TruyenHHH.com

Noah Dong Vat Chan So Benh Lich Ky Luc Bo Quyen 1

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

017 - 1 | Hồ sơ bệnh án trang thứ mười bảy: Chó say rượu

Trên tờ lịch có một hình vẽ bí đỏ cực lớn, kỳ thực cũng không cần nhắc nhở, khắp nơi trên trấn đã treo Jack O'Lantern và các thị dân đặc biệt hưng phấn chuẩn bị đủ mọi trang phục kỳ quái, cũng đủ để nhắc cho Lạc Tái biết Halloween tới rồi.

So với thứ tập tục ăn bận quần áo lố lăng đeo mặt nạ trang điểm thành quỷ quái, Lạc Tái vẫn tương đối thích các ngày lễ Trung Quốc như Nguyên Tiêu có bánh trôi, Đoan Ngọ có bánh chưng, Trung Thu có bánh trung thu, riêng là tính toán các kiểu múa rồng, ngựa bay, đèn cung đình vân vân đã có vô số, hoa đăng rực rỡ năm màu càng có hàm lượng kỹ thuật hơn cái mớ Jack O'Lantern chỉ biết đào rỗng bí đỏ làm đèn lồng nhiều lắm là vẻ mặt khác nhau ấy nhiều.

Bất quá có cái gọi là nhập gia tùy tục, Lạc Tái cũng không muốn bọn nhỏ chạy tới xin kẹo tay không mà về, cho nên cậu cũng chuẩn bị một túi kẹo.

Chưa vào đêm, đã có thể thấy người người mặc áo khoác đen in hình bộ xương hoặc trùm đầu quái vật vội vã đi tới đi lui, tự vui tự cười cộng thêm dọa người cái gì, để lộ sự hào hứng dạt dào, lúc này nội thành cũ trái lại náo nhiệt hơn nội thành mới, ở đây sừng sững các dãy nhà xiêu vẹo bị lịch sử bỏ lại, con hẻm chật hẹp u tối cùng đường ngang ngõ tắt ngoằn ngoèo không thể phân rõ phương hướng, phảng phất như mê cung, khiến người cảm nhận được cái mùi lạc vào thời Trung Cổ cũ kỹ.

Bởi do không thiếu đèn đường hỏng rơi chưa kịp sửa, trên những con đường của nội thành cũ, chiếc đèn bí đỏ mọi người xách trên tay trở thành vật chiếu sáng duy nhất, từ xa nhìn lại mỗi một cái đều như có vẻ mặt kỳ quái, phát ra ánh sáng bập bềnh qua lại giữa không trung.

"Bác sĩ không tham gia sao?"

Thanh niên bưng tô canh cuối cùng lên bàn, lau tay vào tạp dề Snoopy, tới cạnh Lạc Tái hiếu kỳ khom người, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh náo nhiệt bên ngoài: "Thoạt nhìn rất thú vị. Tuy rằng cái suy nghĩ giả thành quỷ để dọa đi ác linh này rất ngây thơ, bất quá từ mức độ nào đó mà nói, đối với lũ ác linh bậc thấp, tiểu quái vật là rất hữu hiệu!"

Nếu như các quái vật đều biết giặt đồ nấu cơm làm việc nhà như Or, kỳ thật cũng không có tất yếu xua đuổi... Lạc Tái ngửi mùi cơm ngào ngạt, còn có mùi thịt xương hầm nồng đậm trong nhà, gần đây món Trung Quốc Or làm ngày một ngon, rất có chân truyền của mẹ cậu...

Bởi do thân cao, Or dường như rất thích cúi đầu gác cằm lên vai Lạc Tái, có tí nặng, bất quá không khó chịu, vì thế Lạc Tái không đuổi đi chú chó Dobermann xích lại gần chủ nhân để biểu thị thân mật.

"Bất quá bác sĩ không cần lo, có tôi ở đây, trừ phi là cấp bậc Satan, bằng không không ai dám tới gần phòng khám."

"..."

