TruyenHHH.com

Nlcf

Bài hát kết thúc, Phương Giác Hạ nhẹ nhõm thở ra.
Trong quan niệm của anh, người nhận được lời bày tỏ tình cảm thì nhất định phải đáp lại, phải nói lời cảm ơn, phải đưa ra câu trả lời. Bùi Thính Tụng là ngoại lệ duy nhất, anh biết mình phải trả lời, lại sợ trả lời. Ít nhất hát bài hát này lên, cũng coi như một loại đáp án.
Giờ đây anh thấy mình như một con ong đơn độc ngã vào vại mật, bị mật ngọt bao bọc toàn thân, vừa vui sướng vừa sợ hãi, tình cảm khiến anh nếm trải mùi vị trước nay chưa từng có, nhưng lý trí lại nhắc nhở anh phải cẩn thận kẻo bị dìm chết.
Bùi Thính Tụng và Hạ Tử Viêm biểu diễn ngay sau anh, hát xong bài hát, thậm chí thời gian cho một cái ôm cũng không có. Đây là công việc của bọn họ. Phương Giác Hạ thậm chí có vài phần áy náy, đây là lần đầu tiên anh đặt tư tâm vào công tác, bày tỏ cảm xúc riêng tư của mình trước mặt nhiều người như vậy. Biết là không nên, nhưng anh vẫn cầm lòng không đặng.
Anh rơi vào một mùa xuân mình chưa từng gặp qua trong đời, nó muốn níu chân anh. Nhưng anh lại sợ, có lẽ đến một vũng tuyết tan anh cũng không thể giữ lại nổi.
Lăng Nhất nửa tựa vào vai anh, "Hình như Tiểu Bùi không tập trung lắm."
Buổi biểu diễn này không nhất thiết phải là từng người solo, thế là Hạ Tử Viêm và Bùi Thính Tụng kết hợp biểu diễn, một người làm DJ, một người hát rap.
Lộ Viễn nói, "Tớ cũng thấy thế, bình thường phải bốc hơn nhiều, hôm nay không nói được là không đúng chỗ nào, dù sao cũng nhìn không ra. Thôi kệ đi."
Giang Miểu nhìn Phương Giác Hạ, lại nhìn người trên sân khấu.
"Gần đây mọi người đều mệt mỏi, trạng thái không thể lúc nào cũng tốt được." Giang Miểu vỗ vỗ bả vai Phương Giác Hạ, "Cố vượt qua kỳ tuyên truyền là ổn thôi."
Phương Giác Hạ nhìn chăm chú người đứng trên sân khấu. Đầu óc anh hơi loạn, phỏng đoán có lẽ Bùi Thính Tụng nghe hiểu bài hát của anh, cho nên cảm thấy hơi thất vọng. Nhưng anh không muốn như vậy, anh thích sự tự tin và thẳng thắn của Bùi Thính Tụng, cũng hy vọng hắn mãi mãi như thế.
"Cảm ơn Hạ Tử Viêm và Bùi Thính Tụng, xin mọi người cho một tràng pháo tay thật nồng nhiệt. Vị tiếp theo là ai nhỉ?"
Dưới lời giới thiệu của MC, Bùi Thính Tụng xuống khỏi sân khấu, đi từng bước đến gần Phương Giác Hạ. Thực lòng anh rất thấp thỏm, trong đầu thậm chí còn nghĩ tới rất nhiều tình huống xấu hổ khác nhau. Nhưng Bùi Thính Tụng chỉ đứng sóng vai bên cạnh anh, cách đại khái khoảng 15 centimet, sau khi Lăng Nhất lên sân khấu rồi, hắn mới thấp giọng mở miệng.
"Em hơi mệt, mà chỗ này chẳng có cái gì để dựa vào cả."
Phương Giác Hạ cảm thấy nghi hoặc với câu nói đột ngột của hắn, vì thế nghiêng đầu nhìn. Bùi Thính Tụng cũng quay đầu, "Em có thể ôm anh một chút được không?"
Lần nào cũng vậy, rõ ràng người yêu cầu ôm là hắn, nhưng Bùi Thính Tụng rất biết cách kiếm cớ, từ bị động xoay chuyển thành chủ động. Thoạt nhìn hắn đang tấn công rất mãnh liệt, nhưng từ sau ngày thổ lộ xong, tiếp xúc tứ chi của hai người giảm đi rất nhiều, trừ phi anh đồng ý. Biểu đạt vừa thẳng thắn vừa chủ động, hành vi thì lại rất tôn trọng Phương Giác Hạ.
