TruyenHHH.com

Nomin Mua Yeu Em

"Tại Dân."

"Dạ."

La Tại Dân ngẩng đầu lên từ bát cơm, đôi mắt trong veo soi được hình bóng mẹ ngồi đối diện.

"Học ở trường vẫn tốt chứ? Có vấn đề gì không?"

"Dạ không."

"Ừm."

Không khí bàn ăn lại chìm vào yên lặng, gia đình La Tại Dân không hay nói chuyện trong lúc ăn cơm nên dần dà việc này đã chuyển thành thói quen trên bàn ăn của cậu. Nhưng nếu như hiện tại người bên cạnh là Lý Đế Nỗ, anh luôn làm trò trong lúc ăn cơm, trò dính rong biển lên cằm được Lý Đông Hách bày cho.

La Tại Dân dặn mãi là không được lấy đồ ăn ra nghịch như vậy, Lý Đế Nỗ cũng chỉ gật đầu qua loa rồi lại chứng nào tật nấy. La Tại Dân hỏi anh sao cứ nghịch ngợm trong lúc ăn thế, Lý Đế Nỗ chỉ đơn giản nói rằng.

"Tại vì cậu sẽ cười."

Mắt thấy khoé môi La Tại Dân cứ nhếch lên không tài nào hạ xuống nổi, bố liền hắng giọng, gõ gõ đôi đũa vào thành bát. Tiếng động thu hút sự chú ý của La Tại Dân, cậu nhanh chóng thu nụ cười xuống.

"Có phải con vẫn tiếp tục với thằng bé kia không?"

"Vâng." La Tại Dân khó khăn mở miệng, từ trước tới giờ bố vẫn chưa chấp nhận sự thật con mình đồng tính. Vốn dĩ nhà chỉ có một đứa con trai, người làm con trưởng như bố cậu khó thích nghi kịp.

Dù La Tại Dân có học giỏi đến như nào, dù sau này cậu có kiếm được nhiều tiền ra sao, họ hàng cũng sẽ vẫn mạt sát cậu mỗi lần tụ họp, sẽ đều có những tiếng xì xào, không ít thì nhiều lọt vào tai La Tại Dân và cả bố.

"Bấy lâu qua yêu đương linh tinh vậy là đủ rồi. Ra trường kiếm bạn gái đi, rồi nhanh chóng kết hôn."

La Tại Dân nghe được tiếng thở dài trong câu nói người đối diện, đỉnh đầu lại càng cúi xuống.

"Con không muốn."

Năm cậu lấy hết can đảm nói ra chuyện tày đình với gia đình, bố đã đánh cậu nhiều đến mức mẹ phải quỳ xuống xin ông đừng đánh nữa.

Đêm hè năm 15 tuổi của La Tại Dân, cả gia đình khóc.

"La Tại Dân." Mẹ cậu cất giọng gọi, đôi mắt bà đã nhiều vết chân chim, mí mắt đã sụp dần, tuổi già ngày càng hiện rõ. Thấy được nét buồn trên gương mặt mẹ, La Tại Dân bình thản nói.

"Con không yêu con gái, bố đừng nói chuyện này nữa." La Tại Dân không nhìn nữa, tay cậu gắp miếng rau xào cho vào miệng dù vị giác chẳng còn cảm nhận được bao nhiêu.

"Đừng có cãi! Bố nói con phải nghe!" Tiếng bát thuỷ tinh đập lên bàn mang cảm giác chói tai, ông gác đũa bên cạnh đĩa rau xào La Tại Dân vừa gắp, giọng nói đầy bực bội.

"Con không muốn nghe nữa. Con đã nói chuyện này rất nhiều lần rồi."

Tranh cãi nổ ra, La Tại Dân một câu to tiếng bố cậu một câu gào lên. Bố đã bực tới mức giơ tay tát vào mặt cậu 2 cái, La Tại Dân nhịn đau cãi lại, mặc kệ gò má đỏ ửng và sự ngăn cản của mẹ. Hai người lời qua tiếng lại cho đến khi La Tại Dân đẩy ghế ra rồi bỏ lên phòng, cậu mới thật sự thở dài mệt mỏi tựa lưng vào tường.

