TruyenHHH.com

Nlcf

Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm hàng chữ này trên màn hình, ngọn đèn đầu giường phát ra ánh sáng nhàn nhạt lẻ loi, như muốn bao lại khoảng trống trong đại não.
Anh muốn phản hồi một câu, nhưng ngón tay cứng đờ, thấy đáp lại kiểu gì cũng không tốt. Cứ thế sửng sốt một lúc thì tiếng đập cửa vang lên.
Không mời mà đến, tựa như ánh trăng.
Phương Giác Hạ không kịp nghĩ nhiều, buông di động để chân trần đi ra huyền quan, thậm chí còn không kịp mở đèn hành lang, cứ như vậy một đường mò vách tường đi về phía cửa.
"Ai vậy?"
Cách một cánh cửa, anh nghe được tiếng của Bùi Thính Tụng, thanh âm trầm thấp mang theo một tia hớn hở của thiếu niên, "Em đây, còn là ai được nữa."
Trước mắt Phương Giác Hạ là một mảnh tối đen, tay đã sờ đến chốt cửa bỗng nhiên do dự, ngón chân trần theo bản năng bấu xuống sàn nhà.
"Đã trễ thế này rồi em còn không ngủ được à?"
Thình lình lại nghe bộp một tiếng, là âm thanh Bùi Thính Tụng gõ trán hắn lên ván cửa.
"Em nhớ anh quá". Giọng hắn rất nhỏ, dường như là từ kẹt cửa truyền vào
Phương Giác Hạ không nỡ cự tuyệt hắn, vì thế mở cửa ra.
Trong bóng đêm, eo của anh được một cánh tay ôm lấy. Cửa đóng lại, anh bị hắn kẹp eo tha vào đặt trên vách tường gần huyền quan, sau lưng là tường lạnh, trước mặt là ngực nóng.
"Anh không nhớ em à?" Bùi Thính Tụng cúi đầu, nhấm nháp vành tai anh.
Giọng hắn khàn khàn như vướng hạt cát, chà vào lòng Phương Giác Hạ. Thật ngứa. Anh quay đầu đi, khẽ ừ một tiếng.
Anh đương nhiên là nhớ.
Nhớ lại vừa nãy mình còn dùng áo của Bùi Thính Tụng nằm ảo tưởng, Phương Giác Hạ cũng hơi ngượng ngùng, duỗi tay đẩy đẩy hắn, sờ mặt tường đi đến chỗ có ánh sáng, mất tự nhiên cầm áo khoác trên giường ném lên ghế sô pha, chính mình cũng ngồi lên sô pha bên dưới cửa sổ, co một chân lên, cánh tay vòng qua ôm đầu gối.
"Không phải em muốn ngắm trăng sao? Ngắm đi."
Bùi Thính Tụng cười cười tiến vào trong, đôi mắt chỉ nhìn Phương Giác Hạ. Anh đang mặc một bộ áo ngủ quần đùi màu trắng, cặp chân trắng như tuyết lộ ra, cả người được ánh trăng treo ngoài cửa sổ chiếu lên một tầng sáng bạc mờ ảo, tựa như đóa hoa ném lên nền tuyết đêm, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp.
Hắn đi đến trước mặt Phương Giác Hạ, ngồi xếp bằng trên thảm, tay cầm lấy mắt cá chân trắng nõn của anh, "Không lạnh sao? Để chân trần đi trên sàn nhà, bộ anh là cậu bạn nhỏ à?"
Bị cậu bạn nhỏ chân chính đi nói mình nhỏ, Phương Giác Hạ không vui. Anh muốn rút chân ra, nhưng Bùi Thính Tụng lại dùng sức giữ làm anh không thực hiện được. Vì thế Phương Giác Hạ chỉ có thể nâng cái chân bên kia, gót đặt lên vai Bùi Thính Tụng, đẩy hắn ra.
Trên cổ hắn không mang dây cố định, cánh tay bị thương cũng buông xuống, vì thế nên Phương Giác Hạ mới dám dùng sức.
"Càng ngày anh càng dễ nổi nóng rồi đấy." Tuy nói ra lời như vậy, nhưng ngữ khí của hắn vẫn cực kỳ dịu dàng, nói xong còn quay sang hôn lên gót chân đang đặt trên vai hắn. Dưới ánh trăng, hắn hôn từ mắt cá chân lên cẳng chân anh, cực kỳ nâng niu trân trọng.
Phương Giác Hạ có chút hoảng hốt, muốn rút chân về, nhưng lại bị Bùi Thính Tụng lấy tay túm lại, ngã vào lòng hắn, bị hắn vòng tay ôm lấy.
"Bùi Thính Tụng, em muốn làm gì." Anh còn muốn giãy giụa, lại bị Bùi Thính Tụng lôi kéo hai cẳng chân vòng qua eo, sau đó bắt lấy tay anh vòng lên cổ hắn.
"Chẳng làm gì hết," Bùi Thính Tụng nâng Phương Giác Hạ lên, chỉ dùng một tay ôm lấy anh đi đến mép giường, sau đó cúi người đặt anh lên giường, chính mình cũng áp lên, "Ngắm trăng."
Nói xong, hắn hôn lên mặt Phương Giác Hạ, "Ánh trăng trên mặt anh."
