TruyenHHH.com

Nongkun Nong Khon Nguyen Nhan Di Ung

Lúc chia phòng ký túc xá, Trần Lập Nông đi phía sau một cậu trai tên là Tả Diệp. Suốt dọc đường đều nghe cậu ấy lảm nhảm cầu nguyện được chung phòng với Thái Từ Khôn. Trần Lập Nông kéo theo cái vali lăn trên đất lộc cộc, miệng cũng bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện.

Ông trời à xin đừng nghe lời cậu ta.

Hãy để tôi cùng anh ấy chung một phòng đi.

Cầu xin ông.


Tả Diệp bước vào ký túc xá của Thái Từ Khôn với vẻ mặt gần như chán nản, y đứng lẫn trong đám người, nhìn người mình thích nhất là Thái Từ Khôn đang đứng ở giữa phòng, trong lòng có lẽ là tràn đầy oán giận rồi.

Mà Trần Lập Nông đứng ở cửa, cùng với vài người tới xem ký túc xá đang hi hi ha ha đùa giỡn, ánh mắt như có như không liếc về phía người kia.

"Nông Nông, em cũng ở đây hả?" Người tên là Vưu Trưởng Tĩnh đi về phía cậu.

"A, không phải, em ở phòng bên cạnh, chung phòng với Lâm... Lâm Ngạn Tuấn." Cậu suy nghĩ một chút, gọi là Lâm Ngạn Tuấn đúng không nhỉ?

"A~ Là Lâm Ngạn Tuấn hả." Vưu Trưởng Tĩnh vỗ vỗ vai cậu, chăm chú nhìn cậu một lúc, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

Ừm, là Lâm Ngạn Tuấn, không phải...không phải anh ấy, có chút đáng tiếc.

Không ai biết được sự tiếc nuối trong lòng Trần Lập Nông, mọi người đối với việc chia phòng ký túc xá, dường như đều đã suy tính cả rồi, kết quả cuối cùng lại khiến người cười kẻ khóc thế này, làm gì có ai còn thời gian để quan tâm đến tâm trạng của người khác nữa.

Một đám người chào hỏi nhau xong thì đều rầm rầm rộ rộ tự quay về ký túc xá của mình.


Trần Lập Nông rời khỏi ký túc xá, suy nghĩ một chút, rồi quay đầu trở lại.

"Chào anh Thái Từ Khôn, em tên là Trần Lập Nông." Cậu có chút gấp gáp, lại có chút ngượng ngùng, hơi khom lưng rồi gãi gãi đầu, không dám nhìn thẳng vào người đang ngồi trên giường kia.

"Chào cậu." Người kia lại vô cùng bình thản, thậm chí có thể nói là cực kỳ lạnh lùng. Anh cong khóe miệng, nở một nụ cười tượng trưng, mà ánh mắt lại lạnh như băng.

Trần Lập Nông sờ sờ mũi, có chút xấu hổ. Cậu nhìn quanh bốn phía, cố gắng dùng đề tài khác giấu đi sự mất mát trong lòng: "Ký túc xá của mấy anh là lớn nhất hả, xịn quá nha."

"Ừm."

Nhưng mà chỉ nhận được duy nhất một chữ.

Thái Từ Khôn ngồi trên giường, dường như chỉ muốn nằm xuống vì thật sự rất mệt mỏi, bộ dáng rõ ràng là không muốn nói chuyện phiếm nữa.

Trần Lập Nông thấy thế, cười cười, gần như dùng tốc độ chạy trốn mà rời khỏi ký túc xá.

Anh ấy không nhớ mày, Trần Lập Nông à, haizzzz.


Thời gian ở đại xưởng nhạt nhẽo đến mức hầu như ngày nào cũng giống nhau.

Ngủ, tập nhảy, rồi lại ngủ.

