Nominren Hoang Cung
Y phục trên người La Tại Dân bị kéo xuống, chỉ còn những mảnh vải tơ lụa hờ hững cố gắng bám lấy cánh tay y. Cơ thể xinh đẹp non mền thoang thoảng mùi nước hoa hồng không ngừng kích thích Lý Đế Nỗ, yêu cầu hắn chạm vào mà nhào nặn, mà cắn xé nó.Đế Nỗ tham lam liếm láp cần cổ Tại Dân, há miệng thật to cắn y một cái lên bả vai, khiến y vừa đau vừa thích không thôi ngửa đầu ra sau để ỉ ê rên rỉ. Tay La Tại Dân luồn vào tóc hắn, để làm điểm tựa cũng như giữ cho đầu hắn sát thân thể trong cơn thèm khát của y.Lý Đế Nỗ ngừng động tác xoa nắn eo mềm của Tại Dân lại, không báo trước đưa tay nhéo nụ hồng của y, La Tại Dân giật mình vì mẫn cảm toan kêu lên một tiếng thì bị môi Lý Đế Nỗ ngậm lấy nuốt hết âm thanh chưa kịp rời cuống họng. Đương kim Thái tử kia bây giờ như cún nhỏ, liên tục hôn liếm gương mặt y tựa như trong một khoảng cách nào đó hắn sẽ nuốt chửng cả thân thể La Tại Dân vào bụng, hòa thành một thể với y để mãi mãi không tách rời.Da dẻ La Tại Dân dưới sự tác động nhuần nhuyễn từ hai bàn tay của Đế Nỗ, do đã quá biết rõ mỗi điểm yếu, điểm nhạy cảm của y, liền ửng hồng lên như tôm luộc. Tâm trí y không chút tỉnh táo nữa, họ La đắm chìm trong biển tình với Thái tử của mình cầu hắn yêu thương y nhiều hơn, miệng xinh vẫn bị hắn thế chủ động lộng hành, khắp khoang miệng chẳng còn chút riêng tư vì đều bị lưỡi Lý Đế Nỗ càn quét qua vơ vét mật ngọt, ngay cả chiếc lưỡi cũng tê dại đi khi bị người kia hút lấy.Bầu ngực, eo, bụng toàn bộ đỏ tím vì dấu hôn và dấu tay Lý Đế Nỗ ngắt nhéo y, nhưng tuyệt nhiên nãy giờ hắn chưa hề chạm vào phần dưới của thỏ nhỏ khiến Tại Dân rất không hài lòng. Khó chịu đến nức nở, nước mắt La Tại Dân tuôn ra. - Tiểu bạch thỏ...-giọng Lý Đế Nỗ trầm xuống đến cực hạn, cứ ngỡ mình làm gì khiến thỏ nhỏ bị đau.- Hức...La Tại Dân nức nở nghẹn ngào nói không ra tiếng càng làm Lý Đế Nỗ lo lắng hơn.Ôm lấy y vào lòng an ủi vỗ về. - Ngoan, ngoan nào đừng khóc, ta làm em đau phải không? Hay là...Chưa kịp nói gì, người trong ngực đã đấm hắn một cái thật đau.- Hức...phía...hức...phía dưới.... Hức...cũng muốn được...hức...yêu nhiều hơn.. Hức...La Tại Dân ngượng chín mặt, cổ họng nấc lên từng từ khó khăn.Lý Đế Nỗ cười khổ, hắn cũng muốn lắm chứ, thứ trong khố y của hắn đang kêu gào được phóng thích, nhưng hắn không thể làm tới bước cuối cùng được.- Ta khẩu giao cho em được không? Lý Đế Nỗ hôn lên mí mắt đã ướt nhòe của y. - Tại sao? Hức..- Ta...nói chung là hiện tại ta không thể cùng em làm tới bước cuối, sẽ làm em bị thương. Ta...sau này chúng ta tiếp tục được không? Ta xin lỗi. La Tại Dân mất hết cảm hứng, xô Lý Đế Nỗ ra khóc một trận.Trong mắt Thái tử chứa đầy vô hạn sự đau xót, sự khó xử không thể giải bày.- Tiểu Khánh, ở đây với Thái tử phi, không có lệnh của ta không cho y ra ngoài cũng như ngoài ngươi ra không cho phép ai chạm vào y.- Dạ Thái tử. Nói xong Lý Đế Nỗ chỉnh trang lại y phục, nhìn La Tại Dân một cái rồi dứt khoát rời đi..
