Noi Anh Sang Khong Toi
Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu dành cho Phong nhiều thời gian hơn. Không phải vì áy náy, cũng không phải vì cảm thấy có lỗi—mà bởi vì tôi yêu anh. Yêu theo cái cách mà chỉ cần nhìn thấy anh mỉm cười thôi, mọi mệt mỏi trong tôi cũng dịu lại.Tôi không còn né tránh những trò nũng nịu của anh như trước nữa. Khi anh đòi tôi bóp vai, tôi sẽ ngồi xuống và bóp thật nhẹ nhàng. Khi anh giả vờ kêu lạnh để được ôm, tôi cũng sẽ kéo anh lại gần mà không nói một lời mỉa mai nào. Những câu "thôi đi, lớn đầu rồi còn làm trò", hay "anh bị khùng hả?" dần biến mất khỏi miệng tôi. Thay vào đó, tôi cứ để anh tha hồ mè nheo, nhõng nhẽo như một đứa trẻ to xác, còn tôi... thì cứ dịu dàng chiều chuộng.Phong thích gối đầu lên chân tôi mỗi khi xem tivi. Anh còn bảo rằng chân tôi là "chiếc gối vạn năng", vừa êm vừa thơm. Trước đây, tôi sẽ hất anh ra ngay. Còn bây giờ, tôi chỉ khẽ cười, vuốt nhẹ tóc anh rồi bảo anh nằm yên đừng động đậy nữa. Những lúc như thế, anh sẽ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như đứa trẻ mới được kẹo, còn tôi thì chỉ lặng im, nhưng trong lòng lại mềm nhũn ra như nước.Tôi không biết đây là giai đoạn ngọt ngào trước một cú chia xa không thể tránh, hay đơn thuần chỉ là những ngày bình yên mà ông trời ban tặng muộn màng. Nhưng tôi biết rõ một điều: tôi đang thương anh, theo một cách rất thật.Phong cũng không hỏi gì nhiều. Có lẽ anh cảm nhận được những điều mà tôi chưa nói thành lời. Những khi tôi im lặng quá lâu, anh sẽ chỉ khẽ tựa vào vai tôi rồi bảo:— Không cần phải nói gì đâu. Chỉ cần em ở đây với anh là được rồi.Và tôi... vẫn đang ở đây. Dù trong lòng là một cơn giằng xé không có điểm dừng.Tôi vẫn chưa nói cho Phong biết chuyện mẹ anh từng đến tìm tôi. Người phụ nữ ấy đã ngồi trước mặt tôi, giọng nhẹ nhưng cứng rắn, ánh mắt buồn mà dứt khoát. Bà xin tôi hãy chia tay với con trai bà — không phải vì tôi không tốt, mà vì tôi không phù hợp. Tôi không trách bà. Thật lòng. Nhưng tôi cũng không biết phải làm gì khác ngoài việc giữ im lặng.Tôi nghĩ, thôi thì... yêu được ngày nào thì hay ngày đó. Cưới xin đâu phải là tất cả. Có những người bên nhau cả đời mà vẫn thấy xa cách, có những người chỉ cần một cái nắm tay là đủ đi qua hết mùa cô đơn. Tôi với Phong, nếu không đi đến cuối con đường, thì cũng đã từng cùng nhau bước một đoạn rất đẹp.Ban ngày, tôi bận rộn với lịch trình quay chương trình, mấy show diễn lặt vặt, rồi di chuyển liên tục giữa các phim trường. Còn Phong, không biết bằng cách nào, vẫn luôn nén đợi tôi đâu đó. Có hôm ở bãi xe, có hôm ở quán nước gần trường quay, hôm thì ở cửa sau nhà đài. Anh không giục, không hối, chỉ mỉm cười chờ tôi bước tới.Tan làm, chúng tôi lại về nhà anh. Căn nhà nhỏ với giàn hoa giấy trước hiên, chiếc bếp ấm lửa . Phong nấu ăn, tôi phụ anh lặt rau, dọn bát. Ăn xong, chúng tôi ngồi thêm một chút, có hôm xem tivi, có hôm chỉ là im lặng cùng nhau.Tối muộn, anh lại chở tôi về căn biệt thự nhà chú — nơi tôi vẫn sống. Không ai trong chúng tôi nhắc gì đến chuyện tương lai. Tôi cũng không còn hỏi anh "sau này" nữa.Vì tôi biết, đôi khi người ta không cần biết sẽ đi được bao xa. Chỉ cần biết, trong lúc này, mình đang thật lòng yêu nhau là đủ rồi.
