Nlcf
Sau khi ba người kia vào nhà ma, ba người đứng ngoài thậm chí không nghe được bất kỳ tiếng hét nào ở trong vọng ra, yên tĩnh đến mức làm người xấu hổ.
Lăng Nhất nghi hoặc vò đầu, "Bộ không ai thấy sợ gì sao? Bọn họ và chúng ta có vào cùng một cái nhà ma không vậy."
Hạ Tử Viêm, Lộ Viễn và Giang Miểu hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ cực kỳ nhanh, chạy chầm chậm ra, trên tay mỗi người là hai con búp bê, thở hơi gấp một chút.
Bùi Thính Tụng lập tức nắm Lăng Nhất lại cùng xem, "Bọn họ cũng thở gấp kìa? Vẫn có chỗ đáng sợ mà đúng không."
Lộ Viễn xua tay, "Không phải a, bọn này mới nhảy một chút trong đó thôi."
"Mấy người có độc hả?" Vẻ mặt Lăng Nhất không thể tin được.
"Xùy." Bùi Thính Tụng điệu bộ khinh thường, vẫn ghim chuyện cả đám trước khi vào nhà ma còn nhấc tay nói sợ, "Lúc tôi hỏi có ai sợ ma không tại sao các anh đều giơ tay?"
Phương Giác Hạ nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh không xen vào, nghe thấy câu này thì không nhịn được cười ra tiếng, bắt chước câu nói của hắn lúc ở trong nhà ma, "Mọi người đều chưa đi vào thì làm sao biết có sợ hay không? Đi vào trong mới biết nha."
"Ha ha ha ha đúng vậy."
Lăng Nhất còn rất kiêu ngạo, "Chỉ có tui là đứa bé thành thật, nhận định về bản thân cực kỳ chuẩn xác. Lăng Nhất Lăng Nhất, trong ngoài như một."
Bùi Thính Tụng không tiếp tục xoắn quẩy chuyện các anh em giơ tay tung hỏa mù nữa, lực chú ý đã hoàn toàn chạy qua chỗ Phương Giác Hạ, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang nghẹn cười của anh.
Cái tên này bây giờ đã biết lấy hắn ra đùa giỡn rồi?
Hắn không chút khách khí mà vươn tay chụp lên mặt Phương Giác Hạ, dùng sức xoa xoa véo véo, "Mồm mép anh bây giờ lợi hại quá đó, Phương Giác Hạ."
Bình thường Bùi Thính Tụng cũng hay trêu chọc động tay động chân với anh, Phương Giác Hạ nên sớm quen rồi mới đúng. Nhưng không rõ tại sao, bây giờ Bùi Thính Tụng mới chạm vào anh một chút, Phương Giác Hạ liền cảm thấy không thích hợp. Trái tim nhảy quá nhanh, đầu ngón tay cũng tê dại.
"Cậu buông ra đi." Anh như bị điện giật đẩy Bùi Thính Tụng, lui về sau nửa bước.
Làn da Phương Giác Hạ quá mỏng, vừa xoa một chút đã đỏ ửng lên, nhìn anh như vậy, Bùi Thính Tụng sửng sốt một giây. Hắn đột nhiên phát hiện cảm quan cũng có quyền lựa chọn tự chủ, hóa ra không phải cảm giác nào cũng kéo dài trong cùng một khoảng thời gian. Giống như vừa nãy, xúc cảm mềm mại khi ngón tay hắn xoa lên da đối phương cứ đọng lại một lúc lâu mà mãi không tiêu tan.
Cảm quan của hắn dừng lại vì Phương Giác Hạ.
Cầm cái tay đã rũ xuống, Bùi Thính Tụng hợp thời ho khan mấy tiếng, nhận từ staff một chai nước, hắn dùng sức quá nhanh vặn nắp bình làm lòng bàn tay bị chà đỏ, nhưng cái xúc cảm mềm mại kia thì vẫn ngoan cố không chịu đi như cũ.
Đầu lưỡi chạm vào nước hơi rát, làm hắn nhớ tới cái hôn vượt rào sau khi say rượu ngày đó.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn nảy sinh ý muốn trêu ghẹo Phương Giác Hạ. Đại khái là lúc còn trong nhà ma ném mặt mũi quá nhiều, hắn muốn từ phương diện nào đó cứu chuộc về. Vì thế Bùi Thính Tụng xách theo bình nước khoáng đi qua gọi tên anh. Phương Giác Hạ ngẩng đầu, ửng hồng trên má đã lặn mất một nửa, "Chuyện gì thế?"
"Tôi cũng không biết là tại sao." Bùi Thính Tụng diễn rất sâu, mặt mày tràn đầy nghi hoặc, "Đầu lưỡi tôi hai hôm nay đau lắm, hôm trước còn tưởng do cảm mạo nên nhiễm trùng, nhưng bây giờ đã đỡ cảm rồi, lưỡi thì ngày càng đau."
Phương Giác Hạ tuy không có bao nhiêu biểu tình, nhưng là người đặc biệt không biết cách giả vờ, vừa nghe Bùi Thính Tụng nói xong sắc mặt liền thay đổi.
"Anh nhìn giúp tôi xem có phải bị rách da không? Uống nước thôi cũng đau." Nói xong hắn đặt chai nước xuống đất, hé miệng, đầu lưỡi hơi duỗi duỗi ra ngoài. Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm vào lưỡi hắn, bên trên đích xác có một vết thương rất rõ ràng. Bùi Thính Tụng thấy anh lùi ra sau theo bản năng, vươn tay ra túm lại, "Cách xa như vậy mà anh cũng thấy à, mắt tinh quá ha?"
Phương Giác Hạ nhanh chóng chớp chớp mắt, liếm đôi môi khô, "Giống như...... Hình như là có một vết loét nhỏ thật, chắc phải mấy ngày nữa mới lành."
"Loét?" Bùi Thính Tụng cố ý nhấn mạnh chữ này hòng đổ thêm dầu vào lương tâm của ai đó, còn nhíu mày, "Làm sao đây, đau quá, cơm cũng ăn không nổi. Tại sao tôi lại cắn trúng lưỡi mình được nhỉ?"
Ánh mắt Phương Giác Hạ nhìn qua chỗ khác, chột dạ viết hết lên mặt, "Uống nhiều nước ấm, ăn nhiều rau xanh trái cây sẽ nhanh hết thôi, không có gì nghiêm trọng."
"Thật không?" Bùi Thính Tụng nhìn anh chằm chằm, tưởng tượng không ra sao anh lại nhẫn tâm đánh hắn cắn hắn, hắn đặc biệt hiếu kỳ vẻ mặt cùng tâm tình của Phương Giác Hạ vào lúc ấy, "Không phải anh có hộp thuốc à? Trong đó có thuốc trị loét không?"
"Có." Phương Giác Hạ rốt cuộc cũng chủ động mở miệng, "Sau khi về nhà tôi giúp cậu xịt chút thuốc, có thể giảm đau."
Bùi Thính Tụng cười rất thuần lương, "Ồ, vậy cảm ơn anh trai."
Phương Giác Hạ nhẹ giọng bảo không có gì, vội vàng nhặt chai nước dưới đất lên vặn nắp uống một ngụm.
"Đó là chai của tôi."
Anh suýt nữa thì phun ra ngoài, nhưng may mà nhịn được xuống, phồng hai má giữ ngụm nước lại.
"Anh cứ uống đi, không sao đâu." Bùi Thính Tụng cảm thấy mình đã tìm được chuyện thú vị nhất thế giới, chính là trêu ghẹo Phương Giác Hạ. Nhìn anh xấu hổ nuốt ngụm nước xuống, hắn lại bồi thêm một câu.
"Anh còn để ý việc này với tôi làm gì."
Số đặc biệt Nhà ma đã thu xong toàn bộ, đạo diễn tuyên bố kết quả, "Đội lớn tuổi bên này......"
Hạ Tử Viêm và Lộ Viễn trăm miệng một lời: "Cái gì mà đội lớn tuổi!"
Giang Miểu cười cười, "Chỉ có em lớn tuổi thôi."
Hai người còn lại vẫn không phục, "Đạo diễn ơi, bọn tôi vẫn là tiểu thịt tươi đấy có được không?"
"Được được được, không phải đội lớn tuổi, không phải đội lớn tuổi." Đạo diễn lập tức sửa miệng, "Đội tuổi hạc đi mất 18 phút 23 giây, còn ở bên trong hát một bài."