Chính vì như thế, Phương Giác Hạ mới biết mình không có đường trốn thoát.
Im lặng làm thời gian quay chậm lại, hết thảy mọi thứ đều bị kéo dài ra, từng phút từng giây đều trở nên giày vò. Từ khi xác nhận mình thích Phương Giác Hạ, Bùi Thính Tụng cũng đã dự đoán quá trình này rất gian nan, tựa như đang lẩn trốn lại sinh ra hành động vô cùng mạo hiểm, chẳng lẽ hắn không nghĩ đến xác suất thất bại sao? Đương nhiên biết, nhưng hắn vẫn tin vào một tia hy vọng thành công.
Không chờ được câu trả lời, hắn định nói thôi không sao, rũ đầu xuống chuẩn bị nhường lại không gian cho anh, đi tìm người khác nói chuyện. Thế nhưng chỉ một giây sau, Phương Giác Hạ quay sang đối mặt với hắn.
"Tôi......" Phương Giác Hạ có chút ngượng ngùng, "Tôi gầy lắm, dựa vào chắc không thoải mái đâu."
Bùi Thính Tụng đột nhiên sống lại, hắn thấy vẻ mặt áy náy của Phương Giác Hạ, còn có cánh tay anh không biết nên vươn ra hay thu vào, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
Được sự đồng ý, hắn ôm chặt Phương Giác Hạ, đặt cằm lên vai anh như một con cún to xác cực kỳ thỏa mãn. Phương Giác Hạ thích cảm giác hắn đè trọng lượng lên người mình, giống như được dựa dẫm, được tin tưởng.
"Ai nói không thoải mái, anh lừa em."
Bùi Thính Tụng vùi đầu, hai tay ôm chặt hơn, "Rõ ràng rất thoải mái."
Phương Giác Hạ không biết nên nói gì, quay đầu nhìn thấy Hạ Tử Viêm đang cười.
"Tiểu Bùi làm sao vậy, hát hết một bài mà mệt đến thế à." Hạ Tử Viêm trêu ghẹo, "Hai mươi tuổi rồi còn làm nũng muốn ôm."
Bùi Thính Tụng không thèm ngẩng đầu, chỉ giơ một tay lên hướng ngón giữa về phía Hạ Tử Viêm.
Phương Giác Hạ vươn tay sờ sờ lưng hắn, bọn họ im lặng câu thông lẫn nhau, dùng một cái ôm đơn giản coi như hoàn thành. Bài hát kia lấy của anh quá nhiều dũng khí, khiến anh nhìn thấy đáy lòng mình toàn thấp thỏm và bất an, nhưng hiện giờ vùi ở trong lòng Bùi Thính Tụng chậm rãi khôi phục, tâm trí anh đã an tĩnh trở lại.
Thời điểm fan meeting sắp kết thúc, bọn họ cùng nhau lên sân khấu hát bài hát cũ trong album thời xuất đạo, là một ca khúc có giai điệu vui tươi. Để hợp với bài hát đáng yêu này, mỗi người đều mang kẹp tai thú lông xù trên đầu, Phương Giác Hạ là tai thỏ, Bùi Thính Tụng đeo tai sói xám, trong tay ôm theo một cái giỏ nhỏ đựng những món quà xinh xinh, có mấy con doll chibi của bọn họ, một ít bánh kẹo và card in lời bài hát có chữ ký của các thành viên.
Mọi người vừa hát vừa ném phát quà tặng xuống khán đài, hội trường lập tức trở nên ồn ào, các fan đều rất kích động. Đặc biệt là Lộ Viễn và Lăng Nhất hào hứng nhảy nhót quanh sân khấu, còn cố gắng chạy ra bắt tay các fan đứng ở hàng đầu tiên.
Phương Giác Hạ hát xong đoạn của mình, điều chỉnh lại tai nghe, nhìn xuống các fan ở hàng phía sau, vì thế cố hết sức đi đến rìa sân khấu, cầm thú bông trong giỏ nỗ lực ném đi càng xa càng tốt, để cho các cô cũng có thể bắt được.