Chóp mũi cọ cọ, giọng Bùi Thính Tụng cũng khàn khàn, "Mặt anh đang nóng lên này, hôn lên thoải mái lắm à?"
Mỗi một câu của hắn đều khiến Phương Giác Hạ không biết nên làm gì cho phải, bị cọ đến ngứa ngáy, anh khẽ híp mắt, "Em đừng nói nữa."
"Như vậy sao được, em là rapper." Bùi Thính Tụng cười cười, "Hôn môi là biện pháp duy nhất làm em câm miệng, anh có muốn thử một chút không?"
Lời mời gọi của hắn thật trắng trợn, Phương Giác Hạ chớp chớp mắt, như đã hạ quyết tâm, sau đó hôn lên.
Thời điểm môi kề môi giống như có ma lực, ý niệm giống nhau trong thân thể rốt cuộc thông suốt, hô hấp dây dưa cùng một chỗ, hormone thiếu niên cùng tình dục đan cài, thiêu đốt ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, khóa lại bên người, không còn lạnh lẽo.
Phương Giác Hạ thích hôn môi, thích cảm giác đầu lưỡi của Bùi Thính Tụng thăm dò trong miệng mình, hương bạc hà xộc vào, lưỡi mềm liếm khoang miệng yếu ớt, cọ lên hàm răng sáng bóng, thân thể dây dưa giao hòa. Bùi Thính Tụng lấy tay mò vào trong áo Phương Giác Hạ, vuốt ve thắt lưng mềm mại, lần dọc theo cột sống hướng lên trên, làn da trơn nhẵn bị hắn sờ soạng cũng nhanh chóng phát nhiệt.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng nước từ nơi bọn họ giao triền tràn ra, lại chui vào tai, tựa thủy triều lên xuống tập kích, phủ lên tất cả khát cầu của Phương Giác Hạ.
Tầm mắt mơ hồ, thiếu đi dưỡng khí, lại có một chút hơi cồn phảng phất như có như không khiến Phương Giác Hạ mau chóng sinh ra ảo giác. Hình ảnh anh bị Bùi Thính Tụng đặt ở dưới thân truy đuổi hơn thua, cầm áo khoác của hắn phủ lên mặt, còn tại giờ phút này bị hắn áp đảo hôn, ba cảnh tượng hòa vào nhau, dục vọng cứ thế tầng tầng chồng chất lên.
Đầu lưỡi Bùi Thính Tụng khuấy đảo hôn Phương Giác Hạ, hắn thích hôn thật sâu rồi lại tách ra, ngắm nhìn Phương Giác Hạ. Người yêu đang mê mang trong tình dục là xinh đẹp nhất, môi khẽ nhếch phả ra hơi nóng, trong mắt đều là ánh nước lấp lánh.
Bùi Thính Tụng hôn lên vết bớt, tay vuốt ve làn da, khàn giọng hỏi, "Sao anh lại đẹp như vậy, hửm?" Nhịn không được lại hôn một chút nữa lên nơi sinh động nhất trên người anh.
Hơi thở Phương Giác Hạ có chút gấp, vòng tay xuống ôm thắt lưng hắn, không nói gì, nhưng cũng bắt đầu luồn vào áo ngủ của Bùi Thính Tụng, sờ sờ lên da hắn, đây là tín hiệu quyến luyến rõ ràng nhất.
"Anh còn như vậy em sẽ không nhịn được đâu." Bùi Thính Tụng hôn lên trán anh, lên mắt anh, lên cả chóp mũi.
Phương Giác Hạ vuốt ve sống lưng hắn, vươn đầu lưỡi thăm dò, liếm liếm khóe môi, "Nhịn không được cái gì?"
Thanh tuyến của anh mang lại cảm giác vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, lúc vừa thở dốc vừa nói chuyện còn có hương vị tựa như bị mạo phạm, làm kẻ khác dễ dàng sinh ra ham muốn chà đạp.
"Nhịn không được bắt nạt anh." Đầu lưỡi Bùi Thính Tụng lại bắt đầu xâm nhập, mở ra khớp hàm, trở lại nơi ướt át kia, dường như muốn ghi nhớ kỹ từng tấc từng tấc trong khoang miệng Phương Giác Hạ, tỉ mỉ liếm hôn, đầu lưỡi quấn lấy, giữ chặt không buông. Tay hắn cũng lần ra phía trước, vuốt ve đi lên, Phương Giác Hạ còn mẫn cảm hơn trong tưởng tượng của hắn, chỉ mới như vậy đã thoáng rùng mình.
"Ưm..."
Bùi Thính Tụng tách khỏi anh, kéo ra một sợi chỉ bạc dài, dưới ánh trăng lấp lánh sáng lên.
"Anh có sợ không?"
Phương Giác Hạ bị hắn hôn muốn choáng váng, lần đầu tiên bị sắc dục xâm chiếm, nhất thời còn chưa kịp quen. Nhưng anh không thấy sợ hãi, anh đã xem qua tư liệu rồi. Thế nên anh lắc lắc đầu, dùng đôi mắt trong suốt nhìn Bùi Thính Tụng, "Anh đã lên mạng tìm hiểu được một ít mấy chuyện này..."
