TruyenHHH.com

Nlcf

Hai thần tượng ngay từ ban đầu không được ai kỳ vọng cuối cùng lại biểu hiện ra năng lực tương phản hiếm thấy, là điều mà tổng biên tập chưa từng tưởng tượng nổi. Suy nghĩ thế tục và thành kiến về thần tượng, vào thời khắc bọn họ dũng cảm dùng tư duy va chạm đã bị đánh vỡ, phóng xuất ra sức sáng tạo kinh người.
Bọn họ không giống thần tượng thông thường, nhưng càng xứng đáng với danh xưng thần tượng hơn cả.
"Tôi đã tưởng tượng ra cảnh bộ hình này lên thẳng hot search rồi đấy." Tổng biên nói với Lâm Mặc, ông ta lại châm thêm một điếu thuốc, "Anh hẳn là càng muốn ảnh bìa tạp chí được người ta trầm trồ nhiều hơn đi."
"Cái đó thì đúng. Lúc trước đổi trang bìa cũng là vì nhìn trúng tiềm lực của hai người họ." Tổng biên cười rộ lên, "Có độ thảo luận, có giá trị nhan sắc, còn có bản lĩnh thật sự, mấy đứa trẻ này về sau ở trong giới chỉ có thể càng ngày càng nổi tiếng."
Sau khi kết thúc công việc quay chụp, tạp chí ngay lập tức tiến hành phỏng vấn, mắt Phương Giác Hạ có hơi không thoải mái, sau khi tẩy trang thì quay lại ngồi bên cạnh Bùi Thính Tụng. Bắt đầu là phân đoạn hỏi nhanh đáp nhanh, MC ngồi sau máy quay lần lượt hỏi hai người từng câu một.
"Loại đồ ăn sẽ ăn mãi không chán là?"
Bùi Thính Tụng không cần nghĩ ngợi: "Cheeseburger, không bỏ dưa chuột muối."
Phương Giác Hạ hơi do dự: "Há cảo tôm."
"Ai ở trong nhóm hay quan tâm chăm sóc mọi người nhất?"
Bùi Thính Tụng một lần nữa không cần suy nghĩ, "Anh Miểu, anh ấy có đam mê chăm sóc người khác." Nói xong hắn lại bổ sung, "Nhưng Hạ Tử Viêm lại rất chăm sóc anh Miểu...... Có điều nếu nói người thích chăm sóc mọi người nhất vẫn là anh Miểu đi."
Phương Giác Hạ cũng tỏ vẻ tán đồng, "Đội trưởng, có lẽ là do từ nhỏ anh ấy phải chăm sóc cho em gái."
"Hoạt động giải trí thường xuyên của mọi người ở ký túc xá là?"
Phương Giác Hạ: "Ừm...... Chơi game?"
Bùi Thính Tụng nhún vai: "Ngại quá, tôi vừa chuyển về ký túc xá không lâu, không có tư cách trả lời câu này."
MC cười ha hả, "Quyển sách gần đây thích nhất là?"
Bùi Thính Tụng nắm lấy cái đuôi con khủng long nhồi bông trên sô pha, "《 Nguồn Gốc của Chủ Nghĩa Lãng Mạn* 》 ." Nói xong hắn giống như cố ý mà nhìn về phía Phương Giác Hạ, "Đề cử cho anh đấy."
Phương Giác Hạ biết hắn đang ám chỉ mình không biết lãng mạn, nhưng anh cũng không phản bác, dù sao hắn cũng không nói sai, anh còn hiếm thấy mà nhướn mi phải, làm như không để ý tiếp tục trả lời câu hỏi, "Gần đây tôi đang xem cuốn《 Người xa lạ* 》." Nói xong anh cũng nhìn về phía Bùi Thính Tụng, "Cũng rất hợp với cậu."
Hai người nói chuyện mà lời lẽ cứ xỉa qua đá lại, như hai cực từ trường phân hóa bài xích nhau quá rõ ràng. MC nhìn thấy cũng phải cười lên, "Câu tiếp theo, lúc mất ngủ sẽ làm gì?"
Bùi Thính Tụng: "Nghe nhạc, đọc sách, viết vài thứ."
Phương Giác Hạ: "Chơi sudoku hoặc là xoay rubik."
"Rubik thì có cái gì vui?" Bùi Thính Tụng hỏi.
