TruyenHHH.com

Noi Anh Sang Khong Toi

Tôi tỉnh dậy giữa bóng tối, cảm giác lạnh lẽo bủa vây quanh người. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt, những vệt sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ hắt vào nền nhà, đổ dài những cái bóng kỳ quái. Tôi siết chặt tấm chăn mỏng quanh người, cố trấn tĩnh. Tim tôi vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, như thể vừa trải qua một cuộc rượt đuổi dài hơi trong mơ.

Giấc mơ... giấc mơ đó.
Tôi đã được gặp lại bố mẹ. Tôi đã chạm vào họ, đã nghe tiếng cười ấm áp của mẹ, đã thấy ánh mắt hiền lành của bố. Tất cả chân thực đến mức khiến tôi tin rằng mình thực sự được quay về những ngày xưa cũ.

Nhưng tất cả chỉ là mơ.

Ý nghĩ đó như một nhát dao lạnh buốt cứa vào lòng tôi. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng im lặng. Mọi thứ vẫn ở đây: tủ gỗ cũ kỹ, cái bàn học nhỏ kê sát cửa sổ, bức tranh treo tường đã bạc màu... tất cả đều chứng minh rằng tôi chưa từng rời khỏi thực tại. Rằng bố mẹ tôi, thực sự, đã đi rồi.

Tôi ôm lấy đầu, cố ngăn những dòng suy nghĩ vẩn vơ nhưng càng cố gạt đi, chúng lại càng ùa về, ào ạt như nước lũ.

Những ngày sau đó, tôi sống như người mộng du.
Vẫn dậy sớm, vẫn đến trường, vẫn chào ông nội bằng nụ cười gượng gạo. Nhưng bên trong tôi, một sự trống rỗng đang âm thầm lớn dần. Tôi không còn biết phân biệt đâu là thật, đâu là giả. Đôi khi tôi đang ngồi trong lớp, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng mẹ ngoài cửa sổ. Đôi khi tôi nghe thấy tiếng bố gọi mình từ cuối hành lang dài hun hút.

Những giấc mơ cứ lần lượt kéo đến mỗi đêm.

Có đêm, tôi mơ thấy mình đang ngồi giữa bàn ăn, bố mẹ ở hai bên, ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống những món ăn quen thuộc. Tôi bật khóc nức nở trong mơ, vì hạnh phúc quá đỗi đơn giản đó.
Nhưng cũng có đêm, tôi mơ thấy mình chạy hoài chạy mãi qua những hành lang tối tăm, gọi mãi mà chẳng ai đáp lại. Bố mẹ cứ đứng phía xa, càng chạy tới, họ càng lùi xa hơn.

Tôi bắt đầu sợ ngủ.
Nhưng trớ trêu thay, càng sợ tôi lại càng bị cuốn vào vòng xoáy giấc mơ kỳ quái ấy. Những giấc mơ dày đặc đến mức tôi không còn biết mình đang tỉnh hay đang mơ nữa.

Có một lần, tôi tỉnh dậy giữa đêm, chân trần bước ra hành lang. Căn nhà chìm trong bóng tối. Tôi đi như một cái bóng, lạc lối trong chính nơi mình gọi là "nhà". Tôi nhìn vào gương, thấy khuôn mặt mình mờ nhòe, lạ lẫm đến đáng sợ. Tôi đưa tay lên chạm vào má, vào mũi, vào môi, cố tìm một dấu hiệu nào đó của bản thân mình, nhưng lại chỉ thấy một sự xa lạ vô hình.

"Mình còn là mình không?" Tôi thì thầm, tiếng nói của chính mình vang lên nghe lạnh buốt.

Ban ngày, tôi cố tỏ ra bình thường. Tôi vẫn đi học, vẫn chào hỏi các bạn, vẫn làm bài tập, vẫn trả lời thầy cô. Nhưng trong lòng tôi là một biển tĩnh lặng, không chút gợn sóng. Một sự trống rỗng đến mức chính tôi cũng thấy sợ.

Ông nội nhận ra sự thay đổi của tôi, nhưng ông không nói gì.
Ông chỉ lặng lẽ gắp thêm thức ăn vào bát tôi, lặng lẽ ngồi lâu hơn trong phòng khách đợi tôi đi ngủ, lặng lẽ vỗ về tôi bằng ánh mắt lo lắng.

