Nlcf
Anh hiện tại đảm nhận C vị, cũng là thành viên mở màn.
Anh không có lựa chọn nào khác.
Ánh đèn sân khấu sáng lên, Phương Giác Hạ ngẩng đầu cùng nhịp beat, trạng thái biểu cảm hoàn mỹ như không có chuyện gì mà hát câu mở đầu. Anh thuyết phục mình không được hoảng hốt, chỉ cần dùng đồng hồ trong lòng là đủ chính xác, không việc gì phải lo lắng. Bài này đã được luyện tập vô số lần, với anh mà nói trong đầu đã gần như tự động chạy nhạc đệm.
[Chưa bao giờ bị cuốn vào quy tắc sinh tồn của kẻ mạnh
Quy luật tự mình đặt ra, phá vỡ cánh cửa sinh mệnh]
Hát xong part của mình, Lăng Nhất và Giang Miểu nhanh chóng bắt nhịp, tiếp tục biểu diễn. Tiết tấu của bọn họ rất đúng, làm Phương Giác Hạ cũng không rõ lắm có phải chỉ tai nghe của anh và Lộ Viễn có vấn đề hay không.
[Trò chơi mạo hiểm của đời người, vĩnh viễn là cái giá của khen thưởng]
Tạp âm trong tai nghe càng lúc càng lớn, Phương Giác Hạ vừa thực hiện động tác vũ đạo, vừa tranh thủ liếc về cánh gà phía sau, tay chỉ chỉ tai nghe của mình để yêu cầu trợ giúp từ hậu đài.
[Hiện thực có bao nhiêu tàn nhẫn, giấc mộng là bấy nhiêu thành khẩn]
Giang Miểu hát xong câu này, theo bản năng nhìn về phía Hạ Tử Viêm, thấy cậu ta làm động tác rất nhỏ chỉ chỉ cằm. Chi tiết này rất nhanh bị Phương Giác Hạ phát hiện, ngay lập tức anh đã hiểu rõ tình hình.
Tình huống xấu nhất là toàn bộ tai nghe của bọn họ đều có vấn đề.
Nếu là chương trình ghi hình bình thường, bọn họ có thể trực tiếp ngừng diễn, chờ khắc phục sự cố xong lại ghi hình một lần nữa. Nhưng hiện tại là hiện trường phát sóng trực tiếp cả nước, nếu ngay bây giờ dừng diễn cũng tương đương với việc tự hủy đi cơ hội của chính mình.
Thế giới internet vốn quen thói hà khắc, chuyện này Phương Giác Hạ rõ ràng nhất. Nếu hiện tại lựa chọn kết thúc, trận phát sóng trực tiếp này sẽ không ngừng bị cắt nối biên tập lưu truyền khắp các trang mạng xã hội, không cần biết có phải nguyên nhân do tai nghe hay không, nhiệt độ đang lên của bọn họ sẽ bị thay thế bằng vô số chỉ trích năng lực kém không kính nghiệp. Vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người biết rõ tai nghe trên sân khấu đóng vai trò quan trọng như thế nào.
Cho nên các thành viên trong lòng hiểu rõ mà không nói, lựa chọn tiếp tục biểu diễn.
Liền mạch với lời chính là một đoạn tiếng Anh độc thoại của Bùi Thính Tụng được xử lý biến âm khuếch đại.
[Ladies and Gentlemen,
Welcome to flight KALEIDO.
Next station is
Future]
Đúng là họa vô đơn chí.
Đoạn độc thoại này cũng bị đứt quãng, trộn lẫn rất nhiều tạp âm quấy nhiễu. Nhưng đây là âm điện tử được gắn thẳng vào nhạc nền, chẳng lẽ ngay cả âm thanh sân khấu cũng có vấn đề?
Phương Giác Hạ vẫn còn hoài nghi, nhưng sắc mặt trấn định tiếp tục biểu diễn vũ đạo, mỗi động tác đều gọn gàng lưu loát, tuy không thể nghe được nhạc đệm, nhưng vẫn như cũ di chuyển ra phía trước, ngay sau đó sẽ đến đoạn điệp khúc, hết part của Lăng Nhất sẽ quay về lượt hát của anh.
Âm thanh càng lúc càng yếu, nhịp điệu gián đoạn càng lúc càng rõ ràng, cứ như băng từ bị hỏng, dưới sân khấu đã bắt đầu có tiếng xầm xì. Lăng Nhất tuy vẫn kiên trì hát nhưng rõ ràng đã bị cuống, hơi thở chần chừ, Phương Giác Hạ nghe thấy rất rõ.
[Sao cam tâm trở nên bình thường, nhịp tim mạch đập, đã từng vì điều này mà không ngừng phản bác]
Từ tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng mắng mỏ nôn nóng, nhưng vẫn không có nhạc.
"Mau ngắt toàn bộ đi! Bộ phận âm thanh đang làm cái gì thế! Nếu không được mau thay đổi âm tần đi!"
"Dừng nhạc đi!"
"Dừng nhạc!? Anh điên rồi à bây giờ đang phát sóng trực tiếp cả nước đấy!"
"Bộ phận âm thanh mau chóng xử lý đi!"
Hạ Tử Viêm đang muốn lót rap cho Lăng Nhất, bỗng nhiên âm nhạc bị ngắt toàn bộ.
Fan dưới đài đang ra sức vẫy lightstick cùng đèn tiếp ứng đều đột ngột ngừng giữa không trung, tất cả mọi người đều vì sự cố âm thanh tại hiện trường mà nghị luận sôi nổi, duy chỉ có sân khấu vắng tiếng nhạc là yên lặng vô cùng, dù chỉ mới một giây trôi qua, nhưng một giây tĩnh mịch này cũng đủ để hủy diệt vô số những buổi tập ròng rã đến rạng sáng của họ.
