Nomin Gan Bo Mot Doi
"Aigoo điện hạ và Vương phi tương lai của tôi ơi, chúng ta không phải đã ước định là phải tới đúng giờ hay sao?""Trên đường có chút việc."La Tại Dân buông lỏng đôi tay đang nắm chặt lấy tay của Lý Đế Nỗ, tiến lên phía trước giải thích với Hoàng Húc Hi một chút, mặt mày buông ý cười."Đình Hựu ca đâu rồi?""Có lẽ tối nay huynh ấy mới tới được."Hoàng Húc Hi cũng không chắc chắn việc Kim Đình Hựu có tới được hay không, bọn họ ngày hôm qua chỉ vì một ít chuyện vặt vãnh mà lại cãi nhau, thẳng đến lúc về phòng rồi vẫn chưa chịu hoà giải. Kim Đình Hựu khoá trái cửa phòng, nhất quyết không cho Hoàng Húc Hi tiến vào, buộc hắn phải tới thư phòng ngủ một đêm."Đình Hựu ca mà cũng có thể nổi giận ư?""Không thể nào!"Vì không muốn thừa nhận nên Hoàng Húc Hi đành bắt đầu buổi học đấu kiếm ngay lập tức."Hôm nay chúng ta không học cùng những người khác sao ạ?" Lý Đế Nỗ hỏi."Ừ""Vì cái gì chứ?""Bởi vì hôm nay tâm tình ta không được tốt cho lắm, nếu như đối phương không phải là Thế tử điện hạ cao quý đây, ta sợ sẽ không thể khống chế được lực đạo của mình."La Tại Dân nghe vậy liền bước lên một bước, đem Lý Đế Nỗ bảo hộ sau lưng "Lão sư, Đế Nỗ cậu ấy vừa mới phân hoá..."Trong tất cả các lão sư trong cung, Hoàng Húc Hi được xem là người ôn nhu nhất. Nhưng dù sao hắn cũng là lính gác, mà lại còn là lính gác hiện tại không có dẫn đường ở bên cạnh, có chút đáng sợ."À...." Hoàng Húc Hi nở nụ cười "Ta nói, áo bảo hộ cũng đã mặc rồi, kiểu gì cũng không chết được đâu, mau bắt đầu bài học thôi nào.""Chỉ là sẽ không chết thôi ư?"Trái tim La Tại Dân đột ngột co rút lại một cái, Lý Đế Nỗ khẽ vuốt ve mu bàn tay cậu, dịu dàng trấn an cậu nói "Trước kia không phải ta đều đã từng đánh tay đôi với lính gác hay sao, ngươi đừng lo, dù ta có phân hoá thành dẫn đường cũng sẽ không trở nên yếu đuối đâu."Là bản năng lính gác của La Tại Dân đột nhiên bột phát, chứ cậu làm sao quên được khung cảnh Lý Đế Nỗ trực tiếp hất ngang một tên lính gác trưởng thành xuống đất được cơ chứ. Dẫn đường từ trước tới nay luôn bị mặc định là người yếu kém, cần có lính gác bảo hộ, đây là lối suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người rồi, nhưng Lý Đế Nỗ thì không phải như thế."Thật xin lỗi" La Tại Dân xoay người giương ánh mắt tỏ vẻ hối lỗi nhìn Lý Đế Nỗ, tay cũng nắm lấy tay hắn nói "Vậy thì mọi chuyện đều nghe theo lời điện hạ."Điện hạ cùng kỵ sĩ ung dung chào nhau một cái, sau đó liền vội vã chĩa mũi kiếm về phía đối phương. La Tại Dân ngồi ở một bên xem cuộc chiến, nhận thấy đường kiếm của Hoàng Húc Hi không hề ổn định, chiêu thức của hắn tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn.