Ningselle Manh Chuyen Nho
"Bé cưng, chị về rồi đây"Aeri mang thân thể uể oải lết về nhà sau một ngày làm việc đầy mệt mỏi, đầu ong ong tiếng cãi cọ của đám đồng nghiệp. Khoảnh khắc ấy, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, ôm ôm cục bông nhỏ nhỏ trong lòng. Thoáng bất ngờ, bé bỏng không bổ nhào vào lòng nàng như mọi khi. Căn nhà lặng im, từ gian bếp ánh lên sắc vàng ấm áp. Hương đồ ăn thơm phức phảng phất nơi đầu mũi. Cảnh nhà êm ấm, ắt là nhờ người dựng nên.Bước tới gian bếp nhỏ, mọi vật quen thuộc như bao ngày. Bất quá, đều bị lu mờ bởi nữ nhân trước mặt. Thân ảnh nhỏ nhắn, Ning Yizhuo, đầu đội mũ len tai mèo, mũi sụt sịt, hai mắt đỏ hoe như vừa khóc, ngồi co ro trên ghế. Thoáng thấy Aeri, mèo nhỏ mắc mưa giật mình, trở thành dáng vẻ bình tĩnh, giọng nói vướng vấn nghẹn ngào khó giấu:"Chị đã về""Sao lại khóc?"Aeri không thích vòng vo, vào thẳng vấn đề. Trừ những lúc trên giường quá tàn nhẫn, chưa từng thấy con bé đỏ hoe hai mắt, lòng sục sạo không thôi. Điều gì khiến em giành thời gian sầu bi? Điều gì lấy đi giọt lệ nóng hổi của tình nhân? Không một câu trả lời. Năm phút trôi qua, chỉ có sự lặng im chào đón Aeri. Nàng đối với sự cự tuyệt, đau lòng khôn xiết. Nén run rẩy, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của đối phương, nào buông tha:"Sao lại khóc?"Con bé chẳng buồn đáp, nghiêng mình, vùng vẫy khỏi bàn tay lạnh lẽo của nữ nhân họ Uchinaga. Bất quá, trong lúc giãy giụa, vô tình lộ ra vài vết bầm tím trên cổ tay, cùng vết cắt rất ngọt, nổi bật trên làn da trắng ngần, tô đậm thêm vẻ yếu đuối, mong manh tựa búp bê bằng sứ. Aeri sống trên đời ngần ấy năm, từng gặp trộm cướp dọa đánh không hề run sợ. Vậy mà, tận mắt chứng kiến những vết cắt thành thục kia, xúc cảm hỗn tạp, hoảng hốt, giận dữ, xót thương lũ lượt bừng bừng trong cơ thể. Vết cắt ngọt lịm, rất mượt mà, không thể lấp liếm do tai nạn, hay em cố tình gây ra. Ning của nàng nhỏ nhắn như vậy, bình thường gặp máu, sắc mặt trắng bệch. Chỉ còn trường hợp duy nhất, nàng càng không dám nghĩ, thực có kẻ xấu hãm hại em.Đáng giận, bảo bối trước sau không hé lộ một lời, mím chặt môi đến sắp bật máu. Ngẫm chưa phải thời điểm thích hợp, Aeri ngưng tra hỏi, cẩn thận mang bông băng, xử lý vết thương kia. Ngoài mặt bình thản, trong lòng đã dậy sóng liên miên. Mỗi lần em khẽ nhíu mày than đau, tim gan lộn xộn cả lên. Đem tất thảy dịu dàng, như đối xử với búp bê Đông dương, sợ rằng, nếu mạnh tay, sẽ làm người yêu vỡ tan thành từng mảnh. Dáng vẻ hoa lê đái vũ, càng hận chưa thể lùng sục danh tính kẻ làm hại tình nhân, đem kẻ ấy băm thành trăm mảnh.TingChiếc