Nlcf
Tiểu Bùi cầm di động mắng liên tiếp một chuỗi F**, kích động đến mức cẳng chân đá vào chân bàn đau gần chết, hắn nhanh chóng cong eo ôm lấy chân, đau đến nỗi muốn kêu cũng không kêu được.
Vừa vặn lúc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Lăng Nhất ôm một túi khoai từ lát siêu lớn xuất hiện, sau lưng còn có cameraman. Lăng Nhất chưa kịp nhìn kỹ hắn đã trực tiếp mở miệng, "Tiểu Bùi, Hỏa Hỏa hỏi cậu ca từ mở đầu đã viết xong chưa, thảo luận một chút......" Sau đó cậu ta chỉ thấy Bùi Thính Tụng thân hình cao to như vậy lại co thành một cục, tò mò hỏi, "Cậu đang làm gì thế? Tập yoga trên ghế à." Nói xong cậu bước qua, "Ăn khoai từ lát không?"
Vừa bước tới thấy Bùi Thính Tụng ngẩng đầu lên, Lăng Nhất hoảng sợ, "Ối sao lại rớt nước mắt rồi, không viết thì không viết thôi khóc làm gì nha?"
Bùi Thính Tụng nghiến răng nghiến lợi, "Đụng vào chân......"
"Cái bộ dạng này trông ngu quá." Lăng Nhất cười hì hì vỗ vỗ lưng hắn, "Không gãy là được, nếu không lại ảnh hưởng chuyện comeback của chúng ta~"
"Lòng lang dạ sói."
Lăng Nhất toét miệng, "Đúng rồi, cậu là sói xám Siberia, anh là chihuahua dễ thương."
"Anh thì lợi hại rồi." Bùi Thính Tụng xoa xoa mấy cái, chậm rãi hạ chân xuống. Lăng Nhất kéo hắn sang phòng Hạ Tử Viêm đang làm việc, nghe nói nhạc sĩ cũng đã tới.
Không nghĩ tới vừa đi vào phòng, Bùi Thính Tụng liếc mắt liền trông thấy Phương Giác Hạ vừa chia tay không lâu lúc nãy đang ngồi bên cạnh Hạ Tử Viêm. Hai người tựa hồ thảo luận gì đó, nghe thấy tiếng có người bước vào thì tự nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt tầm nhìn đụng vào Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ lại cúi đầu.
Hành động mất tự nhiên này nhắc nhở Bùi Thính Tụng -- hắn còn chưa có giải thích rõ ràng hiểu lầm kia với Phương Giác Hạ.
Bùi Thính Tụng ho khan hai tiếng đi qua, "Cái kia, anh Giác Hạ......"
"Hả?" Lăng Nhất tai thính như dơi, không chút lưu tình vạch trần, "Sao hôm nay thằng út miệng ngọt như vậy, lại còn gọi anh?"
Hạ Tử Viêm cũng ngắt lời, "Có phải Tiểu Bùi của chúng ta có nhược điểm gì đang nằm trong tay Giác Hạ hay không?"
Phương Giác Hạ phỏng đoán Bùi Thính Tụng muốn anh giúp hắn giấu chuyện hắn come out trên WeChat hôm nay, vậy xem ra mọi người đều không biết. Tuy rằng anh không hiểu vì sao Bùi Thính Tụng lại chịu nói đề tài riêng tư như vậy cho anh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Bùi Thính Tụng lớn lên ở nước ngoài, thói quen phóng khoáng, tự ý thức được xu hướng tính dục của mình cũng là chuyện bình thường.
Một khi đã tự sắp xếp xong logic với bản thân, Phương Giác Hạ cũng thành công thuyết phục chính mình.
Nếu hắn đã không muốn nói cho người khác, anh vẫn nên thay hắn dời đề tài sang chuyện khác thì hơn. Dựa vào ý định lương thiện đó, Phương Giác Hạ mở miệng, "Thật ra cậu ấy......"
Mới nói được vài chữ, miệng đã đột ngột bị bịt lại. Người gây họa Bùi Thính Tụng đang ở ngay sau lưng anh.
"Tôi sao nào?" Bùi Thính Tụng ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi là em trai, em trai thì nên gọi anh trai."
Hạ Tử Viêm cười rộ lên, "Nói có sách mách có chứng, cãi không được."
Lăng Nhất cảm thấy rất cổ quái, duỗi móng vuốt muốn gỡ tay Bùi Thính Tụng ra, nhưng Bùi Thính Tụng che rất chặt, chết cũng không buông tay.
"Các người có bí mật gì không nói cho bọn tôi biết đúng không?" Lăng Nhất đầy mặt hồ nghi, "Chị gái làm hậu kỳ nhớ làm cho tôi hiệu ứng trong Thám tử lừng danh Conan nha, chân tướng chỉ có một......"
"Ừ chỉ có một," Bùi Thính Tụng cắt lời cậu ta, "Chính là bọn tôi có bí mật nhỏ không muốn nói cho anh, đừng hòng hỏi nữa, anh không còn là Lăng Tiểu Nhất tôi yêu nhất nữa rồi."
Hạ Tử Viêm vỗ tay, "Ông hoàng chơi chữ, lợi hại."
Bùi Thính Tụng buông tay, kéo ghế dựa ngồi trước mặt Phương Giác Hạ, nhướn mày với anh, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Vốn dĩ tôi cũng đâu định nói.
Phương Giác Hạ biết mình lại làm chuyện thừa thãi rồi, vì thế dứt khoát không nói nữa. Da của anh vừa trắng lại vừa mỏng, bị mười ngón tay của Bùi Thính Tụng chế trụ đã hằn lên vết đỏ.