Đình Hựu ca không có ở đây, quả thực để lại ảnh hưởng rất lớn."Có thể nói cho ta biết huynh và Đình Hựu ca xảy ra chuyện gì rồi hay không?"Cảm giác thiếu thốn khi không có dẫn đường ở bên cạnh, La Tại Dân là người thấu hiểu rõ hơn ai hết. Hai người Hoàng Lý đấu xong một vòng thì đơn giản ném thanh kiếm đi, cởi đồ bảo hộ và ngồi xuống đất.Kỵ sĩ nhíu mày, không chút khách khí đá đá đôi giày da của điện hạ vài cái. "Thế tử điện hạ tôn quý" trong lời Hoàng Húc Hi còn muốn lo lắng cho hắn, ấy vậy mà đành trở thành học trò kém may mắn bị gán cho từ "được nuông chiều từ bé"."Không được phép thảo luận về các chủ đề không liên quan đến việc học trên lớp, đặc biệt là quan tâm đến các vấn đề riêng tư của lão sư.""Nhưng mà...""Lão sư, huynh lại đây đi, để cho Đế Nỗ nghỉ ngơi."La Tại Dân rút cục nhịn không được đứng dậy, đối mặt với lính gác đang giống như một chú sư tử giận dữ bị chọc giận."Được." Hoàng Húc Hi nói.Cuộc chiến đấu ngầm giữa hai lính gác nồng nặc mùi thuốc súng, tâm trạng hôm nay của Hoàng Húc Hi vốn dĩ đã không tốt, mà La Tại Dân thì vốn dĩ đã ở thế bất lợi từ đầu, e là cũng không chống đỡ được lâu. Lý Đế Nỗ thầm nghĩ trong lòng, hai người này mà choảng nhau thật thì hắn nên trấn an người nào trước đây."Leng keng..."Thanh kiếm của La Tại Dân loảng xoảng rơi xuống đất, Lý Đế Nỗ lập tức vọt lên bảo vệ cậu, nâng khuôn mặt của cậu lên."Nhìn ta, mau nhìn ta Tại Dân, đừng kích động."Một ánh mắt trao đi, La Tại Dân liền dần dần bình tĩnh hơn, mặc kệ sự hiện diện của Hoàng Húc Hi, chỉ còn biết rúc mặt vào bả vai Lý Đế Nỗ, thở từng hơi nặng nhọc."Ngươi mau tránh ra...""Húc Hi ca..."Lý Đế Nỗ muốn nói đừng động tới Tại Dân của hắn, bèn phát ra một tia dẫn dụ hướng tới lính gác đang không có dẫn đường kia, nhưng khi ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Hoàng Húc Hi đâu nữa."Xem ra chúng ta hôm nay được tan học sớm rồi, Tại Dân à." Lý Đế Nỗ nói."Chúc mừng, thưa điện hạ." La Tại Dân ở trong lòng Lý Đế Nỗ cười cười, lông mi vì vui vẻ mà cong lên theo khoé mắt, rung rung như cánh bướm xinh đẹp. Lý Đế Nỗ cúi xuống hôn lên đôi mắt khép hờ của cậu, dịu dàng nói "Vậy thế tử phi cao quý của ta ơi, ngươi muốn bãi giá ở đâu nào?"Thế tử phi thoát khỏi lồng ngực của hắn, mặc kệ thân mình đang vướng víu với bộ đồ như nào, quỳ gối hành lễ, cung kính nói "Bất cứ nơi đâu, dù là thiên đường hay địa ngục, ta cũng sẽ chỉ theo điện hạ mà thôi."Người hầu nói rằng Kim Đình Hựu đã tới Bạch Tháp, Hoàng Húc Hi đang định hướng về phía phòng ngủ cước bộ một chút liền chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt sắc bén khiến cho thân thể người hầu không nhịn được mà run lên một cái."Huynh ấy tới Bạch Tháp làm gì?""Bẩm...Bẩm....Nghe nói là tới doanh trại y tế giúp người ta chữa bệnh ạ.""Được."Lính gác đưa tay xoa xoa mi tâm, vừa mới về phòng không lâu liền lại đã xoay người bước đi.