"A a a a! Anh Giác Hạ!"
"Anh Giác Hạ ơi nhìn em! Bên này bên này!"
Rất nhiều đôi tay vươn lên, Phương Giác Hạ theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau khi ném xong thú bông thì ngồi xổm xuống, cầm kẹo nhẹ nhàng rải ra xung quanh.
"Anh Giác Hạ!!"
"Em cũng muốn!!"
Đôi mắt Bùi Thính Tụng luôn luôn không rời khỏi người Phương Giác Hạ, hắn vừa đọc rap vừa đi đến bên cạnh anh. Trùng hợp là đoạn rap này vừa kết thúc xong sẽ chuyển sang một đoạn hai người cùng hòa thanh, một cao một thấp. Phương Giác Hạ thấy sắp hết đồ trong giỏ, nhưng các fan phía dưới vẫn như một đám chim non kêu khóc đòi ăn, anh lật giỏ lại cho họ xem rồi mà tiếng la hét vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục gọi tên anh. Phương Giác Hạ quay đầu nhìn, thấy Bùi Thính Tụng đứng ngay sau lưng, vì thế muốn thò tay vào giỏ hắn lấy thêm một ít.
Nhìn bộ dáng anh đang ngồi dưới đất vươn tay về phía mình, Bùi Thính Tụng thấy đáng yêu muốn chết. Nhưng cùng lúc đó, hắn trông thấy một đôi tay đang bắt lấy cánh tay Phương Giác Hạ hung hăng kéo xuống, đột ngột đến mức không kịp phòng ngừa.
Không giống tay của con gái.
Phương Giác Hạ cả kinh, thân mình ngửa ra sau, Bùi Thính Tụng chạy đến kịp túm lấy Phương Giác Hạ đẩy vào trong, đôi tay kia bất ngờ buông ra, bắt lấy khuỷu tay Bùi Thính Tụng, vốn dĩ lúc hắn xông tới trọng tâm đã nghiêng về phía trước, lúc này bị tập kích trực tiếp ngã khỏi sân khấu.
"Á!"
"Bùi Thính Tụng ngã rồi!"
"Trời ạ!"
Dưới khán đài xôn xao một trận, Phương Giác Hạ vốn đang kinh hãi chưa kịp định thần, nháy mắt nhìn thấy Bùi Thính Tụng ngã, trong đầu nổ ầm một tiếng.
Tại sao lại như vậy......
Phương Giác Hạ trực tiếp nhảy xuống sân khấu không hề nghĩ ngợi, "Xin các bạn tránh ra một chút! Đừng giẫm lên cậu ấy." Anh dùng thân thể của mình bảo vệ Bùi Thính Tụng, bị xô đẩy cho nửa quỳ xuống đất, bàn tay chống lên trong lúc hỗn loạn bị giẫm phải mấy lần, nhưng anh hoàn toàn không để ý.
Bây giờ trong đầu anh chỉ có Bùi Thính Tụng.
Bảo vệ từ hai bên sân khấu chạy sang dồn fan lùi ra phía sau. Sân khấu này tuy không phải rất cao, nhưng Bùi Thính Tụng vì ngoại lực mà ngã xuống nên va chạm khá lớn. Các thành viên khác cũng nhanh chóng chạy tới nhưng bị bảo vệ ngăn lại, bây giờ đã phát sinh sự cố nghiêm trọng, nghệ sĩ không thể xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Phương Giác Hạ ù hết hai tai không thể nghe thấy gì, giống như bị đẩy cho rơi thẳng xuống biển. Đôi mắt nóng lên không thể khống chế, giữa không gian hội trường ầm ĩ nhẹ giọng gọi tên Bùi Thính Tụng hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng người nên ngã xuống phải là mình chứ không phải cậu ấy.
Bùi Thính Tụng chưa mất đi ý thức, hắn dựa đầu vào chân Phương Giác Hạ như muốn nói anh đừng lo lắng. Những hoạt động sau đó đều bị huỷ bỏ, Bùi Thính Tụng được khẩn trương đưa đến bệnh viện, các thành viên cũng cùng đi theo.
