TruyenHHH.com

No Cp Gui Den Em Cua The Gioi Khac

Châu Kha Vũ vừa bước xuống cầu thang vừa ngáp dài. Hôm qua là một ngày khốn khổ đối với cả INTO1, nhưng nó là khổ nhất. Để tránh cho con nhím đang trong phòng lại xù lông phóng điện khi thấy bất cứ ai, nó thậm chí không dám về phòng lấy quần áo tắm rửa, phải nương nhờ chỗ Santa. Giờ này không biết Lưu Nhím đã dậy chưa, nhưng nếu nó dám mở cửa phòng thì chắc chắn anh ta sẽ giật đùng đùng lên, khéo còn thủ cái chai vỡ nào dưới chăn nữa.

Vừa nghĩ đến người kia, Châu Kha Vũ giật bắn mình khi bắt gặp một bóng hình quen thuộc đang ngồi trong bếp. Trong một thoáng, nó tưởng như Lưu Vũ của mình đã quay về, bởi từ dáng ngồi, cử chỉ, động tác lấy đồ ăn trên đĩa đều quá giống. Thế nhưng, khi người đó quay đầu sang, ánh mắt đầy sự đề phòng của anh ta lại khiến lòng nó chùng xuống.

Người kia phát hiện ra nó đang đến gần nhưng may mắn thay chỉ giương mắt lên nhìn chứ không buông lời cay đắng nào. Châu Kha Vũ không thể tưởng tượng ra mình sẽ phải phản ứng sao nếu bản thân trở thành mục tiêu công kích tiếp theo của cái miệng chua ngoa kia nữa. Đang lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra định hâm nóng thì Châu Kha Vũ sực nhớ ra một chuyện. Nó quên phắng nguy cơ bị diss, quay lại hỏi:

"Làm sao anh xuống đây được? Gót chân anh mới khâu cơ mà?"

Lưu Nhím cúi đầu chọc salad trong đĩa, nói: "Lò cò."

"Anh mất trí hả? Sao anh không gọi em? Lò cò một chân từ tầng ba xuống nhỡ ngã thì sao?"

Lưu Nhím cười xì một tiếng. Lúc này Châu Kha Vũ mới nhận ra mình đang dùng giọng điệu nói chuyện hàng ngày với Lưu Vũ để đối đáp với một linh hồn mang đầy sự thù ghét. Phải rồi, anh ta nói "Châu Kha Vũ" ở thế giới kia còn đẩy anh ta ngã cầu thang, thế thì làm sao có chuyện anh ta lại trông mong vào sự giúp đỡ của nó cơ chứ? Thà rằng bám lan can lò cò từng bước còn hơn.

Châu Kha Vũ thở dài, đi tới kéo một chiếc ghế đến bên cạnh Lưu Nhím. Trước đôi mắt trừng trừng cảnh giác kia, nó túm thật nhanh cái chân bị thương của cậu đặt lên ghế: "Thõng chân như thế sẽ bị xuống máu vào vết thương, anh không buốt à?"

"Việc của tôi liên quan gì đến cậu?"

"...đây là thân thể của anh tôi."

Lưu Nhím mở to mắt nghe từng từ của Châu Kha Vũ, không thốt ra được một câu. Buốt ư? Có chứ. Vết thương còn chưa kịp khép lại đã chịu gánh nặng của cơ thể, nhức buốt đến tận óc. Thế nhưng cậu không dám gác một chân lên ghế, sợ rằng có nếu người tấn công sẽ không phản ứng kịp. Cậu quên mất là trong căn nhà này sẽ không có ai đột ngột làm ra hành động ác liệt nào với mình, hay đúng hơn là với thân thể của Lưu Vũ.

Cậu đã tin đây không phải là thế giới của mình rồi.

Người thì biết nói dối, đồ đạc có thể bị sắp xếp, nhưng lịch sử tin nhắn thì không.

Những cuộc trò chuyện của "cậu ta" với mười người này từ đầu năm 2021 đến nay vẫn được lưu trong điện thoại. Nếu có ai đó rảnh rỗi tới mức hack cả hệ thống tin nhắn của Sina để chèn những lời thoại này vào, thì họ cũng không đủ sáng tạo để vẽ ra câu chuyện khổng lồ không một kẽ hở kéo dài hàng tháng mà cậu đã đọc cả ngày qua.

Anh cả phù thủy: "Em không phải sợ, anh sẽ giơ tay tự đề cử leader cùng em. Mọi người đều đã thống nhất chọn em rồi. Có bỏ phiếu cạnh tranh danh chính ngôn thuận, sẽ không ai dám nói vị trí của em là do tư bản đẩy lên nữa."