Nếu như là cấp bậc Satan, thế giới này đã sắp hủy diệt rồi được không?! Phòng khám gì ấy, không cần quá lưu ý... Lạc Tái rất vô lực cũng rất nghẹn lời.

"Không đi sao, bác sĩ?"

Quay đầu thấy ánh mắt nhẫn nại lại mong chờ của Or, hoàn toàn như một con cún ngoan miệng cắn dây dắt chó xổm trên đất lắc đuôi xin chủ nhân dẫn ra ngoài dạo, ánh mắt lóe sáng ấy tuyệt đối là nháy mắt K.O!

"Được rồi, ăn cơm xong chúng ta ra ngoài, thuận tiện tiêu thực..."

Những khu phố cũ nát bình thường an tĩnh đến có thể nghe được tiếng mèo kêu, giờ đập vào mắt đều là thị dân ăn bận theo phong cách kinh dị, gì mà phù thủy, ma cà rồng, xương khô, ác ma đủ thứ, đương nhiên đầu đội bí đỏ càng không thuộc số ít, trái lại bình thường như Lạc Tái và Or len lỏi trong đám người đã thành ngoại tộc.

Cũng có kẻ muốn trêu cợt bọn họ, hoặc là nhào tới "A ô!" rên lạ, nhưng không quản làm cách nào bọn họ đều không thể tới gần người Trung Quốc thân thể đơn bạc, thanh niên cao lớn khí chất lại lương thiện song hành với người Trung Quốc ấy luôn sẽ âm thầm tách bọn "quái vật" muốn nhào tới dọa Lạc Tái ra, đồng thời dịu dàng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, bạn đồng hành của tôi tương đối nhát gan, xin đừng dọa anh ấy, cảm ơn."

Kế "bọn quái vật" nhìn Lạc Tái nấp dưới sự bao che của Or bất luận là thân hình hay khí thế đều có vẻ yếu ớt, đặc biệt hữu hảo gật đầu, hỉ hả chạy đi.

Nhát gan cái búa ấy! Đừng có trông mặt mà bắt hình dong được không?!

Đừng cho rằng rót lên đầu tí huyết tương, dán hai miếng thịt bò, mặc quần áo rách rưới, lại đeo thêm găng tay là dọa người, chỉ được cái mã ngoài mà thôi! Nhìn bên kia kìa! Cô bé mặc đồ trắng độc thân một mình bên kia thoạt nhìn mới đáng sợ, kỹ xảo làm đầu bị thỏm phân nửa ấy mới là cao siêu!

Vùng lên Lạc Tái một tay kéo lấy Or, ưỡn ngực sải bước tiến về trước.

Tới gần con sông nhân tạo, ở đây có mấy quán bar nhỏ kiểu Anh, nhà cổ của nội thành cũ cải tạo thành quán bar rất có phong cách phục cổ, ở đây luôn là điểm tụ hội tuyệt vời cho bạn bè gặp nhau hoặc tình lữ hẹn hò, bầu không khí không tồi, lại ngay chỗ giao nhau của nội thành cũ và mới, người trẻ tuổi cũng nhiều, việc buôn bán không sai, trước đêm Halloween, càng là náo nhiệt, cộng thêm chủ quán bar nhân cơ hội đẩy ra một ít Cocktail đặc biệt, rất được hoan nghênh.

Nhìn "ma cà rồng" bôi đầy phấn trắng đang hớn hở uống một ly chất lỏng đỏ tươi thoạt nhìn như huyết tương, còn cố ý để rỉ xuống khóe miệng, rất có hiệu quả kinh khủng, mà yêu ma quỷ quái bên kia thì dùng nĩa xiên một miếng bánh ngọt hình tròng mắt ăn ngon lành.

"Bác sĩ không uống rượu sao?"

Lạc Tái lắc đầu, giá rượu ở quán bar là một nhân ba, gần đây việc làm ăn của phòng khám tuy có khởi sắc, nhưng đạt đến trình độ xa xỉ vào quán bar tiêu phí mười mấy hai mươi bảng Anh còn kém xa.

