Nlcf
Quay chụp xong phần của Bùi Thính Tụng, mọi người tập trung trước màn hình theo dõi xem lại ảnh gốc, ai cũng khen không dứt miệng. Người đến ngày càng nhiều, Phương Giác Hạ theo bản năng lùi về phía sau, nhường không gian lại cho mọi người.
Lui từng bước, lại không cẩn thận lui thẳng vào ngực một người khác.
Phương Giác Hạ phản xạ cúi đầu xin lỗi, ngược lại bị người nọ kéo bả vai.
"Có đẹp không, anh Giác Hạ?"
Mới vừa rửa tay xong, trên tay còn đọng nước cho nên Bùi Thính Tụng cũng chỉ đặt cổ tay lên vai anh, bàn tay thì treo giữa không trung. Phương Giác Hạ không cần ngẩng đầu, chỉ cần nghe ba chữ anh Giác Hạ liền biết bên cạnh bọn họ đang có camera.
"Ừ." Anh cũng cố gắng phối hợp diễn với hắn một chút.
Bùi Thính Tụng lại từng bước ép sát, "Thế anh thấy tấm nào đẹp nhất?"
Phương Giác Hạ trong đầu đã chọn xong ảnh, nhưng vẫn trả lời một đáp án an toàn, "Tấm nào cũng đẹp."
Trình Khương trông còn hài lòng hơn so với Bùi Thính Tụng, cười không ngừng, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, "Đúng rồi Giác Hạ, em dán miếng giữ ấm chưa, lát nữa chụp ngoại cảnh lạnh lắm đấy."
Phương Giác Hạ gật đầu, "Rồi ạ."
"Dán nhiều vào nhé."
Tâm tính phá phách của Bùi Thính Tụng lại nổi lên, "Dán mấy miếng? Dán chỗ nào rồi?" Hắn cúi đầu đánh giá áo lông trên người Phương Giác Hạ, như muốn từ đó tìm ra manh mối gì. Ỷ vào chuyện đang đứng trước camera Phương Giác Hạ sẽ không làm ra hành động phản kháng, tay hắn từ trên đầu vai trực tiếp lướt xuống dưới, xoa nắn xương vai, lại xuống chút nữa.
"Tìm được rồi." Bùi Thính Tụng cười đến cong cong đôi mắt, bàn tay không chút khách khí mà sờ nắn xương bả vai, "Hai miếng."
Phương Giác Hạ muốn chống cự, nhưng biểu hiện của Bùi Thính Tụng trước camera hoàn toàn là bộ dạng em trai nhỏ đáng yêu, không có nửa phần chơi xấu. Anh cũng không thể cứ mặc kệ máy quay mà thẳng tay cắt ngang trò vờ vịt này lại được.
"Có hai tấm thôi à?" Trình Khương lại bắt đầu lo lắng, "Không được đâu, em phải dán thêm đi."
Tay Bùi Thính Tụng tiếp tục sờ xuống, "Chắc vẫn còn nhỉ." Động cơ của hắn vừa đơn giản cũng rất ấu trĩ, hắn chỉ muốn khiêu khích giới hạn chịu đựng của Phương Giác Hạ, muốn xâm phạm vào ranh giới của anh. Áo giáp của anh quá dày, cả người đều cứng nhắc giả tạo.
"Vẫn còn." Phương Giác Hạ ung dung bình tĩnh thoát ra khỏi trò ôm ấp này, "Em dán bốn tấm rồi, còn có cục sưởi ấm tay nữa." Mặt anh rụt hẳn vào cổ áo lông, nhìn về phía Trình Khương, muốn lái nhanh sang chuyện khác, "Chắc mình đi được rồi chứ."
"Để anh đi hỏi."
Phương Giác Hạ chạy theo Trình Khương đi mất. Nhìn bộ dạng hận không thể trốn tránh mình càng xa càng tốt kia, Bùi Thính Tụng lại cảm thấy thú vị.
Chụp hình xong nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp phông cảnh, vốn dĩ hắn còn thấy tiếc cho đám hoa bị lãng phí kia, không ngờ tổ đạo cụ cũng mang cả hoa đi cùng, có lẽ là đến cảnh chụp chung của hai người sẽ còn dùng đến. Nhìn bọn họ dọn dẹp, Bùi Thính Tụng thuận miệng hỏi một câu.
"Hoa màu trắng này tên là gì?" Hắn chỉ vào đóa hoa vừa nãy dùng làm đạo cụ chụp ảnh.
Trợ lý đạo cụ trả lời, "Cái này à, là hoa cát tường*."
Cát tường...... Bùi Thính Tụng gật gù, tuỳ tiện móc di động ra tra cứu thông tin.
Tên rất dễ nghe.
Trên màn hình di động xuất hiện hình ảnh đủ các màu hoa, liếc mắt nhìn một vòng, vẫn là màu trắng xinh đẹp nhất. Bên dưới hình ảnh còn viết những tên khác của nó, còn có ý nghĩa ngôn ngữ loài hoa các thứ linh tinh.
Ống kính của cameraman đang tiến lại gần hắn, Bùi Thính Tụng cất điện thoại, hướng về phía ống kính nghiêng đầu, sau đó vặn màn hình quan sát về phía mình, tự sửa sang lại tóc.
