Nominren Hoang Cung
Ngày hôm sau Thái thượng hoàng và Thái hậu nhập cung. Chuyện quần thần ép hoàng thượng nạp phi đã kinh động đến nhiều bè lũ ngoại bang. Bằng chứng là một số đất nước đã nhăm nhe bờ cõi của Nế Ồ Quốc, các võ tướng bất chấp trung thành thì ít, mà kẻ chỉ quan tâm lợi lộc thì nhiều, cứ đà này nếu không xây dựng "tình cảm" với các võ tướng mạnh thì e là thế sự cũng không thể lường trước.
Chưa kể đến việc lần trước tuyển thê tử cho Thái tử Lý Đế Nỗ không chọn con cái của văn võ quan lại trong triều đình mà lại chọn con trai của hai Bá hầu bé nhỏ. Chuyện này thành công giáng một đòn đau công kích tới mặt mũi thanh danh của bọn quý tộc kia. Bây giờ trong triều bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh, ai nấy đều ngấm ngầm trong lòng cách tạo phản.
- Lấy đại cuộc làm trọng đi bệ hạ. Con không thể như thế được. Con còn giả mù không thấy các lão quan liêu kia tạo phản sao? Nạp thêm phi tần làm bức bình phong thôi, chủ yếu để được hỗ trợ từ các gia lớn, con cũng chẳng mất gì.
- Nhưng mẫu hậu à, con không thể phản bội Ngân Hách. Đệ ấy vì con mà trải qua bao nhiêu chuyện, đã hy sinh rất nhiều thứ. Con đã hứa với đệ ấy, đã thề độc với đệ ấy. Với lại Ngân Hách lại có mạch hỷ rồi, dạo này vì chuyện Thái tử phi và Ngự thê tử mà đã suy nghĩ nhiều, mạch rất yếu. Con không muốn đệ xảy ra chuyện gì nữa. Chuyện nạp phi con đã nói ngay từ đầu rằng sẽ không lập ai ngoài Lý Ngân Hách, ấy vậy mà việc này cứ bị nhấc lên rồi đặt xuống, mẫu hậu người cũng đừng có tìm tới Hoàng hậu của con, mấy năm trước cũng vì chuyện này mà làm đệ ấy hỏng thai, con đã phải tìm thầy thôi miên từ Ba Tư mới để Ngân Hách quên đi. Làm ơn đừng ép buộc con nữa.
Thái thượng hoàng nghe xong cũng vừa thương vừa tức mình. Thương vì mấy năm trước quả là có chuyện Thái thượng hoàng và Thái hậu ép Hoàng thượng lúc bấy giờ là Thái tử nạp thêm thê tử để Hoàng thượng có thể lên ngai vàng một cách vững mạnh, tránh việc tranh đoạt ngôi báu và giảm sát thương. Thấy ép Hoàng thượng không được , bèn đi gặp Hoàng hậu mong có thể khuyên giải Hoàng thượng một vài câu, Hoàng hậu lúc đó tuy rất đau lòng, nhường cơm sẻ áo chứ ai lại muốn nhường chồng bao giờ. Nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu đồng ý. Thái hậu khi ấy là Hoàng hậu làm chủ cả hậu cung chỉ chờ có thế, liền lập tức mở cuộc tuyển tú phi, các tiểu thư và tiểu công tử các gia tộc tham gia rất đông, tiêu chuẩn lúc đó của Thái hậu cốt là để ý vào gia môn nên thành công chọn ra được mười người, không phải con cái đại thần thì cũng là cháu chắt của quý tộc lắm của cải. Không cần biết Hoàng thượng có nguyện ý hay không, chỉ cần biết bọn họ theo gia thế mà phân theo cấp Thê, cát, nhân... Chuyện cũng sẽ chẳng có gì nếu Hoàng thượng cứ cố chấp coi đám thê thiếp kia là người vô hình mà đến một cái liếc mắt thoáng qua cũng không có.
Chính là vào một ngày hè oi ả, sứ thần tiến cống cho Hoàng cung một tảng băng lớn, hoàng thượng vì thấy Hoàng hậu mang song thai cực nhọc liền sai người làm món nước đào ướp lạnh cho người hạ nhiệt. Lúc thân tín thử độc đều an toàn, đến khi Lý Ngân Hách uống xong thì đau bụng quằn quại, máu từ hạ thân chảy liên tục. Thế là người sinh non, hai đứa trẻ chết yểu, Ngân Hách đau lòng tột độ tự nhốt mình vào hầm tối. Sau này điều tra ra độc ở trong băng, tra ra bè phái trong cung thì cả mười người kia dính chưởng. Lý Đông Hải phải nhẫn nhịn rất nhiều mới không đại khai sát giới, mười kẻ tội đồ kia bị trả về gia, được hưởng án "tù treo" đó là ân xá cuối cùng của Hoàng thượng rồi. Nên bọn chúng mới ngoan ngoãn im lặng không đòi hỏi thêm bất cứ một đặc quyền gì nữa.
Mãi đến bây giờ Diêu Minh được nắm chức Nguyên soái, thống lĩnh mấy trăm vạn quân, ghi công trạng cũng rất nhiều, đạt được lòng dân nên có thể nói phía võ quan Diêu nguyên soái chính là thế lực to lớn nhất. Ông ta chính là người thôi tính lũ quan ngu ngốc và hám lợi đi theo hướng của mình. Tuy không trực tiếp nhưng Diêu Minh chính là kẻ đầu sỏ đối đầu với Lý Quốc trượng (cha Hoàng hậu) một cách khôn ngoan nhất.
- Con chính là vẫn muốn nhập cung sao?
Diêu Minh vừa lau thanh gươm báu vừa nhàn nhã hỏi con trai bé bỏng của mình. Có cái gì mà ông ta không thể chiều chuộng cho con thì chính là sao trên trời. Phải nói thằng bé Diêu Ninh Ninh được cưng chiều vô mực đến nỗi khiến nó trở nên xấu tính và hư đốn vô cùng, nhưng trong mắt Diêu Minh thì Diêu Ninh Ninh chính là một thiên thần nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
- Gia tài nhà chúng ta cũng chẳng phải ít, quá thừa thãi để con sống hạnh phúc đến mấy đời vô lo vô nghĩ, con việc gì phải lao vào chốn thị phi như hoàng cung.
Diêu Ninh Ninh nghe xong muốn ăn vạ làm lẫy với cha nó, nó dùng cái tông giọng nhão nhoẹt nói với Diêu Minh.
- Cha là hết yêu con rồi, cha không chịu giúp con tiến cung! Cha không muốn con hạnh phúc thì có. Con dỗi, con không muốn gặp cha nữa.
- Ôi tâm can bảo bối của cha, ngoan nào, cha không thương con thì thương ai nữa. Con phải hiểu là Thái tử vừa nạp thê, chiếu theo luật thì phải hai năm sau mới được nạp thiếp. Con sẽ không có cơ hội làm Thái tử phi là điều tất yếu. Bây giờ con làm phi tần của đương kim hoàng thượng đi, hắn so ra tuổi tác có thể đẻ ra mấy đứa tuổi lớn hơn con, hắn lại yêu thương Lý Ngân Hách như thế, Thái tử cũng đã ấn định là Lý Đế Nỗ. Cha không muốn cuộc đời con hiu quạnh lẻ loi. Ta rất đau lòng.