"Chậc chậc chậc......" Lăng Nhất vẻ mặt đau lòng mà đi tới trước ống kính camera, giả vờ giả vịt lau nước mắt nước mũi một phen, "Đoạn này nhất định không được cắt, Lăng Nhất hiện tại đã là người vợ cả bị bỏ rơi. Bình luận bây giờ xoát cho tôi xem, Bùi Thính Tụng là tên phụ bạc, xin hãy vì người vợ bị ruồng rẫy này cho chút công đạo!"
Vị nhạc sĩ nãy giờ vẫn luôn vây xem nhịn không được cười nói, "Nhất Nhất chỉ làm main vocal đúng là nhân tài không được trọng dụng, hẳn nên kiêm thêm nghề diễn viên."
Phương Giác Hạ cũng bị Lăng Nhất chọc cười, khóe miệng bất giác hơi cong lên. Gương mặt vẫn luôn lãnh đạm đột nhiên bị phá băng, gợi nên cơn sóng nhỏ, khiến Bùi Thính Tụng cảm thấy thật mới lạ. Hắn duỗi dài chân ở dưới bàn lặng lẽ đá đá chân Phương Giác Hạ một chút, trông thấy tinh thần vừa trốn mất của anh quay về với bản thể, thoáng nghiêng mặt, như cũ không nói lời nào, chỉ thu lại tươi cười nhìn về phía hắn.
"Buồn cười lắm à?" Những người khác đang náo nhiệt trò chuyện, Bùi Thính Tụng lại hỏi khẽ anh.
Âm sắc của hắn rất đặc biệt, trầm thấp rất không hợp với gương mặt mang nét cực kỳ thiếu niên của hắn, đại khái là vì người từ nhỏ nói tiếng Anh có âm cộng hưởng với lồng ngực càng nhiều. Theo lý thuyết, ở trong hoàn cảnh ồn ào như thế này, thấp giọng là kiểu nói chuyện dễ dàng bị át đi nhất, nhưng mấy chữ hắn nói ra lại lập tức lọt vào tai Phương Giác Hạ, anh không xác định được là âm thanh đến trước, hay là đôi mắt trước đó thấy được tia trêu tức giấu không được từ khóe miệng Bùi Thính Tụng.
Phương Giác Hạ mím môi, dùng tư thái lạnh nhạt che chắn mà quay đầu. Tập giữ bình tĩnh lâu nay, anh đã sớm có thói quen không dễ gợn sóng cảm xúc, thế nhưng lại thường xuyên vì Bùi Thính Tụng mà hoảng loạn.
Không có ai chỉ dẫn anh phải ở chung như thế nào cùng người như Bùi Thính Tụng.
Giang Miểu và Lộ Viễn cũng trở về, mọi người cùng nhân viên công tác bắt đầu việc chọn lựa demo vòng thứ nhất. Di động của Phương Giác Hạ rung một cái, anh cúi đầu kiểm tra, phát hiện là Bùi Thính Tụng nhắn tin tới.
[Kaleido Bùi Thính Tụng: Hồi nãy tôi gõ sai chữ, là "Thông báo" không phải "Đồng chí", xu hướng tính dục có lẽ là thứ duy nhất trên đời này của tôi không thể hùa theo mong muốn của đại chúng được đâu.]
Trong nháy mắt tin được gửi, trong đầu Bùi Thính Tụng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lỡ như Phương Giác Hạ là gay thì sao, nếu không sao lại có cái tin đồn kia, mà cho dù là giả......
Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm màn hình, lại kéo màn hình lên trên nhìn lại câu hắn nói thông báo, tưởng tượng thêm một chút, logic hắn nói lúc này so với chuyện hắn đột nhiên xuất quỹ càng có lý hơn, vì thế anh rất tự nhiên tiếp nhận. Ngay lúc anh chuẩn bị trả lời hắn, khung thoại lại bắn ra một tin nữa.
[Kaleido Bùi Thính Tụng: Đương nhiên tôi không có bất kỳ ý kiến gì với đồng chí. Love is love. Chỉ là muốn giải thích một chút thôi.]
Tâm tư Phương Giác Hạ kỳ thật cũng không sâu sắc như Bùi Thính Tụng nghĩ, phương thức tư duy của anh cực kỳ đơn thuần, cho nên cũng sẽ không từ những lời của Bùi Thính Tụng mà suy nghĩ thêm bớt chuyện gì, hơn nữa Hạ Tử Viêm lại đang nói chuyện với anh, vì thế anh chỉ có thể giản lược phản hồi hắn.
[Ngoại Trừ Xinh Đẹp Cái Gì Cũng Sai: Ừ. ]
Ừ?
Ừ???
Bùi Thính Tụng xem mà tức muốn nghẹn, người ta nói cái gì mà thẳng nam sắt thép, cái tên này mới là sắt thép chân chính, hoàn toàn không hiểu được hắn vì sợ ảnh hưởng đến tâm tình của anh mà soạn tin còn phải cẩn thận suy nghĩ trước sau nhiều như thế nào.
Hắn ném điện thoại vào túi, không thèm để ý nữa.
Việc thảo luận album mới mất cả buổi chiều, lúc này vốn nên về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng tiết tấu sinh hoạt đã bị quấy rầy vì sự kiện Dạ hội phát sóng trực tiếp, sân khấu rất khó có được, thế nên mọi người đều liều mạng luyện tập, ròng rã đến ba giờ sáng.