Vào giây phút tất cả mọi người đều cho rằng bài biểu diễn của nhóm phải hủy bỏ tại đây.
Tiếng ca trong trẻo của Phương Giác Hạ xông lên bao vây lấy bọn họ.
[Linh hồn từng bị thiêu đốt, cháy bỏng khát cầu,]
Anh trực tiếp giật tai nghe xuống, nắm chặt lấy micro bọn họ tự mang đến, giữa tình huống không có nhạc đệm vẫn như cũ bằng trạng thái tốt nhất của mình hoàn thành từng động tác,
[Vào một khắc này bùng lên thành lửa đỏ.]
So với bất kỳ ai trên thế giới này, anh là người hiểu rõ nhất sân khấu quý giá đến mức nào.
Dù cho tất cả mọi người đều lựa chọn từ bỏ, anh cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Từ lúc bắt đầu anh đã không có lựa chọn nào gọi là từ bỏ.
Giọng Phương Giác Hạ vừa ổn định vừa chuẩn xác, trong tình trạng không có nhạc đệm, âm thanh thuần túy vang lên càng làm ưu thế âm sắc của anh trở nên rõ ràng, âm thanh cường đại nhanh chóng áp chế ồn ào và bất an trong hội trường, nháy mắt dưới đài phát ra tiếng vỗ tay thật lớn cùng hoan hô, không riêng gì fan của bọn họ, còn có fan những người khác nữa.
"Ôi mẹ ơi, là giọng thật đấy, trâu bò!"
"Chất giọng tuyệt quá!"
"Chẳng trách bọn họ đều dùng mic riêng."
Dù là vậy, nếu chỉ có một mình anh kiên trì tiếp tục, sân khấu này cũng không thể duy trì. Phương Giác Hạ tuy rằng sắc mặt trấn định, động tác nhảy cùng lực biểu diễn không có một tia sơ hở, nhưng lo sợ bất an trong lòng đã lên đến cực điểm.
Anh sợ rằng sau lưng mình sẽ không còn một ai nữa.
[Say hello to my ego.]
Động tác vũ đạo xoay người vừa kết thúc, Phương Giác Hạ kinh ngạc trông thấy Bùi Thính Tụng cũng tháo tai nghe ra. Anh không nghĩ tới, nháy mắt mình vừa kết thúc nốt cao cuối, đã được Bùi Thính Tụng lót rap ngay phía sau.
Trong chớp nhoáng, Bùi Thính Tụng liếc anh cong khóe môi.
Trái tim Phương Giác Hạ vừa căng thẳng đến cực điểm bị nụ cười chói lọi này hung hăng bắt lấy. Không biết nên gọi tên cảm giác này là gì, tựa như đang lơ lửng trên cầu treo, bên dưới là vực sâu nguy ngập lại được một người khác mạnh mẽ bắt được tay.
Yên tâm, tôi ở ngay sau lưng anh.
Trái tim rốt cuộc cũng trấn tĩnh trở lại.
Không lệch một nhịp, thanh âm của Lăng Nhất cũng xuất hiện ngay sau đó, ngón giọng cường đại giữa khán phòng không nhạc đệm được triển lộ âm hưởng hoàn hảo không chút sai sót.
Nhạc nền biến mất không thể ngăn cản bọn họ biểu diễn, dù là quản lý biểu cảm trên sân khấu, hay là lực độ động tác điều nghiên địa hình, đều không có chút lơi lỏng. Fan dưới đài tới gần sân khấu dùng hết sức vì bọn họ mà cùng hợp xướng, sáu bảy mươi cô bé mạnh mẽ cất cao giọng sinh ra khí thế như của hàng trăm người.
Cho dù vì cái gì bọn họ cũng không thể nhận thua.
[Thiên biến vạn hóa là tôi, tự do mà thay đổi
Giấc mộng muôn vẻ muôn màu, đúc thành lăng kính vạn hoa]
Đoạn điệp khúc được main vocal cùng fan hòa thanh có vẻ rất lưu loát thuận lợi, nhưng bài hát này giai điệu phức tạp, tiết tấu biến đổi quá nhiều, dù cho tiết tấu cùng lực độ của mọi người đều đúng nhịp, nhưng dưới tình huống không có nhạc đệm sẽ ít nhiều mang lại cảm giác quái dị, thừa dịp cơ hội di chuyển đến vị trí cuối cùng đằng sau, Bùi Thính Tụng dùng tay trái che đỉnh microphone một chút, hướng mắt qua Hạ Tử Viêm sắp bắt đầu rap ra hiệu, Hạ Tử Viêm hiểu ý gật gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, giữa âm hưởng giọng hát xuất hiện nhịp beat mạnh mẽ hữu lực, là B-box của Bùi Thính Tụng.
Tiết tấu xuất hiện như sấm sét giữa đất bằng, hiện trường trong nháy mắt sôi trào. Sự cố tuy là phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ lại dùng sức lực cường đại ứng biến, thêm tính quyết đoán xoay chuyển càn khôn cùng dũng khí, tất thảy những nhân tố này không thể nghi ngờ, đã biến sự cố live kích phát thành adrenaline liều cao, khiến mỗi trái tim đang yên ổn ngồi dưới khán đài đều phải cuốn theo nhịp beat ngẫu hứng đó.
Các chàng trai trên sân khấu, bắt đầu vốn rất căng thẳng, sau đó chậm rãi tiếp thu sự thật, tiếp thu rằng hôm nay bọn họ không thể có sân khấu hoàn mỹ.
Cũng không vấn đề gì, không hoàn mỹ mới có thể sinh ra kinh ngạc.
Dưới sự trợ công của Bùi Thính Tụng, Hạ Tử Viêm cũng bật hình thức miệng pháo, [Chưa từng che giấu đi dã tâm, chẳng cần báo cho ai lai lịch, key của cưng có phiêu có cao, cũng sao high được bằng anh viết beat.]