Bùi Thính Tụng đầu tiên là giật mình, sau đó phì cười, rồi lại quay sang giải thích, "Không phải em đang cười anh, chỉ là anh đáng yêu quá đi mất."
"Tra cứu một chút thì không nên à?" Phương Giác Hạ cảm thấy rất hợp lý, "Cái gì không biết thì phải học mới biết chứ."
"Anh nói đúng, soạn bài trước là việc rất sáng suốt." Bùi Thính Tụng cúi đầu, chóp mũi vô cùng thân thiết cụng cụng vào chóp mũi anh, "Thầy Phương, vậy anh dạy em đi."
Xưng hô thế này quá mức gây xấu hổ, mặt Phương Giác Hạ đỏ cả lên, "Anh, anh đâu biết dạy thế nào?"
Bùi Thính Tụng hôn lên phần da mềm mại sau tai anh, "Anh muốn dạy thế nào thì dạy thế ấy, dù sao em vẫn còn là xử nam trong trong sạch sạch."
Thật sự là quá xấu hổ.
Hầu kết Phương Giác Hạ lăn lăn, lo lắng liếm môi. Anh chẳng biết phải dạy dỗ cái gì, chỉ biết hiện tại bọn họ không hề có chuẩn bị, không thể làm gì được, "Chúng ta bây giờ không thể làm..."
"Làm?" Bùi Thính Tụng một mặt nhẹ hôn lên cần cổ, một bên giả ngốc, "Làm gì? Làm tình á?"
Phương Giác Hạ không nghĩ hắn lại dám nói trắng ra như thế, có chút sửng sốt, mắt cũng trừng to. Bùi Thính Tụng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn anh như vậy, lại thấy sao mà đáng yêu quá, tiếp tục ghẹo anh, "Hóa ra anh muốn làm tình với em."
Hai chữ này chọc vào tim Phương Giác Hạ, anh muốn phủ nhận, bởi vì từ này rất không hàm súc, thế nhưng phủ nhận thì lại là nói dối.
Anh chỉ có thể lặp lại một lần nữa, "Bây giờ chưa được... Chúng ta chưa chuẩn bị gì hết, hơn nữa tay em còn đang bị thương."
"Cứ từ từ thôi, không nhất thiết phải làm hết trong một lần." Bùi Thính Tụng chống khuỷu tay bị thương, không có đem trọng lượng cơ thể đè nặng lên người anh, tinh tế hôn lên môi anh, lại không có hôn sâu, tay kia bắt đầu cởi ra nút áo ngủ, từng cái từng cái một.
Không làm hết rốt cuộc... là có ý gì?
Phương Giác Hạ bị hắn hôn cho cả người khô nóng, lý trí cảnh báo nguy cơ bị hormone đánh vỡ, tay vô lực nắm lấy tay Bùi Thính Tụng, nhưng cũng không ngăn cản được hành động của hắn. Cảm giác bản thân như que kem sắp bị xé vỏ, tâm tình không yên, lại lo lắng hương vị của mình quá tầm thường, sợ người kia sẽ không thích.
Nhưng anh nào biết, Bùi Thính Tụng thích anh đến sắp điên rồi. Hắn mất kiên nhẫn hôn dọc theo cần cổ thon dài của anh, liếm lên xương quai xanh tinh tế, lại xuống đến bờ ngực tuyết trắng. Hương vị của Phương Giác Hạ thật ngọt, đầu lưỡi ngọt, làn da cũng ngọt.
"Anh đẹp quá." Bùi Thính Tụng không có kỹ xảo gì đáng nói, chỉ có yêu thích là nhiều đến sắp tràn ra. Bởi vì quá thích, nên mỗi một tấc da thịt trên người anh hắn đều muốn hôn muốn liếm, "Sao lại đẹp như thế chứ."
Phương Giác Hạ rất trắng, ngay cả đầu ti cũng là màu hồng nhạt, điểm nho nhỏ bị hắn hôn cho đứng thẳng, tựa như một khỏa nhụy hoa. Bùi Thính Tụng vươn đầu lưỡi gảy một chút. Trong nháy mắt Phương Giác Hạ run bắn cả người, vội vàng ôm lấy đầu Bùi Thính Tụng.
"Thích không?" Bùi Thính Tụng ngẩng đầu cùng anh hôn môi, lúc tách ra Phương Giác Hạ có hơi khó chịu, "...muốn hôn."
"Em biết, nhưng núm vú của anh rất đáng thương, nó cũng muốn được hôn."
Bùi Thính Tụng luôn luôn cực kỳ trắng trợn nói ra những lời làm người ta thấy thẹn.
"Đừng, anh không cần em liếm chỗ đó..."
"Thật không? Không cần thật không?" Bùi Thính Tụng lại ngậm lấy nhũ tiêm, đầu lưỡi đảo quanh, Phương Giác Hạ cực kỳ mẫn cảm, cả người hơi co lại, phát ra âm thanh rền rĩ như tiếng mèo kêu. Nhưng anh thấy quá xấu hổ, bèn cắn chặt răng theo bản năng không cho mình kêu ra tiếng. Giây tiếp theo, ngón trỏ và ngón giữa của Bùi Thính Tụng chen vào trong miệng anh, trêu đùa đầu lưỡi mềm.