Từ ngày Bùi Thính Tụng cùng Phương Giác Hạ bước lên hot search tới nay, nghị luận trên mạng đối với Kaleido vẫn luôn phân hóa thành hai thái cực, ngoại trừ một lượng fan mới bị bọn họ thu hút cùng người qua đường không quan tâm, thái độ những người khác đối với họ vẫn là xem thường như cũ, mắng bọn họ chỉ biết bán hủ, mắng họ không dựa vào thực lực chỉ biết tìm mọi cách lăng xê, nói như hận không thể đem chút danh tiếng họ vừa có giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Hết thảy chuyện này đều rất bình thường, Phương Giác Hạ đặc biệt tỉnh táo.
Bọn họ là nhóm nhạc nam, thứ có thể làm cho họ ổn định vị thế không phải là nhiệt độ, mà là thực lực thật sự trên sân khấu.
Hai ngày luyện tập liên tục một khắc không ngừng. Ngoại trừ năm xưa ra mắt ở lễ trao giải cuối năm, lần này có thể coi là sự kiện lớn thứ hai Kaleido được tham gia kể từ ngày debut, kênh livestream này lại là của nền tảng trang web video lớn nhất ở quốc nội. Dù cho chỉ là vị trí bổ khuyết, mọi người trong nhóm vẫn cực kỳ coi trọng.
Tối 29 Tết, cũng là ngày chính thức biểu diễn, bọn họ mới phát hiện vị chuyên viên trang điểm xưa nay vẫn luôn bị phốt đã không còn nữa, công ty rất có tâm vì họ mà đổi mới toàn bộ đoàn đội tạo hình.
Tạo hình trang điểm của Phương Giác Hạ cũng có thay đổi, trước đây vết bớt của anh luôn được che lại bằng phấn che khuyết điểm, nhưng vị chuyên viên trang điểm mới này ngược lại dùng phấn mắt màu đỏ vẽ cho hình dáng của nó càng thêm rõ ràng, kéo dài tương liên đến tận khóe mắt. Đôi mắt trang điểm nhẹ, chỉ có điểm nhấn nằm ở bên mắt trái, mái tóc nâu được tạo hình làm xoăn, tóc mái hơi rủ xuống, tương xứng với áo sơ mi satin màu xám trên người, làm anh thoạt nhìn có loại mỹ cảm sa sút.
Phương Giác Hạ luôn luôn không để tâm mấy đến vấn đề tạo hình cũng phải cảm thấy lần này rất đặc biệt. Anh liếc nhìn những người khác qua gương, tóc của đội trưởng được phun thuốc nhuộm màu xanh lam dùng một lần, trông rất bắt mắt, Hạ Tử Viêm tóc đỏ cũng rất ngầu. Ánh mắt anh cuối cùng dừng lại ở tạo hình mới của Bùi Thính Tụng, trang phục ngày thường của hắn luôn có khí vị thiếu niên, nhưng lần này tóc của hắn được chải chuốt gọn gàng, tóc mái rủ xuống một lọn hình dấu phẩy, hợp với cặp kính gọng mảnh trang trí dây xích vàng phối cùng áo vest âu phục xám đậm, tạo cho hắn cảm giác tinh anh trưởng thành hiếm có.
"Các cậu hiện giờ còn đang ngồi trên hot search, ngoại trừ hấp dẫn được một lượng fan mới khẳng định còn tồn tại rất nhiều lời nghi ngờ, chuyện này hết sức bình thường." Trình Khương ở trong phòng hóa trang bắt đầu khai thông theo thường lệ, "Cơ hội lần này rất hiếm có, với năng lực ca hát của các cậu anh cũng yên tâm, chỉ cần phát huy như bình thường đã là rất tốt rồi!"
Lăng Nhất khó khi nào được tạo hình tóc mái đánh phồng*, cực kỳ vui vẻ, dường như là không thèm nghe Trình Khương nói cái gì, "A em thích kiểu tóc này quá, làm em cao thêm năm centimet!"
"Thêm năm centimet cũng chưa đủ đâu." Bùi Thính Tụng nhai kẹo cao su, thổi ra bong bóng.
"Cậu im đi!"
"Anh Cường, xong việc rồi hôm nay chúng mình đi ăn xiên nướng được hem?" Lộ Viễn ngửa đầu nhìn Trình Khương, tóc tai vừa chải sấy tươm tất trông ngoan ngoãn hiếm thấy.
"Được, không thành vấn đề. Mọi người hôm nay biểu hiện cho tốt, đến tối anh Khương mời!"
Bởi vì hành trình của họ là đột xuất, hơn nữa Kaleido cũng không phải khách mời quan trọng gì cho nên số ghế có thể tranh thủ cho các fan cũng rất hạn chế, cho dù như vậy, các Domino có mặt cũng dùng nỗ lực lớn nhất để tiếp ứng cho thần tượng của bọn họ, mỗi cô gái đều vẫy thật mạnh kính vạn hoa tiếp ứng cùng lightstick xanh klein, kiên nhẫn chờ đợi từng tiết mục trôi qua để được nhìn thấy các thần tượng của họ lên sân khấu.
Buổi sự kiện này không cứng nhắc yêu cầu phải thành thật hát live gì cả, không ít nghệ sĩ nhóm nhạc trước đó lên sân khấu đều là hát một nửa hoặc lipsync luôn, nhưng đoàn đội Kaleido vẫn kiên trì muốn hát sống, nhạc nền cung cấp cho chương trình cũng là nhạc hoàn toàn không có lời, sạch đến mức không có cả lót bè.
Thời điểm duyệt chương trình Phương Giác Hạ vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, tai nghe do ban tổ chức cung cấp hiệu quả không tốt, chất lượng thu âm rất kém, Trình Khương dứt khoát mang theo cho họ sáu cái micro cầm tay đắt tiền của công ty.
Bọn họ biết rất rõ ưu thế của mình nằm ở đâu.
Đây là thời điểm phải dùng sở trường mà quyết định thắng bại.
