TruyenHHH.com

Nlcf

Bùi Thính Tụng tỉnh lại, bất ngờ phát hiện mình thế mà rơi nước mắt, cảm thấy thật mất mặt. Tư thế ngủ của bọn họ đã thay đổi, từ đối mặt ôm nhau biến thành hắn áp lưng ôm Phương Giác Hạ, cánh tay duỗi ra để người kia gối đầu lên.
Bọn họ tựa như hai mảnh cánh hoa mọc liền trên cùng một đài, dính chặt vào nhau.
Phương Giác Hạ ngủ rất say, Bùi Thính Tụng nhẹ nhàng rút tay ra cũng không đánh thức anh. Hắn xuống giường, nhìn thấy gối đầu của mình ướt nhẹp một mảng, hắn lấy tay chà chà, sau đó dứt khoát lật ngược nó lại giấu xuống mặt dưới, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn rất đói, lúc ở trên máy bay không nuốt trôi được thứ gì, nhưng căn chung cư này hiện tại đang trống rỗng y như cái dạ dày của hắn, nên hắn đành thay quần áo, mang cả mũ và khẩu trang đi xuống lầu. Ngủ mấy tiếng đồng hồ, từ lúc hoàng hôn đến giờ đã là đêm khuya, siêu thị cũng đóng cửa hết rồi, hắn chỉ có thể đến cửa hàng tiện lợi mua vài thứ.
Bùi Thính Tụng từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng có khái niệm chăm sóc người khác, luôn là người khác đi chăm sóc hắn. Có người là vì yêu hắn mà chăm sóc hắn, ví dụ như ông ngoại, lại có người chăm sóc hắn là vì công việc.
Nhưng lúc hắn vừa bước vào cửa hàng tiện lợi, toàn bộ đầu óc đều là Phương Giác Hạ. Đi đến khu bán đồ ăn vặt, hắn liền nghĩ, Phương Giác Hạ thích ăn cái gì nhỉ? Hình như anh ấy thích ăn kẹo, thế nên hắn mua một đống kẹo, đặc biệt mấy loại ngoài bao bì dán nhãn hàng hot bán chạy, hắn đều ném hết vào trong giỏ.
Còn cái loại sữa bò Vượng Tử mà trước kia mỗi lần nhắc tới hắn đều thấy ngọt muốn rùng mình, bây giờ cũng chọn đầu tiên.
Cửa hàng tiện lợi không có rau quả tươi, Bùi Thính Tụng chỉ có thể mua salad và lẩu oden. Lúc tính tiền nhân viên thu ngân cửa hàng chào mời: "Quý khách có thể dùng thử món kem tươi cà phê của chúng tôi, là món bán giới hạn trong mùa hè này, hương vị rất ngon."
"Uống buổi tối sợ là không ngủ được" Bùi Thính Tụng thuận miệng nói.
"A... Đúng thế." Nhân viên cửa hàng xấu hổ cười, tiếp tục tính tiền. Nhưng Bùi Thính Tụng lại đột nhiên nói, "Tôi lấy hai ly, phiền cô gói lại giúp."
Vừa mới ngủ dậy, khẳng định muốn ngủ tiếp cũng không được.
Từ cửa hàng tiện lợi xách một túi đồ ăn vặt lớn đi ra, bên cạnh lại là một cửa hàng bán hoa, ở đây lâu như vậy, thế mà hắn chưa từng phát hiện ra chỗ này có cửa hàng hoa.
Chủ tiệm bên trong đang sửa sang lại một bó hoa, dáng vẻ cẩn thận nghiêm túc kia làm hắn nhớ đến Phương Giác Hạ mỗi ngày ngồi xổm trước ban công, đôi khi có thể ngồi cả một buổi trưa. Rõ ràng là người thích sạch sẽ, thế nhưng chỉ vì mấy cây hoa mà tay thường xuyên đầy bùn đất, mỗi lần rửa tay cũng mất hơn mười phút.
Thấy thân hình cậu trai cao lớn đứng ngoài cửa cả buổi, bà chủ nhịn không được hỏi: "Cậu muốn mua hoa sao?"
Ngay từ đầu Bùi Thính Tụng không có ý định này, nhưng thấy bà chủ cầm bó hoa trong tay, ở giữa hình như có điểm một đoá hoa cát tường, cho nên hắn gật đầu.
"Cậu muốn mua hoa gì? Có cần tôi tư vấn không?" Bà chủ tiệm là một phụ nữ trung niên nói giọng nhỏ nhẹ, một bên hỏi hắn, một bên vẫn tiếp tục sửa sang hoa cắm, "Đem tặng đúng không?"
Bà nhìn không giống như đã nhận ra hắn là ai, hoặc có lẽ do Bùi Thính Tụng thật sự đã bọc mình kín mít rồi.
"Ừm." Bùi Thính Tụng đi vào trong, nhìn chằm chằm bó hoa kia.
"Mua cho bạn gái nhỉ, hoa hồng được không? Mùa này hoa hồng và thược dược hồng nhạt đều rất đẹp, đúng rồi, còn có hoa huệ nữa."
Bùi Thính Tụng lắc đầu, đưa tay ra chỉ, "Lấy loại này, cát tường màu trắng, tôi muốn mua một bó lớn."
"Thích hoa này à." Chủ tiệm vui vẻ lấy hoa cát tường tươi mới ra, lấy cho đến khi suýt nữa thì ôm không được, Bùi Thính Tụng mới nói đủ.
"Loại hoa này rất tốt, vừa xinh đẹp mà sức sống cũng dẻo dai, cắm vào nước có thể giữ được hơn mười ngày, không yếu ớt chút nào."
Đúng thế, xinh đẹp mà không yếu ớt, chính là Phương Giác Hạ.
"Tôi thắt cái nơ bướm cho cậu, bạn gái cậu chắc chắn sẽ thích."
Trả tiền xong Bùi Thính Tụng ngăn cản chủ tiệm, "Không cần, cứ để như vậy đi, mang về để bạn trai tôi làm là được."
Nói xong hắn ôm lấy bó hoa cát tường to đến mức che hết cả người đi mất, để lại bà chủ tiệm vẫn ngơ ngác không hiểu ý hắn, rốt cuộc tặng bạn trai hay là bạn gái vậy?
Bên đường còn có một bà lão bán thức ăn ngồi dưới đất, đồ của bà không nhiều lắm, chỉ còn một ít cà chua, mướp hương cùng rau xà lách. Bùi Thính Tụng vốn dĩ muốn đi luôn, nhưng đi được hai bước lại quay về, mua hết toàn bộ đồ trong hàng của bà lão, còn giục bà mau về nhà sớm.