Lăng Nhất cười to, "Ha ha ha ha đội tuổi hạc!"
"Có gì buồn cười, anh còn thua người ta đấy thây?" Bùi Thính Tụng ấn cái đầu đang cười đến hoa chi loạn chiến của Lăng Nhất, nghiêng đầu qua thấy Phương Giác Hạ cũng đang cười, nửa cúi đầu, khóe miệng cong lên.
Anh cười rộ lên rất đẹp, chỉ là không hay cười.
"Vậy bây giờ có phải nên phạt đội thua cuộc rồi không?"
"Đúng vậy, bọn tôi đang chờ đấy."
Đạo diễn mang lên một hộp rút thăm, bên trong chứa rất nhiều tờ giấy nhỏ được cuộn lại, Bùi Thính Tụng vừa nhìn thấy thứ này lập tức đau đầu, "Không phải chứ, lại rút thăm? Mấy người không nghĩ ra cách nào mới mẻ hơn à."
Một nhân viên công tác đứng ngoài ống kính chen lời, "Vậy lần sau làm vòng quay may mắn được không? Để một mình Tiểu Bùi đứng quay." Những người khác cười rộ lên. Vận may của Bùi Thính Tụng luôn luôn kém, lúc này dứt khoát không chịu nhấc tay, chỉ hất cằm với Lăng Nhất, "Anh, đi bốc đi."
"Sao lại là tôi?" Lăng Nhất vung tay áo, "Lỡ tôi bốc trúng thăm không tốt cậu lại ném nồi lên người tôi thì sao. Tôi không làm loại chuyện ngu xuẩn này đâu."
Cuối cùng đội thua trận chỉ có Phương Giác Hạ chịu ra mặt đội cái nồi này. Anh ôm hộp giấy, không nói lời nào lắc lắc, còn lắc rất nghiêm túc. Động tác này thoạt nhìn có chút đần độn, làm Bùi Thính Tụng nhịn không được trào phúng, "Anh đang làm gì đấy? Làm như bốc thăm trúng thưởng không bằng."
Phương Giác Hạ liếc nhìn hắn, đôi đồng tử nâu nhạt dưới ánh nắng cực kỳ sáng trong. Vừa liếc một cái anh lại quay đầu lắc hộp giấy, vẻ mặt bình tĩnh bắt chước Bùi Thính Tụng ở trong nhà ma niệm, "Các vị danh nhân vĩ đại theo thuyết vô thần trong lịch sử, phù hộ tôi bắt được thăm tốt đi."
Tất cả mọi người có mặt đều cười ha ha, đạo diễn còn châm ngòi thổi gió, "Hậu kỳ nhớ thêm phụ đề vào nha, mấy lời này về sau sẽ gọi là nghịch lý nhà ma."
"Ha ha ha ha ha ha."
Đáng tiếc chính là, Phương Giác Hạ chỉ lo trêu chọc người khác mà không ngờ tới, lần này anh lại tự hãm hại chính mình. Sau khi mở tờ giấy ra, hai mắt anh muốn tối sầm lại.
Không phải thật sự bị lây dớp tù trưởng châu Phi của Bùi Thính Tụng rồi đi.
"Giác Hạ đọc nội dung hình phạt lên nào." Đạo diễn nhắc nhở.
Giọng Phương Giác Hạ yếu ớt, "Nhảy bungee*......"
*Nhảy bungee (bungee jump): là một trò chơi mạo hiểm, người chơi sẽ leo lên một nơi có địa thế cao như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Lúc này người chơi sẽ được trải nghiệm cảm giác huyết áp tăng đột ngột, tim đập ít nhất 150 lần/phút và cả thế giới dường như đang đảo ngược. Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, người chơi sẽ được kéo lên. Trải nghiệm mạo hiểm này được phát triển thành hoạt động du lịch hấp dẫn ở nhiều nơi trên thế giới.
Hạ Tử Viêm ý vị thâm trường woa một tiếng, "Trò chơi hệ dũng sĩ."
Lộ Viễn cũng kích động, "Nhanh lên, tui muốn xem mấy cậu nhảy bằng niềm tin!"
"Giác Hạ biết bốc thăm thật đấy, trò nhảy bungee ở công viên này cũng là một trò siêu đặc sắc, chỉ xếp sau nhà ma thôi." Đạo diễn giới thiệu, "Cầu nhảy bungee chỗ này cao 25 mét, kỳ thật cũng không tính là quá cao."
25 mét còn nói không cao...... Trong đầu Phương Giác Hạ quy đổi con số thành chiều cao thực tế, chỉ là mới nghĩ đến thôi hai chân đã bủn rủn rồi. Từ nhỏ anh đã hơi sợ độ cao, tuy không đến mức nghiêm trọng, nhưng mấy trò chơi bay nhảy trên không cơ bản là không bao giờ đụng vào, không nghĩ dù ngàn trốn vạn trốn, vẫn chạy trời không khỏi nắng. Hơn nữa vừa đụng vào liền đụng trúng loại phó bản tử vong như nhảy bungee.
Nhận thấy Phương Giác Hạ lại bắt đầu không nói gì, Bùi Thính Tụng chọc chọc bả vai anh, "Anh sợ à?"
Vốn cho rằng anh sẽ lập tức giãy giụa chối, không ngờ Phương Giác Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc gật hai cái, phi thường thành thật.
Bùi Thính Tụng bị bộ dạng này của anh làm cho tức cười, "Hồi nãy vừa cười tôi không phải cười vui lắm sao? Tôi còn tưởng trên đời này anh không sợ cái gì cả đấy." Chế nhạo thì chế nhạo, hắn vẫn nhìn ra Phương Giác Hạ đang rất khẩn trương, bèn ra vẻ an ủi, "Không sao đâu mà, so với đi nhà ma còn nhanh hơn, đi lên nhảy vèo một cái xuống là xong. Anh xem Lăng Nhất còn không sợ kìa."
"Ai nói tôi không sợ?" Lăng Nhất trừng mắt liếc hắn, sau đó dường như rất hưng phấn xoa xoa tay, "Tôi thích nhất là mấy trò chơi trên không."
Trời ạ.
Phương Giác Hạ lý giải không được loại cảm giác theo đuổi kích thích này, chỉ là chơi trò chơi bị thua, lại đang quay hình, không thể cứ như thế lâm trận bỏ trốn được. Toàn đội di dời trận địa, từ khu nhà ma đi đến địa điểm nhảy bungee, khách vào công viên bắt đầu nhiều lên, cũng có nhiều người bắt đầu quay chụp bọn họ. Để tiết kiệm thời gian và đánh lạc hướng, tổ chế tác chia làm hai nhóm, một tổ đi theo ba người thắng quay nội dung của họ, một tổ khác đi theo quay ba người nhảy bungee.
Bọn họ đi thang máy lên đỉnh tháp. Cửa vừa mở ra, gió lớn đã thổi tung áo khoác của anh lên. Phương Giác Hạ kéo dây khóa áo, thoáng liếc mắt đã cảm nhận được kích thích mãnh liệt do độ cao mang đến, thật sự quá cao, cao đến mức quang cảnh toàn bộ công viên đều có thể thu vào trong mắt, cố tình tháp nhảy bungee này lắp toàn bộ bằng kính cường lực được lau chùi bóng loáng, nhìn rõ không sót thứ gì, mỗi bước đi trong lòng anh lại run lên một cái.
Lăng Nhất vừa bước ra liền kích động chạy đi tìm huấn luyện viên tán gẫu, Phương Giác Hạ bên này chỉ dám đi từng bước nhỏ ra bên ngoài.
Nhìn thấy bước chân chần chừ kia, Bùi Thính Tụng mới xác định mức độ sợ hãi của anh, vì thế quan tâm mà ôm lấy vai Phương Giác Hạ, để anh đứng dựa vào mình.
Phương Giác Hạ không đẩy hắn ra, đứng ở chỗ cao gần bầu trời thế này căn bản anh còn không dám động đậy. Huống chi hành động của Bùi Thính Tụng thật sự có tác dụng, khiến Phương Giác Hạ bình tĩnh lại một chút, ít nhất cảm giác được có thứ để dựa vào.
"Cậu không sợ chút nào thật à." Anh rũ mắt mở miệng.
