TruyenHHH.com

Nlcf

Nhìn tốc độ làn đạn bình luận bay giống như bị tua nhanh gấp đôi, sáu người dở khóc dở cười.
"Bùi! Thính! Tụng!" Lăng Nhất cầm vai Bùi Thính Tụng mà lắc điên cuồng, "Nhìn xem chú bốc trúng cái gì kiaaaa!"
Giang Miểu cùng Hạ Tử Viêm không nói câu nào, đồng thời quay đầu nhìn nhau một cái.
[Vl Thuỷ Hoả đối diện vi diệu quá! Tại sao vừa nghe đến tiếp giấy gói kẹo liền tự động xếp chỗ đối diện nhau rồi ~]
[CP Thuỷ Hoả cửa tủ đã ấn không được* nữa rồi! Không hổ là đệ nhất CP của toàn nhóm trước ngày CP Thính Giác ngang trời xuất thế, thật sự không làm gì cũng tự mang không khí CP thành niên......]
(*ấn cửa tủ không được là thuật ngữ chỉ CP của tao real quá tao muốn nhét vào tủ che giấu giùm bọn nó cũng giấu không nổi)
Phương Giác Hạ đã rất lâu không được thấy phòng livestream náo nhiệt như vậy, cho nên hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm màn hình.
Dùng miệng truyền giấy gói kẹo? Cái trò này chơi thế nào vậy?
Lộ Viễn cười đến lăn ra đất, "Bùi Thính Tụng ha ha ha ha, này là bàn tay vàng do Phổ Đà Tự khai quang đúng không!"
"Cười cái gì mà cười, bộ anh không cần chơi hay sao?" Bùi Thính Tụng nhịn phẫn nộ trong lòng xuống.
"Chơi chứ." Lộ Viễn bò dậy, "Anh nói này, hôm nay chú mày phải quay clip cho anh là chuyện đã định rồi!"
Bùi Thính Tụng nhướn mày, "Mơ đê, lần này tôi tuyệt đối không thua."
Đạo diễn lúc bấy giờ bắt đầu tuyên bố quy tắc, cũng không khác gì nội dung trên bình luận đã nói, chính là các thành viên dùng miệng truyền cho nhau một tờ giấy gói kẹo trong suốt, yêu cầu người cuối cùng tiếp nhận tờ giấy phải giữ hết ba giây mới được tính là thành công.
"Được, vậy bây giờ sắp xếp trình tự."
[A a a trình tự! Bắt đầu kích động rồi!]
[Ông trời phù hộ đừng phá Thính Giác đừng phá Thính Giác!!]
[Thuỷ Hoả Thuỷ Hoả Thuỷ Hoả Thuỷ Hoả!!]
[Nhất Đới Nhất Lộ*!! Nhất Đới Nhất Lộ phải ở cạnh nhau!!!]
(*nghe tên thì chắc là fan CP của cháu Nhất và cháu Viễn =)))
[Phương Viên! Phương Viên!!!]
Khu bình luận cuối cùng biến thành loạn chiến CP, nhà nào cũng được gọi tên một lần.
Đạo diễn lại mang lên một cái hộp nữa, bên trong có sáu trái cầu đánh số thứ tự, "Rút ra số nào thì xếp hàng ngồi theo thứ tự như vậy nha."
[Xếp hàng ngồi hôn môi.]
[Ha ha ha ha xếp hàng ngồi hôn môi là cái quỷ gì vại?!]
[Tiếng Trung thật duyên dáng!]
Mọi người theo thứ tự bắt cầu, Giang Miểu lấy được số 2, đến lượt Hạ Tử Viêm, cậu ta lấy cầu mà diễn động tác xòe từ từ từng ngón tay như thần bài xem sảnh, sau đó mỉm cười ra vẻ ông đây biết ngay mà.
[Anh Hỏa không phải 3 thì chắc chắn là 1!!!]
