TruyenHHH.com

Nomin Thuan Theo Tu Nhien

La Tại Dân mơ mơ màng màng nhìn Lý Đế Nỗ, khoé miệng hơi cong lên còn ánh mắt cậu nhìn hắn vẫn thật ôn nhu. Nhưng gần như là trong nháy mắt, một cái chớp mắt của Lý Đế Nỗ thôi, La Tại Dân đã ngồi dậy. Lý Đế Nỗ cảm xúc hỗn độn mông lung nhìn La Tại Dân, cuối cùng ánh mắt cậu nhìn hắn lại trở về quen thuộc như xưa.

Quyết tâm kết hôn, những chuyện khác cũng không nói nữa.

Cậu xoa xoa đầu hắn, tay phải rút điện thoại ra gọi Phác Chí Thành, quay sang nói với Lý Đế Nỗ "Hôm nay cậu vất vả nhiều rồi, mau về nhà nghỉ ngơi trước đi. Tài liệu lát nữa tớ sẽ xem, không phải phòng thí nghiệm của cậu có người trực ca tối hay sao? Tớ ở đây có gì không hiểu thì hỏi người ta luôn."

Lý Đế Nỗ chưa kịp nói xen vào thì La Tại Dân đã xoay người tiếp điện thoại.



"Ừm Chí Thành à, đến công ty họp một chút đi, có Thần Lạc nữa thì càng tốt. Phía bên này Đế Nỗ xong việc rồi."

"Anh!!!!! Bây giờ là rạng sáng hai giờ đấy á, không phải hai giờ chiều đâu nhá!!!!!" Phác Chí Thành oán giận nói, sau đó hai giây lại nghe thấy thanh âm cậu xoay người rời khỏi giường "Hoàn thành? Thành công?"

"Này Thần Lạc, đề xuất của chúng ta sao rồi?" Điện thoại truyền đến tiếng động rất lớn "Anh, cho em 30 phút nhé."

La Tại Dân gật gật đầu "Được rồi, anh ở phòng họp chờ em."

Lý Đế Nỗ từ phía sau La Tại Dân vươn tay giật lấy điện thoại của cậu, ngoài cửa phòng nghỉ truyền đến âm thanh ồn ào, hắn giơ máy lên nói với Phác Chí Thành "Chí Thành à, Thần Lạc à, hai đứa cứ ở nhà ngủ đi, đến công ty cái gì giờ này."

"Nghe lời tớ, cúp máy." Nói xong Lý Đế Nỗ cúp máy thật.

La Tại Dân trừng mắt nhìn hắn, cậu không ngờ Lý Đế Nỗ dám lấy điện thoại của cậu đi.



Lý Đế Nỗ đem điện thoại giấu ra sau lưng, lè lưỡi trêu chọc La Tại Dân. La Tại Dân liếc nhìn đám đồng nghiệp bên ngoài cửa không có EQ như Lý Đế Nỗ, cố gắng không tức giận, nhỏ giọng thì thầm hỏi hắn "Cậu đang làm gì thế Jeno a?"

"Tớ không làm gì hết, chỉ là muốn cậu về nhà nghỉ ngơi mà thôi." Lý Đế Nỗ giọng điệu hợp lý hợp tình nói.

La Tại Dân tiến lại ôm lấy cánh tay Lý Đế Nỗ phân bua "Tớ làm sao có thể nghỉ ngơi được a? Ngay khi cuộc nghiên cứu của cậu kết thúc, bọn tớ phải tổ chức cuộc họp sớm nhất có thể chứ. Làm sao tớ dám nghỉ ngơi đây?"

"Nó chưa hoàn thành đâu, mới chỉ là thuốc thử mà thôi." Lý Đế Nỗ phản bác "Còn chưa có tiến hành thử nghiệm lâm sàng, hiện tại mới chỉ có thể nói là đã thử nghiệm thành công trên động vật. Côn trùng có, bò sát có, động vật có vú cũng có luôn nhưng là bởi vì......"

