TruyenHHH.com

Nongkun Nong Khon Doan Thac Ai

Trần Lập Nông thấy cái người này thật là kì lạ.

Người ấy rất đẹp, đường nét gương mặt tinh tế hài hòa, nom như búp bê sứ vậy.

Màn trình diễn đầu tiên của hắn cũng rất ấn tượng, vừa ma mị lại vừa gợi cảm tựa như một chú mèo, khác hẳn với phong cách của cậu.

Cậu nghĩ bụng, chắc có lẽ mình cũng sẽ chẳng qua lại gì với những người như thế đâu, dù gì thì cậu cũng chỉ là một nhân vật quần chúng mờ nhạt, mà người kia lại khoác trên mình vầng hào quang chói sáng bắt mắt đến độ không thể lu mờ.

Có điều người này thực sự hơi là lạ.

"Chào em, Nông Nông, anh là Thái Từ Khôn."

"Anh có thể làm quen với em được không?"

Trần Lập Nông đang đi về kí túc thì bị Thái Từ Khôn chặn lại bắt chuyện, thành ra hơi ngạc nhiên chưa biết phải nói gì.

Cậu ngẩn người ra mất một lát, rồi mới lúng túng gật đầu.

"Chào... Chào anh."

Cậu ngẩng đầu lên liếc vội một cái.

Trần Lập Nông không tài nào hiểu được sự mừng rỡ cuống quít cuộn trào trong mắt Thái Từ Khôn.

Kí túc xá tắt đèn.

Trong bóng đêm tối mờ, Lâm Ngạn Tuấn ở giường đối diện xáp lại gần cậu, nhỏ giọng thì thầm hỏi.

"Em quen Thái Từ Khôn từ trước rồi à?"

"Không quen."

"Không quen mà sao ngày nào cậu ta cũng lăng xăng chạy qua phòng mình vậy?"

"Không quen mà sao lúc em bị tụt lớp lại thấy cậu ta chạy xuống an ủi?"

"Không quen sao cậu ta chủ động bắt chuyện với em? Còn giúp em luyện tập ca khúc chủ đề nữa?"

Lâm Ngạn Tuấn tuôn ra một tràng thắc mắc như nổ súng liên thanh, rồi lại tự mình dọa mình.

"Thái Từ Khôn vốn là người thích chủ động làm thân vậy sao?"

Rõ ràng là không giống vậy mà em giai!

"...Em biết thế nào được."

Lời phản bác của Trần Lập Nông nghe yếu xìu, vừa cứng nhắc lại vừa thiếu tính thuyết phục, cậu thò tay vân vê góc chăn, đắp lại cho mình thật cẩn thận. Cơ thể đang quen với khí hậu Đài Loan, qua đây vẫn chưa kịp thích nghi với môi trường mới, cậu đã bắt đầu có dấu hiệu sắp ốm rồi.

Đang dò dẫm dém mép chăn thì đầu ngón tay bỗng chạm phải thứ gì lành lạnh ở cạnh giường, cái lạnh làm cậu vô thức rụt tay lại, rồi lại giơ tay ra lần mò sờ thử, cuối cùng cũng nhớ ra đây là cái gì.

Đây là chai sữa dâu hôm nay Thái Từ Khôn mang qua cho cậu. Lúc đó cậu mới ăn cơm trưa xong, no quá, nên vẫn chưa uống.

Thái Từ Khôn đem chai sữa ấm đến, thấy cậu no không uống nổi thì nhoẻn miệng cười nhét vào trong ổ chăn, nói là để giữ nhiệt cho khỏi nguội.

Hắn mua được sữa của hãng này ở đâu thế nhỉ?

Trần Lập Nông thò tay ra cầm lấy cái chai, nhét vào trong chăn.

Làm thế, sáng mai chắc sẽ lại ấm lại thôi.

Chẳng hiểu vì sao, cậu thấy tim đập hơi nhanh, người cũng hơi nóng nữa.

Thôi xong, đừng bảo là sốt rồi nhé.

Trần Lập Nông ốm thật rồi.

Cậu một mình quay về phòng, mí mắt cứ nặng nề kéo sụp xuống như bị phù thũng, cậu lẳng lặng lên giường rồi ngủ thiếp đi.