Or dường như hiểu được sự lo lắng của cậu, săn sóc ghé vào tai Lạc Tái, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, bác sĩ, tiền thuê và tiền điện nước tháng này đã thanh toán xong, còn dư lại một tí, anh có thể uống một ly."

Vị chủ nhân này hiển nhiên không hề có tự giác mình được thú cưng dung túng lập tức hớn hở hỏi: "Thật à?"

"Chỉ là một ly thôi nhé! Nếu bác sĩ uống say tôi sẽ dẫn anh về, đừng lo."

Cứ việc nói vậy, nhưng Lạc Tái cũng chỉ gọi một ly bia Gold Cider, màu vàng óng xinh đẹp, toả ra vị ngọt ê ẩm, đặt trên bàn tròn nhỏ ở ghế đứng lộ thiên, trong cốc bia dài làm từ thủy tinh nổi lên bọt khí óng ánh.

Về phần Or đi cùng, Lạc Tái đương nhiên không gọi rượu cho cậu ấy!

Phải biết cái tên thoạt nhìn to con này nửa chai bia đã có thể gục, hết lần này tới lần khác tướng say Or cực kỳ tốt, say rồi chỉ là ngủ, đổi Thrus ra rõ ràng không uống một ngụm đã bắt đầu mượn rượu làm càn, càng đáng sợ là chó điên uống say cũng không chọi đồ đánh nhau như fan bóng đá, mà là... thích dí đầu vài lòng cậu cọ a cọ, còn không cho cậu biến mất khỏi phạm vi tầm mắt, không quản lấy cớ gì cũng không được, cho dù nói muốn đi toilet muốn đi tắm muốn đi ngủ cũng không chịu, kẹo cao su cũng không dính thế!

Bàn khá lùn, Or khom mình, nâng cằm, nghiêng nửa đầu, không hề hứng thú với ly nước trái cây trước mặt, trái lại hiếu kỳ nhìn ly của Lạc Tái: "Bác sĩ, đây là gì?"

"Một loại bia lên men từ táo."

"Táo ư?" Or rất có hứng thú nói, "Nếu bác sĩ thích, ngày mai tôi đi siêu thị mua táo ngọt nhưỡng thử xem?"

"Di? Cậu biết làm à?"

"Không biết có thể học! Tôi nghĩ có phức tạp cỡ nào, cũng không phức tạp bằng Đỉnh Hồ Thượng Tố tối nay làm?"

"..." Món đó phức tạp đến nhớ không nổi nguyên liệu được không, trước không nói các loại tài liệu phải ngâm trong các loại nước khác nhau để ráo khô rồi rang bằng dầu nóng trong lò nấu rượu phiền phức đến khiến người ngất xỉu, hạt sen tươi cần dùng tăm trúc nạy tâm sen ra, chỉ nói cuối cùng mỗi loại tài liệu đã làm xong phải dựa theo trình tự nấm trắng, nấm hương, nấm báo mưa, nấm đông cô, nấm tai vàng, hạt sen tươi, nấm quả thể, măng, nấm mèo xếp vào một cái bát lớn, từ đáy bát hướng lên trên, lần lượt phân tầng, cuối cùng khi đã lấp đầy còn phải úp ngược vào đĩa để làm thành hình gò núi. Làm một món xào thập cẩm cũng có thể hố cha như vậy.

Bất quá món ăn phức tạp nhường đó cũng đối phó được, Lạc Tái bắt đầu có chút chờ mong.

"Vậy cậu muốn nếm thử không, để biết vị ấy mà?"

"Có thể chứ?" Or rất do dự, vẻ mặt như học sinh ngoan không hiểu thế sự bị giáo viên xấu dẫn đi quán bar gạt uống rượu kế bị chuốc say rồi lại bị dẫn đi khách sạn làm chuyện xấu.