Đôi khi, Thái Từ Khôn sẽ dứt khoác ngủ luôn ở phòng tập. Anh thật sự rất hưởng thụ những ngày tháng chỉ có luyện tập như thế này. Có lẽ do bước vào giới giải trí quá sớm, nên hết thảy tính nết trẻ con của anh đều đã bị bào mòn hết. Vốn dĩ ban đầu tính tình đã lãnh đạm bây giờ lại càng không muốn lãng phí mỗi một cái biểu cảm nào. Đối với sân khấu và máy quay, Thái Từ Khôn luôn rất khôn ngoan, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm, anh đều thể hiện đến mức cực đỉnh khiến người hâm mộ phải phát cuồng. Nhưng những ngày tháng đó đã quá mệt mỏi rồi, cho nên anh từ chối rất nhiều vai diễn, quay về vạch xuất phát, đi vào đại xưởng, bắt đầu từ một thực tập sinh cơ bản nhất.


Đã hơn hai giờ sáng.

Tiếng nhạc trong phòng tập vang lên ầm ĩ.

Vương Tử Dị đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một cậu trai đứng trước gương lặp đi lặp lại một động tác, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, một mảng lớn chiếc áo màu xanh nhạt bị nhuộm dần thành xanh lam đậm.

"Liều mạng vậy hả." Hắn khép cửa lại, cười nói.

"..." Thái Từ Khôn không để ý đến anh ta, vẻ mặt nghiêm túc như thể sắp giết người khiến người khác cảm thấy sợ hãi, anh tiếp tục lặp lại động tác của mình, tận cho đến tận khi bài hát kết thúc.

"Sandwich này." Thái Từ Khôn kéo vạt áo lên lau mồ hôi trên trán, để lộ vòng eo trắng nõn. Vương Tử Dị liếc nhìn một cái rồi dời tầm mắt đi, đem sandwich cùng đồ uống đang cầm trên tay ném cho anh.

"Tôi ăn rồi." Thái Từ Khôn bắt lấy đồ ăn.

"Lại là bánh ngọt với sữa dâu à?" Vương Tử Dị nhìn về phía chiếc túi nilong đang đặt cạnh cái loa cách đó không xa.

Người kia chẳng ừ hử gì cả, hai tay chống ra phía sau, thở hổn hển.

"Rốt cuộc là ai ta, ngày nào cũng mang bữa tối cho cậu, so với tôi còn chịu khó hơn." Vương Tử Dị nhíu mày.

"Tôi mà biết thì còn cần cậu nói à." Thái Từ Khôn vẻ mặt không đổi giương mắt qua liếc hắn một cái: "Tả Diệp sao?"

"Cũng có thể." Ánh mắt Vương Tử Dị có chút thất thần.

Trên đường hắn đến đây, thực ra...đã chạm mặt một người. Muộn như vậy, phòng tập ngoại trừ Thái Từ Khôn ra thì chẳng có ai dùng nữa, người kia rõ ràng không phải đến để luyện tập, cậu ta là muốn làm cái gì đây.

"Khôn Khôn, cậu cảm thấy Trần Lập Nông thế nào?" Đắn đo một chút, Vương Tử Dị bỗng nhiên cất giọng hỏi.

Thái Từ Khôn ngửa đầu uống vài ngụm nước, lúc cúi xuống vẻ mặt không hiểu gì hỏi lại hắn: "Cái gì thế nào?"

"Chính là, cậu đánh giá thế nào về cậu ta?"

"Trần Lập Nông..." Thái Từ Khôn đem nước uống để sang một bên: "Là ai vậy?"

Vương Tử Dị thở phào nhẹ nhõm: "Quên đi, không có gì đâu."


[Em trở thành cái bóng trong mỗi bước đi của anh, ở nơi sâu thẳm trong góc tối âm thầm vui vẻ, thật lâu thật lâu, thật lâu thật lâu sau này anh mới lặng lẽ nói cho em biết, chẳng cái bóng nào có thể rời xa ánh sáng cả.]