- Ai thèm làm phi tử của Hoàng thượng chứ, bằng mọi giá con phải làm Thái tử phi. Mọi kế hoạch an bài của con đã được sắp đặt ổn thỏa chỉ còn cần con bước tới mấy bước chậm mà chắc thôi.
- Kế hoạch? Con có kế hoạch gì?
Diêu Minh bất ngờ khi con trai nhỏ bảo đã có kế hoạch cố gặng hỏi nhưng Diêu Ninh Ninh vẫn không chịu nói nên ông ta cũng đành thôi.
.
.
- Con nghe nói Diêu tiểu công tử tên gọi Ninh Ninh muốn nhập cung làm tiểu thê của con?
Lý Đế Nỗ đi vào, Thái thượng hoàng, Thái hậu và Hoàng thượng đều nhìn về phía hắn.
- Vậy nhân cơ hội này hãy để con xử lý mọi chuyện giúp phụ hoàng, con không muốn mẫu hậu đau lòng, con càng không muốn hai vị thê tử của con chịu uất ức thêm nữa.
Thái hậu liền đứng dậy đi đến phía Thái tử, nắm lấy tay hắn. Người vốn đã liệu trước được rằng dù cả người và Thái thượng hoàng có cùng nhau o ép hoàng thượng đến đường cùng thì Hoàng thượng sẽ nhất định kiên quyết cứng đầu không chịu thuận theo, nên trước đó đã gửi thư tới Lý Đế Nỗ mong cháu trai có thể như lần trước đứng ra giải quyết vấn đề này.
- Chiếu theo luật hai năm sau con mới có thể nạp thêm thê. Sự việc lần này so với lần trước chính là hỗn loạn và phức tạp hơn. Bọn họ đều muốn đưa ái nam nữ của mình vào cung làm phi tần, chứ không phải là làm thứ thê của con. - Hoàng thượng trầm ổn mà nói.
- Chính vì thế nên con mới nhắc đến Diêu Ninh Ninh con trai Diêu nguyên soái. Tiểu tử đó lần trước thua không phục trước Nhân Tuấn nên chắc chắn nó sẽ mặt dày mà đòi cha nó tiến cung lần nữa. Con muốn lợi dụng nó để Diêu nguyên soái dùng quyền lực của mình chặn đứng các gia khác, vả lại con sẽ đoạt đi quyền điều binh khiển tướng của lão, chặt bỏ đi vài tay chân dây mơ rễ má, lũ quan tham dưới trướng lão. Đối với Diêu Ninh Ninh, con sẽ khôn khéo lấy cớ hai năm theo luật pháp để chần chừ không sắc phong tiểu tử đó thành thê của con.
- Nhưng lão yêu quái đó gian xảo như thế nào thì con cũng biết mà, lão dễ dàng sập bẫy con sao?
- Chỉ cần chúng ta có Diêu Ninh Ninh, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Nói rồi Lý Đế Nỗ xin cáo lui. Để Hoàng thượng và thái hoàng lo lắng nhìn theo. Vị thái tử này từ bé đã rất thông minh, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trời đã chập choạng tối, La Tại Dân nằm trên giường giả vờ hôn mê. Cung nữ bưng chén thuốc dâng lên toan tự mình "hầu hạ" chủ nhân uống thuốc thì bị Thái tử ngăn lại, lấy ra một cái muỗng bạc, Đế Nỗ khuấy một vòng chén thuốc đen ngòm rồi dơ tên xem.
- Khởi bẩm Thái tử điện hạ, nô tì chắc chắn đã kiểm tra kỹ trong thuốc thái y sắc không hề có độc đâu ạ.
Lý Đế Nỗ nhướng mày ánh mắt thi vị nhìn ả cung nữ rồi lại nhìn cái muỗng bạc trong tay hãy còn ánh kim sáng chói của thứ kim loại quý.
- Sao lại không có độc cơ chứ! Có một chút chẳng phải là tốt hơn sao!? - Lý Đế Nỗ làm bộ lẩm bẩm nói nhưng cố ý nói to hơn một chút để cả cung nữ và mama tổng quản theo hầu La Tại Dân nghe thấy. - Đề ta tự tay bón thuốc cho Thái tử phi của ta. Các ngươi lui đi.
Hai người kia vừa cúi đầu vừa đi lùi ra phía cửa, chỉ là lúc đó họ thấy Thái tử mạnh tay kéo đầu Thái tử phi dốc chén thuốc vào miệng y. Khiến hai người có chút cả kinh hồn vía.
Hai tên cẩu nô tì kia đi rồi Tại Dân lấy bô đồng dưới đất nôn hết số thuốc kia ra, đắng muốn chết ông đây rồi. Lý Đế Nỗ vội vàng lấy khăn ướt cho y lau mặt.
- Vất vả cho đệ rồi. Thuốc đắng không? Ta có làm đệ đau không?
Tại Dân cười khổ, hướng Thái tử mà lao vào ôm cổ hắn.
- Kế hoạch của chúng ta mới đi được một bước rất nhỏ, chàng mà nao lòng sẽ để lộ sơ hở. Đệ từ bé đã luyện võ cùng cha và huynh trưởng, với cả tư chất của đệ khác người thường nên đừng lo lắng cho đệ.
Đế Nỗ thuận tư thế mà ôm lấy con thỏ trắng hôn một cái lên trán y. Đúng mới bắt đầu thôi.
- Đói chưa? Ăn cơm thôi.
Đột nhiên La Tại Dân buông Đế Nỗ ra, ngồi xuống giường, mặt rất buồn.
- Đệ lo cho Nhân Tuấn lắm, ở lãnh cung rất khổ, không có chăn ấm, không có áo mặc, không có thắp nến, càng không được ăn ngon.
- Đừng lo lắng quá. Ta bí mật an bài tất cả cho đệ ấy rồi. Lát nữa ta sẽ đến cho Nhân Tuấn một chuyến.
- Cho đệ đi cùng với.
- Không được, bây giờ, La Tại Dân tức thái tử phi nương nương đang bị trúng kịch độc và đang nằm liệt giường. Đệ không thể đi cùng ta, nếu không nhỡ có bị phát hiện ta không chống đỡ nổi cho đệ đâu.
La Tại Dân nghe vậy ngoan ngoãn không nháo nhào đòi đi cùng nữa, ngoan ngoãn ăn uống rồi trở lại giường nằm tiếp tục vai diễn của mình.
Lý Đế Nỗ tông cửa đi ra ngoài trời trong sự giật mình của đám nô tài. Nom hắn đang rất tức giận rất cau có khó chịu.
- Vô dụng, phế vật!
Công công theo hầu Đế Nỗ quýnh quáng lên chạy lại chỗ hắn, ông theo hầu Thái tử gia từ nhỏ chưa lúc nào ông ta thấy Thái tử mất bình tĩnh vô duyên vô cớ mà nói nhăng nói cuội trước mặt kẻ khác.
- Bẩm...
- Các ngươi, đi vào thay bộ y phục khác cho Thái tử phi trước khi ta quay lại. Tất cả dọn dẹp sạch sẽ Đông cung, không ai được phép đi theo ta.