"Cho nên là...." La Tại Dân trực tiếp đánh gãy lời Lý Đế Nỗ đang nói "Cậu cho rằng sẽ có người tốt thực sự xuất hiện để thí nghiệm lâm sàng hay sao? Hay là cậu cho rằng đây chỉ là quảng cáo đồng hồ mà thôi? Jeno à, cậu là đang nghiên cứu thuốc ức chế an toàn hơn chứ không phải bất cứ loại đồ vật nào khác."

La Tại Dân cùng Lý Đế Nỗ giảng đạo lý "Đây là một điều hoàn toàn khác. Bọn tớ luôn coi nghiên cứu của cậu là một bí mật, và nó được giấu kín rất tốt. Nhưng tớ thật lòng hy vọng nó có thể phát triển thuận lợi."

"Nhưng hiện tại chúng ta chỉ là đang đi bộ trên con đường đó mà thôi." La Tại Dân nói, ngón tay cũng giơ lên "Không chỉ có là thị trường mục tiêu còn còn có rất nhiều thứ cần phải tăng tốc để hoàn thành kịp thời."

"Trước khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài" La Tại Dân vẫn tiếp tục "Chúng ta phải nắm trong tay quyền chủ động, kiểm soát hướng của dư luận trước khi các công ty khác can thiệp vào chuyện này."

Lý Đế Nỗ có chút mờ mịt, bối rối chớp chớp mắt.



La Tại Dân chính là yêu thích chủ nghĩa duy tâm phi thực tế như thế này đây.



Cậu nắm lấy bàn tay hắn siết chặt, đem lọ thuốc thử trong tay Lý Đế Nỗ cầm lên lắc lắc nói "Cái này đem lại lợi ích không hề nhỏ cho công ty. Jeno à, cậu thực sự rất lợi hại."

Lý Đế Nỗ cố ngẩng mặt lên, La Tại Dân đã áp hai tay vào má hắn, giống như đang dỗ con nít nói "Jeno à, ngoan, nghe lời tớ đi, hảo hảo về nhà nghỉ ngơi sau khi đã làm việc rất chăm chỉ như thế rồi, nha?"

Lý Đế Nỗ cúi đầu, thanh âm buồn buồn hờn dỗi nói "Cậu lại gần đây, để tớ ngửi một chút."

La Tại Dân có chút bối rối, nhưng bình thường cũng không phải là lần đầu hắn đòi hỏi như thế này. Cậu bèn nghiêng đầu qua phải, để Lý Đế Nỗ dựa vào người, cúi mặt vào tuyến thể, lắng nghe thấy tiếng hắn hít vào mùi pheromone của cậu.

Bên ngoài phòng nghỉ lại nghe thấy một vài tiếng hít vào trong không khí.

Lý Đế Nỗ lại ngửi thấy mùi bạc hà tươi mát cùng mùi đào chín ngọt thơm, tinh thần nâng cao lên không ít, một bên lại cảm thấy như lại được nhìn một cặp AO phát tiết ngay bên cạnh mình. Sự mệt mỏi của việc làm việc liên tục tới đêm khuya đã biến mất, cả người dị thường thanh tỉnh.

Hắn chỉnh lại cổ áo cho cậu, dịu dàng áp tay lên cổ cậu nói "Tớ ở lại cùng với cậu."

La Tại Dân còn muốn nói gì đó nữa, Lý Đế Nỗ rất nhanh không cho cậu cơ hội "Người hiểu rõ nhất hạng mục này chính là tớ, cậu không cần phải hỏi người khác ngoài tớ đâu."

La Tại Dân á khẩu không cãi lại nổi hắn nữa.

Cảm giác khi bắt nạt một người không giỏi về sinh học là tuyệt vời như thế này a haha.



Lý Đế Nỗ mở điện thoại di động nhận cuộc gọi tới của Phác Chì Thành "Ừ Chí Thành à."

"Anh, là em đây" Đầu bên kia là Chung Thần Lạc, xem chừng là nể nang La Tại Dân chứ một chút cũng không quan tâm tới lời của Lý Đế Nỗ "Chí Thành đang lái xe, bọn em sắp tới nơi rồi, tầm mười lăm phút nữa thôi."

Nha, thật là thờ ơ với Lý Đế Nỗ mà, lời nói của hắn không có chút giá trị nào hay sao? Đừng quên hắn là cổ đông lớn nhất ở đây đấy nhé.