Phương Giác Hạ mỉm cười: "Nếu cậu biết nguyên lý tính toán phía sau đại đa số các khối rubik, cậu sẽ cảm thấy nó chơi vui."
"Thích cà phê hay trà?"
Bùi Thính Tụng: "Cà phê."
Phương Giác Hạ: "Hồng trà."
"Xu hướng yêu thích của các cậu chênh lệch thật lớn." MC càng hỏi càng cảm thấy thú vị, rõ ràng là đồng đội chung một nhóm, hơn nữa lại là một CP hiện tại tương đối hot, nhưng hứng thú yêu thích của bọn họ lại là hai thái cực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
"Gameshow yêu thích là?"
Vừa mới cảm thấy bọn họ cái gì cũng có thể trái ngược nhau, không ngờ lần này lại cùng đồng thanh ngoài dự liệu, "Đào thoát sinh thiên."
MC: "Bởi vì khách mời cố định trong show đó là đàn anh Thương Tư Duệ của các cậu sao?"
Phương Giác Hạ cười nói, "Đương nhiên, nhưng bản thân tiết mục đó cũng cực kỳ xuất sắc, vô cùng hồi hộp. Thời điểm mùa thứ nhất phát sóng kỳ nào bọn tôi cũng đều ở ký túc xá chờ theo dõi, mọi người cùng nhau thảo luận cốt truyện rồi suy luận xem ai là killer."
Bùi Thính Tụng lại rất thẳng thắn, "Giả thiết trong một số kịch bản rất thú vị, còn có rất nhiều trò chơi chữ, so với phần lớn những show thực tế nổi tiếng khác thì thú vị hơn nhiều."
Hắn nói chuyện quá thẳng, nhưng dù sao mọi người cũng đã quen với điều này rồi. MC cười, "Tổ tiết mục và biên kịch của 《 Đào thoát sinh thiên 》mà biết chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ. Câu cuối cùng, bộ phim thích nhất là?"
Bùi Thính Tụng trả lời rất nhanh, "Dead Poets Society*, tên tiếng Trung hình như là......"
"《Câu lạc bộ thi ca》." Phương Giác Hạ trả lời thay hắn.
Bùi Thính Tụng gật gật đầu, "Đúng vậy, 《Câu lạc bộ thi ca 》." Hắn hơi bất ngờ, có khi nào nghĩa là Phương Giác Hạ cũng rất thích bộ phim này hay không.
MC lại hỏi: "Vậy bộ phim Giác Hạ thích nhất là gì?"
Phương Giác Hạ trả lời: "Ừm...... 《Định Lý Cuối Cùng Của Fermat*》."
Bùi Thính Tụng nghe xong phải hỏi lại, "Phim điện ảnh?" Phương Giác Hạ gật gật đầu, "Phim tài liệu."
"Vì sao thích bộ phim này?" Hắn đơn thuần cảm thấy tò mò.
Phương Giác Hạ rũ mắt, đây là động tác quen thuộc mỗi khi anh cần suy nghĩ, anh chỉ thuyết minh đơn giản, "Bởi vì nó làm tôi xúc động." Nói xong lại bổ sung, "Mỗi lần xem đều thấy xúc động."
Bùi Thính Tụng còn muốn hỏi tiếp, bởi vì hắn thật sự hiếu kỳ, hắn muốn biết tại sao một bộ phim tài liệu lấy tựa đề là định lý toán học tại có thể làm Phương Giác Hạ xúc động như vậy. Nhưng MC đã tiếp tục cue lưu trình, chuẩn bị vào phân đoạn phỏng vấn thật sự, nên hắn đành từ bỏ.
Đề cương câu hỏi phỏng vấn đã được Trình Khương duyệt qua, cũng không có câu nào thật sự làm khó dễ. Có điều Phương Giác Hạ lại không phải người giỏi ứng phó phỏng vấn, nên phần lớn các câu hỏi cũng chỉ trả lời sơ sài ngoài mặt. Bùi Thính Tụng tuy tuổi đời còn trẻ, nhưng lại không sợ phải diễn đạt nên luôn có vẻ như khống chế được toàn cục.