Giữa lúc đang mơ màng, có người mở cửa bước vào phòng, cậu vẫn vùi kín trong chăn, chỉ thò mỗi cái đầu ra ngoài.

"..."

Trần Lập Nông sửng sốt nhìn Thái Từ Khôn bưng nước và thuốc đến trước mặt mình.

Sửng sốt đến nỗi vừa mở miệng đã nói lắp.

"Anh... anh không cần đi tập à?"

"Yên tâm, anh có thể theo kịp tiến độ của họ mà." Thái Từ Khôn đưa tay ra định sờ thử nhiệt độ trên trán cậu, song tựa như vừa nhớ ra điều gì, cánh tay giơ ra đến giữa chừng bỗng dưng rụt lại.

Thái Từ Khôn nhìn bàn tay đỏ lựng của mình, nhoẻn miệng cười.

"Xin lỗi nhé, anh quên mất là mình đang bị dị ứng." Hắn nói, "Dậy uống thuốc đi chứ?"

Trần Lập Nông nghĩ bụng, chắc mình sốt đến ngu người rồi.

Thái Từ Khôn mặc bộ đồ tập màu hồng, nom rất mực hòa nhã dịu dàng dưới ngọn đèn vàng của kí túc xá, gương mặt mộc vẫn đẹp tinh tế hệt như khi trang điểm, nhưng trông lại đơn thuần giản dị và hiền lành hơn nhiều.

Hắn đẹp hơn cả thường ngày.

"...Tay anh ổn chứ ạ?"

Trần Lập Nông nuốt mấy viên thuốc con nhộng xuống cổ họng, đảo mắt nhìn liếc qua bàn tay đỏ ửng của Thái Từ Khôn.

Trần Lập Nông thấy Thái Từ Khôn dường như đã ngẩn người ra mất mấy giây vì câu hỏi của cậu, hắn lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, trong đáy mắt cuộn trào thứ cảm xúc rất đỗi mạnh liệt mà cậu chẳng tài nào hiểu nổi.

Cái thứ cảm xúc dịu dàng, ấm áp mà phức tạp ấy.

Trần Lập Nông không ngờ mình lại đột nhiên bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió như thế.

Cậu cũng chỉ là người mới mà thôi, đến cả thời gian thực tập cũng mới vỏn vẹn chẳng đáng là bao, trước khi lên sân khấu vẫn còn căng thẳng đến nỗi quên cả lời.

Những lời ong tiếng ve của các thực tập sinh khác và cả bạo lực ngôn ngữ đến từ thế giới mạng kia không ngừng làm phiền cậu, khiến cậu sợ hãi, cậu như con chim nhạn lạc đàn, bị tách khỏi bè bạn, không một ai nghe thấy tiếng kêu đầy cô đơn tuyệt vọng của cậu.

Cậu tự tách mình khỏi đám đông.

Thực ra cậu cũng không phải tuýp người thích náo nhiệt.

Chỉ là.

Chỉ là...

Cậu cũng biết buồn.

Cậu thật sự rất buồn.

Chẳng ai hiểu được nỗi buồn này cả.

Hoặc cũng có...

Trần Lập Nông ngoảnh đầu nhìn Thái Từ Khôn đang bước lại phía cậu.

Thái Từ Khôn hết sức tự nhiên ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu, đặt khay cơm xuống, lấy từ trong hộp đũa của mình ra một đôi đũa đưa cho cậu – khi nãy cậu vẫn còn chưa kịp lấy đũa, rồi để một chai sữa dâu xuống cạnh khay cơm của cậu.

Trần Lập Nông im lặng ngồi nhìn hồi lâu.

"...Anh rốt cuộc là kiếm đâu ra loại sữa này thế?"

"Đi mua về chứ còn đâu nữa."

"Ốm đau vậy có ảnh hưởng đến phần trình diễn của bạn không?"

"Có chứ, kiểu như họng không ổn lắm nên không hát được ấy ạ."

Trần Lập Nông chợt nghĩ đến điều gì, đáy mắt sáng rõ ý cười, lật đật bổ sung thêm với phóng viên:

"Nhưng nhờ có người chăm sóc em nên giờ em đã đỡ nhiều rồi."