"Ưm..." Anh chưa từng ngờ tới, hóa ra chỗ đó bị liếm sẽ có nhiều khoái cảm như vậy. Ngón tay Phương Giác Hạ bám vào lưng Bùi Thính Tụng, vô ý dùng sức, hai cẳng chân chống dậy, ngón chân bấu chặt ga trải giường.
Đầu ti đã bị hắn liếm đến sung huyết sưng lên, đứng thẳng tắp, Bùi Thính Tụng cảm thấy mới lạ, nhìn qua lại cả hai đầu vú, "Đỏ lên rồi, bên này cũng thật đáng thương." Nói xong hắn lại cúi đầu, tiếp tục hôn mút nhũ tiêm bên kia, đảo lưỡi, dùng răng cắn nhẹ, ngậm cho đến khi vật nhỏ bên ấy cũng phồng lên.
Thật đẹp, tựa như hai trái anh đào trơ trọi đặt trên mặt bàn trắng toát.
Nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, ngón tay ra vào như đang khẩu giao, Phương Giác Hạ ngửa đầu, hai đầu vú trên ngực không được liếm nên run lên vì lạnh. Anh từ bị động trở nên chủ động, theo bản năng liếm liếm ngón tay Bùi Thính Tụng, mơ hồ mở miệng, "Lạnh... ưm..."
"Chỗ nào?" Bùi Thính Tụng cố ý hỏi, "Nói cho em chỗ nào lạnh."
Phương Giác Hạ xấu hổ không muốn trả lời, ưỡn ngực mình lên, thắt lưng cũng kéo thẳng, tựa hồ muốn dâng hai điểm trước ngực đẩy vào miệng Bùi Thính Tụng.
Thế nhưng Bùi Thính Tụng không muốn tiếp tục thỏa mãn anh, xấu xa cúi đầu thổi thổi lên đầu ti làm Phương Giác Hạ rùng mình, cả người run lên. Bùi Thính Tụng rút ngón tay đã bị liếm ướt đẫm ra, đem nước bọt bôi lên đầu vú anh.
"Xem có giống anh tự liếm lên không? Ướt quá này."
"Em... đồ khốn..." Đây đã là câu mắng hung hãn nhất của Phương Giác Hạ. Hai má anh tản ra vệt ửng hồng bất thường, há miệng hít thở, thân thể mềm nhũn thành một bãi tuyết sắp tan.
"Chuyện em không hối tiếc nhất trên đời này chính là làm một tên khốn." Bùi Thính Tụng tiếp nhận nhục mạ của anh mà cứ như nhận lời khen, cúi đầu hôn xương sườn đang gồ lên, di chuyển xuống, lại hôn lên eo nhỏ, cuối cùng dừng lại ở cạp quần ngủ.
"Anh, anh có tự mình làm bao giờ chưa?" Hắn rất tự nhiên đặt câu hỏi, đợi rất lâu, mới đợi được một câu vô cùng gian nan của Phương Giác Hạ "Rất ít..."
"Em cũng vậy, trước kia rất ít tự an ủi." Tay Bùi Thính Tụng theo ống quần sờ soạng lên bắp đùi anh một chút, "Có điều sau khi phải lòng anh, em thường xuyên phải tự an ủi, biết làm sao được, có lúc nhớ anh quá, lần nào nhớ cũng cứng lên."
Miệng hắn liên tục thảo luận loại chuyện không biết liêm sỉ, Phương Giác Hạ nghe mà hít thở không thông, huyệt thái dương nhói lên như bị ai dùng châm bạc nhẹ nhàng châm chích. Bùi Thính Tụng tựa như dã thú, cúi đầu cắn lên cạp quần anh, xé rách kéo xuống dưới.
Phương Giác Hạ vội vàng lấy tay che lại, "Bùi Thính Tụng, anh chưa có chuẩn bị, Tiểu Bùi..."
Bùi Thính Tụng liếm ngón tay anh một cái, lại cầm lấy tay anh đặt lên đũng quần, ấn ấn nhẹ, "Thầy Phương, phía dưới của anh cứng cả rồi, còn nói chưa chuẩn bị?"
Phương Giác Hạ nhịn không được rên một tiếng, tay bị Bùi Thính Tụng bọc lấy, căn bản không có biện pháp phản kháng.
"Hay là em nghĩ lầm rồi? Vẫn nên kiểm tra một chút đi." Bùi Thính Tụng kéo quần ngủ xuống, dùng lực mềm nhẹ xoa nắn hai mông thịt, chỗ này đại khái là chỗ đầy đặn nhất trên người Phương Giác Hạ. Anh bị hắn xoa cho đầu váng mắt hoa, màng nhĩ bành trướng, tim đập như nổi trống, dục vọng kiềm không được chảy tràn ra bên ngoài, chảy đến nơi nào nơi đó liền ngứa ngáy.
Vật được quần lót bao bọc phía trước phồng lên thành một khối, có chỗ còn dính vệt nước nho nhỏ. Bùi Thính Tụng hôn thêm mấy cái, kéo quần lót, lôi dương vật thanh tú xinh đẹp đã cương thẳng tắp của anh ra.
