Ningselle Situationship
(unedited version, up lên trong một đêm cao hứng mình hoàn thành Chapter 1 trước deadline, sẽ có sự chỉnh sửa cho chỉn chu hơn về mọi mặt trong thời gian sắp tới, bao gồm cả văn phong lẫn bìa fic)___________________________12 giờ đêm, SeoulAeri cuộn tròn người trong chiếc chăn bông mềm mại, cố gắng dỗ dành bản thân chìm vào cơn mộng mị. Bên ngoài kia, trời mưa tháng Mười rét căm căm, phố xá cũng đã thưa người. Mấy hạt mưa li ti đập vào ô cửa nhỏ, phảng phất mấy tiếng lộp độp mềm mại xoa lên tai cô, cũng ngọt nhạt như thanh âm mà cô hằng nhung nhớ.Nửa đêm rồi, em vẫn chưa gọi đến.Aeri xoay người trong tấm chăn còn thơm mùi gỗ tuyết tùng, vỗ về bản thân rơi vào trạng thái mơ màng thêm một lúc nữa. Có lẽ cô điên mất rồi, hay chăng, mà chỉ vì một lần điện thoại rung lên tiếng chuông em gọi đến trong cơn mơ ngủ, mà Aeri đâm ra nghiện ngập thứ cảm giác lạ lùng này.Cảm giác lơ mơ chưa tỉnh hẳn, lại có giọng em dịu dàng vang bên tai.Chút mật ong Aeri thường ngậm lấy trước khi lên giường, tính đi tính lại, cũng chẳng ngọt ngào bằng giọng em.___________________________Aeri thích nghe giọng em nói, tiếng Hàn hoặc tiếng Trung, tiếng Anh hoặc tiếng Nhật. Cái gì cũng được, vì là em, nên cái gì cũng dễ thương.Và bé con của lòng cô, có lẽ cũng đã biết thừa người đối diện say mê thanh âm trong trẻo cất lên từ vòm họng mình như thế nào, nên mỗi khi chỉ có hai người bên nhau, con bé sẽ luyên thuyên mấy mẩu chuyện cỏn con mà chẳng cần ngơi nghỉ.Có đôi ba lần, lại còn dùng chất giọng đó mà đòi cô ôm, cô hôn và cô ấp vào lòng mà ngủ.Aeri khe khẽ mỉm cười, trong cơn thiu thiu đã ập xuống mí mắt, vẫn còn mơ thấy một nụ hôn em nồng nàn ươm lên môi.___________________________Chẳng mấy chốc, Aeri đã chìm vào giấc ngủ, sâu hơn cái cách cô đã dự tính ban đầu. Những ngày nhiều việc, và tệ hơn, là những ngày nhiều việc vắng em, đã khiến cho cô cảm thấy cơ thể mình chẳng còn chút sinh lực nào nữa.Aeri cứ thế, lẳng lặng cuộn tròn người chìm vào giấc ngủ trong nỗi nhớ em mênh mang chảy trong lòng.Và trong cơn tang bồng đầy mỏi mệt, chuông điện thoại Aeri vẫn hằng mong chờ, bỗng chốc vang lên từng hồi trên tủ đầu giường. Màn hình nhấp nháy hiển thị tên người gọi, loáng thoáng chớp tắt ngay bên cạnh, mà cô chẳng hề hay biết.Chỉ là, Aeri nhớ em nhiều hơn mình nghĩ, và cô đã quyết định trốn vào giấc mơ để chóng được gặp em.Nhưng chao ôi, sao mà cái người gọi kia lì lợm thế nhỉ!Tiếng chuông điện thoại cứ ì ạch chạy vào tai cô, đánh lên đại não một chút năng lượng, với hy vọng sẽ đánh thức bộ máy đang rệu rã kia tỉnh giấc. Và nó đã làm được thật, khi cánh tay mỏi nhừ của Aeri nhấc lên, vớ lấy nguồn âm thanh duy nhất vang lên giữa căn phòng này.- Alo - trong cơn mơ ngủ, Aeri chẳng kịp liếc nhìn cái tên chớp tắt trên màn hình, chỉ vội vàng bắt máy để thanh âm khó chịu kia không làm phiền mình nữa - Ai gọi đấy, có việc gì sao?