TruyenHHH.com

Nomin Edit Shortfic Chim Dam Trong Con Mua Xuan

Khi Lee Jeno về đến tiểu khu, mưa vẫn còn rơi.

Tài xế taxi thấy hắn còn nhỏ, nên đã gạch bớt một con số không trong tổng tiền, nhưng Lee Jeno để lại một tờ tiền mệnh giá cao rồi rời đi. Hắn nghe thấy tài xế gọi điện thoại, bảo rằng hắn là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay, anh ta muốn về nhà sớm để tổ chức sinh nhật cho con gái.

Xem như là hắn mua cho cô bé kia quà sinh nhật vậy. Hắn sải bước chạy vào tiểu khu, tóc vừa lau khô tại chỗ bác chủ tiệm giờ lại ướt sũng, đồng phục học sinh nhăn nhúm dính vào người, tóc mái bết lại như mấy ngày chưa gội, ngược lại, túi giấy hắn ôm trong người rất sạch sẽ, nhưng dầu mỡ dính vào người khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Cửa kính trước cửa tiểu khu hiện rõ vẻ chật vật của hắn, Lee Jeno chỉnh tóc lại một chút, nước mưa chảy từ ống quần của hắn xuống. Dưới chân hắn có một vũng nước nhỏ, hắn không để ý dẫm vào nó, nước văng vào trong giày của hắn, lạnh đến run người.

Lee Jeno nghĩ mình ra ngoài chắc chắn là không xem lịch, có lẽ tử vi được đăng kí trên điện thoại của hắn sẽ cho hắn biết việc cần kiêng kị của hôm nay là gì. Hắn đứng ngoài cửa tiểu khu, cố gắng lắc đầu, xoay bả vai, nhảy một màn disco dã ngoại ngắn ngủi, tiếng nhạc không dừng lại, chỉ là hắn đột nhiên mất hứng, cửa kính cảm ứng vừa mở ra, mọi thứ liền trở lại bình thường.

Thang máy dừng ở tầng 7.

Đèn cảm ứng sáng lên, Lee Jeno bước ra khỏi cửa thang máy, trước cửa phòng 702 đầy các hộp nhỏ, theo Lee Jeno đoán, người hàng xóm mới này có lẽ là người có rất nhiều thú vui trong cuộc sống.

Lúc mở cửa phòng, hắn đập chết một con muỗi bay trên đầu hắn, khi hắn vươn tay lên, lòng bàn tay có một mảng đỏ, rõ ràng là máu của muỗi.

Lòng bàn tay Lee Jeno hướng lên trên, tay còn lại mở cửa vào phòng, thi thể tan nát của con muỗi lại bị hắn mổ xẻ, chỉ còn lại một đôi cánh hơi lắc lư trên không, như thể là hồi quang phản chiếu (1).

Trước khi rửa tay, hắn nghiêm trang nói lời tạm biệt với con muỗi, giọng nói bình thản không chứa bất kì tình cảm nào, lẩm bẩm như đang điên cuồng, nhưng đây chỉ là chuyện bình thường, hắn đã dừng lại, nên việc này xem như kết thúc.

Có khởi đầu và kết thúc. Hắn thích cảm giác này, hắn không cho rằng đây là dục vọng khống chế gì. Ở một mức độ nào đấy, những hành vi này khiến hắn cảm thấy thoải mái, hắn giam mình trong cuộc sống khuôn khổ, không muốn thoát ra ngoài.

Tắm nước nóng xong, Lee Jeno tự làm cho mình một bát mì với nước súp trong, đây là một trong số ít những món mà hắn nấu được. Hai miếng rau cải nổi lên trên mặt nước súp, đổ thêm nhiều dầu mè, lá xanh bị đổ dầu mè lên liên tục, cả phòng đều có mùi thơm.

Hơi nóng bốc lên, dễ dàng làm mờ mắt kính của hắn. Lee Jeno bưng chén canh, dùng cảm giác của mình để tìm đường đi, dép lê đụng phải Snowball đang lăn lộn trên sàn nhà, nó meo meo rất giống người, cắn ống quần kéo hắn đến bàn ăn.