MC bắt đầu câu hỏi, "Mấy ngày trước Kaleido đã biểu diễn ca khúc ra mắt tại sự kiện dạ hội của nền tảng trực tuyến nào đó, sự cố nhỏ cùng ngày mọi người đều đã biết, chuyện chúng tôi tò mò là lúc phát sinh sự cố, tâm trạng của các cậu như thế nào, hoặc có thể nói là trạng thái lúc đó ra sao? Có thể chia sẻ một chút không."
Bọn họ đều biết câu hỏi này vốn không thể tránh được, tạp chí chẳng qua là gần quan được ban lộc, là người đầu tiên hỏi mà thôi.
Phương Giác Hạ có hơi lo lắng nếu để Bùi Thính Tụng trả lời lại quá real, cho nên mở miệng trước, "Đầu tiên chúng tôi vô cùng cảm ơn ban tổ chức có thể cho chúng tôi cơ hội này, kỳ thật nhóm chúng tôi rất hiếm có dịp được lên sân khấu, lần này cũng là một lần biểu diễn khó mà có được, cho nên mọi người đều rất cố gắng luyện tập. Lúc sự cố phát sinh đương nhiên là rất hoảng loạn, nhưng lúc ấy chúng tôi thật sự không có quá nhiều thời gian để suy xét, phản ứng đầu tiên chỉ là muốn tiếp tục duy trì sân khấu mà thôi. Hơn nữa chúng tôi tin tưởng nhân viên công tác ở hậu đài cũng đang rất nỗ lực sửa chữa âm thanh, cho nên chúng tôi không muốn từ bỏ quá dễ dàng. Tâm thái lúc đó thật sự là rất đơn giản."
Lời lẽ của anh phi thường khách khí, cho trang web kênh livestream đủ thể diện, cứ như là vì biết sẽ bị hỏi câu hỏi này mà chuẩn bị sẵn từ trước vậy. Bùi Thính Tụng đương nhiên biết tại sao, hắn cũng biết so với người khác Phương Giác Hạ sẽ có nhiều lo ngại hơn, rất nhiều thời điểm anh chính là đại diện của Kaleido, anh cần vì cái nhóm này mà chịu trách nhiệm.
Nếu là trước đây, Bùi Thính Tụng nhất định sẽ không hề do dự muốn nói cái gì thì nói cái đó, nhưng nhìn thấy anh như vậy, hắn thế mà cũng bắt đầu có lo ngại.
MC lại hỏi, "Sau buổi biểu diễn bài hát này đã trở thành bài hát được tìm kiếm hàng đầu trên các trang nghe nhạc trực tuyến, lượng chia sẻ và download đều đứng hạng nhất, tôi cũng đã nghe rồi, sau đó tôi phát hiện có một vài câu rap hình như không giống với phiên bản phòng thu, là được sửa lời tại chỗ sao?"
Chưa gì đã hỏi đến câu nhạy cảm rồi, Phương Giác Hạ không nhịn được liếc qua Bùi Thính Tụng.
Bùi Thính Tụng lại cười thản nhiên, "Đúng vậy, lúc ấy phiêu lên thì cải biên một chút. Tôi thường xuyên ở trên sân khấu sửa lời, cô biết đấy, linh cảm của con người thường thường sẽ được kích phát vào lúc tình cảm đủ mãnh liệt, thời điểm hát live trên sân khấu là lúc cảm xúc kịch liệt tràn trề nhất, rất thích hợp để freestyle."
Phương Giác Hạ cũng nói thêm, "Cậu ấy thường xuyên như vậy, hơn nữa cũng rất thích thay đổi không khí hiện trường, không thích hình thức biểu diễn nhàm chán mỗi lần lên sân khấu chỉ có một kiểu giống nhau như đúc."
"Nhưng nhóm nhạc nam lại là một chỉnh thể có hình thức biểu diễn mang tính nhất trí cao, không có nhiều không gian tự do thể hiện. Nếu đã như vậy, tại sao Bùi Thính Tụng lại chọn gia nhập nhóm nhạc nam?" MC nhân cơ hội mà tung ra một câu hỏi hiểm hóc, câu hỏi này trong đề cương không viết.
Trình Khương đứng sau ống kính lập tức cảnh giác, đúng là Bùi Thính Tụng đích xác không phải tự nguyện debut trong nhóm nhạc nam, lỡ như thằng nhóc này trả lời theo thực tế thì cả bọn sẽ phiền phức to.