"Em hồi hộp quá, hồi hộp chết mất." Chiếu theo kịch bản thì còn hai tiết mục nữa sẽ đến lượt bọn họ, Lăng Nhất không ngừng xụ mặt hướng vào camera ghi hình đi theo nhóm, "Em lâu lắm rồi không có hát live, lát nữa lỡ hát vấp thì biết làm sao bây giờ?"
Lộ Viễn bóp vai cho cậu, "Chú mà vấp thì anh hát chữa cháy cho chú, anh với Thủy Thủy một người kéo một người nâng."
"Em không kéo nổi ba đoạn giọng cao của nó đâu." Giang Miểu cười rộ lên.
Hạ Tử Viêm: "Thế thì hát thành ba đoạn giọng thấp."
"Nếu vậy thì cứ cho Giác Hạ vào." Lộ Viễn nháy mắt về phía Giác Hạ, "Giác Hạ hát ba đoạn đấy ướt át lắm."
Mọi người ở hậu đài cười đùa tán gẫu, không bao lâu sau tai nghe thu được lệnh gọi tập hợp, sau khi cổ vũ lẫn nhau một phen, bọn họ cùng bước lên sân khấu.
"Chào mừng nhóm nhạc danh tiếng đang lên, Kaleido!" Hai vị MC đưa bọn họ đến giữa sân khấu, "Hoan nghênh hoan nghênh, đây là lần đầu Kaleido tham gia sự kiện Dạ tiệc livestream của chúng tôi đúng không, xin hãy có lời chào với khán giả đang có mặt tại đây đi ạ."
Đội trưởng nhìn các thành viên hai bên, "Một, hai, ba, xin chào mọi người!"
"Chúng tôi là Kaleido!" Sáu người đồng thời bắt tay hình chữ K sau đó khom lưng hướng về phía khán giả cúi chào.
"Woa, ký hiệu tay này ngầu quá," nữ MC bắt chước theo, lại nói, "Vậy Kaleido có muốn nhân cơ hội này gửi lời chúc mừng năm mới đến khán giả dưới đài cũng như trên kênh livestream không, mọi người đều rất mong chờ."
"Vậy mỗi người một câu đi." Giang Miểu nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Viêm đứng bên trái, cậu ta hiểu ý cầm lấy microphone, "Chúc mừng năm mới, chúc mọi người tân niên phát đại tài."
Dưới đài lập tức rộ lên tiếng cười, không ai nghĩ cái nhóm này lại thành thật như vậy.
Ngay sau đó đến lượt Lộ Viễn, "Vui vui vẻ vẻ, luôn nở nụ cười."
Giang Miểu mỉm cười nói, "Hy vọng mọi người cùng người nhà năm mới có thể được như hiện tại, cả nhà đoàn viên, hạnh phúc mỹ mãn."
Lăng Nhất: "Muốn thoát ế sẽ được thoát ế, nếu không muốn thoát ế thì sẽ thoát nghèo!"
Đến phiên Phương Giác Hạ, anh cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng nói ra lời chúc cực kỳ thật thà, "Chúc mọi người công việc thuận lợi, học hành tấn tới."
Kỳ thật anh có hơi hiếu kỳ Bùi Thính Tụng sẽ nói cái gì đây, lấy tính tình của hắn, vừa nhìn liền biết lúc nhỏ không phải là đứa bé ngoan ngoãn thành thành thật thật nói lời cát tường chúc tết với người trong nhà.
Anh còn thật nghiêm túc mà tưởng tượng một chút hình ảnh đó.
Ghé mắt nhìn thằng nhóc đứng bên cạnh, hắn mỉm cười nâng microphone, "Hy vọng tất cả mọi người có thể thực hiện được mơ ước của bản thân."
Những lời này nằm ngoài dự liệu của Phương Giác Hạ, nhưng ý niệm bên trong cũng không gây ngạc nhiên.
Đích xác rất là Bùi Thính Tụng.
Chào hỏi ngắn ngủi xong, biểu diễn chính thức bắt đầu. Ánh đèn biến hóa, sáu người nhanh chóng xếp đội hình, tổ khúc lúc trước dự định hát bị yêu cầu cắt giảm vì nhiều nguyên nhân, đến khi duyệt chương trình điều chỉnh thành ca khúc cùng tên lúc ra mắt --《Kaleido》.
Lâu lắm không được bước lên sân khấu chân chính, Phương Giác Hạ nắm chặt microphone, hít sâu một hơi. Trái tim nhảy nhót thật nhanh, cường độ luyện tập nâng cao mấy ngày hôm nay chỉ vì giờ phút này mà thôi, sự kiện này đối với bọn họ quá trọng yếu, đây mới là trận quyết thắng họ chân chính chờ đợi.
Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Ánh đèn lại một lần nữa sáng lên, sân khấu vang lên nhạc dạo quen thuộc.
Không đúng.
Không đúng.
Phương Giác Hạ nheo mắt. Lúc hai main dancer mở màn hạ người xuống, anh nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Lộ Viễn bên cạnh, giơ tay chỉ chỉ tai nghe của mình, Lộ Viễn cũng rất nhanh gật đầu.
Tai nghe có vấn đề, bên trong chỉ có âm thanh ồn ào của người phụ trách hậu trường, cơ hồ còn át đi cả nhạc đệm, căn bản không có tác dụng gì cả. Fan đứng dưới đài cách sân khấu quá gần, tuy không nhiều người lắm nhưng tiếng hét cổ vũ quá nhiệt liệt, bọn họ ở trên sân khấu không nghe rõ được cái gì.
Tại hội trường sân khấu lộ thiên lớn như vậy, biển khán giả tấp nập, không có tai nghe.
Trái tim Phương Giác Hạ như bị bóp nghẹt.
