Nomin Love Like Daisies
'Baby, take my handI want you to be my husband'Cause you're my Iron ManAnd I love you 3000Baby, take a chance'Cause I want this to be somethingStraight out of a Hollywood movieI see you standing thereIn your hulk outerwearAnd all I can thinkIs where is the ring'Cause I know you wanna askScared the moment will passI can see it in your eyesJust take me by surpriseAnd all my friends they tell me they seeYou're planning to get on one knee
But I want it to be out of the blueSo make sure I have no clueWhen you ask'I Love You 300_Stephanie Poetri. ♡♡♡ SM High School Academy có lẽ là ước mơ xa xỉ mà biết bao học viên của Đại Hàn dân quốc này hướng tới. Nơi đây không chỉ đơn thuần là một ngôi trường trung học mang tầm cỡ quốc gia với chất lượng giáo dục luôn thuộc top đầu mà còn là nơi nuôi dưỡng biết bao hoài bão, đam mê của tuổi trẻ. Trong suốt 33 năm thành lập và phát triển, SM chưa bao giờ khiến người ta phải thất vọng vì những gì mình làm và đạt được. Từ một ngôi trường mái ngói xập xệ của những năm 89, SM hiện tại đã trở thành ngôi trường đứng đầu trong top ba trường trung học lớn nhất cả nước, không biết đã bao thế hệ nhân tài bước ra từ ngôi trường danh giá bậc nhất này. Ánh hào quang rực rỡ từ họ chính là niềm thôi thúc không thôi, là nguồn động lực để cố gắng không ngừng nghỉ của biết bao học viên muốn được một lần bước chân vào cái nơi được mệnh danh là thiên đường của những giấc mơ này.Cứ đến tháng Sáu hằng năm, SM sẽ tổ chức thi tuyển sinh vào lớp Mười. Bên cạnh những môn văn hóa cơ bản như Toán, Văn, Anh, thì còn tuyển thẳng dựa trên những môn năng khiếu khác như nhảy múa, ca hát, thể thao v.v... Nhưng muốn thi vào được SM chưa bao giờ là điều dễ dàng. Điểm chuẩn luôn cao ngất ngưởng, gần như là ngôi trường có điểm đầu vào cao nhất cả nước. Chính vì vậy, có rất nhiều học viên phải lựa chọn phương pháp an toàn hơn, đó là thi vào nhờ năng khiếu. Nhưng nước đi này cũng không mấy an toàn khi tiêu chí tuyển thẳng của SM đề ra quá khó khăn: thứ nhất, phải có giải cấp khu vực, thứ hai, phải có sự công nhận của mọi người và cuối cùng, phải tự chứng minh năng lực của bản thân khi đứng trước mặt hội đồng đánh giá của nhà trường- bao gồm các chuyên gia thanh nhạc, huấn luyện viên vũ đạo, huấn luyện viên của các đội tuyển thể thao chuyên nghiệp v.v...Tuy khó nhằn là vậy nhưng vẫn có những người xuất chúng đến mức lọt vào tầm ngắm của SM, khiến nhà trường phải hạ mình gửi thư mời họ đến nhập học mà không cần trải qua bất kỳ vòng tuyển chọn nào hết. Tính đến thời điểm hiện tại, mới chỉ có hai người được nhận sự ưu ái đặc biệt ấy- đó là Lee Taeyong lớp 12A-2 và Đổng Tư Thành, hay còn gọi là Winwin lớp 11A-6.Và sắp tới con số ấy sẽ tăng lên là ba khi có sự xuất hiện của một cái tên được mệnh danh là thiên tài piano khi chỉ mới tròn mười lăm tuổi- Na Jaemin, đứa trẻ đến từ Jeonju.Cậu nhanh chóng trở thành đề tài được bàn tán sôi nổi mỗi giờ giải lao ở canteen của các học viên, a số họ đều tỏ ý tò mò về cậu nhóc thiên tài piano này. Và với một con người có sẵn trong mình bản tính tò mò