- Aeri unnie - một tiếng cười khúc khích bị giấu nhẹm đi dưới một cái khịt mũi, và giọng nói trong trẻo kia bất chợt vang lên bên kia đầu dây - Em đây, Yizhuo của chị đây mà.Em đây rồi, Yizhuo của cô đây rồi!- Àaaa - Aeri đưa tay che mặt mình, nhưng làm sao che được hai vành tai đã sớm ửng đỏ khi nghe giọng em - Chị nghe này, em gọi chị có việc gì sao?- Lúc nãy thì nhắn tin ỉ ôi người ta gọi mình dậy dùm, thế mà giờ người ta gọi đến lại vờ như chẳng biết gì, đã vậy còn cộc cằn với người ta - cô cảm giác mình có thể thấy môi con bé đang trề ra, tựa như Yizhuo đang ở đây, ngay ở trước mặt cô lúc này - Sao mà em ghét Aeri quá đi mất!Kìa, con hổ con bé bỏng của cô lại xù lông rồi đấy! Chết chưa, em mà giận thật, mà "ghét Aeri quá đi mất" thật, thì chết dở thật đấy!Nhưng mà, sao em lại dễ thương thế nhỉ! Thật lòng mà nói, so với việc dỗ dành em không giận mình, việc bịt lỗ ghi âm và ngăn cho mấy tiếng cười khúc khích của cô không truyền đến tai người bên kia đầu dây, xem ra còn khó khăn hơn gấp bội. Nhưng mà cười mãi một lúc, cũng thôi, cũng phải vỗ về cục bông nhỏ của lòng mình thôi chứ.- Nào, không dỗi chị mà - Aeri bó gối ngồi trên giường, cuộn người trong lớp chăn dày, nhỏ nhẹ dỗ dành em - Chị biết em đang đi chơi với bạn, cũng không thấy em xem tin nhắn nên không nghĩ là em gọi đến. Với lại chị cũng sợ em đang ngồi với mọi người, sẽ không tiện gọi điện cho chị.- Nhưng mà, em cũng đã gọi chị rồi này - cô nghe tiếng em cười, bất giác cũng nhoẻn miệng cười theo - Đi với bạn thì sao chứ, nếu em muốn thì em sẽ tìm được cách để gọi cho chị mà.- Tuyệt vậy sao? - Aeri dài giọng chọc em - Hóa ra là cũng có ngày Ning Yizhuo muốn gọi điện cho chị sao?Con bé không nói gì, chỉ cười. Tiếng cười trong veo như gió thoảng đầu Hạ, lẩn cùng hương biển mằn mặn nơi em đang đứng, len qua màn hình điện thoại, hôn lên môi cô một nụ hôn đầy hờn dỗi.- Vậy còn chị - và đúng như cô dự đoán, Yizhuo cũng không để yên cho cô chọc mình, nhưng có lẽ hôm nay em vui, nên dẫu muốn xù lông hổ lên mà gằn giọng với cô đến đâu, rút cuộc vẫn chỉ là một con mèo con đang cười khúc khích không hơn không kém - Điện thoại chị không có báo thức hay sao mà em phải nhờ em gọi dậy thế, hay là có người nhớ giọng em mất rồi ạ?- Ừa - một cách vô thức, Aeri khẽ gật đầu một cái, chẳng ngần ngại thừa nhận lòng mình với người còn lại - Chị nghĩ là chị nhớ giọng em thật đấy. Và trong một giây phút nào đó, cô đã nghĩ rằng tay em đăng xoắn xuýt hết vào nhau. Nếu có em ở đây, chắc hẳn em đã làm bộ làm tịch rùng mình khi nghe cô nói mấy lời đường mật như thế, trước khi quay sang dụi đầu vào lòng cô.Nhưng hôm nay, Yizhuo không hờn mát cô nữa. Chắc có lẽ do đi xa, cả hai lại còn quá bận rộn suốt cả một tuần qua, cho nên con bé không muốn làm khó cô chăng?Giá mà cô được biết, ở cách Seoul hơn hai nghìn cây số về hướng Đông Nam, có người không chỉ xoắn xuýt hai tay mình lại với nhau.- Hai ngày nữa em về lại rồi ạ - khe khẽ mỉm cười, Yizhuo nghe lòng mình bỗng dưng xoắn hết cả lên vì đôi ba lời ngọt ngào cô trao - Aeri nhớ em mà lịch trình của em lại không nắm được sao?