Cậu nhớ Lý Đế Nỗ quá...

La Tại Dân với tay lấy điện thoại đang sạc pin ở thành giường, nhắn ba chữ cho Lý Đế Nỗ rồi lục quần áo đi tắm.

La Tại Dân mặc áo thun trắng quần đùi bước ra từ phòng tắm, nhảy lên giường tìm điện thoại rồi lại mím môi vì chưa thấy hồi âm từ Lý Đế Nỗ.

Tết này rất nhiều bài tập, La Tại Dân trong lúc chờ quần áo giặt thì tranh thủ lấy máy tính ra duyệt lại bài. Trong lòng vẫn canh cánh Lý Đế Nỗ sao vẫn chưa trả lời cậu, tay nhấn phím lại càng mạnh bạo hơn.

Một tiếng hơn sau vẫn chưa thấy ai hồi âm, La Tại Dân hoảng loạn cực kì. Gọi đến chục cuộc nhưng không thấy Lý Đế Nỗ bắt máy, cậu nhắn tin rất nhiều, nội dung chỉ xoay quanh cậu đang ở đâu, cậu có sao không.

La Tại Dân rơm rớm nước mắt vì không liên lạc được cho Lý Đế Nỗ. Anh chưa bao giờ để cậu chờ quá hai phút, trả lời tin nhắn lúc nào cũng rất nhanh.

Đột nhiên biến mất như vậy, hại cho La Tại Dân đại não trống rỗng, trái tim liền như bị ai bóp nghẹt, tứ chi co quắp vì sợ hãi, từng trống đập liên hồi bên lồng ngực trái.

La Tại Dân sợ nhất là Lý Đế Nỗ xảy ra chuyện, anh hậu đậu lại còn hay bị thương, La Tại Dân dắt anh xuống phòng y tế nhiều đến mức y tá lần nào gặp cũng đều hỏi Lý Đế Nỗ hôm nay ông tướng lại va vào đâu.

La Tại Dân thật sự đã có suy nghĩ sẽ đặt xe lên thành phố của Lý Đế Nỗ ngay trong đêm nay nếu như điện thoại không hiển thị cuộc gọi từ anh. Cậu gấp rút ấn nút trả lời rồi cất tiếng nói gần như vỡ vụn.

"Cậu đã ở đâu vậy?"

"Dân ơi."

"Cậu có biết tớ đã lo đến như nào không?"

"Dân ơi."

"Cậu đi đâu mà không nói cho tớ một tiếng?"

"Dân ơi."

"Tớ đã tưởng... đã tưởng cậu gặp chuyện đấy Đế Nỗ." Tiếng nói ngắt quãng từ đầu dây bên kia dẫn đến thính giác của Đế Nỗ, làm anh dấy lên cảm giác tội lỗi cùng chua xót trong lòng.

"Dân ơi."

"Đừng gọi tên tớ nữa và giải thích cho tớ đi đồ tồi!" La Tại Dân gần như hét lên bất lực khi những câu hỏi dồn dập của cậu chỉ được đáp lại bởi tiếng gọi nỉ non của Đế Nỗ. Rằng anh sẽ vụt mất bàn tay của cậu ngay lập tức nếu không cất tiếng gọi tên để giữ cậu lại.

"Tớ ở ngoài."

"Hả?"

"Tớ ở ngoài, lạnh quá. Cậu xuống ôm tớ được không?"

Ngẩn ngơ một lúc lâu, La Tại Dân mới giật mình ngó qua cửa sổ ban công.

Lý Đế Nỗ đứng dưới cột đèn đường, mắt vẫn nhìn lên phòng cậu như đợi người có mái tóc nâu mà anh thường xuyên hôn lên mỗi khi cậu giận dỗi nhìn thấy anh.