Chờ thang máy đi lên, Bùi Thính Tụng đã mệt muốn chết, hắn đặt hết đồ xuống sàn thang máy, chỉ có bó hoa kia là vẫn ôm rất thành thật.
Về đến nhà, hắn thả hết túi đồ trong tay xuống, đổi dép lê đi thẳng vào phòng trong. Quả nhiên Phương Giác Hạ vẫn còn đang ngủ, nhưng vừa nghe thấy tiếng động hình như đã tỉnh, nâng đầu lên, mắt khẽ híp, mơ mơ màng màng như con chim non rơi vào đám mây.
Dường như hắn đã quên mất mình và Phương Giác Hạ là đồng đội cùng nhóm nhạc, quên mất sân khấu lóa mắt cùng vô số ánh đèn flash. Bọn họ tựa như một đôi tình nhân bình thường nhất trong thành phố này, bình thường mà sinh hoạt, bình phàm mà yêu nhau, ngâm mình trong khói lửa nhân gian mỗi ngày.
"Dậy rồi?" Bùi Thính Tụng đi đến ngồi trước mặt anh, hôn một cái bên má trái, lại hôn một cái bên má phải. Phương Giác Hạ ừm một tiếng, lười biếng duỗi duỗi hai tay, ở trên không trung khoát nửa vòng rồi đáp lên hai vai Bùi Thính Tụng. Hắn mang về một chút hương vị của mưa, hòa lẫn với hương cỏ đuôi chuột trên quần áo, rất có cảm giác mùa hè.
"Em vừa ra ngoài à." Anh dụi dụi mắt, "Đi đâu thế?"
"Đi xuống dưới lầu mua ít đồ thôi." Bùi Thính Tụng thích xem bộ dáng lúc vừa tỉnh ngủ của anh, ủ trong chăn đặc biệt mềm mại, mặt cũng hồng hồng.
Phương Giác Hạ không có thói quen ngủ nướng, vừa nói chuyện liền đứng dậy. Ra khỏi phòng nhìn thấy hoa trên bàn, còn có một đống lớn đồ hắn mua. Anh vốn biết rõ Bùi Thính Tụng tính tình thiếu gia, vẫn nhịn không được cười hắn, "Mua nhiều hoa như thế làm gì? Nhà có bình đâu ra cho em cắm."
"Sao lại không có gì cắm" Bùi Thính Tụng kéo quầy rượu trong phòng bếp, bên trong là một hàng ly cốc pha lê xinh đẹp sạch sẽ, hắn giận dỗi lôi ra một đám ly, "Mấy cái này đều có thể cắm, em có rất nhiều ly cắm hoa."
Phương Giác Hạ cười hắn ấu trĩ, Bùi Thính Tụng còn không để yên, "Không đủ thì còn có bồn nước."
"Còn có bể bơi phải không?" Phương Giác Hạ nhớ đến chuyện Bùi Thính Tụng kể trước lúc ngủ, vụ án ngày trước hắn thả cá vào hồ bơi.
"Dù sao hoa này cũng là em chăm, là hoa của em."
"Đượccc." Phương Giác Hạ kéo âm cuối dài ra, nghe rất ôn nhu cưng chiều. Anh nhìn mấy loại rau Bùi Thính Tụng mang về, hình dạng không còn đẹp, có cái đã héo mất, cũng không biết hắn mua để làm gì, nhưng anh không quở trách, ngược lại đem tất cả mang đi rửa, "Nấu canh rau củ uống đi."
"Được nha." Bùi Thính Tụng bắt đầu nghịch hoa của hắn, phân ra từng cành từng cành một, giũ mấy cái, toàn bộ cành nụ đều rung động, tươi đẹp mọng nước, không có hương thơm, chỉ thuần túy xinh đẹp.
Phương Giác Hạ bắt tay vào nấu cơm, tay chân lanh lẹ cắt lát cà chua và mướp hương cho vào nồi, thêm một thìa muối, cuối cùng lấy rau xà lách đã rửa sạch cũng cho vào, tiếc là không có trứng, nếu không cho vào ăn càng ngon.
Canh nóng, kem tươi, lẩu oden cùng salad, họ ăn bữa cơm vừa cổ quái vừa tùy tiện, nhưng hai người lại ăn rất ngon. Phương Giác Hạ giữ kem lại ăn sau cùng, hút vào một miếng kem tươi đã hơi chảy, cả hàm răng lạnh buốt đến rùng mình.
"Cái này uống ngon ghê." Anh bật cười, đôi môi bị lạnh đỏ hồng so với hoa hồng trong cửa hàng kia còn xinh đẹp hơn.
Ăn cơm xong, Bùi Thính Tụng chủ động đi rửa chén, luống cuống tay chân suýt nữa còn làm bể một cái, may mà kịp cứu về. Phương Giác Hạ ngồi bên bàn ăn lớn sửa sang mấy bông hoa cát tường, dường như đã dùng hết toàn bộ ly tách trong nhà có thể sử dụng được.
Anh đem hoa bày ở tất cả mọi nơi có thể bày, bàn ăn, dưới góc sô pha, trên tủ huyền quan, trong phòng sách, tủ đầu giường phòng ngủ, thậm chí cả phòng tắm. Cả nhà đều là hoa cát tường, căn nhà vốn trống trải nom cũng sinh động hẳn lên.
Bùi Thính Tụng nói dối là mình vừa bị ốm, muốn anh cùng hắn nghỉ ngơi hai ngày. Phương Giác Hạ đồng ý, ngẫm lại còn cảm thấy rất thú vị, "Chỗ nào cũng không đi được, ánh mắt bên ngoài quá nhiều, ở trong phòng tính ra vẫn là an toàn nhất, tụi mình giống cặp tình nhân trẻ vừa bỏ nhà đi trốn ghê."
Bùi Thính Tụng thích loại hình dung này.
Vốn dĩ muốn ăn cơm xong thì xem show giải trí của Lộ Viễn, nhưng trong nhà lại không có TV. Bùi Thính Tụng từ trong phòng sách lôi ra một cái máy chiếu, "Vậy mình xem phim nhé?"
Phương Giác Hạ đương nhiên nói được, chỉ là hoài nghi mình có thể nhìn rõ hay không. Anh khom lưng móc trong túi ra một cây kẹo que vị mơ, xé bao nhét vào miệng, ngồi xếp bằng trên sô pha nhìn Bùi Thính Tụng nghịch cái máy chiếu vừa trông liền biết chả dùng được mấy lần.
Bùi Thính Tụng rốt cuộc chuẩn bị xong, phóng hình ảnh lên bức tường trống màu trắng, "Như vậy anh thấy được không?"