"Lên tinh thần như thế này rồi còn nói không chuẩn bị tốt. Đẹp quá, toàn thân anh chỗ nào cũng đẹp, đẹp hơn cả ánh trăng." Bùi Thính Tụng làm như cậu bạn nhỏ xấu tính, dùng ngón tay gảy gảy phía trước, móng tay cọ vào lỗ sáo đã chảy dịch. Phương Giác Hạ lập tức lại run bắn lên, hai chân không nhịn được kẹp chặt lại, "Đừng đụng chỗ đó."
"Không đụng vào anh khó chịu thì sao? Chảy cả nước rồi." Bùi Thính Tụng kéo Phương Giác Hạ lên, đặt anh tựa vào đầu giường, đưa tay mở thêm mấy ngọn đèn, phòng ngủ nháy mắt sáng lên, giống như để cho Phương Giác Hạ thấy rõ ràng hơn một chút. Hắn cong người, cúi đầu dùng lưỡi liếm liếm lên mã mắt, liếm cho Phương Giác Hạ phát run, tay lại tuốt lên xuống, ánh mắt nhìn Phương Giác Hạ, "Blowjob nhé?"
Phương Giác Hạ lập tức lắc đầu, "Không muốn mà, xin em."
"Không muốn chính là muốn, cái này em biết." Nói xong hắn cúi đầu, ngậm lấy dương vật của Phương Giác Hạ, đầu lưỡi đảo quanh trên quy đầu, lại liếm xuống cán, không tính là có kỹ xảo gì, nhưng nơi đó của Phương Giác Hạ nào đã bao giờ hưởng qua kích thích đến thế, lại tận mắt chứng kiến người mình thích nhất khẩu giao cho mình, khoé mắt hồng lên, dường như hoà làm một sắc với cái bớt trên mặt, hai đùi run rẩy, thở hổn hển gọi tên người yêu, "Bùi Thính Tụng, Thính Tụng..."
Hắn thích Phương Giác Hạ gọi tên hắn như thế, nghe qua có thêm một chút cưng chiều. Hắn vừa chăm chú liếm vừa xoa nắn mông Phương Giác Hạ. Không mất bao lâu Phương Giác Hạ đã trượt xuống, hai đùi run rẩy kẹp chặt lấy đầu hắn, giọng nói bật ra khỏi cổ họng đã biến âm, vừa mềm vừa dính, "Không được, không, không được, buông ra, Thính Tụng, anh muốn bắn..."
Bùi Thính Tụng đương nhiên biết, nhưng hắn vẫn không tách ra, tùy ý để Phương Giác Hạ bắn vào trong miệng. Hắn thích Phương Giác Hạ, thích đến mức chuyện gì cũng có thể làm. Nhìn Phương Giác Hạ bắn xong không còn sức lực, tê liệt trượt xuống, Bùi Thính Tụng trườn lên nằm ngã bên cạnh anh, nghiêng người hôn anh, nụ hôn vương tinh dịch tràn đầy dục vọng, Phương Giác Hạ chưa bao giờ nếm qua vị của thứ này, nhíu mày, còn bị Bùi Thính Tụng chê cười, "Em còn không chê, anh lại đi ghét bỏ đồ của chính mình sao."
"Không có..." Phương Giác Hạ mệt mỏi ngụy biện, thấy hơi lạnh, vì thế chui vào trong chăn, lại mang chăn phủ lên cho Bùi Thính Tụng, anh bắn trước nên thấy hơi hơi có lỗi với Bùi Thính Tụng, vì thế hôn cằm hắn, "Còn em thì sao? Anh cũng giúp em nhé?"
Nói xong anh định trườn xuống, lại bị Bùi Thính Tụng dùng một tay túm trở về, cười cười liếm lỗ tai anh, "Hành động cương quyết quá nhỉ." Giọng nói hắn ẩn chứa nhẫn nhịn đến mức hơi khàn, "...Dùng tay là được." Nói xong nắm lấy tay Phương Giác Hạ đưa xuống phía dưới. Phương Giác Hạ bị dọa sợ, đồ vật của hắn lớn đến kinh người, vừa cứng vừa nóng. Mỗi lần dùng ngón tay vuốt lên, Bùi Thính Tụng lại phát ra một tiếng thở dốc, chui vào tai anh, gợi cảm cực kỳ.
Tay quá khô nên xoa bóp không đủ thoải mái, Phương Giác Hạ rút tay đưa đến miệng mình, liếm liếm, kéo theo một đường chỉ bạc, lại phủ lên dương vật của hắn. Một loạt động tác này bị Bùi Thính Tụng nhìn hết vào mắt, lấy tay xoa xoa mông Phương Giác Hạ, "Thầy Phương, sao anh lại dụ dỗ em rồi? Hửm?"
"Anh không có..." Phương Giác Hạ nghe được giọng hắn thì nhũn ra, cả người giống như bị điện giật, tình triều vừa hạ xuống lần thứ hai tràn ra, tay trúc trắc tuốt động hạ thân Bùi Thính Tụng, một tay không đủ, phải dùng hết cả hai tay. Bùi Thính Tụng theo động tác ghé vào tai anh, thở dồn dập không kiêng nể gì, còn hỏi, "Anh hay gọi dick là cái gì? Dùng tiếng Trung ấy."