Nói rồi thái tử rũ áo rời đi. Cung nhân vội vàng chạy vào tẩm cung, chỉ thấy thái tử phi tóc tai bù xù, khóe miệng bị xước, quần áo lộn xộn không chỉnh tề, trên giường còn vương vãi ươn ướt. Dưới đất chén dĩa thức ăn, khăn trải bàn ngổn ngang. Tất cả cảnh tượng tạp nham như vừa có hỗn chiến xảy ra. Các cung nhân tuy không nói, nhưng bọn họ hiểu rằng thái tử Lý Đế Nỗ có vẻ như vừa dày vò Thái tử phi La Tại Dân một trận cơ mà vì y đang hôn mê chỉ là một cái xác bất động nên không thỏa mãn được nhu cầu của thái tử gia.
- Báo cáo chuyện này cho chủ nhân biết đi. - một cung nữ nói thầm với một nô tì khác, ả gật đầu rồi vờ bưng đồ đi ngay.
.
.
Bên này thái tử đang trên lối đi bí mật đến Lãnh cung, trong lòng bận suy diễn tình hình ở Đông cung, không biết có con cá sặc sỡ nào đã cắn câu.
Đứng trước cửa Lãnh cung, Đế Nỗ có chút ngập ngừng, đã vài ngày Nhân Tuấn bị nhốt vào đây hắn chẳng thể đến xem coi cậu ấy ra lắm sao rồi, lúc này có chút tội lỗi.
- Thái tử gia còn đứng đó ngập ngừng mãi sao? - là giọng của Hoàng Húc Hi, do thấy bóng người in lên mành cửa nên đã đoán rằng đó là Thái tử.
Thái tử bước vào, thấy Hoàng Húc Hi trong y phục công công đang lau người cho Hoàng Nhân Tuấn. Ở lãnh cung không được mặc nhiều hơn một lớp áo trắng mỏng, không được phép có chăn gối để ngủ, không được thắp đèn, đến cơm ăn cũng là cơm thừa canh cặn của cả hoàng cung... Nói chung là thiếu thốn đủ thứ. Nhưng rõ ràng là Lý Đế Nỗ đã an bài tất cả các thứ thiết yếu cho Nhân Tuấn vẫn thấy sao thật là chẳng có gì, trong lòng hắn lại thấy rất có lỗi với thê tử của mình.
Hoàng Húc Hi lau xong người cho em trai, khoác lại lớp áo cho Nhân Tuấn, kéo chăn lên đắp ngang ngực cậu.
- Vẫn chưa tỉnh lại sao? Độc tố trong người đệ ấy như thế nào rồi?
Hoàng Húc Hi bê chậu nước đứng dậy, chỉ lắc đầu ngao ngán.
- Qua con nguy kịch rồi, còn một bước nữa là xong. Có lúc đệ ấy miên man, lúc lại như sắp tỉnh lại nhưng là vẫn bị hôn mê. Bản thân ta mấy ngày chẳng thấy người tới, ta còn tưởng đệ đệ ta bị người bỏ rơi rồi cơ đấy. Bây giờ thế này, ta đi chợp mắt một chút, cảm phiền người cho Nhân Tuấn uống hết bát thuốc trên bàn, tuyệt đối không bỏ lại dù chỉ một giọt thuốc.
- Được, ngươi nên ngủ một chút đi.
Nói rồi bê bát thuốc trên bàn lên tay, mùi đắng gắt gỏng xộc lên mũi hắn, khiến chính hắn còn muốn nôn. Gối đầu Nhân Tuấn lên cao hơn một chút, trải lên cổ cậu một cái khăn tay, sau đó cẩn thận làm ướt một cậu bằng thuốc một chút, thấy Nhân Tuấn bắt đầu mấp máy đôi môi nhợt nhạt có phản ứng, Đế Nỗ liền múc từng thìa thuốc đắng đút cho cậu, rất cẩn thận, rất từ tốn, nhẹ nhàng. Dường như cái sự đắng chát chúa của bát thuốc khiến Nhân Tuấn trong vô thức vô cùng khó chịu, cậu yếu ớt kháng cự từng giọt thuốc đổ vào miệng mình không chịu nuốt xuống, không chịu hé môi thêm một lần nữa và còn muốn đào thải toàn bộ thuốc đã uống ra ngoài. Lý Đế Nỗ nhớ lời Húc Hi đã nói không được phép để lãng phí bất cứ một giọt nước nào liền ngon ngọt dỗ dành.
- Nhân Tuấn ngoan, uống thuốc ngoan thì đệ sẽ mau chóng bình phục. Ta rất nhớ đệ. Tại Dân cũng nhớ đệ. Ngoan nào.
Vừa nói, Lý Đế Nỗ có phần gấp rút dốc thuốc vào bởi Nhân Tuấn dường như nghe thấy tiếng hắn nói, nuốt một ngụm thuốc.
Nhưng chẳng duy trì được lâu, Nhân Tuấn lại kháng cự. Không biết làm sao, còn một ngụm lớn thuốc, Lý Đế Nỗ dốc hết vào miệng mình rồi ngậm lấy môi Nhân Tuấn mớm từng miếng từng miếng sang miệng cậu. Hai tay hắn giữ chặt mặt cậu không cho cử động trơn mớm thật lâu mới hết số thuốc. Hoàng Nhân Tuấn cũng hết cách liền ngoan ngoãn nuốt, nuốt hết thuốc để còn thở. Chính thái tử điện hạ cũng phải tím mặt trước vị đắng đó, nhưng Nhân Tuấn phải uống hết.
- Nhân Tuấn, đệ thật giỏi. - vừa nói hắn vừa thở gấp gáp.
Rồi lại ôm lấy mặt Nhân Tuấn hôn, môi hắn liên tục ngậm lấy đôi môi cậu mà mút mát, chiếc lưỡi luồn lách trong khoang miệng cậu để tìm kiếm mật ngọt. Tuy vừa phải uống thuốc đắng, nhưng mỗi lần Lý Đế Nỗ chạm vào môi Hoàng Nhân Tuấn liền đều bị nghiện ngập triền miên. Cảm giác hôn môi với Nhân Tuấn rất khác so với Tại Dân, môi nhỏ của cậu rất non nớt nóng bỏng ngọt ngào y hệt như lần đầu tiên Lý Đế Nỗ môi chạm môi với Nhân Tuấn ở bờ ao sen lúc đó.
Như chợt nhận ra được điều gì đó, khi đã hôn khắp mặt và vừa để lại một dấu hôn đỏ thẫm cạnh trái cổ của cậu, Đế Nỗ mới giật mình buông Nhân Tuấn ra.
- Mình đang làm gì thế này? Tại sao lại mất kiểm soát? Tại sao người lại nóng lên?
Cùng lúc đó Nhân Tuấn cũng bắt đầu uốn éo khó chịu, cả người cậu như bốc hỏa, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Nhân Tuấn cựa quậy, kéo xộc xệch tấm áo mỏng của mình để lộ ra khuôn ngực phập phồng hít thở. Chân tay loạn xạ. Miệng thì lẩm bẩm "nóng, nóng quá, cứu..."
Không phải chỉ Nhân Tuấn, cả Đế Nỗ cũng bắt đầu rục rịch khóc chịu, tiểu huynh đệ của hắn trướng lên chật chội trong khố y muốn được giải thoát. Nhưng ý thức của Đế Nỗ biết mình không thể làm như vậy với Nhân Tuấn lúc này và tại đây. Nhân Tuấn vẫn còn lại một xử nam, nếu làm tại đây sẽ không được ghi chép, vả lại nguy cơ cao Nhân Tuấn sẽ bị phế truất và trục xuất khỏi cung.