Hiệu quả hình chiếu khá tốt, rất sáng, Phương Giác Hạ miệng ngậm kẹo gật đầu, "Thấy. Đây là phim gì thế?"
"Kill your darling*." Mỗi lần Bùi Thính Tụng nói tiếng Anh âm cuối đặc biệt dễ nghe. Âm sắc này cộng hưởng với lồng ngực, làm Phương Giác Hạ nghe mà tê tê dại dại.
(Kill Your Darling - Giết người yêu dấu (2013): một bộ phim tiểu sử Mỹ kể về tình yêu cuồng nhiệt của những nhà văn thuộc thế hệ Beat vào những năm 1950. Nam chính là Allen Ginsberg, sinh viên năm nhất đại học Columbia, vào những ngày nhập học đầu tiên cậu gặp Lucien Carr, một kẻ chuyên gây rối phá phách và bị sự nổi loạn của cậu ta thu hút. Hai người nhanh chóng trở thành bạn tâm giao do nhận thấy mình có những ý tưởng đột phá táo bạo giống đối phương. Allen nhận ra mình đã phải lòng cậu bạn thân nổi loạn, nhưng tình cảm này rơi vào tuyệt vọng do Lucien đang có mối quan hệ yêu hận nhập nhằng phức tạp với một người đàn ông tên David Kammerer, và mọi chuyện kết thúc bằng thảm kịch Lucien cầm dao đâm chết David. Sau đó Lucien ngồi tù, Allen dường như vẫn chưa dứt được tình nên đề tặng Lucian trong cuốn sách của mình nhưng đều bị từ chối vì chả ai muốn dính líu tới tên tội phạm giết người cả. Thế là mối tình của chàng thi sĩ còn chưa kịp hé nụ thì đã bị dập nát.)
Cái tên này nghe như phim nghệ thuật, lại hơi giống phim chủ đề mưu sát giật gân. Phương Giác Hạ vẫy vẫy tay với Bùi Thính Tụng, lại vỗ vỗ xuống sô pha, ý nói hắn mau tới đây ngồi.
"Đến ngay, để em đi lấy đồ uống."
Hắn dùng hai cái ly cuối cùng trong nhà, lấy ra một lọ Baileys từ quầy rượu, hòa vào ly cùng nửa phần sữa Vượng Tử, nhấp một ngụm, rất ngọt, Phương Giác Hạ chắc chắn sẽ thích.
Hắn lại rót cho mình nửa ly rượu Rum, đổ thêm nửa ly Coca. Tửu lượng Bùi Thính Tụng không tốt, nhưng hắn ngẫu nhiên cũng sẽ uống một chút, thời điểm say chuếnh choáng thứ hắn muốn viết mới tuôn ra càng nhiều, trí tưởng tượng càng thêm phong phú.
Trở lại sô pha, bọn họ vai kề vai ngồi bên nhau, lúc xem phim Phương Giác Hạ ngược lại không an tĩnh, đây là một bộ phim về chủ đề văn học, thơ ca cùng "Thế Hệ Beat*", nên rất nhiều chi tiết Phương Giác Hạ không hiểu, mỗi khi nam chính đẹp trai đọc lên một câu trích dẫn, anh đều liếc mắt nhìn qua Bùi Thính Tụng.
(Thế hệ Beat - Beat Generation là phong trào theo đuổi lối sống tự do, phóng túng đầu tiên nảy sinh dưới sự chứng kiến của các phương tiện thông tin đại chúng vào những năm 50 của thế kỷ XX. Vì vậy, các nhà văn của thế hệ này cũng là những người dành được danh tiếng lẫy lừng với tần số xuất hiện dày đặc trên báo chí và những bức biếm hoạ.)
"Đây là 《 Tropic Of Cancer 》của Henry Miller" Bùi Thính Tụng nói xong lại hôn anh một cái, "Ông ấy cũng là người thuộc Thế Hệ Beat, hay viết chủ đề giải phóng tình dục và tiên tri. Trong phòng sách của em có bộ "Plexus" và "Sexus" của ông ấy."
(Henry Valentine Miller (1891-1980): nhà văn người Mỹ. Ông được biết đến với việc phá vỡ các hình thức văn học hiện có và phát triển một thể loại mới của tiểu thuyết bán tự truyện, trong đó pha trộn các nghiên cứu nhân vật, phê bình xã hội, phản ánh triết học, ngôn ngữ tả chân, tình dục, chủ nghĩa siêu thực và chủ nghĩa thần bí, tất cả tác phẩm của ông đều bị cấm ở Hoa Kỳ cho đến năm 1961. Ông cũng viết cả hồi ký du lịch, phê bình văn học, và vẽ tranh màu nước.)
"Giải phóng tình dục..." Phương Giác Hạ nhỏ giọng lặp lại mấy chữ này, bởi vì đang ngậm kẹo, giọng nói còn mang cảm giác ngọt ngọt dính dính.
Anh và Bùi Thính Tụng tiếp thu hoàn cảnh giáo dục hoàn toàn bất đồng, cho nên anh cũng không thể nào giống hắn, tùy ý nói mấy từ như quan hệ hay sắc tình ra khỏi miệng, ngữ khí anh trở nên chột dạ không tự nhiên: "Chả trách trong thơ ông ta viết có cả dick..."
Bùi Thính Tụng nghe thấy thì phì cười, chế nhạo anh như lần hai người ở khách sạn, "Anh, dick tiếng Trung là gì nhỉ?"
Phương Giác Hạ đỏ mặt, vốn dĩ nửa thân trên đang nghiêng qua dựa vào hắn, giờ lại lập tức ngồi thẳng lên.
"Không biết." Anh nói dối.
Bùi Thính Tụng lại cười, nhưng không tiếp tục ghẹo anh nữa, quay về theo dõi nội dung phim. Phương Giác Hạ yên lặng xem, ngẫu nhiên sẽ cảm thán một chút, giống như đang trần thuật sự thật, "Allen rất thích Lucien."
"Vì sao lại nói vậy?" Bùi Thính Tụng nhấp một ngụm nhỏ Coca pha rượu Rum, lại cầm ly của Phương Giác Hạ đưa cho anh.
Phương Giác Hạ uống một hớp lớn, ban đầu thậm chí không nếm ra bên trong có cồn, chỉ cảm thấy là vị chocolate sữa, "Em nhìn ánh mắt anh ta đi, mặc kệ Lucien nói gì làm gì, anh ta vẫn nhìn hắn như vậy."
[Như vậy], hình dung này rất thú vị.