.Ra khỏi tẩm điện thái giám già đã khom lưng đứng đó.- Trời sẫm tối rồi Thái tử không ngủ lại tẩm điện ạ?Lý Đế Nỗ quay qua nhìn lão thái giám đã theo hầu mình từ lâu. Lão ta hơi lạnh gáy liền liên tục cúi đầu nhận lỗi.- Nô tài biết lỗi, là người muốn đến chỗ Mỹ Nam tử ạ?- Hôm nay các ngươi cứ nghỉ ngơi sớm đi. Không cần kè kè theo ta làm gì. - Nô tài hiểu rồi ạ. .
.
.
Đứng trước Liễu Giai phủ Lý Đế Nỗ thở hắt ra một hơi, nhớ đến bộ dạng thương tâm của La Tại Dân trong lòng hắn như có kim châm vào. Nhưng lại nghĩ đến Hoàng Nhân Tuấn vẫn bị oan khuất bị giam lỏng ở trong lãnh cung lạnh lẽo, lại hết sức giúp đỡ hắn chống lại thế lực của Diêu Minh, Lý Đế Nỗ không thể vì bản thân mà làm hỏng công sức của tất cả. Diêu Ninh Ninh đã thay đổi y phục phù hợp với thân phận, tuy quần áo trang sức còn không bằng lúc nó còn là Diêu công tử, Liễu Giai phủ cũng không mấy khang trang lộng lẫy như các cung phủ khác trong Tử Cấm Thành rộng lớn. Nhưng cha nó đã hứa rồi, sẽ giúp nó lên làm Thái tử phi, cộng thêm Thái tử đang si mê nó như vậy, sau này nó sẽ độc chiếm cả hoàng cung này, Lý Đế Nỗ chỉ được có một mình nó làm phi tử thôi.- Đệ mặc đồ này đẹp hơn rồi đấy, rất hợp, ta rất thích.Vừa rồi khi các nô tì cung nữ mặc y phục này vào người nó, nó còn bực bội xô đám nô tì té nhào đòi mặc tơ lụa cống phẩm thượng hạng, giằng co mãi mới vận bộ đồ này vào người Diêu Mỹ Nam tử.- Người thấy đẹp thì em cũng không ý kiến nữa, miễn là người thích a. Nhưng mà trong Hoàng cung cũng có được bao nhiêu chủ tử ạ? Lại còn không cho sống thoải mái một chút, rõ ràng trong khố phòng còn vô số vải tơ tằm thượng hạng từ Giang Nam mà.Nó vừa nói vừa làm bộ nũng nịu với Lý Đế Nỗ. - Thân phận hiện tại của đệ chưa được cao, không thể dùng mấy loại cống phẩm thượng hạng được. Tạm thời hãy dùng tạm mấy cái thứ phẩm này đã. Mà ở cạnh ta thì đệ cần gì phải quá quan trọng mấy thứ vải vóc này cơ chứ. Đệ không mặc gì mới là đẹp nhất. Lý Đế Nỗ đưa tay vuốt mái tóc đang dựa lên vai hắn nói lời mật ngọt. Người kia thấy vậy vô cùng thích thú đắc ý càng sáp tới gần hơn. Lý Đế Nỗ thuận thế bế nó lên giường..
.