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Tôi từng nhảy bungee 200 mét rồi, so với cái kia thì thứ này là trò cho trẻ con chơi thôi. Ngoài ra còn có trượt tuyết mạo hiểm, đổ đèo, nhảy dù, lướt sóng, mấy trò thể thao mạo hiểm tôi đều chơi qua, cũng rất thích," hắn thuộc như lòng bàn tay, lại cười cười, "Đúng rồi, tôi còn biết lái máy bay đấy, có cả chứng chỉ luôn."
"Lợi hại quá."
Loại người này thế mà lại sợ ma? Thật hiếm thấy. Lực chú ý của Phương Giác Hạ thoáng dời đi một chút, nhưng mỗi lần nhìn xuống dưới chân tim vẫn đập thình thịch.
"Anh đừng nhìn xuống dưới." Bùi Thính Tụng vặn cằm anh qua nhìn mình, "Biết rõ bản thân sợ còn muốn nhìn làm gì."
Phương Giác Hạ khẩn trương lăn lăn hầu kết, "Cậu ở trong nhà ma cũng thế mà...... Rõ ràng sợ muốn chết vẫn tiếp tục làm hết nhiệm vụ."
Bùi Thính Tụng không khỏi cười ra tiếng, nói hay ghê, còn không nghĩ hắn làm vì ai sao.
Hắn phát hiện ra chỉ cần ở chung lâu dài, con người sẽ thật sự thay đổi, hơn nữa còn ảnh hưởng lẫn nhau. Người trước mặt này cái tốt không học lại chỉ học thói xấu, bắt chước toàn tinh hoa tính tình của hắn, cái khác chưa nói, kỹ năng tranh luận hờn dỗi càng ngày càng lưu loát.
Nhân viên công tác đến gần giúp Bùi Thính Tụng mặc đồ bảo hộ, lúc này hắn mới buông tay Phương Giác Hạ ra, "Vậy anh nhìn tôi mà học tập. Dù sao tôi biết anh có sợ cũng sẽ nhảy." Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác, để nhân viên công tác giúp hắn cố định đai lưng cùng dây thừng.
"Cậu cũng biết à." Miệng Phương Giác Hạ nói vậy thôi, giọng điệu cũng không phải thực sự muốn hỏi lại hắn, rất nhẹ lại thực bình tĩnh, còn nhẹ hơn tiếng gió trên đài cao, nhưng không biết tại sao vẫn phiêu vào lỗ tai Bùi Thính Tụng.
Chỉ còn một bước nữa sẽ thả người nhảy xuống, Bùi Thính Tụng bỗng nhiên quay đầu lại, cười với anh, "Đúng vậy, tôi biết chứ, vì anh là Phương Giác Hạ."
Những lời này không biết là chọc trúng chỗ nào trong tim anh, tê tê nhức nhức, nhưng hình như cũng rất vui vẻ. Anh không muốn suy nghĩ quá nhiều về hàm nghĩa trong đó, anh phát hiện ra mình đã tiêu phí quá nhiều thời gian và sức lực để nghiên cứu từng câu từng chữ Bùi Thính Tụng nói với anh. Chuyện này rất kỳ quái, cũng không phù hợp với logic sinh hoạt thẳng thắn của anh.
Có lẽ không liên quan gì đến hắn cả, chỉ là ở độ cao này chất dẫn truyền thần kinh bị kích thích mà thôi.
Nhân viên công tác đội mũ bảo hiểm có trang bị GoPro* cho Bùi Thính Tụng, khởi động camera. Phương Giác Hạ không dám xem cảnh hắn nhảy xuống, cảm thấy hơi dễ sợ, chỉ có thể bám cột nửa xoay người, nghe Lăng Nhất và những nhân viên công tác khác đếm ngược.
*GoPro: nhãn hiệu chuyên sản xuất camera hành trình và các phụ kiện đi kèm
Sau khi trái tim nặng nề nhảy lên ba nhịp, anh nghe thấy tiếng hoan hô của Lăng Nhất.
Bả vai dần dần thả lỏng, Phương Giác Hạ hít một hơi thật sâu, thở mạnh một cái, cảm giác khẩn trương vẫn mảy may chưa giảm. Rất nhanh đã đến phiên Lăng Nhất, cậu ta đầu tiên là xông tới ôm chặt Phương Giác Hạ, sau đó mới chạy ra đứng ở cầu nhảy bên cạnh, "Giác Hạ anh nhìn nè! Em nhảy đây!"
Sắc mặt Phương Giác Hạ trắng bệch, nhưng vẫn quay qua nhìn, cong khoé môi cười với Lăng Nhất, "Cố lên."
Lăng Nhất vui vẻ ném cho anh một cái hôn gió, sau đó tự mình lớn tiếng đếm ngược, "Ba! Hai! Một!" Nháy mắt nhảy xuống dưới, cậu còn hô to, "Đội thua cuộc rất ngầu, Kaleido Domino vạn tuế --"
Trên đài nhảy cao ngất này chỉ còn mình anh. Phương Giác Hạ cơ hồ không cảm giác được hai chân mình tồn tại, muốn ngồi xuống, nhưng dưới chân cũng là một mảnh trong suốt. Anh chỉ cảm thấy cả người tê cứng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh ẩm ướt.
"Giác Hạ không sao chứ? Có muốn thử chút không?" Nhân viên công tác đỡ tay anh, trấn an, "Cũng không nhất định phải chịu phạt đâu, dù sao hai người kia đã nhảy rồi."
Một nhân viên khác cũng gật đầu đồng tình, "Đúng vậy, sợ độ cao thật sự rất khó chịu."
Nói thật lòng thì, lên cũng đã lên rồi, Phương Giác Hạ muốn thử một chút xem sao, anh cảm thấy có lẽ sau khi trải nghiệm nhảy bungee, tiêu chí giá trị của mình chắc sẽ được nâng lên thêm một chút.
"Tôi có thể thử xem," anh tháo mũ đưa cho nhân viên công tác, sau đó gọi huấn luyện viên, "Phiền anh đeo đồ bảo hộ giúp tôi, cảm ơn."
"Cậu đẹp trai này rất dũng cảm." Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên sảng khoái, "Không cần lo lắng, chúng ta thi thố an toàn thôi. Cậu hít sâu một cái, nhắm mắt nhảy ùm xuống là kết thúc rồi, đặc biệt đơn giản."
Phương Giác Hạ một chữ cũng không nghe nổi, chưa kịp làm gì đã bị kéo đến chỗ cầu nhảy, chân mềm đến nỗi không đứng vững được, chỉ có thể túm tay huấn luyện viên. Đừng nói nhìn xuống dưới, đôi mắt anh hiện tại vẫn nhắm chặt không dám mở.
Huấn luyện viên kéo kéo đai lưng, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn thỏa thì vỗ vỗ vai Phương Giác Hạ, "Cậu đẹp trai cố lên, nhảy một cái vận đỏ, nhảy hai cái đại phú đại quý."
Một lát là xong rồi, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Thậm chí trong đầu anh trước tiên đã tưởng tượng ra cảm giác không trọng lực, để lát nữa bản thân sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không sợ, không đáng sợ chút nào.
Không phải sợ không phải sợ không phải sợ......
"Chuẩn bị nha, tôi bắt đầu đếm ngược đây. Ba --"
Đột nhiên đếm ngược bị gián đoạn, "Ủa? Sao quay lại rồi."
Quay lại? Cái gì quay lại.
Anh nghe tiếng huấn luyện viên cười rộ lên, còn vỗ cánh tay anh, "Cậu xem tôi nói có sai đâu, đúng là có người quay lại nhảy lần hai đây này."
Gió mạnh thổi tung mái tóc mềm mại của Phương Giác Hạ, thoạt nhìn như một con thú nhỏ chật vật. Anh do dự chốc lát, cau mày chậm rãi mở mắt ra. Trong tầm nhìn lay động, Bùi Thính Tụng đi từng bước đạp lên mặt kính trong suốt, ánh nắng ngày xuân chiếu rọi lên nụ cười biếng nhác của hắn.
"Anh đúng là muốn nhảy thật." Hắn nhìn Phương Giác Hạ đã mặc xong đồ bảo hộ, đáy mắt đều là ý cười.
Phương Giác Hạ không nói nổi nên lời, chỉ gật đầu rất nhẹ, trông càng có vẻ đáng thương. Anh không biết bây giờ Bùi Thính Tụng quay lại làm muốn làm gì, chứng kiến anh lần đầu trải nghiệm nhảy bungee? Hay là thuần tuý cảm thấy đi lên tận nơi chế giễu sẽ trực quan hơn? Trong lòng anh suy nghĩ rất nhiều, đồng tử cũng đong đưa theo.