- Chị biết mà, bé con. Chỉ là chị muốn nghe em mắng yêu chị thêm một lúc nữa thôi.Đồ dở hơi, Yizhuo nhủ thầm, đồ dở hơi của em!- Là muốn nghe em mắng hay em yêu?- Là gì cũng được, chỉ cần là em mà thôi.___________________________23/10/2022, SeoulBé hổ con của cô, hôm nay vừa tròn 20 tuổi. Em đi công tác về, vừa đúng 1 tiếng nữa trước khi qua tuổi mới. Và trong đời, chưa lần nào Uchinaga Aeri lại cảm thấy bản thân mình coi thường pháp luật và xem nhẹ mạng sống của mình đến thế, khi mà cô liên tục luồn lách giữa dòng xe trên cao tốc, chỉ để Ning Yizhuo vừa kịp đón tuổi 20 của mình ở ký túc xá cùng cả nhóm.Con bé vui lắm, mấy năm trời bên cạnh nhau, chưa bao giờ Aeri thấy em vui đến thế. Ngay khi đồng hồ vừa điểm 12 giờ, con bé đã nhảy cẫng lên, choàng vai Minjeong, hú hét rằng mình đã không còn để bà chị trong maknae line cô đơn ở lứa tuổi U30 nữa rồi. Jimin cũng chỉ biết lắc đầu cười, rồi nhanh chân phóng đến bế Kim Minjeong đi trước khi nàng "quýnh đòn" con bé.Cả bốn đã quây quần bên nhau, canh cho mấy ngọn gió đáng ghét ngoài cửa sổ không lảng vảng lại gần và thổi trộm hai cây nến của em. Còn nhân vật chính, háo hức đội lên đầu các chị mỗi người một cái nón sinh nhật bé bé, trước khi nhắm mắt, chắp tay trước ngọn lửa bập bùng cháy chính giữa.Aeri không biết con bé ước gì, nhưng trong một khắc cô cũng đã nhắm mắt, trộm ước cho tuổi 20 của em sẽ trọn vẹn và đáng nhớ hơn bao giờ hết.Và sau khi cả bốn đã chia nhau chiếc bánh kem nho nhỏ lót dạ, tiết mục chính nhanh chóng được bắt đầu.Ning Yizhuo tròn 20, dư hẳn một tuổi so với tuổi được uống rượu ở Hàn Quốc. Yu Jimin đã không cho con bé hớp lấy một tí cồn nào trong sinh nhật tuổi 19, bất kể Minjeong và cô có kỳ kèo đến đâu, em có hờn dỗi đến độ nào, vì trong mắt Jimin, em vẫn còn bé quá. Và thế là một lời hứa đã được lập ra ngay đêm hôm ấy, rằng khi con bé vừa tròn 20, cả nhóm phải uống cùng con bé đến khi xỉn quắc cần câu mới thôi!Và vì chiều em, ngay cả một người tửu lượng cực kỳ thấp như cô, cũng mỉm cười gật đầu ưng thuận.Để rồi, sau khi nốc cạn mấy chai soju, kèm theo vài shot rượu whiskey nóng rực, cả bốn đều đã ngà ngà say. Hoặc nói đúng hơn, là ba người họ ngà ngà say, còn Uchinaga Aeri từ sớm đã muốn chết ngất trong mớ cồn này rồi.Giờ thì Aeri chỉ có thể lặng thinh ngồi yên trên ghế sofa, mặc cho Minjeong đang dọn dẹp lại chiếc bàn nhỏ của bốn người, trong khi Jimin vào phòng tìm kiếm một thứ gì đó. Người còn lại, nhân vật chính của buổi tiệc, được đặc cách ngồi chơi.Hoặc đúng hơn, là ngồi trông Uchinaga Aeri.Cô nghĩ là thế, cho rằng em có nhiệm vụ ngồi trông chừng mình, khi mà con bé đã dán chặt mắt vào gương mặt cô trong suốt mười phút vừa qua. Chẳng hề rời mắt, Yizhuo chăm chú bắt lấy từng đường nét trên gương mặt đỏ ửng vì rượu của cô, như thể em đang họa lại một bức chân dung của riêng mình trong đầu.Và Aeri say quá, cũng chẳng buổn hỏi em tại sao chứ nhìn mình mãi thế, mà chỉ lặng yên nhìn ngắm em, cũng si mê hệt như cái cách em đang mân mê gương mặt mình bằng cặp mắt nóng rực.