Trong lãnh cung, gió lạnh từng cơn thổi mạnh vào gian phòng âm u của Hoàng Nhân Tuấn. Cậu cắm thêm một cây nhang lớn và đốt cháy một lá bùa, rồi ngồi xuống hai tay ôm lấy chính bản thân mình, mặt Nhân Tuấn buồn hiu nhìn lửa trong chậu đồng lóe lên một chốc nhanh chóng đốt sạch mảnh giấy mỏng thành tro bụi.Lạnh quá! Không chỉ da thịt lạnh, mà lòng Nhân Tuấn cũng đang lạnh. Bồi hồi nhớ về những ngày đầu tiên vào cung, tranh đấu với các tiểu tú, hăng say học tập lễ nghi, còn cùng La Tại Dân trải qua bao nhiêu là chuyện. Lại còn thái tử Lý Đế Nỗ, trong tâm cậu vẫn còn rất phân vân, liệu hắn có yêu cậu thật lòng hay không? Liệu Hoàng Nhân Tuấn có phải là kẻ xen ngang giữa Thái tử và Tại Dân? Nam nhân trong thiên hạ tam thê tứ thiếp có vô số, huống hồ Lý Đế Nỗ là Thái tử, liệu có phải Nhân Tuấn đã nghĩ quá nhiều ư?Cây nhang trên bát gạo vừa rồi Nhân Tuấn cắm vào cháy rất nhanh, cậu cười khổ, Thái tử đang ở cùng Diêu Ninh Ninh. Lần trước định thần, bùa yêu và Ái hương mà Diêu Ninh Ninh dùng trên người thái tử quả thực rất mạnh, suýt nữa thì Hoàng Nhân Tuấn cũng tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải có Hoàng Quán hanh cạnh bên, cậu chắc chắn là đã thật sự bay mất hồn phách.Vì nghĩ đến Hoàng Quán Hanh từ ngoài đi vào trên tay là hai bát mì lớn.- Nhân Tuấn, đệ ăn chút đi. Nghe nói là đầu bếp người Thành Đông Bắc chúng ta bí mật gửi đến đó. Huynh đã thử độc rồi. An toàn. Hoàng Quán Hanh cười toe toét, mặt vui vẻ vì được ăn món ngon quê nhà.Hoàng Nhân Tuấn đón lấy bát mì lớn, cười rất tươi, mùi thơm y hệt kế mẫu vẫn thường hay nấu cho cậu ăn.Quán Hanh đã không đợi được nữa húp mì xùm xụp, đến bỏng lưỡi nhưng mà cáu mặt vẫn vui vẻ. Cậu bỗng có chút chua xót. Là cậu liên lụy huynh trưởng phải chịu khổ cùng mình.- Sao đấy? Sao không ăn?- Đệ... Huynh à, để huynh chịu khổ cùng đệ như vậy thật sự đệ cũng có lỗi nhiều lắm. - Ầy, cái đứa ngốc này, dù hồi nhỏ huynh và đệ hay chí chóe tranh giành nhau nhưng chung quy lại chúng ta vẫn là huynh đệ ruột, đệ gả sang Nế Ồ Quốc hay sang bất cứ đâu mà chịu khổ huynh đều đau lòng, nên là bây giờ chịu khó ăn uống nghỉ ngơi cho tốt. Nếu cái tên phu quân của đệ không chịu sớm đưa đệ ra khỏi đây huynh liền cướp người về.Hoàng Nhân Tuấn sụt sùi cảm động, nhưng vẫn tỏ ra đanh đá.- Cướp người là tội chém đầu đấy, thành chúng ta chỉ là chư hầu nhỏ như móng tay Nế Ồ Quốc, không cáng đáng nổi đâu. - ừ huynh nói chơi vậy thôi. - Quán Hanh có vẻ rén, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.Hai huynh đệ một hồi nhìn nhau cười rộ lên, đúng là chỉ mạnh cái miệng. .
.Lý Đế Nỗ nằm gác tay lên trán mà nhìn lên trần trầm tư, tay kia bị Ninh Ninh gối đầu lên đang tê dần.Cuối cùng tính ra là Lý Đế Nỗ đã làm La Tại Dân phải buồn vì mình. Nhớ lại tấm lưng run lên vì khóc nấc của y mà trong lòng hắn nhói đau. Đáng ra không nên làm thế với cậu nếu không thể làm tới cuối cùng. Đáng ra Lý Đế Nỗ không muốn giấu diếm gì y, nhưng Nhân Tuấn đã dặn không được nói ra nếu không sẽ mất linh. Và vì Ái hương và bùa yêu mà Diêu Ninh Ninh dùng quá nhiều quá đặc mùi đi, bình thường làm sao chống đỡ nổi.Lý Đế Nỗ cầm một thứ đen ngòm nhơn nhớt trên tay không khỏi cảm thán. Nếu không có phòng bị, chắc chắn Lý Đế Nỗ bây giờ thật sự đang yêu điên cuồng si mê Diêu Ninh Ninh chết đi sống lại.Lén lút buông Diêu Ninh Ninh ra, khoác y phục trên người, Lý Đế Nỗ leo cửa sổ rồi đi lối tắt đến gặp Nhân Tuấn..