Lăng Nhất căn cứ theo lời rap mà phối hợp phát ra âm hiệu hí kịch, chống nạnh chất vấn, [What?]
Mọi người đều bắt đầu hưởng thụ sân khấu, tiết tấu bài hát lưu loát lại hay thay đổi càng làm bọn họ có chỗ phát huy.
Hạ Tử Viêm một tay ngăn cản Lăng Nhất, mỉm cười, [Xin lỗi nha phía trước là đường một chiều, cưng nói không phục cũng không thể chiều. Hiện tại phải nghe lệnh của anh giọng của anh, nhịp tim của cưng anh nắm rõ từng âm thanh.]
Quay người lại dán lên Giang Miểu, hai người xoay tròn thay đổi vị trí, cậu ta giơ tay lên trời chỉ vào không trung, [Hey baby nhớ kỹ tên anh, nhân gian này thật chẳng có gì mới mẻ, nhìn đất nhìn trời nhìn chẳng có gì vui vẻ, không bằng đến xem kỳ tích giáng lâm.]
Kết thúc xong đoạn của mình, cậu ta cũng gia nhập vào B-box ngẫu hứng với Bùi Thính Tụng, bốn thành viên còn lại cùng nhau hợp xướng điệp khúc cao trào. Tiết tấu chuẩn xác mãnh liệt, mỗi một nhịp đều hoàn mỹ khớp theo từng động tác vũ đạo, mỗi người đều nhanh chóng bắt được ống kính phát sóng trực tiếp. Hiệu quả sân khấu tốt đến vượt mức tưởng tượng.
"Đoạn điệp khúc! Máy quay số 4 kéo toàn cảnh!"
"Số 1 kéo lại gần, quay cận mặt!"
[We gonna fight! Fight! Fight!
with the face in the mirror
Yes we'll fight! Fight! Fight!
Sóng vai tuyệt đối không lùi bước]
Từ này thực sự hợp với tình hình, nguyên bản chỉ là bài hát nhiệt huyết tiêu chuẩn của nhóm nhạc nam, vậy mà trên sân khấu gặp sự cố này càng có vẻ thêm oanh liệt, tràn ngập khí thế tựa như thật sự có hy vọng sinh sôi giữa nghịch cảnh.
[Fight! Fight! Fight!]
Hợp xướng lặp lại, âm tiết trống trận tấu vang, quả quyết mà hữu lực. Giang Miểu giơ tay lên cao, dẫn dắt khán giả dưới đài cùng bọn họ vỗ tay theo tiết tấu.
[Hưởng thụ cơn cuồng phong mà rơi xuống]
Âm cao của Lăng Nhất trước sau bảo trì đúng tiêu chuẩn, cậu ta vốn là loại hình vocal chất lượng cao, khả năng cộng minh cường đại, tự mang hỗn âm, cho dù nhạc đệm chỉ có b-box cùng không trật nhịp chút nào.
[Fight! Fight! Fight!]
Phương Giác Hạ nắm chặt micro, hai main vocal cùng nhau xướng âm cao.
[Sau cơn giông bão người sẽ nhớ kỹ tên tôi.]
Mức độ nổi tiếng của Kaleido cũng không cao, người xem dưới đài đa số đều chưa từng nghe qua nhạc của nhóm này. Huống chi trước họ là bao nhiêu tiết mục hát nhép đã mài mòn hết nhiệt tình của khán giả, hiện tại đã gần 11 giờ, lúc này lên sân khấu đã không thể chiếm ưu thế, rất khó khống chế được tiết tấu sân khấu, áp lực của nền tảng phát sóng trực tiếp cả nước, hơn nữa lại thêm sự cố hỏng tai nghe và mất nhạc đệm.
Đây tuyệt đối là tình huống ngặt nghèo nhất của nghệ sĩ.
Một nhóm nhạc nho nhỏ không người chú ý không ai chờ mong, thế mà lại đâm đầu vào phó bản địa ngục.
Nhưng vào lúc này, mọi thứ đều ngoài tưởng tượng, khán giả đang mệt mỏi thất vọng đột nhiên lại thu được kinh ngạc mừng rỡ, không ai có thể nghĩ được trong tình huống kinh khủng nhất lại xuất hiện kỳ tích kinh diễm. Không, có lẽ họ đã quên mất đây chỉ là một bài biểu diễn, hiện trường sự kiện dạ hội đột nhiên biến thành live house sôi nổi nhiệt tình, tiếng hoan hô cơ hồ muốn bao phủ các fan đang ra sức tiếp ứng.
Tiết tấu B-box bị Hạ Tử Viêm khống chế, bắt đầu biến hóa, sáu người dựa trên beat mà thay đổi đội hình. Bùi Thính Tụng một tay nhét túi, bước chân dài hướng đến gần ống kính giữa tiếng hét chói tai, nhướng mày mở ra sân nhà của mình.
[Hoan nghênh khởi động kính vạn hoa chói lọi, sợ cái gì đừng vội bỏ đi, trận này rất đáng giành auction show, haters sao có tư cách nhấc tay đâu. Baby focus on my voice, all my money rising tall]
Hắn tháo mắt kính xích vàng nhét vào túi áo tây trang, sửa lại ca từ tại chỗ, [I am rich, oh, I am fresh. Your little bitches love me so.]
Phương Giác Hạ nghe được từ bitches giật mình suýt nữa thì không khống chế được biểu cảm, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Trước kia Bùi Thính Tụng viết ca từ hoàn toàn theo phong cách người da đen, nhưng công ty phát hành nhạc cũng có lo ngại cùng tiêu chuẩn, nên chỉ có thể sửa chữa xóa bớt. Cho nên nếu đã hát live Bùi Thính Tụng sửa lời tại chỗ cũng là thái độ bình thường. Vì nguyên nhân đó bọn họ vẫn luôn bị fan trêu chọc -- Nhóm K hằng ngày hát như nuốt đĩa, Tiểu Bùi chính là tiêu chuẩn duy nhất kiểm tra xem họ có hát live hay không.
