TruyenHHH.com

Nlcf

Sau khi concert ở Quảng Châu kết thúc, Tinh Đồ bao nguyên một nhà hàng địa phương nổi tiếng để tổ chức tiệc khánh công siêu lớn, tất cả nhân viên công tác phục vụ concert đều được mời tham dự.
Buổi biểu diễn đầu tiên mất tận nửa năm chuẩn bị cuối cùng cũng thành công mỹ mãn, hiệu quả mang lại tốt hơn dự tính rất nhiều. Đến thời khắc cuối cùng, vài nhân viên công tác đứng trong hậu đài cũng phải rơi nước mắt, ngay cả Trình Khương luôn sắm vai ông cha già khó tính, sau khi nghe bọn họ tự giới thiệu cũng cảm thấy sống mũi cay cay, dường như được quay trở về ngày đầu tiên cùng bọn họ xuất đạo.
"Đầu tiên, xin chúc buổi concert đầu tiên trong chuyến lưu diễn EGO của chúng ta thành công tốt đẹp!" Trình Khương đứng ở trung tâm đại sảnh nhà hàng cầm micro, không kiềm được cảm xúc mà nói rất nhiều.
Phương Giác Hạ đứng một bên cùng Giang Miểu nói chuyện phiếm, xoay người nhìn thấy chai champagne trên bàn nên thuận tay cầm lên xem nhãn hiệu, không ngờ bị Lăng Nhất nhìn thấy, "Giác Hạ, cho xem với!"
Phương Giác Hạ đưa chai champagne cho Lăng Nhất. Cậu ta kích động không thôi, "Em chưa từng được mở champagne đâu, không ai cho em làm hết."
"Anh cũng chưa mà." Phương Giác Hạ thành thật nói.
Bùi Thính Tụng đi tới đưa một ly soda chanh cho Phương Giác Hạ, "Uống nhiều nước vào." Hắn thoáng liếc thấy Lăng Nhất vẫn đang mân mê chai champagne nrrn hỏi thử, "Anh đang làm gì đó?"
"Cái này làm sao để nó pựt một cái phun xèo xèo ra thế?" Lăng Nhất nghi hoặc.
"Anh lắc mấy cái là được." Bùi Thính Tụng chỉ thuận miệng nói như vậy, không ngờ Lăng Nhất nghe xong lập tức cầm cái chai lắc lấy lắc để, gần như là dùng toàn bộ sức lực của mình.
"Tất cả mọi người vất vả rồi! Hôm nay chúng ta cùng......"
Phụt --
Nút bần bị bật ra, toàn bộ rượu champagne mang theo bọt khí phun hết lên người đại diện Trình Khương đang lên tiếng. Chứng kiến một màn này nước chanh trong miệng Phương Giác Hạ suýt nữa cũng bị phun ra theo.
Bùi Thính Tụng sửng sốt một giây, sau đó cười đến mức ngồi xổm xuống, còn ôm chân Phương Giác Hạ.
Trình Khương bị rượu tạt chết lặng xoay người nhìn về phía Lăng Nhất vẫn đang ngơ ngác ôm chai rượu trước bụng, "Cậu vừa làm cái quỷ gì thế?"
Lăng Nhất xấu hổ đặt chai champagne xuống đất, nhanh trí muốn bò ngang như cua chạy trốn khỏi hiện trường vụ án, nhưng đã bị Lộ Viễn và Hạ Tử Viêm tóm trở về, "Còn muốn chạy à?"
"Lợi hại lắm, em dám nhắm ngay vào anh Khương."
"Ơ em cũng đâu biết chỉ cần làm thế là rượu phun ra rồi......"
"Ha ha ha ha ha!"
"Được rồi được rồi, mọi người chơi vui vẻ đi!" Chính Trình Khương cũng không nhịn cười được nữa.