Thái Từ Khôn cảm thấy nhân viên chương trình này vô cùng nhàm chán, họ gọi anh đến một hành lang, rồi bắt đầu quay một màn nói chuyện thâm tình của anh với một cái thùng rác trong góc. Anh hiểu đây là hiệu ứng của chương trình, cũng sẽ không nói gì, sau khi diễn xuất bày tỏ tình cảm sâu kín với cái thùng rác một lát thì liền rời đi.

Kết quả là hết chuyện này đến chuyện khác. Giấy tờ bay đầy đất đang chờ anh nhặt.

Anh đứng ở ngã rẽ, nhìn nhân viên công tác cúi đầu luống cuống nhặt giấy trên mặt đất, anh đến gần, lại là một hiệu ứng khác của chương trình. Ánh mắt anh khẽ nhếch lên, là ánh sáng của camera ẩn đang đeo trên đầu staff. Thái Từ Khôn thở dài, ngồi xổm xuống giúp nhân viên nhặt lại giấy.

"Chị bất cẩn quá nha, sao lại để rơi giấy xuống đất như vậy chứ."

Vành tai người nhân viên đỏ bừng, Thái Từ Khôn cười thầm, vừa nhìn đã biết là diễn trò rồi.

Đây là thông tin của các thực tập sinh hả. Anh đưa tay gom đống giấy lại, đang định chuẩn bị sắp xếp chúng thì nhìn thấy hình ảnh tươi cười của cậu thiếu niên ở tờ giấy trên cùng.

Cười tới mức gì đây chứ. Nếp nhăn trên khóe mắt đều tràn ra hết rồi.

Thái Từ Khôn nhìn tấm ảnh dán ở góc trái, nhất thời không nhịn được mỉm cười một cái, sau đó lập tức kinh ngạc với loại phản ứng kì quái này của mình, ánh mắt chậm rãi dời xuống.

Trần Lập Nông...

Hình như đã nghe ai đó nói qua cái tên này rồi.

Đồ ăn yêu thích là bánh kem socola, sữa dâu... Quả nhiên vẫn còn là đứa trẻ chưa chịu lớn. Thái Từ Khôn giật giật khóe miệng, như cười như không.

Mẹ... Anh trai...Người này còn có một anh trai sao... Ba...

Đồng tử của Thái Từ Khôn co rút lại.

Ba của đứa trẻ này đã qua đời lâu như vậy rồi sao.

Ngón tay anh khẽ siết chặt một chút, vừa muốn xem tiếp thì đột nhiên phía trước vang lên tiếng chị nhân viên kia.

"Xong rồi xong rồi, đây là thông tin của các thực tập sinh......" Nhân viên công tác chợt đứng lên, lần này là hoảng hốt thật sự. Quả nhiên, ngay sau đó cửa phòng làm việc một bên hành lang bị mở ra, một người nhân viên khác chạy đến.

"Tiểu Trương, sao lại thế này, tôi đã nói với cô là có thể tùy tiện lấy mấy tờ giấy bình thường giả vờ là được rồi, đừng lấy tư liệu thông tin làm lộ ra, cô nhìn cô xem, cô sao lại thế này, cố tình lấy cả một xấp thông tin bày ra, cô muốn khán giả cả nước lột sạch quyền riêng tư của mấy đứa trẻ này hả?" Người kia tức giận chống nạnh mắng Tiểu Trương một tràng. Nhân viên kia cúi đầu xin lỗi liên tục.

"Xin lỗi Khôn Khôn, mấy cảnh quay trước sợ là đều phải cắt đi, thật ngại quá..."

"Không sao đâu ạ, dù sao cũng là hiệu ứng của chương trình thôi, em không có bận tâm đâu." Thái Từ Khôn đưa xấp giấy đã xếp gọn gàng cho nhân viên, cười nhẹ nhàng nói.