Phương Giác Hạ cũng có lo lắng tương tự Trình Khương, nhưng bên cạnh đó anh cũng có chút hiếu kỳ với câu trả lời của Bùi Thính Tụng. Anh cảm thấy mình rất kỳ lạ, Bùi Thính Tụng tựa như một thanh đao, lúc đến gần sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng đồng thời cũng trầm mê với phỏng đoán thanh đao kia có thật sự sắc bén hay không.
"Tôi vừa mới nói bộ phim tôi thích nhất là Câu lạc bộ thi ca, trong phim có một câu thoại, xin lỗi, vì tôi xem bản gốc nên chỉ có thể dùng tiếng Anh." Trên mặt Bùi Thính Tụng vẫn duy trì ý cười, tính tình ấu trĩ ngày thường như đã bị giấu kín vào một góc, "I went to the woods because I wanted to live deliberately, I wanted to live deep and suck out all the marrow of life, and not when I had come to die, discover that I had not lived."
Phương Giác Hạ cảm thấy kỳ diệu, vì anh cũng có ấn tượng sâu sắc với lời thoại này.
[Tôi đi vào rừng sâu bởi vì tôi hy vọng được sống thật ý nghĩa, tôi muốn sống sâu sắc và hút lấy toàn bộ tinh hoa của sinh mệnh, mà không phải là khi sinh mệnh kết thúc, tôi lại phát hiện mình chưa bao giờ thực sự sống.]
Bùi Thính Tụng tiếp tục nói, "Woods trong lòng tôi không chỉ là một loại rừng sâu độc nhất, có thể là linh sam, cũng có thể là tuyết tùng, tôi còn trẻ như vậy, tại sao không thể đi từ một rừng linh sam sang một rừng tuyết tùng, có lẽ tương lai còn có rừng phong, rừng anh đào...... Tôi muốn trải nghiệm đủ loại hình sinh hoạt, nhà thơ, tác gia, ca sĩ hip-hop, thành viên nhóm nhạc...... Trong danh sách nguyện vọng của tôi có vô số woods, tôi muốn cuộc sống như vậy, đây là nguyên nhân."
Lời hắn nói làm Phương Giác Hạ ý thức được, tên nhóc thường ngày tính tình vừa kiêu ngạo vừa trẻ con này đích xác là được hơi thở nhân văn bồi dưỡng mà lớn lên, hắn tự do, hơn nữa vì theo đuổi loại tự do này mà hãnh diện. Hoặc cho dù chỉ là để che giấu sự thật cùng ứng phó phỏng vấn, hắn cũng có thể trả lời đến trình độ vừa mang ý thơ lại vừa có cảm giác chân thật.
Nếu là anh thì sao.
Sân khấu là mảnh rừng sâu duy nhất anh muốn thâm nhập.
MC tựa hồ không thể đoán được Bùi Thính Tụng lại trả lời như thế, bị chậm nửa nhịp, sau đó vẫn cầm lòng không đậu mà cảm thán, "Tôi không nghĩ đáp án lại là như vậy, rất đáng giá để suy nghĩ sâu xa." Câu hỏi nguyên bản dùng để gây khó dễ cho Bùi Thính Tụng cứ như vậy mà bị hắn hóa giải, còn đối đáp đến cực kỳ thuyết phục, thật sự ngoài ý muốn.
Hắn đích xác không phải là một thần tượng tiêu chuẩn bình thường.
"Câu hỏi tiếp theo, hai người đều là thành viên nhóm nhạc thần tượng, hiện tại có một cách nói rất phổ biến đại chúng, là làm thần tượng chính là đang mua bán ảo tưởng, đối với cách nói này các cậu cảm thấy thế nào?"
Vấn đề này thoạt nhìn tầm thường, nhưng trên thực tế vẫn luôn là đề tài sôi nổi trên internet, các bên có quan điểm đối lập rất mạnh. Đối với những người thân là thần tượng như bọn họ, trả lời loại câu hỏi này cũng mạo hiểm như đi trên băng mỏng.
Bùi Thính Tụng chỉ suy nghĩ ngắn ngủi vài giây, "Tôi có thể lý giải được cách nói này, bởi vì thần tượng ở một mức độ nào đó khác với những loại hình nghệ sĩ khác, thiếu đi vài phần khoảng cách, hình tượng lại được hoàn mỹ hóa đến rời xa bản chất người thường, giống với những loại hàng hóa xinh đẹp bày trong tủ kính hơn. Mọi người thích anh, là bởi vì cảm giác hoàn mỹ ngoài mặt của anh cho người ta một loại ảo tưởng, một dục vọng kích thích, phần đông mọi người thích không phải con người chân chính của anh, không phải khuyết điểm và thói quen xấu của anh, cũng không phải gương mặt u ám của anh."