Mọi người ăn ăn uống uống cùng nhau trò chuyện, toàn bộ tầng một nhà hàng đều là người của Tinh Đồ. Nếu nói là tiệc khánh công, chi bằng nên gọi là một buổi party giao lưu, tất cả nhân viên uống rượu tán gẫu, lắc lư theo tiếng nhạc thư giãn. Tuy không khí bữa tiệc rất vui, nhưng bản thân Phương Giác Hạ rất khó thoải mái trong một cuộc tụ họp nhiều người đến thế, huống chi anh còn có tính toán khác. Vì thế đến thời điểm BGM nhà hàng phát bài《 Dạ Du 》, anh ghé vào bên tai Bùi Thính Tụng nói.
"Chúng ta lén trốn đi đi."
Người theo chủ nghĩa lãng mạn đương nhiên sẽ không từ chối một cuộc chạy trốn tuyệt hảo cùng người yêu.
Lúc hai người lẻn ra khỏi nhà hàng đã là 0 giờ rưỡi sáng, nhưng ánh đèn đêm ở Quảng Châu thì vẫn chưa tắt, những con đường tỏa đầy sóng nhiệt như tia pháo hoa, không tìm thấy điểm cuối. Hai người trang bị khẩu trang và mũ chui vào một chiếc taxi dừng lại bên đường, thoát ly khỏi một trận cuồng hoan, hòa vào một dòng cuồng hoan thuộc về thành thị lớn hơn nữa.
Tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, rất nhiệt tình, vừa lên xe liền bắt chuyện bằng một tràng tiếng phổ thông còn lẫn khẩu âm Lưỡng Quảng, "Tới Quảng Châu chơi à?"
Phương Giác Hạ cười, dùng giọng Quảng Đông trả lời ông ta, "Không ạ, cháu là người Quảng Châu." Nói xong anh báo địa chỉ cần đến.
Tài xế hơi kinh ngạc, nhìn Bùi Thính Tụng qua kính chiếu hậu, cũng đổi giọng từ thứ tiếng phổ thông khó nghe thành tiếng Quảng Đông chính hiệu, "Cậu đẹp trai kia cũng dzậy à?"
"Cậu ấy thì không phải, chỉ theo cháu về nhà chơi thôi."
"Ồ biểu sao, nhìn cao quá đa, hai cậu đứng ở ven đường tôi liếc một cái đã thấy rồi, vừa cao ráo vừa xinh trai." Tài xế còn nói đùa, "Không biết còn tưởng là minh tinh á nha."
Kỳ thật đúng là minh tinh mà.
Bùi Thính Tụng nghe không hiểu lắm, liền ghé lại gần hỏi Phương Giác Hạ ông ta vừa nói gì. Phương Giác Hạ cười, "Khen em vừa cao vừa đẹp trai, rất hợp đi làm minh tinh."
"Chú tài xế cũng rất có năng lực tìm kiếm ngôi sao đấy." Bùi Thính Tụng đùa theo.
"Ha ha ha ha thiệt hôn? Quảng Châu chơi vui lắm đa, đồ ăn ngon cũng rất nhiều......"
Nghe bọn họ nói chuyện phiếm, Phương Giác Hạ cảm thấy rất tự tại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đủ mọi sắc thái muôn hồng nghìn tía thoáng qua tựa như ống kính vạn hoa huyền ảo trên không ở buổi biểu diễn.
Xuyên qua dãy phố thương mại phồn hoa, ánh đèn bên ngoài dần dần không còn quá rực rỡ, bóng đêm trầm mặc chậm rãi phục hồi. Lúc xe tiến vào khu phố dân cư, Phương Giác Hạ mới chân chính có cảm giác được về nhà.
Chào tạm biệt tài xế nhiệt tình, mở cửa xe, một lần nữa bọn họ lại ngâm mình trong cơn sóng nhiệt.
Đường phố nơi đây tĩnh lặng hơn nhiều, một vài cửa hàng mặt tiền đã kéo cửa cuốn, còn lại đều là những hàng quán bán đồ ăn vặt và đồ ăn khuya, bảng hiệu lập lòe ánh sáng vàng vàng đỏ đỏ, là tế bào có sức sống mãnh liệt nhất giữa thành thị ngủ say.