----
Vừa vặn lúc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, Lăng Nhất ôm một túi khoai từ lát siêu lớn xuất hiện, sau lưng còn có cameraman. Lăng Nhất chưa kịp nhìn kỹ hắn đã trực tiếp mở miệng, "Tiểu Bùi, Hỏa Hỏa hỏi cậu ca từ mở đầu đã viết xong chưa, thảo luận một chút......" Sau đó cậu ta chỉ thấy Bùi Thính Tụng thân hình cao to như vậy lại co thành một cục, tò mò hỏi, "Cậu đang làm gì thế? Tập yoga trên ghế à." Nói xong cậu bước qua, "Ăn khoai từ lát không?"
Vừa bước tới thấy Bùi Thính Tụng ngẩng đầu lên, Lăng Nhất hoảng sợ, "Ối sao lại rớt nước mắt rồi, không viết thì không viết thôi khóc làm gì nha?"
Bùi Thính Tụng nghiến răng nghiến lợi, "Đụng vào chân......"
"Cái bộ dạng này trông ngu quá." Lăng Nhất cười hì hì vỗ vỗ lưng hắn, "Không gãy là được, nếu không lại ảnh hưởng chuyện comeback của chúng ta~"
"Lòng lang dạ sói."
Lăng Nhất toét miệng, "Đúng rồi, cậu là sói xám Siberia, anh là chihuahua dễ thương."
"Anh thì lợi hại rồi." Bùi Thính Tụng xoa xoa mấy cái, chậm rãi hạ chân xuống. Lăng Nhất kéo hắn sang phòng Hạ Tử Viêm đang làm việc, nghe nói nhạc sĩ cũng đã tới.
Không nghĩ tới vừa đi vào phòng, Bùi Thính Tụng liếc mắt liền trông thấy Phương Giác Hạ vừa chia tay không lâu lúc nãy đang ngồi bên cạnh Hạ Tử Viêm. Hai người tựa hồ thảo luận gì đó, nghe thấy tiếng có người bước vào thì tự nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt tầm nhìn đụng vào Bùi Thính Tụng, Phương Giác Hạ lại cúi đầu.
Hành động mất tự nhiên này nhắc nhở Bùi Thính Tụng -- hắn còn chưa có giải thích rõ ràng hiểu lầm kia với Phương Giác Hạ.
Bùi Thính Tụng ho khan hai tiếng đi qua, "Cái kia, anh Giác Hạ......"
"Hả?" Lăng Nhất tai thính như dơi, không chút lưu tình vạch trần, "Sao hôm nay thằng út miệng ngọt như vậy, lại còn gọi anh?"
Hạ Tử Viêm cũng ngắt lời, "Có phải Tiểu Bùi của chúng ta có nhược điểm gì đang nằm trong tay Giác Hạ hay không?"
Phương Giác Hạ phỏng đoán Bùi Thính Tụng muốn anh giúp hắn giấu chuyện hắn come out trên WeChat hôm nay, vậy xem ra mọi người đều không biết. Tuy rằng anh không hiểu vì sao Bùi Thính Tụng lại chịu nói đề tài riêng tư như vậy cho anh, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Bùi Thính Tụng lớn lên ở nước ngoài, thói quen phóng khoáng, tự ý thức được xu hướng tính dục của mình cũng là chuyện bình thường.
Một khi đã tự sắp xếp xong logic với bản thân, Phương Giác Hạ cũng thành công thuyết phục chính mình.
Nếu hắn đã không muốn nói cho người khác, anh vẫn nên thay hắn dời đề tài sang chuyện khác thì hơn. Dựa vào ý định lương thiện đó, Phương Giác Hạ mở miệng, "Thật ra cậu ấy......"
Mới nói được vài chữ, miệng đã đột ngột bị bịt lại. Người gây họa Bùi Thính Tụng đang ở ngay sau lưng anh.
"Tôi sao nào?" Bùi Thính Tụng ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi là em trai, em trai thì nên gọi anh trai."
Hạ Tử Viêm cười rộ lên, "Nói có sách mách có chứng, cãi không được."
Lăng Nhất cảm thấy rất cổ quái, duỗi móng vuốt muốn gỡ tay Bùi Thính Tụng ra, nhưng Bùi Thính Tụng che rất chặt, chết cũng không buông tay.
"Các người có bí mật gì không nói cho bọn tôi biết đúng không?" Lăng Nhất đầy mặt hồ nghi, "Chị gái làm hậu kỳ nhớ làm cho tôi hiệu ứng trong Thám tử lừng danh Conan nha, chân tướng chỉ có một......"
"Ừ chỉ có một," Bùi Thính Tụng cắt lời cậu ta, "Chính là bọn tôi có bí mật nhỏ không muốn nói cho anh, đừng hòng hỏi nữa, anh không còn là Lăng Tiểu Nhất tôi yêu nhất nữa rồi."
Hạ Tử Viêm vỗ tay, "Ông hoàng chơi chữ, lợi hại."
Bùi Thính Tụng buông tay, kéo ghế dựa ngồi trước mặt Phương Giác Hạ, nhướn mày với anh, ý cảnh cáo rất rõ ràng.
Vốn dĩ tôi cũng đâu định nói.
Phương Giác Hạ biết mình lại làm chuyện thừa thãi rồi, vì thế dứt khoát không nói nữa. Da của anh vừa trắng lại vừa mỏng, bị mười ngón tay của Bùi Thính Tụng chế trụ đã hằn lên vết đỏ.