"Đẹp trai không?"
Camera lắc ống kính lên xuống, xem như gật đầu.
Nhân viên công tác bên tạp chí cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Trình Khương cầm theo chút đồ vật, "OK, chúng ta lái xe đi theo bọn họ là được." Trình Khương hỏi, "Tiểu Bùi có đi theo không?"
Bùi Thính Tụng lúc này đã tròng áo khoác vào người, đang cùng cameraman chơi nối chữ, xoay cho camera lăn qua lăn lại muốn rung ống kính. Nghe thấy gọi hắn, Bùi Thính Tụng lúc này mới quay mặt nhìn qua.
Hắn muốn tranh thủ ngủ, đang định nói không đi, liền nghe thấy Phương Giác Hạ trả lời thay hắn, "Cậu ấy không cần đi đâu."
"Cũng đúng, bên ngoài lạnh lắm, vậy Tiểu Bùi qua studio chụp hai người chờ trước để bọn anh......"
Bùi Thính Tụng hai tay nhét túi, "Tôi muốn đi." Hắn cố ý nhếch môi, "Vừa nãy tôi chụp hình anh ấy luôn ở bên cạnh, bây giờ đến lượt anh ấy tôi đương nhiên phải đi, nếu không thì kỳ lắm."
Thật ra không cần đâu. Phương Giác Hạ rất đau đầu, cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng.
Ngoại cảnh bọn họ lựa chọn là một mảnh rừng vân linh sam, sau một đêm tuyết phủ, cánh rừng đã trở nên đẹp như cái tên. Tuy Bùi Thính Tụng lúc nói thì hay lắm, nhưng vừa lên xe đã ngồi bên cạnh Phương Giác Hạ mà ngủ gà gật.
"Mấy tấm ảnh kia chỉ có thể đăng bên trong tạp chí thật đáng tiếc." Andy ngữ khí khoa trương, nhưng lời nói cũng không khoa trương chút nào. Lâm Mặc luôn độc mồm độc miệng cũng phải khen, "Phát huy không tồi, mấy đứa hay bật tanh tách như tôm thường mới là hạt giống người mẫu tốt."
Trình Khương cười theo. Phương Giác Hạ yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cảm giác được tên nhóc ngồi bên cạnh mình cái đầu lúc lắc theo nhịp xe chạy trên đường, càng ngày càng chúi về phía trước như câu cá.
Vết thương trên mắt còn chưa tốt, cứ như vậy cụng đầu không chừng trán lại có thêm cái sẹo nữa. Nếu đổi lại trước đây, Phương Giác Hạ cũng không rảnh mà quan tâm. Nhưng lại nói, trước kia Bùi Thính Tụng cũng chưa bao giờ ngồi bên cạnh anh.
Ngay lúc Bùi Thính Tụng suýt nữa lại chúi đầu về phía trước, Phương Giác Hạ vươn tay ra đỡ lấy trán hắn, đỡ hắn lùi về sau cho đến khi cái ót đã ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế. Hoàn thành công trình gian khổ này xong, Phương Giác Hạ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng nhìn qua tay Bùi Thính Tụng, thấy bàn tay bị đông lạnh đã ửng đỏ lên.
.
"Nắm bắt thời gian sắp xếp đạo cụ bắt sáng đi, nhanh lên!"
"Bắt đầu chụp!"
Phương Giác Hạ theo chỉ thị đi từng bước tiến sâu vào rừng vân linh sam, Lâm Mặc ở ngay sau lưng anh chụp một tấm, sau đó kiểm tra lại ảnh gốc. Kết cấu tấm ảnh là giữa bầu trời cùng mặt tuyết hai mảnh trắng tinh, bên dưới bóng những bụi vân linh sam cao ngất trầm mặc là hình ảnh Phương Giác Hạ mặc áo lông màu đen.
Khí chất của anh thật sự lạnh lẽo, cơ hồ như muốn cùng nền tuyết hòa làm một thể.
Trợ lý nhiếp ảnh rải lên tóc Phương Giác Hạ một ít tuyết, tiệp màu trắng với lông mi giả trên mắt. Chóp mũi anh bị lạnh đỏ cả lên, sắc thái vết bớt trên mắt càng thêm ửng hồng. Gương mặt này dù nói thế nào cũng đều cực kỳ phù hợp để chụp đặc tả.
Lâm Mặc bảo anh nằm xuống nền tuyết, ống kính ép xuống cực thấp, chụp được một bên sườn mặt của anh, đường nét chập chùng từ cái trán xuống sống mũi, lại chạy đến bờ môi tựa như dãy núi tuyết liền nhau san sát, dưới chân núi tuyết còn hiện một vệt ửng đỏ, giống như mùa xuân trước khi rời đi đã bỏ lại một miệng vết thương nhức nhối. Trong đầu Lâm Mặc đã sắp xếp xong kết cấu hình ảnh hai tầng, dựa vào những đường cong này mà lồng vào ảnh phản chiếu rừng vân linh sam vắng lặng.