[China swag, China dope. Xem tràng âm thanh tan vỡ perfect show. Ca từ 'sáng tác' hết thảy còn nhờ viết hộ, cầm mic lipsync liệu có phỏng tay?] Toàn nhóm trôi chảy dứt khoát hoàn thành động tác đá chân, chỉ có Bùi Thính Tụng vẫn ở trước sân khấu, kéo kéo cổ áo sơ mi, [Fakers vừa bị anh đá bay, làm ơn đi, chọn đối thủ cũng đừng chọn đại.]
[Trạm tiếp theo là vũ trụ nhà anh,] Bùi Thính Tụng mở tay phải, khí thế vừa thành thạo lại tràn ngập khiêu khích, [Cho cưng một giây để đào tẩu.]
Nháy mắt xoay người, hắn cùng Phương Giác Hạ lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, ngoài ý muốn là, Phương Giác Hạ sẽ rất nhanh vào part tiếp theo cũng vươn tay, cụng một chút vào tay phải của hắn.
Va chạm ngắn ngủi, tựa như nghi thức giao tiếp của chiến hữu.
Main vocal line ở điệp khúc lần thứ hai vào đoạn quan trọng nhất, hòa thanh hoàn mỹ gấp ba khống chế toàn hội trường. Chỉ là đoạn cao âm lặp lại sau đó, bọn họ cũng không tiếp tục vũ đạo đồng bộ nữa. Bùi Thính Tụng tiến lên mặt trước, bước chân như gió cuốn cường bạo mười phần, các anh trai ở sau không hẹn mà cùng phân tán đến từng góc sân khấu, dẫn dắt khán giả hô vang cùng bọn họ, [We gonna fight! Fight! Fight! Cùng nhau hát nào!]
[Fight! Fight! Fight!]
Phòng phát sóng sục sôi hết sức, toàn bộ khán giả dưới đài đã đi theo tiết tấu của bọn họ không ngừng lặp lại câu chữ, nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, sự cố hiện trường kinh tâm động phách hóa thành buổi biểu diễn hợp xướng của bọn họ.
Toàn trường sôi trào, hàng ngàn hàng vạn lightstick lần đầu tiên vì bọn họ mà ra sức vùng vẫy lập loè.
Tại âm cao hòa thanh của Lăng Nhất và Phương Giác Hạ, cả nhóm hoàn thành động tác vũ đạo cuối cùng, xoay người biến hóa đội hình ending, chờ đợi hai vị main vocal hát xong câu tiểu tiết cuối.
Tất cả mọi người cho rằng hết thảy sắp kết thúc. Trong phút chốc, nhạc nền vẫn luôn biến mất đột nhiên vang lên đứt quãng, sau đó khôi phục lại bình thường, truyền ra vài giây nhịp điệu cuối bài.
Tuyệt diệu ở chỗ, thành viên toàn đội vừa dứt động tác vũ đạo chính xác vào nhịp nhạc đó, bao gồm một câu hát cuối cùng của Phương Giác Hạ.
[Vì tình yêu tha thiết mà sinh]
Buông microphone, anh và Bùi Thính Tụng sau khi chạm vào nhau, cùng sóng vai ngẩng đầu tạo hình động tác ending song C vị, cùng nhịp beat cuối vừa im bặt không sai chút nào.
Khán giả toàn trường đầu tiên là ngơ ngẩn, rồi sau đó như thủy triều cuồn cuộn tiếng vỗ tay cùng hoan hô!
Đây là một bữa tiệc liveshow không hoàn mỹ.
"Cảm ơn mọi người!"
Ngực Phương Giác Hạ kịch liệt phập phồng, mồ hôi trên thái dương sắp chảy cả vào mắt. Ánh đèn sân khấu làm anh lóa mắt say mê, khán giả dưới đài lặp đi lặp lại mà gọi Kaleido, kêu encore, tiếng sau cao hơn tiếng trước, tựa như thủy triều bao trùm lấy hơi thở run rẩy của anh.
Rốt cuộc thì, bọn họ cũng giống như những người khác, có tư cách kiêu ngạo khi được người khác gọi tên.
Hết thảy đều như là đang nằm mơ.
Một giấc mơ lớn vui sướng tràn trề.
"Cảm ơn! Cảm ơn màn biểu diễn xuất sắc của Kaleido! Thật sự quá chấn động!"
MC căng chặt thần kinh chuẩn bị tâm thế khống tràng cũng buông lỏng xuống, sáu người hướng xuống khán đài mà cúi chào thật sâu, rất lâu cũng không đứng dậy.
Bùi Thính Tụng chặt chẽ nắm tay Phương Giác Hạ, mười ngón đan vào nhau tựa như kỳ tích sống lại.
Mãi đến khi bọn họ đứng thẳng lại, Bùi Thính Tụng mới chậm chạp buông tay ra. Hắn cũng không biết mình hưng phấn vì cái gì, đây dường như là thời khắc hắn bùng nổ nhất, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm thỏa mãn của thần tượng khi đứng trên sân khấu. Hắn kích động đến nỗi muốn ôm từng người một, bao gồm cả Phương Giác Hạ.
Giữa mạch suy nghĩ cuồn cuộn, Bùi Thính Tụng nghe thấy Phương Giác Hạ nói một câu thật khẽ.
Một bên mắt trông thấy gương mặt mồ hôi đầm đìa của anh, đang mỉm cười, thở hổn hển mà nhìn hắn mỉm cười.
"Bây giờ tôi cảm thấy, lời bài hát cậu viết rất hay."
Sau cơn giông bão người sẽ nhớ kỹ tên tôi.
---
Anh không có lựa chọn nào khác.