Bùi Thính Tụng càng nhìn càng thấy anh đáng yêu, lại trông thấy anh lẳng lặng nắm chặt cánh tay huấn luyện viên, bất giác nhướn mày.
"Anh ấy sợ độ cao." Bùi Thính Tụng đi qua nói với huấn luyện viên và nhân viên công tác trực đài, "Để tôi đi cùng anh ấy đi, nhảy hai người."
Những lời này quá đột ngột, không ai dám nghĩ đến. Phương Giác Hạ cũng ngơ ngác nhìn hắn, không nói lời nào. Bùi Thính Tụng trực tiếp vươn tay ra túm anh lại, đùa một chút, "Nhìn tôi làm gì, cảm động quá à. Cảm động thì khóc một cái cho tôi xem xem."
"Cậu quay lại làm gì." Ngữ điệu Phương Giác Hạ vẫn lãnh đạm, nhưng cánh tay đã chuyển dời từ người huấn luyện viên sang cổ tay hắn, nắm rất chặt, theo bản năng tìm kiếm cảm giác quen thuộc, cũng càng an toàn.
"Tôi nhảy thấy thích quá, nên muốn nhảy thêm lần nữa." Huấn luyện viên mặc cho bọn họ đồ bảo hộ đôi, Bùi Thính Tụng nâng tay lên vén lại một chút mái tóc Phương Giác Hạ bị gió thổi rối tung, ngữ khí ôn nhu rất nhiều, "Thuận tiện giúp anh độ cái kiếp."
"Độ kiếp." Phương Giác Hạ nhỏ giọng lặp lại hai chữ này, trong lòng kinh ngạc, thằng nhóc con lớn ở nước ngoài sao mấy tri thức hiếm lạ cổ quái gì cũng học được. Có điều từ này dùng cũng rất chuẩn xác, giống như thật sự xem đây là đại kiếp nạn hai mươi mấy năm cuộc đời anh phải trải qua, chỉ số nguy hiểm hoàn toàn có thể xếp vào top 3.
Trong lòng nghĩ như vậy, anh lại liếc nhìn Bùi Thính Tụng.
Chỉ số nguy hiểm của thằng nhóc này cũng rất cao. Anh thật sự là hoảng quá đi quàng rồi, để giải quyết một mối nguy mà chấp nhận dựa vào một mối nguy hiểm khác.
Nhân viên công tác đang muốn mang mũ bảo hộ, lại phát hiện một cái GoPro hư mất rồi, không thể ghi hình, "Không thì chờ một chút nhé? Để bọn họ lấy cái khác ở dưới đem lên."
"Giác Hạ vất vả lắm mới chuẩn bị tốt tâm lý, lát nữa ai biết cậu ấy có dám hay không. Nếu không thì quay hiệu ứng thị giác cậu ấy từ dưới lên là được rồi." Một nhân viên khác dùng bộ đàm liên hệ với máy quay bên dưới, bàn bạc chỉ lấy góc máy từ trên nhảy xuống và phía dưới nhìn lên.
Huấn luyện viên cố định xong dây thừng, xác nhận không còn vấn đề gì, "Tốt, đã chuẩn bị xong, hai cậu đẹp trai, các cậu có thể nhảy đôi rồi. Có cần đếm ngược không?"
Bùi Thính Tụng lắc đầu, nói cảm ơn, sau đó kéo tay Phương Giác Hạ đi về phía trước một chút. Tầm nhìn dưới cầu nhảy càng lúc càng rộng, khoảng không vây quanh, dòng khí lạnh lùng ôm chặt bọn họ, bầu trời xanh trong gần đến mức giơ tay là có thể chạm đến. Giữa tiếng gió gào thét Phương Giác Hạ nghe thấy thanh âm của Bùi Thính Tụng, nói anh nhắm mắt lại, vì thế anh thật sự nhắm hai mắt.
Đời này anh chưa từng làm qua một việc điên cuồng nào, ngay cả theo đuổi ước mơ cũng là theo quy tắc chế định của bản thân, từng bước từng bước ổn định mà tiến lên. Ổn định mang lại cho anh cảm giác an toàn. Chệch đường ray, cuồng hoan, mất khống chế, những thứ đó đều là nhân tố nguy hiểm hai mươi năm qua Phương Giác Hạ cực lực lẩn tránh.
"Để tôi kể chuyện xưa cho anh nghe đi."
"Chuyện xưa?" Phương Giác Hạ nghe tiếng hắn, ngẩng đầu nhìn.
"Ừ." Bùi Thính Tụng đứng trên cầu nhảy, xoay lưng hướng về phía trời cao, đối mặt với Phương Giác Hạ đang nhắm chặt hai mắt, vươn tay kéo anh vào trong lòng mình, "Anh biết không? Nghe nói trò nhảy bungee mạo hiểm này xuất phát từ một nơi gọi là Vanuatu, một quần đảo ở Nam Thái Bình Dương, người dân ở đó cho rằng, chỉ có vượt qua khảo nghiệm của bầu trời mới được gọi là chân chính trưởng thành. Cho nên từ mấy trăm năm trước, những người đàn ông trong bộ lạc đó sẽ dùng dây mây cột hai chân mình lại, sau đó nhảy từ trên tháp gỗ cao ba mươi mét xuống dưới, đến khi chỉ còn cách mặt đất mười mấy centimet mới dừng lại."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng kéo Phương Giác Hạ đến trước mặt. Có lẽ là thật sự sợ hãi, hắn có thể cảm giác được Phương Giác Hạ chủ động dựa sát vào mình.
"Sau đó thì sao?" Phương Giác Hạ nhắm chặt mắt hỏi.
"Sau đó......" Bùi Thính Tụng cúi đầu xác nhận một chút, mình đã đạp lên cạnh cầu nhảy, nửa bàn chân treo trên không trung. Hắn tiếp tục nói, "Người dân trong bộ lạc sẽ tổ chức một bữa tiệc lửa trại long trọng cho anh ta, chúc mừng cho dũng khí và lòng quyết tâm đó. Bọn họ xem nghi thức nhảy xuống từ bầu trời này là một lễ thành nhân vĩ đại."
Kể đến đoạn kết chuyện xưa, hắn vươn hai tay ôm lấy Phương Giác Hạ, ngả người về sau. Không có đếm ngược làm không khí thêm khẩn trương, hết thảy đều tới rất nhanh, không hề được báo trước. Trái tim Phương Giác Hạ cơ hồ muốn dừng lại, anh bị ôm lấy rơi vào gió lốc, một cơn lốc xoáy không có trọng lực.
Hóa ra chân chính rơi xuống là cảm giác như thế này. Mỗi một khe hở trên cơ thể đều bị gió lạnh xuyên thấu, linh hồn bay vào không trung trống rỗng. Sợ hãi, do dự cùng khiếp đảm hết thảy được gió cuốn đi, cái ôm một chiều dưới bản năng thúc giục trở thành ôm nhau chặt chẽ. Nhiệt độ dán vào nhiệt độ, nhịp tim cũng cộng hưởng vào nhau, đâm vào ngực đối phương. Những cảm quan này đều nói cho Phương Giác Hạ biết, anh không chỉ có một mình.
Anh ở trong một vòm ngực mà rơi xuống, an toàn lại tự do.
"Anh có muốn mở mắt ra nhìn một chút không?"
Cuồng phong gào thét như hồi chuông cảnh báo, lại ngăn không được giọng hắn, Phương Giác Hạ thử nỗ lực mở mắt ra, tầm nhìn bị đảo ngược quá kỳ diệu, anh trông thấy toàn thế giới xoay tròn bay lên, trông thấy Bùi Thính Tụng gần trong gang tấc. Tầm mắt tương ngộ giữa không trung, đôi mắt Bùi Thính Tụng đang cười, đồng tử đen nhánh phản chiếu bầu trời trong suốt, còn có gương mặt anh. Đích xác là rất nhanh, tựa như trong câu chuyện xưa vậy, bọn họ mang theo dũng khí cùng quyết tâm rơi xuống, treo giữa không trung.
Thời điểm giải trừ cảnh báo, hắn ghé sát vào tai Phương Giác Hạ thì thầm.
"Anh thành niên rồi đấy, anh trai."