"Hiện tại anh Tại Dân mới là lớn nhất." Chung Thần Lạc rất lạnh lùng nói "Hiện tại cổ đông lớn nhất là anh Tại Dân mới đúng. Trên danh nghĩa cá nhân hay trên danh nghĩa công ty cũng vậy."

"Chí Thành, Thần Lạc còn có Nhân Tuấn đều đem bán một chút cổ phần cho tớ." La Tại Dân dùng thanh âm nghe thì vô tội mà thực ra là vô số tội nói "Nói là quà kết hôn."

Hơn nữa La Tại Dân cũng là một phần trong thương vụ thu mua của La thị.

Lý Đế Nỗ nhìn lên trần nhà, rút ra một điếu thuốc để bình phục tâm tình, không nói chuyện với La Tại Dân nữa.

"Mấy đứa đến đây thì mua hộ anh một cái bánh ngọt đi." Lý Đế Nỗ vừa hút thuốc vừa nói tiếp.

"Hả?" Chung Thần Lạc nghe thấy yêu cầu cực kỳ vô lý này của Lý Đế Nỗ mà vô tình lộ ra âm vực siêu cao, nhưng mà Lý Đế Nỗ thì đã sớm quen với cái tiếng chói tai này từ nhiều năm rồi.

La Tại Dân ở bên cạnh nghe Lý Đế Nỗ nói thế liền ngập ngừng nói "Đế Nỗ à, không cần đâu." Lớn tuổi như vậy rồi, sinh nhật cũng không có cần phải có bánh ngọt gì đó.

Lý Đế Nỗ không nói gì, cũng không bày ra biểu tình gì, chỉ im lặng nhìn La Tại Dân.

Được rồi. La Tại Dân mím môi, nhìn thấy ánh mắt của hắn mà ngoan ngoãn im lặng cúi đầu.

Chung Thần Lạc ở đầu dây bên kia đã rối tới phát điên "Anh à, bây giờ là hai giờ sáng đấy, tụi em kiếm đâu ra bánh ngọt cho anh đây?"

"Tuỳ em thôi, cửa hàng tiện lợi mở 24/7 mua đại một cái cũng được." Lý Đế Nỗ nói.

Nếu như Lý Đế Nỗ đã nhất quyết muốn mua, La Tại Dân cũng không ngu mà bỏ qua phúc lợi của bản thân mình. Cậu tiến lại kéo kéo ống tay áo hắn thì thầm "Double chocolate nha Đế Nỗ."

Lý Đế Nỗ không khỏi bật cười yêu chiều, chiều theo cậu mà cũng bí mật nói tiếp "Ừm, đến cửa hàng ăn nhanh đi em, mua bánh double chocolate."



"Cái quái gì vậy?" Chung Thần Lạc nhìn điện thoại đã bị cúp máy, ngẩn người quay sang nhìn Phác Chí Thành đang ngồi bên cạnh cậu. Hai ông anh này hôm nay bị gì hả, sao cứ như lên đồng vậy ta?

"A" Phác Chí Thành đột nhiên vỗ vào tay lái một cái "Hôm nay, ồ quá mười hai giờ mất rồi, hôm qua, là sinh nhật của anh Tại Dân!"

Lý Đế Nỗ ngày hôm qua vì tập trung nghiên cứu quá lâu mà vô tình quên chuyện này đi mất.

Ngay cả chính chủ còn tự quên sinh nhật của bản thân đi, ngày cứ thế mà trôi qua.

"Đi thôi" Chung Thần Lạc bộ dạng rất đại gia tựa đầu vào cửa kính, lắc đầu phất tay nói "Đúng là không bao giờ hết lo được mà, chúng ta giúp anh ấy một chút."

Phác Chí Thành cũng lắc đầu thở dài nói "Thật sự hai ông anh này không bao giờ hết lo được đâu, lần trước gọi điện còn cãi nhau so chim cơ. Thực sự không hiểu, lớn đầu hết rồi mà....."

Ê khoan từ từ, so chim?