đam mê hóng chuyện thì Lee Donghyuck không thể bỏ qua được, cậu nhanh chóng nắm bắt được những thông tin cơ bản của cái người tên Na Jaemin kia. "Lee Jeno, cậu sẽ không thể tin được những gì mình vừa đi nghe ngóng đâu."Lee Donghyuck ngồi xuống trước mặt cậu trai đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Phải, đó là Lee Jeno, thủ khoa đầu vào năm nay với số điểm suýt đạt tuyệt đối. Anh chàng thông minh này thường xuyên được lên confession của trường vì không những học hành xuất sắc, là thành viên cốt cán của đội tuyển bắn cung mà còn là vì ngoại hình quá đỗi hoàn hảo. Gương mặt Lee Jeno như chàng hoàng tử bước ra từ trong cổ tích khi mọi đường nét trên khuôn mặt ấy đều toát lên vẻ vương giả mà nam tính khó cưỡng. Từ sống mũi cao như muốn xuyên thẳng vào trái tim các thiếu nữ đến nốt ruồi lệ dưới đôi mắt cười dịu dàng như chú cún samoyed. 'Hoàn hảo' là tính từ duy nhất có thể miêu tả chính xác con người này. Đến người bạn nối khố của cậu là Lee Donghyuck dù đã quá quen với gương mặt ấy cũng không thôi cảm thán. Sự ưu ái mà ông trời dành cho cậu quả là thứ khiến người ta phải ganh tị.Nhưng Lee Jeno có một điểm trừ...Đó là cậu rất nhạt nhẽo, và thường không quan tâm chú ý đến mọi thứ xung quanh, kể cả khi điều đó có nổi bật đến mức nào."Cậu biết câu trả lời mà Hyuck, mình không quan tâm đâu."Lee Jeno không thèm rời mắt khỏi màn hình điện thoại mà trả lời Donghyuck. Bộ dạng thờ ơ như thể cái người tên Na Jaemin kia chuyển đến đâu chứ không phải chuyển đến ngôi trường này vậy. Lee Donghyuck bất lực đỡ trán. Thôi được rồi, một tên mọt sách nghiện game nghiện vận động như bạn thân cậu làm sao mà để ý đến mấy việc như này cơ chứ. Nhưng dù sao Donghyuck cũng cần một người để nhiều chuyện, mà Lee Jeno vừa hay lại quá hợp ý cậu đi.Mặc kệ thái độ bất quan tâm cả thế giới của Lee Jeno, Lee Donghyuck vẫn đặt khay thức ăn trước mặt, ngồi xuống và bắt đầu kể lại tất tần tật những gì mình đã hóng hớt được từ các anh chị của Hội học sinh."Na Jaemin đó thật sự rất có tiếng tăm trong giới nhạc cổ điển đấy. Tiền bối Yerim và tiền bối Chaeyoung xác nhận rằng cậu ta đã học chơi piano theo ý nguyện của ông nội là kể từ khi lên ba rồi. Mười tuổi đã giành ngôi quán quân của Worldwide Steinway Youth Piano Competition, mười hai tuổi một mình sang Pháp và theo học một giảng viên rất nổi tiếng của Nhạc viện Paris. Ở bên đó, Na Jaemin giành được vô số giải thưởng về đàn piano, mà nổi bật nhất chính là danh hiệu Á quân cuộc thi Amateurs.""Và gia thế của Na Jaemin cũng không phải dạng tầm thường đâu! Ông nội cậu ta- Na Bongsik trước kia là một trong hai pianist huyền thoại của Hàn Quốc, đại diện cho nước ta tham gia Frédéric Chopin, đáng tiếc rằng năm đó vì chấn thương ở cổ tay nên ông đã phải rút lui khỏi cuộc thi. Hiện tại nhà họ Na đã thành lập và quản lý một tập đoàn riêng lẻ tên là DAL, viết tắt của cụm từ Dream Always Live- giấc mơ luôn tồn tại."Lee Donghyuck nói không ngơi nghỉ. Kì thực, chỉ nghe qua thôi cũng đủ thấy Na Jaemin là con người ưu tú đến nhường nào rồi, Lee Jeno thầm nghĩ. Mới mười hai đã có đủ bản