Phương Giác Hạ bị hắn trêu chọc cho tâm thần nhộn nhạo, đầu váng não hoa, thứ nằm trong tay dường như không có dấu hiệu được thư giải, ngược lại càng lúc càng sưng to thêm, "Anh... anh không biết"
"Không biết?" Bùi Thính Tụng liếm liếm vành tai, ấn nhè nhẹ lên eo anh, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề, "Thầy Phương, anh không phải học qua rồi sao? Dạy em đi, em không biết chữ đó tiếng Trung nói như thế nào."
Phương Giác Hạ đã xụi lơ trong lòng hắn, đương nhiên biết chữ đó gọi là gì, trong đầu thậm chí đã muốn trả lời, nhưng nói ra miệng lại quá khó khăn, anh chưa từng nói qua lời nào thô tục, cũng không biết từ nào liên quan đến mấy bộ phận sinh thực khí.
Tay Bùi Thính Tụng lại quấn lấy vật đằng trước của anh, đùa giỡn đỉnh đầu, rồi lại không muốn giúp anh giải phóng dục vọng, chỉ trêu chọc qua quýt vòng ngoài, "Nói đi. . . Nói xong em liền giúp anh, giúp anh bắn, được không?" Phương Giác Hạ đã bị hắn ép đến cực hạn, quá khó tiếp thu, nhưng lại muốn hắn vuốt ve, muốn được thoải mái phóng thích như lúc nãy, dục vọng xông lên che mờ cả ý nghĩ, chiến thắng cảm giác hổ thẹn.
"Gọi là chim, là dương vật. . ." Hai từ này vừa nói ra miệng, bả vai Phương Giác Hạ đã run đến lợi hại.
"Ồ." Bùi Thính Tụng kéo dài âm, chậm rãi nắm dương vật của Phương Giác Hạ tuốt lên xuống, thưởng một nụ hôn lên môi anh, hôn cho cột sống anh run lên, toàn thân vô lực, rồi hắn lại tách ra, liếm lên sườn cổ anh, thanh âm khàn khàn, "Anh thấy dương vật của em thế nào? Lớn không?"
Phòng tuyến hổ thẹn cuối cùng trong lý trí Phương Giác Hạ đã bị đánh tan tành, mềm rũ nằm trong lòng Bùi Thính Tụng, từ bỏ giãy giụa thanh cao, anh không phải ánh trăng, cũng chẳng phải loại người gì trong sạch, anh chỉ muốn Bùi Thính Tụng.
Chỉ cần ngoan ngoãn nói ra đáp án, Bùi Thính Tụng sẽ cho anh thoải mái.
"Lớn . . . ."
Dương vật được hắn tuốt động, thoải mái đến mức mọi lỗ chân lông trên người đều nở ra.
"Thích không?"
Phương Giác Hạ tựa vào hắn, hôn lên đầu vai, "Thích..."
"Ngoan quá." Bùi Thính Tụng đẩy tốc độ tuốt dương vật, càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi tay Phương Giác Hạ cũng run lên, không thể tiếp tục giúp hắn, chỉ có thể ôm lấy thắt lưng Bùi Thính Tụng như ôm khúc gỗ cứu mạng,hôn lên cổ hắn giữa cơn tình dục tra tấn điên cuồng, liều mạng thở dốc, ở lần thứ hai bắn tinh phát ra tiếng rên rỉ tinh tế.
Anh lại bắn ra lần nữa như hộp sữa bị bung nắp, bắn trong tay Bùi Thính Tụng, bắn cả lên áo ngủ của hắn.
"Làm sao bây giờ..." Phương Giác Hạ chột dạ mềm giọng, "Em còn chưa bắn."
"Bây giờ vẫn còn cảm thấy em không được sao?" Bùi Thính Tụng cười rộ lên, hơi thở nóng rực, "Anh ra hai lần rồi, em chưa ra lần nào, thấy em dài không."
"Thế làm sao bây giờ..." Phương Giác Hạ giờ đây làm gì còn khí lực đi hỏi vấn đề có được hay không, chỉ biết lặp lại.
"Anh, anh thật sự là chỉ biết học vẹt, học xong vẫn y như tờ giấy trắng, anh nghĩ anh xem luận văn đấy à?" Bùi Thính Tụng lật anh trở mình lại, lấy tinh dịch của anh bôi lên gốc đùi, lại mang hai cẳng chân khép chặt lại, "Dùng chân giúp em, được không?"
Bị hắn lật người, Phương Giác Hạ cảm giác như đất trời chao đảo, mơ mơ màng màng hỏi, "...Chân?" Trong giây lát Bùi Thính Tụng cắm vào, áp sát lên lưng anh, cánh tay mò ra đằng trước vuốt ve đầu vú trên ngực. Chỗ đang bị cắm rút rõ ràng chỉ là khe bắp đùi, nhưng Phương Giác Hạ lại có cảm giác như hắn đã tiến vào thân thể chính mình, bị đâm cho toàn thân nát vụn thành mảnh nhỏ, cả người nóng lên.
Anh mở miệng thở gấp, muốn hôn môi, vì thế xoay đầu ra sau đòi hỏi, Bùi Thính Tụng đáp ứng anh, đầu lưỡi hai người vươn ra, giao triền trong không khí, tựa như đuôi hai con cá đang giao phối.