"Nhưng mà có thể fan của em sẽ mắng anh đấy."

"Không có gì, tuổi nghe mắng của anh khéo hơn tuổi đời của chú mày."

"Anh xin lỗi, anh không ngờ là họ vẫn có thể viết ra kịch bản độc ác như thế."

"Không sao đâu anh, vốn dĩ sẽ thế rồi. Nhờ có anh nên biến từ một người bị hắc thành hai người rồi nè. :D"

"Mưa to đấy, em nhớ nhắc nhân viên lấy ô không là bọn nó lại bỏ mặc em."

"Em chỉ phải đi có mấy bước ra xe thôi mà."

"Một bước cũng không được, em có khỏe mạnh gì cho cam."

"Này bé, ăn bún ốc không? Anh định cuối tuần này nấu."

"Có, Bá Viễn cưa cưa đẹp trai nhất."

"Thế thì đi battle với Santa đi, nó đang ăn vạ bảo không chịu được mùi."

Anh hai tuyệt vời nhất: "Liu Yu, anh khốn nạn quá."

"Sao anh lại nói thế?"

"Lưng anh đang đau lắm nè, phải nằm giác hơi. Anh khốn nạn quá."

"Khổ thân anh của em, nhưng mà anh ơi là "khốn khổ" chứ không phải "khốn nạn", khốn nạn là đê tiện xấu xa =)))."

"Vậy hả :( Hoàn Tử không xấu xa, Hoàn Tử chỉ mệt thôi. Tối nay xem "Con rết người" không em?"

"Xem cái phim gì bớt mất vệ sinh đi anh =.=."

"Thế Salò?"

"...cho em ôm anh thì mình xem."

"Anh là gối ôm tiện lợi 24/7 của Liu Yu ^-^."

Anh ba xí xớn: "Hôm nay em cố tình làm anh quê đúng không? Em cố tình! Anh biết thừa! Em đi rõ chậm về phía anh xong đến nơi em lại nắm tay anh Rikimaru kéo lên. Anh không quản lý biểu cảm kịp luôn, bị quay lên hết rồi! Mặt mũi của anh bị em hủy hoại rồi."

"Ỏ ~ ai mà biết? :v"

"Anh tổn thương lắm. Anh đang khóc. Nếu biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc battle anh đã vờ tuột huyết áp ngã đè lên em cho em biết thế nào là trời đánh."

"...nghe kinh dị quá :( Thế thì quê lắm anh ơi. Không phải quê hai đứa đâu mà quê luôn cả chương trình đấy. Show hàng xóm họ cười cho thối mũi."

"...ừ, anh nói xong anh cũng phát sợ. Nhưng tóm lại là! Đóa Đóa đang rất tổn thương! Đóa Đóa cần được bồi thường tinh thần!"

"Em lấy acc phụ vào siêu thoại Hảo Đa Vũ Hoàn đăng chín cái ảnh anh đứng giữa nhá?"

"Thế còn nghe được. Nhưng nhớ cà mặt anh thật đẹp!"

Anh tư nhiệt đới: "What I got to do to make you love me?

What I got to do to make you care?

What do I do when lightning strikes me?

And I wake to find that you're not there?

What I got to do to make you want me?

What I got to do to be heard?

What do I say when it's all over babe?

Sorry seems to be the hardest word"

"Đại ca, sao anh nhắn nguyên mả tiếng Tây vậy, khịa em hả? Nói cho anh biết em đọc hiểu hết đó."

"Bé ơi đây là lời bài hát. Anh nào dám trêu em. Bài hát yêu thích mới của anh đấy."

"Anh làm gì có lỗi với em mà phải sorry?"

"Bingo! Em nhìn ra trọng điểm rồi."

":)"

"Xin lỗi baby, anh lỡ tay làm vỡ lọ nước hoa em cho mượn rồi. Để anh đền em lọ mới nhé."

"Em còn tưởng gì. Không cần đâu anh, em lại có dịp mua mùi khác."

"Vậy hả, may quá anh đang nghèo :D thằng Daniel còn dọa anh bảo không xin lỗi tử tế là em cạo đầu."

"Anh mà còn sợ bị cạo đầu cơ à =))))"

Anh năm khuê mật: "Bảo bối!! Em phải giúp anh tiêu diệt AK đi! Anh không chịu đựng được nữa rồi!"

"Nửa đêm canh ba hắn trở dậy làm nhạc vì hứng thú ập đến! Anh còn đang nằm mơ được đi ăn tiệc, chưa ăn miếng nào đã bị ma âm xuyên não dựng dậy!"

"Anh đã đúm chết hắn rồi nhưng hắn lại hồi máu! Anh cần thêm đồng đội!"