"Ôi, Khôn Khôn thực sự hiểu lòng người quá, không hổ là người đứng nhất của chúng ta nha." Hai nhân viên liên tục khen ngợi.

Thái Từ Khôn khom người tỏ ý muốn rời đi, nhưng lúc xoay người, trong nháy mắt nụ cười đã biến mất. Anh giương mắt liếc qua camera trên đỉnh đầu, ánh mắt so với ánh đèn tăm tối của camera càng khiến người ta không rét mà run.


Đêm khuya, sâu ở cuối hành lang, mơ hồ truyền đến từng hồi nhịp trống.

Vương Tử Dị tựa vào mép tường, nhìn Thái Từ Khôn nhảy đến động tác cuối cùng rồi xoay người đi tắt nhạc. Hắn cúi đầu định lấy đồ ăn từ trong túi ra, nhưng lại trông thấy Thái Từ Khôn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cái loa, thuận tay cầm lấy bánh ngọt cùng sữa tươi đang nằm trên sàn lên.

"Này, cậu đây là trở nên ỷ lại rồi đấy." Hắn chậm rãi lấy tay ra khỏi túi.

"Ừ, cứ coi là vậy đi." Thái Từ Khôn cắn một miếng bánh ngọt, lại uống một ngụm sữa: "Chỉ sợ một ngày nào đó người này không mua đồ ăn cho tôi nữa, tôi sẽ chết đói." Hiếm khi mới nói đùa một lần, nói xong chính mình cũng nổi da gà. Thiệt nhạt nhẽo quá đi...

"Thì ra tình bạn này cũng không so được với một chút bữa tối của Tả Diệp nhỉ." Vương Tử Dị lười biếng duỗi tay.

"Không phải Trần Lập Nông sao."

Hai tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt Vương Tử Dị thoáng lóe lên: "Sao lại là Trần Lập Nông?" Hắn tỏ vẻ tò mò cười hỏi.

"Tùy tiện nói vậy." Thái Từ Khôn liếc nhìn hắn: "Không phải cậu ta thích sữa dâu với bánh kem sao."

"Ồ, rốt cuộc cậu cũng tìm được thiếu niên ốc(*) là ai rồi hả." Vương Tử Dị có chút khoa trương kinh ngạc nói.

(*): đang nói tới câu chuyện Nàng Tiên Ốc, tựa tựa như cảnh nàng Tấm trong quả thị bước ra giúp bà lão trong truyện Tấm Cám á.

"Đoán vậy." Thái Từ Khôn cúi đầu cắn thêm một miếng bánh, khóe miệng bị dính một ít socola, nhìn qua rất đáng yêu. Vương Tử Dị nhìn chằm chằm vết dính trên khóe miệng anh, chậm rãi nghiêng người đến gần, vươn ngón cái lau sạch cho anh. Người kia dường như muốn nói gì đó, một giây sau liền giật mình.

Lúc Vương Tử Dị lấy lại tinh thần, cảm thấy trong miệng có vị ngọt của socola mới phát hiện mình đang làm cái gì. Hắn vừa nãy, là dùng ngón tay lau socola cho Thái Từ Khôn, đưa lên miệng mình sao?

"Cậu..." Thái Từ Khôn cau mày, có chút không thể tin nhìn hắn.

"Tôi... tôi không phải..." Vương Tử Dị cúi đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không giải thích được gì.

Càng giải thích, càng giống như giấu đầu hở đuôi thôi.

"Muộn rồi, tôi về trước." Thái Từ Khôn đứng dậy, lướt qua người Vương Tử Dị, không hề quay đầu lại mà nhanh chóng kéo cửa phòng, bước chân đi mất.

Vương Tử Dị tựa vào tường, ngửa đầu, cau mày nhắm chặt hai mắt.

"Rầm" đấm xuống sàn nhà một cú đấm, Vương Tử Dị, sao mày lại thiếu kiên nhẫn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com