Phần thưởng cho việc giúp đỡ chủ nhân là một lon thức ăn cho mèo nhập khẩu, vị lòng đỏ trứng muối. Lee Jeno nhìn thấy lon thức ăn này trong cửa hàng thú cưng, cảm thấy thật mới mẻ nên mới mua về. Snowball trông có vẻ rất thích món ăn này, đồ ăn còn chưa đổ ra hết đã thấy nó ngoan ngoãn đứng bên cạnh tô thức ăn chờ, thỉnh thoảng lại kêu meo meo với Lee Jeno, như đang hối thúc.

"Mèo con tham lam."

Lee Jeno xoa xoa Snowball, đổ thức ăn vào trong tô cho nó. Mèo con đã đói bụng từ ban nãy, không còn bản tính của mèo, ăn không hề tao nhã. Lee Jeno ghét bỏ lau sạch vụn đồ ăn còn dính trên râu mèo, đặt li nước của mèo trước mắt nó, cho Snowball ăn xong hắn mới quay lại bàn ăn. Mì trong chén đã trương phồng lên, từng sợi từng sợi dính lại với nhau, giống như sợi len dưới móng vuốt của Snowball.

Vẻ bề ngoài không đẹp không có nghĩa là không ngon miệng. Lee Jeno ăn mì cùng với những món mà cô giúp việc nấu sẵn trước khi xin nghỉ.

Một người một mèo ăn tối cực kì thoải mái. Sau khi ăn xong, như thường lệ, họ sẽ đi dạo để tiêu bớt thức ăn. Lee Jeno thường sẽ đi dạo hai vòng rồi về làm bài tập, nhưng vì hôm nay trời đang mưa, hắn đành phải bỏ ý định đi ra ngoài, chỉ dắt Snowball đi vài vòng trong hành lang, tiện tay đi vứt rác.

Lúc mở cửa, Snowball nhịn cả ngày nên đã phóng ra ngoài như một quả pháo, Lee Jeno biết rõ nó sẽ nghe lời mà không chạy lung tung, nên cũng không đuổi theo. Nào ngờ, vừa đóng cửa xong, hắn không thấy quả cầu nhỏ trắng như tuyết nữa. Hắn gọi hai tiếng, đèn cảm biến âm thanh ở hành lang cũng bật theo, nên hắn đã nhìn thấy hàng xóm mới của mình.

"Đây có phải con mèo của em không? Nó ngoan lắm."

Người đàn ông đẹp trai ngồi dưới đất, giơ chân Snowball lên chào hắn. Snowball nằm thoải mái trong lòng người đàn ông lạ, không hề giống với một con mèo kiêu kì. Lee Jeno gật gật đầu, gọi một tiếng Snowball, mèo trắng nhỏ liền nhảy ra, lắc đầu vẫy đuôi đi về bên cạnh chủ nhân.

"Có phải vì nó trắng nên được gọi là Snowball không?"

Người hàng xóm mới tò mò hỏi, Lee Jeno gật đầu một lần nữa.

"Xin chào, anh là Na Jaemin, từ hôm nay trở đi anh sẽ là hàng xóm mới của em!"

Người đàn ông không để ý đến sự im lặng của Lee jeno, anh loạng choạng đứng dậy, vươn bàn tay ướt sũng về phía Lee Jeno. Lee Jeno nương theo ánh đèn mới thấy rõ, thì ra cả người người này đều ướt sũng.

"Sao anh không vào phòng?"

Một tay Lee Jeno nắm hờ tay người kia, tay còn lại lần mò trong túi, mãi hắn mới nhớ ra mình đang mặc đồ ở nhà, trong túi quần bên trái cũng không có khăn tay. Hắn đành phải rút tay ra, đút tay vào túi giả vờ ngầu.

"Anh ra ngoài quên mang theo chìa khóa nên đang chờ người tới mở. Anh ngốc thật, ngày mai anh sẽ tìm người đổi thành khóa vân tay!"