"Dăm bữa lại phải đánh một lần. Phó bản này dai quá, em từ chối đi."

"Bảo bối không thương anh! Em thay lòng đổi dạ rồi! Tất cả tình nghĩa năm nào giờ tan thành mây khói, trôi theo con sông Hoàng Hà cuồn cuộn chảy về Đông."

"Dạo này anh chữ nghĩa thế :v."

"Nhờ ơn em với Pai Pai. Bảo bối ơi anh khổ lắm. Em phải báo thù cho anh! AK cứ nhơn nhơn cái mặt ra ấy! Nếu không diệt được hắn thì em nghĩ cách cứu anh đi."

"Cách gì bây giờ. Em ngu quá, nhờ thiên tài chỉ bảo cho em."

"Bảo bối bắt Châu Kha Vũ đổi phòng với anh là được =3=."

"Có cố gắng đấy Tiểu Cửu. Nhưng không anh ạ :)."

Anh ruột: "Em đừng thỏa mãn yêu cầu của Tiểu Cửu. Để nó đấy anh còn muốn trêu nó."

"Một vừa hai phải thôi, kẻo có ngày anh ấy vác dao sang phòng đấy."

"Anh lại sợ nó chắc? Trêu nó còn vui, trêu thằng Daniel anh lại sợ thằng đó tổn thương. Nhìn cao to dài thoòng vậy mà tâm hồn mong manh lắm."

"Hoặc em có thể đổi chỗ em cho Tiểu Cửu cũng được. Anh rất vui lòng được ở gần em hơn =3=."

"Thôi cho em xin, em còn muốn bình yên =3=.

Em tám chuồng gà: "Này baby, sau khi anh nhận được tin nhắn này của em thì chắc chắn anh đã nằm gọn trong trái tim em rồi đó."

"...em muốn cái gì?"

"Em muốn an ủi anh thôi. Từ kiếp trước đến giờ chưa được nếm mùi yêu đương, chắc anh tủi thân lắm. Thỉnh thoảng em phải tỏ tình với anh kẻo anh cô đơn quá mà úa tàn."

"Thế em thì yêu rồi chắc?"

"Thời gian ế của em luôn bằng của anh trừ đi một năm. Chừng nào em ở tuổi của anh chắc em sẽ cảm thận được sự cô độc đó nhỉ :D."

"Biến đi baby, không thân."

Em chín chuồng lợn: "Tiểu Vũ, quần của em đâu rồi?"

"Cái quần dài màu đen Hermes ấy."

"Quần mua về lại phải đi nối thêm ống thì còn tính là Hermes nữa không?"

"Bớt đùa em đi đồ thiếu canxi. Quần em đâu rồi anh?"

"Trong tủ, ngăn thứ ba bên tay trái, dưới cái quần caro màu vàng."

"À em thấy rồi. Thank you. Mà cái hoodie tím của em đâu nhỉ?"

"Cái đó dính vết bẩn không tẩy được, anh làm giẻ rồi. Anh mua cho em một cái khác màu xanh lơ, treo trong cùng dãy áo ấy."

"Đã thấy! Anh có biết cái kính gọng vuông của em chỗ nào không?"

"Vụ này anh chịu."

"Anh không biết thì ai biết??"

":v"

"Em lật tung phòng lên rồi, không thấy. Không có trong cái túi nào cả. Trong ngăn đựng đồ lót cũng không. Hay hôm qua em để quên ở công ty? Anh nhìn quanh chỗ anh đang ở xem nào."

"Em thử mở tủ lạnh ra chưa?"

"...anh đúng là đỉnh. Lưu Vũ yyds. Nãy em mở tủ lấy nước uống xong bỏ quên kính vào đấy. Sao anh biết được em để đó hay vậy? Anh đặt camera trong bếp à?"

"Đoán xem :v"

Em mười cục súc: "Anh bảo em bổ quả dưa cho anh, em đã bổ cho anh rồi, sao anh còn dỗi em?"

"Em như thế mà là bổ dưa?"

"Chứ gì nữa anh? Đi từ phòng khách vào bếp lấy dao thì nhọc quá. Tay em chặt một phát dưa tan thành bốn năm mảnh nè. Anh cầm gặm luôn là được."

"...Em là nhất, nhất em rồi."

"Anh dạo này vô lý lắm nhé! Lần trước anh nhờ em kiểm tra xem sao vòi nước không chảy, em cũng không nói câu thứ hai xắn tay làm hộ anh luôn. Thế mà anh lại mặt nặng mày nhẹ với em."

"Nếu anh biết em sẽ dùng tay không bẻ gãy đường ống cho nước ào ra, anh đã chả nhờ."

