữa tiệc chia tay cậu đến Venus, Jeno chỉ nhìn vào mắt cậu, hỏi một câu."Này Renjun, trong thế giới này liệu có còn tình yêu không?"Note: Mọi chi tiết trong câu chuyện này hoàn toàn là tưởng tượng. Đến đây có lẽ các bạn có lẽ đã đoán ra rồi, câu chuyện này khá là thiếu lạc quan, cũng hơi u tối. Nếu đó không phải thứ bạn tìm kiếm ở một couple đáng yêu như noren, xin đừng ngại dừng lại. Cám ơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com