Không sai, Phương Giác Hạ rất thích hợp với mùa đông.
Bùi Thính Tụng ngủ say sưa, đầu nghiêng về bên phải rơi vào khoảng không, lập tức giật mình tỉnh lại. Mở mắt ra, trên xe đã không còn ai, hắn mơ mơ hồ hồ cảm giác có cái gì không đúng. Vừa cúi đầu, trong tay hắn nhiều thêm một cục sưởi tay hình cầu nho nhỏ, rất ấm.
Hắn kéo cửa xe bước xuống, gió lạnh luồn vào cổ làm hắn nháy mắt tỉnh táo luôn. Chân giẫm lên tuyết đọng bước từng bước qua chỗ mọi đang làm việc, từ xa Bùi Thính Tụng đã thấy bóng dáng Phương Giác Hạ, anh đang đứng trong rừng, nhìn không giống nhân loại, mà giống một con nai ngơ ngác lạc trên nền tuyết trắng.
Khí chất của một người hoá ra lại có thể sạch sẽ như vậy.
Nhiệt độ ngoài trời không thể sánh được với trong nhà, Phương Giác Hạ quay chụp một lúc phải nghỉ để sưởi ấm, trợ lý đưa trà nóng và áo phao lông vũ cho anh, để anh lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục nhiệt độ cơ thể. Lâm Mặc thấy Bùi Thính Tụng đi tới, rất vừa lòng mà nói với hắn, "Cậu rất có thiên phú."
Bùi Thính Tụng cười hỏi, "Ông nói phương diện nào?" Trực giác của hắn biết đối phương không phải đang khen biểu hiện phát huy trong lúc quay chụp của hắn.
"Thẩm mỹ." Lâm Mặc dừng một chút, "Độ nhạy cảm, óc sáng tạo." Nói xong ông ta đưa camera cho Bùi Thính Tụng xem, mình thì châm điếu thuốc đưa tới bên miệng, hàm hồ nói, "Cậu ta đích xác rất hợp với mùa đông."
"Hơn nữa còn là một mùa đông không có tính công kích." Bùi Thính Tụng nhìn ánh mắt Phương Giác Hạ trên tấm ảnh gốc, thẳng thắn cứng cỏi, lại ẩn giấu vài phần ướt át mềm mại.
"Tôi nghe chị cậu kể, còn tưởng cậu là một tên cuồng hip-hop mồm miệng ầm ĩ, không nghĩ tới bản tôn lại như vậy."
"Là do ông có thành kiến với hip-hop." Bùi Thính Tụng cũng không hề khách khí, "Tinh thần cốt lõi của nó là tự do nhưng vẫn sâu sắc."
Lâm Mặc gật đầu, cũng không che giấu thái độ, "Cậu làm idol không cảm thấy đáng tiếc à?"
Lúc ông ta hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của Bùi Thính Tụng lại không phải là đáng tiếc, mà là nhớ tới lần tranh chấp cùng Phương Giác Hạ.
[Cái gọi là mộng tưởng không có đắt rẻ sang hèn, chỉ có thực hiện được hoặc không thực hiện được mà thôi.]
Hắn thở ra một hơi, sương trắng lượn lờ, muốn nói đáng tiếc, cũng nên nói là đáng tiếc.
Ánh mắt phiêu ra xa, hắn thấy Phương Giác Hạ đứng cách đó hơn mười mét đang khoác áo lông vũ rất dày. Nhân viên công tác ở một bên chuẩn bị bối cảnh cho lượt quay chụp tiếp theo, mà anh thì giẫm chân lên tuyết đọng, đi vài bước, lại tựa hồ biến thành bước nhảy. Vốn dĩ chỉ là hình ảnh đạp tuyết ngu ngốc, đột nhiên biến thành nhảy múa khẽ khàng, lại bọc một cái áo lông to tướng, thoạt nhìn y như con chim cánh cụt nhỏ đang vùng vẫy hai chân.
Di động rung lên một tiếng, Bùi Thính Tụng cúi đầu mở khóa màn hình, là tin nhắn từ group chat của nhóm.
[Ngoại Trừ Xinh Đẹp Cái Gì Cũng Sai: @Anh Đại Liên Có Đường Không Hướng tớ đột nhiên nghĩ ra một động tác rất thích hợp để biên đạo làm killing part, về nhà lại thảo luận.]
Còn kèm theo một cái icon mặt trời rất quê mùa.
Hoá ra thời điểm anh nói chuyện phiếm cũng sẽ có cảm xúc, cũng sẽ có biểu tình vui vẻ. Bùi Thính Tụng nhìn theo Phương Giác Hạ, thấy anh lại nhịp chân theo biên độ nhỏ trên nền tuyết, mãi đến khi bị Andy chạy ra bổ trang ngăn lại, mới khôi phục lại hình thức cục băng nhỏ Phương Giác Hạ.
Lâm Mặc thấy hắn không trả lời, ngồi xổm xuống dúi đầu thuốc lá vào tuyết, cười nói, "Quả nhiên vẫn cảm thấy tiếc nhỉ."