Lúc đã ngồi vào trong xe, hai tay Phương Giác Hạ vẫn run rẩy, anh thấy trán và trên má Bùi Thính Tụng đều có vết trầy, miệng vết thương còn chảy máu, nhíu chặt chân mày, trán chảy cả mồ hôi, chỉ cần nghĩ thôi Phương Giác Hạ cũng cảm thấy đau, tâm luôn treo giữa không trung lúc nào cũng có thể ngã.
Nếu anh không đừng sát mép sân khấu thì được rồi, nếu Bùi Thính Tụng không duỗi tay kéo anh lại thì tốt rồi.
Nếu người ngã xuống là mình, Phương Giác Hạ sẽ không khổ sở như vậy.
Dường như biết anh đang hoảng sợ, Bùi Thính Tụng vươn tay ra nắm lấy tay Phương Giác Hạ, còn cố gắng cười một cái.
Nhìn thấy hắn cười suy yếu như vậy, Phương Giác Hạ càng khó chịu, cả mũi và hốc mắt đều cay xè.
Cơ chế tự bảo vệ khiến anh sớm đã không còn để ý đánh giá của người khác về mình, cũng không xem là chuyện gì quan trọng. Nhưng hiện giờ, Phương Giác Hạ nhớ lại những kẻ nặc danh từng chì chiết mình trên mạng, nói anh là sao chổi, ai dính đến anh đều gặp xui xẻo rủi ro.
Với logic của anh mà nói, mấy lời mắng nhiếc này đầy sơ hở, không hề có căn cứ khoa học nên chẳng có chút giá trị phân tích nào cả. Nhưng nhìn Bùi Thính Tụng vì anh mà bị thương, lần đầu tiên trong đời Phương Giác Hạ sợ hãi lời nguyền rủa trở thành sự thật.
Vừa đến bệnh viện thì Trình Khương nhận được điện thoại, thần sắc trở nên nghiêm trọng, sau khi ngắt cuộc gọi mới nói với bọn họ, "Chuyện này có vấn đề, vốn dĩ tưởng là do các fan quá kích động nên mới gây tai nạn ngoài ý muốn, nhưng bây giờ xem ra không phải thế. Vừa rồi một bảo vệ đứng gần đó báo lại cho bên quản lý hội trường, nói là anh ta nhìn thấy người kéo Tiểu Bùi xuống không phải fan."
Phương Giác Hạ lập tức nói, "Không phải con gái đâu ạ, sức lực rất lớn, xuống tay cũng rất mạnh, có lẽ là đàn ông."
"Bây giờ bọn họ đang truy xuất camera, tốn chút công sức chắc sẽ tìm được thôi." Trình Khương cực kỳ tức giận, chửi đổng mấy câu, "Nhất định phải tống cổ thứ ôn thần này vào đồn uống trà tội cố ý gây thương tích, anh kiện chết m* nó luôn!"
"Anti-fan làm?" Lăng Nhất suy đoán.
Hạ Tử Viêm nghi hoặc, "Vé vào cửa fan meeting không thể mua đại trà được đâu, chỉ có thể mua album bốc thăm trúng, theo lý thuyết thì tỷ lệ không lớn như vậy."
Bùi Thính Tụng được đưa đi kiểm tra, bọn họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ kết quả.
Lăng Nhất nghĩ đến mà sợ, "Vừa rồi em cũng đứng ngoài rìa sân khấu......"
Phương Giác Hạ không rõ, lúc ấy nhiều người như vậy, các thành viên khác cũng đứng sát sân khấu nhưng người đó chỉ cố tình kéo mỗi tay anh, hơn nữa hình như có dự tính từ trước, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn, nếu lúc ấy không có Bùi Thính Tụng xuất hiện, bây giờ người ngã xuống đã là anh, người kia mà có hành động tiếp theo thì có khi còn phải chịu thương tích nghiêm trọng.
Chẳng lẽ là AStar làm?
"Em cảm giác họ đang nhắm vào em." Phương Giác Hạ giải thích tình huống vừa rồi cho Trình Khương. Anh ta nghe xong thì trầm tư một lúc, "Cũng có thể là cạnh tranh ác ý, thủ đoạn trong giới này rất dơ bẩn, trước kia anh biết một cậu diễn viên, vừa nổi lên một chút đi đóng phim liền bị người ta hãm hại, ngã gãy cả tay chân, khoảng thời gian hoàng kim cứ như vậy vuột mất, về sau yên lặng lui giới lúc nào cũng không ai biết."