"Anh cũng thật thông minh." Bùi Thính Tụng nâng cằm anh, để anh quay sang đối mặt với mình, ánh sáng màn hình chiếu lập thể lên anh, tựa như ngũ quan bức tượng thạch cao bị phủ lên một tầng ảo ảnh, giọng hắn so với Lucien trong màn ảnh còn dễ nghe hơn, làm người ta say mê.
"Vậy anh có phải nên sớm nhận ra em thích anh không?" Bùi Thính Tụng nhìn vào mắt anh, ánh mắt tựa hồ sâu đang xao động, "Em cũng nhìn anh như vậy mà."
Kẹo trong miệng đã tan được một phần ba.
Hương mơ hòa với chocolate làm Phương Giác Hạ có hơi say.
"Anh không nhận ra" Phương Giác Hạ thành thật trả lời.
Trong màn hình, Lucien ngả lên đùi Allen, ngậm lấy ngón tay người kia đang vuốt ve gương mặt mình. Trên sô pha, Bùi Thính Tụng cũng vươn tay, ngón tay bắt được que kẹo nhựa màu trắng treo bên ngoài môi Phương Giác Hạ, xoay tròn.
Tinh cầu vị mơ ngọt ngào thong thả tự quay bên trong vũ trụ mềm ướt.
Tinh vân ái muội mau chóng sinh ra chảy xuống yết hầu, làm lục phủ ngũ tạng như bốc hỏa.
"Vì sao?"
Bởi vì anh cũng nhìn Bùi Thính Tụng như vậy thì làm sao mà phát hiện ra, trong mắt trong tim chỉ toàn bóng dáng hắn. Trong lòng Phương Giác Hạ đưa ra được đáp án, sau đó dùng răng cắn viên kẹo đường đang ngày một nhỏ dần.
Tình yêu làm người mù quáng, bởi vì bọn họ chỉ thấy được bản thân đối với người kia tràn ngập yêu thích ra sao.
Tinh cầu nổ mạnh, mảnh nhỏ văng đầy trong miệng, đầu lưỡi của anh muốn được giải cứu, vì thế Bùi Thính Tụng tiến đến. Hắn ôm lấy eo anh, ở giữa ánh sáng hình chiếu trao cho anh một nụ hôn phức tạp.
Anh nhớ tới lời thoại vừa nãy, Allen nói chuyện này thật phức tạp.
Lucien đáp, [ tốt quá, tôi rất thích sự phức tạp. ]
Phương Giác Hạ không thích, anh chỉ có thể dùng logic giải quyết những sự việc đơn giản, thứ phức tạp duy nhất mà anh thích chỉ có Bùi Thính Tụng, còn có tất cả mọi điều liên quan đến Bùi Thính Tụng.
Đơn giản không bao quát được hắn, vì Bùi Thính Tụng phức tạp nên mới tràn ngập lực hấp dẫn.
Rượu Rum, nước bọt ngọt ngào, bọt khí Coca, nếp uốn vách trong khoang miệng, vị mơ cùng Baileys, nhũ đầu thật nhỏ nơi đầu lưỡi, sữa bò, hàm răng bóng loáng. Những mảnh kẹo nhỏ bị họ xô đẩy qua lại, dần dần không còn lực công kích, hòa tan dính lên miệng môi cùng đầu lưỡi, còn có hơi thở ngày càng dồn dập.
Lời thơ trong phim điện ảnh rất thích hợp làm nhạc nền
[ Hãy thận trọng, ngươi không phải đang ở xứ tiên
Ta nghe rằng từ lâu tâm hồn ngươi đã sinh ra kỳ lạ cuồng điên
Nhưng may mắn thay ngươi có ngăn cách
từ trong ngạo mạn
Ngươi thống khổ
mới có thể tìm được ái tình giấu kín
Trả giá, chia sẻ, mất đi
ít nhất không phải chưa kịp nở rộ đã chết đi ]
*Wonderland by Allen Ginsberg
Phương Giác Hạ đúng là đang ở xứ tiên, nghe không hiểu. Anh bất tri bất giác nằm ngã xuống sô pha, tựa như cây nến trắng bị cháy đổ, chân dài duỗi ra chạm vào ly nước đặt trên sàn nhà, đánh nghiêng cành hoa cát tường, nước tràn ra lênh láng.
Đầu anh bắt đầu choáng váng, nửa ly Baileys nổi tác dụng, cả người đều nóng lên, nhưng anh lại không say, anh đang thanh tỉnh. Bùi Thính Tụng vừa hôn lưỡi vừa cởi áo ngoài màu đen của anh ra, tựa như lột đi lớp giấy gói kẹo. Nhưng trong miệng bọn họ rõ ràng đều đang có kẹo, nhiều đến mức ngậm cũng không hết.
Bùi Thính Tụng mút lấy môi châu nhỏ nhắn của Phương Giác Hạ. Đầu lưỡi liếm từng tấc trong khoang miệng, còn xấu xa ấn vào chỗ sâu nhất. Phương Giác Hạ bắt đầu mất đi năng lực nuốt xuống, chỉ có thể há miệng nhận lấy trận xâm nhập này.
Nụ hôn này rất lâu, lại được kẹo ngọt hòa tan, Phương Giác Hạ rất nhanh cũng sắp tan chảy.
Vị kẹo quyện với nước bọt, theo khóe miệng chảy xuống dưới, bị ánh sáng trên màn ảnh phim chiếu vào, ánh lên lấp lóe, còn mỹ lệ hơn dải ngân hà. Tay Bùi Thính Tụng nóng lên, bắt đầu trở nên mất bình tĩnh, dán vào chỗ nào chỗ đó đều nhiễm phải nhiệt độ cơ thể hắn. Trận giải cứu phải tạm thời bỏ dở, hắn tách mình ra, kéo giãn khoảng cách nhìn xuống Phương Giác Hạ.
Sắc trắng đẹp đẽ dưới bóng đêm này, dùng hai chữ phong tình hình dung cũng là một loại cám dỗ.
"Em không xem nữa à?" Phương Giác Hạ đang nhắc đến bộ phim, anh nằm trên sô pha, ánh mắt cũng mềm đi, "Mới được có một nửa."
Bùi Thính Tụng cúi xuống, liếm dịch đường chảy từ khóe miệng Phương Giác Hạ như một con thú.
"Đoạn sau không hay"
Thơ ca không biết nói dối.
Đúng thế, anh đích xác mê luyến sự điên cuồng kỳ lạ trong linh hồn Bùi Thính Tụng.
"Ừm, vậy không xem nữa."

Phương Giác Hạ được Bùi Thính Tụng cúi xuống ôm lấy, từ phòng khách trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt lên giường như đem châu báu đặt lên lớp lông thiên nga. Nửa thân trên trắng nõn nằm trên tấm chăn tối màu tương phản đến xinh đẹp. Bùi Thính Tụng nhìn mà cả người khô nóng, một tay cởi ra áo mình, cùng anh hôn môi.
