TruyenHHH.com

Nlcf

Dù sao cùng nhau làm việc đã được hai năm, Phương Giác Hạ sớm đã quen với cái lối trào phúng của Bùi Thính Tụng, mặt không chút gợn sóng, anh nhặt áo khoác lên tròng vào người, chuẩn bị rời khỏi phòng tập.

Nhưng Bùi Thính Tụng thì vẫn không quen bị ngó lơ, giữ chặt tay anh lại, "Ầy, anh đối xử với ân nhân như thế đấy à?"
Phương Giác Hạ dừng bước mà liếc hắn, ngữ khí lạnh nhạt, "Tôi cũng không định thế, nhưng bộ dạng đùa giỡn của cậu hình như cũng không định xem mình như ân nhân." Anh giật tay khỏi Bùi Thính Tụng, áo khoác rơi xuống mặt đất.
"Vậy thì là gì?"
Phương Giác Hạ ánh mắt hờ hững, "Ân khách."
Nói xong anh chuẩn bị bỏ đi, nhưng Bùi Thính Tụng lại không tính toán buông tha cho anh đơn giản như vậy, lần này hắn không lôi kéo nữa, trực tiếp bước lên trước, che ở trước mặt Phương Giác Hạ, làm anh suýt nữa thì đụng phải.
"Anh nói thế đúng là đã nhắc nhở tôi."
Bùi Thính Tụng rũ mắt, khóe miệng cong lên lộ ra một tia tà khí.
"Tôi cũng không thể giúp anh suông như vậy được."
Phương Giác Hạ thản nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào tên đồng đội chưa bao giờ ngừng ngáng chân mình này.
"Thân là ân khách dù sao cũng phải lấy được cái gì từ trên người anh chứ?" Bùi Thính Tụng cười nhẹ, "Đúng không?"
Anh vốn cho rằng mình đối với dạng đối thoại sặc mùi cà khịa này đã không buồn phản ứng nữa, nhưng người khởi xướng lại là Bùi Thính Tụng, điều này làm cảm xúc của Phương Giác Hạ bắt đầu vượt qua phạm trù bình tĩnh.
"Tôi không có thời gian hầu cậu chơi cái trò nhàm chán này." Anh cất bước lần nữa, ai ngờ Bùi Thính Tụng lại tiếp tục khí định thần nhàn mà chặn anh.
"Yên tâm, tôi cũng không ham muốn gì thân thể anh." Bùi Thính Tụng đánh giá trên dưới một chút, ý khinh thường trên mặt cũng không thèm che giấu, "Cơ mà nếu muốn đi bán hủ, thì phải là hai bên cùng phối hợp chứ. Anh nhìn xem cái thái độ này của anh......" Hắn cong lưng, nhặt áo khoác Phương Giác Hạ làm rơi khoác lên vai anh, "Cũng giả quá đi."
Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào. Tác phong của anh luôn là như vậy, ánh mắt kia vừa lạnh lẽo lại thẳng thắn, tựa như không sợ hãi, cũng không buồn để ý.
Hình ảnh này làm cho Bùi Thính Tụng nghĩ tới mùa đông.
Hắn thích không khí mùa đông, lạnh lẽo lại xen lẫn một chút hương thơm của hỗn hợp cỏ cây mục nát. Tuy nhà hắn ở Atherton không có tuyết rơi, nhưng hắn vẫn thích mùa đông.
Bùi Thính Tụng từ nhỏ đã có một sở thích kỳ quái.
Vào đông, những cây ngô đồng trong vườn hoa sẽ được người làm vườn cắt tỉa hết cành lá sắp khô héo không sống được đến mùa hè. Đây là thời điểm hắn vui vẻ nhất trong năm, hắn sẽ ngồi xổm dưới đất mà hăng hái chọn ra những nhánh cây thẳng nhất, sau đó nắm lấy hai đầu, đem cành cây bẻ làm đôi.