Chính tôi cũng nhận ra, tình yêu trong mình đã không còn nhẹ nhàng như trước nữa. Không còn là những buổi chiều yên ả bên nhau, không còn là những cái ôm khiến tim tôi dịu lại sau một ngày dài. Từ hôm buổi ra mắt ấy kết thúc, mọi thứ trong tôi như bị đảo lộn.Tôi vẫn yêu anh — tôi biết rõ điều đó. Nhưng đi kèm tình yêu bây giờ là một nỗi căng thẳng rình rập. Một cảm giác thấp thỏm như đang đếm ngược. Chờ đến một ngày... một ngày mà tôi buộc phải rời đi.Tôi chưa nói cho Phong biết gì cả. Mỗi lần anh cười với tôi, tôi lại thấy tim mình quặn lại. Tôi cố gắng cười đáp lại, cố gắng để mọi thứ giống như trước. Nhưng bên trong tôi thì không còn giống nữa.Giờ đây, mỗi giây phút bên anh đều mang theo một lớp tiếc nuối mỏng, len lỏi như khói. Tôi bắt đầu hình dung đến cái ngày tôi không còn ngồi sau xe anh nữa — không còn ngửi mùi nước hoa quen thuộc mỗi lần anh mở cửa xe cho tôi, không còn cùng anh lúi húi bên bếp, tranh nhau từng cọng rau, không còn đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh trước khi tạm biệt.Tôi tưởng tượng đến lúc cái tên "Phong" chỉ còn vang lên trong đầu tôi như một ký ức mờ. Một cái tên từng khiến tôi mỉm cười trong vô thức, giờ trở thành một khoảng lặng không dám chạm vào.Và chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, chỉ cần hình dung đến cảnh không còn anh — tim tôi đã đau đến mức như thể ai đang bóp nghẹt nó, khiến tôi không thở nổi.Đôi lúc, khi tôi nằm yên trong lòng Phong, đầu dựa vào vai anh, còn tay anh thì mơn man vuốt nhẹ mái tóc tôi như một thói quen chẳng bao giờ dứt, tôi lại lỡ buột miệng hỏi mấy câu chẳng vui vẻ gì:— Anh nghĩ... nếu một ngày nào đó mình không còn ở bên nhau nữa thì sao?Phong im lặng. Tôi cảm nhận được ngực anh khẽ căng lên rồi thả lỏng ra một hơi thở rất khẽ, như cố kìm một điều gì đó không trôi ra thành tiếng. Nhưng anh không trách tôi, không hỏi vì sao lại hỏi như vậy. Anh chỉ siết tôi lại gần hơn một chút, rồi nói:— Thì chắc anh vẫn sẽ nhớ em, nhớ nhiều lắm.Tôi nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tràn ra khỏi khoé. Tôi không nói gì một lúc lâu, cho đến khi chính cảm xúc trong lòng khiến tôi không thể im lặng được nữa.— Em sợ... — tôi khẽ nói, đầu vẫn vùi trong ngực anh — Em sợ một ngày nào đó phải xa anh. Sợ đến mức nhiều đêm em không dám ngủ, vì em cứ tưởng tượng nếu mai này mình không còn là gì của nhau nữa, không còn được chạm vào anh, không còn ai đợi em về, không còn ai gọi em là "em yêu "nữa...Tôi ngừng lại, cố nuốt nghẹn vào trong.— Có lẽ với anh, chuyện yêu một người... rồi quên một người không khó. Anh đã đi qua nhiều người rồi mà, đúng không? Nhưng với em... anh là cả thế giới của em suốt ngần ấy năm. Em chẳng có người nào khác. Chưa từng. Em không biết phải làm gì nếu một ngày mất anh. Em sợ lắm.Phong nhìn tôi thật lâu, ánh mắt sâu thẳm và đầy trăn trở, rồi nhẹ giọng đáp:— Em là người duy nhất anh không muốn quên, dù cho cả thế giới này có quay lưng với anh. Anh không hứa được ngày mai sẽ ra sao, nhưng anh biết một điều chắc chắn: trái tim anh sẽ luôn nhớ về em, bất kể khoảng cách hay thời gian.Phong khẽ cười, một nụ cười mệt mỏi mà ấm áp.