"Thực tế là mọi người ôm tâm tư như vậy mà thích một thần tượng, cho nên một khi bản chất thật sự bị phơi bày, nhất định sẽ chênh lệch rất lớn so với trong tưởng tượng. Thực ra mà nói, gọi là buôn bán ảo tưởng cũng không sai, anh đem hình tượng bên ngoài của mình tu sửa đắp nặn càng gần với giới hạn hoàn mỹ, giá trị ảo tưởng càng cao, gánh nặng trên lưng cũng ngày càng lớn."
Cách nói của hắn quá trực tiếp, trình bày nghiêm túc và phân tích logic đưa hết thảy phơi bày ra dưới ánh mặt trời, tựa hồ như hắn không phải là một trong số những thần tượng đó. Thế nên khi hắn nói xong, toàn bộ nhân viên có mặt đều hơi bất ngờ. Có điều Bùi Thính Tụng này luôn như vậy, không thể dùng lẽ thường để cân nhắc và đánh giá hắn.
"Giác Hạ thì sao? Câu trả lời của cậu là gì?" MC dự định cue Phương Giác Hạ, vì những câu hỏi trước anh vẫn luôn có vẻ tích chữ như vàng.
"Tất nhiên," Phương Giác Hạ nói, "Đây đã gần như trở thành quan điểm phổ biến, nhưng tôi vẫn muốn bác bỏ một chút."
Đây là một hình ảnh hiếm thấy, đặc biệt là từ "Bác bỏ" của anh có vẻ rất đáng lưu tâm, đến MC cũng phải hưng phấn, "Vậy sao? Vậy cậu cho là như thế nào?"
"Tình huống Thính Tụng vừa nói đích xác có tồn tại, tính phổ biến là không thể nghi ngờ. Nhưng thật ra đối với rất nhiều fan, yêu thích của bọn họ không hẳn chỉ là một loại dục vọng đơn giản như vậy, nó rất phức tạp, đương nhiên tôi không phủ nhận loại dục vọng này có tồn tại, rất bình thường, yêu thích là một loại dục vọng, dù cho có giải thích hoặc phân loại như thế nào, bản chất của tình cảm đều thuộc về dục vọng, chỉ là mức độ dục vọng trong các loại yêu thích chiếm tỉ lệ khác nhau mà thôi. Nói theo cách khác, nếu như tôi thích một thần tượng, lòng chiếm hữu trong yêu thích của tôi đối với người đó chỉ chiếm 10%, mà bạn của tôi, lòng chiếm hữu có thể là 80%."
Bùi Thính Tụng lắng nghe quan điểm của anh mà sinh ra hứng thú. Phương Giác Hạ dường như vĩnh viễn sẽ đem tư duy của mình ra tiến hành lượng hóa, theo đuổi tính xác thực cùng mức độ chặt chẽ, đối với hắn kiểu suy nghĩ này thật thần kì.
Phương Giác Hạ tiếp tục, "Tôi nghĩ đối với đại bộ phận fan, lòng chiếm hữu không có cao như trong tưởng tượng của đại chúng, có lẽ cũng thỏa mãn tỉ lệ tiêu chuẩn, ít hai đầu nhiều ở giữa. Cho nên thay vì nói thần tượng là mua bán ảo tưởng, chi bằng nên nói là giấc mơ của họ được cụ thể hóa, không phải chỉ là dục vọng kích thích, mà là tình cảm được khích lệ."
Anh tự ý thức được khả năng biểu đạt của mình không đủ trôi chảy, nhưng anh đã cố hết sức, dừng một chút, lại cố gắng dùng cách nói trực tiếp hơn nữa, "Cuộc sống hiện thực rất khó khăn, mỗi người ai cũng đều có vấn đề của riêng mình. Thế nên trong rất nhiều thời điểm, giấc mơ đối với đại đa số mọi người là một từ rất xa xôi, cũng rất trống rỗng, vì thế mọi người luôn cho rằng nó nằm ngoài tầm với. Theo ý kiến của tôi, mỗi một thần tượng thành công chính là một lần giấc mơ được cụ thể hóa, tựa như một mệnh đề được chứng minh, mọi người có thể thấy được trên người anh ta có tính tồn tại của giấc mơ."