Cậu ấy cũng không bảo Lạc Tái gọi thêm ly nữa, mà là cầm ly Lạc Tái đã uống phân nửa: "Tôi uống cái này là được." Or uống một ngụm, vị chua ngọt, chất lỏng mát lạnh không có vị cay đắng của các loại bia bình thường, cảm giác như Champagne, chỉ là không nhiều bọt vậy, "Ừ, vị không tồi!"

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

017 - 2 | Hồ sơ bệnh án trang thứ mười bảy: Chó say rượu

Or rất có tiết chế, chỉ là nhấp một tí, đã đẩy trở lại: "Trả cho anh, bác sĩ." Tiết kiệm và tri kỷ của thanh niên làm Lạc Tái hổ thẹn không thôi, nếu đi theo một vị chủ nhân giàu có, Or khẳng định là thịt cá đầy đủ, không tất yếu uống nửa ly bia cũng phải cân đo đong đếm.

"Không sao, cậu uống đi, tôi gọi thêm ly nữa cũng được."

"Có lẽ ta có thể mời cậu uống một ly." Một cái giọng vang lên từ bàn bên cạnh, có người bắt chuyện khiến Lạc Tái kỳ quái nhìn sang.

Lên tiếng là một gã đàn ông ngồi trên ghế cao chân đưa lưng về phía bọn họ.

Chờ gã chậm rãi xoay lại, thoạt nhìn khá điển trai, mái tóc quăn màu nâu hạt dẻ, đôi mắt như vụn sao đọa lạc và khí chất tự tin ung dung, phảng phất lơ đãng đã có thể nhẹ nhàng bắt lấy linh hồn thế nhân, đối phương không ăn diện mình thành yêu ma quỷ quái, chỉ là mặc một bộ Âu phục Armani thuộc bộ sưu tập thu đông mới nhất năm nay, kiểu dáng rộng rãi được cắt với màu chàm, hoa văn phóng đãng lót nền, thiết kế ngắn gọn thoải mái mang theo ý nhị nho nhã và thành thục của nam tính, bàn tay nâng ly với bọn họ còn đeo một bộ găng xám nhạt có viền vằn báo, ổn trọng lại để lộ sự ngổ ngược tiêu sái.

Bất quá Or chẳng những không có hứng thú với lời đề nghị của gã, trái lại còn lộ ra vẻ mặt như gặp đại địch, đôi ngươi thậm chí ánh ra đồng tử không bình thường của loài dã thú, may mắn hiện tại là Halloween, không ít người thích đeo đủ kiểu kính sát tròng biến mắt mình thành quái vật, thế nên đôi ngươi của Or trái lại không quá bắt mắt.

"Đừng xù lông vậy chứ, ta khó được mời khách đấy, cậu nói phải không? Orthrus." Gã đàn ông thoải mái bước tới, nhẹ nhàng đặt ly Cocktail màu xanh sẫm trong tay lên cái bàn Lạc Tái đang ngồi.

Or đứng dậy, một tay chặn lại, cắt đứt khả năng đối phương lại gần Lạc Tái. Mà bác sĩ Lạc đương nhiên cũng không ngu ngốc xông lên, phải biết, có thể nhận ra chó hai đầu Địa Ngục, khẳng định không phải thiên sứ gì!

Gã tóc quăn ra vẻ thất vọng: "Không uống một ly sao? Ta và cấp trên của cậu xem như có tí giao tình đấy."

"Tôi nghĩ về điểm này, ngài Hades sẽ không thừa nhận."

"Ha hả..." Đối phương bật cười uống một ngụm chất lỏng màu xanh, hưởng thụ hít sâu, "Cậu cũng không cần khẩn trương vậy, ta chỉ là tới đây dạo một vòng, hít tí không khí trong lành mà thôi. Cậu xem──"

Gã hất cằm, thuận theo hướng gã chỉ, Lạc Tái thấy mấy người trẻ tuổi ăn diện thành cương thi, tuyệt đối là bị mớ phim zombie kinh điển như 《Resident Evil》, 《Dawn Of The Dead》 ảnh hưởng, vẻ ngoài máu thịt bê bết chuyên nghiệp đến có thể lấy giả đánh tráo.