Lee Jeno không hề nghe thấy chút sầu khổ nào từ miệng Na Jaemin, anh ta cũng không đem trải nghiệm đau khổ này ra làm ví dụ để làm bài học cho bản thân, mà còn mượn chuyện này làm lí do để đổi khóa. Ừm, ít nhất là Lee Jeno thấy vậy.

"À."

Thiếu niên không biết nên nói gì, đành trả lời khô khốc, kết quả là người đối diện cười đến sảng khoái. Na Jaemin xoa xoa tóc trên trán còn ướt, cố gắng kiềm chế cơ thể run rẩy của mình, dựa vào tường cười nói: " Sao, bị sự đẹp trai của anh mê hoặc rồi à?"

"Anh muốn uống trà gừng không?"

Lee Jeno thực sự bị hấp dẫn, nên đành phải chuyển đề tài, giọng điệu cứng rắn.

"Ừm, muốn chứ, cảm ơn em."

Na Jaemin chớp chớp mắt, dần thả lỏng người, dựa vào tường dần gục xuống đất. Anh ngồi trên tấm thảm trước cửa phòng 702, nước từ ống quần chảy xuống làm ướt cả lông tơ trên da.

Sau khi nhận được câu trả lời, Lee Jeno xoay người về nhà rất nhanh. Snowball không đi theo hắn, ngược lại bước gần đến bên cạnh Na Jaemin. Nhiệt độ cơ thể của mèo con cũng được xem là cao, nó cuộn người bao bọc lấy tay anh, giúp anh sưởi ấm tay. Na Jaemin lấy ngón tay chọc nó, lúc thì dùng ngón tay vẽ thành vòng tròn, khi Snowball tiến đến gần, ngón tay anh sẽ di chuyển ra phía sau, một người một mèo chơi đùa vui vẻ. Khi Lee Jeno cầm chăn và trà gừng ra thì thấy Snowball đang gặm cắn ngón trỏ của Na Jaemin.

Y hệt chuột đồng ăn dưa. Lee Jeno không nhịn được mà bật cười, tiếng cười hơi lớn khiến Na Jaemin ngẩng đầu lên, vừa kịp nhìn thấy khoảnh khắc dịu dàng.

Nếu phải so sánh, Na Jaemin nghĩ, thì vào lúc này, những đám mây đều rơi xuống, cả thế giới đều mềm mại và trắng xóa.

"Meo meo meo."

Tiếng kêu của Snowball kéo Na Jaemin từ không gian kì ảo trở về. Vị mèo này không được chú ý nên rất không vui, bình thường Lee Jeno rất chiều chuộng nó. Giờ nó đang bám vào cánh tay Na Jaemin chống dưới đất để leo lên, quyết tâm muốn thu hút toàn bộ sự chú ý của anh.

"Snowball, ngoan nào."

Lee Jeno ôm Snowball ra, đưa trà nóng và khăn mặt cho Na Jaemin.

Snowball nằm trong ngực chủ nhân rất ngoan ngoãn, như thể con mèo vừa có hành động xấu xa không phải nó. Na Jaemin nhấp từng ngụm trà gừng, vẻ mặt tươi cười nhìn Snowball giả điên.

"Em vẫn đang học trung học à?"

Na Jaemin hẳn là một người sợ cô đơn, Lee Jeno đã đưa ra phán đoán sơ lược này từ sự im lặng chưa đầy một phút.

"Lớp 11."

Thật súc tích. Na Jaemin bĩu môi, trong lòng dán cho Lee Jeno chiếc nhãn trầm tĩnh, ít nói.

"Vậy là mười bảy tuổi? Để anh nghĩ xem.... Ừm, vậy khi anh học trung học thì chắc em đang học mẫu giáo."

"Anh Jaemin."

Vai vế được phân chia rõ ràng. Na Jaemin hài lòng gật đầu, anh thổi trà gừng, lại hỏi tên của thiếu niên.

"Lee Jeno, đế vương, nỗ lực."

Lee Jeno vuốt lông quả cầu tuyết đang nằm trong ngực, cố gắng dùng ít chữ nhất để giải thích tên của mình.