"Đây là đâu?" Bùi Thính Tụng muốn nắm tay nhưng phải nhịn xuống, đành quàng tay qua vai anh.
"Cổng sau trường trung học của anh." Phương Giác Hạ duỗi tay chỉ vào một đoạn tường ló ra sau bóng cây, "Em thấy bên kia không, trường anh đấy."
"Thật à?" Bùi Thính Tụng dừng bước nhìn vọng ra xa, "Em muốn vào xem."
Phương Giác Hạ cười, gỡ cái tay đang đáp trên người mình xuống, xoay thân đối mặt hắn, lùi lại hai bước, "Không được, anh là học sinh ngoan, không trèo tường đâu."
Đôi mắt anh cười đẹp đến kỳ ảo, Bùi Thính Tụng bắt lấy cổ tay anh, "Trong đầu anh đã có cả ý nghĩ trèo tường rồi, còn dám nói mình là học sinh ngoan?"
"Đó là do bị em dạy hư." Phương Giác Hạ lắc lắc cổ tay bị hắn nắm, thoát khỏi ma trảo, xoay người đưa lưng về phía hắn đi trước.
Anh mặc một chiếc áo thun trắng thanh tân thoải mái, đi trên con phố cũ tràn ngập phong tình Lĩnh Nam, trên mặt đường khảm từng khối đá phiến hình vuông theo phong cách nghệ thuật mosaic* chỉ có ở các đô thị lớn. Gốc đa cổ thụ kéo dài tán cây cả một góc đường, bảng hiệu đủ mọi màu sắc không kiêng nể gì khuếch tán ánh sáng trong đêm, nhưng vẫn không nhiễm chút gì lên bóng dáng Phương Giác Hạ. Anh mãi mãi trắng tinh, mãi mãi sạch sẽ thuần khiết.
*đường lát đá mosaic đại khái như vậy

Lúc này Bùi Thính Tụng không cùng anh đi sóng vai như bình thường, mà tuột lại phía sau vài bước, thong thả vừa đi vừa nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Phương Giác Hạ.
Dáng vẻ người trước mặt dần dần thay đổi, thấp hơn một chút, cũng gầy hơn, tựa như một cành dương liễu dẻo dai, áo thun sạch sẽ trên người biến thành đồng phục học sinh, tư thế đi đường vẫn thế, mỗi bước đi đều kiên cường đĩnh bạt.
Khi đó anh hẳn là cậu bạn trai trong mộng của rất nhiều thiếu nữ.
Bùi Thính Tụng vô thức mỉm cười, loáng thoáng cảm giác như mình đã từng ở đây, làm bạn cùng Phương Giác Hạ đi trên con đường về nhà sau tiết tự học buổi tối.
Người phía trước đột nhiên quay đầu lại, ảo tưởng về với hiện thực. Nhanh lên nào, anh thúc giục hắn.
"Ừ." Bùi Thính Tụng bước nhanh thêm, đi đến bên cạnh Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ đưa hắn đi qua một con phố, lại rẽ sang một con đường khác, cuối cùng dừng trước một cửa hàng nhỏ, trên biển hiệu viết năm chữ 'Hiệu Bánh Cuốn Bà Trần'. Những căn nhà nhỏ trên dãy phố này có kiến trúc rất đặc biệt, nhà nào cũng có tầng hai, cửa sổ mở rộng bày biện rất nhiều hoa cỏ, đứng ở dưới đường có thể ngửi thấy cả hương hoa nhài thoang thoảng.
*bánh cuốn - 肠粉: món ăn Quảng Đông làm bằng bột gạo trải mỏng hấp chín, cuộn với nhân bên trong là tôm thịt bằm nhuyễn với nấm hoặc một số loại rau khác, chan thêm sốt xì dầu. Món này hay dùng trong bữa ăn nhẹ hoặc dimsum. Nói chung nó khá giống bánh cuốn VN á nhưng mà quấn to hơn, ăn với xì dầu, và nhân thì rất đa dạng nhiều loại, còn VN ăn với nước mắm :D

"Trước kia mỗi khi tan học, anh thường xuyên ghé vào đây ăn gì đó rồi mới về." Trong tiệm hiện tại không có khách, Phương Giác Hạ kéo tay hắn đi vào, "Đi học lúc nào cũng dễ đói bụng."