"Nhân loại quả thật rất có sáng ý! Thậm chí ta không thể không bội phục óc tưởng tượng của bọn họ. Trên thực tế quân chủ của chúng ta cũng có lúc vì thế mà thấy khổ não, phim kinh dị tràn lan khiến nhân loại hoàn toàn hiểu rõ mấy trò xiếc cũ, không chỉ đánh mất sự sợ hãi đối với chúng ta, thỉnh thoảng còn sẽ trào phúng lũ ác ma mang theo hình tượng cổ xưa bị gọi ra. Vì thế gần đây ta đang tận sức nghiên cứu nguyên tố kinh dị của phương Đông." Gã lộ ra vẻ mê say, run lẩy bẩy phảng phất như hưởng thụ khoái ý cực hạn, "Ôi! Thứ cảm giác kinh khủng và chấn động không thể thoát khỏi, bị bóng ma của cái chết không biết khi nào sẽ tới ấy bao phủ quả thật khiến ta hưng phấn đến run rẩy cả người..." Lời này nếu nói ở khi bình thường tuyệt đối dọa chết người, nhưng ở Halloween, hoàn toàn không có vấn đề gì.

"..."

Đối phương rất nghiêm túc: "Ta cũng định bảo bộ hạ của mình đi xem và học hỏi, dù sao trò xiếc mấy trăm năm trước đã quá hạn lắm rồi."

Lẽ nào nói vực sâu đáng sợ ở tận cùng Địa Ngục đã xây dựng rạp chiếu phim lộ thiên rồi ư? Cả một bầy khô lâu ác ma ghoul nhai tròng mắt rang bơ uống máu có ga xem 《The Ring》, vậy cũng quá gai mắt được không! Các vị đã rất kinh dị rồi, hoàn toàn không có tất yếu chơi Trung Quốc và phương Tây kết hợp nữa!!

Cứ việc thái độ của đối phương cực kỳ thân thiện, như là tới đi dạo đồng thời không có ý định gây chuyện phiền toái gì, nhưng Or vẫn như gặp đại địch, Lạc Tái đứng phía sau cậu hoàn toàn có thể cảm nhận được cảm giác khẩn trương bắp thịt kéo căng ấy.

Or nhếch môi, phun ra một câu thì thầm bằng tiếng ác ma: 【Rời khỏi đây, ở đây không có Faust mày muốn tìm.】 Lạc Tái nghe không hiểu lời cậu nói, vì nó hiển nhiên không phải ngôn ngữ của nhân loại, mà càng như là tạp âm rè rè hộp băng miễn cưỡng phát ra trong máy ghi âm.

【A──】 Một thứ âm hiệu như hơi thở của ác ma thường có thể nghe được trong phim quét qua màng tai, kế là đặc hiệu khuôn mặt dữ tợn cộng thêm răng nanh khủng bố ác ma lộ ra trên khuôn mặt nhân loại.

Thân chiếc ly thủy tinh trên bàn như bị quăng vào tủ đông cấp tốc \ tràn ra một tầng sương trắng, chất rượu bên trong cũng đảo mắt kết thành băng cứng.

Hố cha xem ra vị này quả thật đã từ phim kinh dị tham khảo được không ít "thứ tốt"!!

Cơn giận của đối phương chỉ là lóe lên, rất nhanh đã khôi phục nụ cười.

"Đừng quạu quọ thế chứ, Puppy của Hades."

Gã búng ngón tay, một bồi bàn cung kính bước tới đưa lên một ly Cocktail màu xanh sẫm giống hệt ly vừa rồi gã uống: "Không thử một ly sao?" Gã chậm rãi tháo găng tay, lộ ra bàn tay trái ưu mỹ, bộ móng màu đỏ tươi thoạt nhìn như bị máu nhuộm đẫm, kế chỉ thấy gã dùng cái móng ấy chạm nhẹ vào mặt rượu, một khắc sau đó, rượu như bị rót vào sợi chỉ đỏ, hỗn hợp với chất nước màu xanh điều thành màu tím lấp lánh mị hoặc.