Nhánh cây sắp tàn thẳng thớm đến xinh đẹp, lại không còn độ đàn hồi, là một bộ dáng tưởng như sẽ không bao giờ khuất phục. Trong nháy mắt bị bẻ đôi, có thể cảm nhận được dưới độ cứng kia ẩn chứa một sự phản kháng cố chấp. Nhưng vô ích, chúng rốt cuộc vẫn gãy, phát ra tiếng vang thanh thúy. Trên mặt vết đứt gãy lộ ra chút dòng chảy sinh mệnh cuối cùng, hỗn hợp hương thơm phức tạp của thực vật cùng cành khô gỗ mục tỏa ra, rất mê người.
Giây phút bẻ gãy cành cây kia mang đến cho hắn tâm lý thỏa mãn lớn lao.
Vào giờ phút này, loại thỏa mãn quen thuộc ấy đang đến gần.
Hắn tựa như sắp tìm được một nhánh cành khô tuyệt mỹ.
"Đừng thái độ với tôi như nước với lửa thế nữa, tôi đối với anh thật sự không có cái hứng thú kia. Nhưng mà nếu đã đáp ứng ghép CP, dù sao cũng phải bày ra bộ dáng hợp tác với nhau một chút. Nếu anh không biết làm thế nào......" Bùi Thính Tụng cười, thoạt trông rất thuần lương.
Hắn vươn tay, gạt đi mớ tóc ướt trên trán Phương Giác Hạ, thanh tuyến trầm thấp, "Cứ ngoan ngoãn nghe theo tôi là được, anh Giác Hạ."
Đây vẫn là lần đầu Phương Giác Hạ nghe thấy thằng nhóc nhỏ hơn mình ba tuổi trước mặt này chính miệng gọi mình là anh.
Hai năm sinh hoạt nhìn như có liên quan, nhưng kỳ thật sự tồn tại trong mắt nhau không hơn gì hai tọa độ bất đồng thẳng tắp, không có bất cứ điểm giao nhau nào. Cảm xúc của Phương Giác Hạ luôn là ôn hòa, tựa như vô luận gặp phải bất kỳ người hay vật khó giải quyết nào, anh đều có thể thản nhiên mà đối mặt. Bởi vì con người là loài động vật hành động theo quy luật tuần hoàn cơ bản, đều là hình ảnh phản chiếu của tự nhiên.
Nhưng Bùi Thính Tụng là ngoại lệ.
Hắn là một ước số không xác định, dễ châm lại dễ bạo.
Phương Giác Hạ vẫn duy trì trầm mặc theo thói quen, hai mắt bình thản thẳng tắp mà nhìn Bùi Thính Tụng. Qua vài giây, anh duỗi tay giúp Bùi Thính Tụng sửa sang nếp gấp cổ áo sơ mi, như một người anh xứng chức. Đôi môi xinh đẹp cuối cùng cũng không nói ra bất cứ lời nào, chỉ kéo kéo khóe miệng, rồi rời đi.
Mấy ngày sau đó bọn họ đều trải qua trên bàn họp kế hoạch hoặc trong phòng tập, ý tưởng chủ đề cho album mới đến giờ vẫn có chút mơ hồ, mãi cho đến khi Trình Khương ở trên bàn họp nói đùa một câu.
"Vất vả quá. Nếu thật sự không được thì để Giang Miểu gảy một khúc đàn tranh, Tử Viêm đánh đĩa, xong để Nhất Nhất xướng một đoạn hát, Giác Hạ Lộ Viễn nhảy, Tiểu Bùi chen thêm đoạn rap là được."
Vốn chỉ là nói đùa, mọi người đều cười ra tiếng. Không nghĩ đến lời này lại được hai người trên bàn nghe vào tai rồi cùng lên tiếng.
"Chờ một chút." / "Tôi có ý này."
Phương Giác Hạ cùng Bùi Thính Tụng gần như là đồng thanh, trong nháy mắt phòng họp an tĩnh, mọi người đều bị loại ăn ý kỳ quái này làm cho cả kinh mà sững sờ, không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Đến khi cả phòng đều đang chờ bọn họ tiếp tục nói, thì hai người đó lại cùng lúc không mở miệng, cứ như muốn tiếp tục so kè cao thấp.
Trình Khương dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Hai cậu cũng biết đùa đấy. Được rồi, lão tứ nói trước đi."
"Tại sao?"
Biết Bùi Thính Tụng nhất định sẽ bất mãn, Trình Khương thuận thế tiếp lời, "Vậy cậu nói trước."