Chủ tiệm đã đổi người, không phải là bà lão hiền từ ngày Phương Giác Hạ còn thiếu niên nữa, mà biến thành một người phụ nữ trung niên, có lẽ là con gái bà ấy, "Tới ăn chè à."
Phương Giác Hạ cười với bà, đi qua gọi ít món ăn, sau đó mới trở về ngồi bên cạnh Bùi Thính Tụng.
Bùi Thính Tụng ngẩng đầu nhìn anh, "Ngôi nhà này thú vị quá."
Trong tiệm không có điều hòa, chỉ có quạt trần quay vù vù, khiến nửa phần không khí ẩm ướt đông đặc bị tản ra, tạo thành một dòng xoáy nóng trong suốt.
Nghe hắn nói thế, Phương Giác Hạ có hơi kinh ngạc, thế nhưng Bùi Thính Tụng là người luôn rất thích quan sát thế giới.
"Cái này gọi là kỵ lâu Việt phái," Phương Giác Hạ rót cho hắn một cốc nước, "Thời điểm xuất hiện sớm nhất...... Có lẽ là bắt đầu từ cuối thời nhà Thanh, lúc đó do tổng đốc Lưỡng Quảng thiết kế xây dựng."
Kỵ lâu Việt phái - 粤派骑楼 đại khái là kiến trúc như vầy

Bùi Thính Tụng gật đầu, nhìn dãy phố đối diện xuyên qua cửa chính, "Em rất thích loại kiến trúc này, nó là tư liệu lịch sử sống đấy. Cả những cái cây ở đây cũng không giống cây cối của thành phố khác......" Hắn cố gắng tìm một từ thích hợp để hình dung, "Rất tự do, là cảm giác được tự do thoải mái sinh trưởng và khuếch tán."
"Cây đó gọi là cây đa, có nhiều gốc đã trên một trăm tuổi rồi, trước kia còn nhiều hơn, bây giờ đã bị chặt gần hết, biến thành các tòa cao ốc." Phương Giác Hạ nhìn ra bên ngoài, có chút xuất thần, "Trước kia Quảng Châu là một thành phố sinh trưởng trong rừng đa."
Những lời này thật thú vị. Qua hình dung của Phương Giác Hạ, thành phố này lập tức tràn ngập sắc xanh đầy sức sống.
Chủ tiệm bưng hai cái bát đặt lên bàn, tươi cười thân thiện, "Ăn hai chén chè trước nha."
Một bát là chè khoai lang, bát còn lại là chè mía hạt dẻ. Hai người đổi qua đổi lại ăn của nhau, Bùi Thính Tụng tuy không thích ăn đồ ngọt, nhưng bất ngờ là món này ngọt rất thanh, man mát lành lạnh, ăn vào ngũ tạng khô nóng đều trở nên dễ chịu, xua tan bớt một nửa nóng nực mùa hè.
Chè mía nấu hạt dẻ - 甘蔗马蹄糖水

Chè khoai lang - 番薯糖水

Phương Giác Hạ rất thích ăn, mỗi một miếng đều có cảm giác được trở về thời niên thiếu.
Bùi Thính Tụng nhìn anh, cảm thấy dáng vẻ anh ăn thứ gì cũng thật đáng yêu, vì thế không đầu không đuôi nói một câu, "Anh đúng là được ngâm trong chè mà lớn."
Nếu cẩn thận ngẫm lại, những lời này cũng không có gì sai, cho nên Phương Giác Hạ không hề phản bác.
Chủ tiệm lại mang lên hai phần bánh cuốn vừa ra lò, một phần là bánh cuốn tôm tươi, phần kia là bánh cuốn thịt bò, đều cho thêm trứng lòng đào. Vỏ bánh nửa trong suốt mỏng như cánh ve, thấy rõ màu sắc phần nhân thịt bò tôm tươi và trứng vàng óng ánh bên trong, lúc đặt lên bàn còn hơi rung rinh.