Chung Thần Lạc ngồi thẳng dậy nhìn Phác Chí Thành, giọng điệu có chút run rẩy "Như vậy không phải là bọn họ đã sớm nhìn qua cơ thể của nhau rồi hay sao? Làm sao anh Đế Nỗ không biết anh Tại Dân là Omega được cơ chứ?"

Phác Chí Thành nuốt một ngụm nước miếng, há miệng định nói gì đó thì Chung Thần Lạc lại nói tiếp, thanh âm mỗi lúc càng to hơn "Không lẽ là anh Tại Dân vì muốn kết hôn cùng anh Đế Nỗ mà giả danh Omega ư?"

Phác Chí Thành sửng sốt một chút, từ đầu cậu đã muốn hỏi rằng liệu có phải Lý Đế Nỗ đã sớm biết hết mọi chuyện, chỉ là từ trước tới nay cùng với La Tại Dân lừa gạt bọn họ.

Mà thôi.

Chung Thần Lạc khoát tay, liếc mắt ghét bỏ nhìn Phác Chí Thành "Thôi đừng, chuyện này không phải là chuyện để đùa."

Đúng, Lạc Lạc nói là đúng hết, mọi lời Lạc Lạc nói đều là thánh chỉ. Phác Chí Thành quả thực không hề có tiền đồ mà.

Chung Thần Lạc không biết lôi từ đâu ra một chiếc kính đen gọng tròn đeo vào, thần thần bí bí nói "Đến lúc chúng ta phải điều tra một chút rồi, Chí Thành à."

Phác Chí Thành bật cười một tiếng, híp mắt yêu chiều giơ tay xoa đầu Chung Thần Lạc.



Bởi vì nghe theo chuyện Lý Đế Nỗ sắp xếp nên lúc Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc tới nơi cũng đã hơn mười lăm phút sau. Cuối cùng không chỉ mua bánh ngọt mà còn một đống đồ thức ăn nhanh, cấp cho mỗi người trong phòng thí nghiệm một cái hamburger nữa cơ.

"Vì cái gì lại phải ăn fastfood hả anh?" Chung Thần Lạc một bên cắt bánh ngọt một bên hỏi Lý Đế Nỗ "Thật ra nếu anh muốn thì có thể hỏi anh Mã Khắc mà, hình như hôm nay anh Đông Hách có làm bánh ngọt đó á."

Lý Đế Nỗ cười tủm tỉm đón lấy miếng bánh phủ đầy socola, chuẩn bị đưa lại cho con người đang bận rộn với điện thoại và một đống giấy tờ ngồi đầu kia.

"Trước đây bọn anh ở thư viện học cùng nhau, đến lúc giật mình mới phát hiện ra trời đã khuya rồi, Tại Dân thì muốn mua đồ ăn về nhà ăn tối mà lúc đó chỉ còn có cửa hàng đồ ăn nhanh là còn mở cửa mà thôi." Lý Đế Nỗ giải thích.

"Anh Tại Dân thích ăn đồ ngọt sao ạ?" Chung Thần Lạc có điểm kinh ngạc hỏi.

Cái ý nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu Chung Thần Lạc mãi, nam nhân không thích ăn dâu tây cũng không uống sữa mà lại thích ăn ngọt? Thật tò mò.

Chung Thần Lạc bắt đầu hoài nghi La Tại Dân thực sự là một Omega,

chỉ là duy trì uống cà phê cự tuyệt dâu tây và sữa là cách để cố gắng giống một Alpha mà thôi. Cậu chàng đột nhiên quay lại nhìn La Tại Dân với ánh mắt vừa đồng cảm vừa đau lòng.

Ánh mắt của cậu mãnh liệt quá hay sao mà La Tại Dân cũng cảm nhận được, ngẩng mắt lên liền thấy Chung Thần Lạc như con cún nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, không khỏi hất đầu hỏi Lý Đế Nỗ "Ủa em dâu của cậu làm sao thế hả?"

Lý Đế Nỗ lắc đầu nhún vai tỏ vẻ không biết.



"Jeno à, cậu lại đây một chút đi." La Tại Dân lại cúi đầu gọi hắn. Nhìn thấy một miếng bánh được chìa ra trước mặt, La Tại Dân mới ngẩng đầu lên bối rối nói "Cậu có thể mô tả sự khác biệt giữa các chất chặn và chất ức chế một cách chính xác và rõ ràng cho tớ nghe được không?"