điện thoại bên cạnh bàn rung một tiếng, thu hút sự chú ý của đôi nhân tình. Nữ nhân lớn hơn nhướng mày, chỉ vội lướt qua dòng chữ "XXX", thoáng thấy quen thuộc. Họ tên đặc biệt, đều giống tên đồng nghiệp tại công ty , vì sao có thể liên lạc với em? Hay chỉ đơn thuần trùng tên với bạn học nào đó của người yêu bé bỏng. Là nàng lo lắng thái quá chăng.Dòng hoài nghi chưa ngớt, liền gặp cảnh em dưới thân vội vã, như sợ người ta bắt gặp chuyện xấu, vội vàng che giấu điện thoại khỏi tầm mắt đối phương. Mặt mày tái nhợt. Hành động nhỏ ấy thu vào tầm mắt Aeri, như thêm dầu vào lửa, bùng phát ngọn lửa nghi hoặc. Nàng chồm tay với lấy điện thoại, giam chặt em trong lòng. Mặc cho người yêu vùng vằng, cầu xin nàng đừng vạch trần bí mật.Những dòng tin nhắn đầu tiên xuất hiện tràn màn hình. Tất thảy đều là lời chửi bới em, xuất phát từ một người, mà tài khoản này, thực đúng là cô đồng nghiệp kia.[Con khốn, đã dặn mày đừng chạm vào Aeri mà][Tao nguyền cho Aeri chóng chán ghét mày]...[Chị ấy tốt đẹp như vậy, mày chỉ biết khóc lóc suốt ngày, thật không xứng với người ta]Từng câu, từng chữ xộc thẳng vào đại não. Nàng càng đọc, càng thấy hơi thở gấp gáp. Ngạc nhiên, tức giận, xót xa, tất cả cảm xúc bùng nổ cùng một thời khắc, thời khắc người yêu dấu nhất trần đời ngang nhiên bị kẻ khác bắt nạt. Em bé của nàng đáng yêu, tốt bụng đến thế mà. Nàng mới bận rộn một chút, khi ngoảnh đầu, lại chứng kiến ái nhân tức tưởi chịu nhục, thật không cam tâm. Đáng giận hơn, những lời đe dọa gớm ghiếc phát ra từ chính chiếc miệng xéo xắt, nàng đồng nghiệp chung ban ngành.Nữ nhân nhỏ hơn lấm lét, nước mắt trực trào ướt cả hai má đỏ phúng phính. Aeri có chút phiền não, rõ ràng chỉ muốn bảo vệ em, còn chưa kịp hỏi tội đối phương dám giấu diếm chuyện xấu. Giờ đây, nhìn thế nào cũng giống nàng đang ức hiếp em."Không được khóc, chị còn chưa xử tội em""Không khóc, là bụi dính vào mắt"Ning chun mũi, mũi hồng hồng, má cũng hồng hồng, mắt long lanh nhìn nửa kia. Khụ! Thật muốn lấy mạng nàng.Aeri ôm em người yêu bé bỏng đang cắn chặt ngón tay vào lòng, tét vào mông mấy cái vì tội nói dối. Gầm gừ đe dọa một lúc, mới quay về bộ dạng yêu chiều bao ngày, thủ thỉ ru em ngủ. Aeri nhìn cục bông trong lòng, ánh mắt nhiều suy tư, sau đó khẽ bật cười, thầm thì:"Ngốc nghếch"-----------------------------------------------------Công ty nơi Aeri làm việc, một trong những cơ sở có chất lượng tốt nhất thành phố. Nàng nhờ thực lực xuất chúng, chăm chỉ cố gắng, thành công leo lên vị trí trưởng phòng. Quả thực, một phần cũng nhờ gương mặt kiều diễm, làm người ta xiêu lòng, nhung nhớ không thôi. Trong