Tôi biết ông muốn giúp, nhưng tôi cũng biết, có những nỗi buồn mà ngay cả người thân thiết nhất cũng không thể chạm tới.

Tối hôm đó, tôi lại mơ.

Trong giấc mơ, tôi thấy mình ngồi một mình giữa sân trường, trời mưa như trút nước. Không ai ở đó, chỉ có tôi, ướt sũng và lạnh buốt. Xa xa, dưới những tán cây, tôi thấy bóng dáng bố mẹ. Họ quay lưng về phía tôi, đi xa dần, mỗi bước đi đều như khoét sâu thêm vào lòng tôi một nỗi mất mát khôn cùng.

Tôi hét lên gọi họ. Tôi khóc nức nở, cố gắng chạy theo, nhưng chân tôi nặng trĩu như bị đóng chặt xuống mặt đất. Bố mẹ tôi không ngoảnh lại. Họ cứ đi mãi, cho đến khi bóng dáng họ hòa vào màn mưa trắng xóa.

Tôi bật dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.
Căn phòng tối om. Trái tim tôi đập loạn xạ, cổ họng nghẹn lại như bị bóp chặt.

Tôi khóc.

Không còn kiềm chế nổi nữa, tôi gục mặt xuống gối mà khóc nức nở, như thể mọi nỗi đau trong lòng tôi bấy lâu nay cuối cùng cũng vỡ òa.

Tiếng khóc của tôi làm ông nội thức giấc. Ông hấp tấp chạy vào phòng, bật đèn. Ánh đèn vàng nhạt tràn ngập căn phòng nhỏ, ấm áp và thật... xa lạ.

Ông ngồi xuống bên giường tôi, vòng tay gầy guộc ôm lấy tôi. Tôi không thể nào nói thành lời, chỉ úp mặt vào ngực ông mà khóc nấc lên như một đứa trẻ con.

"Không sao đâu, Mây. Có ông đây."
Ông cứ lặp lại câu đó, giọng trầm ấm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như ngày còn bé.

Một lúc lâu sau, khi cơn khóc đã dịu lại thành những tiếng nấc nghẹn, tôi mới lắp bắp kể cho ông nghe về những giấc mơ, về nỗi sợ hãi đang ngày một ăn mòn tôi. Tôi sợ mình sẽ bị cuốn luôn vào những giấc mơ đó, không thể trở về nữa.

Ông nghe xong, chỉ thở dài, rồi siết chặt tôi hơn.
"Bố mẹ con thương con lắm," ông nói. "Đó là lý do họ xuất hiện trong giấc mơ của con. Không phải để con tuyệt vọng. Mà để con biết rằng, dù ở đâu, họ cũng dõi theo con."

Tôi không biết mình có tin nổi những lời ấy không.
Chỉ biết lúc ấy, trong vòng tay ông, tôi bớt sợ hơn một chút. Chỉ một chút thôi.
Ông ở lại phòng tôi cả đêm hôm đó.
Ánh đèn ngủ mờ mờ không đủ xua tan bóng tối, nhưng chỉ cần có tiếng thở đều đều của ông bên cạnh, tôi mới dần dịu lại. Tôi nằm co ro trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà, lòng trĩu nặng như có đá đè.

Tôi nhớ bố. Tôi nhớ mẹ.
Tôi nhớ cái cách mẹ xoa đầu tôi mỗi sáng khi tôi vừa thức dậy, nhớ cái giọng trầm ấm của bố khi ông kể chuyện cho tôi nghe vào những đêm mất điện.
Tôi nhớ cả những tiếng cười, những buổi tối quây quần bên bàn ăn, những lần bố mẹ cãi nhau vụn vặt rồi lại làm lành chỉ bằng một ánh mắt.

Những ký ức ấy, từng thứ một, thi nhau trồi lên như những vết cứa nhức nhối trong lòng tôi.

"Ông ơi..." Tôi khẽ gọi trong bóng tối.
Ông khẽ "ừ" một tiếng, như sẵn sàng lắng nghe bất cứ lúc nào.

"Tại sao lại là con?" Tôi hỏi, giọng vỡ ra thành từng mảnh. "Tại sao con lại phải ở lại một mình?"

Ông không trả lời ngay.
Tôi nghe tiếng ông thở dài rất khẽ, rồi bàn tay ông đặt lên vai tôi, nặng nề mà ấm áp.

"Đôi khi, những người tốt nhất... lại là những người phải học cách chịu đựng nhiều nhất."
Giọng ông khản đặc, như nghẹn lại trong cổ.