Nhưng chẳng kịp đề Đế Nỗ suy nghĩ ra hướng giải quyết, Nhân Tuấn trong tiềm thức tự vất vả vật lộn với bản thân mình, tay cậu tự mò vào đũng quần mình tự mình an ủi. Nước mắt mũi chảy dài đau khổ.
Trúng kịch xuân dược, nếu không được giải quyết chắc chắn là mất mạng. Cứu mạng cả hai người trước.
Lý Đế Nỗ cởi bỏ y phục bên ngoài, leo lên giường, ân cần nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, giọng khàn khàn nói "đừng sợ, ta giúp đệ!"
Hoàng Nhân Tuấn lúc này như đang đi bộ trên sa mạc nắng nóng, được Lý Đế Nỗ ôm lấy thân mình như thấy được tảng băng không lồ liền ôm lấy chặt chẽ không chịu buông tay.
Lý Đế Nỗ kéo vạt áo của Nhân Tuấn ra, dưới ánh sáng yếu ớt, thân thể kiều mỹ của Nhân Tuấn đều phơi bày. Đế Nỗ vẫn đam mê nồng nàn hôn môi cậu, mút mát dày vò cho đến khi nó bắt đầu xây xước, rút cạn không khí cho đến khi Nhân Tuấn cố gắng đẩy hắn ra mới được buông tha.
Lúc này hỏa khí trong người cả hai thiêu đốt, tất cả đều chỉ có dục vọng bao trùm. Lý Đế Nỗ cắn liếm dái tai Nhân Tuấn khiến cậu nhăn cả mặt, rồi lại đưa lưỡi đi một đường xuống trái cổ cậu ra sức mút. Hai tay cũng không yên ổn, tay trái xoa nắn hạt đậu đỏ trước ngực cậu cho dựng đứng, tay phải lần mò trong khố quần cậu ra tiểu đệ đệ bé bỏng đang cương cứng cùng hạ thể non trẻ đang rỉ nước.
Hoàng Nhân Tuấn lần đầu được toàn diện kích thích dù mê man nhưng vẫn rất hưng phấn vô cùng, cả thân thể hông đượm, miệng tỉ tê ư ử.
Lý Đế Nỗ vừa hôn vừa cắn, để lại một dấu răng rướm máu lên xương quai xanh của cậu. Đây như là một cách để đánh giấu chủ quyền của hắn, vì ở bầu ngực và sau gáy y cũng có tận hai dấu răng như thế.
Kích thích vì thành tựu là những dấu hôn và dấu răng của mình lên người Nhân Tuấn, hắn hưng phấn lột bỏ toàn bộ y phục trên người cả hai, đến cả cái khố y cũng nằm lộn xộn trên nền đất.
Đặt hai chân Nhân Tuấn lên vai, hắn đưa lưỡi liềm láp tiểu huyệt bé nhỏ. Sau nhiều lần làm tình với Tại Dân, kinh nghiệm của Đế Nỗ rất phong phú không còn lóng ngóng như trước kia bảo gì làm nấy. Vừa chăm sóc tiểu Nhân Tuấn, vừa đưa ngón tay nhè nhẹ nới lỏng nơi tư mật. Đến một lúc đủ rộng rãi, lúc cự long của Đế Nỗ không nhịn nổi được nữa, đặt chiến binh của mình nơi miệng bé của cậu, nhồm người lên hôn môi cậu và thì thầm "Ta xin lỗi!" sau đó mạnh mẽ đâm đầu vào hang động bé bỏng, gặp một bức thành tường mỏng manh không nề hà mà đâm toạc, hồng lạc theo đó ấm nóng tuôn trào theo nhịp điệu thúc đẩy của côn thịt mà chảy ra ngoài làm ướt chiếc khăn tơ lụa trắng tinh khôi.
Nước mắt sinh lý của Hoàng Nhân Tuấn chảy ra, Lý Đế Nỗ có chút chạnh lòng.
- Ủy khất thiệt thòi cho đệ quá, thê tử của ta. Ta không bao giờ mong muốn ngày hai ta hợp phòng lại diễn ra như thế này. Ta thương em lắm!
Để một chân cậu lên vai, một chân quàng quanh eo hắn, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ uy lực đâm xuyên xỏ khắp chốn trong cửa sau của cậu.
Trong tràng thịt có một chỗ nhô lên, Lý Đế Nỗ khám phá ra liền công phá liên tục tấn công vào một điểm, thấy Nhân Tuấn nhíu mày ư ử trong cổ họng liền ghi nhớ vào lòng.
Khi đã dạo chơi vừa đủ, Đế Nỗ bắn hết mầm mống của mình vào bên trong người Nhân Tuấn trước khi nhận ra được tình hình liền rút không kịp nữa rồi. Đứng dậy nhặt áo mỏng khoác tạm vào người, cố gắng mọi cách hút số tinh dịch đã bắn sâu thẳm vào bên trong ra ngoài.
Vừa lúc Hoàng Húc Hi bê một chậu nước đi vào.
- Chơi vui chứ Thái tử điện hạ?
Lý Đế Nỗ chỉ trông chờ nghe thấy tiếng anh ta liền lao tới túm lấy áo Húc Hi cho vài đấm vào mặt.
- Đồ khốn! Nhân Tuấn là đệ đệ ruột của ngươi mà. Ngươi hạ dược đệ ấy? Ta và Nhân Tuấn vốn dĩ đã lên kế hoạch về ngày hợp phòng, là ngày đệ ấy đã sẵn sàng chứ không phải chỉ vì trúng dược như thế này.
Nhưng Hoàng Húc Hi đâu có vừa, bình thản xô thái tử ra, đứng dậy phủi bụi y phục rồi nói.
- Chính vì ta là huynh trưởng của đệ ấy, chính vì ta thương đệ ấy nên mới làm vậy. Từ lúc nó nhập cung đến bây giờ đã hơn nửa năm ngươi vẫn chỉ chung phòng với La Tại Dân kia, chưa một lần quá giới hạn với Nhân Tuấn. Nó hay gửi thư về gia, trong thư lúc nào cũng chỉ ái ngại vì bản thân không bằng Tại Dân, ái ngại vì sợ mình là kẻ phá đám ân ái giữa thái tử và thái tử phi các người. Còn người vốn một chút an toàn đối với nó ngươi còn không làm tốt, bây giờ thì hay rồi Nhân Tuấn suýt dạo chơi một vòng quỷ môn quan. Trong hậu cung này ngươi có biết nếu không có sự ân sủng từ nam tử hoàng tộc các người thì phi tần bị khinh rẻ ra sao làm gì ngươi được biết. Ta không muốn đệ đệ giống mẫu thân ta, ngươi hiểu chứ?
Lý Đế Nỗ trầm mặc không nói gì nữa, giật lấy chậu nước từ Húc Hi rồi lau người sạch sẽ cho Nhân Tuấn.
- Nhưng ta cũng cảm ơn người, thái tử, độc tố đã được giải hoàn toàn rồi, có thể đệ ấy sắp tỉnh lại rồi.
Tỉnh lại? Ta phải đối mặt với đệ làm sao? Ta ấy vậy mà cướp đoạt thân thể nguyên vẹn của Nhân Tuấn sao?