La Tại Dân có thể nào không biết được cơ chứ, bọn họ đã cùng nhau lâu dài như vậy, cậu chỉ là đang lo lắng và muốn xác nhận lại mà thôi. Lý Đế Nỗ vỗ vỗ vai cậu, ngồi xổm xuống trước mặt cậu đút bánh, đồng thời cố gắng sắp xếp ngôn ngữ để giảng giải cho cậu hiểu.

"Tại Dân à, chắc hẳn cậu sẽ hiểu nguyên lý hoạt động của chất ức chế rồi ha. Tác dụng của chúng là làm ức chế các tuyến thể tiết ra các tin tức tố, do đó khiến con người ta mất đi mùi pheromone, ngăn được việc động tình lại. Việc này giống như là đang gây tê tuyến thể, ngăn cho tuyến thể không hoạt động được ý. Sau khi cắt đứt kết nối giữa tuyến thể và vùng não sau, các hoocmon được truyền đến tuyến thể nhưng không thể tổng hợp lại được. Đây cũng là lý do gây ra sự buồn nôn sau khi sử dụng thuốc ức chế là vì vậy. Nếu sử dụng thuốc ức chế quá lâu dài thì sẽ khiến tuyến thể phải gánh chịu quá mức mà hỏng luôn toàn bộ."

La Tại Dân vừa há miệng nhận bánh ngọt mà hắn đút cho vừa chớp chớp mắt chăm chú nghe mọi lời hắn nói.

Không giống như đang giải thích mà thanh âm của Lý Đế Nỗ lúc này dịu dàng như thể đang giúp La Tại Dân trấn an, bình tĩnh vỗ về cậu.

"Chất chặn thì có chức năng ngăn chặn cơ quan vomeronasal (*). Pheromone hay còn gọi là "tin tức tố, chất kích thích" mà con người sở hữu, thuốc chặn giúp ngăn chặn việc kích thích pheromone phát ra, làm cho cơ quan vomeronasal trở nên ít nhạy cảm hơn với pheromone, tác dụng kích thích của pheromone sẽ biến mất trong quá trình "ngửi". Nó sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của tuyến thể mà chỉ biến pheromone thành một thứ "mùi" mà thôi."

(*) cơ quan vomeronasal: nằm gần mũi, có chức năng chuyển tải tín hiệu hóa chất trực tiếp đến trung tâm chính trong não bộ.

Lý Đế Nỗ nói xong liền cười cười nhìn La Tại Dân hỏi "Sao, cậu hiểu rồi chứ?"

"Ừ" La Tại Dân lại muốn rơi vào trầm tĩnh, vỗ vỗ tay hắn hỏi tiếp "Nếu vậy có thể nói rằng chất ức chế chỉ hữu hiệu đối với Alpha và Omega, còn chất chặn thì có hiệu quả với cả ba giới tính, đúng không Jeno?"

Sự khác biệt giữa Beta và hai giới tính còn lại chính là tuyến thể của bọn họ đã bị thoái hoá và không thể phát triển, do đó Beta không có pheromone, cũng không có kì phát tình, nhưng Beta vẫn bị ảnh hưởng bởi pheromone. Cơ quan vomeronasal của họ không thể xử lý được những pheromone quá nặng, đặc biệt là những Beta nào có cơ quan này không phát triển một cách đầy đủ.

"Giảm độ nhạy cảm của cơ quan vomeronasal với pheromone đi mà không gây ảnh hưởng tới khứu giác." Lý Đế Nỗ cau mày suy nghĩ "Ừ, cũng có thể là nói như vậy đi."

"Tuyến thể nhân tạo suy cho cùng vẫn không phải là tuyến thể thực sự, sau tất cả, nếu như không được kích thích thì nó cũng không thể tổng hợp được pheromone." Lý Đế Nố ghé sát lại bên tai cậu thì thầm "Vậy nên Tại Dân cậu cũng không cần vất vả lao lực thế đâu."