"Đừng quan tâm quá trình, hãy nhìn vào kết quả thôi anh. Cuối cùng anh vẫn có nước dùng còn gì!"

"Em đúng, anh sai... anh xin lỗi, em đừng đúm anh."

Bánh ngọt nhỏ: "Thiếp ở đầu Trường Giang,

Chàng ở cuối Trường Giang.

Ngày ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng,

Cùng uống nước Trường Giang.

Dòng sông này bao giờ ngừng trôi?

Nỗi hận này bao giờ mới hết?

Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp,

Nhất định không phụ nỗi tương tư."

"...ý là sao em?"

"Là anh đi công tác hai ngày rồi, em nhớ anh đó."

"Nhớ anh thì không dùng bài thơ này được đâu bé thỏ =))))"

"Người ta nào có biết =3= Trên mạng bảo bài này thể hiện nỗi nhớ nhung da diết mà."

"=)))) Thương em, anh mua quà cho em rồi nhé."

"Quà thì em lạ gì. Quà của em mà nhiều hơn của P'Nine thì em mới hết buồn."

"...chịu thua em luôn đó =.="

.

"Này nhím! Anh làm sao thế, sao tự dưng ngẩn ra vậy?"

Tiếng gọi của Châu Kha Vũ làm Lưu Vũ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Lúc này cậu mới nhận ra mình vẫn vô thức ngồi chọc miếng trứng luộc trong đĩa nãy giờ. Rikimaru và Santa vừa bước vào bếp. Santa dường như đã vượt qua được nỗi buồn vì bị người anh em cùng nhà mắng mỏ. Hắn cười cười hỏi han cậu:

"Chân em còn đau nhiều không? Chắc hôm qua em sợ lắm hả? Bọn anh xin lỗi nhé."

Lưu Vũ khẽ nuốt nước bọt. Không, anh không phải xin lỗi tôi. Là tôi đã gây phiền toái cho các anh. Thế giới này quá trong sạch, các anh quá tốt đẹp, là tôi đã vấy bẩn sự sạch sẽ này.

Anh là Santa sẽ làm nũng tranh thủ sự chú ý của cậu ấy, không phải là kẻ kênh kiệu coi thường chuyên môn của tôi. Bá Viễn là người anh cả chú ý đến cả sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của cậu ấy, không phải tên ngụy quân tử đâm sau lưng đồng đội. Rikimaru sẽ ôm lấy cậu ấy khi cùng nhau xem phim mỗi tối, chứ không rụt rè lùi lại mỗi khi chạm mặt nhau. Mika sẽ trêu chọc cậu ấy, cố gắng nâng cao khả năng giao tiếp của cả hai thay vì quay lưng đi chửi bậy bằng thứ ngôn ngữ hắn nghĩ tôi không hiểu. Nine coi cậu ấy là bảo bối, AK xem cậu ấy như em ruột, họ không phải là hai kẻ tiểu nhân sẵn sàng ném vào mặt tôi những lời xúc phạm, quay chụp lén tôi để bán hình ảnh cho anti-fan. Lâm Mặc là bạn thân của cậu ấy, không phải người xa lạ. Châu Kha Vũ là em trai cùng phòng bừa bộn luôn tìm cách dựa dẫm vào anh lớn thay vì một tên máu lạnh khinh người đẩy tôi ngã cầu thang. Trương Gia Nguyên dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ anh em thay vì bắt nạt. Còn Patrick ở nơi này thật sự là một đứa trẻ ngọt ngào chứ không phải con quỷ sẵn sàng cắm kim vào đồ ăn của người nó gọi là "anh trai" trên sóng trực tiếp.

Các người quá tốt đẹp. Hoặc là do bản thân cậu ta, Lưu Vũ của thế giới này quá trong sạch nên xứng đáng được hưởng đãi ngộ như vậy. Cậu ta...

...vậy chẳng phải con người vô tội đó đang lọt vào đầm rồng hang hổ hay sao?

Mặt Lưu Vũ bỗng chốc tái mét. Rikimaru trông thấy, vội vàng đặt tay lên vai hỏi han cậu: "Liu Yu, Liu Yu, em sao thế?"

"Bộp!" Bàn tay anh bị người kia túm chặt lấy bằng một lực mạnh bất ngờ.

"Làm sao để đổi lại? Các người nói đi, làm thế nào mới hoán đổi được vị trí của tôi và cậu ta? Cậu ta không thể chống chọi được ở thế giới đó đâu! Không ai xứng đáng phải chịu tình cảnh đó cả!"

.

.

Note: "Hảo Đa Vũ Hoàn" là siêu thoại bùng binh Lưu Vũ - Santa - Rikimaru :)))) Tôi mới biết có thứ thần kì này tồn tại :))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com