TruyenHHH.com

Noi Anh Sang Khong Toi

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi ánh sáng đã len lỏi qua rèm cửa. Căn phòng không có gì thay đổi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạ lẫm. Bước vào phòng tắm, tôi nhìn vào tủ quần áo của mình. Mọi thứ đều cũ kỹ, những chiếc váy đơn giản, những bộ đồ không mới mẻ, chỉ toàn là những thứ tôi đã quen dùng từ trước. Thấy vậy, tôi lại chợt nghĩ đến những bộ quần áo sáng bóng, những thứ chú đã cho tôi nhìn thấy ngày hôm qua. Tôi thở dài, cảm thấy mình không biết phải làm gì, vì tôi không quen với tất cả những thứ này.

Đang mải suy nghĩ, thì chú mở cửa bước vào. "Dậy rồi à? Cháu ăn sáng chưa?"

"Dạ chưa," tôi trả lời nhẹ, vẫn chưa quen với việc mọi thứ ở đây diễn ra quá nhanh.

"Vậy thì thay đồ nhanh đi, chúng ta đi ăn sáng rồi sẽ đi mua sắm. Cháu chưa có bộ đồ nào mới, chú sẽ giúp cháu chọn đồ."

Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thay đồ. Chú luôn nhẹ nhàng, và có gì đó thật ấm áp trong ánh mắt của chú. Tôi chọn một bộ đồ đơn giản, nhưng chú không để yên.

"Cháu mặc cái này không hợp đâu. Thay bộ khác đi."

Tôi hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn làm theo, không dám cãi lại. Sau khi mặc xong một chiếc váy mới, chú hài lòng gật đầu.

Bữa sáng hôm ấy, chú đưa tôi đến một nhà hàng nhỏ nhưng rất sang trọng. Những món ăn sáng đều là những món tinh tế mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Chú dặn dò tôi ăn đủ để có sức cho ngày dài sắp tới. Tôi ăn một cách lặng lẽ, nhìn vào những món ăn đẹp đẽ trước mặt mà chẳng biết nói gì. Chú nhìn tôi, mỉm cười.

"Ăn nhiều vào con, ngày hôm nay sẽ rất thú vị."

Sau bữa sáng, chú dẫn tôi đến một trung tâm mua sắm lớn. Những cửa hàng ở đây đều lấp lánh, sang trọng, khác biệt hẳn với những gì tôi đã từng thấy ở quê. Chú chủ động chọn lựa cho tôi những bộ đồ xinh đẹp, nhưng cũng rất đắt đỏ. Tôi không dám nói gì, chỉ đi theo chú, cảm thấy mình như đang bước vào một thế giới xa lạ.

Trong khi chú chọn cho tôi váy và áo, tôi cảm thấy ánh mắt của mọi người dừng lại ở mình. Tôi không quen với ánh nhìn ấy, nhưng dần dần, tôi nhận ra rằng chẳng ai thực sự quan tâm đến mình. Tôi chỉ là một cô bé nhà quê, không đáng chú ý giữa những người giàu có xung quanh. Nhưng chú không để tôi lo lắng, chỉ cười nhẹ mỗi khi tôi nhìn quanh ngượng ngùng.

"Cháu đẹp lắm. Đừng ngại, cứ tự nhiên đi."

Tôi chỉ biết gật đầu, dù trong lòng không thể ngừng suy nghĩ về những sự khác biệt giữa tôi và những người xung quanh.

Sau khi mua sắm xong, chú dẫn tôi đi ăn kem ở một quán nhỏ gần đó. Những người xung quanh nhìn chúng tôi, và tôi cảm thấy như mình đang làm điều gì đó kỳ lạ. Nhưng chú chỉ im lặng, không nói gì, chỉ mời tôi ngồi xuống bên cạnh và ăn kem. Lúc đó, tôi mới thấy lòng mình dịu lại một chút. Những điều trước đây tôi cảm thấy quá xa vời, giờ trở nên gần gũi hơn. Dù sao, tôi vẫn cảm thấy có chút gì đó xa lạ, nhưng ít nhất chú đang làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu hơn.

Sau khi ăn kem, chú dẫn tôi đi dạo trong công viên. Chúng tôi đi qua những con phố xinh đẹp, những cửa hàng sang trọng, rồi ghé vào một cửa hàng đồ dùng học tập. Mặc dù chú đã nói sẽ mua cho tôi mọi thứ cần thiết, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết phải có cặp sách mới. Tôi học gia sư ở nhà, không phải đến trường, nên chẳng cần cặp sách.

Cuối cùng, chú dẫn tôi đến bảo tàng nghệ thuật. Những bức tranh lớn, những tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp khiến tôi choáng ngợp. Chú chỉ cho tôi từng tác phẩm, kể về từng nghệ sĩ, khiến tôi cảm thấy như mình đang tham gia vào một buổi học nghệ thuật quý giá. Tôi chỉ lặng lẽ nghe và cảm nhận những điều kỳ diệu xung quanh.

Ngày hôm đó, chú đưa tôi đến một buổi hòa nhạc nhỏ, nơi những âm thanh tuyệt vời của nhạc cổ điển làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mặc dù tôi không hiểu hết tất cả những thứ này, nhưng ít nhất tôi cũng bắt đầu cảm nhận được sự khác biệt giữa thế giới của mình và thế giới mới này.



Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, chú dắt tôi đi bộ trên con đường lát đá, hai bên là hàng cây sấu cao rợp bóng. Gió chiều thổi nhẹ, mang theo hương hoa sữa thoảng qua khiến tôi thấy lòng mình như chùng xuống, dịu lại sau cả một ngày lạ lẫm. Chú không nói gì nhiều, chỉ đi chậm bên cạnh, đôi lúc đưa tay đỡ nhẹ khi tôi bước hụt vì mỏi chân trong đôi giày mới.

"Cháu có mệt không?" – Chú hỏi khi cả hai dừng lại bên một băng ghế dài.

Tôi lắc đầu. "Không ạ. Nhưng... có hơi chóng mặt."

Chú ngồi xuống, vỗ vỗ tay bên cạnh như ra hiệu cho tôi ngồi theo. "Lần đầu bước ra thành phố lớn, thấy gì cũng choáng. Chú hiểu."

Tôi ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn xa xăm.

"Mọi thứ hôm nay... cứ như không phải dành cho cháu. Những bộ váy, đôi giày, những nơi mình đến, cả người ta nữa. Ai cũng ăn nói hay ho, ai cũng nhìn cháu như... kỳ lạ."

Chú hơi nghiêng đầu, giọng dịu lại. "Vì cháu nổi bật, Mây à. Không phải vì cháu lạc loài. Cháu khiến người ta phải nhìn. Là vì cháu đẹp. Nhưng không chỉ đẹp, mà còn trong trẻo."

Tôi nhìn chú, lần đầu tiên cảm thấy được công nhận một cách đầy thẳng thắn. Nhưng trong lòng vẫn có gì đó lấn cấn, như thể tôi đang khoác lên một lớp vỏ không thuộc về mình.

"Cháu không biết mình có hợp với thế giới này không."

"Cháu chưa cần hợp. Cháu chỉ cần tồn tại trong nó. Rồi sẽ quen. Và biết đâu, cháu sẽ làm nó hợp với cháu."

Tôi mỉm cười, nhẹ như một cái thở dài.

Trở về biệt thự khi trời đã ngả sang tối. Bà quản gia đã chuẩn bị bữa tối, nhưng thấy tôi mệt, bà gợi ý mang lên phòng. Tôi ngồi trong căn phòng màu hồng phấn, ăn cơm một mình, trên bàn vẫn còn lọ hoa hồng tươi cắm từ hôm qua.

Bức tranh Marie Antoinette treo trên tường nhìn tôi bằng ánh mắt bình thản và lạnh lùng. Tôi không rõ vì sao người ta lại treo tranh bà ấy ở đây. Có lẽ là do chú chọn, tôi đoán vậy. Tôi ăn chậm rãi, nghe tiếng nhạc du dương từ loa nhỏ phát ra — là một bản nhạc Pháp cổ. Tôi không hiểu lời, nhưng giai điệu khiến tôi thấy như đang trôi giữa một thứ gì đó nửa cổ tích, nửa thực tế.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy muộn hơn thường lệ. Ánh nắng xiên vào phòng đã vàng ươm. Tôi mặc chiếc váy mới mua hôm qua — đơn giản thôi, không lấp lánh như những bộ váy khác, nhưng nhẹ nhàng, thanh nhã.

