Noi Do Em Gap Duoc Anh Mark Gun
'' tôi không về..'''' anh đừng có chấp như vậy ...P'Gun rất thương anh...mẹ anh cũng vậy...'''' cậu thì biết cái gì chứ...bao năm qua tôi đã phải chịu đựng những gì cậu có biết không ? Nói bỏ qua là bỏ qua vậy sao ? P'Gun thương tôi ? Nếu thật sự thương tôi tại sao lại cướp hết tất cả tình cảm của mẹ ?''Nic cười cười nhìn Mark bằng đôi mắt ngấn nước nói...'' chẳng lẽ đến bây giờ anh còn chưa hiểu ? ''Mark nhíu mày nhìn Nic...'' tôi không hiểu....cũng không muốn hiểu...tôi nói cho cậu biết...cậu đừng mong có thể bên cạnh P'Gun...tôi sẽ không để hai người ở bên nhau đâu !'''' anh tỉnh táo lại một chút có được không ? P'Gun có lỗi gì ? Ngay cả tôi cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với anh..vậy tại sao lại muốn chia rẽ chúng tôi ?'''' đúng vậy...cậu không có lỗi gì cả...lỗi là do mẹ tôi...bà ấy thật sự không thương tôi...một chút cũng không thương..'''' anh về nhà đi...chúng ta nói chuyện..''Mark kéo tay Nic đi..'' cậu buông ra....aa....''Nic hất tay Mark ra nhưng vì mất thăng bằng mà trượt chân té ...Chỗ cả hai đang đứng là sân thượng của quán cafe...cũng có thể ví như tần 3 của quán... với độ cao này nếu té xuống...không chết cũng bị thương nặng -_-''Mark giật mình đưa tay với lấy nhưng không kịp....cậu mở to mắt nhìn Nic rơi xuống...đôi mắt cậu không hiểu tại sao lại mong lung đến vậy....nhìn Nic từ từ chạm mặt đường....Tiếng người ồn ào xoay quanh Nic...máu loang khắp người cậu...Đôi vai Mark rung lên....chân cũng không còn sức...lòng ngực lại trở nên đau nhói nhìn người đang nằm dưới mặt đường...Tiếng mọi người xung quanh đổ đến càng lúc càng nhiều...cùng với tiếng xe cứu thương từ xa đến...Chưa bao giờ Mark lại sợ tiếng chuông của xe cứu thương như vậy....đôi môi cậu rung lên bần bật...Muốn kêu Nic...nhưng không còn khí lực...Muốn chạy xuống lầu nhưng đôi chân dường như không đứng lên nổi...Giây phút này Mark tưởng chừng như quay về 5 năm trước....lúc mẹ cậu mất...mọi thứ dường như sụp đổ....Cảnh tượng đi học về liền nhìn thấy mẹ nằm trên giường ...khuôn mặt tái nhợt...đôi mắt nhắm nghiền....Tiếng khóc than của mọi người xung quanh...Phút chốc Mark lui về sao...cậu lắc đầu rồi chạy đi mất...-_-''........Nic rơi lơ lửng giữa không trung....tâm trí cậu chỉ biết mình đang rơi xuống....mình sẽ chết....Nhưng cậu vẫn mỉm cười.....nhìn Mark với tay cứu cậu mà thâm tâm Nic có chút đau nhói....Nhớ lại những khoảng thời gian trước đây....chuyện vui lẫn chuyện buồn...Đôi mắt Nic nhắm chặt....cậu mỉm cười mà đón nhận...cho đến khi chạm mặt đất....Tiếng người ồn ào xoay quanh......dần dần đều trở nên mờ ảo....cậu không còn nghe nữa....trước mắt cậu tối sầm....và sau đó là bao trùm một màu đen không có ánh sáng..'' tạm biệt...''____#____#_____#____Gun đang suy tư ngoài ban công thì nhìn thấy Mark....mặt Mark tái nhợt kèm theo hoãn loạn...'' em sao vậy ?'''' em....Nic...anh ấy...'''' nó làm sao ?'''' anh ấy...'''' em bình tĩnh lại đi...nói anh nghe xem có chuyện gì..''Mark hít vào một hơi đôi tay rung rung để lên vai Gun..'' Nic....anh ấy rơi xuống lầu....'''' ...''Gun im lặng....đôi mày nhíu chặt lại biểu hiện sự lo lắng...'' em...em bình tĩnh lại đi...Nic nó sao rồi..!? '''' được đưa vào bệnh viện rồi...'''' em ở đây đi..đừng nói cho mẹ biết...anh vào bệnh viện xem như thế nào..''Gun vội vàng cầm theo áo khoác chạy vào bệnh viện...Phía trong giường bệnh ...một thân thể đầy máu...bác sĩ đang đang kéo chăn qua khỏi đầu...Gun như muốn ngất đi ....cậu lắc đầu..'' không phải...không phải Nic đâu..''Gun khóc oà lên chạy đến ôm thân thể đang nằm trên giường...'' Nic.....Nic ơi...em bỏ anh sao...em mau tỉnh lại đi...Niccc...anh hứa cho em tất cả những gì em muốn mà....đừng giỡn với anh như vậy nữa...''Cậu ra sức lắc thi thể...Bác sĩ cũng đứng một bên lắc đầu..'' hay em muốn anh chia tay Mark..!?...được..chỉ cần em tỉnh lại thôi...anh xin em đấy ''Cậu nói ra những lời này thật sự cậu đau lòng đến nổi không thể thở....lòng ngực lại trở nên đau nhói...Cậu thương Nic....cho dù Nic có làm gì đi nữa thì vẫn là em cậu...Nếu Nic có mệnh hệ gì mẹ cậu không biết sẽ đau lòng đến mức .....'' Nic....em nghe anh nói gì không vậy '''' Trời ơi con ơi....sao con nỡ bỏ mẹ..''Phía sau truyền đến tiếng một người phụ nữ...bà nhào đến ôm lấy thi thể trên giường khóc đến nổi rương mặt đầy nước mắt..Gun ngơ ngác nhìn bà rồi nhìn người trên giường..'' cho hỏi...bệnh nhân vừa nhập viện do té lầu đang ở đâu vậy..!?''Gun quay qua hỏi bác sĩ..'' phòng kế bên..''Gun chưa kịp nói cám ơn bs đã chạy đi mất...* Thật là....khóc đến đau lòng..con ngốc thật đấy Gun à *
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com