Giang Miểu thở dài, "Em còn tưởng là do fan cuồng."
"Chuyện gì cũng sẽ có." Trình Khương làm công tác dự phòng cho bọn họ, "Ngày trước các cậu chưa đủ nổi nên rất nhiều chuyện còn đơn giản, bây giờ có chút tiếng tăm rồi, gặp phải ai hay chuyện gì cũng thành phức tạp. Fan tư sinh, báo lá cải, đủ loại bôi nhọ, bẫy rập, thậm chí là fan quá cuồng nhiệt, cái gì cũng không thiếu mặt. Công ty sẽ cố hết sức bảo vệ các cậu, nhưng các cậu cần biết cách bảo vệ chính mình. Phải tập duy trì khoảng cách với tất cả mọi người."
Trình Khương tiếp rất nhiều cú điện thoại. Bởi vì chương trình của họ được phát sóng trực tiếp nên sự cố sân khấu này lan truyền trên mạng rất nhanh chóng, từ khoá Bùi Thính Tụng ngã xuống sân khấu đã leo lên hot search. Anh ta phải lập tức sắp xếp người theo dõi sát sao ý kiến và thái độ của công chúng, sợ bị người khác mượn đề tài. Internet luôn luôn hoang đường như vậy, cho dù là người bị hại, sau vài trận tranh cãi nhập nhằng trên mạng, có khi lại thành đích nhắm cho mọi người chỉ trích, căn bản không bao giờ có thứ gọi là thanh giả tự thanh.
"Công ty vừa điều động thêm nhân viên. Vấn đề an toàn không phải việc nhỏ, về sau mỗi ngày sẽ sắp xếp sáu vệ sĩ trở lên cho các cậu, mỗi thành viên luôn luôn phải có ít nhất một người đi theo bảo đảm an toàn."
Bác sĩ làm xong kiểm tra thì mở cửa, giải thích tình trạng thương tích cho Trình Khương, "Trên trán, gò má, khuỷu tay và đầu gối bị bầm tím, va đập làm não bị chấn động nhẹ, yêu cầu phải yên tĩnh nghỉ ngơi. Chuyện tương đối phiền toái là gãy xương cổ tay trái, có lẽ lúc té ngã bàn tay tiếp xúc với mặt đất nên bị thương khá nghiêm trọng, cần làm tiểu phẫu."
Giải phẫu.
Phương Giác Hạ trở nên mất bình tĩnh khác hẳn ngày thường, "Vậy mất bao lâu mới khỏi ạ? Sau này sẽ không ảnh hưởng đến cử động tay chứ?"
"Không đâu," bác sĩ lặp lại lần nữa, "Chỉ làm tiểu phẫu thôi, sau đó cần dưỡng bệnh khoảng ba bốn tuần."
Giải thích qua loa xong bác sĩ liền bắt đầu chuẩn bị giải phẫu. Bệnh viện tư nhân không có nhiều người, bọn họ ở trong một phòng nghỉ chờ đợi. Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, Trình Khương đột nhiên có thêm một đống việc phải làm. Kiểm tra đâu đấy một lượt rồi đăng thông cáo lên weibo, anh ta sắp xếp người ra ngoài làm việc. Sau khi nghe xong điện thoại, anh ta đứng lên nói với các thành viên, "Tiểu Văn đã dẫn nhân viên an ninh tới, đang ở dưới lầu. Hôm nay mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút. Buổi ghi hình biểu diễn sáng mai anh sẽ thương lượng với bên nền tảng livestream, chúng ta lùi thời gian lại một ngày."
Mọi người đều đứng lên, Phương Giác Hạ lại không động đậy, chỉ ngẩng đầu, "Anh Khương, để em ở lại đây đi. Anh còn nhiều việc phải xử lý mà, anh cứ về công ty trước."
Trình Khương không yên tâm, "Không được, bây giờ em cũng phải về nghỉ."
"Hiện tại em không có tâm trí nghỉ ngơi." Phương Giác Hạ nhìn anh ta, "Tiểu Bùi vì cứu em nên mới bị kéo xuống nước."