Không ngờ Bùi Thính Tụng lại mở miệng, "Có lẽ là không đâu." Hắn đá đá một chân lên tuyết, hai tay đút túi, "Tôi không biết nữa." Nói xong hắn đi về phía Phương Giác Hạ, trong miệng còn ngâm nga một giai điệu, nghe rất êm tai.
Phương Giác Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt, để Andy tô sáp bóng trong suốt lên hốc mắt, đột nhiên thấy gáy mình chợt lạnh, anh mở to mắt quay đầu, đã thấy Bùi Thính Tụng ở ngay sau lưng cười to, "Tôi mới nhét tuyết vào đấy."
Thấy Phương Giác Hạ trợn mắt, Bùi Thính Tụng cười ha hả, "Chọc anh thôi."
Quay chụp tiến hành rất thuận lợi, ngoài trời thật sự quá lạnh, vừa mới đắp được cái đầu người tuyết, Bùi Thính Tụng bị đông lạnh đến mức răng run cầm cập, một chân đá văng quả cầu tuyết đắp được nửa ngày, nhanh chóng phi vào trốn trong xe lều của tổ công tác. Tầm nhìn của hắn bị ảnh chụp trên màn hình theo dõi hấp dẫn. Hai màn hình theo dõi trái phải, bên trái nối với camera của Lâm Mặc, bên phải là nội dung ghi hình của tổ hậu trường tạp chí.
Trong hình là Phương Giác Hạ đang nằm ngửa, concept đã khác với ban nãy, sau khi sửa lại hoá trang hốc mắt anh trở nên ướt át, còn có một chút chất lỏng trong suốt lướt qua gương mặt, trông như nước mắt. Lông mi tuyết trắng phủ lên ánh mắt đang mơ màng.
Bớt màu hồng, chóp mũi hồng, môi cũng vậy, lại hơi hơi hé ra, bên trên cánh môi đặt một viên băng trong suốt, bên trong khối băng là một quả anh đào đỏ.
Hình ảnh xinh đẹp đến vượt tưởng tượng, Bùi Thính Tụng mải mê nhìn, mãi đến khi nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn.
Hắn nhìn sang màn hình bên phải, cục băng trong lúc chụp hình không ngừng tan ra, nước từ khóe miệng nhỏ xuống. Chờ cho đến khi Lâm Mặc nói ok, Phương Giác Hạ nhanh chóng nghiêng mặt mở miệng, đẩy đẩy đầu lưỡi, đem cục băng nhả vào lòng bàn tay. Anh ngồi dậy, tóc vẫn đọng tuyết, vết bớt trên khoé mắt cùng đôi môi đều ửng hồng, bật cười, "Lạnh quá." Vừa nói anh vừa áp mu bàn tay lên môi, lại lấy xuống, lặp lại mấy lần, "Môi cũng tê rần luôn."
Bùi Thính Tụng đột nhiên nhớ tới xúc cảm lúc truyền giấy gói kẹo.
Rõ ràng là qua lâu như vậy rồi, nhưng cái cảm giác này lại không bị quên đi.
"Đúng là trời sinh để ăn chén cơm này." Nhân viên công tác đứng phía sau cách đó không xa cảm thán, "Gương mặt này còn đẹp hơn cả con gái."
"Đúng vậy. Nếu là con gái thì đẹp biết bao nhiêu, tiếc thật, nếu không chắc chắn là bao nhiêu người theo đuổi." Một nam nhân viên khác trên mặt còn lộ ra biểu cảm sâu xa, "Khó trách......"
Không đợi anh ta nói xong, bả vai đã bị người quàng vào, anh ta nhìn qua thì bắt gặp gương mặt tươi cười ngây thơ của Bùi Thính Tụng.
"Khó trách cái gì?" Ngữ khí của hắn vừa hiền lành lại tò mò, "Kể tôi nghe với."
--
Lời tác giả:
Phong cách hành văn của tôi sẽ điều chỉnh căn cứ vào tình tiết và nhân vật, những chương cần tình tiết đôi khi bùng cháy đôi khi hài hước, văn phong sẽ thẳng thắn trực tiếp hơn. Mấy chương về tạp chí này cách viết lại khác, cần có cảm quan hình ảnh, cho nên dùng nhiều câu miêu tả. Mấy ý tưởng ngẫu nhiên của Bùi Thính Tụng cũng cần vài ý thơ lãng mạn một chút.
Nếu mọi người thích loại hình truyện có tiết tấu đẩy nhanh, thật xin lỗi tôi không phải người có phong cách viết như vậy, hy vọng các độc giả sẽ tìm được câu chuyện mà mình vừa ý, cũng cảm thấy vui vẻ~
----
*Hoa cát tường (tên tiếng Trung 洋桔梗 - dương kết ngạnh): tên khác là hoa lan tường, tên khoa học là Eustoma grandiflorum, hoa có hình chuông, cánh hoa màu hồng, xanh hoặc trắng, mỗi cây nở một hoa. Tùy theo giống và thổ nhưỡng, cây hoa cát tường có thể là cây hàng năm, cây hai năm hoặc cây lâu năm. (Wikipedia)
Ngôn ngữ loài hoa của cát tường trắng là Tình yêu trong sáng thuần khiết, hay được dùng trong trang trí đám cưới =))
Lui từng bước, lại không cẩn thận lui thẳng vào ngực một người khác.