Lăng Nhất nghi hoặc vò đầu, "Bộ không ai thấy sợ gì sao? Bọn họ và chúng ta có vào cùng một cái nhà ma không vậy."
Hạ Tử Viêm, Lộ Viễn và Giang Miểu hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ cực kỳ nhanh, chạy chầm chậm ra, trên tay mỗi người là hai con búp bê, thở hơi gấp một chút.
Bùi Thính Tụng lập tức nắm Lăng Nhất lại cùng xem, "Bọn họ cũng thở gấp kìa? Vẫn có chỗ đáng sợ mà đúng không."
Lộ Viễn xua tay, "Không phải a, bọn này mới nhảy một chút trong đó thôi."
"Mấy người có độc hả?" Vẻ mặt Lăng Nhất không thể tin được.
"Xùy." Bùi Thính Tụng điệu bộ khinh thường, vẫn ghim chuyện cả đám trước khi vào nhà ma còn nhấc tay nói sợ, "Lúc tôi hỏi có ai sợ ma không tại sao các anh đều giơ tay?"
Phương Giác Hạ nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh không xen vào, nghe thấy câu này thì không nhịn được cười ra tiếng, bắt chước câu nói của hắn lúc ở trong nhà ma, "Mọi người đều chưa đi vào thì làm sao biết có sợ hay không? Đi vào trong mới biết nha."
"Ha ha ha ha đúng vậy."
Lăng Nhất còn rất kiêu ngạo, "Chỉ có tui là đứa bé thành thật, nhận định về bản thân cực kỳ chuẩn xác. Lăng Nhất Lăng Nhất, trong ngoài như một."
Bùi Thính Tụng không tiếp tục xoắn quẩy chuyện các anh em giơ tay tung hỏa mù nữa, lực chú ý đã hoàn toàn chạy qua chỗ Phương Giác Hạ, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang nghẹn cười của anh.
Cái tên này bây giờ đã biết lấy hắn ra đùa giỡn rồi?
Hắn không chút khách khí mà vươn tay chụp lên mặt Phương Giác Hạ, dùng sức xoa xoa véo véo, "Mồm mép anh bây giờ lợi hại quá đó, Phương Giác Hạ."
Bình thường Bùi Thính Tụng cũng hay trêu chọc động tay động chân với anh, Phương Giác Hạ nên sớm quen rồi mới đúng. Nhưng không rõ tại sao, bây giờ Bùi Thính Tụng mới chạm vào anh một chút, Phương Giác Hạ liền cảm thấy không thích hợp. Trái tim nhảy quá nhanh, đầu ngón tay cũng tê dại.
"Cậu buông ra đi." Anh như bị điện giật đẩy Bùi Thính Tụng, lui về sau nửa bước.
Làn da Phương Giác Hạ quá mỏng, vừa xoa một chút đã đỏ ửng lên, nhìn anh như vậy, Bùi Thính Tụng sửng sốt một giây. Hắn đột nhiên phát hiện cảm quan cũng có quyền lựa chọn tự chủ, hóa ra không phải cảm giác nào cũng kéo dài trong cùng một khoảng thời gian. Giống như vừa nãy, xúc cảm mềm mại khi ngón tay hắn xoa lên da đối phương cứ đọng lại một lúc lâu mà mãi không tiêu tan.
Cảm quan của hắn dừng lại vì Phương Giác Hạ.
Cầm cái tay đã rũ xuống, Bùi Thính Tụng hợp thời ho khan mấy tiếng, nhận từ staff một chai nước, hắn dùng sức quá nhanh vặn nắp bình làm lòng bàn tay bị chà đỏ, nhưng cái xúc cảm mềm mại kia thì vẫn ngoan cố không chịu đi như cũ.
Đầu lưỡi chạm vào nước hơi rát, làm hắn nhớ tới cái hôn vượt rào sau khi say rượu ngày đó.
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên hắn nảy sinh ý muốn trêu ghẹo Phương Giác Hạ. Đại khái là lúc còn trong nhà ma ném mặt mũi quá nhiều, hắn muốn từ phương diện nào đó cứu chuộc về. Vì thế Bùi Thính Tụng xách theo bình nước khoáng đi qua gọi tên anh. Phương Giác Hạ ngẩng đầu, ửng hồng trên má đã lặn mất một nửa, "Chuyện gì thế?"
"Tôi cũng không biết là tại sao." Bùi Thính Tụng diễn rất sâu, mặt mày tràn đầy nghi hoặc, "Đầu lưỡi tôi hai hôm nay đau lắm, hôm trước còn tưởng do cảm mạo nên nhiễm trùng, nhưng bây giờ đã đỡ cảm rồi, lưỡi thì ngày càng đau."
Phương Giác Hạ tuy không có bao nhiêu biểu tình, nhưng là người đặc biệt không biết cách giả vờ, vừa nghe Bùi Thính Tụng nói xong sắc mặt liền thay đổi.
"Anh nhìn giúp tôi xem có phải bị rách da không? Uống nước thôi cũng đau." Nói xong hắn đặt chai nước xuống đất, hé miệng, đầu lưỡi hơi duỗi duỗi ra ngoài. Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm vào lưỡi hắn, bên trên đích xác có một vết thương rất rõ ràng. Bùi Thính Tụng thấy anh lùi ra sau theo bản năng, vươn tay ra túm lại, "Cách xa như vậy mà anh cũng thấy à, mắt tinh quá ha?"
Phương Giác Hạ nhanh chóng chớp chớp mắt, liếm đôi môi khô, "Giống như...... Hình như là có một vết loét nhỏ thật, chắc phải mấy ngày nữa mới lành."
"Loét?" Bùi Thính Tụng cố ý nhấn mạnh chữ này hòng đổ thêm dầu vào lương tâm của ai đó, còn nhíu mày, "Làm sao đây, đau quá, cơm cũng ăn không nổi. Tại sao tôi lại cắn trúng lưỡi mình được nhỉ?"
Ánh mắt Phương Giác Hạ nhìn qua chỗ khác, chột dạ viết hết lên mặt, "Uống nhiều nước ấm, ăn nhiều rau xanh trái cây sẽ nhanh hết thôi, không có gì nghiêm trọng."
"Thật không?" Bùi Thính Tụng nhìn anh chằm chằm, tưởng tượng không ra sao anh lại nhẫn tâm đánh hắn cắn hắn, hắn đặc biệt hiếu kỳ vẻ mặt cùng tâm tình của Phương Giác Hạ vào lúc ấy, "Không phải anh có hộp thuốc à? Trong đó có thuốc trị loét không?"
"Có." Phương Giác Hạ rốt cuộc cũng chủ động mở miệng, "Sau khi về nhà tôi giúp cậu xịt chút thuốc, có thể giảm đau."
Bùi Thính Tụng cười rất thuần lương, "Ồ, vậy cảm ơn anh trai."
Phương Giác Hạ nhẹ giọng bảo không có gì, vội vàng nhặt chai nước dưới đất lên vặn nắp uống một ngụm.
"Đó là chai của tôi."
Anh suýt nữa thì phun ra ngoài, nhưng may mà nhịn được xuống, phồng hai má giữ ngụm nước lại.
"Anh cứ uống đi, không sao đâu." Bùi Thính Tụng cảm thấy mình đã tìm được chuyện thú vị nhất thế giới, chính là trêu ghẹo Phương Giác Hạ. Nhìn anh xấu hổ nuốt ngụm nước xuống, hắn lại bồi thêm một câu.
"Anh còn để ý việc này với tôi làm gì."
Số đặc biệt Nhà ma đã thu xong toàn bộ, đạo diễn tuyên bố kết quả, "Đội lớn tuổi bên này......"
Hạ Tử Viêm và Lộ Viễn trăm miệng một lời: "Cái gì mà đội lớn tuổi!"
Giang Miểu cười cười, "Chỉ có em lớn tuổi thôi."
Hai người còn lại vẫn không phục, "Đạo diễn ơi, bọn tôi vẫn là tiểu thịt tươi đấy có được không?"
"Được được được, không phải đội lớn tuổi, không phải đội lớn tuổi." Đạo diễn lập tức sửa miệng, "Đội tuổi hạc đi mất 18 phút 23 giây, còn ở bên trong hát một bài."
Lăng Nhất cười to, "Ha ha ha ha đội tuổi hạc!"