- Nào thôi, hai quý cô cho tôi xin đi.Jimin xem chừng đã kiếm được thứ mình cần, vội nhảy chân sáo trở lại phòng khách, cũng không quên kéo tay Minjeong từ bếp ra. Và cái giọng bỡn cợt của vị trưởng nhóm vang lên, cắt ngang một màn mê đắm quên trời quên đất của hai người đang ngồi bên nhau trên ghế sofa.Yizhuo giật mình, buông lơi ánh nhìn ra khỏi người cô ngay lập tức. Điều đó làm Aeri không vui, cô quay sang người bạn đồng niên, hơi nhăn nhó tỏ ý không hài lòng. Jimin chỉ cười hì hì, trước khi kéo Minjeong ngồi vào lòng mình, mặc kệ cho người nhỏ hơn lắc đầu nguầy nguậy không chịu.- Có sao đâu mà, em! - Jimin giữ chặt lấy hông nàng, ghì xuống, nhất quyết không cho nàng đứng lên - Hai người bọn họ cũng quen rồi còn gì!- XìiiiiiiiiiiAeri lại trề môi, lần này còn già giọng đá xéo cô bạn thân. Thôi thì, cũng nể mặt nhau bao lâu nay, cô không chấp người say. Hai người họ cũng say lắm rồi, Aeri nghĩ thầm, khi mặt Jimin đỏ ửng vì rượu, còn Minjeong là vì tình.- XìiiiiiiiiiLại thêm một tiếng hờn trách nữa vang lên, lần này thì đến từ bé con nhỏ tuổi nhất nhà. Aeri cười cười nhìn em, điệu bộ hệt như mình, cũng bày ra vẻ mặt phán xét hai người trước mặt. Nhất là khi Yu Jimin càng lúc lại càng không biết điều, cứ ghì lấy em cún nhỏ trong lòng mà hôn khắp nơi.- Thấy ghét hông! - Yizhuo bĩu môi, đánh lên vai Jimin mấy cái nhẹ như phủi bụi - Sao hai người nỡ làm vậy trong sinh nhật em vậy hả!- Minjeongie đáng yêu thế này, không ôm không hôn chụt chụt, chị chịu không nổi!Aeri chỉ biết lắc đầu, không làm sao cứu cánh được em trước màn nịnh hót từ cái mỏ dẻo nhất đất Seoul này. Cô chỉ đành cười cười, kéo tay bé hổ con đang dậm chân đùng đùng đầy hờn dỗi cùng với mấy tiếng "thôi em" vang lên nhè nhẹ trong cổ họng, để em ngồi xuống cạnh bên mình.Chỉ là Aeri không nghĩ đến, hoặc quá say để có thể nghĩ đến điều này. Rằng, Ning Yizhuo, thay vì ngồi xuống cạnh bên cô trên chiếc sofa rộng thênh thang, lại lựa chọn đẩy đôi tay gầy kia ra, vừa vặn ngồi lọt thỏm vào lòng cô, ấm êm đến lạ.Có Trời mới đoán được, bé hổ con này định làm gì. Trăm lần như một, chẳng bao giờ Aeri hiểu được nước đi tiếp theo của bé con trong lòng- Ôm em coi! - con bé sẵn giọng, kèm vào đó là mấy cái kéo tay, dứ dứ trước eo mình - Aeri hông muốn ôm em hả?- Đâu có, chị muốn mà - như một phản xạ được lập trình sẵn, bất kể khi nào em dỗi giận gì mình, Aeri lại đem chất giọng ấm áp kia ra mà dỗ dành, chỉ mong em được vui lòng - Người Ningie thơm quá đi.Trong một thoáng em bận cựa quậy để tìm ra tư thế thoải mái nhất trong lòng mình, Aeri đã len lén thơm thơm lên bờ vai trần lộ ra trong chiếc sweater rộng thùng thình.Chao ôi, bé con thơm quá!Giá mà có thể nói với con bé, nói thẳng trước mặt con bé, trước mặt cả Jiminjeong, rằng bé con của cô cũng đáng yêu quá đỗi, không ôm không hôn chụt chụt, cô cũng chịu không được!Giá mà, được làm người em yêu, ha?