Mười hai giờ đêm, La Tại Dân mở cổng chạy ra, lao vào vòng tay Lý Đế Nỗ. Hít lấy mùi nước hoa nam tính cùng hơi lạnh do dư vị mùa đông rải lên khắp quần áo anh, cậu chôn mặt vào cổ anh, hai tay gắt gao ôm chặt lấy dù hai người mới chỉ xa nhau chưa tròn 24 tiếng.

Lý Đế Nỗ nâng mặt La Tại Dân lên, anh nhẹ nhàng hạ môi hôn lên khắp gương mặt của cậu, đặc biệt dừng lại ở chỗ đôi môi mà anh ngày nào cũng nhung nhớ.

Hơi lạnh bao phủ lấy hai người, La Tại Dân rùng mình, lúc ấy cậu mới nhớ ra bản thân chưa mặc áo khoác mà đã chạy xuống. Trên người là áo thun quần đùi, nỗi niềm ao ước được gặp Lý Đế Nỗ đã khiến cậu quên mất cơ thể mình còn đang mặc đồ ngủ.

Lý Đế Nỗ trợn tròn mắt đẩy La Tại Dân ra, rồi lại gấp gáp ôm chặt lấy. Anh cởi áo khoác ngoài rồi mặc cho cậu, La Tại Dân mặc áo phao to, nhìn hệt như con mèo bị chôn vùi trong đống tuyết. Hai chiếc má Lý Đế Nỗ cực kì yêu thích mỗi lần nhìn cậu nói chuyện, được đeo thêm khăn quàng cổ của anh liền dâng thành hai chiếc bánh bao nhỏ.

Cho đến khi Lý Đế Nỗ đưa áo khoác rồi nhường khăn quàng cổ cùng găng tay cho La Tại Dân, anh chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt lộ ra ngoài.

"Ấm hơn chưa?"

La Tại Dân gật đầu sau khi nghe Lý Đế Nỗ hỏi. Nhưng rồi liền giơ tay đấm vào bụng anh một quyền, không đau nhưng chắc chắn sẽ khiến Lý Đế Nỗ nhớ mãi.

"Cậu xấu lắm. Cậu biết tớ đã lo lắm không hả? Nhắn tin tớ đang đến nhà cậu đây thì tốn sức lắm hay sao? Cậu có biết nãy tim tớ như muốn nhảy ra khỏi ngực không vậy? Cậu có biết tớ đã nhắn cho cậu bao nhiêu tin không? Cậu có b-"

Lý Đế Nỗ biết mình sai, anh muốn giải thích nhưng La Tại Dân không sao dừng lại được câu từ trách móc kia. Anh hôn cậu để cậu bình tĩnh lại. La Tại Dân đánh mình cũng không sao, em ấy lo lắng nên cáu giận là chuyện bình thường.

"Tớ xin lỗi. Tớ ngủ quên trên xe, điện thoại bật không làm phiền nên không nghe được cậu gọi. Tớ cũng sợ khi nhìn thấy hàng đống tin nhắn của cậu, cậu gọi cho tớ bao nhiêu cuộc, nhắn cho tớ bao nhiêu tin tớ đều đọc hết rồi."

"...." La Tại Dân không nói gì nữa, khoé mắt ửng hồng vì nhớ lại cảm giác bản thân như chới với ở sát bờ vực, cậu như muốn rơi xuống nếu Lý Đế Nỗ không gọi cho cậu ngay lúc ấy.

"Cậu nhắn nhớ tớ. Tớ nghĩ ngay cậu có chuyện nên đặt luôn xe tới đây. Tớ biết Dân của tớ sẽ không nhắn cụt lủn một câu mà kèm theo đó là rất nhiều những câu linh tinh đằng sau, thi thoảng sẽ thêm kí hiệu emoji kì quặc chả liên quan gì đến cuộc trò chuyện của chúng mình. Tớ định để việc này làm bất ngờ mà ai ngờ lại ngủ quên mất. Chiều nay Chí Thành phiền tớ quá, tớ ngủ không được nên lên xe là ngủ luôn. Tớ xin lỗi cậu nhiều lắm, tớ làm cậu lo lắng, tớ sai rồi. Dân đừng buồn nữa, nhé?"