Lúc Bùi Thính Tụng hôn môi hầu như đều rất ôn nhu, thong thả liếm láp, đầu lưỡi đi vào cũng không thô bạo, chỉ linh hoạt ôm lấy anh, câu đi nước bọt sinh tồn của anh.
Phương Giác Hạ đột nhiên có chút sợ hãi, ở khoảng cách giữa những nụ hôn gọi tên Bùi Thính Tụng, "Chúng ta... Chúng ta muốn..."
"Muốn làm gì?" Bùi Thính Tụng thay anh hỏi hết câu, "Em không biết, anh thấy sao?"
Hắn cũng không biết, Phương Giác Hạ làm sao biết.
Trong đầu anh xuất hiện giọng nói như đang tự chất vấn, mày rõ ràng biết, mày biết mình muốn làm gì, đừng giả bộ.
Hắn cúi đầu ngậm đầu vú đã hơi đứng lên của Phương Giác Hạ, đôi môi nóng giữ chặt, tựa như con chim ruồi đói khát hút lấy mật hoa trong nhụy châu.
"Đừng mút", Phương Giác Hạ nắm gáy Bùi Thính Tụng.
"Anh rõ ràng thích" Bùi Thính Tụng vẫn trắng trợn như trước, hắn luôn biết làm thế nào để lấy lòng Phương Giác Hạ, "Anh thích em liếm anh, vừa liếm vừa xoay thế này" Hắn nói như thế nào liền làm như thế ấy, đầu lưỡi ướt át xoay chuyển linh hoạt, làm cả người Phương Giác Hạ cuộn tròn, cho đến khi hai hạt trân châu đỏ sưng lên, run rẩy như hai món trang sức treo trên bức màn trắng.
Hắn tiếp tục hôn mút, từ nhụy châu ra ngoài cánh hoa bóng loáng bằng phẳng, liếm hôn xuống bụng, nhẹ nhàng gặm cắn, ở trên làn da trắng như tuyết của anh lưu lại một dấu hoa mai đỏ thẫm.
Phương Giác Hạ lấy tay che lại, "Đừng để lại dấu."
"Đang là mùa hè anh à" Bùi Thính Tụng liếm lên ngón tay, dạy anh bịa chuyện, "Anh cứ nói với người ta là bị côn trùng cắn, em không ngại đâu."
Hắn lưu lại trên thân thể anh từng vết từng vết côn trùng cắn, vừa sưng vừa đỏ, ngứa ngáy trong lòng. Phương Giác Hạ muốn hôn môi làm bớt đi cảm giác này, nhưng Bùi Thính Tụng không chịu, hắn cắn lên cạp quần ngủ của anh.
Phương Giác Hạ lui về sau, bị Bùi Thính Tụng bắt lấy hai chân kéo lại, hắn rốt cục cũng ngẩng đầu hôn Phương Giác Hạ, dùng biện pháp này trấn an anh, tay nhanh chóng kéo quần ngủ, kéo xuống cả quần lót mới Bùi Thính Tụng đưa cho, bên trên đã ướt một chút, Phương Giác Hạ cảm giác được, nhưng anh không dám nói ra miệng.
Đây là nguyên nhân làm anh tránh né.
"Có muốn không?" Bùi Thính Tụng nhẹ nhàng cắn lên môi anh, "Anh có thể chứ?"
Nụ hôn là phương thuốc ảo giác gây tê của Phương Giác Hạ, chỉ cần hôn sẽ không còn sợ nữa, anh mơ hồ hỏi, "Em có muốn không?"
Lời này thật ngoan. Đôi mắt Phương Giác Hạ luôn làm cho người ta hiểu lầm là lãnh đạm giờ đây ướt sũng, còn sáng hơn viên kẹo dính nước bọt. Bùi Thính Tụng chấm dứt nụ hôn, liếm môi, "Em đã muốn từ lâu rồi. Từ ngày đầu tiên thích anh đã muốn có được anh, mỗi lần hôn anh cũng đều nghĩ đến"
Tim Phương Giác Hạ đập càng nhanh, tay buông xuống nắm chặt lấy ga trải giường, mắng một câu chẳng có sức uy hiếp gì, "Câm miệng, em nằm mơ đi."
Bùi Thính Tụng đương nhiên không câm miệng, hắn còn đùa ác hơn, cười nói, "Anh, em ở trong mơ chịch anh cũng mấy trăm lần rồi."
Phương Giác Hạ nghe không nổi nữa, nhắm mắt lại, "Bùi Thính Tụng, em..."
"Cho nên anh cứu em đi, nha?" Bùi Thính Tụng giống như một đống núi dán lên người anh, lấy lòng hôn anh, "Lấy lần đầu tiên của em đi." Nói xong, Bùi Thính Tụng nhìn anh, đọc ra lời thoại trong phim, [ tôi thích lần đầu tiên, tôi hy vọng cuộc đời tôi tất cả đều từ lần đầu tiên cấu thành. ]
Phương Giác Hạ xấu hổ đến mức hai má nóng lên, "...Rõ ràng ý của người ta không phải như thế."
"Ai biết được, dù sao ý của em đúng là như vậy" Bùi Thính Tụng ngậm lấy môi dưới anh, nhay cắn rồi lại buông ra, "Có muốn lấy lần đầu tiên của em không"
Rõ ràng Phương Giác Hạ là bên bị động, Bùi Thính Tụng lại ném quyền chủ động như khoai lang phỏng tay này lên người anh, còn nói theo cách cực kỳ trịnh trọng, cực kỳ trân quý.
"Nói đi, nói rồi em sẽ hôn anh, hôn anh thật nhiều" Hắn liếm hôn một đường ra sau vành tai Phương Giác Hạ, xuống sườn cổ, ngón tay vần vò nhũ tiêm của anh. Lúc hôn đến cổ Phương Giác Hạ đã động tình rồi.
Cho nên anh cuối cùng vẫn thỏa hiệp, căn bản anh không cự tuyệt được yêu cầu của Bùi Thính Tụng.
"Muốn, anh muốn." Anh nhỏ giọng.
Phương Giác Hạ nghiêm túc, Bùi Thính Tụng cũng vậy, hắn lấy gel bôi trơn và áo mưa còn chưa có xé bao từ tủ đầu giường, vội vàng mở ra.
"Em mua lúc nào đấy?" Phương Giác Hạ bị hắn gây sức ép đến choáng váng, đầu óc như nhũn ra, nửa người trên tựa lên gối đầu, "Đây là cái gì?"