công ty đầy rẫy kiểu người tốt xấu, nàng hữu duyên làm thân với cô đồng nghiệp dễ mến. Cứ ngỡ câu chuyện đồng nghiệp nơi công sở sẽ suôn sẻ, nào đâu phát hiện ra một màn ức hiếp của cô ta với người yêu. Tâm can dấy lên nhiều phức tạp.Chiều tan, vị trưởng phòng đáng kính phì phèo điếu thuốc trên sân thượng trống vắng. Ning ghét nàng hút thuốc lắm, chỉ khi nào buồn chán quá, nàng mới trộm hút đôi ba điếu thôi. Người ta buồn chán tìm đến thứ chất nghiện kia, đều mang dáng vẻ thiểu não, thất thần. Nhưng nàng, rõ ràng là ngoại lệ trời ban. Ngay cả đến dáng vẻ trầm ngâm với thứ giết người thầm lặng, đều khiến ta cảm thán, soái khí vô cùng. Bên cạnh, người phụ nữ khăn choàng kín cổ, có vẻ đẫn đờ, cái lạnh giữa tiết trời mùa đông luồn vào da thịt đến tê tái. Cô ả yếu ớt lên tiếng :"Trưởng phòng Uchinaga, cô muốn gì?"Điếu thuốc trên tay hạ xuống, tàn thuốc rơi lốm đốm xuống mặt sàn trơn loáng. Aeri liếc nhìn cô ta, cách nói chuyện thay đổi chóng mặt, bày ra dáng vẻ đề phòng không thôi. Mà Aeri chẳng kém cạnh, cái nhìn đục ngầu, con thú chậm rãi chờ đợi con mồi xấu số thốt ra vài lời bao biện trước lúc lâm chung. "Ningning, cô biết cái tên này nhỉ?"Cô ả giật thột, một vài kí ức đáng quên chạy dọc sóng lưng, cơ thể run rẩy một trận. Cảm giác quen thuộc đến đáng sợ xâu chuỗi thành khuôn mặt nọ. Là đôi mắt ấy, đầy kinh tởm, căm hận, muốn chọc thủng tim gan ả. Ả lên tiếng, nào để ý, trong tâm thức đã run rẩy kinh sợ:"Không nhớ. Thứ con gái đó không phải loại tốt lành gì. Khuyên cô tốt nhất tránh xa con bé đó."Khốn nạn!"Nhắn tin dọa nạt, tấn công người yêu tôi, cô giỏi quá nhỉ?""Từ mai không cần đi làm nữa"Bàn tay Aeri siết chặt, kiềm chế lao ra xử lý cô ta một trận. Ả ngỡ ngàng, thoạt rất không cam tâm, muốn lên tiếng thanh minh. Lại nghe tới chuyện tin nhắn, có chút nghi hoặc, mở điện thoại kiểm tra, phát hiện những tin nhắn kia hoàn toàn có thật. Cảm thấy kinh hãi không thôi, ả mấp máy môi, thực không đành cam chịu nữa. Thời khắc muốn cảnh báo đối phương, thoáng thấy ánh mắt tròn vo sau cánh cửa, thứ ác quỷ đội lốt người.Ả nhìn vị trưởng phòng kia, lại nhìn con ngươi sau lớp cửa kim loại, bao lời giảo biện đều câm nín, muốn mau chóng rời đi. Đáng tiếc, chưa kịp bước chân, Aeri nhanh chóng kéo lại, tặng một cú bạt tai đau điếng. Vết ửng đỏ rần rần trên mặt ả, khuôn mặt thiếu đứng đắn, vẫn thường bày trò hồ ly câu dẫn. Aeri không thỏa mãn, nâng tay, muốn làm vài màn mãn nhãn."Chị ơi, dừng lại đi!"Bỗng, Ning Yizhuo từ đâu lên tiếng hét lên. Aeri thoạt trông thấy bóng dáng thân thương, từ phừng phừng tức giận, chuyển sang ngỡ ngàng, nhanh