Bữa sáng hôm nay không ăn ở ngoài nữa mà tại biệt thự, trong phòng ăn lớn. Chú đã đợi sẵn ở bàn, một tách cà phê bên tay và cuốn báo trải rộng.

"Cháu xuống hơi trễ," chú nói, nhưng không có ý trách.

Tôi kéo ghế ngồi, ngập ngừng. "Cháu xin lỗi. Cháu... ngủ quên."

"Không sao. Hôm qua mệt rồi."

Tôi nhìn đĩa bánh mì nướng và ly sữa nóng được bà quản gia chuẩn bị sẵn. Mọi thứ đều tinh tế và gọn gàng.

"Chiều nay, cháu sẽ bắt đầu học với cô gia sư. Cô ấy đến đây mỗi ngày hai buổi. Buổi sáng là của cháu để nghỉ ngơi hoặc... muốn đi đâu thì nói chú. Hôm nay muốn đi đâu không?"

Tôi ngẫm nghĩ một lát. "Cháu muốn đi hiệu sách."

Chú mỉm cười. "Tốt. Vậy ăn xong, mình đi."

Hiệu sách trong thành phố là một tòa nhà ba tầng, rộng lớn và thơm mùi giấy mới. Tôi không nghĩ là có thể thấy phấn khích vì sách như thế, nhưng đúng là nơi này khiến tôi thấy yên bình. Chú để tôi tự đi, chỉ đi sau vài bước, như người hộ tống lặng lẽ. Tôi chọn một quyển sách tranh vẽ phong cảnh châu Âu, vài quyển truyện thiếu nhi cổ điển, rồi bỗng thấy một cuốn nhật ký bằng da mềm, giấy dày, bìa in chìm. Tôi cầm lên, đưa mắt nhìn chú.

"Cháu muốn viết lại những gì xảy ra mấy hôm nay."

"Vậy thì càng nên lấy. Viết nhiều vào, sau này đọc lại sẽ nhớ vì sao mình lớn lên."

Buổi trưa hôm ấy, chúng tôi ăn tại một quán cơm kiểu Nhật nhỏ ở góc phố. Tôi không giỏi dùng đũa nhỏ gắp sushi, nên làm rơi vài miếng, mặt đỏ bừng. Chú không cười, chỉ lặng lẽ đưa tôi đôi đũa có gờ chống trượt, nói khẽ: "Ai cũng phải học. Không ai sinh ra đã biết ăn đồ Nhật đâu."

Chúng tôi không về ngay sau đó. Chú đưa tôi đến một tiệm hoa. Tôi hỏi lý do, chú nói:

"Đặt hoa cho phòng cháu. Có mùi hương tươi mỗi sáng sẽ khiến tâm trạng tốt hơn."

Tôi đứng chọn mãi. Cuối cùng, tôi chọn một bó mẫu đơn hồng nhạt, bảo người ta thay hoa mới mỗi hai ngày. Cô nhân viên nhìn tôi, rồi liếc sang chú, thì thầm: "Con gái chú thật xinh."

Tôi chưa kịp phản ứng, chú đã cười nhẹ. "Cháu gái tôi đấy."

Tôi hơi cúi đầu, má vẫn nóng rực vì câu khen.

Chiều về, cô gia sư đến đúng giờ, mang theo sách vở và giáo án dày. Cô là người nghiêm túc, nhưng ánh mắt dịu dàng. Trước khi bắt đầu bài học, cô hỏi:

"Cháu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?"

Tôi không trả lời ngay. Nhưng rồi tôi gật đầu. "Cháu đang tập quen dần."

Buổi học trôi qua nhanh, tôi ngồi trong phòng, bên cửa sổ mở hé, nghe tiếng chim ngoài vườn và tiếng piano vang nhẹ từ phòng khách phía dưới. Là chú đang chơi đàn, tôi đoán vậy. Âm thanh ấy khiến mọi thứ đột nhiên trở nên yên tĩnh và gần gũi lạ thường.

Tôi mở cuốn nhật ký da mềm, ghi vào dòng chữ đầu tiên:

Ngày đầu tiên sống như một người khác.
Mây – hay... Quyên?
Cháu vẫn chưa biết cháu là ai. Nhưng cháu biết, từ hôm nay, cháu phải lớn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com