"Xem ra cậu rất hòa hợp với mọi người nhỉ? Có người bạn nào cực kì thân thiết không?"

"Thực ra mọi người đều rất vui vẻ với nhau, vài người em thân hơn một chút thì có bạn cùng phòng như Lâm Hạo Giai, Lâm Ngạn Tuấn, rồi bạn cùng phòng mới Lý Trường Canh nữa. Vưu Trưởng Tĩnh nữa, em cũng khá thân với Vưu Trưởng Tĩnh."

"Còn cả... Khôn Khôn."

"Khôn Khôn?"

"Vâng." Trần Lập Nông mỉm cười, "Thái Từ Khôn."

"Nông Nông vẫn chưa về à?" Lâm Ngạn Tuấn bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy giường đối diện vẫn còn trống trơn bèn thuận mồm hỏi một câu.

"Hỏi thế mà cũng hỏi à?" Lý Trường Canh vừa viết nhật ký vừa trả lời anh, "Chắc chắn là đi với Thái Từ Khôn rồi."

"Mê thật đấy." Lâm Ngạn Tuấn lấy máy sấy tóc ra, "Tôi cũng muốn được hạng nhất để mắt tới."

"Thôi dẹp ông đi ông anh, cả cái Đại Xưởng này ai mà chả biết Thái Từ Khôn chỉ chạy theo mỗi mình Nông Nông?" Lâm Hạo Giai nói.

"Ê người anh em, chú mày nói thế rất dễ gây hiểu nhầm đấy nhá."

"Hả?... Đệch mợ cái tư tưởng của anh mới nguy hiểm ấy?!"

"Haiz." Lâm Ngạn Tuấn vừa sấy tóc vừa cảm khái, "Ngưỡng mộ ghê..."

Hai người còn lại im lặng một giây, rồi cũng lục tục thở dài.

"Ngưỡng mộ thật đấy..."

"Thật đúng ngưỡng mộ luôn..."

Họ không biết rằng, cái người được họ ngưỡng mộ ấy, lúc này đang loạng choạng suýt ngã vì bị vấp chân ở một bước nhảy vội.

"Cẩn thận."

Thái Từ Khôn đỡ cậu, Trần Lập Nông rất cao, bị sức nặng toàn thân của cậu dựa lên người như thế, Thái Từ Khôn cũng hơi lung lay.

"Em xin lỗi!" Trần Lập Nông vội vội vàng vàng tách ra khỏi người Thái Từ Khôn, đứng thẳng dậy.

"Không sao." Thái Từ Khôn nhấc tay lên dùng tay áo lau đi mồ hôi nhễ nhại trên mặt cậu, tay kia đưa cho cậu một chai nước, "Nghỉ ngơi chút đi, đừng nóng vội, anh từ từ tập với em."

Trần Lập Nông cúi đầu nhận lấy chai nước, mở nắp uống được hai ngụm, hai người cứ ngồi bệt luôn dưới đất như thế mà nghỉ lấy sức.

Các thực tập sinh khác đã về phòng nghỉ từ lâu rồi, gian phòng tập này nghiễm nhiên trở thành căn cứ bí mật mỗi tối của hai người.

Bầu không khí cực kì yên tĩnh, dường như còn có thể nghe được cả tiếng hít thở.

Thái Từ Khôn nghĩ một lát rồi bảo, "Đoạn xoay người khi nãy em đừng có vội như thế, chừng nào thuộc lòng cả động tác rồi sẽ theo kịp nhạc thôi, anh có thể làm mẫu cho em một lần..."

Thái Từ Khôn bỗng dưng thấy bên cạnh mình có gì không ổn, cả người Trần Lập Nông đột nhiên đổ vật xuống, Thái Từ Khôn sợ thót tim.

"Em sao...!"

Hắn vẫn còn chưa kịp nói hết câu.

Trần Lập Nông cúi đầu tì trán vào lưng Thái Từ Khôn.

"Sao anh tốt với em thế?"

Cậu nhẹ giọng hỏi.

—Sao em tốt với anh thế?

Trước đây, hắn cũng từng hỏi cậu trai ngốc nghếch ấy câu này.

Rất lâu về trước, hoặc cũng có thể coi là chuyện của rất lâu sau này.