— Còn chuyện quên hay không, anh nghĩ... không phải là lựa chọn, mà là điều tự nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng với anh, quên em là điều không bao giờ xảy ra.Tôi rúc sát vào người Phong, nửa đùa nửa thật, giơ tay lau nước mắt rồi trách:— anh nói xạo Anh giãy nảy lên ngay, mắt lấp lánh tinh nghịch, vừa đùa vừa cười:— Nói xạo thì đã sao? Anh còn nói xạo cho em cười nữa cơ mà! Đồ khó chiều!Tôi bật cười khúc khích, không thể giữ mặt nghiêm được trước sự lém lỉnh của anh.Tôi ước những giây phút này có thể kéo dài mãi, để tôi không phải chứng kiến thêm một lần mất mát nào nữa trong đời. Cảm giác ai đó rời xa mình, như thể mất đi một phần sinh mệnh, đã khắc sâu trong tim tôi từ khi bố mẹ bất ngờ qua đời, rồi đến ông nội cũng ra đi không báo trước. Những người tôi yêu thương nhất dường như luôn biết cách rời xa tôi theo cách đau đớn nhất, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng. Và bây giờ, nỗi sợ Phong sẽ rời xa tôi cũng ngày một lớn lên, khiến tim tôi như bị siết chặt từng nhịp. Tôi sợ lắm, sợ đến mức không dám thở mạnh, không dám mơ đến tương lai, vì sợ đến ngày anh không còn bên cạnh, mọi thứ chỉ còn là ký ức mờ nhạt và đau đớn. Tôi sợ mất anh, sợ phải sống trong nỗi cô đơn cùng ký ức vụn vỡ, và đó là nỗi sợ lớn nhất từng giằng xé tâm hồn tôi.
Chính tôi cũng nhận ra, tình yêu trong mình đã không còn nhẹ nhàng như trước nữa. Không còn là những buổi chiều yên ả bên nhau, không còn là những cái ôm khiến tim tôi dịu lại sau một ngày dài. Từ hôm buổi ra mắt ấy kết thúc, mọi thứ trong tôi như bị đảo lộn.Tôi vẫn yêu anh — tôi biết rõ điều đó. Nhưng đi kèm tình yêu bây giờ là một nỗi căng thẳng rình rập. Một cảm giác thấp thỏm như đang đếm ngược. Chờ đến một ngày... một ngày mà tôi buộc phải rời đi.Tôi chưa nói cho Phong biết gì cả. Mỗi lần anh cười với tôi, tôi lại thấy tim mình quặn lại. Tôi cố gắng cười đáp lại, cố gắng để mọi thứ giống như trước. Nhưng bên trong tôi thì không còn giống nữa.Giờ đây, mỗi giây phút bên anh đều mang theo một lớp tiếc nuối mỏng, len lỏi như khói. Tôi bắt đầu hình dung đến cái ngày tôi không còn ngồi sau xe anh nữa — không còn ngửi mùi nước hoa quen thuộc mỗi lần anh mở cửa xe cho tôi, không còn cùng anh lúi húi bên bếp, tranh nhau từng cọng rau, không còn đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh trước khi tạm biệt.Tôi tưởng tượng đến lúc cái tên "Phong" chỉ còn vang lên trong đầu tôi như một ký ức mờ. Một cái tên từng khiến tôi mỉm cười trong vô thức, giờ trở thành một khoảng lặng không dám chạm vào.Và chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, chỉ cần hình dung đến cảnh không còn anh — tim tôi đã đau đến mức như thể ai đang bóp nghẹt nó, khiến tôi không thở nổi.