La Tại Dân không nói chuyện, ăn hết một nửa cái bánh rồi mới bĩu môi giật thìa lại xúc một miếng to hướng Lý Đế Nỗ "A" một tiếng. Lý Đế Nỗ cũng không cản cậu, ngoan ngoãn "A" thật to rồi ăn bánh ngon lành.

La Tại Dân lập tức cười híp mắt, ngậm lấy thìa còn dính lại chút bánh cười cười nói "Đế Nỗ của tớ ngoan quá."

Ở bên cạnh Chung Thần Lạc thì vui vẻ còn Phác Chí Thành thì tái mặt nhìn hai người bọn họ, Chung Thần Lạc cũng học theo hướng Phác Chí Thành nói "Hamster à, há miệng ra nào "A"."

Hai má của Phác Chí Thành phồng lên phụng phiu, thực sự trông rất giống một con hamster.



Bọn họ cẩn thận tỉ mỉ đem thuốc thử đã được nghiên cứu trong nhiều năm này phát triển thành một câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn.

La Tại Dân chăm chút ăn mặc, tóc màu nâu sẫm phủ xuống trước trán, hàng lông mi dài như lá liễu rủ xuống, hai tay khoanh trước ngực. Lúc cười rộ lên trông bảy phần ôn nhu ba phần bất an, thật giống một Omega, một chú thỏ nhỏ đang khép mình run sợ.

Người chủ trì là một Alpha, nhìn thấy bộ dạng cậu như thế cũng không khỏi nhẹ giọng hơn nói "Nghe nói ngài Lý Đế Nỗ đây nghiên cứu về thuốc chặn nhằm mục đích là bảo vệ cậu La đây sao?"

La Tại Dân nắm chặt hai tay, cười ngượng một chút rồi sau đó mới ngẩng đầu mỉm cười đầy ngọt ngào rạng rỡ "A, Đế Nỗ a....Ừm đúng rồi, là Đế Nỗ....."



Lý Đế Nỗ tắt TV, xoay người nhìn La Tại Dân đang ngồi bắt chéo chân, liên tục cho cơm chiên vào miệng nhai. Khuôn mặt tuấn tú của cậu đang trông rất méo mó kì dị, trông cậu cũng không có vẻ như là biết cách sử dụng khuông mặt mình hợp lý.

Tại sao có thể diễn giỏi như vậy được chứ? Lý Đế Nỗ hoài nghi có phải năm đó La Tại Dân đi học một khoá diễn xuất hay không.

Vị kia đang vô cùng thích thú xem hình ảnh Omega của bản thân, bỗng dưng bị tắt màn hình khiến cậu thập phần bất mãn "Cậu đang làm gì vậy hả Jeno?"

"Làm sao cậu có thể diễn giỏi như vậy được chứ?" Lý Đế Nỗ khoanh tay dựa vào một bên ghế nói "Nói đi, có phải cậu lén đi học diễn xuất đúng không?"

La Tại Dân ở một bên chỉ mỉm cười.

"Tớ rất hiểu Omega." La Tại Dân cúi đầu chọc chọc miếng trứng trong bát cơm "Cậu không biết điều này hay sao?"

"Không phải thế." Lý Đế Nỗ nhớ lại nụ cười lúc đó của La Tại Dân, không phải là Omega, mà là nụ cười đó giống như hắn và cậu thực sự yêu nhau. Kỹ năng diễn xuất của La Tại Dân cũng tốt quá đi, cậu là một Alpha kia mà, không phải sao?

Tuy rằng La Tại Dân là giả bộ giống Omega, nhưng nói đi nói lại thì cậu ấy vẫn là một Alpha mà thôi.

Lý Đế Nỗ mở miệng nhưng lại nói một lý do khác "Lúc cậu nói cậu không thể chịu nổi pheromone của Alpha rồi tớ vì thế mà thấy đau lòng, chạy đi nghiên cứu, trông cứ là lạ sao ấy."

La Tại Dân hiểu rõ, giơ tay vỗ vỗ vai hắn nói "Này nha, lấy chuyện tình yêu ra để lấp liếm, không phải sẽ dễ gạt người hơn hay sao?"

"Một khi ta đã yêu thì đầu óc cũng không còn lý trí nữa, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm." La Tại Dân tựa vào ghế sofa nói "Công chúng chính là thích những chuyện tình như thế, họ sẽ không còn quan tâm chân tướng thật sự là gì đâu."