Trình Khương biết rõ tính tình Phương Giác Hạ, biết anh là đứa trẻ thích ôm trách nhiệm vào mình, "Để em ở lại cũng được, anh sẽ sắp xếp mấy nhân viên công tác ở bên ngoài chờ các em. Nếu có yêu cầu hỗ trợ gì thì cứ gọi, nhưng em đừng nên oán trách bản thân."
Lăng Nhất cũng nhịn không được mở miệng, "Đúng đó Giác Hạ, chuyện này đâu phải do anh gây ra."
Các thành viên đều an ủi anh, Phương Giác Hạ cười, "Tớ biết. Các cậu mau về nhà nghỉ sớm một chút đi. Có chuyện gì sẽ nhắn tin ngay."
Ai cũng không lay chuyển được, Trình Khương đành phải sắp xếp người ở lại phòng nghỉ bên ngoài chờ. Bọn họ rời đi rồi, trong phòng lập tức yên tĩnh.
Phương Giác Hạ trầm mặc ngồi trên sô pha chờ giải phẫu kết thúc. Đồng hồ trong lòng anh quay hết vòng này đến vòng khác, tích tắc, làm anh dần khôi phục lại bình tĩnh. Nhưng bình tĩnh rồi, chỉ cần nhắm mắt vẫn nhớ lại hình ảnh Bùi Thính Tụng ngã xuống sân khấu, rất nhiều người ồn ào hỗn loạn, kẹo ngọt rải đầy đất.
Thời gian khách quan có lẽ không dài, nhưng trong lòng Phương Giác Hạ dường như đã trôi qua rất rất lâu, cửa phòng nghỉ rốt cuộc mở ra, một hộ lý tiến vào thông báo, "Giải phẫu kết thúc, đã chuyển bệnh nhân đến phòng bệnh đơn."
"Cậu ấy không sao chứ ạ?" Phương Giác Hạ đứng lên.
"Không sao hết, nhưng tay cậu ấy đã được cố định, có lẽ trong mấy tuần tới sinh hoạt sẽ hơi bất tiện."
Phương Giác Hạ thở phào nhẹ nhõm, đi theo hộ lý sang phòng bệnh vip. Bùi Thính Tụng nhắm mắt nằm an tĩnh trên giường.
"Cậu ấy còn hôn mê sao?"
"Không." Hộ lý nói, "Làm tiểu phẫu chỉ gây tê bộ phận thôi, nhưng có lẽ cậu ấy mệt quá nên ngủ thiếp đi."
Phương Giác Hạ lúc này mới yên tâm gật đầu, ngồi vào mép giường.
"Sau khi tỉnh lại có lẽ bệnh nhân sẽ có hiện tượng đau đầu ù tai, đó là di chứng não bị chấn động, nếu có biểu hiện gì bất thường thì gọi chúng tôi."
"Vâng, cảm ơn."
Hộ lý đóng cửa phòng, bên trong lập tức yên tĩnh trở lại. Phương Giác Hạ nhìn Bùi Thính Tụng đang ngủ, vết thương trên mặt hắn đã được đắp bông gạc, cổ tay trái bó thạch cao.
Từng tuổi này, đây vẫn là lần đầu tiên anh đau lòng vì một người. Phương Giác Hạ thậm chí nghi ngờ có phải mệnh mình khắc với Bùi Thính Tụng hay không, vết thương lớn bé trên người hắn hầu như đều vì anh mà ra. Nghĩ đến lúc hắn biểu diễn xong còn làm nũng đòi ôm mình, bây giờ đã bị thương nằm trên giường rồi.
Gãy xương thì đau biết chừng nào.
Nghĩ đến thôi mũi Phương Giác Hạ lại cay cay. Anh ghé vào mép giường, vươn tay sờ vào đoạn thạch cao trên cổ tay Bùi Thính Tụng, đầu ngón tay chậm rãi đi xuống, đụng vào nửa đoạn mu bàn tay lộ ra bên ngoài, lên khớp xương ngón tay nhô lên, rồi nhẹ nhàng phủ lên tay hắn.
Đầu ngón tay vuốt lên làn da ấm áp, vô thức chen vào khe hở giữa các ngón tay.
Trái tim đập nhanh đến phát đau.
Hóa ra anh thích người này như vậy.
Đầu ngón tay định lùi về, nhưng chưa kịp làm gì đã bị tay hắn kẹp chặt lấy, mười ngón tay cứ thế đan vào nhau.