Ánh đèn sân khấu sáng lên, Phương Giác Hạ ngẩng đầu cùng nhịp beat, trạng thái biểu cảm hoàn mỹ như không có chuyện gì mà hát câu mở đầu. Anh thuyết phục mình không được hoảng hốt, chỉ cần dùng đồng hồ trong lòng là đủ chính xác, không việc gì phải lo lắng. Bài này đã được luyện tập vô số lần, với anh mà nói trong đầu đã gần như tự động chạy nhạc đệm.
[Chưa bao giờ bị cuốn vào quy tắc sinh tồn của kẻ mạnh
Quy luật tự mình đặt ra, phá vỡ cánh cửa sinh mệnh]
Hát xong part của mình, Lăng Nhất và Giang Miểu nhanh chóng bắt nhịp, tiếp tục biểu diễn. Tiết tấu của bọn họ rất đúng, làm Phương Giác Hạ cũng không rõ lắm có phải chỉ tai nghe của anh và Lộ Viễn có vấn đề hay không.
[Trò chơi mạo hiểm của đời người, vĩnh viễn là cái giá của khen thưởng]
Tạp âm trong tai nghe càng lúc càng lớn, Phương Giác Hạ vừa thực hiện động tác vũ đạo, vừa tranh thủ liếc về cánh gà phía sau, tay chỉ chỉ tai nghe của mình để yêu cầu trợ giúp từ hậu đài.
[Hiện thực có bao nhiêu tàn nhẫn, giấc mộng là bấy nhiêu thành khẩn]
Giang Miểu hát xong câu này, theo bản năng nhìn về phía Hạ Tử Viêm, thấy cậu ta làm động tác rất nhỏ chỉ chỉ cằm. Chi tiết này rất nhanh bị Phương Giác Hạ phát hiện, ngay lập tức anh đã hiểu rõ tình hình.
Tình huống xấu nhất là toàn bộ tai nghe của bọn họ đều có vấn đề.
Nếu là chương trình ghi hình bình thường, bọn họ có thể trực tiếp ngừng diễn, chờ khắc phục sự cố xong lại ghi hình một lần nữa. Nhưng hiện tại là hiện trường phát sóng trực tiếp cả nước, nếu ngay bây giờ dừng diễn cũng tương đương với việc tự hủy đi cơ hội của chính mình.
Thế giới internet vốn quen thói hà khắc, chuyện này Phương Giác Hạ rõ ràng nhất. Nếu hiện tại lựa chọn kết thúc, trận phát sóng trực tiếp này sẽ không ngừng bị cắt nối biên tập lưu truyền khắp các trang mạng xã hội, không cần biết có phải nguyên nhân do tai nghe hay không, nhiệt độ đang lên của bọn họ sẽ bị thay thế bằng vô số chỉ trích năng lực kém không kính nghiệp. Vốn dĩ cũng không có bao nhiêu người biết rõ tai nghe trên sân khấu đóng vai trò quan trọng như thế nào.
Cho nên các thành viên trong lòng hiểu rõ mà không nói, lựa chọn tiếp tục biểu diễn.
Liền mạch với lời chính là một đoạn tiếng Anh độc thoại của Bùi Thính Tụng được xử lý biến âm khuếch đại.
[Ladies and Gentlemen,
Welcome to flight KALEIDO.
Next station is
Future]
Đúng là họa vô đơn chí.
Đoạn độc thoại này cũng bị đứt quãng, trộn lẫn rất nhiều tạp âm quấy nhiễu. Nhưng đây là âm điện tử được gắn thẳng vào nhạc nền, chẳng lẽ ngay cả âm thanh sân khấu cũng có vấn đề?
Phương Giác Hạ vẫn còn hoài nghi, nhưng sắc mặt trấn định tiếp tục biểu diễn vũ đạo, mỗi động tác đều gọn gàng lưu loát, tuy không thể nghe được nhạc đệm, nhưng vẫn như cũ di chuyển ra phía trước, ngay sau đó sẽ đến đoạn điệp khúc, hết part của Lăng Nhất sẽ quay về lượt hát của anh.
Âm thanh càng lúc càng yếu, nhịp điệu gián đoạn càng lúc càng rõ ràng, cứ như băng từ bị hỏng, dưới sân khấu đã bắt đầu có tiếng xầm xì. Lăng Nhất tuy vẫn kiên trì hát nhưng rõ ràng đã bị cuống, hơi thở chần chừ, Phương Giác Hạ nghe thấy rất rõ.
[Sao cam tâm trở nên bình thường, nhịp tim mạch đập, đã từng vì điều này mà không ngừng phản bác]
Từ tai nghe đột nhiên truyền đến tiếng mắng mỏ nôn nóng, nhưng vẫn không có nhạc.
"Mau ngắt toàn bộ đi! Bộ phận âm thanh đang làm cái gì thế! Nếu không được mau thay đổi âm tần đi!"
"Dừng nhạc đi!"
"Dừng nhạc!? Anh điên rồi à bây giờ đang phát sóng trực tiếp cả nước đấy!"
"Bộ phận âm thanh mau chóng xử lý đi!"
Hạ Tử Viêm đang muốn lót rap cho Lăng Nhất, bỗng nhiên âm nhạc bị ngắt toàn bộ.
Fan dưới đài đang ra sức vẫy lightstick cùng đèn tiếp ứng đều đột ngột ngừng giữa không trung, tất cả mọi người đều vì sự cố âm thanh tại hiện trường mà nghị luận sôi nổi, duy chỉ có sân khấu vắng tiếng nhạc là yên lặng vô cùng, dù chỉ mới một giây trôi qua, nhưng một giây tĩnh mịch này cũng đủ để hủy diệt vô số những buổi tập ròng rã đến rạng sáng của họ.
Vào giây phút tất cả mọi người đều cho rằng bài biểu diễn của nhóm phải hủy bỏ tại đây.