________
Cmt cho vui nào các nàng!!
Xin lỗi vì thời gian qua mình bận việc riêng quá không có thời gian up chương mới dù em ý đã ở trong điện thoại khá lâu!!! ^^
Chưa kể đến việc lần trước tuyển thê tử cho Thái tử Lý Đế Nỗ không chọn con cái của văn võ quan lại trong triều đình mà lại chọn con trai của hai Bá hầu bé nhỏ. Chuyện này thành công giáng một đòn đau công kích tới mặt mũi thanh danh của bọn quý tộc kia. Bây giờ trong triều bắt đầu xảy ra chiến tranh lạnh, ai nấy đều ngấm ngầm trong lòng cách tạo phản.
- Lấy đại cuộc làm trọng đi bệ hạ. Con không thể như thế được. Con còn giả mù không thấy các lão quan liêu kia tạo phản sao? Nạp thêm phi tần làm bức bình phong thôi, chủ yếu để được hỗ trợ từ các gia lớn, con cũng chẳng mất gì.
- Nhưng mẫu hậu à, con không thể phản bội Ngân Hách. Đệ ấy vì con mà trải qua bao nhiêu chuyện, đã hy sinh rất nhiều thứ. Con đã hứa với đệ ấy, đã thề độc với đệ ấy. Với lại Ngân Hách lại có mạch hỷ rồi, dạo này vì chuyện Thái tử phi và Ngự thê tử mà đã suy nghĩ nhiều, mạch rất yếu. Con không muốn đệ xảy ra chuyện gì nữa. Chuyện nạp phi con đã nói ngay từ đầu rằng sẽ không lập ai ngoài Lý Ngân Hách, ấy vậy mà việc này cứ bị nhấc lên rồi đặt xuống, mẫu hậu người cũng đừng có tìm tới Hoàng hậu của con, mấy năm trước cũng vì chuyện này mà làm đệ ấy hỏng thai, con đã phải tìm thầy thôi miên từ Ba Tư mới để Ngân Hách quên đi. Làm ơn đừng ép buộc con nữa.
Thái thượng hoàng nghe xong cũng vừa thương vừa tức mình. Thương vì mấy năm trước quả là có chuyện Thái thượng hoàng và Thái hậu ép Hoàng thượng lúc bấy giờ là Thái tử nạp thêm thê tử để Hoàng thượng có thể lên ngai vàng một cách vững mạnh, tránh việc tranh đoạt ngôi báu và giảm sát thương. Thấy ép Hoàng thượng không được , bèn đi gặp Hoàng hậu mong có thể khuyên giải Hoàng thượng một vài câu, Hoàng hậu lúc đó tuy rất đau lòng, nhường cơm sẻ áo chứ ai lại muốn nhường chồng bao giờ. Nhưng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà gật đầu đồng ý. Thái hậu khi ấy là Hoàng hậu làm chủ cả hậu cung chỉ chờ có thế, liền lập tức mở cuộc tuyển tú phi, các tiểu thư và tiểu công tử các gia tộc tham gia rất đông, tiêu chuẩn lúc đó của Thái hậu cốt là để ý vào gia môn nên thành công chọn ra được mười người, không phải con cái đại thần thì cũng là cháu chắt của quý tộc lắm của cải. Không cần biết Hoàng thượng có nguyện ý hay không, chỉ cần biết bọn họ theo gia thế mà phân theo cấp Thê, cát, nhân... Chuyện cũng sẽ chẳng có gì nếu Hoàng thượng cứ cố chấp coi đám thê thiếp kia là người vô hình mà đến một cái liếc mắt thoáng qua cũng không có.
Chính là vào một ngày hè oi ả, sứ thần tiến cống cho Hoàng cung một tảng băng lớn, hoàng thượng vì thấy Hoàng hậu mang song thai cực nhọc liền sai người làm món nước đào ướp lạnh cho người hạ nhiệt. Lúc thân tín thử độc đều an toàn, đến khi Lý Ngân Hách uống xong thì đau bụng quằn quại, máu từ hạ thân chảy liên tục. Thế là người sinh non, hai đứa trẻ chết yểu, Ngân Hách đau lòng tột độ tự nhốt mình vào hầm tối. Sau này điều tra ra độc ở trong băng, tra ra bè phái trong cung thì cả mười người kia dính chưởng. Lý Đông Hải phải nhẫn nhịn rất nhiều mới không đại khai sát giới, mười kẻ tội đồ kia bị trả về gia, được hưởng án "tù treo" đó là ân xá cuối cùng của Hoàng thượng rồi. Nên bọn chúng mới ngoan ngoãn im lặng không đòi hỏi thêm bất cứ một đặc quyền gì nữa.
Mãi đến bây giờ Diêu Minh được nắm chức Nguyên soái, thống lĩnh mấy trăm vạn quân, ghi công trạng cũng rất nhiều, đạt được lòng dân nên có thể nói phía võ quan Diêu nguyên soái chính là thế lực to lớn nhất. Ông ta chính là người thôi tính lũ quan ngu ngốc và hám lợi đi theo hướng của mình. Tuy không trực tiếp nhưng Diêu Minh chính là kẻ đầu sỏ đối đầu với Lý Quốc trượng (cha Hoàng hậu) một cách khôn ngoan nhất.
- Con chính là vẫn muốn nhập cung sao?
Diêu Minh vừa lau thanh gươm báu vừa nhàn nhã hỏi con trai bé bỏng của mình. Có cái gì mà ông ta không thể chiều chuộng cho con thì chính là sao trên trời. Phải nói thằng bé Diêu Ninh Ninh được cưng chiều vô mực đến nỗi khiến nó trở nên xấu tính và hư đốn vô cùng, nhưng trong mắt Diêu Minh thì Diêu Ninh Ninh chính là một thiên thần nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
- Gia tài nhà chúng ta cũng chẳng phải ít, quá thừa thãi để con sống hạnh phúc đến mấy đời vô lo vô nghĩ, con việc gì phải lao vào chốn thị phi như hoàng cung.
Diêu Ninh Ninh nghe xong muốn ăn vạ làm lẫy với cha nó, nó dùng cái tông giọng nhão nhoẹt nói với Diêu Minh.
- Cha là hết yêu con rồi, cha không chịu giúp con tiến cung! Cha không muốn con hạnh phúc thì có. Con dỗi, con không muốn gặp cha nữa.
- Ôi tâm can bảo bối của cha, ngoan nào, cha không thương con thì thương ai nữa. Con phải hiểu là Thái tử vừa nạp thê, chiếu theo luật thì phải hai năm sau mới được nạp thiếp. Con sẽ không có cơ hội làm Thái tử phi là điều tất yếu. Bây giờ con làm phi tần của đương kim hoàng thượng đi, hắn so ra tuổi tác có thể đẻ ra mấy đứa tuổi lớn hơn con, hắn lại yêu thương Lý Ngân Hách như thế, Thái tử cũng đã ấn định là Lý Đế Nỗ. Cha không muốn cuộc đời con hiu quạnh lẻ loi. Ta rất đau lòng.
- Ai thèm làm phi tử của Hoàng thượng chứ, bằng mọi giá con phải làm Thái tử phi. Mọi kế hoạch an bài của con đã được sắp đặt ổn thỏa chỉ còn cần con bước tới mấy bước chậm mà chắc thôi.