"Tính tồn tại rất quan trọng à?" Bùi Thính Tụng bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Đương nhiên, ý nghĩa thiết thực của tính tồn tại là nhờ nó mà có thể đi theo đường mòn giải đến đáp án cuối cùng, chứng minh được giấc mơ cũng có tính hiện thực." Nói xong anh lộ ra một nụ cười, "Giữa một thế giới mà điều gì cũng quá gian nan, điều này cực kỳ lợi hại."
Vẻ mặt của anh có loại sinh động trước nay chưa từng có, đặc biệt là thời điểm nói ra câu cuối cùng, cơ hồ là thần thái phi dương.
Giống như đang nói, nhìn đi, đây là lý do tôi muốn trở thành một thần tượng.
Tôi sẽ chứng minh tính tồn tại kia.
Bùi Thính Tụng không khỏi sửng sốt mà nhìn anh xuất thần.
Hắn nhớ chuyện Lâm Mặc hỏi hắn làm idol có thấy đáng tiếc không, nếu là trước đây, hắn sẽ không do dự nói đáng tiếc, bởi vì đó thật sự không phải là con đường hắn lựa chọn, nếu không phải vì chịu trách nhiệm với nhóm hắn sẽ không kiêng kị mà nói ra.
Nhưng hắn thấy được Phương Giác Hạ đứng trên nền tuyết mà suy nghĩ động tác vũ đạo, hắn nói không nên lời hai chữ đáng tiếc.
Sự tồn tại rực rỡ này ảnh hưởng đến phán đoán đã từng kiên định của hắn.
Không khí trở nên có chút vi diệu, MC cười mở miệng, "Xem ra hai người các cậu tuy cùng nhóm nhưng lại thường xuyên có bất đồng quan điểm nhỉ." Cô ta nửa đùa nửa thật mà đề cập đến lời đồn không hay trên mạng, "Tôi nhìn những lời đồn không hợp trên mạng thật ra......"
Trình Khương đối với đề tài này rất mẫn cảm, xuất phát từ mục đích bảo vệ nghệ sĩ, anh ta định cắt ngang, "Chuyện này......"
"Không sao." Bùi Thính Tụng cười đến trong sáng, "Anh Khương, cái này có gì mà không thể nói chứ."
Nếu đổi lại là Phương Giác Hạ đi một mình, anh thật sự không thể ứng phó, bởi vì chuyện này không giống với chuyện anh quen đối mặt với tin đồn vô căn cứ. Bọn họ không hợp nhau là sự thật, chính xác là đã có quan hệ chiến tranh lạnh hai năm. Anh rất khó lòng mà vừa cười vừa nói dối, nói rằng hai người có bao nhiêu thân thiết, là bạn tốt thân mật khăng khít đến mức nào.
Nhưng lúc này, anh thấy mình rất mâu thuẫn, một bên anh không thể mở miệng, một bên khác anh lại tò mò Bùi Thính Tụng sẽ trả lời như thế nào, người này bình thường ghét nhất là nói dối.
Hắn có trực tiếp thừa nhận hay không?
Phương Giác Hạ chống tay lên sô pha, tự dặn mình phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, bởi vì Bùi Thính Tụng đang ở đây, nên chuyện gì cũng có khả năng phát sinh. Đúng là bởi vì ai cũng biết cho nên mới đem tiêu điểm phỏng vấn đặt lên người hắn, bản thân hắn chính là đề tài.
Anh nghe thấy Bùi Thính Tụng mở miệng, "Về lời đồn không hợp tôi có thể hiểu. Dù sao hiện tại internet phát triển như vậy, chi phí chế tạo lời đồn ngày càng hạ thấp. Phỏng chừng đến khi tạp chí xuất bản, mọi người chỉ cần xem đoạn trên bài này cũng càng thêm chắc chắn chuyện chúng tôi thật sự không hợp nhau đấy." Hắn cười rộ lên, "Nhưng mà, cô xem Aristotle cùng thầy ông ta là Plato, không phải cũng vì khái niệm 'cộng tương' mà nổ ra đại chiến biện luận sao?" Bùi Thính Tụng đã nhận được giáo dục khiến cho hắn có thói quen tìm đủ luận chứng để chứng minh, "Còn có Brutus, ông ta không yêu Caesar ư? Thế mà sau khi ám sát thành công ông ta vẫn thản nhiên nói, ta yêu Caesar, nhưng ta yêu La Mã hơn."