lĩnh để tự mình sang Pháp và trở về với đầy những chiến tích vinh quang, đó quả là một người đáng nể phục. "Không biết tướng mạo của cậu ấy sẽ ra sao nhỉ..."Cậu lẩm bẩm trong miệng. Quả thật là rất tò mò, liệu Na Jaemin có giống như cậu, đeo một cặp kính cận to sụ hay mang dáng vẻ bad boy bất cần đời như đàn anh Lee Minhyung khoá trên đây? ♡♡♡Giữa căn phòng trắng xoá, ánh nắng sớm mai nhẹ nhàng hắt lên gương mặt của chủ nhân căn phòng, mái đầu nâu hạt dẻ đang rúc mình trong chiếc chăn bông ấm áp kia lười biếng vươn tay tắt báo thức đồng hồ. Như một chú mèo nhỏ vẫn còn đang ngái ngủ, Na Jaemin ngồi dậy, theo thói quen đưa tay lên dụi dụi mắt, mái tóc bù xù như tổ quạ nhưng vẫn chẳng che lấp nổi vẻ đẹp lấp lánh trong ánh mặt trời. Như chợt nhớ ra điều gì, Jaemin vội lao vào phòng tắm, hấp tấp vệ sinh cá nhân, vơ lấy chiếc balo trên bàn học rồi chạy một mạch xuống dưới nhà. Ba mẹ Na đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn sáng."Chào buổi sáng ba mẹ!"Cậu cười thật tươi mà chào ba mẹ mình. Mẹ Na thấy con trai vui vẻ như vậy trong lòng cũng vơi bớt nỗi lo lắng. Jaemin không giống như những đứa trẻ khác, bà biết. Cậu mang trên mình cái danh 'thiên tài piano' từ khi còn rất nhỏ, đó là một phần nguyên do khiến khi còn học tiểu học, Jaemin bị các bạn học khác cô lập, xa lánh. Khác người là quái vật, đó là điều đã ăn sâu vào tiềm thức của không biết bao người. Khi ấy Jaemin đã khóc rất nhiều, khóc đến nỗi ngã bệnh, sốt li bì suốt hai tuần trời. Đến năm mười hai tuổi, khi cậu xin ba mẹ cho sang Pháp, mẹ Na ngay lập tức đồng ý.Bà không muốn thấy con trai mình đơn độc mãi như thế...Và hiện tại, ba năm đã trôi qua, nỗi lo của bà lại một lần nữa trỗi dậy. Jaemin của bà, đơn thuần như tờ giấy trắng. Cậu trở về vì muốn được ở cạnh ba mẹ, nhưng mẹ Na luôn lo sợ, sợ rằng bi kịch trong quá khứ sẽ lại một lần nữa tái diễn với Jaemin. Nhưng nhìn Jaemin vui vẻ như vậy, người làm mẹ như bà cũng cảm thấy yên tâm phần nào."Nana à, thầy Moon đã báo con biết lớp của mình là lớp nào chưa?""Dạ là 10A-1 ạ.""Ba nghe nói thủ khoa năm nay cũng học ở lớp đó thì phải."Ba Na vừa lột vỏ tôm cho vợ vừa nói, không quên gắp vào bát con trai một miếng cá hồi áp chảo thơm phức. Jaemin cũng không bất ngờ cho lắm khi ba cậu nắm rõ như vậy, lí do là bởi ông là một trong hai nhà đầu tư lớn đã rót vốn để trùng tu ngôi trường ấy mà."Nghe bảo Jaehyun cũng học ở đó mà nhỉ?""A, anh họ con ấy ạ?""Đúng rồi, Jaehyun con nhà bác Jung đấy. Mẹ nghe bác Jung của con bảo giờ nó đang là chủ tịch Hội học sinh thì phải."" Vậy là từ giờ Nana nhà chúng ta đã có chỗ 'chống lưng' vững chãi, thoải mái mà quậy banh trường rồi nha."Ba Na vừa nói hết câu liền bị mẹ Na đánh mạnh một cái vào bả vai, càu nhàu ông già đầu rồi mà còn đi xúi dại con trai. Ông cùng Jaemin cười đến là vui vẻ. Ba Na vẫn chưa thôi còn dụ dỗ con trai vào trường là phải làm trùm, thành công ăn thêm một cái đánh nữa đến từ vị trí của mẹ Na.'Family is the only place that gives us two words of peace.' ♡♡♡🐶: Mê hoa cúc quá đi à ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com