"Nếm thử đi, xem có giống hương vị ăn ở Bắc Kinh không."
Bùi Thính Tụng gắp lên một miếng, bánh trơn đến mức không thể dùng đũa kẹp, phải dùng cả thìa mới múc được nó lên, bột bánh trơn mượt dai dai, thịt bò mềm, nước tương kiểu Quảng có chút vị ngọt, món này vừa tươi vừa mát, ăn rất ngon miệng.
"Ngon quá, ngon hơn những thứ em được ăn hồi nhỏ nhiều."
Phương Giác Hạ cười rộ lên, "Tiểu thiếu gia dễ nuôi quá nhỉ, ăn món bánh cuốn mười một đồng đã thích thành như vậy rồi."
Bùi Thính Tụng nghiêm trang nói, "Giá trị chỉ là tương đối. Có anh ngồi đây ăn cùng với em, món bánh cuốn mười một đồng cũng bỏ xa nhà hàng Michelin ba sao."
Đúng là giá trị chỉ mang tính tương đối.
Bánh cuốn ngày xưa cũng rất ngon, nhưng hình như lần này mang theo Bùi Thính Tụng trở về, nó lại càng trở nên ngon hơn.
Hai người tốt hơn so với một người quá nhiều.
Lấp đầy bụng, bọn họ rời khỏi quán ăn nhỏ. Phương Giác Hạ vẫn dẫn đường cho Bùi Thính Tụng đi, dù rõ ràng anh mới là người không nhìn thấy đường.
Đèn đường lúc rạng sáng khá tù mù, Bùi Thính Tụng sợ anh nhìn không rõ sẽ vấp ngã, muốn đỡ anh đi, nhưng Phương Giác Hạ từ chối.
Chỉ có ở con phố mà thời niên thiếu từng đi qua vô số lần, anh mới có thể hiển lộ ra một chút thói quen, ví dụ như lúc đi gần tường tay sẽ theo bản năng sờ sờ vách tường, lại ví dụ như mỗi một bước chân sẽ gần như cách đều nhau, nhấc lên, giẫm xuống, đế giày sẽ cọ lên mặt đất trong giây lát.
Đi được một lúc, anh dừng lại sờ sờ vách tường, ngữ khí có chút nghi hoặc, "Chỗ này trước kia có một lỗ hổng, người ta trám lại rồi sao."
Bùi Thính Tụng đột nhiên thấy chua xót.
Phương Giác Hạ trong quá khứ đã từng sử dụng toàn bộ mọi cảm quan ngoại trừ thị giác để nhớ kỹ đường về nhà. Mùi vị trên đường, tiếng côn trùng kêu vang trên gốc cây đa, lỗ hổng trên vách tường, hình dạng từng viên gạch, chỗ nào bị hở, chỗ nào bị vênh lên. Tất cả những cảm giác đó dẫn đường cho anh về nhà.
"Em dắt anh đi được không?" Bùi Thính Tụng nhẹ giọng hỏi.
Phương Giác Hạ nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tuy anh nhìn không rõ, nhưng vẫn mỉm cười, "Được chứ, bây giờ không có ai cả."
Hắn cẩn thận nắm tay Phương Giác Hạ, xuyên qua màn không khí ẩm ướt, mọi thứ đều biến dạng trong cái nóng, thời không cũng bị vặn vẹo. Dường như trong thời khắc này, Bùi Thính Tụng đang nắm tay một Phương Giác Hạ mười sáu tuổi, là cậu thiếu niên kỳ thật về nhà một mình trong bóng đêm cũng sẽ sợ hãi.
"Anh thật dũng cảm." Bùi Thính Tụng là người không bao giờ tiết kiệm lời khen, đặc biệt là đối với Phương Giác Hạ.