Tôi cắn môi, nước mắt lại trào ra không kiểm soát nổi.
Tôi không muốn mạnh mẽ. Tôi chỉ muốn được yếu đuối. Chỉ một lần thôi. Tôi muốn bố mẹ tôi quay về, muốn mọi thứ trở lại như trước kia. Tôi không muốn lớn lên trong cô đơn, không muốn mỗi ngày phải gồng mình mỉm cười trong khi bên trong đã rách nát.

Đêm đó, tôi thiếp đi trong nước mắt, trong vòng tay ông nội.
Giấc ngủ đến không hề êm đềm. Nó như một vũng bùn lầy kéo tôi xuống, chìm sâu vào những cơn mơ khác nữa.

Từ hôm đó, những giấc mơ không còn hiền hòa như lần đầu tiên nữa.
Chúng méo mó, hỗn loạn, như những mảnh vỡ ký ức bị bóp méo. Tôi gặp bố mẹ trong hình hài xa lạ, với gương mặt nhòe nhoẹt như bị nước mưa tẩy xóa.
Tôi đi qua những căn nhà cũ, những con phố không còn tồn tại, nghe thấy những tiếng gọi văng vẳng từ những người đã biến mất.

Tôi bắt đầu sợ ngủ.
Càng sợ, tôi càng kiệt sức.
Những ngày đến lớp, tôi ngồi trong lớp học mà mắt nặng trĩu, đầu óc trống rỗng. Những lời thầy cô giảng, những tiếng cười nói xung quanh, tất cả cứ như vang lên từ một thế giới khác mà tôi không còn thuộc về.

Có những ngày, tôi chỉ muốn biến mất.

Nhưng rồi tôi lại nhớ tới ông nội.
Tới ánh mắt già nua đã hằn sâu nếp nhăn, tới những bước chân chậm chạp mỗi tối chờ tôi về. Nếu tôi biến mất, ông sẽ còn lại một mình. Cũng cô đơn như tôi bây giờ.

Ý nghĩ đó, như một sợi chỉ mong manh, giữ tôi lại với thế giới này.

Một buổi chiều nọ, khi tan học, tôi không về nhà ngay.
Tôi lang thang quanh những con phố nhỏ, chân bước vô định. Thành phố lúc ấy mờ mịt trong một lớp bụi mỏng, ánh nắng tàn úa bám vào những mái nhà, những gốc cây xơ xác.

Tôi đi mãi, cho đến khi dừng lại trước một tiệm sách cũ.
Không hiểu vì sao, tôi lại đẩy cửa bước vào.

Mùi giấy cũ ẩm mốc xộc vào mũi khiến tôi hơi choáng. Nhưng rồi tôi nhận ra, nơi đây thật yên tĩnh. Không ai thúc ép, không ai hỏi han, không ai nhìn tôi như thể tôi là kẻ đáng thương.

Tôi đi dọc các kệ sách, ngón tay khẽ lướt qua những gáy sách sờn cũ.
Một quyển sách mỏng, bìa đã bạc màu, rơi xuống ngay trước chân tôi.
Tôi cúi xuống nhặt lên. Đó là một cuốn sách dành cho thiếu nhi, tựa đề rất đơn giản: "Những điều nhỏ bé giúp ta mạnh mẽ."

Tôi cười khẽ. Một nụ cười rất đỗi chua chát.
Mạnh mẽ ư?
Tôi nào có muốn mạnh mẽ?

Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn mở sách ra.
Trang đầu tiên có một câu viết tay đã cũ: "Đôi khi, chỉ cần một lý do rất nhỏ, cũng đủ để ta tiếp tục sống."

Tôi khựng lại.
Bất giác, tôi nghĩ tới ông nội. Tới những buổi tối ông ngồi bên tôi, lặng lẽ không nói gì, chỉ đơn giản là hiện diện. Tới nụ cười hiền hậu của ông mỗi lần tôi về nhà an toàn.
Có lẽ, đó là lý do nhỏ bé của tôi.

Tôi mua cuốn sách, ôm nó vào lòng như ôm một chiếc phao cứu sinh mong manh.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi ngủ mà không mơ.

Không phải vì tôi đã hết đau buồn.
Mà vì, giữa những giấc mơ tan vỡ, tôi đã tìm được một chút an yên nhỏ nhoi cho mình.
Một chút thôi, đủ để tôi thở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com