.
Trời đã khuya Hoàng Quán Hanh đã ngủ từ lâu. Chỉ có Hoàng Nhân Tuấn đang thức, lúc này cậu đang cởi y phục ra lau mình và lau vết thương lúc trước cắt đi miếng thịt làm thuốc cho Tại Dân. Cho dù đã đóng vảy từ lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy Nhân Tuấn vẫn rất ớn lạnh, cái lạnh rát lúc con dao sắc cứa vào người có lẽ cả đời này Nhân Tuấn mãi không thể quên.Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng đi tới hôn lên gáy cậu, khiến Nhân Tuấn giật mình suýt thì hét toáng. Nhưng chưa gì thì đã thấy thái tử đang ra hiệu 'khẽ thôi' nên cậu bịt miệng mình lại.- Không phải người đang ở cùng Diêu Ninh Ninh à? Sao người chạy đến đây?Lý Đế Nỗ ôm lấy cả thân thể nhỏ bé của Hoàng Nhân Tuấn vào ngực, hôn lên trán cậu.- Trời về khuya lạnh, em lại ăn mặc thiếu vải vậy sao!? - À thực ra...Lý Đế Nỗ dìu Hoàng Nhân Tuấn về giường, hắn ngồi thấp hơn cậu, cẩn thận cầm khăn lau qua người Nhân Tuấn. Bàn tay hắn nhẹ nhàng lau qua khắp thân trên của Nhân Tuấn. - Vết sẹo này của em...- Nhân Tuấn à, vết sẹo này là thứ đã chúng tỏ tấm lòng của em với Tại Dân cũng là với ta. Em không cần phải tự ti vì nó, bởi dù có thế nào, Nhân Tuấn vẫn rất xinh đẹp thuần khiết nhất.- Người rốt cuộc là có thật sự thích em không? Hay là vì Tại Dân thích em nên người cũng vậy?Lý Đế Nỗ cười, mắt hắn cong cong như trăng khuyết, nụ cười vô cùng ôn nhu, hắn chân tình cầm lấy tay Nhân Tuấn hôn nhẹ lên.Nhân Tuấn biế cử chỉ này, trong buổi cầu hôn của Thế tử Mark Lee với Đông Hách, Mark đã làm vậy và nói ý nghĩa là yêu thương và trân trọng đối phương trọn đời. Sau đó Lý Đế Nỗ cũng học theo hôn lên tay của cả Tại Dân và Nhân Tuấn. Ngay bây giờ, không một lời nói nào, Lý Đế Nỗ liền nâng niu tay em mà hôn lên, như một lời khẳng định chắc nịch rằng mình yêu và trân trọng Hoàng Nhân Tuấn đến như thế nào. Cậu cảm động khiến hai hàng nước mắt tuôn trào, liền nhào tới ôm lấy Đế Nỗ. Môi Nhân Tuấn rụt rè chạm vào môi hắn. Lý Đế Nỗ thuận tiện giữ lấy gáy cậu ấn môi mỏng của Nhân Tuấn lại, ngậm lấy môi dưới cậu liếm láp. Nhân Tuấn cũng vụng về học theo cách Đế Nỗ đang làm, như mèo nhỏ. Lý Đế Nỗ nhân cơ hội chiếc lưỡi ướt át kia nhè ra liền nhanh chóng hút lấy. Thành công khiến Hoàng Nhân Tuấn hoảng hốt toan dứt ra. Nhưng mà đã bị Thái tử lưu manh kia ghì chặt. Nước miếng của Nhân Tuấn không tự chủ nhiễu ra xuống cằm, Lý Đế Nỗ dường như đang cố gắng rút hết oxy của cậu vậy, lúc sắp tắt thở đến nơi, thái tử mới dứt ra, kéo theo một sợ chỉ bạc.Bạn nhỏ ngượng đến đỏ chín mặt. Lần đầu hai người động phòng, lúc đó Nhân Tuấn đang không tỉnh táo như bây giờ, cậu chẳng có một chút ký ức nào cả.- Không lâu nữa đâu, ta sẽ đích thân đến đón em ra khỏi đây.Nhân Tuấn đang dựa hết vào lòng Đế Nỗ.Bên ngoài trời tờ mờ sáng, Lý Đế Nỗ lưu luyến rời đi.