Phương Giác Hạ chỉ cười mà không nói gì. Dưới ánh trăng, bọn họ dắt tay nhau đi qua bức tường dài, ngâm trong từng đợt sóng triều ve ngâm. Khoảng cách đến nhà càng ngày càng gần, Phương Giác Hạ đột nhiên nói, "Chắc lát nữa sẽ có mưa."
"Thế à? Sao anh biết."
"Anh có dự cảm." Phương Giác Hạ nói, "Dự cảm của anh thường rất chuẩn."
Thế là bọn họ rảo bước nhanh hơn, từ con phố nào đó tiến vào một tiểu khu cũ kỹ đầy bóng cây, bên trong rất ít đèn đường, nhưng Phương Giác Hạ vẫn nhớ rất rõ. Anh dừng lại dưới một gốc đa cổ thụ lớn, bóng cây còn tối hơn cả màn đêm.
"Nhà anh ở trên cây à?" Bùi Thính Tụng trêu.
Phương Giác Hạ như mọi khi bảo hắn mau câm miệng, mình thì giơ tay sờ vào vỏ cây, dọc theo đường vân thô kệch sờ đến một hốc cây to bằng miệng chén, sau đó anh cho tay vào như đang muốn tìm thứ gì trong đó.
"Có muốn em giúp không?" Bùi Thính Tụng hỏi.
"Tìm được rồi." Phương Giác Hạ không giấu được ngạc nhiên, "Đã mười năm rồi, thế mà nó vẫn ở đây."
"Cái gì thế?" Bùi Thính Tụng thò đầu lại gần, dưới ánh trăng, Phương Giác Hạ mở bàn tay ra, trên tay là một viên hạch đào tròn vo.
"Anh giấu một quả hạch đào mười năm?"
Nghe giọng điệu không thể tin nổi của Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ phụt cười một tiếng, dùng sức tách vỏ hạch đào ra, lấy từ bên trong một tờ giấy bị cuộn tròn đưa cho Bùi Thính Tụng.
"Anh còn nhớ có một hôm...... anh bị Phương Bình đánh, rất buồn, rất sợ, cho nên viết ra cái này giấu ở hốc cây dưới lầu." Phương Giác Hạ cười, "Vì sợ bị phát hiện, anh còn lấy vỏ hạch đào dán lại, không ngờ lâu như vậy mà vẫn không có ai biết." Ngữ khí của anh giống như đang nói, xem nè, anh thông minh không.
Cẩn thận mở tờ giấy ra soi dưới ánh trăng, lúc này Bùi Thính Tụng mới nhìn thấy nội dung trên tờ giấy.
[ Tôi sẽ không biến thành người xấu, tôi muốn đứng trên sân khấu, không thể té ngã. ]
Xuyên qua những dòng này, bỗng nhiên Bùi Thính Tụng nhìn thấy được anh của lúc đó.
Hắn cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao Phương Giác Hạ lại đề nghị vào thời khắc cuối cùng của buổi diễn, mọi người hãy viết cho chính mình của mười năm sau.
Phương Giác Hạ ngẩng đầu, đáy mắt sáng lấp lánh, "Anh của mười năm trước, tặng cho em."
Bùi Thính Tụng nắm tờ giấy ôm anh vào lòng, dưới bóng cổ thụ đặt lên trán anh một nụ hôn.
"Cảm ơn."
Cảm ơn anh đã kiên cường lớn lên, mới có thể chờ được em đến trễ như thế.
Mưa nói đến là đến, Phương Giác Hạ chưa bao giờ dự cảm sai, chỉ là anh không dự đoán được mưa sẽ lớn như vậy, chỉ trong chốc lát hòa loãng màn không khí sền sệt, hơi đất cuồn cuộn bốc lên. Phản ứng đầu tiên của Bùi Thính Tụng là giấu kỹ tờ giấy, hai người nhìn nhau bật cười, sau đó chạy vội trong bóng đêm.
Từ ngày ở bên Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ đã tưởng tượng ra rất nhiều tình huống dẫn hắn về nhà mình. Nhưng người tính mãi mãi không bằng trời tính, anh không ngờ bọn họ lại chạy về nhà trong hoàn cảnh chật vật như vậy.