Tiếng ca trong trẻo của Phương Giác Hạ xông lên bao vây lấy bọn họ.
[Linh hồn từng bị thiêu đốt, cháy bỏng khát cầu,]
Anh trực tiếp giật tai nghe xuống, nắm chặt lấy micro bọn họ tự mang đến, giữa tình huống không có nhạc đệm vẫn như cũ bằng trạng thái tốt nhất của mình hoàn thành từng động tác,
[Vào một khắc này bùng lên thành lửa đỏ.]
So với bất kỳ ai trên thế giới này, anh là người hiểu rõ nhất sân khấu quý giá đến mức nào.
Dù cho tất cả mọi người đều lựa chọn từ bỏ, anh cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Từ lúc bắt đầu anh đã không có lựa chọn nào gọi là từ bỏ.
Giọng Phương Giác Hạ vừa ổn định vừa chuẩn xác, trong tình trạng không có nhạc đệm, âm thanh thuần túy vang lên càng làm ưu thế âm sắc của anh trở nên rõ ràng, âm thanh cường đại nhanh chóng áp chế ồn ào và bất an trong hội trường, nháy mắt dưới đài phát ra tiếng vỗ tay thật lớn cùng hoan hô, không riêng gì fan của bọn họ, còn có fan những người khác nữa.
"Ôi mẹ ơi, là giọng thật đấy, trâu bò!"
"Chất giọng tuyệt quá!"
"Chẳng trách bọn họ đều dùng mic riêng."
Dù là vậy, nếu chỉ có một mình anh kiên trì tiếp tục, sân khấu này cũng không thể duy trì. Phương Giác Hạ tuy rằng sắc mặt trấn định, động tác nhảy cùng lực biểu diễn không có một tia sơ hở, nhưng lo sợ bất an trong lòng đã lên đến cực điểm.
Anh sợ rằng sau lưng mình sẽ không còn một ai nữa.
[Say hello to my ego.]
Động tác vũ đạo xoay người vừa kết thúc, Phương Giác Hạ kinh ngạc trông thấy Bùi Thính Tụng cũng tháo tai nghe ra. Anh không nghĩ tới, nháy mắt mình vừa kết thúc nốt cao cuối, đã được Bùi Thính Tụng lót rap ngay phía sau.
Trong chớp nhoáng, Bùi Thính Tụng liếc anh cong khóe môi.
Trái tim Phương Giác Hạ vừa căng thẳng đến cực điểm bị nụ cười chói lọi này hung hăng bắt lấy. Không biết nên gọi tên cảm giác này là gì, tựa như đang lơ lửng trên cầu treo, bên dưới là vực sâu nguy ngập lại được một người khác mạnh mẽ bắt được tay.
Yên tâm, tôi ở ngay sau lưng anh.
Trái tim rốt cuộc cũng trấn tĩnh trở lại.
Không lệch một nhịp, thanh âm của Lăng Nhất cũng xuất hiện ngay sau đó, ngón giọng cường đại giữa khán phòng không nhạc đệm được triển lộ âm hưởng hoàn hảo không chút sai sót.
Nhạc nền biến mất không thể ngăn cản bọn họ biểu diễn, dù là quản lý biểu cảm trên sân khấu, hay là lực độ động tác điều nghiên địa hình, đều không có chút lơi lỏng. Fan dưới đài tới gần sân khấu dùng hết sức vì bọn họ mà cùng hợp xướng, sáu bảy mươi cô bé mạnh mẽ cất cao giọng sinh ra khí thế như của hàng trăm người.
Cho dù vì cái gì bọn họ cũng không thể nhận thua.
[Thiên biến vạn hóa là tôi, tự do mà thay đổi
Giấc mộng muôn vẻ muôn màu, đúc thành lăng kính vạn hoa]
Đoạn điệp khúc được main vocal cùng fan hòa thanh có vẻ rất lưu loát thuận lợi, nhưng bài hát này giai điệu phức tạp, tiết tấu biến đổi quá nhiều, dù cho tiết tấu cùng lực độ của mọi người đều đúng nhịp, nhưng dưới tình huống không có nhạc đệm sẽ ít nhiều mang lại cảm giác quái dị, thừa dịp cơ hội di chuyển đến vị trí cuối cùng đằng sau, Bùi Thính Tụng dùng tay trái che đỉnh microphone một chút, hướng mắt qua Hạ Tử Viêm sắp bắt đầu rap ra hiệu, Hạ Tử Viêm hiểu ý gật gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, giữa âm hưởng giọng hát xuất hiện nhịp beat mạnh mẽ hữu lực, là B-box của Bùi Thính Tụng.
Tiết tấu xuất hiện như sấm sét giữa đất bằng, hiện trường trong nháy mắt sôi trào. Sự cố tuy là phát sinh ngoài ý muốn, bọn họ lại dùng sức lực cường đại ứng biến, thêm tính quyết đoán xoay chuyển càn khôn cùng dũng khí, tất thảy những nhân tố này không thể nghi ngờ, đã biến sự cố live kích phát thành adrenaline liều cao, khiến mỗi trái tim đang yên ổn ngồi dưới khán đài đều phải cuốn theo nhịp beat ngẫu hứng đó.
Các chàng trai trên sân khấu, bắt đầu vốn rất căng thẳng, sau đó chậm rãi tiếp thu sự thật, tiếp thu rằng hôm nay bọn họ không thể có sân khấu hoàn mỹ.
Cũng không vấn đề gì, không hoàn mỹ mới có thể sinh ra kinh ngạc.
Dưới sự trợ công của Bùi Thính Tụng, Hạ Tử Viêm cũng bật hình thức miệng pháo, [Chưa từng che giấu đi dã tâm, chẳng cần báo cho ai lai lịch, key của cưng có phiêu có cao, cũng sao high được bằng anh viết beat.]