"Chậc chậc chậc......" Lăng Nhất vẻ mặt đau lòng mà đi tới trước ống kính camera, giả vờ giả vịt lau nước mắt nước mũi một phen, "Đoạn này nhất định không được cắt, Lăng Nhất hiện tại đã là người vợ cả bị bỏ rơi. Bình luận bây giờ xoát cho tôi xem, Bùi Thính Tụng là tên phụ bạc, xin hãy vì người vợ bị ruồng rẫy này cho chút công đạo!"
Vị nhạc sĩ nãy giờ vẫn luôn vây xem nhịn không được cười nói, "Nhất Nhất chỉ làm main vocal đúng là nhân tài không được trọng dụng, hẳn nên kiêm thêm nghề diễn viên."
Phương Giác Hạ cũng bị Lăng Nhất chọc cười, khóe miệng bất giác hơi cong lên. Gương mặt vẫn luôn lãnh đạm đột nhiên bị phá băng, gợi nên cơn sóng nhỏ, khiến Bùi Thính Tụng cảm thấy thật mới lạ. Hắn duỗi dài chân ở dưới bàn lặng lẽ đá đá chân Phương Giác Hạ một chút, trông thấy tinh thần vừa trốn mất của anh quay về với bản thể, thoáng nghiêng mặt, như cũ không nói lời nào, chỉ thu lại tươi cười nhìn về phía hắn.
"Buồn cười lắm à?" Những người khác đang náo nhiệt trò chuyện, Bùi Thính Tụng lại hỏi khẽ anh.
Âm sắc của hắn rất đặc biệt, trầm thấp rất không hợp với gương mặt mang nét cực kỳ thiếu niên của hắn, đại khái là vì người từ nhỏ nói tiếng Anh có âm cộng hưởng với lồng ngực càng nhiều. Theo lý thuyết, ở trong hoàn cảnh ồn ào như thế này, thấp giọng là kiểu nói chuyện dễ dàng bị át đi nhất, nhưng mấy chữ hắn nói ra lại lập tức lọt vào tai Phương Giác Hạ, anh không xác định được là âm thanh đến trước, hay là đôi mắt trước đó thấy được tia trêu tức giấu không được từ khóe miệng Bùi Thính Tụng.
Phương Giác Hạ mím môi, dùng tư thái lạnh nhạt che chắn mà quay đầu. Tập giữ bình tĩnh lâu nay, anh đã sớm có thói quen không dễ gợn sóng cảm xúc, thế nhưng lại thường xuyên vì Bùi Thính Tụng mà hoảng loạn.
Không có ai chỉ dẫn anh phải ở chung như thế nào cùng người như Bùi Thính Tụng.
Giang Miểu và Lộ Viễn cũng trở về, mọi người cùng nhân viên công tác bắt đầu việc chọn lựa demo vòng thứ nhất. Di động của Phương Giác Hạ rung một cái, anh cúi đầu kiểm tra, phát hiện là Bùi Thính Tụng nhắn tin tới.
[Kaleido Bùi Thính Tụng: Hồi nãy tôi gõ sai chữ, là "Thông báo" không phải "Đồng chí", xu hướng tính dục có lẽ là thứ duy nhất trên đời này của tôi không thể hùa theo mong muốn của đại chúng được đâu.]
Trong nháy mắt tin được gửi, trong đầu Bùi Thính Tụng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, lỡ như Phương Giác Hạ là gay thì sao, nếu không sao lại có cái tin đồn kia, mà cho dù là giả......
Phương Giác Hạ nhìn chằm chằm màn hình, lại kéo màn hình lên trên nhìn lại câu hắn nói thông báo, tưởng tượng thêm một chút, logic hắn nói lúc này so với chuyện hắn đột nhiên xuất quỹ càng có lý hơn, vì thế anh rất tự nhiên tiếp nhận. Ngay lúc anh chuẩn bị trả lời hắn, khung thoại lại bắn ra một tin nữa.
[Kaleido Bùi Thính Tụng: Đương nhiên tôi không có bất kỳ ý kiến gì với đồng chí. Love is love. Chỉ là muốn giải thích một chút thôi.]
Tâm tư Phương Giác Hạ kỳ thật cũng không sâu sắc như Bùi Thính Tụng nghĩ, phương thức tư duy của anh cực kỳ đơn thuần, cho nên cũng sẽ không từ những lời của Bùi Thính Tụng mà suy nghĩ thêm bớt chuyện gì, hơn nữa Hạ Tử Viêm lại đang nói chuyện với anh, vì thế anh chỉ có thể giản lược phản hồi hắn.
[Ngoại Trừ Xinh Đẹp Cái Gì Cũng Sai: Ừ. ]
Ừ?
Ừ???
Bùi Thính Tụng xem mà tức muốn nghẹn, người ta nói cái gì mà thẳng nam sắt thép, cái tên này mới là sắt thép chân chính, hoàn toàn không hiểu được hắn vì sợ ảnh hưởng đến tâm tình của anh mà soạn tin còn phải cẩn thận suy nghĩ trước sau nhiều như thế nào.
Hắn ném điện thoại vào túi, không thèm để ý nữa.
Việc thảo luận album mới mất cả buổi chiều, lúc này vốn nên về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng tiết tấu sinh hoạt đã bị quấy rầy vì sự kiện Dạ hội phát sóng trực tiếp, sân khấu rất khó có được, thế nên mọi người đều liều mạng luyện tập, ròng rã đến ba giờ sáng.
Từ ngày Bùi Thính Tụng cùng Phương Giác Hạ bước lên hot search tới nay, nghị luận trên mạng đối với Kaleido vẫn luôn phân hóa thành hai thái cực, ngoại trừ một lượng fan mới bị bọn họ thu hút cùng người qua đường không quan tâm, thái độ những người khác đối với họ vẫn là xem thường như cũ, mắng bọn họ chỉ biết bán hủ, mắng họ không dựa vào thực lực chỉ biết tìm mọi cách lăng xê, nói như hận không thể đem chút danh tiếng họ vừa có giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Hết thảy chuyện này đều rất bình thường, Phương Giác Hạ đặc biệt tỉnh táo.