Tỉnh rồi?
Phương Giác Hạ bật dậy nhìn, thấy Bùi Thính Tụng vẫn đang nhắm hai mắt, nhưng khóe miệng cong lên thấy rõ, giả vờ ngủ cực kỳ trắng trợn.
"Cậu tỉnh rồi."
"Chưa tỉnh."
Phương Giác Hạ không có tâm trạng đùa giỡn với hắn, "Cậu không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái không? Đầu có đau lắm không? Hay để tôi gọi bác sĩ nhé?"
"Anh khẩn trương như thế, người ta còn tưởng em bị thương sắp chết đấy." Bùi Thính Tụng mở mắt ra nhìn anh cười, "Em không sao hết, chỉ hơi choáng váng chút thôi. Muốn ngồi dậy."
Phương Giác Hạ vội giúp hắn nâng giường lên để hắn tựa lưng vào, rõ ràng anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc hắn thật sự tỉnh rồi, một câu cũng không nói ra được. Bùi Thính Tụng nhìn anh, anh chỉ có thể rũ mắt, cổ họng nghẹn thật lâu mới có thể gian nan mở miệng, "Ngày mai...... Sáng mai không cần phải đi ghi hình, lùi lại một ngày."
Vừa nói ra anh liền hối hận, có nhiều câu để nói như vậy, tại sao lại chọn câu này? Lúc nào rồi mà còn lo chuyện công việc, nghe ngu ngốc quá đi mất.
Đột nhiên anh nghe một tiếng cười khẽ, giọng Bùi Thính Tụng cực kỳ dịu dàng, "Dọa anh sợ rồi phải không?"
Phương Giác Hạ nâng mắt, chạm phải tầm mắt hắn lại nhanh chóng tránh đi, mím môi không nói gì.
Bùi Thính Tụng tiếp tục nói, "Anh không biết đâu, vừa nãy em ngủ lại mơ thấy anh hát cho em nghe, là bài hát ban ngày anh vừa biểu diễn ấy, rất hay."
Nói rồi hắn lại nhìn Phương Giác Hạ, "Bài hát kia là hát cho em đúng không?"
Phương Giác Hạ không phủ nhận, xem như ngầm đồng ý.
Có lẽ không chỉ hát cho Bùi Thính Tụng, mà còn hát cho chính mình nghe.
"Em dọa anh sợ rồi phải không?" Hắn lại hỏi câu này lần nữa, bây giờ thêm cả chủ ngữ vào.
Phương Giác Hạ không phải người có thói quen cân nhắc từng lời người khác nói, nhưng nếu là Bùi Thính Tụng, anh có thể rất nhanh nhận ra cảm xúc trong những câu chữ đơn giản nhất.
"Không có."
Bùi Thính Tụng cười cười, "Từ đầu em vốn nghĩ, yêu đương và rất nhiều chuyện khác đều giống nhau, chỉ cần em muốn là có thể đạt được. Nói thật lòng, em cũng sợ mình theo đuổi khiến anh bối rối, mỗi một câu nói ra em đều rối rắm thật lâu, đắn đo xem mình có đúng mực không."
Hắn nhìn Phương Giác Hạ, "Biết làm sao được, đây là lần đầu tiên em thích một người."
Phương Giác Hạ đột nhiên thấy khó chịu, đôi khi anh sẽ bởi vì sự gan dạ liều lĩnh của Bùi Thính Tụng mà quên mất, kỳ thật hắn còn là một cậu trai nhỏ tuổi hơn mình. Cậu trai này không hề quan tâm mà một lòng móc hết tim phổi ra cho anh xem, nhưng anh lại không có dũng khí đi xem, chỉ trốn tránh một mình tính toán xác suất thất bại.
"Em biết," Bùi Thính Tụng tiếp tục, "Thoạt nhìn em không phải người có thể cho người ta cảm giác an toàn. Nhưng hy vọng anh hiểu rõ, phương thức theo đuổi như vậy vì đó là phong cách của em, không phải do em muốn tùy tiện tốc chiến tốc thắng."
"Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lòng chân thành của cậu." Phương Giác Hạ rũ mắt, "Chưa bao giờ."
"Vậy anh ngẩng đầu lên nhìn em đi."