- Kế hoạch? Con có kế hoạch gì?
Diêu Minh bất ngờ khi con trai nhỏ bảo đã có kế hoạch cố gặng hỏi nhưng Diêu Ninh Ninh vẫn không chịu nói nên ông ta cũng đành thôi.
.
.
- Con nghe nói Diêu tiểu công tử tên gọi Ninh Ninh muốn nhập cung làm tiểu thê của con?
Lý Đế Nỗ đi vào, Thái thượng hoàng, Thái hậu và Hoàng thượng đều nhìn về phía hắn.
- Vậy nhân cơ hội này hãy để con xử lý mọi chuyện giúp phụ hoàng, con không muốn mẫu hậu đau lòng, con càng không muốn hai vị thê tử của con chịu uất ức thêm nữa.
Thái hậu liền đứng dậy đi đến phía Thái tử, nắm lấy tay hắn. Người vốn đã liệu trước được rằng dù cả người và Thái thượng hoàng có cùng nhau o ép hoàng thượng đến đường cùng thì Hoàng thượng sẽ nhất định kiên quyết cứng đầu không chịu thuận theo, nên trước đó đã gửi thư tới Lý Đế Nỗ mong cháu trai có thể như lần trước đứng ra giải quyết vấn đề này.
- Chiếu theo luật hai năm sau con mới có thể nạp thêm thê. Sự việc lần này so với lần trước chính là hỗn loạn và phức tạp hơn. Bọn họ đều muốn đưa ái nam nữ của mình vào cung làm phi tần, chứ không phải là làm thứ thê của con. - Hoàng thượng trầm ổn mà nói.
- Chính vì thế nên con mới nhắc đến Diêu Ninh Ninh con trai Diêu nguyên soái. Tiểu tử đó lần trước thua không phục trước Nhân Tuấn nên chắc chắn nó sẽ mặt dày mà đòi cha nó tiến cung lần nữa. Con muốn lợi dụng nó để Diêu nguyên soái dùng quyền lực của mình chặn đứng các gia khác, vả lại con sẽ đoạt đi quyền điều binh khiển tướng của lão, chặt bỏ đi vài tay chân dây mơ rễ má, lũ quan tham dưới trướng lão. Đối với Diêu Ninh Ninh, con sẽ khôn khéo lấy cớ hai năm theo luật pháp để chần chừ không sắc phong tiểu tử đó thành thê của con.
- Nhưng lão yêu quái đó gian xảo như thế nào thì con cũng biết mà, lão dễ dàng sập bẫy con sao?
- Chỉ cần chúng ta có Diêu Ninh Ninh, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.
Nói rồi Lý Đế Nỗ xin cáo lui. Để Hoàng thượng và thái hoàng lo lắng nhìn theo. Vị thái tử này từ bé đã rất thông minh, rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Trời đã chập choạng tối, La Tại Dân nằm trên giường giả vờ hôn mê. Cung nữ bưng chén thuốc dâng lên toan tự mình "hầu hạ" chủ nhân uống thuốc thì bị Thái tử ngăn lại, lấy ra một cái muỗng bạc, Đế Nỗ khuấy một vòng chén thuốc đen ngòm rồi dơ tên xem.
- Khởi bẩm Thái tử điện hạ, nô tì chắc chắn đã kiểm tra kỹ trong thuốc thái y sắc không hề có độc đâu ạ.
Lý Đế Nỗ nhướng mày ánh mắt thi vị nhìn ả cung nữ rồi lại nhìn cái muỗng bạc trong tay hãy còn ánh kim sáng chói của thứ kim loại quý.
- Sao lại không có độc cơ chứ! Có một chút chẳng phải là tốt hơn sao!? - Lý Đế Nỗ làm bộ lẩm bẩm nói nhưng cố ý nói to hơn một chút để cả cung nữ và mama tổng quản theo hầu La Tại Dân nghe thấy. - Đề ta tự tay bón thuốc cho Thái tử phi của ta. Các ngươi lui đi.
Hai người kia vừa cúi đầu vừa đi lùi ra phía cửa, chỉ là lúc đó họ thấy Thái tử mạnh tay kéo đầu Thái tử phi dốc chén thuốc vào miệng y. Khiến hai người có chút cả kinh hồn vía.
Hai tên cẩu nô tì kia đi rồi Tại Dân lấy bô đồng dưới đất nôn hết số thuốc kia ra, đắng muốn chết ông đây rồi. Lý Đế Nỗ vội vàng lấy khăn ướt cho y lau mặt.
- Vất vả cho đệ rồi. Thuốc đắng không? Ta có làm đệ đau không?
Tại Dân cười khổ, hướng Thái tử mà lao vào ôm cổ hắn.
- Kế hoạch của chúng ta mới đi được một bước rất nhỏ, chàng mà nao lòng sẽ để lộ sơ hở. Đệ từ bé đã luyện võ cùng cha và huynh trưởng, với cả tư chất của đệ khác người thường nên đừng lo lắng cho đệ.
Đế Nỗ thuận tư thế mà ôm lấy con thỏ trắng hôn một cái lên trán y. Đúng mới bắt đầu thôi.
- Đói chưa? Ăn cơm thôi.
Đột nhiên La Tại Dân buông Đế Nỗ ra, ngồi xuống giường, mặt rất buồn.
- Đệ lo cho Nhân Tuấn lắm, ở lãnh cung rất khổ, không có chăn ấm, không có áo mặc, không có thắp nến, càng không được ăn ngon.
- Đừng lo lắng quá. Ta bí mật an bài tất cả cho đệ ấy rồi. Lát nữa ta sẽ đến cho Nhân Tuấn một chuyến.
- Cho đệ đi cùng với.
- Không được, bây giờ, La Tại Dân tức thái tử phi nương nương đang bị trúng kịch độc và đang nằm liệt giường. Đệ không thể đi cùng ta, nếu không nhỡ có bị phát hiện ta không chống đỡ nổi cho đệ đâu.
La Tại Dân nghe vậy ngoan ngoãn không nháo nhào đòi đi cùng nữa, ngoan ngoãn ăn uống rồi trở lại giường nằm tiếp tục vai diễn của mình.
Lý Đế Nỗ tông cửa đi ra ngoài trời trong sự giật mình của đám nô tài. Nom hắn đang rất tức giận rất cau có khó chịu.
- Vô dụng, phế vật!
Công công theo hầu Đế Nỗ quýnh quáng lên chạy lại chỗ hắn, ông theo hầu Thái tử gia từ nhỏ chưa lúc nào ông ta thấy Thái tử mất bình tĩnh vô duyên vô cớ mà nói nhăng nói cuội trước mặt kẻ khác.
- Bẩm...
- Các ngươi, đi vào thay bộ y phục khác cho Thái tử phi trước khi ta quay lại. Tất cả dọn dẹp sạch sẽ Đông cung, không ai được phép đi theo ta.
Nói rồi thái tử rũ áo rời đi. Cung nhân vội vàng chạy vào tẩm cung, chỉ thấy thái tử phi tóc tai bù xù, khóe miệng bị xước, quần áo lộn xộn không chỉnh tề, trên giường còn vương vãi ươn ướt. Dưới đất chén dĩa thức ăn, khăn trải bàn ngổn ngang. Tất cả cảnh tượng tạp nham như vừa có hỗn chiến xảy ra. Các cung nhân tuy không nói, nhưng bọn họ hiểu rằng thái tử Lý Đế Nỗ có vẻ như vừa dày vò Thái tử phi La Tại Dân một trận cơ mà vì y đang hôn mê chỉ là một cái xác bất động nên không thỏa mãn được nhu cầu của thái tử gia.