"......Tôi muốn nói là theo tôi." Bùi Thính Tụng đằng hắng mấy cái, bút trong tay xoay xoay mấy vòng, "Album lần này hãy để cho chính thành viên Kaleido tham gia chế tác."
Nếu nói là đưa ý tưởng, ngữ khí cùng phương thức biểu đạt của hắn nên nói là đang công bố kết quả.
Trình Khương vén tay áo, "Ê, thằng nhóc này......"
"Tôi cũng đồng ý với quan điểm của cậu ta."
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Phương Giác Hạ.
Lăng Nhất ngả ghế dựa ra sau, rón rén mà khều Lộ Viễn, "Nè anh thấy có gì quái quái không......"
"Thấy." Lộ Viễn nghiêm túc gật đầu, ánh mắt ở giữa hai người đảo tới đảo lui, "Anh hiện tại sao lại thấy hai đứa nó xứng thế nhỉ, làm sao thế này?"
Lăng Nhất trợn mắt xem thường, "Trúng tà rồi."
Phương Giác Hạ không nghe được bọn họ nghị luận cái gì, tiếp tục mở miệng, "Kỳ thật để chế tác chủ đề hai album trước cũng đã phí rất nhiều tâm tư, nhưng hiệu quả lại quá bình thường. Đương nhiên cũng có thể là năng lực thể hiện của chúng tôi không đủ, cho nên tôi nghĩ," anh nhìn về phía ông chủ, thành khẩn mà nói, "So với việc tạo ra một chủ đề album mới mà phải cho mọi người có thời gian thích ứng rồi tiêu hóa, chúng tôi cũng không ngại......"
Thân là sinh viên chuyên ngành toán học, bệnh cuồng chứng minh của anh một lần nữa xuất hiện làm các đồng đội nhịn không được mà cười ra tiếng, Lăng Nhất trực tiếp chen lời, "Chúng tôi không ngại giả sử một điểm X, có thể nhận thấy......"
Mọi người bật cười, Bùi Thính Tụng liếc mắt nhìn anh, thấy cần cổ trắng nõn kia đã bắt đầu đỏ lên.
Phương Giác Hạ ho khan mấy tiếng, cố gắng đem đề tài kéo trở lại, "Ý của tôi là, dứt khoát bỏ qua hình thức trước đây đi, tham gia vào sáng tác luôn. Như anh Khương nói vừa nãy, mỗi người đều có sở trường riêng, tuy rằng không thể bảo đảm hiệu quả nếu cứ đơn giản gom hết vào như vậy, nhưng trong quá trình dung hợp chắc chắn sẽ va chạm ra cái gì đó mới mẻ, đúng không?"
Anh rất ít khi nói nhiều như vậy, cho nên càng có vẻ nghiêm túc.
Trần Chính Vân có chút bất ngờ, nhưng vẫn gật đầu, "Đưa ra ý tưởng chính xác đi."
"Nhạc cổ điển Trung Hoa kết hợp âm nhạc điện tử." Bùi Thính Tụng ngừng quay bút, "Ý tưởng này cũng không tính là mới mẻ, nhưng đối với boygroup thì vẫn chưa phải quá tràn lan. Đàn tranh của anh Miểu hoàn toàn có thể làm pluck hoặc làm lead. Hay nếu là trong trap, giọng bass thấp cùng âm sắc trong trẻo của đàn tranh hẳn là sẽ tạo ra không gian âm thanh trên dưới hiệu quả rất tốt. Hơn nữa dựa vào drum set bắt tai, tôi cảm thấy có thể thích hợp để sáng tác vũ đạo."
Ý tưởng của hắn rất nhanh được người chơi nhạc điện tử lâu năm Hạ Tử Viêm tán đồng, "Trước đây tôi cũng có nghĩ đến, trong tay còn có vài bản demo làm dựa theo ý tưởng này, có trap cũng có future bass luôn, âm lót để tiếng đàn tranh gảy dạng sóng nước nhất định là số dách. Hơn nữa chỉ pháp đàn tranh hay thay đổi, tiết tấu có thể biến chuyển rất nhanh, siêu thích hợp trải nền trước drop." Nói xong cậu ta nhìn về phía Giang Miểu, "Anh thấy sao?"