..
..
.Ra khỏi tẩm điện thái giám già đã khom lưng đứng đó.- Trời sẫm tối rồi Thái tử không ngủ lại tẩm điện ạ?Lý Đế Nỗ quay qua nhìn lão thái giám đã theo hầu mình từ lâu. Lão ta hơi lạnh gáy liền liên tục cúi đầu nhận lỗi.- Nô tài biết lỗi, là người muốn đến chỗ Mỹ Nam tử ạ?- Hôm nay các ngươi cứ nghỉ ngơi sớm đi. Không cần kè kè theo ta làm gì. - Nô tài hiểu rồi ạ. .
.
.
Đứng trước Liễu Giai phủ Lý Đế Nỗ thở hắt ra một hơi, nhớ đến bộ dạng thương tâm của La Tại Dân trong lòng hắn như có kim châm vào. Nhưng lại nghĩ đến Hoàng Nhân Tuấn vẫn bị oan khuất bị giam lỏng ở trong lãnh cung lạnh lẽo, lại hết sức giúp đỡ hắn chống lại thế lực của Diêu Minh, Lý Đế Nỗ không thể vì bản thân mà làm hỏng công sức của tất cả. Diêu Ninh Ninh đã thay đổi y phục phù hợp với thân phận, tuy quần áo trang sức còn không bằng lúc nó còn là Diêu công tử, Liễu Giai phủ cũng không mấy khang trang lộng lẫy như các cung phủ khác trong Tử Cấm Thành rộng lớn. Nhưng cha nó đã hứa rồi, sẽ giúp nó lên làm Thái tử phi, cộng thêm Thái tử đang si mê nó như vậy, sau này nó sẽ độc chiếm cả hoàng cung này, Lý Đế Nỗ chỉ được có một mình nó làm phi tử thôi.- Đệ mặc đồ này đẹp hơn rồi đấy, rất hợp, ta rất thích.Vừa rồi khi các nô tì cung nữ mặc y phục này vào người nó, nó còn bực bội xô đám nô tì té nhào đòi mặc tơ lụa cống phẩm thượng hạng, giằng co mãi mới vận bộ đồ này vào người Diêu Mỹ Nam tử.- Người thấy đẹp thì em cũng không ý kiến nữa, miễn là người thích a. Nhưng mà trong Hoàng cung cũng có được bao nhiêu chủ tử ạ? Lại còn không cho sống thoải mái một chút, rõ ràng trong khố phòng còn vô số vải tơ tằm thượng hạng từ Giang Nam mà.Nó vừa nói vừa làm bộ nũng nịu với Lý Đế Nỗ. - Thân phận hiện tại của đệ chưa được cao, không thể dùng mấy loại cống phẩm thượng hạng được. Tạm thời hãy dùng tạm mấy cái thứ phẩm này đã. Mà ở cạnh ta thì đệ cần gì phải quá quan trọng mấy thứ vải vóc này cơ chứ. Đệ không mặc gì mới là đẹp nhất. Lý Đế Nỗ đưa tay vuốt mái tóc đang dựa lên vai hắn nói lời mật ngọt. Người kia thấy vậy vô cùng thích thú đắc ý càng sáp tới gần hơn. Lý Đế Nỗ thuận thế bế nó lên giường..
.