"Hoặc là..." Ánh mắt gã lướt qua thanh niên, rơi xuống người Lạc Tái, một cái chớp mắt bộ phận tròng trắng đã biến thành đỏ tươi, "Vị phía sau cậu nguyện ý làm thay?"

Ai muốn uống rượu ngâm móng tay chứ? Sơn móng của anh đều đã phai màu rồi được không!

Lạc Tái kéo lấy cánh tay Or: "Cũng trễ lắm rồi, chúng ta về nhà thôi!"

"Đừng có gấp!" Gã không nhanh không chậm đeo găng lại, "Phim Trung Quốc không phải thường có một câu, hãy uống rượu mời, đừng uống rượu phạt sao?" Trên nền đất không ai chú ý, cái bóng dưới chân gã không ngừng kéo dài và lan rộng, đỉnh đầu hình người chậm rãi mọc ra cặp sừng sơn dương khổng lồ, rồi lập tức nổ tung hóa thành hình một con Griffin đầu rồng đang nhướng mình đứng thẳng, cặp cánh đồ sộ giang ra.

Thanh niên anh tuấn cắn chặt răng, thì thầm ngôn ngữ ác ma: 【Cho dù mày hủy diệt cái trấn nhỏ này, lẽ nào mày cảm thấy tao sẽ quan tâm?】【Vậy sao giờ mày còn ở đây? 】

【...】

【Mày có thể rời đi. Thế nhưng, mày còn ở đây.】

Or trừng đối phương, trong ánh mắt có cảm giác buồn bực bị nhìn rõ.

Cậu đột nhiên chộp lấy ly rượu, dùng tốc độ Lạc Tái không kịp ngăn lại "Ừng ực" một hơi ngửa đầu uống cạn, kế hung hăng nện ly về bàn, xoay người kéo lấy tay Lạc Tái đầu cũng không nâng sải bước bỏ chạy.

Gã đàn ông thoáng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, nghiền ngẫm sờ cằm: "Quả là một con cún đáng yêu lại hay làm lẫy, thật muốn xin Hades về nuôi..." Khi vừa dứt lời, gã đã lặng im biến mất trong không khí, chỉ thừa lại ba ly rượu trên bàn và mấy tờ bảng Anh.

...

Noah Động Vật Chẩn Sở Bệnh Lịch Ký Lục Bộ
(Hồ sơ bệnh án của phòng khám thú y Noah)

| Quyển 1 |

017 - 3 | Hồ sơ bệnh án trang thứ mười bảy: Chó say rượu

Thái độ của Or rất khác thường đồng thời khá là thô lỗ kéo lấy Lạc Tái, một đường bước nhanh hầu như có thể nói là chạy về nhà, Lạc Tái đến sau thậm chí đã rơi vào trạng thái nửa lăn nửa bò, hoàn toàn là phiên bản một vị chủ nhân dẫn chó cỡ bự đi dạo trái lại bị chó dẫn.

May mắn ở đây cách phòng khám không xa, thanh niên vọt tới nhà rồi đã bỏ qua cho Lạc Tái, trực tiếp rúc mình vào cái sô pha chuyên thuộc.

Lạc Tái khá lo lắng cho cậu, tửu lượng của Or và Thrus Lạc Tái cũng biết, nửa chai bia đã đủ gục bọn họ, càng miễn bàn ly Cocktail không biết bỏ thêm gì vào trong ấy.

"Or, cậu vẫn ổn chứ?"

Lạc Tái ngồi vào mép sô pha, sờ phần trán và khuôn mặt đã bắt đầu nóng đỏ của thanh niên.

"Ừ..." Or nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ cọ lòng bàn tay Lạc Tái, bởi do nhiệt độ cơ thể trở nên dị thường cao, vì thế bàn tay chỉ là ấm áp của Lạc Tái trái lại có một sự lạnh lẽo thoải mái, "Bác sĩ, hơi nóng..."