Giang Miểu cười cười, "Rất thú vị, nếu thật sự muốn thử, anh cũng có kiến nghị như này." Anh ta nhìn về phía Lăng Nhất, "Nhất Nhất có thể thử xướng một chút hí khúc, giọng em là giọng nam cao, kết hợp với nhạc cụ dân gian cùng nhạc điện tử chắc chắn sẽ hay sởn gai ốc."
"Đội trưởng nói thế làm giờ em có chút rén." Lăng Nhất sờ sờ tay mình, "Cơ mà em chưa từng thử qua. Còn Giác Hạ? Hay anh cũng thử xem?"
Phương Giác Hạ chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Bùi Thính Tụng nói, "Thanh tuyến anh ấy mang hiệu quả hỗn âm, thích hợp hook hơn."
Lăng Nhất lập tức tặc lưỡi trêu chọc, "Chậc chậc chậc, nhanh như vậy đã tìm hook riêng cho mình rồi."
Hạ Tử Viêm nghiêm trang, "Hook chính là linh hồn của hip-hop đó a."
"Oa...... Linh hồn ~" Lộ Viễn cũng gia nhập đội quân, "Hai ngày nay xem video CP nhiều làm đầu có hơi lú."
"Lú cái gì mà lú." Trình Khương gõ lên đầu Lộ Viễn, "Biên vũ đạo thì sao?"
Lăng Nhất lập tức nhái giọng Đông Bắc, "Nhớ chừa cái xoáy đầu."
"Lăn đê, đã nhái còn nhái sai, đây là đỉnh đầu." Lộ Viễn liếc mắt một cái, đứng đắn lên, "Rốt cuộc cũng đến sân nhà của tôi. Yêu cầu vũ đạo của nhóm nhạc nam chính là điểm nhấn và sức giãn trong biểu diễn. Nếu mọi người đã quyết định xong chủ đề, tôi cảm thấy biểu diễn đừng nên sử dụng toàn bộ vũ đạo kiểu truyền thống. Có thể dùng hai loại hình thức live, một là phiên bản dàn nhạc, ở hiện trường kết hợp đánh đàn tranh đánh đĩa, bản kia chính là live hát nhảy."
"Ý tưởng này không tồi." Nhìn các thành viên đã va chạm ra được linh cảm, Trần Chính Vân trên mặt hiện ra ý cười, "Còn gì nữa không?"
"Tôi kiến nghị ha." Lộ Viễn cười hì hì nhìn về phía Phương Giác Hạ, "Điểm nhấn này vẫn là để Giác Hạ của chúng ta ra ngựa đi."
Phương Giác Hạ còn chưa rõ ràng, "Tớ?"
"Nếu ý tưởng là truyền thống cùng hiện đại va chạm, vũ đạo cũng nên có yếu tố truyền thống a. Trong đầu tớ vừa nãy mới hình dung ra một cảnh, là Giác Hạ múa cổ điển, chỉ cần độc vũ một đoạn ngắn thôi, đặt ở giữa bridge, nếu ở trên sân khấu có thể phối hợp một camera di chuyển one take, khẳng định là rất tuyệt......"
Nghe đến đó, trong đầu Bùi Thính Tụng thế mà tự động sắp xếp xong hình ảnh. Giữa tiếng đàn tranh độc tấu, sân khấu tối đen chỉ bật lên một cột sáng duy nhất, di chuyển mà truy đuổi theo thân ảnh của anh, hạ xuống eo đáp xuống tay áo, phối với một thanh quạt xếp, thân hình thon dài kéo giãn lại xoay chuyển, ánh đèn xuyên thấu qua lớp tơ lụa vuốt ve lên đường cong xương cốt, tựa như ánh trăng đuổi theo dòng nước chảy.
Ở tiếng tranh ngân cuối cùng mũi chân cũng kéo căng ra, quạt xếp nháy mắt mở rộng, dung mạo lộ ra một vệt hồng.
"Tiểu Bùi? Bùi Thính Tụng."
Tiếng của Trình Khương lôi hắn về từ trong miền tưởng tượng, Bùi Thính Tụng hoàn hồn, ngẩng đầu phát hiện mọi người đều đang nhìn hắn, "Nhìn tôi làm gì?"