Mẹ Phương đã nghỉ ngơi từ sớm ra mở cửa cho bọn họ, vẻ mặt ngái ngủ nhìn hai cậu thanh niên ướt như hai con gà vừa ngã vào nồi canh, thật sự buồn cười, "Sao mấy đứa biết chọn thời gian về nhà thế?"
Đón bọn họ vào nhà, mẹ Phương lập tức không ngại mệt nhọc thúc giục hai người mau đi tắm nước nóng. Phương Giác Hạ để Bùi Thính Tụng đi tắm trước, mình thì cầm khăn lông vừa lau người vừa chui vào phòng bếp, đứng bên cạnh mẹ Phương đang bận rộn nấu trà gừng.
"Ông ngoại ngủ rồi ạ?"
"Ừ, vốn định chờ con về, xem TV cho đến lúc ngủ gà ngủ gật vẫn không chịu vào phòng, sau đó nhận được điện thoại nói mấy đứa đi ăn tiệc khánh công mới chịu đi nghỉ đấy." Mẹ Phương cho gừng cắt lát vào nồi nước, đảo đảo mấy vòng, "Nếu biết các con vẫn về, sáng mai nhất định ông vui lắm."
Nhớ lại màn xuất hiện trên sân khấu lúc tối, Phương Giác Hạ hỏi, "Tiểu Bùi mời mọi người đến phải không? Em ấy không nói gì với con cả."
"Đúng vậy, nó đặc biệt đến bệnh viện thuyết phục ông ngoại con. Ngay từ đầu mẹ cũng rất lo lắng, không ngờ bọn họ nói chuyện rất thuận lợi. Tiểu Bùi nói với ông ngoại con, thật ra con muốn gặp ông lắm, hy vọng ông có thể xuất hiện ở buổi biểu diễn. Mà nói thật, ông ngoại con ổng cũng muốn đi, chỉ là cả hai người ai cũng không muốn xuống nước, ngược lại Tiểu Bùi cái gì cũng dám nói. Lúc nó đi rồi ông ngoại mới lén nói với mẹ, nhìn thấy con có bạn bè tốt như thế, ông an tâm rồi." Nói xong mẹ Phương lại bổ sung, "Mẹ cũng nghĩ như vậy."
Phương Giác Hạ xoa xoa mái tóc ướt, kéo khăn lông xuống nắm chặt trong tay.
"Thật ra......" Hầu kết anh lăn lăn, "Mẹ, em ấy không chỉ là đồng đội của con."
Bàn tay đang khuấy trà gừng của mẹ Phương dừng lại, nhưng lốc xoáy trong nồi vẫn đang xoay tròn. Bà không nhìn Phương Giác Hạ, vẫn bình tĩnh đến bất ngờ, "Ý con là gì?"
"Con yêu em ấy, em ấy cũng vậy." Phương Giác Hạ thử dùng từ chính xác nhất để hình dung quan hệ của bọn họ, "Bọn con là người yêu."
Trái tim thấp thỏm bất an nhảy thình thịch, tiếng ve râm ran huyên náo trong đầu, như đang trách móc anh quá qua loa, trách anh không nên công bố trước mặt mẹ khi quan hệ còn chưa kịp ổn định. Tình yêu yếu ớt như thế nào, mẹ là người rõ ràng nhất.
"Kỳ thật mẹ đã nhìn ra rồi." Mẹ Phương duỗi tay gắp hai viên đường phèn trong bình thả vào nồi, ngữ khí trấn định, "Mẹ đã đoán ra quan hệ của hai đứa. Tiểu Bùi quá mức quan tâm đến con, không giống kiểu để tâm của bạn bè bình thường. Còn ánh mắt hai đứa nhìn nhau nữa, không lừa được ai cả."
Cũng đúng. Đã thích thì làm gì có cách nào che giấu, đặc biệt là trước mặt mẹ mình.
"Con không muốn giấu mẹ."