Kỳ thật cũng không đơn giản là hơi nóng? Lạc Tái cảm thấy thanh niên nằm đó đã sắp phun ra lửa: "Ôi trời ơi, rốt cuộc cậu đã uống rượu gì vậy?"

"... nụ hôn của Mephostophilis..."

Lạc Tái tỏ vẻ chưa từng nghe thấy loại Cocktail này, bất quá đã là Halloween, đại khái cũng có quán bar điều ra đồ uống khác với ngày thường?

Vẻ mặt của Or trên sô pha bắt đầu hoảng hốt, duỗi tay ôm eo Lạc Tái, vùi mặt vào bụng: "Bác sĩ... anh cứ thế là được... cứ thế nhé... ở đây... đừng nghe lời dụ hoặc của ác ma... ở đây... bên tôi... bên bọn tôi..."

Nghe thấy thanh niên gần như đã nói năng lộn xộn, Lạc Tái thêm lo lắng.

"Or? Cậu vẫn ổn chứ? Có muốn uống nước không?"

Hơi thở Or phà ra đã là nóng rực, Lạc Tái giật cánh tay vòng trên cổ mình xuống, đứng dậy vào bếp rót nước.

Chờ đến khi cậu cầm ly nước ra, tình huống bên ngoài hoàn toàn khiến cậu 囧.

Thanh niên nằm trên sô pha sớm biến mất, chỉ chừa lại một bộ quần áo rơi lả tả, mà con chó Dobermann hai đầu thì đang hưng phấn lại chạy lại nhảy tung tăng trong phòng khách, thỉnh thoảng phóng lên bàn, sô pha, ghế dựa, hết lật ngã cái này rồi tông ngã cái kia, còn ngậm một vật thể không biết từ đâu ra điên cuồng vung vẫy.

Phòng khách đã sắp bị chó hai đầu của Địa Ngục rơi vào trạng thái quẩy hết cỡ xốc tung lên, Lạc Tái không thể không chạy ra ngăn lại: "Or! Thrus! Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nào!!"

Phát hiện mục tiêu mới ── chủ nhân, cún con lập tức đổi hướng, bật người nhào qua, Lạc Tái không phòng bị kịp lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

"Or! Thrus!!"

Một cái đầu cúi xuống, không ngừng dùng mũi cọ tới cọ lui ngửi ngửi cổ cậu, một cái khác thì kỳ quái ngẩng lên, miệng phát ra tiếng gọi như sói tru "Hú ú──", Lạc Tái đã không biết phải làm sao cho phải, bất quá thân là bác sĩ thú y cậu rất nhanh phát hiện điểm không thích hợp, bộ phận dương vật có xương chống giữa hai chân Orthrus đã hưng phấn trồi ra!

Chẳng lẽ là... muốn giao phối?!

Như là chứng thực chẩn đoán vậy, chó hai đầu Dobermann không tìm được điểm cần tìm trên người bác sĩ Lạc cong lên phần eo hữu lực hóp bắp thịt lại đồng thời cố gắng dùng thân sau thúc đẩy cọ a cọ, bất quá bác sĩ Lạc biết dương vật của nó còn đang ở thể xương xốp chưa hoàn toàn cứng, đối với loài chó mà nói chỉ có ở khi đâm vào rồi mới sẽ vì tĩnh mạch khoá lại máu chảy vào động mạch mà khiến quy đầu bành trướng đến trạng thái lý tưởng nhất cho việc giao phối.

Mà còn hiển nhiên, bác sĩ Lạc tuyệt đối là một nhân loại tính hướng bình thường không có bất cứ ham mê kỳ quái gì.

Khi cậu cố gắng đẩy bọn họ ra, một cái đầu bị cự tuyệt đột nhiên táo bạo nổi giận, mất đi khống chế mở miệng tính nhào tới cắn, bộ răng sắc bén mắt thấy đã sắp cắm vào cánh tay Lạc Tái, nhưng trong nháy mắt đó, một cái đầu khác ở bên cạnh dùng sức nện qua, đẩy đi sự công kích của nó.

