Noi Tam Day Song
- Nay Đậu đi học khóc quá trời bác ạ, khéo em phải ra đón nó về thôi!Đọc tin nhắn thằng em mà tôi bật cười. Nay thằng cu con bắt đầu đi học mầm non. Quả nhiên sau không biết bao nhiêu lần hoãn lên hoãn xuống vì dịch thì cuối cùng cháu nó cũng được đến trường cho thỏa nỗi niềm mong ước của toàn thể gia đình. Tại sao lại là toàn thể gia đình? Chẳng là oắt con mới hơn hai tuổi thôi nhưng khả năng phá làng, phá xóm nhận thứ hai thì không ai là chủ nhật! Trong khi ông bà, cha mẹ mừng khôn xiết thì đối với cháu nó lại là cú sốc đầu đời! Ở nhà thì hổ báo vậy thôi chứ ra ngoài thì nhát cáy. Ngày đầu đi học khóc ròng rã mấy tiếng đồng hồ làm thằng bố ở nhà đứng ngồi không yên, định bụng đến đón về mấy lần vì xót con! Ai cũng có những lần đầu cả!"Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mênh mang của buổi tựu trường. Tôi không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng."Trích: Tôi đi học - Thanh TịnhĐoạn văn thần thánh ấy mùa thu năm nào cũng văng vẳng bên tai. Tôi chưa từng quên đi dù là một chữ. Nhanh thật, nhoằng cái thằng em bé dại năm nào đã làm bố trẻ con, chẳng những vậy mà còn 2 nhóc luôn mới ngầu chứ! Bà chị già vẫn cứ lơ tơ mơ với đống sớ đầy giá lụi cụi đọc đêm ngày và cứ hễ nhắc đến chuyện chồng con là hãi. Kể cũng buồn cười, gần ba chục cái xuân xanh rồi mà cứ tưng tửng như vừa tốt nghiệp. Nhắc đến chuyện kết hôn là sợ hãi các thứ, chưa sẵn sàng! Nói đâu xa, mới mấy năm trước khi nghe câu: "hỏi tuổi phụ nữ là mất lịch sự!" còn cười khẩy, dẩu mỏ lên: "ôi dào, có bao tuổi thì nói bấy nhiêu chứ làm sao phải xoắn!". Ấy vậy mà giờ ai hỏi đến tuổi cũng thấy ngại nói ghê! Cứ nói tuổi xong là y rằng người ta bảo: gần ba mươi rồi, làm tôi lại phải lườm nguýt họ rồi chỉnh lại: mới ngoài hai mươi thôi! Kỳ ta! Thói đời cũng hay lắm, nhiều người cái nết đi du lịch hơi xa, mãi cũng chưa có quay lại. Thế nào mà cứ thích tỏ ra quan tâm xem con gái nhà người ta già khú đế mà còn ế sưng ế xỉa là tìm cách "hỏi han"! Chừng nào mới chịu hiểu không lấy chồng không phải ế mà vì thích thế mà thôi! Cảm phiền bớt bớt giùm nha!Mặc dù nói là vậy nhưng đôi lúc soi gương cũng thấy dấu hiệu tuổi tác đang hằn lên gương mặt, cũng hãi! Mấy năm sung sướng đất Nhật cũng gần như lão hóa ngược, có thể nhìn bên ngoài không khác quá nhiều nhưng sự thật là đôi mắt rất khác! Không nói về vài vết chim đạp, mấy dấu chân ấy ăn thua gì. Sự "khác khác" nào đó chính là ánh mắt sắc lẹm, nhuốm màu thăng trầm! Nhìn tấm ảnh chục năm trước cũng hơi bất ngờ, sự ngây ngô hoàn toàn biến mất, xưa cũng cute lắm nhé! Giờ tuy không còn vẻ cute hột me ấy nữa nhưng đôi mắt lại trở nên rất có hồn! Ai đẹp hơn? So vậy có mà dở hơi nhỉ, cái gì cũng có giá của nó cả. À nhưng mà tuyệt nhiên tôi vẫn thích hình ảnh hồi còn trẻ! Tuy có hơi phèn nhưng cách sống có phần vô tư lự!Đêm rồi lại lạch cạch tra xem loại mỹ phẩm nào tốt, dưỡng ẩm, chống lão hóa,.... thức đến 2h đọc cách skincare! Nhiều khi cũng không hiểu được động thái của hội chị em tầm "lỡ cỡ". Tôi thường xuyên làm việc với máy tính. Ngoài lúc ngủ với tắm, còn lại chắc dán mắt vào màn hình. Ở công ty sếp còn ưu tiên cho 3 cái màn hình to chà bá vây quanh. Dùng thì thích nhưng hại mắt. Mắt tuy tốt theo gen di truyền rồi nhưng dùng như phá, chẳng thể làm việc cường độ cao liên tục mà không mỏi, không yếu! Nhớ ngày ở nhà mắt 10/10, mới qua Nhật vài bữa nó giảm xuống một nửa rồi! Tá hỏa thay đổi hết chủ đề từ máy tính đến điện thoại về chế độ tối, đi mua kính hỗ trợ, giảm tác hại của ánh sáng xanh gấp! Của đáng tội cái kính có 20k VND nên lúc đầu dùng cũng nghi ngờ lắm. Không ngờ nó có tác dụng, giảm mỏi mắt hẳn! Không phải lúc nào câu: tiền nào của nấy! cũng đúng nhỉ? Thôi thì coi như vớ được món hời và đời lại vẫn xanh tươi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com