"Ưm..." Hô hấp của Bùi Thính Tụng ngày càng nặng nề, thái dương chảy ra mồ hôi nóng rẫy, trước đây nhẫn nại bao nhiêu thì bây giờ hung hãn bấy nhiêu, đâm chọc hết lần này đến lần khác, tay phải xoa nắn ngực Phương Giác Hạ, từ trên sờ xuống, lần nữa bắt đầu tuốt lên xuống dương vật của anh.
"Không thể, thật sự, anh không thể bắn nữa..."
"Có thể chứ." Bùi Thính Tụng hôn lên cổ anh, tốc độ đâm rút cũng nhanh hơn, "Sướng lắm mà, anh thích."
Tính khí cực đại ngẩng cao đầu xỏ xuyên giữa hai chân, còn hung hăng chọc chọc vào túi tinh hoàn của Giác Hạ, chọc vào đáy chậu, nhưng anh không thể tránh né, chỉ có thể thừa nhận công kích của hắn, anh chính là con mồi của hắn, là con mồi thích thú bị hắn chà đạp.
"A, Thính Tụng... Chậm một chút, không được."
"Em biết." Bùi Thính Tụng từng lời như là rít từ trong kẽ răng, mỗi một chữ lại nhấp vào một cái, hắn cảm giác Phương Giác Hạ lại sắp bắn rồi, hai chân càng lúc càng siết chặt hơn.
"Chúng ta cùng nhau nhé, anh, ra cùng với em nào."
"Ừm, cùng nhau..." Phương Giác Hạ đã bị tình dục xông cho sắp ngất, chỉ có thể lặp lại lời hắn. Tốc độ Bùi Thính Tụng càng lúc càng nhanh, thắt lưng gia tốc lên xuống, như loài động vật giống đực bị bản năng cắn nuốt, cắm rút mấy chục lần giữa hai chân đã bị ma sát cho ửng đỏ của anh, rốt cuộc cũng cùng anh bắn ra.
Tinh dịch của hai người dung nhập cùng một chỗ, dính dấp trên da, tựa như chủ nhân của chúng.
Đêm tối như một khối kim loại an tĩnh, cửa kính cách trở hết thảy, tiếng ô tô chạy băng băng trên đường cái, tiếng đèn neon chớp tắt, bọn họ đều không nghe thấy gì cả, bên tai chỉ có thanh âm của đối phương.
Phương Giác Hạ thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng kỳ thật trong lòng anh cất giấu rất nhiều người và vật anh yêu thích, mẹ của anh, ông ngoại nghiêm khắc, mấy cây hoa cỏ anh trồng trên ban công, đặc biệt là cây xương rồng bà từng bị bỏ quên kia, anh tha thiết yêu vũ đạo, còn có Bàn Tính Nhỏ quấn lấy anh cả ngày không muốn tách rời, mơ ước của anh, các đồng đội cùng anh giao tranh.
Còn có một phần sáu ở bên cạnh anh nữa.
Đêm đen yên tĩnh tựa như một cái kính lúp, phóng to hết thảy các chi tiết, cho nên thời khắc kết thúc cũng bị kéo ra thật dài, toàn thân Phương Giác Hạ đã không còn sức lực, thậm chí không còn hơi sức trở mình, để mặc Bùi Thính Tụng ở phía sau ôm lấy, cọ cọ như con cún lớn xác, nói lời âu yếm ngon ngọt. Dường như còn chưa đủ, anh bị hắn xoay lại, được hắn ôm vào lòng, mỗi một lần đều không ngại phiền mà hôn, hôn đến khi đầu óc hai người đều trống rỗng, hôn đến nỗi Bùi Thính Tụng nói cũng không nói được thành lời.
Bọn họ tựa như chỉ cần hôn môi là có thể sống.
Một đêm cũng được, cả đời cũng tốt.
Yêu là một loại nhu yếu phẩm, cho nên hôn cũng thế, tình dục cũng vậy. Trong lúc hôn môi thể lực khôi phục trở lại, dục vọng một lần nữa chiến thắng cơn buồn ngủ, cho nên bọn họ lại giải toả cho nhau, mãi cho đến khi Phương Giác Hạ rốt cuộc bắn không nổi nữa, đem tất cả đều cho Bùi Thính Tụng. Anh rốt cuộc bị hòa tan, ở giữa biển tình cùng ánh trăng tan thành một vũng nước trên tay Bùi Thính Tụng, nặng nề rơi vào giấc ngủ.
Thể lực bị rút cạn mang đến một đêm ngủ ngon, bọn họ rúc vào nhau, mang lại cho đối phương cảm giác an toàn nhất. Phương Giác Hạ chưa bao giờ ngủ nướng buổi sáng, theo đồng hồ sinh học của bản thân tỉnh dậy một lúc, nhìn thấy gương mặt Bùi Thính Tụng đang an tĩnh ngủ, cảm giác thật yên tâm, cho nên cũng nhanh chóng chui vào lòng hắn, nhẹ nhàng hôn cánh tay hắn, thiếp đi lần nữa.
Lần thứ hai tỉnh dậy là nhờ tiếng rung của điện thoại, Bùi Thính Tụng mơ mơ màng màng vươn tay tìm kiếm nơi phát ra tiếng động, cuối cùng sờ được điện thoại của mình, tối hôm qua lúc cởi quần áo bị hắn ném lên tủ đầu giường.