"Đã mua từ sớm, chỉ chờ anh đến thôi. Thầy Phương, không phải anh đã học qua rồi à? Sao cái gì anh cũng không biết thế." Bùi Thính Tụng nâng đầu qua tiếp anh một nụ hôn nữa, động tác trên tay cũng không dừng lại, bóp một đống gel vào lòng bàn tay.
"Cái này phải để vào chỗ nào nhỉ, anh dạy em đi."
Cổ Phương Giác Hạ đã đỏ bừng, trúc trắc như một gốc hoa còn non nhưng vẫn muốn cố gắng vươn thẳng, lời nói tắc nơi yết hầu, "Để ở..."
Bùi Thính Tụng lại một lần nữa cúi đầu ngậm lấy đầu vú, "Nói cho em, bước tiếp theo phải làm như thế nào."
Câu trả lời của anh cơ hồ là phát ra từ giữa kẽ răng, cực kỳ gian nan, "Phía dưới..."
"Phía dưới." Bùi Thính Tụng lặp lại đáp án, dùng bàn tay dính dịch trơn nắm lấy dương vật xinh đẹp của Phương Giác Hạ, "Chỗ này?" Nói xong hắn còn tuốt lên xuống mấy cái. Phương Giác Hạ lập tức cắn môi mới miễn cưỡng không rên rỉ ra tiếng.
Bùi Thính Tụng liếm môi anh, làm anh buông răng nanh ra, động tác trên tay không hề dừng, dùng lòng bàn tay mềm ấm bao bọc lấy phía trước của anh giống như mát xa, để Phương Giác Hạ ở dưới thân hắn tùy ý phát run, "Là chỗ này phải không?"
Phương Giác Hạ bị dục vọng điều khiển, muốn lắc đầu, lại gật đầu, mở miệng thở dốc, trả lời không phải.
"Vậy phía dưới còn có gì nhỉ?" Bùi Thính Tụng vẫn giả vờ ngây ngô, ngón tay dính chất dịch theo thân cán tìm kiếm xuống dưới, xoa nhẹ lên hai túi tinh hoàn, suýt nữa làm anh muốn bắn ra, cuối cùng đi tới huyệt khẩu bí ẩn kia.
"Tìm được rồi." Bùi Thính Tụng hôn lên cổ Phương Giác Hạ, ngón tay ấn lên nếp nhăn trên miệng huyệt, tựa như đôi chân khiêu vũ sắp rơi vào hố bẫy, gần như rơi xuống, lại nhanh chóng nhấc ra, "Là nơi này, phải ấn vào trong đúng không anh?"
Phương Giác Hạ bị hắn tra tấn đã sắp nổi điên, cắn môi không muốn lên tiếng, nhưng cái tay kia của Bùi Thính Tụng lại bắt đầu dùng sức tuốt động, dương vật cương lên trong tay hắn yếu ớt run rẩy, cũng là chốt mở dục vọng của anh.
"A, chậm một chút, Thính Tụng..."
"Đừng chỉ có kêu không thôi." Bùi Thính Tụng ngẩng đầu hôn anh, "Mau dạy em đi."
Phương Giác Hạ chịu không nổi, trong đầu chỉ còn mấy chữ giải phóng tình dục Bùi Thính Tụng nói, đúng vậy, anh muốn giải phóng, anh là một con chim bị nhốt trong lồng, không, là đóa hoa cũng được, sẽ để Bùi Thính Tụng chà đạp theo ý hắn, nhào nặn, bóp ra nước hoa, anh không muốn chạy trốn.
Anh muốn chết trên tay Bùi Thính Tụng.
"Cho vào đi, khuếch... khuếch trương."
Chữ này từ miệng Phương Giác Hạ nói ra có loại gợi cảm khác thường. Bùi Thính Tụng làm theo, không ngừng hỏi Phương Giác Hạ làm sao để khuếch trương, từng chữ từng chữ làm anh tự hình dung, ngón tay bọc chất lỏng đâm vào trong, thăm dò từng nếp vách trong dũng đạo. Tiếng Phương Giác Hạ rên rỉ thật hay, Bùi Thính Tụng nghe mà toàn thân nóng bừng, cứ như sắp phát sốt.
"Kỳ lạ quá, a, Bùi Thính Tụng, em từ từ thôi..." Một tay Bùi Thính Tụng tuốt phía trước, tay kia khuếch trương mặt sau, cảm quan của Phương Giác Hạ hiện tại phức tạp đến khó lòng chịu được, dị vật ở huyệt sau càn quét lung tung mang lại khoái cảm đến mức muốn bắn tinh, không thể chịu nổi.
"Đau không?" Bùi Thính Tụng hôn bờ môi anh, lại duỗi vào thêm một ngón tay, cũng đặt ngay vị trí đó, "Nghe nói đi vào trong khoảng hai đốt ngón tay là tuyến tiền liệt, ấn vào chỗ này đặc biệt thoải mái, sướng muốn chết luôn."
Phương Giác Hạ đang bị nhồi đồ vật vào người, lắc đầu, nói mình không thấy sướng gì cả. Nhưng anh nói gì cũng vô dụng, Bùi Thính Tụng đã bắt đầu tự mình thăm dò, "Anh thích nói dối trên giường."
Ngón tay đột nhiên tìm được một điểm. Phương Giác Hạ nói dối, nhưng thân thể của anh thì không, mẫn cảm đến nỗi một chút dục vọng cũng giấu không được, mỗi lần đầu ngón tay mạnh mẽ ấn vào, anh lập tức cong người lên như loài cá, lại phát ra thanh âm rên rỉ của loài người.
"Tìm được rồi, em đúng là học trò thông minh." Hai tay hắn đều không rảnh rỗi, thậm chí cả người cũng nằm sấp lên bụng anh, vươn đầu lưỡi liếm xương hông, một bên tuốt một bên dùng ngón tay hung hăng gảy lên chỗ mẫn cảm kia, cả hai bên đều ra sức làm cho người yêu hắn hoàn toàn không khống chế được.
Hai vai Phương Giác Hạ run lên, cơ bụng hình chữ xuyên căng ra, chỉ mới vài phút đã chống cự không nổi, hét lớn bắn lên mặt Bùi Thính Tụng.
Anh mở to miệng thở dốc, Bùi Thính Tụng bò lại gần cho anh xem kỹ "kiệt tác" của mình, "Anh xấu xa quá, bắn hết lên mặt em rồi."
Khóe mắt Phương Giác Hạ đỏ hồng, cảm giác như mình vừa phạm vào lỗi vô cùng lớn, muốn nói xin lỗi, nhưng Bùi Thính Tụng không cho anh nói, sáp lại gần "Anh giúp em liếm sạch đi."