Bọn họ là nhóm nhạc nam, thứ có thể làm cho họ ổn định vị thế không phải là nhiệt độ, mà là thực lực thật sự trên sân khấu.
Hai ngày luyện tập liên tục một khắc không ngừng. Ngoại trừ năm xưa ra mắt ở lễ trao giải cuối năm, lần này có thể coi là sự kiện lớn thứ hai Kaleido được tham gia kể từ ngày debut, kênh livestream này lại là của nền tảng trang web video lớn nhất ở quốc nội. Dù cho chỉ là vị trí bổ khuyết, mọi người trong nhóm vẫn cực kỳ coi trọng.
Tối 29 Tết, cũng là ngày chính thức biểu diễn, bọn họ mới phát hiện vị chuyên viên trang điểm xưa nay vẫn luôn bị phốt đã không còn nữa, công ty rất có tâm vì họ mà đổi mới toàn bộ đoàn đội tạo hình.
Tạo hình trang điểm của Phương Giác Hạ cũng có thay đổi, trước đây vết bớt của anh luôn được che lại bằng phấn che khuyết điểm, nhưng vị chuyên viên trang điểm mới này ngược lại dùng phấn mắt màu đỏ vẽ cho hình dáng của nó càng thêm rõ ràng, kéo dài tương liên đến tận khóe mắt. Đôi mắt trang điểm nhẹ, chỉ có điểm nhấn nằm ở bên mắt trái, mái tóc nâu được tạo hình làm xoăn, tóc mái hơi rủ xuống, tương xứng với áo sơ mi satin màu xám trên người, làm anh thoạt nhìn có loại mỹ cảm sa sút.
Phương Giác Hạ luôn luôn không để tâm mấy đến vấn đề tạo hình cũng phải cảm thấy lần này rất đặc biệt. Anh liếc nhìn những người khác qua gương, tóc của đội trưởng được phun thuốc nhuộm màu xanh lam dùng một lần, trông rất bắt mắt, Hạ Tử Viêm tóc đỏ cũng rất ngầu. Ánh mắt anh cuối cùng dừng lại ở tạo hình mới của Bùi Thính Tụng, trang phục ngày thường của hắn luôn có khí vị thiếu niên, nhưng lần này tóc của hắn được chải chuốt gọn gàng, tóc mái rủ xuống một lọn hình dấu phẩy, hợp với cặp kính gọng mảnh trang trí dây xích vàng phối cùng áo vest âu phục xám đậm, tạo cho hắn cảm giác tinh anh trưởng thành hiếm có.
"Các cậu hiện giờ còn đang ngồi trên hot search, ngoại trừ hấp dẫn được một lượng fan mới khẳng định còn tồn tại rất nhiều lời nghi ngờ, chuyện này hết sức bình thường." Trình Khương ở trong phòng hóa trang bắt đầu khai thông theo thường lệ, "Cơ hội lần này rất hiếm có, với năng lực ca hát của các cậu anh cũng yên tâm, chỉ cần phát huy như bình thường đã là rất tốt rồi!"
Lăng Nhất khó khi nào được tạo hình tóc mái đánh phồng*, cực kỳ vui vẻ, dường như là không thèm nghe Trình Khương nói cái gì, "A em thích kiểu tóc này quá, làm em cao thêm năm centimet!"
"Thêm năm centimet cũng chưa đủ đâu." Bùi Thính Tụng nhai kẹo cao su, thổi ra bong bóng.
"Cậu im đi!"
"Anh Cường, xong việc rồi hôm nay chúng mình đi ăn xiên nướng được hem?" Lộ Viễn ngửa đầu nhìn Trình Khương, tóc tai vừa chải sấy tươm tất trông ngoan ngoãn hiếm thấy.
"Được, không thành vấn đề. Mọi người hôm nay biểu hiện cho tốt, đến tối anh Khương mời!"
Bởi vì hành trình của họ là đột xuất, hơn nữa Kaleido cũng không phải khách mời quan trọng gì cho nên số ghế có thể tranh thủ cho các fan cũng rất hạn chế, cho dù như vậy, các Domino có mặt cũng dùng nỗ lực lớn nhất để tiếp ứng cho thần tượng của bọn họ, mỗi cô gái đều vẫy thật mạnh kính vạn hoa tiếp ứng cùng lightstick xanh klein, kiên nhẫn chờ đợi từng tiết mục trôi qua để được nhìn thấy các thần tượng của họ lên sân khấu.
Buổi sự kiện này không cứng nhắc yêu cầu phải thành thật hát live gì cả, không ít nghệ sĩ nhóm nhạc trước đó lên sân khấu đều là hát một nửa hoặc lipsync luôn, nhưng đoàn đội Kaleido vẫn kiên trì muốn hát sống, nhạc nền cung cấp cho chương trình cũng là nhạc hoàn toàn không có lời, sạch đến mức không có cả lót bè.
Thời điểm duyệt chương trình Phương Giác Hạ vẫn luôn cảm thấy có chỗ không đúng, tai nghe do ban tổ chức cung cấp hiệu quả không tốt, chất lượng thu âm rất kém, Trình Khương dứt khoát mang theo cho họ sáu cái micro cầm tay đắt tiền của công ty.
Bọn họ biết rất rõ ưu thế của mình nằm ở đâu.
Đây là thời điểm phải dùng sở trường mà quyết định thắng bại.