Hạ Tử Viêm đem mặt kia của quả cầu hướng về phía màn hình, quả nhiên là số 1.
[Nhị Hỏa: Không sai, tôi chính là 1]
Hộp được đưa đến tay Lăng Nhất.
[Lăng Nhất của chúng ta rốt cuộc là 0 hay là 1 thế ha ha ha ha]
"Số 3!" Lăng Nhất ôm lấy tay Giang Miểu, "A, em ở gần Miểu Miểu!"
Lộ Viễn vén tay áo cầm cái hộp còn sót lại ba trái cầu lắc loảng xoảng như lắc xúc xắc cả buổi, cuối cùng cực kỳ cẩn thận mà nhón lên một viên, "Thời điểm chứng kiến tui có làm bóng đèn hay không đã tới!"
[Ha ha ha ha thầy Viên thật sự không phải là hội trưởng fanclub chính thức của CP Thính Giác đấy chứ! ]
Phương Giác Hạ có hơi lo lắng, nếu Lộ Viễn không tách hai người bọn họ ra, trò chơi này đúng là sẽ rất xấu hổ, thực ra cùng ai trong số mọi người ở đây chơi truyền giấy gói kẹo đương nhiên đều xấu hổ, nhưng dù gì cũng tốt hơn Bùi Thính Tụng. Rõ ràng mấy ngày trước bọn họ vẫn còn duy trì chiến tranh lạnh dài tận hai năm, bây giờ lại phải cùng nhau chơi cái trò thân mật như thế này.
Thế sự khó đoán.
"Hai ta cùng nhau bốc đi."
Đạo diễn bỗng nhiên mở miệng, "Lộ Viễn rất biết cách tạo hiệu quả tiết mục đấy nhỉ."
[Ha ha ha ha ha anh trai Đông Bắc quá trâu bò]
Tiểu Bùi nhún nhún vai, "Fine." Hai người đồng thời cho tay vào hộp lấy cầu. Trước khi công bố con số, Lộ Viễn đột nhiên thái độ nghiêm túc lên, giọng cũng đè thấp, "Nói thật nha, anh cũng muốn cùng Giác Hạ truyền giấy kẹo."
Bùi Thính Tụng cười lạnh một tiếng.
[A a a cái motif hai công tranh giành một thụ quen thuộc này!!]
[Cười lạnh quá man!]
[Nè nè CP Phương Viên thì thầy Phương là công nhỉ, 1 mét 8 cũng đâu phải để làm cảnh]
[Ô ô ô cu gái Phương Viên đỉnh đầu xanh cả rồi!]
Người đã quyết định xong thứ tự Lăng Nhất mở bao kẹo sữa ra phát cho mọi người, Phương Giác Hạ nhận một viên bóc ra ăn, hương vị sữa ngọt ngào lan tỏa khắp trong miệng.
[Nhưng mà visual đại nhân lãnh đạm không care chút nào trận tranh giành này, còn vui vẻ ăn kẹo.]
[Gương mặt này của Giác Hạ nếu cùng với mị chơi truyền giấy kẹo khả năng rất cao mị sẽ đột tử 5555]
[Tiểu Bùi cho mama xem khẩu khí tranh giành của con đi nào!]
[Tiểu Bùi hôm nay xui cả buổi chính là để dành Âu khí cho giờ phút này! Nhất định phải được truyền giấy gói kẹo cùng với bảo bối xinh đẹp!]
"Đến đây đến đây, cùng nhau công bố đi." Lộ Viễn đếm ngược từ 3 đến 1, hai người đồng thời đem mặt số trên cầu tiến sát màn hình.
[A a a a a a a a a Tiểu Bùi là số 5!!!]
[Tốt, vị khách quý số 4 đã mất đi cơ hội hôn môi với cục cưng xinh đẹp]
[A a a a a a a Thính Giác tới rồi!! Tui phải xuống lầu chạy 10 vòng để bình tĩnh lại đã!]