Câu nệ và cấm kỵ của anh bị Bùi Thính Tụng từ từ nghiền nát. Phương Giác Hạ vươn đầu lưỡi, liếm sạch tinh dịch của chính mình, cũng liếm lên mặt người yêu.
"Ngoan quá." Bùi Thính Tụng cúi đầu thưởng cho anh một nụ hôn, "Anh của em là ngoan nhất." Thừa dịp đang ở dư vị cao trào, hắn lại nhét vào thêm một ngón tay nữa, "Anh biết không, chuyện vừa rồi không tính là khuếch trương."
Phương Giác Hạ thở hổn hển, giọng nói nhuộm đẫm hơi nóng, "Vậy gọi là gì..."
"Đó gọi là chi gian." Bùi Thính Tụng nói ra một từ mới, "Em dùng tay ấn cho anh bắn, đúng không?"
Anh không muốn nói đúng, chớp chớp mắt, cảm nhận một vòng thăm dò mới của Bùi Thính Tụng, "Ba ngón tay nhiều quá, Thính Tụng..." Anh bắt lấy cánh tay hắn dường như xin tha, nhưng Bùi Thính Tụng lại nói thẳng, "Phải làm như thế, nếu không anh sẽ ăn không vào."
Nói xong hắn bắt đầu cắm rút, Phương Giác Hạ tựa như một miếng bánh nếp mật bị hấp đến chín nhão, tùy ý để hắn ra vào, lúc rút ra còn lôi kéo theo một sợi tơ trắng, giống như buộc lại không cho hắn đi. Mãi cho đến khi Bùi Thính Tụng nói đủ rồi, hắn muốn đi vào, tim Phương Giác Hạ lại bắt đầu nổi trống mãnh liệt, dường như chưa bao giờ đập nhanh như vậy.
Hắn lấy áo mưa, xé bao, nắm bàn tay mềm mại của Phương Giác Hạ, dỗ anh đeo vào cho hắn. Tính khí đã cương đến thẳng đứng chĩa vào anh, tựa như một cây thương không chút lưu tình. Bao cao su rất trơn, trán Phương Giác Hạ toàn là mồ hôi, cố gắng mãi mới đeo vào được.
"Cám ơn anh." Bùi Thính Tụng áp thân lên, hôn hai má anh, khẽ khàng nói thật nhiều câu yêu anh, gọi tên anh, gọi anh Giác Hạ.
Sau đó hắn lấy tay bẻ mông anh, tách ra hai bờ mông trắng như mây, đỡ vật của mình tiến vào thân thể Phương Giác Hạ.
Đây là lần đầu tiên Bùi Thính Tụng thật sự kết hợp cùng một người khác, là người mà hắn yêu nhất.
Phương Giác Hạ cảm giác thân thể của mình bị một tia chớp ngày hè bổ ra làm đôi, anh kêu lên, muốn né tránh, hai bắp đùi trắng nõn ra sức giãy dụa.
"Không sợ" Bùi Thính Tụng vừa tiến vào đã bị Phương Giác Hạ giữ chặt lại đến nỗi không thể tiếp tục, chỉ có thể dỗ dành, "Anh, đừng sợ, em hôn anh nhé? Hôn anh." Hắn cúi đầu cùng anh hôn lưỡi, tay xoa bóp thịt mông, muốn làm cho anh bình tĩnh lại.
"Thính Tụng, ưm... Anh khó chịu lắm."
"Em cũng vậy, " Bùi Thính Tụng chảy mồ hôi đầm đìa, "Anh chặt quá, em vào không được, anh siết em đau quá."
Phương Giác Hạ nghe hắn nói đau, từ trong mê mang lại bắt đầu đau lòng, anh hôn lên mồ hôi trên trán Bùi Thính Tụng, cố gắng thử thả lỏng chính mình, "Như vậy... như vậy được chưa?"
Bùi Thính Tụng vào được càng nhiều, ở trên người Phương Giác Hạ thở dài một tiếng thỏa mãn, "Anh, em cử động nhé?"
Phương Giác Hạ gật đầu, nhận được va chạm mãnh liệt của Bùi Thính Tụng. Hắn tựa như một con thú lần đầu trải qua kỳ động dục, thắt lưng không ngừng dập vào, dập cho Phương Giác Hạ nhịn không được kêu lên. Anh nghĩ hóa ra giao hợp là cảm giác như thế này, mỗi tế bào trong người đều bị Bùi Thính Tụng đâm vỡ, mang đến khoái cảm hủy diệt. Thịt mềm trong tràng đạo mút chặt lấy Bùi Thính Tụng, khiến da đầu hắn sướng run lên. Thì ra cùng người mình yêu nhất làm tình là chuyện sung sướng như vậy. Hắn hung hăng thẳng tiến, "Anh thích không, thoải mái không?"
Phương Giác Hạ đã bị đâm cho không nói nổi nên lời, "Sâu, sâu quá... Thính Tụng, em chậm lại đi."
"Sâu thêm một chút thì càng sướng đúng không? Em vào hết rồi, anh nhìn xem", hắn đẩy Phương Giác Hạ thẳng lên đầu giường, làm anh cong thắt lưng nhìn xuống, "Anh xem, anh nuốt hết của em vào rồi."
Những lời này thật sự quá trắng trợn, toàn thân Phương Giác Hạ như bị thiêu cháy, bị hắn đâm chọc không có chỗ trốn. Bùi Thính Tụng nắm lấy eo nhỏ, túm anh xuống dưới, dương vật của hắn lại thúc vào càng sâu, điên cuồng đảo lộng.
Anh nằm trên giường, lại thấy mình giống như một con thuyền chao đảo giữa gió lốc, bị thủy triều của Bùi Thính Tụng ném lên bờ, rồi lại bị hắn vô tình lôi xuống nước, vây trong biển sâu tình dục.
"Không được, a, anh, Thính Tụng, xin em..."
Phương Giác Hạ lắc đầu, nửa người trên ửng hồng, khóe mắt đỏ đến mức như cùng cái bớt liền thành một mảnh, tựa như quả đào mật chín nẫu chỉ cần ấn nhẹ một cái là tróc vỏ. Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, làm cho thỉnh cầu nhỏ bé yếu ớt của Phương Giác Hạ càng trở nên đáng thương, "Anh, anh muốn đi WC..."
"Thật không?" Bùi Thính Tụng ác ý tuốt dương vật run rẩy của Phương Giác Hạ, nghe anh hét chói tai thì lộ ra ý cười.
"Giác Hạ của chúng ta uống nhiều nước quá, làm sao bây giờ, em không rút ra được."