Trong lãnh cung, gió lạnh từng cơn thổi mạnh vào gian phòng âm u của Hoàng Nhân Tuấn. Cậu cắm thêm một cây nhang lớn và đốt cháy một lá bùa, rồi ngồi xuống hai tay ôm lấy chính bản thân mình, mặt Nhân Tuấn buồn hiu nhìn lửa trong chậu đồng lóe lên một chốc nhanh chóng đốt sạch mảnh giấy mỏng thành tro bụi.Lạnh quá! Không chỉ da thịt lạnh, mà lòng Nhân Tuấn cũng đang lạnh. Bồi hồi nhớ về những ngày đầu tiên vào cung, tranh đấu với các tiểu tú, hăng say học tập lễ nghi, còn cùng La Tại Dân trải qua bao nhiêu là chuyện. Lại còn thái tử Lý Đế Nỗ, trong tâm cậu vẫn còn rất phân vân, liệu hắn có yêu cậu thật lòng hay không? Liệu Hoàng Nhân Tuấn có phải là kẻ xen ngang giữa Thái tử và Tại Dân? Nam nhân trong thiên hạ tam thê tứ thiếp có vô số, huống hồ Lý Đế Nỗ là Thái tử, liệu có phải Nhân Tuấn đã nghĩ quá nhiều ư?Cây nhang trên bát gạo vừa rồi Nhân Tuấn cắm vào cháy rất nhanh, cậu cười khổ, Thái tử đang ở cùng Diêu Ninh Ninh. Lần trước định thần, bùa yêu và Ái hương mà Diêu Ninh Ninh dùng trên người thái tử quả thực rất mạnh, suýt nữa thì Hoàng Nhân Tuấn cũng tẩu hỏa nhập ma, nếu không phải có Hoàng Quán hanh cạnh bên, cậu chắc chắn là đã thật sự bay mất hồn phách.Vì nghĩ đến Hoàng Quán Hanh từ ngoài đi vào trên tay là hai bát mì lớn.- Nhân Tuấn, đệ ăn chút đi. Nghe nói là đầu bếp người Thành Đông Bắc chúng ta bí mật gửi đến đó. Huynh đã thử độc rồi. An toàn. Hoàng Quán Hanh cười toe toét, mặt vui vẻ vì được ăn món ngon quê nhà.Hoàng Nhân Tuấn đón lấy bát mì lớn, cười rất tươi, mùi thơm y hệt kế mẫu vẫn thường hay nấu cho cậu ăn.Quán Hanh đã không đợi được nữa húp mì xùm xụp, đến bỏng lưỡi nhưng mà cáu mặt vẫn vui vẻ. Cậu bỗng có chút chua xót. Là cậu liên lụy huynh trưởng phải chịu khổ cùng mình.- Sao đấy? Sao không ăn?- Đệ... Huynh à, để huynh chịu khổ cùng đệ như vậy thật sự đệ cũng có lỗi nhiều lắm. - Ầy, cái đứa ngốc này, dù hồi nhỏ huynh và đệ hay chí chóe tranh giành nhau nhưng chung quy lại chúng ta vẫn là huynh đệ ruột, đệ gả sang Nế Ồ Quốc hay sang bất cứ đâu mà chịu khổ huynh đều đau lòng, nên là bây giờ chịu khó ăn uống nghỉ ngơi cho tốt. Nếu cái tên phu quân của đệ không chịu sớm đưa đệ ra khỏi đây huynh liền cướp người về.Hoàng Nhân Tuấn sụt sùi cảm động, nhưng vẫn tỏ ra đanh đá.- Cướp người là tội chém đầu đấy, thành chúng ta chỉ là chư hầu nhỏ như móng tay Nế Ồ Quốc, không cáng đáng nổi đâu. - ừ huynh nói chơi vậy thôi. - Quán Hanh có vẻ rén, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống.Hai huynh đệ một hồi nhìn nhau cười rộ lên, đúng là chỉ mạnh cái miệng. .
.Lý Đế Nỗ nằm gác tay lên trán mà nhìn lên trần trầm tư, tay kia bị Ninh Ninh gối đầu lên đang tê dần.Cuối cùng tính ra là Lý Đế Nỗ đã làm La Tại Dân phải buồn vì mình. Nhớ lại tấm lưng run lên vì khóc nấc của y mà trong lòng hắn nhói đau. Đáng ra không nên làm thế với cậu nếu không thể làm tới cuối cùng. Đáng ra Lý Đế Nỗ không muốn giấu diếm gì y, nhưng Nhân Tuấn đã dặn không được nói ra nếu không sẽ mất linh. Và vì Ái hương và bùa yêu mà Diêu Ninh Ninh dùng quá nhiều quá đặc mùi đi, bình thường làm sao chống đỡ nổi.Lý Đế Nỗ cầm một thứ đen ngòm nhơn nhớt trên tay không khỏi cảm thán. Nếu không có phòng bị, chắc chắn Lý Đế Nỗ bây giờ thật sự đang yêu điên cuồng si mê Diêu Ninh Ninh chết đi sống lại.Lén lút buông Diêu Ninh Ninh ra, khoác y phục trên người, Lý Đế Nỗ leo cửa sổ rồi đi lối tắt đến gặp Nhân Tuấn..
.