Thanh âm dỗ dành như có như không cọ vào tim của La Tại Dân, trong lòng cậu mềm nhũn, cảm giác tủi thân cùng buồn bã nổi dậy. La Tại Dân xị mặt không nhìn Lý Đế Nỗ nữa.

"Tớ xin lỗi mà, tớ sai rồi, sai lắm luôn."

La Tại Dân càng cúi mặt sâu hơn khi Lý Đế Nỗ cố nâng mặt cậu lên, cậu không muốn bản thân yếu đuối đến mức gặp chuyện gì cũng có thể rơi nước mắt được. Từ khi yêu Lý Đế Nỗ, cậu nhạy cảm hơn bình thường, những chuyện liên quan đến Lý Đế Nỗ đều có thể chọc cho cậu khóc như mưa lũ.

Không còn cách nào để nhìn được mặt La Tại Dân, Lý Đế Nỗ đành bày ra kế hoạch cuối. Anh quỳ gối xuống trước mặt La Tại Dân làm cậu hốt hoảng ngồi thụp xuống, mắt đối mắt với Lý Đế Nỗ. Nước mắt cố kìm nén nãy giờ liền đua nhau chạy xuống, La Tại Dân cố cắn môi để cảm giác đau đớn ngăn cho nước mắt trào ra.

Sợ La Tại Dân bị đau, Lý Đế Nỗ gỡ hai cánh môi cậu ra, tay mân mê xoa chỗ hàm răng cậu vừa đè lên. Tay còn lại lau nơi khoé mắt cậu giọt nước mắt nóng hổi, miệng dỗ dành từng câu ngọt ngào như nói chuyện với trẻ con, là muốn đối xử với La Tại Dân bằng mọi sự dịu dàng anh có.

Mũi La Tại Dân đỏ ửng, khoé mắt phiếm hồng, trong họng nấc lên vài tiếng khe khẽ khiến người khác nhìn vào liền nghĩ cậu vừa bị bắt nạt.

Lý Đế Nỗ hết xin lỗi rồi thơm tay dỗ dành La Tại Dân, nãy giờ vẫn giữ nguyên tư thế một chân quỳ xuống.

Mãi cho đến khi La Tại Dân rời khỏi hõm cổ của Lý Đế Nỗ, cậu khe khẽ nói.

"Cậu lạnh không?"

"Tớ không."

"Cậu đứng lên đi, mình vào nhà được không? Tớ lạnh quá."

La Tại Dân kéo Lý Đế Nỗ vào nhà, nhẹ nhàng khoá cửa rồi lén lút đưa Lý Đế Nỗ qua phòng mình.

Bên cạnh La Tại Dân, Lý Đế Nỗ không kiểm soát được hành động. Tay đặt lên eo cậu bấu lấy vùng bụng nhiều thịt mà anh luôn doạ không được bỏ nó đi, nếu bỏ đi anh sẽ buồn.

"Nãy giống cầu hôn nhỉ?"

"Cậu tính cầu hôn tớ à?"

"Ừ."

La Tại Dân khựng lại ở cửa phòng rồi quay lại, Lý Đế Nỗ thông qua ánh sáng nhỏ dưới lầu hắt lên, nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của La Tại Dân có sự rung động nhẹ.

Sau rất nhiều tiếng kim đồng hồ điểm qua mà vẫn chưa ai mở lời, La Tại Dân chỉ nhẹ khoác tay lên cổ anh khiến Lý Đế Nỗ hoàn toàn quên mất đi thực tại rằng cả hai đang ở ngoài mà hôn lấy cậu.

Trong khoảnh khắc cùng nhau ấy, Lý Đế Nỗ nghe được tiếng cười khúc khích của La Tại Dân cùng câu nói mà sau này anh sẽ phải mất cả đời để quên.

"Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé."


...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com