Hắn nỗ lực mở mắt nhìn màn hình, thấy tên Trình Khương, đầu óc vẫn còn lơ mơ chưa thể nghĩ ra cớ gì đối phó, dứt khoát tắt máy.
"Ai thế......" Phương Giác Hạ rúc vào trong chăn, toàn thân lười biếng nên giọng nói cũng mềm mại hẳn đi.
"Anh Khương."
Vừa nói xong lại xuất hiện một tiếng rung nữa, chỉ là lần này ở hướng khác, Bùi Thính Tụng đã tính táo lên nhiều, mò tìm một lúc, cuối cùng tìm thấy điện thoại của Phương Giác Hạ dưới gối đầu, vẫn là Trình Khương.
Phương Giác Hạ thấy vẻ mặt Bùi Thính Tụng liền đoán ra, cũng lập tức thanh tỉnh, cẩn thận nhấc điện thoại từ tay Bùi Thính Tụng, hắng giọng một chút rồi mới bấm nhận, "A lô?"
"Giác Hạ? Em đang ở đâu?"
"Em......" Phương Giác Hạ đành nói thật, "Em ở khách sạn, vẫn chưa ngủ dậy."
"10 giờ rồi mà em còn chưa dậy?"
"À thì, hôm qua em hơi cảm lạnh, đầu rất đau, buổi tối ngủ không được nên sáng nay ngủ nướng thêm một lúc."
Trình Khương ở đầu bên kia à một tiếng, "Không sao chứ."
"Không sao ạ, chắc do em nghỉ ngơi không đủ."
"Anh tưởng em đi ra ngoài rồi, còn muốn hỏi em có nhìn thấy Tiểu Bùi không, thằng nhóc chết tiệt, anh vừa mở mắt đã không thấy tăm hơi nó đâu, cũng không biết chạy biến đi đâu rồi."
Phương Giác Hạ chột dạ liếc nhìn Bùi Thính Tụng đang ở bên cạnh mình, hắn thấy anh nhìn còn muốn nhào sang hôn, bị Phương Giác Hạ lấy tay đẩy ra, "Ừm...... Em cũng không gặp cậu ấy."
Nói dối một câu mà tim nhảy thình thịch.
"Thôi kệ đi, anh hỏi bọn Tử Viêm vậy, ngày hôm qua bọn nó nói muốn đi leo núi, có khi là đi cùng nhau rồi."
Phương Giác Hạ sợ lòi đuôi, thuận miệng nói, "Em nghĩ có thể Tiểu Bùi tự đi chơi một mình rồi, cậu ấy vốn thích độc lai độc vãng, leo núi...... hình như cậu ấy không thích trò đó lắm đâu." Nói xong anh lại thêm một câu, "Cậu ấy đã hai mươi tuổi rồi, anh Khương đừng lo lắng quá, gần đây anh cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi một ngày đi."
Bên kia ừ một tiếng, "Đành thế, thôi em mệt thì ngủ thêm một lát đi, anh gọi điện thoại cho mấy đứa kia đã."
"Vâng, em ngủ đây."
Rốt cuộc cũng lừa gạt xong, Phương Giác Hạ ngã xuống giường, cảm giác như đứa nhỏ giấu cha mẹ ăn vụng trái cấm, "May quá......"
Bùi Thính Tụng trườn qua hôn anh, "Thầy Phương, anh học được cách nói dối rồi."
Vừa nghe thấy mấy chữ này Phương Giác Hạ lại đỏ mặt, "Anh không có."
"Không nói dối?" Bùi Thính Tụng cười một cái, "Cũng đúng. Em đúng là không thích loại vận động như leo núi, em thích...... Ưm......"
Lời cợt nhả còn chưa nói xong, hắn đã bị Phương Giác Hạ dùng tay bịt kín miệng.
"Anh muốn đi ngủ, em đừng nói nữa, câm miệng, câm miệng." Phương Giác Hạ tức giận lủi vào ổ chăn như con cá chạch, hình như cho rằng chỉ cần chui vào là có thể ngăn cách với thế giới bên ngoài. Nhưng càng như vậy, Bùi Thính Tụng càng cảm thấy anh đáng yêu, cố tình muốn chọc phá anh, vì thế vừa cù léc vừa kéo chăn không để cho anh yên, cù cho anh ở trong chăn nhột đến bật cười.
Hai người ở trên giường náo loạn một lúc, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, trong nháy mắt, cả hai như hai con hamster nhỏ bị kinh sợ, đồng thời dừng động tác sững sờ tại chỗ.
Là tiếng Trình Khương.
"Giác Hạ? Là anh đây. Em chưa kịp ngủ đúng không? Trùng hợp quá, anh vừa treo điện thoại của em thì lại nhận được một hợp đồng đại ngôn, bên nhãn hàng sốt ruột muốn về báo cáo nên anh phải sang thương lượng với em một chút, nói xong anh đi ngay."
Trùng hợp cái gì, quá không trùng hợp.
Bùi Thính Tụng và Phương Giác Hạ liếc nhau, sau đó vội vàng nhìn một lượt khắp gian phòng.
"Fuck."
Chỗ nào có thể giấu nổi một thanh niên cao một mét chín?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com