"Được mà, Thính Tụng" Vẻ mặt Phương Giác Hạ cầu xin trông cực kỳ xinh đẹp, "Một xíu thôi."
"Một giây đồng hồ em cũng không muốn rời khỏi anh" Bùi Thính Tụng tàn nhẫn nói xong lời âu yếm, lại ôm anh bế lên, vòng hai chân anh ra sau lưng hắn, giữ nguyên tư thế bế anh đi vào nhà vệ sinh, mỗi bước đi hắn đều cọ xát trong thân thể anh, thậm chí đâm càng lúc càng sâu.
Hắn là điểm tựa duy nhất của Phương Giác Hạ, là con dao giết chết anh, cũng là cọng rơm cứu mạng anh.
Phương Giác Hạ bị hắn đâm chọc đến muốn khóc, dương vật trướng căng đã không thể chịu đựng được, đánh đấm lung tung lên ngực Bùi Thính Tụng, "Buông ra, khốn nạn, nhanh lên, anh chịu không nổi"
"Lúc vui thì là cục cưng của anh, lúc không vui thì thành đồ khốn nạn." Bùi Thính Tụng cả đầu đầy mồ hôi, cuối cùng vẫn buông anh ra, hạ chân anh xuống mặt đất, chính mình cũng rút ra rồi xoay người Phương Giác Hạ lại. Huyệt khẩu ẩm ướt như một cái miệng biết hô hấp, liên tục mở ra khép vào. Hai tay Phương Giác Hạ đều run rẩy, tốn rất nhiều sức lực mới mở được nắp bồn cầu, nhưng nháy mắt tiếp theo Bùi Thính Tụng đã từ phía sau tiếp tục cắm vào.
Ngoài cửa sổ mưa ngày một lớn, hạt nước mạnh mẽ nện lên tấm cửa thủy tinh trong suốt, ầm ầm rung động.
Điểm mẫn cảm nhất bị Bùi Thính Tụng điên cuồng thúc vào, hai chân Phương Giác Hạ run lên, trước mắt tối sầm, tựa như thấy được nhân vật chính trong phim điện ảnh tay cầm dao, phát cuồng cắm lên lồng ngực ấm áp, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng tràn ra.
Kill your darling.
Darling is killing.
Chất lỏng.
"A, a, đừng, cứu mạng..."
"Em đang cứu anh, đang cứu anh đây."
Thắt lưng bị giữ chặt, vòng eo gập xuống nghênh đón từng đợt tiến công, anh là bức tường thành đã thất thủ, đổ sập là tôn nghiêm, giải phóng là dục vọng.
"Không được, anh chết mất, Thính Tụng, Thính Tụng..."
Chất lỏng tràn ra, nhỏ tí tách xuống như mưa.
"Anh không chết" Bùi Thính Tụng cảm thụ được dũng đạo đang mãnh liệt co rút, từ phía sau ôm lấy thân thể đã nhũn ra của anh, vừa hôn liếm sụn vành tai vừa tuyên cáo sự thật, "Anh bị em làm đến mất khống chế."
Phương Giác Hạ tận mắt chứng kiến mình bị chịch đến bắn tiểu, dương vật đáng thương bị cọ xát không ngừng run run. Anh trở nên thật bẩn, rõ ràng anh thích sạch sẽ nhất.
Nhưng anh rất thư thái, thoải mái đến mức không cần biết mình có sạch hay không.
"Thính Tụng, em nhanh một chút, anh muốn......" Anh muốn bị chịch đến mức nói năng không rõ ràng, lời nói ra không thèm suy nghĩ, cũng không lọt được vào tai, là kết quả trực tiếp khi bị dục vọng xâm chiếm.
Bùi Thính Tụng đã nhẫn nhịn đến sắp nổ tung, giọng cũng khàn khàn, cọ lên vành tai Phương Giác Hạ, "Sao anh lại dụ dỗ em như vậy, hửm?" Mỗi một chữ nói ra đều là một lần đâm vào điểm mẫn cảm, "Anh dụ dỗ em đúng không?"
"Phải, phải, là anh dụ dỗ em..."
Hắn ác độc xoa bóp mông Phương Giác Hạ, hôn lên thái dương cùng cái bớt trên khóe mắt "Bộ dạng xinh đẹp như vậy là muốn câu dẫn em, đúng hay không?"
Phương Giác Hạ đã mất đi lý trí, "Đúng, đúng...... Là anh muốn câu dẫn em, muốn em chịch, chịch anh... A, a......"
Anh được như ý nguyện nhận lấy phần thưởng, bị cậu bạn trai nhỏ hơn mình ba tuổi chịch đến mất kiểm soát, khiến khống chế kiêu hãnh của anh bị nghiền nát thành bột phấn.
Khoái cảm thậm chí quét sạch cả lý trí, anh bị đâm cho kêu lung tung, hoảng hốt bám lấy vách tường, ngón chân bấu lên sàn nhà, chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ, "A, a, không được, sâu quá, Thính Tụng, Thính Tụng......"
Dũng đạo càng thít chặt lại, co rút từng đợt, Bùi Thính Tụng biết anh lại sắp bắn, dùng sức lực mạnh nhất thúc vào, so với dã thú còn tàn nhẫn hơn. Phương Giác Hạ cứ như vậy bị hắn chịch đứng, chịch đến khi lại cao trào lần nữa, phía trước chảy ra chất lỏng, rơi cả xuống chân. Bùi Thính Tụng cũng bắn, anh có thể cảm nhận được, lồng ngực ẩm ướt của hắn dán vào lưng anh, há miệng thở hồng hộc.
Anh sắp chết, cảm giác hổ thẹn như muốn mài nhỏ anh ra. Anh thở không nổi, tựa hẳn lên người Bùi Thính Tụng, "Tại sao lại như vậy... Anh làm sao vậy?"
Bùi Thính Tụng bắt lấy cằm anh, tặng anh một nụ hôn an ủi, chậm rãi rút ra khỏi cơ thể anh, vừa hôn vừa nói em yêu anh, em rất yêu anh.
Phương Giác Hạ lúc này mới biết mình đã bật khóc, anh thậm chí còn không phát hiện ra, "Anh cũng yêu em, Bùi Thính Tụng."
"Em biết." Bùi Thính Tụng hôn lên cái bớt vương nước mắt, "Yêu là một chuyện thật vĩ đại, đúng không?"
Phương Giác Hạ gật đầu, giống như tín đồ nhìn người âu yếm nhất ngâm thơ, anh tin tưởng mọi lời nói của Bùi Thính Tụng.
Anh nói, "Bọn mình đang làm tình."
"Bọn mình thật vĩ đại."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com