Làn đạn quả thực phát điên rồi.
Phương Giác Hạ luôn luôn bị phản ứng chậm, ý thức đang ở trạng thái rơi tự do, chưa hiểu tình huống hiện tại là gì, cùng mình có quan hệ như thế nào.
[JXgg đúng là nhân vật đảm đương vai trò bình tĩnh của nhóm K, biểu cảm thật sự không hề gợn sóng luôn]
[JXgg thật sự xinh đẹp, mặc bộ đồ ở nhà còn đội mũ y như em thỏ trắng an tĩnh]
[ A ghen tị quá, muốn xuyên hồn vào người PTS......]
Mãi cho đến khi Giang Miểu mang tính tượng trưng mà nhét quả cầu cuối cùng ghi số 6 vào tay, anh mới đột nhiên ý thức được đã xảy ra chuyện gì.
"Em là người xếp cuối cùng." Giang Miểu nói.
Phải không?
Này là có ý gì?
Mũ lông xù xù che khuất cái đầu đang choáng váng của anh, nhiệt độ trên mặt bắt đầu tăng lên không bình thường.
"Từ từ đã......" Anh lùi lại một bước, kéo Lăng Nhất thấp giọng hỏi, "Là Bùi Thính Tụng sẽ truyền cho anh?"
Lăng Nhất giả dối lau lau nước mắt không tồn tại, chùi mũi một cái, gật mạnh đầu.
Tại sao lại như vậy?
Phương Giác Hạ bắt đầu bị xuất hồn.
Các thành viên khác dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác đã ngồi vào vị trí theo thứ tự, anh tự động bị đẩy ra sau cùng. Hạ Tử Viêm nhấc tay đưa yêu cầu, "Nếu đứng lên có khi sẽ tương đối...... thuận tiện?" Cậu ta do dự một giây để tìm từ cho đúng.
[Ha ha ha ha cái từ thuận tiện này dùng sao mà khéo!]
[Làm idol trưởng thành vui lắm ai ơi!!]
Không ngờ đạo diễn cũng vui vẻ đồng ý, "Được chứ."
Vì thế sáu vị mãnh nam đứng dậy xếp thành một hàng, chờ trò chơi bắt đầu.
Lộ Viễn xem náo nhiệt không chê việc lớn, "Từ chỗ ông nào bị ngắt thì ông đó quay video múa quạt nhe!"
"Thầy Viên, đàn ông chấp nhất như ngài hiện tại trên đời không còn nhiều lắm đâu." Lăng Nhất khịa.
Lộ Viễn: "Đừng yêu tuôi, không có kết quả đâu, trừ phi tay múa dẻo hơn tuôi thì được."
Hạ Tử Viêm cười nói, "Tiểu Bùi múa quạt không chắc đẹp hơn cậu đâu."
Bùi Thính Tụng nhún vai, "Anyway, tôi mà thua thì không mang họ Bùi nữa."
[Ha ha ha Bùi Thính Tụng thực sự có máu ăn thua!]
Nhân viên công tác lấy ra một miếng giấy gói kẹo trong suốt óng ánh nhiều màu to cỡ bàn tay, đưa cho người xếp số 1 Hạ Tử Viêm.
"Tờ giấy này sao còn đẹp quái dị như thế chứ." Nói xong Hạ Tử Viêm xoay người, vì để giảm thiểu khả năng truyền thất bại, cậu ta trực tiếp sáp lại gần đội trưởng Giang Miểu, mãi cho đến khi chóp mũi suýt nữa thì đụng nhau, Hạ Tử Viêm mới đưa giấy gói kẹo dán lên môi, hút lấy rồi thò mặt lại gần.
Lăng Nhất: "A, anh Hỏa thông minh quá nha!"