La Tại Dân đem đĩa bỏ lại trên bàn, lại dựa người ra sau nhưng lúc này không phải là ghế nữa mà là một cánh tay của Lý Đế Nỗ.

"Đem chuyện cũ kể cho mọi người nghe, tận lực che giấu đi nỗi đau mà tớ phải chịu đựng." La Tại Dân so sánh "Giống như là dùng đường bọc bên ngoài một viên thuốc đắng vậy."

"Phải mở rộng được thị trường càng nhiều càng tốt." La Tại Dân mơ hồ nhìn khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của mình trên TV, cảm thán nói "Phải khiến cho càng nhiều người mua nó mới được."

Lý Đế Nỗ nhún nhún vai nói "Đó là chuyện của công ty các cậu."

"Này nha" La Tại Dân cựa quậy trong lòng Lý Đế Nỗ, giơ con gấu bông lên giả làm micro phỏng vấn hắn "Chỉ còn vài ngày nữa là cậu sẽ kết hôn với tớ rồi, ngài Đế Nỗ, cậu có muốn phát biểu tâm tình một chút không?"

"Cảm nghĩ của tớ chính là, ngài La Tại Dân đây thực sự rất bướng bỉnh." Lý Đế Nỗ gục đầu vào vai cậu, vừa cười tủm tỉm vừa nói.



"La Thịnh Tú rút cục cũng chỉ là một Omega mà thôi, sao nó lại dám kiêu ngạo như vậy cơ chứ?" Một cổ đông của La thị nói, xét về mặt huyết thống thì ông ta cũng có thể coi là ông chú họ hàng xa của La Thịnh Tú.

"Gần đây gần như hơn một nửa ban giám đốc đã bị nó thu phục, cơ hồ đều bán đi không ít số cổ phần của mình." Một Alpha khác chen vào nói tiếp "Chỉ là Omega ranh con mà thôi."

"Nhưng cậu bấy lâu nay đều thất bại, nếu như không phải có tôi đảm bảo thì cậu đã sớm bị sa thải rồi đấy."

"Đến cả Omega mà còn không kiểm soát được, đồ phế vật."

Người đàn ông phun ra hai câu xong lại nói tiếp "Chỉ tiếc là nó đã bị đánh dấu, không thể dễ dàng bị khuất phục được nữa. Khoan đã, mà cậu có chắc là nó bị đánh dấu rồi chưa?"

Alpha kia nghĩ nghĩ nói "Lúc đó bị tôi ép buộc thì chỉ có mùi pheromone của cậu ta thoát ra, hoàn toàn không có một mùi nào khác nữa."

Hắn ta thật ra có ngửi thấy cả mùi bạc hà, nhưng La Tại Dân hút thuốc lá có vị bạc hà, chuyện này cả công ty đều biết. Trên người cậu có mùi bạc hà, văn phòng cũng tràn ngập mùi này nên Alpha kia không có suy nghĩ gì nhiều.

Lúc sau có nghe Lý Đế Nỗ nói, đó là vì khi đó La Tại Dân bị ép buộc mà thôi, làm gì có chuyện Omega đã bị đánh dấu lại tiến vào kì phát tình khi ngửi thấy mùi của một Alpha khác không phải bạn đời của mình cơ chứ?

"Ha, tôi hiểu rồi." Người đàn ông vuốt vuốt cằm nói "Đã tới lúc dạy cho nó một bài học mới được."

"Omega quả nhiên vẫn là tốt nhất. Một khi cậu đã đánh dấu nó, thì nhất định nó sẽ không thể thoát nổi lòng bàn tay của cậu đâu." Người đàn ông vỗ vỗ vai Alpha kia "Tôi đã nói như vậy, cậu nhất định phải cố mà nhớ lấy."

Alpha kia cúi đầu nở nụ cười "Vâng, cảm ơn ngài đã chỉ bảo."

"Haha" Người đàn ông kia bật cười haha "La thị rất rộng lớn, người mang họ La cũng rất nhiều, nhưng La thị tiểu công tử La Thịnh Tú thì chỉ có một mà thôi, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com