Lăng Nhất căn cứ theo lời rap mà phối hợp phát ra âm hiệu hí kịch, chống nạnh chất vấn, [What?]
Mọi người đều bắt đầu hưởng thụ sân khấu, tiết tấu bài hát lưu loát lại hay thay đổi càng làm bọn họ có chỗ phát huy.
Hạ Tử Viêm một tay ngăn cản Lăng Nhất, mỉm cười, [Xin lỗi nha phía trước là đường một chiều, cưng nói không phục cũng không thể chiều. Hiện tại phải nghe lệnh của anh giọng của anh, nhịp tim của cưng anh nắm rõ từng âm thanh.]
Quay người lại dán lên Giang Miểu, hai người xoay tròn thay đổi vị trí, cậu ta giơ tay lên trời chỉ vào không trung, [Hey baby nhớ kỹ tên anh, nhân gian này thật chẳng có gì mới mẻ, nhìn đất nhìn trời nhìn chẳng có gì vui vẻ, không bằng đến xem kỳ tích giáng lâm.]
Kết thúc xong đoạn của mình, cậu ta cũng gia nhập vào B-box ngẫu hứng với Bùi Thính Tụng, bốn thành viên còn lại cùng nhau hợp xướng điệp khúc cao trào. Tiết tấu chuẩn xác mãnh liệt, mỗi một nhịp đều hoàn mỹ khớp theo từng động tác vũ đạo, mỗi người đều nhanh chóng bắt được ống kính phát sóng trực tiếp. Hiệu quả sân khấu tốt đến vượt mức tưởng tượng.
"Đoạn điệp khúc! Máy quay số 4 kéo toàn cảnh!"
"Số 1 kéo lại gần, quay cận mặt!"
[We gonna fight! Fight! Fight!
with the face in the mirror
Yes we'll fight! Fight! Fight!
Sóng vai tuyệt đối không lùi bước]
Từ này thực sự hợp với tình hình, nguyên bản chỉ là bài hát nhiệt huyết tiêu chuẩn của nhóm nhạc nam, vậy mà trên sân khấu gặp sự cố này càng có vẻ thêm oanh liệt, tràn ngập khí thế tựa như thật sự có hy vọng sinh sôi giữa nghịch cảnh.
[Fight! Fight! Fight!]
Hợp xướng lặp lại, âm tiết trống trận tấu vang, quả quyết mà hữu lực. Giang Miểu giơ tay lên cao, dẫn dắt khán giả dưới đài cùng bọn họ vỗ tay theo tiết tấu.
[Hưởng thụ cơn cuồng phong mà rơi xuống]
Âm cao của Lăng Nhất trước sau bảo trì đúng tiêu chuẩn, cậu ta vốn là loại hình vocal chất lượng cao, khả năng cộng minh cường đại, tự mang hỗn âm, cho dù nhạc đệm chỉ có b-box cùng không trật nhịp chút nào.
[Fight! Fight! Fight!]
Phương Giác Hạ nắm chặt micro, hai main vocal cùng nhau xướng âm cao.
[Sau cơn giông bão người sẽ nhớ kỹ tên tôi.]
Mức độ nổi tiếng của Kaleido cũng không cao, người xem dưới đài đa số đều chưa từng nghe qua nhạc của nhóm này. Huống chi trước họ là bao nhiêu tiết mục hát nhép đã mài mòn hết nhiệt tình của khán giả, hiện tại đã gần 11 giờ, lúc này lên sân khấu đã không thể chiếm ưu thế, rất khó khống chế được tiết tấu sân khấu, áp lực của nền tảng phát sóng trực tiếp cả nước, hơn nữa lại thêm sự cố hỏng tai nghe và mất nhạc đệm.
Đây tuyệt đối là tình huống ngặt nghèo nhất của nghệ sĩ.
Một nhóm nhạc nho nhỏ không người chú ý không ai chờ mong, thế mà lại đâm đầu vào phó bản địa ngục.
Nhưng vào lúc này, mọi thứ đều ngoài tưởng tượng, khán giả đang mệt mỏi thất vọng đột nhiên lại thu được kinh ngạc mừng rỡ, không ai có thể nghĩ được trong tình huống kinh khủng nhất lại xuất hiện kỳ tích kinh diễm. Không, có lẽ họ đã quên mất đây chỉ là một bài biểu diễn, hiện trường sự kiện dạ hội đột nhiên biến thành live house sôi nổi nhiệt tình, tiếng hoan hô cơ hồ muốn bao phủ các fan đang ra sức tiếp ứng.
Tiết tấu B-box bị Hạ Tử Viêm khống chế, bắt đầu biến hóa, sáu người dựa trên beat mà thay đổi đội hình. Bùi Thính Tụng một tay nhét túi, bước chân dài hướng đến gần ống kính giữa tiếng hét chói tai, nhướng mày mở ra sân nhà của mình.
[Hoan nghênh khởi động kính vạn hoa chói lọi, sợ cái gì đừng vội bỏ đi, trận này rất đáng giành auction show, haters sao có tư cách nhấc tay đâu. Baby focus on my voice, all my money rising tall]
Hắn tháo mắt kính xích vàng nhét vào túi áo tây trang, sửa lại ca từ tại chỗ, [I am rich, oh, I am fresh. Your little bitches love me so.]
Phương Giác Hạ nghe được từ bitches giật mình suýt nữa thì không khống chế được biểu cảm, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Trước kia Bùi Thính Tụng viết ca từ hoàn toàn theo phong cách người da đen, nhưng công ty phát hành nhạc cũng có lo ngại cùng tiêu chuẩn, nên chỉ có thể sửa chữa xóa bớt. Cho nên nếu đã hát live Bùi Thính Tụng sửa lời tại chỗ cũng là thái độ bình thường. Vì nguyên nhân đó bọn họ vẫn luôn bị fan trêu chọc -- Nhóm K hằng ngày hát như nuốt đĩa, Tiểu Bùi chính là tiêu chuẩn duy nhất kiểm tra xem họ có hát live hay không.