"Jeno à, rất vui được gặp em!"

Na Jaemin nở nụ cười, lại duỗi bàn tay bị trà gừng ủ đến nóng ra, Lee Jeno đứng hình, phản ứng chậm nửa nhịp, nắm lấy bàn tay nóng bỏng của Na Jaemin.

Vì thế, bọn họ lại một lần nữa làm quen lẫn nhau. Chỉ với một tách trà, Lee Jeno đã biết rõ tuổi tác, trình độ học vấn và tình trạng công việc, tình cảm của Na Jaemin, biết anh thích ăn rau mùi, không thích dâu tây và sữa, lí tưởng cuộc đời là được sống trong một ngôi nhà nhỏ, tốt nhất là nên có sân vườn để nuôi Samoyed.

"Rất tốt."

Lee Jeno trả lời một cách khô khan câu hỏi của Na Jaemin về cảm nhận của hắn sau khi nghe lí tưởng sống của anh. Hắn nghĩ, Na Jaemin thực sự nói vừa nhiều vừa ngọt, tuy là hắn không thể cưỡng lại được, nhưng nghĩ đến việc sau này sống ở lầu 7 có người bạn như vậy, hắn đột nhiên có chút chờ mong.

[Ngày 8 tháng 6, trời mưa to, tâm trạng vẫn tốt.

Phòng bên có người mới chuyển tới, và tôi chắc chắn là anh ta đã đi ra ngoài mà không xem lịch.

Rõ ràng đấy là nhà mình, mà anh ta lại ướt như chuột lột ngồi xổm trước cửa. Anh ta cười với tôi, bảo do anh ta ngốc quá nên quên mang theo chìa khóa, lần sau sẽ đổi khóa cửa thành khóa vân tay.

Tôi chỉ định đưa cho anh ta một tách trà gừng và một cái khăn mới, mà anh ta đã tự ý mời tôi ăn tối để cảm ơn.

Anh ta nói quá nhiều, tôi không chịu được, trong mười phút chờ anh ta uống xong tách trà gừng, tôi bị ép phải nghe về cuộc sống của anh ta.

Na Jaemin, 27 tuổi, học mẫu giáo D, tiểu học T, trung học N, tốt nghiệp chuyên ngành nhiếp ảnh tại đại học S, hiện đang là nhiếp ảnh gia tự do, không độc thân, thích Samoyed, ghét dâu tây và sữa, và là fan hâm mộ số một của rau mùi.

Bạn thấy đấy, chỉ trong vài phút, nhật kí của tôi đã biến thành sơ yếu lí lịch của anh ta.

Quái lạ, tại sao tôi phải ghi lại những điều này nhỉ. Thôi quên nó đi, thử làm Alice một lần xem. (2)

Không biết nông sâu, cứ bước đi, cũng không biết tôi sẽ chìm xuống vực sâu thế nào.

Nhưng mà, rất vui được gặp anh, anh Na Jaemin.

PS: Anh ta cười rất đẹp.]

Có lẽ tương lai sẽ khác, Lee Jeno nghĩ.

Pháo hoa cũng rơi vào tay hắn.

(1) hồi quang phản chiếu: cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời (nguồn: Wikipedia :v)

(2) Ở đây, Alice là nhân vật Alice trong bộ phim/tiểu thuyết Cuộc phiêu lưu của Alice vào xứ sở thần tiên. Tác giả đề cập đến Alice vì cô nàng lạc vào xứ sở thần tiên và đã có những trải nghiệm thú vị. Điều này giống với hoàn cảnh hiện tại của Jeno, gặp một người kì lạ là Jaemin, nên Jeno muốn thử liều lĩnh xem có được những điều thú vị giống như Alice không.

----------------------------------------

Thực ra đến chính tác giả gốc cũng không nghĩ mình sẽ edit fic này á =))))) bà ý nhắn với mình "I feel surprised" luôn cơ haha. Nhưng tin mình đi, ban đầu fic này đọc hơi nhàm thật, nhưng càng đọc càng cuốn ýyyy

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com