Đôi lúc, khi tôi nằm yên trong lòng Phong, đầu dựa vào vai anh, còn tay anh thì mơn man vuốt nhẹ mái tóc tôi như một thói quen chẳng bao giờ dứt, tôi lại lỡ buột miệng hỏi mấy câu chẳng vui vẻ gì:— Anh nghĩ... nếu một ngày nào đó mình không còn ở bên nhau nữa thì sao?Phong im lặng. Tôi cảm nhận được ngực anh khẽ căng lên rồi thả lỏng ra một hơi thở rất khẽ, như cố kìm một điều gì đó không trôi ra thành tiếng. Nhưng anh không trách tôi, không hỏi vì sao lại hỏi như vậy. Anh chỉ siết tôi lại gần hơn một chút, rồi nói:— Thì chắc anh vẫn sẽ nhớ em, nhớ nhiều lắm.Tôi nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn tràn ra khỏi khoé. Tôi không nói gì một lúc lâu, cho đến khi chính cảm xúc trong lòng khiến tôi không thể im lặng được nữa.— Em sợ... — tôi khẽ nói, đầu vẫn vùi trong ngực anh — Em sợ một ngày nào đó phải xa anh. Sợ đến mức nhiều đêm em không dám ngủ, vì em cứ tưởng tượng nếu mai này mình không còn là gì của nhau nữa, không còn được chạm vào anh, không còn ai đợi em về, không còn ai gọi em là "em yêu "nữa...Tôi ngừng lại, cố nuốt nghẹn vào trong.— Có lẽ với anh, chuyện yêu một người... rồi quên một người không khó. Anh đã đi qua nhiều người rồi mà, đúng không? Nhưng với em... anh là cả thế giới của em suốt ngần ấy năm. Em chẳng có người nào khác. Chưa từng. Em không biết phải làm gì nếu một ngày mất anh. Em sợ lắm.Phong nhìn tôi thật lâu, ánh mắt sâu thẳm và đầy trăn trở, rồi nhẹ giọng đáp:— Em là người duy nhất anh không muốn quên, dù cho cả thế giới này có quay lưng với anh. Anh không hứa được ngày mai sẽ ra sao, nhưng anh biết một điều chắc chắn: trái tim anh sẽ luôn nhớ về em, bất kể khoảng cách hay thời gian.Phong khẽ cười, một nụ cười mệt mỏi mà ấm áp.— Còn chuyện quên hay không, anh nghĩ... không phải là lựa chọn, mà là điều tự nhiên không thể tránh khỏi. Nhưng với anh, quên em là điều không bao giờ xảy ra.Tôi rúc sát vào người Phong, nửa đùa nửa thật, giơ tay lau nước mắt rồi trách:— anh nói xạo Anh giãy nảy lên ngay, mắt lấp lánh tinh nghịch, vừa đùa vừa cười:— Nói xạo thì đã sao? Anh còn nói xạo cho em cười nữa cơ mà! Đồ khó chiều!Tôi bật cười khúc khích, không thể giữ mặt nghiêm được trước sự lém lỉnh của anh.Tôi ước những giây phút này có thể kéo dài mãi, để tôi không phải chứng kiến thêm một lần mất mát nào nữa trong đời. Cảm giác ai đó rời xa mình, như thể mất đi một phần sinh mệnh, đã khắc sâu trong tim tôi từ khi bố mẹ bất ngờ qua đời, rồi đến ông nội cũng ra đi không báo trước. Những người tôi yêu thương nhất dường như luôn biết cách rời xa tôi theo cách đau đớn nhất, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng. Và bây giờ, nỗi sợ Phong sẽ rời xa tôi cũng ngày một lớn lên, khiến tim tôi như bị siết chặt từng nhịp. Tôi sợ lắm, sợ đến mức không dám thở mạnh, không dám mơ đến tương lai, vì sợ đến ngày anh không còn bên cạnh, mọi thứ chỉ còn là ký ức mờ nhạt và đau đớn. Tôi sợ mất anh, sợ phải sống trong nỗi cô đơn cùng ký ức vụn vỡ, và đó là nỗi sợ lớn nhất từng giằng xé tâm hồn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com