"Nghĩ cái gì mà mê mẩn thế." Hạ Tử Viêm đã đứng lên, "Đi thôi, tan họp rồi."
Nhanh như vậy sao.
Mới chỉ hết thời gian một điệu nhảy mà thôi.
"Thế nào? Đề nghị vừa nãy của tớ ấy?" Lộ Viễn ôm vai Phương Giác Hạ, "Tớ nhớ lúc trước cậu từng nói hồi nhỏ cậu từng học múa cổ điển và nhảy hiện đại."
Phương Giác Hạ gật đầu, "Lúc nhỏ từng học."
"Lúc nhỏ?" Lăng Nhất dù là lúc nào cũng có thể gia nhập đề tài, "Giác Hạ cũng học nhảy múa từ nhỏ sao? Anh chưa từng kể luôn đấy."
Bùi Thính Tụng hai tay nhét túi quần đi ở phía sau, thầm nghĩ đừng nói khi còn nhỏ, cái tên này đã bao giờ kể chuyện gì của mình đâu.
"Ừm." Phương Giác Hạ đôi mắt không tự giác mà rũ xuống, hành lang lát gạch trắng bị đèn chiếu có hơi chói mắt, một phiến gạch chiếu ra một mảnh sân khấu, trên sân khấu là dáng hình một người đàn ông đang thong dong nhảy múa. Lại nhìn ra phía trước, anh thấy phiên bản trẻ con của chính mình dưới sân khấu, nắm tay mẹ ngửa đầu nhìn chăm chú.
[ Mẹ, về sau con cũng muốn giống như ba! ]
[ Được nha, bảo bối của chúng ta nhất định sẽ trở thành diễn viên múa lợi hại nhất, so với ba còn lợi hại hơn ~]
"Có học được mấy năm, sau đó không học nữa." Phương Giác Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng phía trước, cùng mọi người đi đến cửa thang máy, ngữ khí thong thả, tựa hồ là vì phòng ngừa bị truy vấn, anh rất nhanh lại tiếp lời, "Căn bản đại khái vẫn còn, để tớ thử xem."
Giang Miểu cúi đầu quan sát tay mình, "Ai nha, anh cũng quay về nghề cũ." Mới vừa nói xong, tay phải bị Hạ Tử Viêm bắt lấy. Cậu ta bắt chước động tác xoa đĩa, cười rộ lên, "Làm lại nghề cũ 2.0."
Lộ Viễn: "Vậy các cậu mau làm demo đi, bây giờ tớ phải đi làm biên đạo!"
Lăng Nhất vội nịnh bợ, "Anh Viễn! Anh trai Đại Liên! Em muốn part của em phải siêu cấp soái!"
Nhìn mọi người ồn ào, trong lòng Phương Giác Hạ xuất hiện cảm giác ấm áp đã lâu không thấy, giống như trở về lúc mới ra mắt, mỗi người đều nỗ lực hướng tới mộng tưởng của chính mình, nỗ lực mà bày ra sân khấu tốt nhất, ngoại trừ người nào đó.
Tầm mắt nhìn lên, trên vách tường kim loại của thang máy phản chiếu thân ảnh của Bùi Thính Tụng, hắn nửa cúi đầu, như là đang xuất thần.
Ở trong trí nhớ của Phương Giác Hạ, Bùi Thính Tụng lúc đến đây vẫn là một thằng nhóc 17 tuổi, thực tế anh đối với việc nhảy dù cũng không có ý kiến gì, tóm lại đều là đồng đội, vẫn có thể ở chung bình thường.
Nhưng khi đó Bùi Thính Tụng thật sự không chịu bị quản lý, hắn lúc luyện nhảy thái độ lấc cấc, khiến cho Phương Giác Hạ chưa từng nổi giận cũng phải nổi xung lên với hắn. Đó là lần đầu tiên bọn họ phát sinh mâu thuẫn, hai tên nhóc choai choai nóng đầu còn muốn xông vào đánh nhau, người khác nhào đến can ngăn cũng không kéo ra được.