"Em hồi hộp quá, hồi hộp chết mất." Chiếu theo kịch bản thì còn hai tiết mục nữa sẽ đến lượt bọn họ, Lăng Nhất không ngừng xụ mặt hướng vào camera ghi hình đi theo nhóm, "Em lâu lắm rồi không có hát live, lát nữa lỡ hát vấp thì biết làm sao bây giờ?"
Lộ Viễn bóp vai cho cậu, "Chú mà vấp thì anh hát chữa cháy cho chú, anh với Thủy Thủy một người kéo một người nâng."
"Em không kéo nổi ba đoạn giọng cao của nó đâu." Giang Miểu cười rộ lên.
Hạ Tử Viêm: "Thế thì hát thành ba đoạn giọng thấp."
"Nếu vậy thì cứ cho Giác Hạ vào." Lộ Viễn nháy mắt về phía Giác Hạ, "Giác Hạ hát ba đoạn đấy ướt át lắm."
Mọi người ở hậu đài cười đùa tán gẫu, không bao lâu sau tai nghe thu được lệnh gọi tập hợp, sau khi cổ vũ lẫn nhau một phen, bọn họ cùng bước lên sân khấu.
"Chào mừng nhóm nhạc danh tiếng đang lên, Kaleido!" Hai vị MC đưa bọn họ đến giữa sân khấu, "Hoan nghênh hoan nghênh, đây là lần đầu Kaleido tham gia sự kiện Dạ tiệc livestream của chúng tôi đúng không, xin hãy có lời chào với khán giả đang có mặt tại đây đi ạ."
Đội trưởng nhìn các thành viên hai bên, "Một, hai, ba, xin chào mọi người!"
"Chúng tôi là Kaleido!" Sáu người đồng thời bắt tay hình chữ K sau đó khom lưng hướng về phía khán giả cúi chào.
"Woa, ký hiệu tay này ngầu quá," nữ MC bắt chước theo, lại nói, "Vậy Kaleido có muốn nhân cơ hội này gửi lời chúc mừng năm mới đến khán giả dưới đài cũng như trên kênh livestream không, mọi người đều rất mong chờ."
"Vậy mỗi người một câu đi." Giang Miểu nghiêng đầu nhìn Hạ Tử Viêm đứng bên trái, cậu ta hiểu ý cầm lấy microphone, "Chúc mừng năm mới, chúc mọi người tân niên phát đại tài."
Dưới đài lập tức rộ lên tiếng cười, không ai nghĩ cái nhóm này lại thành thật như vậy.
Ngay sau đó đến lượt Lộ Viễn, "Vui vui vẻ vẻ, luôn nở nụ cười."
Giang Miểu mỉm cười nói, "Hy vọng mọi người cùng người nhà năm mới có thể được như hiện tại, cả nhà đoàn viên, hạnh phúc mỹ mãn."
Lăng Nhất: "Muốn thoát ế sẽ được thoát ế, nếu không muốn thoát ế thì sẽ thoát nghèo!"
Đến phiên Phương Giác Hạ, anh cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng nói ra lời chúc cực kỳ thật thà, "Chúc mọi người công việc thuận lợi, học hành tấn tới."
Kỳ thật anh có hơi hiếu kỳ Bùi Thính Tụng sẽ nói cái gì đây, lấy tính tình của hắn, vừa nhìn liền biết lúc nhỏ không phải là đứa bé ngoan ngoãn thành thành thật thật nói lời cát tường chúc tết với người trong nhà.
Anh còn thật nghiêm túc mà tưởng tượng một chút hình ảnh đó.
Ghé mắt nhìn thằng nhóc đứng bên cạnh, hắn mỉm cười nâng microphone, "Hy vọng tất cả mọi người có thể thực hiện được mơ ước của bản thân."
Những lời này nằm ngoài dự liệu của Phương Giác Hạ, nhưng ý niệm bên trong cũng không gây ngạc nhiên.
Đích xác rất là Bùi Thính Tụng.
Chào hỏi ngắn ngủi xong, biểu diễn chính thức bắt đầu. Ánh đèn biến hóa, sáu người nhanh chóng xếp đội hình, tổ khúc lúc trước dự định hát bị yêu cầu cắt giảm vì nhiều nguyên nhân, đến khi duyệt chương trình điều chỉnh thành ca khúc cùng tên lúc ra mắt --《Kaleido》.
Lâu lắm không được bước lên sân khấu chân chính, Phương Giác Hạ nắm chặt microphone, hít sâu một hơi. Trái tim nhảy nhót thật nhanh, cường độ luyện tập nâng cao mấy ngày hôm nay chỉ vì giờ phút này mà thôi, sự kiện này đối với bọn họ quá trọng yếu, đây mới là trận quyết thắng họ chân chính chờ đợi.
Chỉ có thể thành công, không thể thất bại.
Ánh đèn lại một lần nữa sáng lên, sân khấu vang lên nhạc dạo quen thuộc.
Không đúng.
Không đúng.
Phương Giác Hạ nheo mắt. Lúc hai main dancer mở màn hạ người xuống, anh nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Lộ Viễn bên cạnh, giơ tay chỉ chỉ tai nghe của mình, Lộ Viễn cũng rất nhanh gật đầu.
Tai nghe có vấn đề, bên trong chỉ có âm thanh ồn ào của người phụ trách hậu trường, cơ hồ còn át đi cả nhạc đệm, căn bản không có tác dụng gì cả. Fan đứng dưới đài cách sân khấu quá gần, tuy không nhiều người lắm nhưng tiếng hét cổ vũ quá nhiệt liệt, bọn họ ở trên sân khấu không nghe rõ được cái gì.
Tại hội trường sân khấu lộ thiên lớn như vậy, biển khán giả tấp nập, không có tai nghe.
Trái tim Phương Giác Hạ như bị bóp nghẹt.
----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com