"Có gì buồn cười, anh còn thua người ta đấy thây?" Bùi Thính Tụng ấn cái đầu đang cười đến hoa chi loạn chiến của Lăng Nhất, nghiêng đầu qua thấy Phương Giác Hạ cũng đang cười, nửa cúi đầu, khóe miệng cong lên.
Anh cười rộ lên rất đẹp, chỉ là không hay cười.
"Vậy bây giờ có phải nên phạt đội thua cuộc rồi không?"
"Đúng vậy, bọn tôi đang chờ đấy."
Đạo diễn mang lên một hộp rút thăm, bên trong chứa rất nhiều tờ giấy nhỏ được cuộn lại, Bùi Thính Tụng vừa nhìn thấy thứ này lập tức đau đầu, "Không phải chứ, lại rút thăm? Mấy người không nghĩ ra cách nào mới mẻ hơn à."
Một nhân viên công tác đứng ngoài ống kính chen lời, "Vậy lần sau làm vòng quay may mắn được không? Để một mình Tiểu Bùi đứng quay." Những người khác cười rộ lên. Vận may của Bùi Thính Tụng luôn luôn kém, lúc này dứt khoát không chịu nhấc tay, chỉ hất cằm với Lăng Nhất, "Anh, đi bốc đi."
"Sao lại là tôi?" Lăng Nhất vung tay áo, "Lỡ tôi bốc trúng thăm không tốt cậu lại ném nồi lên người tôi thì sao. Tôi không làm loại chuyện ngu xuẩn này đâu."
Cuối cùng đội thua trận chỉ có Phương Giác Hạ chịu ra mặt đội cái nồi này. Anh ôm hộp giấy, không nói lời nào lắc lắc, còn lắc rất nghiêm túc. Động tác này thoạt nhìn có chút đần độn, làm Bùi Thính Tụng nhịn không được trào phúng, "Anh đang làm gì đấy? Làm như bốc thăm trúng thưởng không bằng."
Phương Giác Hạ liếc nhìn hắn, đôi đồng tử nâu nhạt dưới ánh nắng cực kỳ sáng trong. Vừa liếc một cái anh lại quay đầu lắc hộp giấy, vẻ mặt bình tĩnh bắt chước Bùi Thính Tụng ở trong nhà ma niệm, "Các vị danh nhân vĩ đại theo thuyết vô thần trong lịch sử, phù hộ tôi bắt được thăm tốt đi."
Tất cả mọi người có mặt đều cười ha ha, đạo diễn còn châm ngòi thổi gió, "Hậu kỳ nhớ thêm phụ đề vào nha, mấy lời này về sau sẽ gọi là nghịch lý nhà ma."
"Ha ha ha ha ha ha."
Đáng tiếc chính là, Phương Giác Hạ chỉ lo trêu chọc người khác mà không ngờ tới, lần này anh lại tự hãm hại chính mình. Sau khi mở tờ giấy ra, hai mắt anh muốn tối sầm lại.
Không phải thật sự bị lây dớp tù trưởng châu Phi của Bùi Thính Tụng rồi đi.
"Giác Hạ đọc nội dung hình phạt lên nào." Đạo diễn nhắc nhở.
Giọng Phương Giác Hạ yếu ớt, "Nhảy bungee*......"
*Nhảy bungee (bungee jump): là một trò chơi mạo hiểm, người chơi sẽ leo lên một nơi có địa thế cao như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng hoặc cáp treo và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất (hoặc mặt nước). Lúc này người chơi sẽ được trải nghiệm cảm giác huyết áp tăng đột ngột, tim đập ít nhất 150 lần/phút và cả thế giới dường như đang đảo ngược. Khi chỉ còn cách bề mặt tiếp xúc không xa, người chơi sẽ được kéo lên. Trải nghiệm mạo hiểm này được phát triển thành hoạt động du lịch hấp dẫn ở nhiều nơi trên thế giới.
Hạ Tử Viêm ý vị thâm trường woa một tiếng, "Trò chơi hệ dũng sĩ."
Lộ Viễn cũng kích động, "Nhanh lên, tui muốn xem mấy cậu nhảy bằng niềm tin!"
"Giác Hạ biết bốc thăm thật đấy, trò nhảy bungee ở công viên này cũng là một trò siêu đặc sắc, chỉ xếp sau nhà ma thôi." Đạo diễn giới thiệu, "Cầu nhảy bungee chỗ này cao 25 mét, kỳ thật cũng không tính là quá cao."
25 mét còn nói không cao...... Trong đầu Phương Giác Hạ quy đổi con số thành chiều cao thực tế, chỉ là mới nghĩ đến thôi hai chân đã bủn rủn rồi. Từ nhỏ anh đã hơi sợ độ cao, tuy không đến mức nghiêm trọng, nhưng mấy trò chơi bay nhảy trên không cơ bản là không bao giờ đụng vào, không nghĩ dù ngàn trốn vạn trốn, vẫn chạy trời không khỏi nắng. Hơn nữa vừa đụng vào liền đụng trúng loại phó bản tử vong như nhảy bungee.
Nhận thấy Phương Giác Hạ lại bắt đầu không nói gì, Bùi Thính Tụng chọc chọc bả vai anh, "Anh sợ à?"
Vốn cho rằng anh sẽ lập tức giãy giụa chối, không ngờ Phương Giác Hạ ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc gật hai cái, phi thường thành thật.
Bùi Thính Tụng bị bộ dạng này của anh làm cho tức cười, "Hồi nãy vừa cười tôi không phải cười vui lắm sao? Tôi còn tưởng trên đời này anh không sợ cái gì cả đấy." Chế nhạo thì chế nhạo, hắn vẫn nhìn ra Phương Giác Hạ đang rất khẩn trương, bèn ra vẻ an ủi, "Không sao đâu mà, so với đi nhà ma còn nhanh hơn, đi lên nhảy vèo một cái xuống là xong. Anh xem Lăng Nhất còn không sợ kìa."
"Ai nói tôi không sợ?" Lăng Nhất trừng mắt liếc hắn, sau đó dường như rất hưng phấn xoa xoa tay, "Tôi thích nhất là mấy trò chơi trên không."
Trời ạ.
Phương Giác Hạ lý giải không được loại cảm giác theo đuổi kích thích này, chỉ là chơi trò chơi bị thua, lại đang quay hình, không thể cứ như thế lâm trận bỏ trốn được. Toàn đội di dời trận địa, từ khu nhà ma đi đến địa điểm nhảy bungee, khách vào công viên bắt đầu nhiều lên, cũng có nhiều người bắt đầu quay chụp bọn họ. Để tiết kiệm thời gian và đánh lạc hướng, tổ chế tác chia làm hai nhóm, một tổ đi theo ba người thắng quay nội dung của họ, một tổ khác đi theo quay ba người nhảy bungee.
Bọn họ đi thang máy lên đỉnh tháp. Cửa vừa mở ra, gió lớn đã thổi tung áo khoác của anh lên. Phương Giác Hạ kéo dây khóa áo, thoáng liếc mắt đã cảm nhận được kích thích mãnh liệt do độ cao mang đến, thật sự quá cao, cao đến mức quang cảnh toàn bộ công viên đều có thể thu vào trong mắt, cố tình tháp nhảy bungee này lắp toàn bộ bằng kính cường lực được lau chùi bóng loáng, nhìn rõ không sót thứ gì, mỗi bước đi trong lòng anh lại run lên một cái.
Lăng Nhất vừa bước ra liền kích động chạy đi tìm huấn luyện viên tán gẫu, Phương Giác Hạ bên này chỉ dám đi từng bước nhỏ ra bên ngoài.
Nhìn thấy bước chân chần chừ kia, Bùi Thính Tụng mới xác định mức độ sợ hãi của anh, vì thế quan tâm mà ôm lấy vai Phương Giác Hạ, để anh đứng dựa vào mình.
Phương Giác Hạ không đẩy hắn ra, đứng ở chỗ cao gần bầu trời thế này căn bản anh còn không dám động đậy. Huống chi hành động của Bùi Thính Tụng thật sự có tác dụng, khiến Phương Giác Hạ bình tĩnh lại một chút, ít nhất cảm giác được có thứ để dựa vào.
"Cậu không sợ chút nào thật à." Anh rũ mắt mở miệng.