[ Anh cho rằng tôi muốn đến đây làm idol gì hay sao? Luyện cái gì mà luyện! Tôi đối với loại người hao hết tâm tư để trèo cao không có cái gì để nói hết! ]
Nghe đến câu này, Phương Giác Hạ mới biết được vì sao lần đầu gặp mặt Bùi Thính Tụng còn rất thân thiện sau đó thái độ lại thay đổi 180 độ.
Nhưng anh cũng không có buồn bực, lại bình tĩnh dị thường.
[ Nghe nói cậu muốn làm ca sĩ hip-hop. ]
Ngay sau hôm Bùi Thính Tụng vào công ty, sự tích hắn mười mấy tuổi ở Mỹ trốn nhà đi bụi bị cha mẹ ép đưa về Trung Quốc đã lan truyền đến độ tất cả mọi người đều biết, ai cũng ít nhiều nghe đến việc hắn bị chị hắn nhét vào cái công ty Tinh Đồ nho nhỏ này, đại khái là để cho hắn nếm thử tư vị hỗn loạn của giới giải trí.
Vô luận là ước nguyện ban đầu hay là phương thức gia nhập, hắn đều không bao giờ giống những người như bọn họ, vất vả biết bao lâu mới được hợp lại ở chỗ này.
[ Cái gọi là mộng tưởng không có đắt rẻ sang hèn, chỉ có thực hiện được hoặc không thực hiện được mà thôi. ]
Phương Giác Hạ buông cổ tay áo của hắn ra.
[ Tôi đối với loại người vừa ấu trĩ còn mang thành kiến như cậu, cũng không có gì để nói. ]
Một kẻ cố chấp bị lời đồn quấn thân, cùng một tên kiêu ngạo đang trong kỳ phản nghịch, quỹ đạo nhân sinh vốn đi ngược nhau, nhưng cố tình trời xui đất khiến lại luôn hung hăng đụng phải nhau, một hồi tương ngộ biến thành sự cố hiện trường mất hai năm cũng không thể chữa trị được.
Người này khinh thường việc phải tìm hiểu người kia, dù sao thì chỉ cần duy trì khoảng cách, vẫn có thể giữ được hòa bình mặt ngoài.
"Đúng rồi anh Miểu," ra khỏi thang máy, Bùi Thính Tụng nói, "Các anh tập trước đi, tôi phải chuyển nhà."
"Chuyển nhà?!" Lăng Nhất ánh mắt sáng lên, "Dọn về ký túc xá phải không! Hôm nay á?"
Bùi Thính Tụng gật đầu, "Ngày mai, anh Cường hối thúc cũng lâu rồi, tại còn phải ghi hình nhóm."
Phương Giác Hạ chăm chú nhìn sườn mặt hắn, trùng hợp làm sao vừa lúc đó hắn quay đầu lại, ánh mắt lại giao nhau. Hết thảy đều thực tình cờ, tựa như lần thứ hai bọn họ chính thức đụng chạm nhau cũng có quan hệ đến "quy tắc ngầm", cố tình lại bị hắn biết, cố tình lại là hắn ra tay giúp đỡ. Nếu không phải nhờ vào phần cố tình này, hai người họ vẫn sẽ luôn như vậy, không hề có bất kỳ điểm giao thoa nào, và sẽ mãi mãi kéo dài cho đến ngày cái nhóm này tan rã.
Bùi Thính Tụng cười rộ lên, vô cớ mà lộ ra ác ý, "Xem ra không phải anh trai nào cũng hoan nghênh tôi về nhà a."
Nghe nói có rất nhiều tên hung thủ giết người có sở thích nhìn lại hiện trường phạm tội của mình, từ nơi đó mà tìm kiếm khoái cảm. Kỳ quái chính là, trước giờ Phương Giác Hạ luôn cho rằng Bùi Thính Tụng mới là người như vậy, nhưng hiện tại, trong thân thể luôn bình đạm của anh tựa hồ cũng ẩn chứa loại khoái cảm thần kinh này, cứ như đang chờ mong điều gì đó.
Khoảng cách an toàn một khi bị đánh vỡ,
Sự cố kia có lẽ sẽ lại tái diễn nhỉ.
"Hoan nghênh cậu về nhà." Phương Giác Hạ mỉm cười.