___________________________- Nào Aeri, nhanh lên, đến lượt cậu rồi đó!Yu Jimin háo hức, thiếu điều muốn đứng dậy nhảy tưng tưng, khi chai rượu rỗng trên bàn cuối cùng cũng đã chịu chỉ vào Uchinaga Aeri - con người may mắn tận cùng trời đất khi đã trải qua chục vòng xoay chai, vẫn chưa một lần dính chưởng.Nhưng mà, lần này thì dính rồi.Từ cái lúc Jimin quẳng lên bàn bộ bài Truth or Dare mới cóong còn chưa khui seal, cả nhóm bốn người họ đã túm tụm bên nhau, chơi hết vòng này đến vòng khác. Hễ mà nắp chai xoay vào ai, người đó sẽ phải lần lượt chọn một lá Truth hoặc một lá Dare, trả lời câu hỏi cả nhóm đặt ra hoặc thực hiện theo yêu cầu trên lá bài đó, một cách thật lòng nhất.Ví như, khi Yu Jimin bốc được một lá bài Dare, yêu cầu cô phải bốc máy gọi ngay một cuộc cho người mình không thể đánh mất trong đời và nói với họ cô yêu họ nhiều thế nào. Ngay lập tức, điện thoại Kim Minjeong nổ chuông, rồi cũng chẳng cần nàng bắt máy, cô đã tự động siết chặt cái ôm hơn nữa, chậm rãi nói lời yêu nàng giữa những nụ hôn nồng nàn rơi trên má.Hoặc như, Ning Yizhuo bốc trúng một lá bài Truth, đã bị Minjeong gài cho một câu hỏi hóc búa đến độ, em đã tình nguyện nốc cạn một shot whiskey đắng chát thay vì đưa ra một câu trả lời. Người chị lớn cười phá lên, khi nhìn thấy nét ngượng nghịu in hằn lên má em, che ẩn đi cái nhăn mũi vì hơi nồng của men rượu.Minjeong hỏi em, em thương ai nhất trong aespa. Làm sao mà trả lời cho được, khi ai cũng là người mà em thương nhất.Còn riêng phần nàng, thì vị trưởng nhóm đáng kính kia đã thay nàng thực hiện phần Dare hai vòng, uống rượu thêm hai shot nữa, cho đến khi lựa được lá bài Dare ưng ý, nàng mới từ tốn mà thực hiện. Lá bài yêu cầu nàng hôn người đối diện một cái. Tất nhiên, Ning Yizhuo được hưởng một cái ịn môi chậm rãi lên trán, mặc cho Yu Jimin đã thừa cơ hội phóng qua ghế sofà bên kia để tranh phần. Còn Uchinaga Aeri thì thôi, chỉ chăm chăm lau đi vệt son dưỡng mờ mờ trên trán em, thay vào đó là một nụ hôn của mình.Cứ thế, mấy vòng chơi trôi qua, ba người họ cứ liên tù tì thay nhau bốc bài, hoặc uống rượu. Duy chỉ có mỗi mình vị main rapper là vẫn còn nhởn nhơ lắm, cứ ung dung ngồi ôm em trong lòng, thi thoảng lại đợi em chăm chú trả lời câu hỏi hoặc thực hiện thử thách, để mà thơm thơm em một cái.Và rồi, khoảnh khắc cả nhóm mong chờ nhất, cuối cùng cũng tới. Chai rượu soju thiên vị xoay vòng vòng trên bàn, rồi cũng phải dừng lại trước mặt cô mà thôi.Aeri thở dài, cười cười không nói gì hơn, chỉ lẳng lặng bốc lấy một lá bài lên trong ánh mắt háo hức của ba con người khốn khổ vì trò chơi này suốt cả chục vòng qua.Bài lên, lá Truth.Ba cặp mắt nhìn nhau, mấy chữ "vô mánh rồi" lồ lộ hiện ra trong đáy mắt, dẫu cho bao nhiêu bí mật của con người này, cả ba đều tự tin mình đã nắm rõ trong lòng bàn tay. - E hèm - Jimin hắng giọng mấy cái, ra vẻ trịnh trọng lắm - Để đảm bảo yếu tố công bằng và minh bạch của câu hỏi được đặt ra cho cậu, nhân danh trưởng nhóm, tớ - Yu Jimin - xin đề cử người yêu dễ thương xinh xắn tử tế hiền lành dịu dàng đáng yêu nhất quả đất Kim Minjeong sẽ là người ra đề cho cậu.