Trời đã khuya Hoàng Quán Hanh đã ngủ từ lâu. Chỉ có Hoàng Nhân Tuấn đang thức, lúc này cậu đang cởi y phục ra lau mình và lau vết thương lúc trước cắt đi miếng thịt làm thuốc cho Tại Dân. Cho dù đã đóng vảy từ lâu nhưng mỗi khi nhìn thấy Nhân Tuấn vẫn rất ớn lạnh, cái lạnh rát lúc con dao sắc cứa vào người có lẽ cả đời này Nhân Tuấn mãi không thể quên.Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng đi tới hôn lên gáy cậu, khiến Nhân Tuấn giật mình suýt thì hét toáng. Nhưng chưa gì thì đã thấy thái tử đang ra hiệu 'khẽ thôi' nên cậu bịt miệng mình lại.- Không phải người đang ở cùng Diêu Ninh Ninh à? Sao người chạy đến đây?Lý Đế Nỗ ôm lấy cả thân thể nhỏ bé của Hoàng Nhân Tuấn vào ngực, hôn lên trán cậu.- Trời về khuya lạnh, em lại ăn mặc thiếu vải vậy sao!? - À thực ra...Lý Đế Nỗ dìu Hoàng Nhân Tuấn về giường, hắn ngồi thấp hơn cậu, cẩn thận cầm khăn lau qua người Nhân Tuấn. Bàn tay hắn nhẹ nhàng lau qua khắp thân trên của Nhân Tuấn. - Vết sẹo này của em...- Nhân Tuấn à, vết sẹo này là thứ đã chúng tỏ tấm lòng của em với Tại Dân cũng là với ta. Em không cần phải tự ti vì nó, bởi dù có thế nào, Nhân Tuấn vẫn rất xinh đẹp thuần khiết nhất.- Người rốt cuộc là có thật sự thích em không? Hay là vì Tại Dân thích em nên người cũng vậy?Lý Đế Nỗ cười, mắt hắn cong cong như trăng khuyết, nụ cười vô cùng ôn nhu, hắn chân tình cầm lấy tay Nhân Tuấn hôn nhẹ lên.Nhân Tuấn biế cử chỉ này, trong buổi cầu hôn của Thế tử Mark Lee với Đông Hách, Mark đã làm vậy và nói ý nghĩa là yêu thương và trân trọng đối phương trọn đời. Sau đó Lý Đế Nỗ cũng học theo hôn lên tay của cả Tại Dân và Nhân Tuấn. Ngay bây giờ, không một lời nói nào, Lý Đế Nỗ liền nâng niu tay em mà hôn lên, như một lời khẳng định chắc nịch rằng mình yêu và trân trọng Hoàng Nhân Tuấn đến như thế nào. Cậu cảm động khiến hai hàng nước mắt tuôn trào, liền nhào tới ôm lấy Đế Nỗ. Môi Nhân Tuấn rụt rè chạm vào môi hắn. Lý Đế Nỗ thuận tiện giữ lấy gáy cậu ấn môi mỏng của Nhân Tuấn lại, ngậm lấy môi dưới cậu liếm láp. Nhân Tuấn cũng vụng về học theo cách Đế Nỗ đang làm, như mèo nhỏ. Lý Đế Nỗ nhân cơ hội chiếc lưỡi ướt át kia nhè ra liền nhanh chóng hút lấy. Thành công khiến Hoàng Nhân Tuấn hoảng hốt toan dứt ra. Nhưng mà đã bị Thái tử lưu manh kia ghì chặt. Nước miếng của Nhân Tuấn không tự chủ nhiễu ra xuống cằm, Lý Đế Nỗ dường như đang cố gắng rút hết oxy của cậu vậy, lúc sắp tắt thở đến nơi, thái tử mới dứt ra, kéo theo một sợ chỉ bạc.Bạn nhỏ ngượng đến đỏ chín mặt. Lần đầu hai người động phòng, lúc đó Nhân Tuấn đang không tỉnh táo như bây giờ, cậu chẳng có một chút ký ức nào cả.- Không lâu nữa đâu, ta sẽ đích thân đến đón em ra khỏi đây.Nhân Tuấn đang dựa hết vào lòng Đế Nỗ.Bên ngoài trời tờ mờ sáng, Lý Đế Nỗ lưu luyến rời đi.
..
..
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com