- Báo cáo chuyện này cho chủ nhân biết đi. - một cung nữ nói thầm với một nô tì khác, ả gật đầu rồi vờ bưng đồ đi ngay.
.
.
Bên này thái tử đang trên lối đi bí mật đến Lãnh cung, trong lòng bận suy diễn tình hình ở Đông cung, không biết có con cá sặc sỡ nào đã cắn câu.
Đứng trước cửa Lãnh cung, Đế Nỗ có chút ngập ngừng, đã vài ngày Nhân Tuấn bị nhốt vào đây hắn chẳng thể đến xem coi cậu ấy ra lắm sao rồi, lúc này có chút tội lỗi.
- Thái tử gia còn đứng đó ngập ngừng mãi sao? - là giọng của Hoàng Húc Hi, do thấy bóng người in lên mành cửa nên đã đoán rằng đó là Thái tử.
Thái tử bước vào, thấy Hoàng Húc Hi trong y phục công công đang lau người cho Hoàng Nhân Tuấn. Ở lãnh cung không được mặc nhiều hơn một lớp áo trắng mỏng, không được phép có chăn gối để ngủ, không được thắp đèn, đến cơm ăn cũng là cơm thừa canh cặn của cả hoàng cung... Nói chung là thiếu thốn đủ thứ. Nhưng rõ ràng là Lý Đế Nỗ đã an bài tất cả các thứ thiết yếu cho Nhân Tuấn vẫn thấy sao thật là chẳng có gì, trong lòng hắn lại thấy rất có lỗi với thê tử của mình.
Hoàng Húc Hi lau xong người cho em trai, khoác lại lớp áo cho Nhân Tuấn, kéo chăn lên đắp ngang ngực cậu.
- Vẫn chưa tỉnh lại sao? Độc tố trong người đệ ấy như thế nào rồi?
Hoàng Húc Hi bê chậu nước đứng dậy, chỉ lắc đầu ngao ngán.
- Qua con nguy kịch rồi, còn một bước nữa là xong. Có lúc đệ ấy miên man, lúc lại như sắp tỉnh lại nhưng là vẫn bị hôn mê. Bản thân ta mấy ngày chẳng thấy người tới, ta còn tưởng đệ đệ ta bị người bỏ rơi rồi cơ đấy. Bây giờ thế này, ta đi chợp mắt một chút, cảm phiền người cho Nhân Tuấn uống hết bát thuốc trên bàn, tuyệt đối không bỏ lại dù chỉ một giọt thuốc.
- Được, ngươi nên ngủ một chút đi.
Nói rồi bê bát thuốc trên bàn lên tay, mùi đắng gắt gỏng xộc lên mũi hắn, khiến chính hắn còn muốn nôn. Gối đầu Nhân Tuấn lên cao hơn một chút, trải lên cổ cậu một cái khăn tay, sau đó cẩn thận làm ướt một cậu bằng thuốc một chút, thấy Nhân Tuấn bắt đầu mấp máy đôi môi nhợt nhạt có phản ứng, Đế Nỗ liền múc từng thìa thuốc đắng đút cho cậu, rất cẩn thận, rất từ tốn, nhẹ nhàng. Dường như cái sự đắng chát chúa của bát thuốc khiến Nhân Tuấn trong vô thức vô cùng khó chịu, cậu yếu ớt kháng cự từng giọt thuốc đổ vào miệng mình không chịu nuốt xuống, không chịu hé môi thêm một lần nữa và còn muốn đào thải toàn bộ thuốc đã uống ra ngoài. Lý Đế Nỗ nhớ lời Húc Hi đã nói không được phép để lãng phí bất cứ một giọt nước nào liền ngon ngọt dỗ dành.
- Nhân Tuấn ngoan, uống thuốc ngoan thì đệ sẽ mau chóng bình phục. Ta rất nhớ đệ. Tại Dân cũng nhớ đệ. Ngoan nào.
Vừa nói, Lý Đế Nỗ có phần gấp rút dốc thuốc vào bởi Nhân Tuấn dường như nghe thấy tiếng hắn nói, nuốt một ngụm thuốc.
Nhưng chẳng duy trì được lâu, Nhân Tuấn lại kháng cự. Không biết làm sao, còn một ngụm lớn thuốc, Lý Đế Nỗ dốc hết vào miệng mình rồi ngậm lấy môi Nhân Tuấn mớm từng miếng từng miếng sang miệng cậu. Hai tay hắn giữ chặt mặt cậu không cho cử động trơn mớm thật lâu mới hết số thuốc. Hoàng Nhân Tuấn cũng hết cách liền ngoan ngoãn nuốt, nuốt hết thuốc để còn thở. Chính thái tử điện hạ cũng phải tím mặt trước vị đắng đó, nhưng Nhân Tuấn phải uống hết.
- Nhân Tuấn, đệ thật giỏi. - vừa nói hắn vừa thở gấp gáp.
Rồi lại ôm lấy mặt Nhân Tuấn hôn, môi hắn liên tục ngậm lấy đôi môi cậu mà mút mát, chiếc lưỡi luồn lách trong khoang miệng cậu để tìm kiếm mật ngọt. Tuy vừa phải uống thuốc đắng, nhưng mỗi lần Lý Đế Nỗ chạm vào môi Hoàng Nhân Tuấn liền đều bị nghiện ngập triền miên. Cảm giác hôn môi với Nhân Tuấn rất khác so với Tại Dân, môi nhỏ của cậu rất non nớt nóng bỏng ngọt ngào y hệt như lần đầu tiên Lý Đế Nỗ môi chạm môi với Nhân Tuấn ở bờ ao sen lúc đó.
Như chợt nhận ra được điều gì đó, khi đã hôn khắp mặt và vừa để lại một dấu hôn đỏ thẫm cạnh trái cổ của cậu, Đế Nỗ mới giật mình buông Nhân Tuấn ra.
- Mình đang làm gì thế này? Tại sao lại mất kiểm soát? Tại sao người lại nóng lên?
Cùng lúc đó Nhân Tuấn cũng bắt đầu uốn éo khó chịu, cả người cậu như bốc hỏa, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Nhân Tuấn cựa quậy, kéo xộc xệch tấm áo mỏng của mình để lộ ra khuôn ngực phập phồng hít thở. Chân tay loạn xạ. Miệng thì lẩm bẩm "nóng, nóng quá, cứu..."
Không phải chỉ Nhân Tuấn, cả Đế Nỗ cũng bắt đầu rục rịch khóc chịu, tiểu huynh đệ của hắn trướng lên chật chội trong khố y muốn được giải thoát. Nhưng ý thức của Đế Nỗ biết mình không thể làm như vậy với Nhân Tuấn lúc này và tại đây. Nhân Tuấn vẫn còn lại một xử nam, nếu làm tại đây sẽ không được ghi chép, vả lại nguy cơ cao Nhân Tuấn sẽ bị phế truất và trục xuất khỏi cung.