chóng thu tay. Em chạy đến, níu lấy vai chị. Đôi mắt tròn vo đỏ hoe, lúc nào cũng chỉ biết khóc khóc, thật đáng yêu đến đau đầu.Cô ả kia thấy thân ảnh nhỏ bé, thoáng nhìn căm ghét, lẩm bẩm chửi thề, sau đó mới hớt hải bỏ chạy. Nàng trở người, muốn đuổi theo, liền bị bàn tay trắng nõn níu lại, kéo kéo. Sự ấm áp từ da thịt đối phương truyền đến, Aeri mất hồi lâu bình tâm, mặt đối mặt, dịu dàng hỏi"Sao lại đến đây?""Nếu không đến, chị sẽ đánh người ta nhập viện mất" - Em bĩu môi, ôm lấy đối phương. Chỉ mong xoa dịu đi cơn tức giận của người yêu. Aeri càng không biết hành xử thế nào. Em đáng yêu như thế, ngoan ngoãn như thế, lại khiến người ta ganh ghét hãm hại. Chẳng lẽ đem em nhốt trong chiếc lồng son, dáng vẻ kiều diễm kia chỉ có thể cho một mình nàng ngắm nhìn.Quay về cô ả kia, dẫu biết nàng đã có ý trung nhân, vẫn mặt dày, thể hiện rõ ý tứ với vị trưởng phòng đáng kính. Thuở mới quen, chỉ là đôi lời bông đùa vô hại. Nhưng về sau, càng ngày quá đáng hơn, ả ta cố ý ve vãn, ăn mặt mát mẻ, từ đó dấy lên tin đồn tình ái giữa hai người. Aeri nể tình đàn chị lâu năm, cũng từng có một thời gian dẫn dắt nàng, cắn răng bỏ qua. Vất vả mãi mới dập tắt tin đồn thất thiệt, ả vô sỉ, tiếp tục lộng hành, quấn lấy người ta như mãng xà. Đỉnh điểm, ả quyết đầu độc Aeri bằng những ngôn từ xâu cay, dè bỉu người yêu nàng, còn dám hãm hại thân thể ngọc ngà kia. Rõ ràng, đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Uchinaga Aeri.Càng nghĩ càng bực, nàng không muốn em bé ngoan ngoãn dính líu đến những cá thể dơ bẩn nữa. Chỉ muốn đặt em trong ngực, giấu đi cả đời. Cục bông trăng trước mặt run run, Ning Yizhuo nghĩ mình sắp bị đánh đòn bởi Aeri, hoặc mấy lời cằn nhằn vì em thương người, vị tha quá đỗi. Vậy mà, trái với bao lần, nàng hôn nhẹ lên mái tóc xuân, thầm thì:"Về nhà thôi, em"---------------------------------------------------------"Aaaaaaahhhhhh! Thứ đê tiện, dám giật chồng tao!""Đồ điên!"Góc nhỏ, hai người phụ nữ lớn tiếng qua lại. Người lớn hơn, mặc bộ đồ công sở khoét ngực trông gợi dục đến lạ, nhíu nhíu mày nhìn người nhỏ hơn che kín mặt mũi, chỉ lộ ra đồng tử tròn xoe, cảm thấy rất quen mắt. Đôi co một màn, bóng hình nhỏ con nổi cơn thịnh nộ, nhào tới, như điên dại đè đối phương một cú đau điếng vào tường gạch lạnh lẽo. Khơi màn cho cuộc giằng xé giữa hai con hổ cái. Người phụ nữ lớn hơn bóp chặt cổ tay người còn lại, ra sức vùng vẫy, kêu gào. Mà cô gái nhỏ con, sức lực không kém cạnh, tặng cô ta vài vết xước đỏ tươi trên trái cổ. Một lớn một nhỏ đánh nhau, cào cấu, khuôn miệng không ngừng mắng chửi đối phương. Bất quá, cô gái trẻ tuổi chơi xấu, nhân tiện đối phương không chú ý, cầm viên gạch vỡ vụn lăn lóc trên mặt đất, đập mạnh vào gáy người phụ nữ kia. Ả trợn mắt, miệng há ra, sau đó lịm dần đi, chiếc túi xách rơi xuống, đồ đạc lỉnh kỉnh rơi ra.Em cười cười, trói chặt ả với mớ dây thừng đã thủ sẵn, giấu vào một khoảng kín đáo. Em không có hại người rồi phi tang chứng cứ đâu nhé, chỉ muốn chắc chắn kế hoạch trót lọt thôi, nhất định thành công sẽ giải phóng đối phương. Ánh mắt thỏa mãn, hoàn thành bước đầu công việc. Công đoạn thứ hai, dùng vân tay của ả mở khóa điện thoại nằm trơ trọi trên mặt đất lạnh lẽo. Lại tìm tới danh bạ của mình, em nghĩ ngợi chốc lát, viết viết vài lời, rồi đặt chế độ hẹn giờ, cứ đôi phút sẽ gửi tin nhắn một lần, dựa vào giờ tan làm của chị, đảm bảo chị phải trông thấy những lời dọa dẫm kia.[Con khốn, đã dặn mày đừng chạm vào Aeri mà][Tao nguyền cho Aeri chóng chán ghét mày]...[Chị ấy tốt đẹp như vậy, mày chỉ biết khóc lóc suốt ngày, thật không xứng với người ta]Cảm thấy trót lọt, em lấy con dao trong túi, cẩn thận đặt con dao sắc bén vào lòng bàn tay ả. Rốt cuộc, tự cầm cổ tay đối phương, thành thục rạch một nhát thật ngọt ngào vào cổ tay em. Em thở phào nhẽ nhóm, nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, vội vã rời đi.Mọi chuyện bắt đầu vào đêm nọ, khi em thoải mái nằm trong vòng ngực rộng lớn của Aeri, để hơi thở nàng phả vào tai, nhột nhạt và ướt át. Rồi, giữa khoảng lặng yên bình nhỏ nhỏi ấy, tiếng chuông điện thoại vang lên. Aeri đã say giấc, em nhẹ nhàng mở điện thọai chị người yêu. Dẫu biết sai trái. Nhưng em cuồng si người đến phát dại, tuyệt đối không chấp nhận một nữ nhân nào tiếp cận người yêu. Liền phát hiện, đối tượng nhắn tin lần này là một đồng nghiệp trong công ty. Cách nói chuyện đầy mờ ám, nếu không tinh ý, khó lòng phát hiện mùi ám muội giữa đôi ba câu chữ ngắn ngủi. Đôi ba dòng tin nhắn ấy, luôn thành công dấy lên tâm can em một cảm giác khó chịu đến phát sốt.[Trưởng phòng ngủ chưa?][Em buồn quá, chị qua nhà em được không?Ning lướt đọc từng dòng tin nhắn, càng đọc, càng sôi máu. Aeri nhà em rất chừng mực, vài lần cảnh cáo cô ta đừng vượt qua giới hạn. Mà cô ả thản nhiên như không. Tiếp tục nhắn tin mùi mẫn, ngấm ngầm cà cưa đưa đẩy. Em nắm chặt tay, cả đêm hôm ấy mất ngủ, chỉ lùng sục thông tin cô ta, biết thêm nhiều, độ máu chó thêm tăng. Qua thăm dò chị dâu Minjeong, mới hay những chuyện gớm ghiếc mà cô ta bày trò trên công sở. Không chỉ Aeri, mà nhiều đồng nghiệp bị cô ta quấy rầy. Bất quá, cô ả láu cá, nhiều lần trót lọt thoát tội.Chiều nọ, cô ta và em quyết gặp mặt giải quyết sự tình, ban đầu nói chuyện đường hoàng. Ai ngờ, chốt hạ, ả phán câu xanh rờn:"Ai không được yêu mới là kẻ thứ ba."Em tức đến sắp hộc máu. Vậy là một lớn một nhỏ, đánh nhau u đầu mẻ trán, dẫn đến tình cảnh hiện tại.