Phương Giác Hạ phản xạ cúi đầu xin lỗi, ngược lại bị người nọ kéo bả vai.
"Có đẹp không, anh Giác Hạ?"
Mới vừa rửa tay xong, trên tay còn đọng nước cho nên Bùi Thính Tụng cũng chỉ đặt cổ tay lên vai anh, bàn tay thì treo giữa không trung. Phương Giác Hạ không cần ngẩng đầu, chỉ cần nghe ba chữ anh Giác Hạ liền biết bên cạnh bọn họ đang có camera.
"Ừ." Anh cũng cố gắng phối hợp diễn với hắn một chút.
Bùi Thính Tụng lại từng bước ép sát, "Thế anh thấy tấm nào đẹp nhất?"
Phương Giác Hạ trong đầu đã chọn xong ảnh, nhưng vẫn trả lời một đáp án an toàn, "Tấm nào cũng đẹp."
Trình Khương trông còn hài lòng hơn so với Bùi Thính Tụng, cười không ngừng, lại đột nhiên nhớ ra gì đó, "Đúng rồi Giác Hạ, em dán miếng giữ ấm chưa, lát nữa chụp ngoại cảnh lạnh lắm đấy."
Phương Giác Hạ gật đầu, "Rồi ạ."
"Dán nhiều vào nhé."
Tâm tính phá phách của Bùi Thính Tụng lại nổi lên, "Dán mấy miếng? Dán chỗ nào rồi?" Hắn cúi đầu đánh giá áo lông trên người Phương Giác Hạ, như muốn từ đó tìm ra manh mối gì. Ỷ vào chuyện đang đứng trước camera Phương Giác Hạ sẽ không làm ra hành động phản kháng, tay hắn từ trên đầu vai trực tiếp lướt xuống dưới, xoa nắn xương vai, lại xuống chút nữa.
"Tìm được rồi." Bùi Thính Tụng cười đến cong cong đôi mắt, bàn tay không chút khách khí mà sờ nắn xương bả vai, "Hai miếng."
Phương Giác Hạ muốn chống cự, nhưng biểu hiện của Bùi Thính Tụng trước camera hoàn toàn là bộ dạng em trai nhỏ đáng yêu, không có nửa phần chơi xấu. Anh cũng không thể cứ mặc kệ máy quay mà thẳng tay cắt ngang trò vờ vịt này lại được.
"Có hai tấm thôi à?" Trình Khương lại bắt đầu lo lắng, "Không được đâu, em phải dán thêm đi."
Tay Bùi Thính Tụng tiếp tục sờ xuống, "Chắc vẫn còn nhỉ." Động cơ của hắn vừa đơn giản cũng rất ấu trĩ, hắn chỉ muốn khiêu khích giới hạn chịu đựng của Phương Giác Hạ, muốn xâm phạm vào ranh giới của anh. Áo giáp của anh quá dày, cả người đều cứng nhắc giả tạo.
"Vẫn còn." Phương Giác Hạ ung dung bình tĩnh thoát ra khỏi trò ôm ấp này, "Em dán bốn tấm rồi, còn có cục sưởi ấm tay nữa." Mặt anh rụt hẳn vào cổ áo lông, nhìn về phía Trình Khương, muốn lái nhanh sang chuyện khác, "Chắc mình đi được rồi chứ."
"Để anh đi hỏi."
Phương Giác Hạ chạy theo Trình Khương đi mất. Nhìn bộ dạng hận không thể trốn tránh mình càng xa càng tốt kia, Bùi Thính Tụng lại cảm thấy thú vị.
Chụp hình xong nhân viên công tác bắt đầu dọn dẹp phông cảnh, vốn dĩ hắn còn thấy tiếc cho đám hoa bị lãng phí kia, không ngờ tổ đạo cụ cũng mang cả hoa đi cùng, có lẽ là đến cảnh chụp chung của hai người sẽ còn dùng đến. Nhìn bọn họ dọn dẹp, Bùi Thính Tụng thuận miệng hỏi một câu.
"Hoa màu trắng này tên là gì?" Hắn chỉ vào đóa hoa vừa nãy dùng làm đạo cụ chụp ảnh.
Trợ lý đạo cụ trả lời, "Cái này à, là hoa cát tường*."
Cát tường...... Bùi Thính Tụng gật gù, tuỳ tiện móc di động ra tra cứu thông tin.
Tên rất dễ nghe.
Trên màn hình di động xuất hiện hình ảnh đủ các màu hoa, liếc mắt nhìn một vòng, vẫn là màu trắng xinh đẹp nhất. Bên dưới hình ảnh còn viết những tên khác của nó, còn có ý nghĩa ngôn ngữ loài hoa các thứ linh tinh.
Ống kính của cameraman đang tiến lại gần hắn, Bùi Thính Tụng cất điện thoại, hướng về phía ống kính nghiêng đầu, sau đó vặn màn hình quan sát về phía mình, tự sửa sang lại tóc.
"Đẹp trai không?"
Camera lắc ống kính lên xuống, xem như gật đầu.