[China swag, China dope. Xem tràng âm thanh tan vỡ perfect show. Ca từ 'sáng tác' hết thảy còn nhờ viết hộ, cầm mic lipsync liệu có phỏng tay?] Toàn nhóm trôi chảy dứt khoát hoàn thành động tác đá chân, chỉ có Bùi Thính Tụng vẫn ở trước sân khấu, kéo kéo cổ áo sơ mi, [Fakers vừa bị anh đá bay, làm ơn đi, chọn đối thủ cũng đừng chọn đại.]
[Trạm tiếp theo là vũ trụ nhà anh,] Bùi Thính Tụng mở tay phải, khí thế vừa thành thạo lại tràn ngập khiêu khích, [Cho cưng một giây để đào tẩu.]
Nháy mắt xoay người, hắn cùng Phương Giác Hạ lại lần nữa bốn mắt nhìn nhau, ngoài ý muốn là, Phương Giác Hạ sẽ rất nhanh vào part tiếp theo cũng vươn tay, cụng một chút vào tay phải của hắn.
Va chạm ngắn ngủi, tựa như nghi thức giao tiếp của chiến hữu.
Main vocal line ở điệp khúc lần thứ hai vào đoạn quan trọng nhất, hòa thanh hoàn mỹ gấp ba khống chế toàn hội trường. Chỉ là đoạn cao âm lặp lại sau đó, bọn họ cũng không tiếp tục vũ đạo đồng bộ nữa. Bùi Thính Tụng tiến lên mặt trước, bước chân như gió cuốn cường bạo mười phần, các anh trai ở sau không hẹn mà cùng phân tán đến từng góc sân khấu, dẫn dắt khán giả hô vang cùng bọn họ, [We gonna fight! Fight! Fight! Cùng nhau hát nào!]
[Fight! Fight! Fight!]
Phòng phát sóng sục sôi hết sức, toàn bộ khán giả dưới đài đã đi theo tiết tấu của bọn họ không ngừng lặp lại câu chữ, nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, sự cố hiện trường kinh tâm động phách hóa thành buổi biểu diễn hợp xướng của bọn họ.
Toàn trường sôi trào, hàng ngàn hàng vạn lightstick lần đầu tiên vì bọn họ mà ra sức vùng vẫy lập loè.
Tại âm cao hòa thanh của Lăng Nhất và Phương Giác Hạ, cả nhóm hoàn thành động tác vũ đạo cuối cùng, xoay người biến hóa đội hình ending, chờ đợi hai vị main vocal hát xong câu tiểu tiết cuối.
Tất cả mọi người cho rằng hết thảy sắp kết thúc. Trong phút chốc, nhạc nền vẫn luôn biến mất đột nhiên vang lên đứt quãng, sau đó khôi phục lại bình thường, truyền ra vài giây nhịp điệu cuối bài.
Tuyệt diệu ở chỗ, thành viên toàn đội vừa dứt động tác vũ đạo chính xác vào nhịp nhạc đó, bao gồm một câu hát cuối cùng của Phương Giác Hạ.
[Vì tình yêu tha thiết mà sinh]
Buông microphone, anh và Bùi Thính Tụng sau khi chạm vào nhau, cùng sóng vai ngẩng đầu tạo hình động tác ending song C vị, cùng nhịp beat cuối vừa im bặt không sai chút nào.
Khán giả toàn trường đầu tiên là ngơ ngẩn, rồi sau đó như thủy triều cuồn cuộn tiếng vỗ tay cùng hoan hô!
Đây là một bữa tiệc liveshow không hoàn mỹ.
"Cảm ơn mọi người!"
Ngực Phương Giác Hạ kịch liệt phập phồng, mồ hôi trên thái dương sắp chảy cả vào mắt. Ánh đèn sân khấu làm anh lóa mắt say mê, khán giả dưới đài lặp đi lặp lại mà gọi Kaleido, kêu encore, tiếng sau cao hơn tiếng trước, tựa như thủy triều bao trùm lấy hơi thở run rẩy của anh.
Rốt cuộc thì, bọn họ cũng giống như những người khác, có tư cách kiêu ngạo khi được người khác gọi tên.
Hết thảy đều như là đang nằm mơ.
Một giấc mơ lớn vui sướng tràn trề.
"Cảm ơn! Cảm ơn màn biểu diễn xuất sắc của Kaleido! Thật sự quá chấn động!"
MC căng chặt thần kinh chuẩn bị tâm thế khống tràng cũng buông lỏng xuống, sáu người hướng xuống khán đài mà cúi chào thật sâu, rất lâu cũng không đứng dậy.
Bùi Thính Tụng chặt chẽ nắm tay Phương Giác Hạ, mười ngón đan vào nhau tựa như kỳ tích sống lại.
Mãi đến khi bọn họ đứng thẳng lại, Bùi Thính Tụng mới chậm chạp buông tay ra. Hắn cũng không biết mình hưng phấn vì cái gì, đây dường như là thời khắc hắn bùng nổ nhất, cũng là lần đầu tiên hắn cảm nhận được niềm thỏa mãn của thần tượng khi đứng trên sân khấu. Hắn kích động đến nỗi muốn ôm từng người một, bao gồm cả Phương Giác Hạ.
Giữa mạch suy nghĩ cuồn cuộn, Bùi Thính Tụng nghe thấy Phương Giác Hạ nói một câu thật khẽ.
Một bên mắt trông thấy gương mặt mồ hôi đầm đìa của anh, đang mỉm cười, thở hổn hển mà nhìn hắn mỉm cười.
"Bây giờ tôi cảm thấy, lời bài hát cậu viết rất hay."
Sau cơn giông bão người sẽ nhớ kỹ tên tôi.
---
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com