- Rất là công bằng, minh bạch và không hề thiên vị tí nào luôn đó, chị hai - Yizhuo bĩu môi, có phản đối nhưng không đáng kể, vì chính em cũng biết Minjeongie chắc chắn sẽ tung ra cho kẻ đang cười hềnh hệch kia một câu hỏi hóc búa ra trò.Uchinaga Aeri môi thì mỉm cười, nhưng lòng thì như đang ngồi trên đống lửa. Rõ ràng, trong khi cả bọn đã say ngất ngưởng thế kia, chỉ còn lại duy nhất Kim Minjeong là người tỉnh táo hơn cả. Đấy là chưa kể đến, cặp mắt tinh tường của đứa em nối khố dạo gần đây cứ dán dính vào người cô, nhất là mỗi khi Aeri (vô tình) nhìn em, hay (không hề cố ý) lại gần em. Người tinh ý như nàng, chắc chắn đã biết được bí mật mà Aeri vẫn luôn chôn giấu.Hèn ghê, cô tự trách, khi ở nơi góc sofa khuất mắt hai người còn lại, Aeri đang ra dấu cầu xin Minjeong đừng triệt đường sống của mình. Có đâu ngờ, lại có ngày cô phải xuống nước năn nỉ cô bé trước mặt đừng lôi mấy câu chuyện thầm kín cô từng kể ra ngoài ánh sáng.- E hèm, hông có chơi ăn gian à nha!Ning Yizhuo bắt lấy cánh tay Aeri buông thõng dưới ghế để ra dấu hiệu cho Minjeong, kéo lên đặt trên bàn. Và giờ thì, Trời cứu được cô!- Aeri unnie, giữa người yêu mình và người mình yêu, chị sẽ chọn ai?___________________________Rạng sáng ngày 23, có một người chui rúc trong chăn ấm nệm êm, trùm mền che kín mặt để giấu đi hai vệt đỏ ửng nơi gò má.Uchinaga Aeri nửa say rượu, nửa ngại ngùng, cứ xoay đi xoay lại trong mớ chăn bông mềm mại, mặc cho cơn buồn ngủ nồng nặc hơi men cứ mấy lần muốn giật sập mi mắt. Có cái gì, lạ quá, trào dâng trong cõi lòng cô, khiến cô cứ mãi lăn lộn trong mớ suy nghĩ bòng bong của chính mình, đến là quên cả ngủ.Chết tiệt thật, Kim Minjeong!Giây phút câu hỏi được chờ đợi nhất đêm nay bật ra từ môi nàng, Aeri đã nắm chắc cái chết treo lơ lửng trên đầu mình mất rồi. Và khốn đốn làm sao, giữa ánh nhìn đổ dồn vào mình từ ba người kia, làm gì còn đường lui cho cô nữa đâu.Thành thật mà nói, một Bọ Cạp tháng 10 điển hình như cô, làm sao lại có thể chọn "người mình yêu" thay cho "người yêu mình" được chứ? Khi mà, vốn được nuôi dạy trong tình yêu thương của gia đình từ ngày còn thơ, một người như Uchinaga Aeri đâu có giống một kẻ sẽ lựa chọn phần thiệt hơn về mình khi yêu đâu nào.Thế nhưng, khi đôi mắt Aeri chạm phải hình ảnh phản chiếu trên chiếc ly uống rượu của cô, Aeri bỗng dưng chẳng tài nào thốt ra câu trả lời tưởng chừng là quá đỗi dễ dàng kia được nữa. Khi mà, qua mấy vệt lờ mờ ẩn hiện trên thành ly, cô nhìn thấy ánh mắt em mê đắm đặt lên đôi môi cô vẫn còn đang mấp máy.Em nhìn cô, chờ đợi cánh môi mềm mọng em khao khát buông ra câu trả lời đáng chờ đợi nhất trong đời.- Người chị yêu!Ning Yizhuo hôn lên má cô, gần như là ngay lập tức.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com