Nhân viên công tác bên tạp chí cũng đã chuẩn bị xong xuôi, Trình Khương cầm theo chút đồ vật, "OK, chúng ta lái xe đi theo bọn họ là được." Trình Khương hỏi, "Tiểu Bùi có đi theo không?"
Bùi Thính Tụng lúc này đã tròng áo khoác vào người, đang cùng cameraman chơi nối chữ, xoay cho camera lăn qua lăn lại muốn rung ống kính. Nghe thấy gọi hắn, Bùi Thính Tụng lúc này mới quay mặt nhìn qua.
Hắn muốn tranh thủ ngủ, đang định nói không đi, liền nghe thấy Phương Giác Hạ trả lời thay hắn, "Cậu ấy không cần đi đâu."
"Cũng đúng, bên ngoài lạnh lắm, vậy Tiểu Bùi qua studio chụp hai người chờ trước để bọn anh......"
Bùi Thính Tụng hai tay nhét túi, "Tôi muốn đi." Hắn cố ý nhếch môi, "Vừa nãy tôi chụp hình anh ấy luôn ở bên cạnh, bây giờ đến lượt anh ấy tôi đương nhiên phải đi, nếu không thì kỳ lắm."
Thật ra không cần đâu. Phương Giác Hạ rất đau đầu, cũng chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng.
Ngoại cảnh bọn họ lựa chọn là một mảnh rừng vân linh sam, sau một đêm tuyết phủ, cánh rừng đã trở nên đẹp như cái tên. Tuy Bùi Thính Tụng lúc nói thì hay lắm, nhưng vừa lên xe đã ngồi bên cạnh Phương Giác Hạ mà ngủ gà gật.
"Mấy tấm ảnh kia chỉ có thể đăng bên trong tạp chí thật đáng tiếc." Andy ngữ khí khoa trương, nhưng lời nói cũng không khoa trương chút nào. Lâm Mặc luôn độc mồm độc miệng cũng phải khen, "Phát huy không tồi, mấy đứa hay bật tanh tách như tôm thường mới là hạt giống người mẫu tốt."
Trình Khương cười theo. Phương Giác Hạ yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, cảm giác được tên nhóc ngồi bên cạnh mình cái đầu lúc lắc theo nhịp xe chạy trên đường, càng ngày càng chúi về phía trước như câu cá.
Vết thương trên mắt còn chưa tốt, cứ như vậy cụng đầu không chừng trán lại có thêm cái sẹo nữa. Nếu đổi lại trước đây, Phương Giác Hạ cũng không rảnh mà quan tâm. Nhưng lại nói, trước kia Bùi Thính Tụng cũng chưa bao giờ ngồi bên cạnh anh.
Ngay lúc Bùi Thính Tụng suýt nữa lại chúi đầu về phía trước, Phương Giác Hạ vươn tay ra đỡ lấy trán hắn, đỡ hắn lùi về sau cho đến khi cái ót đã ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế. Hoàn thành công trình gian khổ này xong, Phương Giác Hạ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng nhìn qua tay Bùi Thính Tụng, thấy bàn tay bị đông lạnh đã ửng đỏ lên.
.
"Nắm bắt thời gian sắp xếp đạo cụ bắt sáng đi, nhanh lên!"
"Bắt đầu chụp!"
Phương Giác Hạ theo chỉ thị đi từng bước tiến sâu vào rừng vân linh sam, Lâm Mặc ở ngay sau lưng anh chụp một tấm, sau đó kiểm tra lại ảnh gốc. Kết cấu tấm ảnh là giữa bầu trời cùng mặt tuyết hai mảnh trắng tinh, bên dưới bóng những bụi vân linh sam cao ngất trầm mặc là hình ảnh Phương Giác Hạ mặc áo lông màu đen.
Khí chất của anh thật sự lạnh lẽo, cơ hồ như muốn cùng nền tuyết hòa làm một thể.
Trợ lý nhiếp ảnh rải lên tóc Phương Giác Hạ một ít tuyết, tiệp màu trắng với lông mi giả trên mắt. Chóp mũi anh bị lạnh đỏ cả lên, sắc thái vết bớt trên mắt càng thêm ửng hồng. Gương mặt này dù nói thế nào cũng đều cực kỳ phù hợp để chụp đặc tả.
Lâm Mặc bảo anh nằm xuống nền tuyết, ống kính ép xuống cực thấp, chụp được một bên sườn mặt của anh, đường nét chập chùng từ cái trán xuống sống mũi, lại chạy đến bờ môi tựa như dãy núi tuyết liền nhau san sát, dưới chân núi tuyết còn hiện một vệt ửng đỏ, giống như mùa xuân trước khi rời đi đã bỏ lại một miệng vết thương nhức nhối. Trong đầu Lâm Mặc đã sắp xếp xong kết cấu hình ảnh hai tầng, dựa vào những đường cong này mà lồng vào ảnh phản chiếu rừng vân linh sam vắng lặng.
Không sai, Phương Giác Hạ rất thích hợp với mùa đông.
