TruyenHHH.com

Noi Tam Day Song

Tuy là lúc nào cũng coi trọng những thói quen sinh hoạt lành mạnh nhưng cô phải thừa nhận bản thân bị rơi vào trạng thái không thích ngủ, ngủ quá ít nếu không muốn nói là lười ngủ! Ngày trước ở nhà, cô đã có thói quen ngủ tương đối ít. Từ dạo sang Nhật cũng vẫn ít như thế, thậm chí còn mất luôn cả thói quen ngủ trưa. Năm thì mười họa, họa hoằn mới có bữa nào mệt quá thì cô ngủ trưa vào cuối tuần.

Sang Nhật dạo đầu cô rất hay mơ ác mộng nên một phần vì thế sợ ngủ. Một phần vì còn dở vài thứ cần làm nốt nên cứ thức thôi. Mãi rồi cũng thành thói quen. Lâu lắm hôm nay lại ngủ trưa, cơn buồn ngủ kéo đến một cách tự nhiên. Cô ngáp ngáp vài lần trước khi vội vàng gập máy tính xuống và leo lên giường. Tiếng còi xe ô tô phát ra từ cuộc gọi với anh bạn thân khiến cô giật mình đôi lần. Cô thèm cái không gian ồn ào như thế của Hà Nội biết bao. Nghe một lát cho nó đã lỗ tai rồi thôi nhé! Sự yên bình hiện tại cũng là thứ tuyệt vời đáng trân trọng mà! Thế rồi cũng ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Cô thấy mình đang lang thang đi ngắm hoa anh đào, bên này đang bắt đầu vào mua anh đào. Khổ thân mấy thanh niên dị ứng phấn hoa. May sao cô vẫn ổn! Công nhận loài hoa này đẹp thật sự. Vì dịch bệnh nên cô chưa dám lang thang đi ngắm hoa, thi thoảng nhìn thấy vài cây riêng lẻ trên đường cũng đủ khiến lòng cô xao xuyến, nao nao! Rồi đột nhiên cô muốn ăn ổi, cô lại thấy mình lang thang dọc đường bờ đê, băng qua những vườn ổi xanh mướt, quả chín trắng cây! Rồi lại vườn xoài và vườn nhót. Nhưng khi cô bước đến gần để mua thì không có một ai cả. Cô lủi thủi đi về, chạy ào về đòi mẹ mua ổi cho ăn. Phải rồi, trong bếp nhà cô có bao giờ là không có hoa quả. Cô vừa bước vào còn chưa kịp trò chuyện gì thì bỗng dưng mọi thứ biến mất, thay vào đó là một loạt những hình ảnh ngày trước lúc ở nhà chạy thật nhanh trong đầu, mọi thứ nhòe nhoẹt và đứt quãng khiến cô sợ hãi, gọi mẹ nhưng không có ai trả lời....rồi cô giật mình tỉnh dậy.

Mở mắt, nhìn vào màn hình điện thoại vẫn thấy anhbanthan ở đó. Anh hỏi cô những câu yêu thương như mọi mỗi lần cô thức dậy. Nhưng đáp lại những câu hỏi của anh, cô chỉ òa khóc. Như thói quen, anh im lặng và nhìn những giọt nước mắt của cô. Một lát khóc chán cô tự nín thôi, hỏi cũng không có ý nghĩa gì cả! Anh cũng không hỏi điều gì đã xảy ra, lại tiếp tục hỏi cô vài câu chuyện vui vẻ để cô cười, xua đi thứ cảm xúc u ám khi nãy! Cô chỉ muốn một cái ôm thật chặt!

Có lẽ trên thế gian này, anh chính là người chứng kiến những giọt nước mắt của cô nhiều hơn cả! Phải chăng vì thế mà bên cạnh anh, cô luôn thoải mái là chính mình, chưa một lần cần phải che giấu cảm xúc. Đến ngay cả những lúc không thể nào xấu xí hơn của cô anh cũng bắt trọn tất cả, liệu cô có thể giấu đi anh điều gì? Người ta cần bao nhiêu thời gian để hiểu một người? Cần bao nhiêu kiên nhẫn để ở bên một người? Cần bao nhiêu bao dung để kiên định ôm trọn một người vào lòng đến suốt cuộc đời? Phải chăng bất kể mỗi quan hệ nào cũng nên được bắt đầu từ tình bạn, dù cho có là quan hệ gia đình đi chăng nữa?

Phải nếm trải tất cả những đắng cay mới thấu được hương vị của sự ngọt ngào nó tuyệt đến đâu. Mọi thứ giá trị trên đời đều cần nên phải vượt qua thử thách! Giấc mơ trưa nay hay một trưa nào đó, cô vẫn thấy đời đẹp đẽ biết bao khi luôn có một người chịu kiên nhẫn với những cảm xúc ngang trái của cô! Thời gian bào mòn đi cảm xúc, bào mòn cả những năm tháng thanh xuân mặn chát của cô! Nhưng vẫn tử tế gửi đến cô một món quà...chính là anh - người luôn khiến cô mỉm cười! Thế là quá đủ cho một kiếp người và cô cũng chỉ cần có thế!

- Anh, anh có biết trên thế giới mới có một nghề mới không?

- Ồ, nghề gì đó?

- Livestream giấc ngủ á!

- Haha, có chuyện đó nữa hả?

- Có nhen, anh biết anh phải làm gì chưa?

- Haha, cái gì? Lại muốn giề đây? Tui không biết gì cả nhen!

- Anh phải trả tiền để được xem em ngủ á!

- Thế bao nhiêu ngày tháng qua em nhìn anh ngủ thì tính sao đây?

- Anh cũng phải trả tiền cho em luôn vì đó là em phải nhìn mà!

........

Chuyện tềnh nhạt nhẽo không hồi kết!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com