Chung quanh bắt đầu ồn ào, Giang Miểu hít sâu một hơi nghẹn lại ý cười. Anh che hai tai để làm lơ mấy thằng em đang đùa giỡn ầm ĩ, tiếp nhận tờ giấy trên môi Hạ Tử Viêm, lần đầu cũng không thuận lợi lắm, tờ giấy dán chặt trên mặt Hạ Tử Viêm không chịu rời ra.
"Ò ó o ò ó o kích thích quá á á!!" Lộ Viễn phát ra tiếng gà gáy.
[Thầy Viên chắc chắn là hủ nam rồi!]
[Wodema tui chảy máu mũi rồi! Này cmn chính là hôn nồng nhiệt!]
Thử rất nhiều lần, tờ giấy bất trị rốt cuộc cũng miễn cưỡng bị Giang Miểu hút lấy, nhân cơ hội này anh ta nhanh chóng xoay người, dí sát vào Lăng Nhất còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
"A chờ một chút! Chờ!"
[A a a a a a cưỡng hôn!!!! Woc tui phải stan CP này một giây!!!]
[Mẹ ôi mẹ ôi vừa nãy Thủy Hỏa miệng kề miệng lâu vãi!! Anh Hỏa chắc cố ý sồi!]
[Fangirl Thính Giác giờ phút này nhìn màn hình trước hết xin cười zâm một cái!]
[woc mị đỏ mặt luôn rồi! ]
Lăng Nhất tuy gào thì gào, hành động so với mọi người phán đoán còn nhanh hơn, môi cậu cứ như cái giác hút lập tức hút lấy giấy gói kẹo, mạnh mẽ xoay người không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhón chân bắt được bả vai Lộ Viễn chụp bẹp một cái lên mặt cậu ta, khiến Lộ Viễn sợ tới mức đồng tử cũng phải giãn lớn.
"Ứm?!" Đôi mắt Lộ Viễn trợn to như hai cái chuông đồng.
[Ha ha ha ha ha ha ha tuôi bị Nhất Nhất làm cho cười chết]
[Tại sao đến phiên cặp này thì phong cách lại khôi hài như vậy ha ha ha]
[Mãnh Nhất tráng hán! Hôn rất quyết đoán!]
Lộ Viễn hoang mang rối loạn tiếp nhận giấy gói kẹo từ miệng Lăng Nhất, nhưng Lăng Nhất vì quá hoảng loạn còn quên luôn chuyện buông cậu ta ra, hại cậu ta chỉ có thể đẩy mạnh Lăng Nhất, sau đó xoay mặt về phía Bùi Thính Tụng.
[Ha ha ha ha ha yêu hận tình thù gì thế này!]
[Viên Viên: Buông tôi ra! Tôi muốn đi tìm Tiểu Bùi!]
[Giác Hạ giờ phút này bình tĩnh cứ như chỉ là khán giả đứng xem kkk]
[JXgg có phải đã quên mất mình cũng đang ở trong trò chơi hay không ha ha ha ha, còn lộ ra biểu cảm ngoan ngoãn ngồi xem phim]
Phương Giác Hạ nhoài người mà xem đến mê mẩn, cũng không ý thức được ngay sau đó sẽ đến lượt mình. Bùi Thính Tụng ở bên cạnh anh so ra không được tốt lắm, hắn thói quen lấc ca lấc cấc, ở vào lúc khẩn trương thế này hai tay vẫn nhét vào túi, thoạt nhìn có vẻ không hề căng thẳng, thấy Lộ Viễn sắp xoay qua hắn cũng chỉ hơi cúi đầu xuống.
Lộ Viễn tựa hồ đã nắm giữ được kỹ xảo, hai người đó dường như có một loại giao tiếp ăn ý kì dị đã gặp phải nhanh hoàn thành, thế nên tờ giấy rất nhanh đã được truyền qua miệng Bùi Thính Tụng.
[Woa nhanh quá! Thầy Lộ quá trâu!]