Phương Giác Hạ thả lỏng ngón tay xuống, anh không nghĩ kết quả lại như thế này.
Ví dụ kia quá mức giảo hoạt, cũng chỉ có Bùi Thính Tụng mới dám mặt không đỏ tim không đập mà nói ra.
Nói xong, Bùi Thính Tụng nghiêng đầu nhìn về phía Phương Giác Hạ, nói ra danh ngôn nhà hiền triết cổ Hy Lạp Aristotle đã truyền lại đời sau.
"Plato is dear to me, but dearer still is truth."
Thầy đã quý, nhưng chân lý còn quý hơn.
"Anh cũng như vậy, không phải sao?" Hắn cười cười, "Anh Giác Hạ."
----
*Nguồn gốc của Chủ Nghĩa Lãng Mạn: sách triết học, tên gốc là 𝐓𝐡𝐞 𝐑𝐨𝐨𝐭𝐬 𝐨𝐟 𝐑𝐨𝐦𝐚𝐧𝐭𝐢𝐜𝐢𝐬𝐦 - Isaiah Berlin (nhà lý luận xã hội và chính trị, triết gia và nhà sử học về ý tưởng người Anh)
*Người xa lạ (nguyên bản tiếng Pháp: L'Étranger) - tiểu thuyết của Albert Camus
Nhân vật chính của bộ này là một người nhàm chán, sống lạc lõng, không có nhận thức rõ ràng về mối liên kết của cá nhân với những cá thể khác, điểm sáng duy nhất là anh ta rất có óc quan sát và thích thú với suy nghĩ của mình trong khi quan sát; anh ta trải qua một cuộc đời kỳ dị và bị xếp đặt rất vô lý, rồi đến cuối đời tốn rất nhiều thời gian để suy nghĩ về những nghịch lý đó. Tiểu thuyết này rất nổi tiếng và khá kén người đọc.
(Phương Ánh Trăng ám chỉ thằng kia cũng đíu bao giờ muốn liên quan tới những người khác trong nhóm, cũng có hơn gì nhau đâu mà bày đặt lên mặt =)))
*Dead Poets Society (Tên khác: Hội cố thi nhân) - là một bộ phim teen Mỹ ra mắt năm 1989 của đạo diễn Peter Weir, được viết bởi Tom Schulman, và có sự tham gia của Robin Williams. Lấy bối cảnh vào năm 1959 tại học viện nội trú bảo thủ Walton Academy tại Vermont, câu chuyện kể về một giáo viên tiếng Anh truyền cảm hứng cho các học sinh của mình bằng một góc nhìn khác về kiến ​​thức và cảm xúc đích thực thông qua việc dạy thơ - Wikipedia.
*Định Lý Cuối Cùng Của Fermat: Tựa gốc là BBC - Horizon - 1996 - Fermat's Last Theorem, một bộ phim tài liệu về lịch sử toán học
*Plato và Aristotle là hai nhà tư tưởng và triết gia vĩ đại người Hy Lạp. Plato là thầy của Aristotle, nhưng tư tưởng của họ vẫn đối nghịch với nhau. Aristotle nhấn mạnh nhiều vào tính tối cao của quan sát và sự hình thành của thực tại. Plato lại coi trọng vấn đề tri thức hơn, ông nói rằng ý tưởng không chỉ là một phần của ý thức con người, mà chúng còn được tìm thấy bên ngoài ý thức con người. Ý tưởng của Plato là chủ quan, ý tưởng của Aristotle không mang tính chủ quan.
*Brutus: Marcus Junius Brutus , hay Quintus Servilius Caepio Brutus, người được biết đến nhiều nhất trong lịch sử hiện đại với tư cách là nhân vật đóng vai trò hàng đầu trong âm mưu ám sát Julius Caesar - nhà độc tài cuối cùng cai trị Cộng hòa La Mã .
Nhìn đi, người ta não to nên dù có đá xoáy nhau thì cũng phải vác chữ ném vào đầu nhau như thế đấy, mình là củ khoai mình không hiểu được...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com