Bùi Thính Tụng ngủ say sưa, đầu nghiêng về bên phải rơi vào khoảng không, lập tức giật mình tỉnh lại. Mở mắt ra, trên xe đã không còn ai, hắn mơ mơ hồ hồ cảm giác có cái gì không đúng. Vừa cúi đầu, trong tay hắn nhiều thêm một cục sưởi tay hình cầu nho nhỏ, rất ấm.
Hắn kéo cửa xe bước xuống, gió lạnh luồn vào cổ làm hắn nháy mắt tỉnh táo luôn. Chân giẫm lên tuyết đọng bước từng bước qua chỗ mọi đang làm việc, từ xa Bùi Thính Tụng đã thấy bóng dáng Phương Giác Hạ, anh đang đứng trong rừng, nhìn không giống nhân loại, mà giống một con nai ngơ ngác lạc trên nền tuyết trắng.
Khí chất của một người hoá ra lại có thể sạch sẽ như vậy.
Nhiệt độ ngoài trời không thể sánh được với trong nhà, Phương Giác Hạ quay chụp một lúc phải nghỉ để sưởi ấm, trợ lý đưa trà nóng và áo phao lông vũ cho anh, để anh lấy tốc độ nhanh nhất khôi phục nhiệt độ cơ thể. Lâm Mặc thấy Bùi Thính Tụng đi tới, rất vừa lòng mà nói với hắn, "Cậu rất có thiên phú."
Bùi Thính Tụng cười hỏi, "Ông nói phương diện nào?" Trực giác của hắn biết đối phương không phải đang khen biểu hiện phát huy trong lúc quay chụp của hắn.
"Thẩm mỹ." Lâm Mặc dừng một chút, "Độ nhạy cảm, óc sáng tạo." Nói xong ông ta đưa camera cho Bùi Thính Tụng xem, mình thì châm điếu thuốc đưa tới bên miệng, hàm hồ nói, "Cậu ta đích xác rất hợp với mùa đông."
"Hơn nữa còn là một mùa đông không có tính công kích." Bùi Thính Tụng nhìn ánh mắt Phương Giác Hạ trên tấm ảnh gốc, thẳng thắn cứng cỏi, lại ẩn giấu vài phần ướt át mềm mại.
"Tôi nghe chị cậu kể, còn tưởng cậu là một tên cuồng hip-hop mồm miệng ầm ĩ, không nghĩ tới bản tôn lại như vậy."
"Là do ông có thành kiến với hip-hop." Bùi Thính Tụng cũng không hề khách khí, "Tinh thần cốt lõi của nó là tự do nhưng vẫn sâu sắc."
Lâm Mặc gật đầu, cũng không che giấu thái độ, "Cậu làm idol không cảm thấy đáng tiếc à?"
Lúc ông ta hỏi vấn đề này, phản ứng đầu tiên của Bùi Thính Tụng lại không phải là đáng tiếc, mà là nhớ tới lần tranh chấp cùng Phương Giác Hạ.
[Cái gọi là mộng tưởng không có đắt rẻ sang hèn, chỉ có thực hiện được hoặc không thực hiện được mà thôi.]
Hắn thở ra một hơi, sương trắng lượn lờ, muốn nói đáng tiếc, cũng nên nói là đáng tiếc.
Ánh mắt phiêu ra xa, hắn thấy Phương Giác Hạ đứng cách đó hơn mười mét đang khoác áo lông vũ rất dày. Nhân viên công tác ở một bên chuẩn bị bối cảnh cho lượt quay chụp tiếp theo, mà anh thì giẫm chân lên tuyết đọng, đi vài bước, lại tựa hồ biến thành bước nhảy. Vốn dĩ chỉ là hình ảnh đạp tuyết ngu ngốc, đột nhiên biến thành nhảy múa khẽ khàng, lại bọc một cái áo lông to tướng, thoạt nhìn y như con chim cánh cụt nhỏ đang vùng vẫy hai chân.
Di động rung lên một tiếng, Bùi Thính Tụng cúi đầu mở khóa màn hình, là tin nhắn từ group chat của nhóm.
[Ngoại Trừ Xinh Đẹp Cái Gì Cũng Sai: @Anh Đại Liên Có Đường Không Hướng tớ đột nhiên nghĩ ra một động tác rất thích hợp để biên đạo làm killing part, về nhà lại thảo luận.]
Còn kèm theo một cái icon mặt trời rất quê mùa.
Hoá ra thời điểm anh nói chuyện phiếm cũng sẽ có cảm xúc, cũng sẽ có biểu tình vui vẻ. Bùi Thính Tụng nhìn theo Phương Giác Hạ, thấy anh lại nhịp chân theo biên độ nhỏ trên nền tuyết, mãi đến khi bị Andy chạy ra bổ trang ngăn lại, mới khôi phục lại hình thức cục băng nhỏ Phương Giác Hạ.
Lâm Mặc thấy hắn không trả lời, ngồi xổm xuống dúi đầu thuốc lá vào tuyết, cười nói, "Quả nhiên vẫn cảm thấy tiếc nhỉ."
Không ngờ Bùi Thính Tụng lại mở miệng, "Có lẽ là không đâu." Hắn đá đá một chân lên tuyết, hai tay đút túi, "Tôi không biết nữa." Nói xong hắn đi về phía Phương Giác Hạ, trong miệng còn ngâm nga một giai điệu, nghe rất êm tai.