Phương Giác Hạ ngẩng đầu.
Sắc mặt Bùi Thính Tụng tái nhợt, nhưng đồng tử lại sáng ngời, "Phương Giác Hạ, thế giới này thật sự quá tồi tệ. Tai nạn, chiến tranh, bệnh tật, bất ổn, bạo lực ngôn ngữ, con người vĩnh viễn tổn thương lẫn nhau. Tất cả những thứ này vừa hoang đường vừa mong manh. Em là một người ủng hộ triết học phản kháng, cực kỳ khinh thường việc phải hòa nhập với xã hội. Đúng, quy luật sinh tồn của xã hội là đi theo số đông, chỉ khi giá trị và hành vi của đại đa số mọi người giống nhau thì mới bảo toàn được cuộc sống tốt đẹp. Nhưng em ghét phải sống như vậy."
"Em chỉ tin vào bản thân mình, em muốn thoát khỏi toàn bộ quy tắc để đi tìm bản ngã, cho nên em tự cao, ngạo mạn, trong mắt em chỉ có chính mình, theo đuổi thứ em gọi là tự do."
"Nhưng bây giờ, em phát hiện hóa ra cũng có một đối tượng mà mình muốn hòa nhập." Hắn nhìn Phương Giác Hạ, "Chính là anh. Em muốn đến gần anh, muốn hiểu biết giá trị quan nhân sinh quan của anh, muốn giống anh trở thành người vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ."
Phương Giác Hạ sững sờ, chỉ có thể nhìn vào đôi mắt đang sáng lấp lánh của hắn.
"Nhưng tôi không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu."
"Anh có." Bùi Thính Tụng phản bác không kiêng nể, "Căn bản anh không biết mình tốt đến chừng nào. Chỉ cần anh cười một cái, em lập tức có thể bác bỏ chính mình, thế giới này kỳ thật vẫn còn cứu được. Anh tốt đến mức có thể khiến cho một kẻ phản kháng từ bỏ chống cự."
Hắn dùng tay phải nắm lấy tay Phương Giác Hạ, "Anh là người đầu tiên em phải lòng. Nếu anh không có chút cảm giác nào với em, em có thể giống với phần đông người trên thế giới, buồn bã giấu giếm tình cảm đơn phương này, em có thể trốn tránh anh, chỉ làm một đồng đội bình thường của anh giống như bọn Lăng Nhất. Nhưng rõ ràng anh cũng thích em, em không thể cứ thế buông tay được."
Ngữ khí Bùi Thính Tụng chắc chắn đến độ Phương Giác Hạ không có sức lực phản bác. Anh không thể không thừa nhận, Bùi Thính Tụng nói đúng, anh đang sợ hãi, anh sợ mình đâm đầu vào đến cuối chỉ còn lại một mình, anh sợ hãi phải trở thành một người theo chủ nghĩa lãng mạn không muốn sống, vì một mùa xuân ngắn ngủi mà chịu khô héo cả đời giống như mẹ.
Anh cố gắng chống cự lần cuối, "Nhưng chúng ta có lẽ sẽ không có kết quả tốt."
"Em không cần kết quả, em chỉ biết đến hiện tại." Bùi Thính Tụng nắm tay anh chặt hơn nữa, "Ai rồi cũng phải chết, nếu kết quả chúng ta đều chết hết, thì anh không còn động lực sống nữa sao? Em không muốn bởi vì tính toán ra xác suất thất bại mà đánh mất vật em tha thiết mơ ước, em muốn từng giây từng phút được sống vì trái tim mình mà thôi."
"Anh chỉ cần trả lời, anh có thích em hay không?"
Lý trí Phương Giác Hạ một lần nữa khởi động cơ chế tự vệ. Anh nên cự tuyệt, nên giữ im lặng, anh có vô số phương án có thể thực thi để bảo vệ chính mình, cũng bảo vệ cho đường lui cuối cùng trong mối quan hệ của bọn họ.
Anh có rất nhiều cách.
Nhưng Phương Giác Hạ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Bùi Thính Tụng, quật cường mà kiên trì tựa như một cành khô sắp bị bẻ gãy.
"Thích."
Chỉ có bị bẻ gãy, anh mới tìm lại được chút sinh cơ cuối cùng thuộc về mình.
"Bùi Thính Tụng, anh thích em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com