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Tôi từng nhảy bungee 200 mét rồi, so với cái kia thì thứ này là trò cho trẻ con chơi thôi. Ngoài ra còn có trượt tuyết mạo hiểm, đổ đèo, nhảy dù, lướt sóng, mấy trò thể thao mạo hiểm tôi đều chơi qua, cũng rất thích," hắn thuộc như lòng bàn tay, lại cười cười, "Đúng rồi, tôi còn biết lái máy bay đấy, có cả chứng chỉ luôn."
"Lợi hại quá."
Loại người này thế mà lại sợ ma? Thật hiếm thấy. Lực chú ý của Phương Giác Hạ thoáng dời đi một chút, nhưng mỗi lần nhìn xuống dưới chân tim vẫn đập thình thịch.
"Anh đừng nhìn xuống dưới." Bùi Thính Tụng vặn cằm anh qua nhìn mình, "Biết rõ bản thân sợ còn muốn nhìn làm gì."
Phương Giác Hạ khẩn trương lăn lăn hầu kết, "Cậu ở trong nhà ma cũng thế mà...... Rõ ràng sợ muốn chết vẫn tiếp tục làm hết nhiệm vụ."
Bùi Thính Tụng không khỏi cười ra tiếng, nói hay ghê, còn không nghĩ hắn làm vì ai sao.
Hắn phát hiện ra chỉ cần ở chung lâu dài, con người sẽ thật sự thay đổi, hơn nữa còn ảnh hưởng lẫn nhau. Người trước mặt này cái tốt không học lại chỉ học thói xấu, bắt chước toàn tinh hoa tính tình của hắn, cái khác chưa nói, kỹ năng tranh luận hờn dỗi càng ngày càng lưu loát.
Nhân viên công tác đến gần giúp Bùi Thính Tụng mặc đồ bảo hộ, lúc này hắn mới buông tay Phương Giác Hạ ra, "Vậy anh nhìn tôi mà học tập. Dù sao tôi biết anh có sợ cũng sẽ nhảy." Nói xong hắn xoay người sang chỗ khác, để nhân viên công tác giúp hắn cố định đai lưng cùng dây thừng.
"Cậu cũng biết à." Miệng Phương Giác Hạ nói vậy thôi, giọng điệu cũng không phải thực sự muốn hỏi lại hắn, rất nhẹ lại thực bình tĩnh, còn nhẹ hơn tiếng gió trên đài cao, nhưng không biết tại sao vẫn phiêu vào lỗ tai Bùi Thính Tụng.
Chỉ còn một bước nữa sẽ thả người nhảy xuống, Bùi Thính Tụng bỗng nhiên quay đầu lại, cười với anh, "Đúng vậy, tôi biết chứ, vì anh là Phương Giác Hạ."
Những lời này không biết là chọc trúng chỗ nào trong tim anh, tê tê nhức nhức, nhưng hình như cũng rất vui vẻ. Anh không muốn suy nghĩ quá nhiều về hàm nghĩa trong đó, anh phát hiện ra mình đã tiêu phí quá nhiều thời gian và sức lực để nghiên cứu từng câu từng chữ Bùi Thính Tụng nói với anh. Chuyện này rất kỳ quái, cũng không phù hợp với logic sinh hoạt thẳng thắn của anh.
Có lẽ không liên quan gì đến hắn cả, chỉ là ở độ cao này chất dẫn truyền thần kinh bị kích thích mà thôi.
Nhân viên công tác đội mũ bảo hiểm có trang bị GoPro* cho Bùi Thính Tụng, khởi động camera. Phương Giác Hạ không dám xem cảnh hắn nhảy xuống, cảm thấy hơi dễ sợ, chỉ có thể bám cột nửa xoay người, nghe Lăng Nhất và những nhân viên công tác khác đếm ngược.
*GoPro: nhãn hiệu chuyên sản xuất camera hành trình và các phụ kiện đi kèm
Sau khi trái tim nặng nề nhảy lên ba nhịp, anh nghe thấy tiếng hoan hô của Lăng Nhất.
Bả vai dần dần thả lỏng, Phương Giác Hạ hít một hơi thật sâu, thở mạnh một cái, cảm giác khẩn trương vẫn mảy may chưa giảm. Rất nhanh đã đến phiên Lăng Nhất, cậu ta đầu tiên là xông tới ôm chặt Phương Giác Hạ, sau đó mới chạy ra đứng ở cầu nhảy bên cạnh, "Giác Hạ anh nhìn nè! Em nhảy đây!"
Sắc mặt Phương Giác Hạ trắng bệch, nhưng vẫn quay qua nhìn, cong khoé môi cười với Lăng Nhất, "Cố lên."
Lăng Nhất vui vẻ ném cho anh một cái hôn gió, sau đó tự mình lớn tiếng đếm ngược, "Ba! Hai! Một!" Nháy mắt nhảy xuống dưới, cậu còn hô to, "Đội thua cuộc rất ngầu, Kaleido Domino vạn tuế --"
Trên đài nhảy cao ngất này chỉ còn mình anh. Phương Giác Hạ cơ hồ không cảm giác được hai chân mình tồn tại, muốn ngồi xuống, nhưng dưới chân cũng là một mảnh trong suốt. Anh chỉ cảm thấy cả người tê cứng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh ẩm ướt.
"Giác Hạ không sao chứ? Có muốn thử chút không?" Nhân viên công tác đỡ tay anh, trấn an, "Cũng không nhất định phải chịu phạt đâu, dù sao hai người kia đã nhảy rồi."
Một nhân viên khác cũng gật đầu đồng tình, "Đúng vậy, sợ độ cao thật sự rất khó chịu."
Nói thật lòng thì, lên cũng đã lên rồi, Phương Giác Hạ muốn thử một chút xem sao, anh cảm thấy có lẽ sau khi trải nghiệm nhảy bungee, tiêu chí giá trị của mình chắc sẽ được nâng lên thêm một chút.
"Tôi có thể thử xem," anh tháo mũ đưa cho nhân viên công tác, sau đó gọi huấn luyện viên, "Phiền anh đeo đồ bảo hộ giúp tôi, cảm ơn."
"Cậu đẹp trai này rất dũng cảm." Huấn luyện viên là một người đàn ông trung niên sảng khoái, "Không cần lo lắng, chúng ta thi thố an toàn thôi. Cậu hít sâu một cái, nhắm mắt nhảy ùm xuống là kết thúc rồi, đặc biệt đơn giản."
Phương Giác Hạ một chữ cũng không nghe nổi, chưa kịp làm gì đã bị kéo đến chỗ cầu nhảy, chân mềm đến nỗi không đứng vững được, chỉ có thể túm tay huấn luyện viên. Đừng nói nhìn xuống dưới, đôi mắt anh hiện tại vẫn nhắm chặt không dám mở.
Huấn luyện viên kéo kéo đai lưng, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn thỏa thì vỗ vỗ vai Phương Giác Hạ, "Cậu đẹp trai cố lên, nhảy một cái vận đỏ, nhảy hai cái đại phú đại quý."
Một lát là xong rồi, sẽ kết thúc nhanh thôi.
Thậm chí trong đầu anh trước tiên đã tưởng tượng ra cảm giác không trọng lực, để lát nữa bản thân sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không sợ, không đáng sợ chút nào.
Không phải sợ không phải sợ không phải sợ......
"Chuẩn bị nha, tôi bắt đầu đếm ngược đây. Ba --"
Đột nhiên đếm ngược bị gián đoạn, "Ủa? Sao quay lại rồi."
Quay lại? Cái gì quay lại.
Anh nghe tiếng huấn luyện viên cười rộ lên, còn vỗ cánh tay anh, "Cậu xem tôi nói có sai đâu, đúng là có người quay lại nhảy lần hai đây này."
Gió mạnh thổi tung mái tóc mềm mại của Phương Giác Hạ, thoạt nhìn như một con thú nhỏ chật vật. Anh do dự chốc lát, cau mày chậm rãi mở mắt ra. Trong tầm nhìn lay động, Bùi Thính Tụng đi từng bước đạp lên mặt kính trong suốt, ánh nắng ngày xuân chiếu rọi lên nụ cười biếng nhác của hắn.
"Anh đúng là muốn nhảy thật." Hắn nhìn Phương Giác Hạ đã mặc xong đồ bảo hộ, đáy mắt đều là ý cười.
Phương Giác Hạ không nói nổi nên lời, chỉ gật đầu rất nhẹ, trông càng có vẻ đáng thương. Anh không biết bây giờ Bùi Thính Tụng quay lại làm muốn làm gì, chứng kiến anh lần đầu trải nghiệm nhảy bungee? Hay là thuần tuý cảm thấy đi lên tận nơi chế giễu sẽ trực quan hơn? Trong lòng anh suy nghĩ rất nhiều, đồng tử cũng đong đưa theo.