[Ô ô ô Tiểu Bùi của tui sao lại đẹp trai như vậy! Hai tay cắm túi, ai cũng không yêu!]
[A a a a a a a Thính Giác của tui tới rồi!!! Thính Giác!!!]
[Thính Giác!!!!!!]
[Tui chờ nụ hun thế kỉ của Thính Giác!!!!]
Làn đạn đột nhiên hăng hái như được tiêm máu gà.
Đại khái là cảm xúc bị lùi một nhịp, Phương Giác Hạ vốn nên sớm phản ứng vào giờ phút này mới bỗng nhiên có cảm giác khẩn trương. Trái tim nhảy lên, đập kịch liệt đến mức xa lạ.
Bùi Thính Tụng xoay người, hai tay vẫn đút túi quần như cũ, một nửa gương mặt anh tuấn bị tờ giấy bao trùm, ánh sáng chiết xạ qua mảnh giấy trong suốt nhu hóa đi sống mũi cao thẳng của hắn.
Hắn không kiêng nể gì mà tỏa sáng lấp lánh.
Ánh đèn phòng khách xuyên thấu qua thấu kính trong như pha lê, dung tiến vào cặp mắt tràn ngập tính công kích kia.
Không biết bắt đầu từ giây phút nào, ý thức như thể bị đọng lại, hết thảy động tác đều trở thành hình ảnh quay chậm, hóa thành một đoạn phim dưới bộ lọc sắc lưu ly.
Bùi Thính Tụng không có cất bước, chỉ nghiêng đầu, khom lưng, cứ như vậy cúi lại gần.
Động tác như sắp hôn môi vậy.
Phương Giác Hạ không biết mình bị cái gì, không hẳn là mâu thuẫn, nhưng chân theo bản năng lại lùi về sau nửa bước.
Bước lùi này làm cho ánh sáng nhu hòa trên mặt Bùi Thính Tụng nháy mắt biến mất, bị ham muốn thắng bại mài cho sắc bén. Hắn rút một tay ra từ túi quần phải, nhanh nhẹn tháo mắt kính, sau đó trong chớp mắt nắm lấy sau cổ Phương Giác Hạ, đem người vừa nảy ra ý định bỏ chạy túm lại trước mặt mình.
Cũng trong nháy mắt này, hô hấp của Bùi Thính Tụng cũng rối loạn.
Tờ giấy gói kẹo trong suốt bị hơi thở của hắn thổi bay, rời khỏi cánh môi, thong thả mà rơi xuống.
"A tiêu rồi tiêu rồi!"
"Thua thua thua!"
Ngay lúc Phương Giác Hạ kết luận rằng hắn sẽ thua, kết luận rằng anh sẽ không cần phải bối rối chạm môi với hắn nữa, trừng phạt cũng sẽ không rơi xuống đầu anh, theo lý mà nói hẳn anh nên thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh không có.
Thật sự phải thua sao?
Nhưng không ai có thể tưởng tượng được, tâm thắng bại của Bùi Thính Tụng lại mạnh như vậy.
Một khắc tờ giấy rơi xuống, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Đột nhiên Bùi Thính Tụng cong lưng, đầu nghiêng qua một bên nhanh như liệp báo một lần nữa chụp được phiến giấy, động tác mây trôi nước chảy không đến một giây. Tay phải của hắn chụp lấy cổ Phương Giác Hạ, tay trái nắm chắc lấy mặt anh.
Thân thể bị kéo mạnh về phía trước, linh hồn của Phương Giác Hạ vốn đang bay mất hiện tại một lần nữa trở về.
Tờ giấy mỏng manh vang lên tiếng sột soạt, bị bắt phải dán lên cánh môi mềm mại, tiếng tim đập đột ngột dừng lại, cảm quan bị thô bạo thể nghiệm thời khắc này cũng cực kỳ lộn xộn.
Giấy gói kẹo trong suốt che mờ lý trí.
Tâm thắng bại va chạm thành một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com