Phương Giác Hạ ngoan ngoãn nhắm mắt, để Andy tô sáp bóng trong suốt lên hốc mắt, đột nhiên thấy gáy mình chợt lạnh, anh mở to mắt quay đầu, đã thấy Bùi Thính Tụng ở ngay sau lưng cười to, "Tôi mới nhét tuyết vào đấy."
Thấy Phương Giác Hạ trợn mắt, Bùi Thính Tụng cười ha hả, "Chọc anh thôi."
Quay chụp tiến hành rất thuận lợi, ngoài trời thật sự quá lạnh, vừa mới đắp được cái đầu người tuyết, Bùi Thính Tụng bị đông lạnh đến mức răng run cầm cập, một chân đá văng quả cầu tuyết đắp được nửa ngày, nhanh chóng phi vào trốn trong xe lều của tổ công tác. Tầm nhìn của hắn bị ảnh chụp trên màn hình theo dõi hấp dẫn. Hai màn hình theo dõi trái phải, bên trái nối với camera của Lâm Mặc, bên phải là nội dung ghi hình của tổ hậu trường tạp chí.
Trong hình là Phương Giác Hạ đang nằm ngửa, concept đã khác với ban nãy, sau khi sửa lại hoá trang hốc mắt anh trở nên ướt át, còn có một chút chất lỏng trong suốt lướt qua gương mặt, trông như nước mắt. Lông mi tuyết trắng phủ lên ánh mắt đang mơ màng.
Bớt màu hồng, chóp mũi hồng, môi cũng vậy, lại hơi hơi hé ra, bên trên cánh môi đặt một viên băng trong suốt, bên trong khối băng là một quả anh đào đỏ.
Hình ảnh xinh đẹp đến vượt tưởng tượng, Bùi Thính Tụng mải mê nhìn, mãi đến khi nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn.
Hắn nhìn sang màn hình bên phải, cục băng trong lúc chụp hình không ngừng tan ra, nước từ khóe miệng nhỏ xuống. Chờ cho đến khi Lâm Mặc nói ok, Phương Giác Hạ nhanh chóng nghiêng mặt mở miệng, đẩy đẩy đầu lưỡi, đem cục băng nhả vào lòng bàn tay. Anh ngồi dậy, tóc vẫn đọng tuyết, vết bớt trên khoé mắt cùng đôi môi đều ửng hồng, bật cười, "Lạnh quá." Vừa nói anh vừa áp mu bàn tay lên môi, lại lấy xuống, lặp lại mấy lần, "Môi cũng tê rần luôn."
Bùi Thính Tụng đột nhiên nhớ tới xúc cảm lúc truyền giấy gói kẹo.
Rõ ràng là qua lâu như vậy rồi, nhưng cái cảm giác này lại không bị quên đi.
"Đúng là trời sinh để ăn chén cơm này." Nhân viên công tác đứng phía sau cách đó không xa cảm thán, "Gương mặt này còn đẹp hơn cả con gái."
"Đúng vậy. Nếu là con gái thì đẹp biết bao nhiêu, tiếc thật, nếu không chắc chắn là bao nhiêu người theo đuổi." Một nam nhân viên khác trên mặt còn lộ ra biểu cảm sâu xa, "Khó trách......"
Không đợi anh ta nói xong, bả vai đã bị người quàng vào, anh ta nhìn qua thì bắt gặp gương mặt tươi cười ngây thơ của Bùi Thính Tụng.
"Khó trách cái gì?" Ngữ khí của hắn vừa hiền lành lại tò mò, "Kể tôi nghe với."
--
Lời tác giả:
Phong cách hành văn của tôi sẽ điều chỉnh căn cứ vào tình tiết và nhân vật, những chương cần tình tiết đôi khi bùng cháy đôi khi hài hước, văn phong sẽ thẳng thắn trực tiếp hơn. Mấy chương về tạp chí này cách viết lại khác, cần có cảm quan hình ảnh, cho nên dùng nhiều câu miêu tả. Mấy ý tưởng ngẫu nhiên của Bùi Thính Tụng cũng cần vài ý thơ lãng mạn một chút.
Nếu mọi người thích loại hình truyện có tiết tấu đẩy nhanh, thật xin lỗi tôi không phải người có phong cách viết như vậy, hy vọng các độc giả sẽ tìm được câu chuyện mà mình vừa ý, cũng cảm thấy vui vẻ~
----
*Hoa cát tường (tên tiếng Trung 洋桔梗 - dương kết ngạnh): tên khác là hoa lan tường, tên khoa học là Eustoma grandiflorum, hoa có hình chuông, cánh hoa màu hồng, xanh hoặc trắng, mỗi cây nở một hoa. Tùy theo giống và thổ nhưỡng, cây hoa cát tường có thể là cây hàng năm, cây hai năm hoặc cây lâu năm. (Wikipedia)
Ngôn ngữ loài hoa của cát tường trắng là Tình yêu trong sáng thuần khiết, hay được dùng trong trang trí đám cưới =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com