Nhưng chẳng kịp đề Đế Nỗ suy nghĩ ra hướng giải quyết, Nhân Tuấn trong tiềm thức tự vất vả vật lộn với bản thân mình, tay cậu tự mò vào đũng quần mình tự mình an ủi. Nước mắt mũi chảy dài đau khổ.
Trúng kịch xuân dược, nếu không được giải quyết chắc chắn là mất mạng. Cứu mạng cả hai người trước.
Lý Đế Nỗ cởi bỏ y phục bên ngoài, leo lên giường, ân cần nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt cậu, giọng khàn khàn nói "đừng sợ, ta giúp đệ!"
Hoàng Nhân Tuấn lúc này như đang đi bộ trên sa mạc nắng nóng, được Lý Đế Nỗ ôm lấy thân mình như thấy được tảng băng không lồ liền ôm lấy chặt chẽ không chịu buông tay.
Lý Đế Nỗ kéo vạt áo của Nhân Tuấn ra, dưới ánh sáng yếu ớt, thân thể kiều mỹ của Nhân Tuấn đều phơi bày. Đế Nỗ vẫn đam mê nồng nàn hôn môi cậu, mút mát dày vò cho đến khi nó bắt đầu xây xước, rút cạn không khí cho đến khi Nhân Tuấn cố gắng đẩy hắn ra mới được buông tha.
Lúc này hỏa khí trong người cả hai thiêu đốt, tất cả đều chỉ có dục vọng bao trùm. Lý Đế Nỗ cắn liếm dái tai Nhân Tuấn khiến cậu nhăn cả mặt, rồi lại đưa lưỡi đi một đường xuống trái cổ cậu ra sức mút. Hai tay cũng không yên ổn, tay trái xoa nắn hạt đậu đỏ trước ngực cậu cho dựng đứng, tay phải lần mò trong khố quần cậu ra tiểu đệ đệ bé bỏng đang cương cứng cùng hạ thể non trẻ đang rỉ nước.
Hoàng Nhân Tuấn lần đầu được toàn diện kích thích dù mê man nhưng vẫn rất hưng phấn vô cùng, cả thân thể hông đượm, miệng tỉ tê ư ử.
Lý Đế Nỗ vừa hôn vừa cắn, để lại một dấu răng rướm máu lên xương quai xanh của cậu. Đây như là một cách để đánh giấu chủ quyền của hắn, vì ở bầu ngực và sau gáy y cũng có tận hai dấu răng như thế.
Kích thích vì thành tựu là những dấu hôn và dấu răng của mình lên người Nhân Tuấn, hắn hưng phấn lột bỏ toàn bộ y phục trên người cả hai, đến cả cái khố y cũng nằm lộn xộn trên nền đất.
Đặt hai chân Nhân Tuấn lên vai, hắn đưa lưỡi liềm láp tiểu huyệt bé nhỏ. Sau nhiều lần làm tình với Tại Dân, kinh nghiệm của Đế Nỗ rất phong phú không còn lóng ngóng như trước kia bảo gì làm nấy. Vừa chăm sóc tiểu Nhân Tuấn, vừa đưa ngón tay nhè nhẹ nới lỏng nơi tư mật. Đến một lúc đủ rộng rãi, lúc cự long của Đế Nỗ không nhịn nổi được nữa, đặt chiến binh của mình nơi miệng bé của cậu, nhồm người lên hôn môi cậu và thì thầm "Ta xin lỗi!" sau đó mạnh mẽ đâm đầu vào hang động bé bỏng, gặp một bức thành tường mỏng manh không nề hà mà đâm toạc, hồng lạc theo đó ấm nóng tuôn trào theo nhịp điệu thúc đẩy của côn thịt mà chảy ra ngoài làm ướt chiếc khăn tơ lụa trắng tinh khôi.
Nước mắt sinh lý của Hoàng Nhân Tuấn chảy ra, Lý Đế Nỗ có chút chạnh lòng.
- Ủy khất thiệt thòi cho đệ quá, thê tử của ta. Ta không bao giờ mong muốn ngày hai ta hợp phòng lại diễn ra như thế này. Ta thương em lắm!
Để một chân cậu lên vai, một chân quàng quanh eo hắn, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ uy lực đâm xuyên xỏ khắp chốn trong cửa sau của cậu.
Trong tràng thịt có một chỗ nhô lên, Lý Đế Nỗ khám phá ra liền công phá liên tục tấn công vào một điểm, thấy Nhân Tuấn nhíu mày ư ử trong cổ họng liền ghi nhớ vào lòng.
Khi đã dạo chơi vừa đủ, Đế Nỗ bắn hết mầm mống của mình vào bên trong người Nhân Tuấn trước khi nhận ra được tình hình liền rút không kịp nữa rồi. Đứng dậy nhặt áo mỏng khoác tạm vào người, cố gắng mọi cách hút số tinh dịch đã bắn sâu thẳm vào bên trong ra ngoài.
Vừa lúc Hoàng Húc Hi bê một chậu nước đi vào.
- Chơi vui chứ Thái tử điện hạ?
Lý Đế Nỗ chỉ trông chờ nghe thấy tiếng anh ta liền lao tới túm lấy áo Húc Hi cho vài đấm vào mặt.
- Đồ khốn! Nhân Tuấn là đệ đệ ruột của ngươi mà. Ngươi hạ dược đệ ấy? Ta và Nhân Tuấn vốn dĩ đã lên kế hoạch về ngày hợp phòng, là ngày đệ ấy đã sẵn sàng chứ không phải chỉ vì trúng dược như thế này.
Nhưng Hoàng Húc Hi đâu có vừa, bình thản xô thái tử ra, đứng dậy phủi bụi y phục rồi nói.
- Chính vì ta là huynh trưởng của đệ ấy, chính vì ta thương đệ ấy nên mới làm vậy. Từ lúc nó nhập cung đến bây giờ đã hơn nửa năm ngươi vẫn chỉ chung phòng với La Tại Dân kia, chưa một lần quá giới hạn với Nhân Tuấn. Nó hay gửi thư về gia, trong thư lúc nào cũng chỉ ái ngại vì bản thân không bằng Tại Dân, ái ngại vì sợ mình là kẻ phá đám ân ái giữa thái tử và thái tử phi các người. Còn người vốn một chút an toàn đối với nó ngươi còn không làm tốt, bây giờ thì hay rồi Nhân Tuấn suýt dạo chơi một vòng quỷ môn quan. Trong hậu cung này ngươi có biết nếu không có sự ân sủng từ nam tử hoàng tộc các người thì phi tần bị khinh rẻ ra sao làm gì ngươi được biết. Ta không muốn đệ đệ giống mẫu thân ta, ngươi hiểu chứ?
Lý Đế Nỗ trầm mặc không nói gì nữa, giật lấy chậu nước từ Húc Hi rồi lau người sạch sẽ cho Nhân Tuấn.
- Nhưng ta cũng cảm ơn người, thái tử, độc tố đã được giải hoàn toàn rồi, có thể đệ ấy sắp tỉnh lại rồi.
Tỉnh lại? Ta phải đối mặt với đệ làm sao? Ta ấy vậy mà cướp đoạt thân thể nguyên vẹn của Nhân Tuấn sao?
________
Cmt cho vui nào các nàng!!
Xin lỗi vì thời gian qua mình bận việc riêng quá không có thời gian up chương mới dù em ý đã ở trong điện thoại khá lâu!!! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com