Đồng hồ sắp điểm 19h tối. Aeri đến độ tan làm. Nàng đứng trước gương, cố tình chọn chiếc áo mỏng tang, ngắm nghía một hồi, để lộ vết thương trên cổ tay. Sau đo chạy tót lên bàn bếp, làm bộ dáng thật thê thảm.Cạch"Bé yêu, chị về rồi đây"Nghe tiếng bước chân càng gần, em bấu vào vết thương chưa lành, tống vài giọt nước mắt sinh lý chảy dài trên gương mặt khả ái, làm điệu co ro ngồi trên ghế, yếu đuối ủy mỵ tột cùng. Giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, dù góc độ nào cũng thấy đáng thương. Hoản hảo khiến Aeri hốt hoảng, đến ăn uống càng không màng. Tiếp đến, nêm nếm chút gia vị, giả vờ vùng vẫy, làm lộ vết thương chính mình gây ra trên cổ tay trắng trẻo.Chớp chớp mắt, Aeri lòng dạ xoắn xít, Ning Yizhuo rất hả hê. Đáng đời, ai biểu đẹp quá để ong bướm vây quanh chi.Chỉ còn công đoạn quan trọng nhất. Nàng để điện thoại trên bàn, ngay vị trí trọng tâm, thông thoáng nhất. Canh đo từng góc độ, chắc chắn nếu thông báo đến, chị sẽ đọc ngay. Cứ mỗi 2 phút, sẽ có đoạn thông báo do đích thân em soạn từ máy ả ta gửi đến. Aeri cẩn thận xử lý vết thương, thấy điện thoại chốc chốc sáng lên, tò mò liếc mắt, liền chạm ngay những lời dọa nạt vô căn cứ từ tài khoản mạng xã hội ở đầu dây bên kia.Em thở phào nhẹ nhõm, vội chộp nhanh lấy điện thoại, cố gắng diễn ra dáng vẻ sợ sệt, có nét ủy khuất rưng rưng trên khuôn mặt đẫm lệ. Phải khiến trái tim Aeri vấy bẩn tội lỗi, có như vậy, tâm trí sẽ không dành cho người phụ nữ khác.Không phụ công sức chuẩn bị, Aeri ngoan của em rơi vào bẫy tình giăng sẵn. Nàng phừng phừng lửa giận, vẻ mặt xót xa khôn nguôi. Em vui sướng trong lòng, ngoài mặt liền làm bộ lưỡng lự, đến sự thật cũng không dám nói, nước mắt nước mũi tèm lem, ủy khuất đến mềm nhũn lòng người.Tối muộn hôm sau, lần theo định vị đặt lén trên điện thoại Aeri, em ngoài cửa chứng kiến màn người yêu đe dọa nhân viên, chốc lát ánh lên tia thỏa mãn. Nhìn dáng vẻ cô ta ngơ ngác, cố gắng biện minh nhưng bất lực, thật vui vẻ làm sao. Ning Yizhuo nắm rõ cô ta đến từng chân tơ kẽ tóc, chỉ cần ả dám hé môi tiết lộ một lời, nhất định sẽ đem những hình ảnh không mấy sạch sẽ, câu dẫn nam nhân kia phát tán trên mạng. Chợt, cô ả nhìn sang em, ánh mắt thù hằn, sợ hãi. Em cười đáp lại, lóe lên vài tia trào phúng. Đến lúc làm tiểu bạch thỏ đáng thương nhỉ?Ngay lúc Aeri định xuống tay đánh người, em nhào ra, khẩn cầu nàng dừng lại. Không quên núp sau lưng