Bùi Thính Tụng càng nhìn càng thấy anh đáng yêu, lại trông thấy anh lẳng lặng nắm chặt cánh tay huấn luyện viên, bất giác nhướn mày.
"Anh ấy sợ độ cao." Bùi Thính Tụng đi qua nói với huấn luyện viên và nhân viên công tác trực đài, "Để tôi đi cùng anh ấy đi, nhảy hai người."
Những lời này quá đột ngột, không ai dám nghĩ đến. Phương Giác Hạ cũng ngơ ngác nhìn hắn, không nói lời nào. Bùi Thính Tụng trực tiếp vươn tay ra túm anh lại, đùa một chút, "Nhìn tôi làm gì, cảm động quá à. Cảm động thì khóc một cái cho tôi xem xem."
"Cậu quay lại làm gì." Ngữ điệu Phương Giác Hạ vẫn lãnh đạm, nhưng cánh tay đã chuyển dời từ người huấn luyện viên sang cổ tay hắn, nắm rất chặt, theo bản năng tìm kiếm cảm giác quen thuộc, cũng càng an toàn.
"Tôi nhảy thấy thích quá, nên muốn nhảy thêm lần nữa." Huấn luyện viên mặc cho bọn họ đồ bảo hộ đôi, Bùi Thính Tụng nâng tay lên vén lại một chút mái tóc Phương Giác Hạ bị gió thổi rối tung, ngữ khí ôn nhu rất nhiều, "Thuận tiện giúp anh độ cái kiếp."
"Độ kiếp." Phương Giác Hạ nhỏ giọng lặp lại hai chữ này, trong lòng kinh ngạc, thằng nhóc con lớn ở nước ngoài sao mấy tri thức hiếm lạ cổ quái gì cũng học được. Có điều từ này dùng cũng rất chuẩn xác, giống như thật sự xem đây là đại kiếp nạn hai mươi mấy năm cuộc đời anh phải trải qua, chỉ số nguy hiểm hoàn toàn có thể xếp vào top 3.
Trong lòng nghĩ như vậy, anh lại liếc nhìn Bùi Thính Tụng.
Chỉ số nguy hiểm của thằng nhóc này cũng rất cao. Anh thật sự là hoảng quá đi quàng rồi, để giải quyết một mối nguy mà chấp nhận dựa vào một mối nguy hiểm khác.
Nhân viên công tác đang muốn mang mũ bảo hộ, lại phát hiện một cái GoPro hư mất rồi, không thể ghi hình, "Không thì chờ một chút nhé? Để bọn họ lấy cái khác ở dưới đem lên."
"Giác Hạ vất vả lắm mới chuẩn bị tốt tâm lý, lát nữa ai biết cậu ấy có dám hay không. Nếu không thì quay hiệu ứng thị giác cậu ấy từ dưới lên là được rồi." Một nhân viên khác dùng bộ đàm liên hệ với máy quay bên dưới, bàn bạc chỉ lấy góc máy từ trên nhảy xuống và phía dưới nhìn lên.
Huấn luyện viên cố định xong dây thừng, xác nhận không còn vấn đề gì, "Tốt, đã chuẩn bị xong, hai cậu đẹp trai, các cậu có thể nhảy đôi rồi. Có cần đếm ngược không?"
Bùi Thính Tụng lắc đầu, nói cảm ơn, sau đó kéo tay Phương Giác Hạ đi về phía trước một chút. Tầm nhìn dưới cầu nhảy càng lúc càng rộng, khoảng không vây quanh, dòng khí lạnh lùng ôm chặt bọn họ, bầu trời xanh trong gần đến mức giơ tay là có thể chạm đến. Giữa tiếng gió gào thét Phương Giác Hạ nghe thấy thanh âm của Bùi Thính Tụng, nói anh nhắm mắt lại, vì thế anh thật sự nhắm hai mắt.
Đời này anh chưa từng làm qua một việc điên cuồng nào, ngay cả theo đuổi ước mơ cũng là theo quy tắc chế định của bản thân, từng bước từng bước ổn định mà tiến lên. Ổn định mang lại cho anh cảm giác an toàn. Chệch đường ray, cuồng hoan, mất khống chế, những thứ đó đều là nhân tố nguy hiểm hai mươi năm qua Phương Giác Hạ cực lực lẩn tránh.
"Để tôi kể chuyện xưa cho anh nghe đi."
"Chuyện xưa?" Phương Giác Hạ nghe tiếng hắn, ngẩng đầu nhìn.
"Ừ." Bùi Thính Tụng đứng trên cầu nhảy, xoay lưng hướng về phía trời cao, đối mặt với Phương Giác Hạ đang nhắm chặt hai mắt, vươn tay kéo anh vào trong lòng mình, "Anh biết không? Nghe nói trò nhảy bungee mạo hiểm này xuất phát từ một nơi gọi là Vanuatu, một quần đảo ở Nam Thái Bình Dương, người dân ở đó cho rằng, chỉ có vượt qua khảo nghiệm của bầu trời mới được gọi là chân chính trưởng thành. Cho nên từ mấy trăm năm trước, những người đàn ông trong bộ lạc đó sẽ dùng dây mây cột hai chân mình lại, sau đó nhảy từ trên tháp gỗ cao ba mươi mét xuống dưới, đến khi chỉ còn cách mặt đất mười mấy centimet mới dừng lại."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng kéo Phương Giác Hạ đến trước mặt. Có lẽ là thật sự sợ hãi, hắn có thể cảm giác được Phương Giác Hạ chủ động dựa sát vào mình.
"Sau đó thì sao?" Phương Giác Hạ nhắm chặt mắt hỏi.
"Sau đó......" Bùi Thính Tụng cúi đầu xác nhận một chút, mình đã đạp lên cạnh cầu nhảy, nửa bàn chân treo trên không trung. Hắn tiếp tục nói, "Người dân trong bộ lạc sẽ tổ chức một bữa tiệc lửa trại long trọng cho anh ta, chúc mừng cho dũng khí và lòng quyết tâm đó. Bọn họ xem nghi thức nhảy xuống từ bầu trời này là một lễ thành nhân vĩ đại."
Kể đến đoạn kết chuyện xưa, hắn vươn hai tay ôm lấy Phương Giác Hạ, ngả người về sau. Không có đếm ngược làm không khí thêm khẩn trương, hết thảy đều tới rất nhanh, không hề được báo trước. Trái tim Phương Giác Hạ cơ hồ muốn dừng lại, anh bị ôm lấy rơi vào gió lốc, một cơn lốc xoáy không có trọng lực.
Hóa ra chân chính rơi xuống là cảm giác như thế này. Mỗi một khe hở trên cơ thể đều bị gió lạnh xuyên thấu, linh hồn bay vào không trung trống rỗng. Sợ hãi, do dự cùng khiếp đảm hết thảy được gió cuốn đi, cái ôm một chiều dưới bản năng thúc giục trở thành ôm nhau chặt chẽ. Nhiệt độ dán vào nhiệt độ, nhịp tim cũng cộng hưởng vào nhau, đâm vào ngực đối phương. Những cảm quan này đều nói cho Phương Giác Hạ biết, anh không chỉ có một mình.
Anh ở trong một vòm ngực mà rơi xuống, an toàn lại tự do.
"Anh có muốn mở mắt ra nhìn một chút không?"
Cuồng phong gào thét như hồi chuông cảnh báo, lại ngăn không được giọng hắn, Phương Giác Hạ thử nỗ lực mở mắt ra, tầm nhìn bị đảo ngược quá kỳ diệu, anh trông thấy toàn thế giới xoay tròn bay lên, trông thấy Bùi Thính Tụng gần trong gang tấc. Tầm mắt tương ngộ giữa không trung, đôi mắt Bùi Thính Tụng đang cười, đồng tử đen nhánh phản chiếu bầu trời trong suốt, còn có gương mặt anh. Đích xác là rất nhanh, tựa như trong câu chuyện xưa vậy, bọn họ mang theo dũng khí cùng quyết tâm rơi xuống, treo giữa không trung.
Thời điểm giải trừ cảnh báo, hắn ghé sát vào tai Phương Giác Hạ thì thầm.
"Anh thành niên rồi đấy, anh trai."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com