Bất quá bộ răng nanh sắc bén vẫn xé rách quần áo Lạc Tái, cắt thương làn da ở tay.

Lạc Tái bị thương trái lại khiến chó hai đầu nhất thời giật tỉnh như bị một thùng nước lạnh xối xuống. Cái đầu đẩy đồng bạn ra lập tức cúi xuống cắn rách ống tay áo Lạc Tái, phần lưỡi ướt sũng không ngừng liếm miệng vết thương bị răng của cái đầu bên cạnh rạch đứt.

Tuy nói nướt bọt của chó có thành phần kháng khuẩn, đồng thời hoặc nhiều hoặc ít có hiệu quả khép lại miệng vết thương, nhưng Lạc Tái cảm thấy vẫn nên dựa theo cách xử lý bình thường dùng xà phòng rửa sạch tương đối tốt hơn.

Thế nhưng đối phương tựa hồ hạ quyết tâm muốn liếm miệng vết thương cho cậu.

Cái đầu làm tay cậu bị thương sững sờ một hồi, thần sắc áy náy lộ rõ trong đôi mắt màu lục, mở miệng, là giọng của Or: "Xin lỗi, bác sĩ..."

"Không sao, lát nữa tôi tự chích cho mình một liều vắc-xin phòng bệnh dại là được."

"..."

Cái đầu đang liếm miệng vết thương cho cậu bỗng nhiên dùng sức cắn tay cậu một cái, khiến bác sĩ Lạc tê rần, bất quá cũng không rách da hay chảy máu gì cả, chỉ là lưu lại dấu răng mà thôi, xong rồi vẫn tiếp tục liếm.

Or nói: "Không phải, bác sĩ lẽ nào anh quên rồi à? Nướt bọt của tôi có độc, nhân loại nếu như bị liếm hoặc cắn sẽ lập tức tử vong."

Lạc Tái lúc này mới sực nhớ ra, cún nhà cậu hình như mang theo bệnh độc còn hố cha hơn cả bệnh chó dại, mà Thrus thì ngược lại, nướt bọt của cậu ấy có năng lực trị liệu.

Lạc Tái dùng bàn tay không bị thương ôm lấy Or: "Cũng không trách cậu, đều là tại ly rượu kia."

Or không quậy nữa, lại có vẻ mất tinh thần, mềm mại chôn đầu vào lòng Lạc Tái, an tĩnh không lên tiếng.

Mà Thrus thì ở sau khi xác định miệng vết thương trên tay Lạc Tái đã 100% bị ngâm trong nước bọt của cậu, trực tiếp "Lạch cạch──" nghiêng đầu, ngã xuống đất ngủ ngon.

Chó hai đầu Dobermann nhũn ra nằm sấp trên đất hoàn toàn không có uy phong những khi bình thường, khiến Lạc Tái nhìn mà đau lòng không thôi.

Cậu bò dậy, cố sức kéo con chó say rượu lên sô pha.

Thật không ngờ tướng say của Or còn kém hơn cả Thrus, đại khái là bình thường ngủ ngay nên không phát tác, xem ra về sau không thể để bọn họ uống rượu nữa!

Suy xét đến tình huống vừa nãy xuất hiện, Lạc Tái cảm thấy mình còn phải tính toán một chút vấn đề động dục của cún con, liệu có nên tìm đối tượng cho Or và Thrus không?

Thế nhưng, chó Dobermann giống cái, hai cái đầu ra vẻ không dễ tìm lắm...

...

Chú thích tham khảo

Mephostophilis (Mephostophilis): một trong bảy vị quân chủ của Địa Ngục, ác ma dụ dỗ nhân loại đọa lạc, cũng dụ phát tính dâm dục của nhân loại, ma quỷ đã ký kết khế ước với Faust.

Pv 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com