Aeri, đắc ý nhìn cô ả nằm sõng soài kia.Rồi, như bao lần, em làm bộ, cầu xin tha thứ cho người ấy, thoạt vẻ vị tha đức lượng. Aeri lặng im, nàng xót xa tột cùng, trách em sao quá tốt bụng. Cuối cùng, trao tình nhân nụ hôn phớt trên mái tóc xuân, thầm thì:"Về nhà thôi, em"Những lúc một mình hiu quạnh, Ning luôn để cảm giác tội lỗi trừng phạt. Aeri đối xử với em thật tốt, nhưng chính em đa nghi, nhiều lần dọa sợ bạn bè xung quanh nàng, cảm thấy có chút không nỡ. Chẳng hiểu sao, mỗi lần thấy Aeri đứng cạnh cô nàng nào đó, em liền phát tiết , lòng dạ bồn chồn cả ngày. Hằng đêm, có điều quái quỷ thúc giục em mau chóng trói chặt nàng, dù cho dùng tới phương thức cực đoan nhất.Hồi thơ bé, em ghét nhất loại tình yêu ràng buộc, kiểm soát đối phương. Như bao thiếu nữ mộng mơ, khát cầu một tình yêu tự do, nơi cả hai đều tôn trọng đối phương. Và nhìn xem, em hiện tại, xấu xí và dơ bẩn. Em trở nên hèn mọn như vậy từ khi nào? Không từ thủ đoạn, ham muốn chiếm đoạt trọn vẹn trái tim nàng. Em muốn thoát ra khỏi vũng tanh bùn, nhưng một lần trót dại, cả đời không thể quay đầu.Chào mừng chị đã đến với cái ôm tàn ác của em. Trước kia, Ning Yizhuo chỉ dám ngước nhìn Aeri trên cao, hằng mơ tưởng một ngày sẽ với tới con chim kiêu hãnh trên bầu trời rộng lớn. Dáng vẻ ngẩng cao đầu ấy thật khiến người ta chói mắt, nàng chính là chủ nhân vĩ đại của áng trời xanh bao la. Còn em, lầm lũi trong bóng tối, giương cung lên cao, mũi tên tàn độc xuyên qua đôi cánh tuyệt đẹp mà em hằng ao ước. Chú chim than lên một hồi thảm thiết, hơi thở tàn tạ trên mặt đất lạnh căm. Và Ning Yizhuo đi đến, nâng niu sinh vật đáng thương, kéo nó vào bóng tối vĩnh cửu.Cái ôm của em mang đến sự ấm nóng, mang đến cảm giác thân thương của người nhà. Em chữa lành đôi cánh cho nàng, đem đến hy vọng nhỏi nhoi trong tháng ngày đen tối. Chậm rãi, cái ôm từ từ xiết chặt, làm mọi dây thân kinh tê liệt, chìm trong ái tình trước mắt. Và liệu rằng, một ngày nào đó, Aeri có phát hiện ra bản ngã thật của em? Lúc ấy, chính đôi bàn tay này, sẽ bẻ gãy đôi cánh của nàng từng nâng niu, để nàng cầm tù nơi trái tim em, muốn cao chạy xa bay càng không thể.Loài chim kiêu hãnh luôn khát vọng chinh phục đỉnh cao, lại lượn lờ nơi tầm thấp, cố tình để thợ săn nhắm trúng.Khi nghe thấy tiếng đôi cánh vỡ vụn, tôi biết hy vọng lé loi đã dập tắt. Người ngỡ tôi sẽ tuyệt vọng ngước nhìn bầu trời cao, luyến tiếc đôi cánh trần trụi cùng vết cắt lởm chởm đáng thương.Không đâu, tôi sẽ cười, một nụ cười khoan khoái. Hóa ra, chúng ta đều giống nhau.Aeri luôn biết tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com