Mẹ Phương tắt bếp, xoay người nhìn anh, "Giác Hạ, mẹ tin con không phải đứa dễ xúc động, rốt cuộc con đã thấy......" Bà nghẹn ngào, "Thấy mẹ như thế, khăng khăng đâm đầu vào một đoạn tình cảm, hết sức mù quáng."
"Con không phải xúc động." Phương Giác Hạ giải thích cho tình yêu của mình, "Không sai, chính vì từ nhỏ con đã nhìn thấy hết, cho nên trước khi gặp em ấy con rất kháng cự chuyện yêu đương, thậm chí còn từng nhận định cả đời này sẽ không thể yêu ai."
Nghe Phương Giác Hạ nói ra lời như vậy, trong lòng mẹ Phương tràn đầy áy náy. Đây là điều bà không bao giờ hy vọng nhìn thấy, nhưng không có cách nào thay đổi. Tình yêu và hôn nhân thất bại của bà đã vô tri vô giác thay đổi đứa trẻ này, khiến anh trở nên ít lời, ngày càng xa cách.
"Nếu không phải bởi vì Bùi Thính Tụng, có lẽ cả đời này con cũng không thay đổi được suy nghĩ."
Mẹ Phương yên lặng thở dài, "Mẹ không có ý phản đối con, mẹ chỉ sợ con tổn thương." Nói xong câu này, bà có cảm giác trở thành cha mình năm đó, vì sợ con cái tổn thương mà phải đứng ở phe đối lập, cảm giác này quá mâu thuẫn quá giằng co. Ngày trước bà cũng từng cho rằng mình đã gặp được chân ái, nhưng rồi thất bại thảm hại, trả giá bằng cả máu và nước mắt. Cho nên bà vẫn không thể không nói, "Con có từng bao giờ nghĩ, quyết định của con có thể là một sai lầm hay không."
Bùi Thính Tụng tắm rửa xong bước ra, nhẹ giọng gọi Phương Giác Hạ, lại nghe thấy có tiếng nói chuyện trong nhà bếp, vì thế đến gần muốn nhắc anh mau đi tắm.
"Con cũng muốn mình được sai một lần."
Nghe tiếng anh, bước chân hắn dừng lại.
Ánh mắt Phương Giác Hạ cố chấp, nhưng mỗi câu anh nói ra đều rất hợp logic, "Bởi vì con từng sống giữa một trường hợp thất bại, cho nên luôn nghĩ mình sẽ không thể thành công. Nhưng sau khi gặp được em ấy, con không muốn sống như vậy nữa, cho dù đến cuối bọn con không có kết quả tốt, con vẫn muốn được thử một lần. Chờ mười năm, hai mươi năm sau quay đầu nhìn lại, ít nhất vào lúc đó Phương Giác Hạ con đã lựa chọn nghe theo trái tim mách bảo mà không hề do dự."
Trong mắt anh là giọt lệ quật cường không chịu rơi xuống.
"Cho dù đã chọn sai, thì vẫn là điều đúng đắn."
Mẹ Phương nhìn đứa con trai đứng trước mặt mà có cảm giác mới nhìn thấy dáng vẻ này lần đầu tiên. Rất xa lạ, không giống đứa bé Phương Giác Hạ theo đuổi chính xác đến cố chấp xưa nay.
Bà rốt cuộc tìm thấy bóng dáng chính mình năm đó trên người đứa con này.
Mẹ Phương không nói gì nữa, xoay người cầm muôi múc trà gừng vàng óng ánh vào bát, gợn sóng lăn tăn dưới ánh đèn nhà bếp.
"Nhân lúc còn nóng mang sang cho Tiểu Bùi uống đi, đừng để cảm mạo, mùa hè bị cảm khó chịu lắm."
"Mẹ......"
"Chúng ta thử xem sao." Mẹ Phương trịnh trọng đặt trà gừng vào tay anh, chảy nước mắt bật cười.
"Con may mắn hơn mẹ nhiều, nhất định sẽ không chọn sai."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com