Sao em lại nhớ mua trước đủ loại thuốc thang cho anh mỗi lần có lịch trình ở nước ngoài?

Sao em phải lẳng lặng ở bên cạnh anh mỗi tối - khi anh tập luyện một mình, cho đến tận khuya, tận đến lúc anh về kí túc xá đi ngủ?

Sao em phải âm thầm che chắn cho anh khi đi giữa biển người đông đúc, khi người hâm mộ chen cứng xung quanh đến tắc đường?

Sao em lại nhận nuôi một con mèo mà anh muốn nhưng không dám nuôi chỉ vì một câu nói của anh?

"Tất nhiên là vì em thích anh."

Nụ cười của Trần Lập Nông khi ấy, vừa thẹn thùng lại vừa thẳng thắn.

Thái Từ Khôn vẫn giữ nguyên tư thế quay lưng về phía cậu, nhoẻn miệng cười, cười rộ lên thật đẹp.

Miệng cười nhưng khóe mắt lại đỏ, trong đáy mắt ánh lên vầng sáng của hằng hà sa số những vì sao xuyên qua cơ man khoảnh khắc.

"Tất nhiên là vì... anh thích em."

Bầu không khí rất yên tĩnh.

Khoảnh khắc hai người ôm nhau, cũng rất yên tĩnh.

Thế nhưng, hai con tim trẻ trung, lại đang không ngừng phập phồng loạn nhịp.

"Em muốn debut cùng anh."

Trần Lập Nông ôm chặt lấy Thái Từ Khôn, tay cậu khỏe thật đấy, Thái Từ Khôn có cảm giác mình bị ghì đến phát đau rồi, nhưng hắn cũng vòng tay ôm cậu thật chặt, tựa như chỉ có làm thế mới khiến hắn cảm nhận được sự tồn tại của cậu là thật.

"Em muốn debut cùng anh." Trần Lập Nông nhắc lại lần nữa, cũng không biết là nói cho hắn nghe hay nói với chính mình nữa.

Đây không phải là mơ.

Thái Từ Khôn nhắm mắt, nuốt lại hết những ngôi sao trong mắt mình.

"Chúng ta sẽ cùng debut."

"Nhất định sẽ như thế."

Thái Từ Khôn đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Hắn mặc bộ đồ bệnh nhân đơn bạc mộc mạc, kim truyền trên mu bàn tay gần như xuyên thấu cả làn da trắng nõn xanh xao, hắn có thể cảm nhận rất rõ ràng chất lỏng đang thuận theo ống truyền dịch chảy vào trong cơ thể mình. Thái Từ Khôn quay đầu nhìn quanh, cảnh vật lọt vào tầm mắt cứ tựa như ống kính máy ảnh đang được điều chỉnh tiêu cự, dần dần hiện lên mỗi lúc một rõ nét hơn.

Y tá ở bên cạnh kiểm tra thiết bị y tế chỉ liếc hắn một cái, xong việc thì lẳng lặng bỏ ra ngoài.

Tất thảy mọi kí ức ồ ạt tuôn trào trong đầu hắn, nước mắt Thái Từ Khôn dường như sắp tuôn rơi ngay lập tức.

"Anh!"

Có người bỗng dưng xông vào từ bên ngoài, tầm nhìn mờ ảo của Thái Từ Khôn chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra dáng người cao ráo và mái tóc đen nhánh của người nọ.

Nhưng giọng nói của người ấy quen thuộc gần gũi nhường này, mới đó đã khiến Thái Từ Khôn yên lòng.

"Anh sao thế? Anh đương dưng lại ngất xỉu trên sân khấu làm em sợ gần chết anh biết không, Khôn Khôn!"

Người ấy muốn nắm tay hắn, rồi thấy ống truyền dịch cắm trên mu bàn tay thì lại đổi qua nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay bên tay kia.

Thái Từ Khôn nhoẻn miệng cười.

"Anh không sao, dạo này diễn tập cho concert hơi mệt thôi, làm em phải lo lắng rồi."

Hắn cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người trước mắt rồi.

Là người hắn thích đây mà.

Những người yêu nhau đã định trước là sẽ gặp lại nhau.

Thái Từ Khôn đã gặp lại Trần Lập Nông.

end.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com