Ở trại y tế Bạch Tháp, Kim Đình Hựu đang giúp Kim Đông Anh chữa trị cho một lính gác gặp vấn đề với tinh thần lực của anh ta, chăm chú làm việc của mình nên không hề để ý Hoàng Húc Hi tiến vào."Hắn nhìn có vẻ sẽ không qua nổi." Hoàng Húc Hi nói."Ừm, quả thật không ổn cho lắm, tinh thần lực bị tổn hại nghiêm trọng, lính gác mà không có dẫn đường quả thực rất dễ bị thương." Bác sĩ Kim Đông Anh đáp lời hắn.Hoàng Húc Hi nghiêng đầu nhìn Kim Đông Anh một cái, rồi lại tiếp tục quay sang nhìn chằm chằm Kim Đình Hựu "Ý ta là dẫn đường của ta trông có vẻ mệt rồi, còn tên lính gác kia có ra sao thì đâu phải chuyện để ta quan tâm."Kim Đông Anh "Hả" một tiếng, quay lại xác nhận quân hiệu trước mặt lính gác đang bị thương kia, chắc chắn anh ta là một kỵ sĩ trong binh đoàn lính gác mới tiếp tục nói."Đó là thuộc hạ của ngươi đấy, Hoàng Húc Hi, chí ít đã tới đây rồi, tốt xấu gì cũng nên quan tâm người ta một chút."Trưởng Kỵ sĩ sinh lúc này như mới chợt nhận ra lính gác đáng thương kia chính là cấp dưới của mình bèn miễn cương nói."Ách, được thôi."Đáp ứng xong, đợi cho việc trị liệu kết thúc, Hoàng Húc Hi mới tiến lên hai tay chắp sau lưng, không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hướng dương đưa tới trước mặt lính gác kia nói."Ngươi đã vất vả rồi."Tiểu lính gác hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh, không dám tuỳ tiện nhận lấy bó hoa, chỉ có thể mặt mũi đỏ bừng lắp bắp nói "Đôi....Đội trưởng..."Bởi vì anh ta vẫn còn quá sốc mà đơ cả người, bác sĩ Kim Đông Anh mới đành phải nhận lấy bó hoa kia giúp."Đây là nơi làm việc đấy nhé."Hoàng Húc Hi nghe xong bật cười.
Ở trại y tế Bạch Tháp, Kim Đình Hựu đang giúp Kim Đông Anh chữa trị cho một lính gác gặp vấn đề với tinh thần lực của anh ta, chăm chú làm việc của mình nên không hề để ý Hoàng Húc Hi tiến vào."Hắn nhìn có vẻ sẽ không qua nổi." Hoàng Húc Hi nói."Ừm, quả thật không ổn cho lắm, tinh thần lực bị tổn hại nghiêm trọng, lính gác mà không có dẫn đường quả thực rất dễ bị thương." Bác sĩ Kim Đông Anh đáp lời hắn.Hoàng Húc Hi nghiêng đầu nhìn Kim Đông Anh một cái, rồi lại tiếp tục quay sang nhìn chằm chằm Kim Đình Hựu "Ý ta là dẫn đường của ta trông có vẻ mệt rồi, còn tên lính gác kia có ra sao thì đâu phải chuyện để ta quan tâm."Kim Đông Anh "Hả" một tiếng, quay lại xác nhận quân hiệu trước mặt lính gác đang bị thương kia, chắc chắn anh ta là một kỵ sĩ trong binh đoàn lính gác mới tiếp tục nói."Đó là thuộc hạ của ngươi đấy, Hoàng Húc Hi, chí ít đã tới đây rồi, tốt xấu gì cũng nên quan tâm người ta một chút."Trưởng Kỵ sĩ sinh lúc này như mới chợt nhận ra lính gác đáng thương kia chính là cấp dưới của mình bèn miễn cương nói."Ách, được thôi."Đáp ứng xong, đợi cho việc trị liệu kết thúc, Hoàng Húc Hi mới tiến lên hai tay chắp sau lưng, không biết lấy từ đâu ra một bó hoa hướng dương đưa tới trước mặt lính gác kia nói."Ngươi đã vất vả rồi."Tiểu lính gác hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh, không dám tuỳ tiện nhận lấy bó hoa, chỉ có thể mặt mũi đỏ bừng lắp bắp nói "Đôi....Đội trưởng..."Bởi vì anh ta vẫn còn quá sốc mà đơ cả người, bác sĩ Kim Đông Anh mới đành phải nhận lấy bó hoa kia giúp."Đây là nơi làm việc đấy nhé."Hoàng Húc Hi nghe xong bật cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com