--
Lời tác giả:
Chương này có vài thuật ngữ chế tác âm nhạc, giải thích một chút ( trình độ gà mờ không nhất định toàn bộ sẽ chuẩn xác, có thể cùng nhau thảo luận nha ~ )
Trap: là một loại phong cách nhạc Electronica. Trap xuất phát điểm ở Atlanta, lúc đầu là để ám chỉ nơi nổi tiếng với việc giao dịch buôn bán chất cấm và hoàn cảnh phải giành giật nhau để sinh tồn, sau biến tấu thành một loại phong cách hip-hop Electronica, tính chất mê huyễn tương đối giống nhau, hát nói hoặc hát nói theo giai điệu là chính. Ca khúc tương đối mang tính tiêu biểu là 《The Hills》của The Weeknd, tôi sẽ chia sẻ lên Weibo, thực ra giai điệu cũng thích hợp với không khí chương này lắm.
Pluck: một loại âm sắc trong chế tác nhạc Electronica, âm sắc này nói thẳng ra là trong lúc chúng ta đang nghe một ca khúc (Electronica) thì sẽ xuất hiện các loại âm thanh, pluck chính là âm thanh nhạc cụ được thêm vào đó (plucking là một kiểu diễn tấu đàn guitar 8 dây), âm sắc này có giai điệu yếu dần, tức là âm sau so với âm trước âm lượng phát ra giảm dần không liên tục.
Lead: cũng là một dạng âm sắc như pluck, nhưng mạnh mẽ hữu lực, rất nổi trội, thường xuất hiện ở đầu ca khúc (bài The Hills cũng có lead mở đầu đấy)
Drum set: Nhìn tên đoán chữ, là một tổ hợp tiếng trống, âm nhạc Âu Mỹ rất chú trọng đến tiết tấu cảm, cho nên trình độ drum set sẽ quyết định rất lớn đến việc bài hát đó có hay hay không, các bạn có thể đi nghe thử bảng xếp hạng hàng năm của Âu Mỹ, có thể nói drum set của bài nào cũng rất xuất sắc.
Demo: bản nghe thử của một ca khúc, mỗi bài hát chúng ta đang nghe đều là thành phẩm đã qua rất nhiều lần chỉnh âm, demo là sản phẩm trước khi qua chỉnh sửa.
Future bass: một phong cách âm nhạc nữa, hiện tại rất được ưa chuộng, nhưng trước mắt không có định nghĩa rõ ràng. Chắc chắn mọi người đã nghe qua rất nhiều ca khúc phong cách này, ví dụ như 《Faded》, hoặc là 《Closer》của Chainsmokers đều là future bass, còn có một chút âm điện tử "sóng hơi nước" cũng vậy, cho nên future bass càng phổ biến với đại chúng.
Drop: cái này mọi người có lẽ biết, có nhiều lúc sau khi bộ phận chủ ca kết thúc, sẽ có một câu ( Drop the beat ), kỳ thật drop chính là trước khi chuyển sang đoạn âm điện tử thì vẫn luôn có âm lót nền, người nghe sẽ luôn trong trạng thái chờ, cuối cùng chờ đến đoạn cao trào sẽ siêu cấp bắt tai làm người nghe nhịn không được phải lay động theo thời khắc tiết tấu dồn dập năng lượng cao đó.
Hook: rất nhiều người lý giải hook là điệp khúc, đặc biệt là trong những ca khúc hip-hop sẽ có một đoạn điệp khúc, kỳ thật ý tứ của hook chính là "móc vào", là giai điệu thường xuất hiện ở phần điệp khúc, cũng chính là phần thu hút nhất trong toàn bộ ca khúc. (Tiểu Bùi nói Giác Hạ thích hợp hook, là bởi vì âm sắc của Giác Hạ rất đặc biệt, nếu xen kẽ vào giữa lúc đang rap sẽ cực kỳ bắt tai)
Một số thuật ngữ khác:
bridge: là đoạn lót nền cuối ngay trước điệp khúc, lấy ví dụ của 《The hills》, "Hills have eyes......Only you." đoạn này chính là bridge, thường đến bridge thì không khí của bài hát sẽ có chuyển biến.
One take: Không cắt nối biên tập, một đoạn quay liên tục từ đầu đến cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com