Nielhyo Gian Hoa Giay Nam Nao
sau khi chuyển đến ở cùng bà ngoại, mẹ tôi tìm được mối để làm việc. bà thì vẫn bán hàng ở cái sạp nhỏ ấy, điều thay đổi là từ giờ mâm cơm phải thêm hai cái bát. còn tôi được gửi vào ngôi trường cách nhà không xa để học vỡ lòng. ngày ngày mẹ đi làm sớm, tối mù mới về nên hầu như thời gian của tôi là bên bà. thì ra ngoài mẹ cũng có người thương tôi như vậy.thời gian điềm tĩnh trôi qua, hai mẹ con tôi cuối cùng đã có thể bắt kịp nhịp sống của hà nội vội vã này rồi.trưa đấy tôi đi học về, trời nắng vỡ đầu mà tôi lại không đem mũ. tôi đầu trần gác nắng trên vai, mùi hoa sữa trên đầu tràn vào mũi nồng nàn. tôi băng vun vút qua bao hàng quán, cái mùi thơm ngon khó cưỡng của bát bún riêu như thứ cám dỗ chiếc bụng xẹp lép đang kêu réo. phải về nhà thật nhanh mới được kiên ơi.tôi xô cửa chạy luôn vào nhà, sáng nay bà không bán hàng thảo nào im ắng thế. bà dọn ra mâm cơm, chỉ có hai cái bát con vì mẹ tôi không về trưa. dạo gần đây tôi thấy mẹ nhiều sức sống hơn. đôi gò má mẹ hồng hào và đầy đặn không còn cái vẻ hốc hác và còm cõi như xưa. ra cái chốn ấm êm nhất là về với gia đình.;bà tôi ngồi trước hiên hóng gió, chứ ở trong buồng mãi bí chết đi được. tôi ngả người xuống nền gạch mát lạnh cả tấm lưng, áp đôi má lên đùi bà, đôi mắt thi thoảng chơm chớp lên xuống. bà tôi cất lên đôi ba lời hát, khiến tôi chợt nghĩ ngợi rất nhiều."bèo dạt mây trôi chốn xa xôi
anh ơi em vẫn đợi bèo dạt
mây trôi chim ca tang tính tình cá lội
ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy đâu""bà ơi, bố cháu sẽ về chứ?"bà tôi dừng bàn tay đang phe phẩy cái quạt nan, đặt nó xuống bên cạnh. tôi ngước lên nhìn bà như chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. bà vuốt vuốt bầu má căng tròn da thịt của tôi. bà không đáp, cố lờ đi câu hỏi và ánh mắt tò mò đang chăm chăm vào khuôn miệng bà. tôi hiểu ý cũng chả muốn hỏi về bố thêm nữa, chuyển hướng sang một câu chuyện khác."bà ơi, trí tú có đôi mắt rất đẹp phải không bà?"bà gật đầu. chốc chốc lại vỗ lên vai tôi."trí tú có đôi mắt biếc, sáng rực và trong trẻo vô ngần""trí tú là đứa bé ngoan, mặt mày xinh xắn. sau này lớn lên chắc thế nào cũng nhiều anh theo đuổi lắm"tôi thoáng nhớ về chiều hôm trước. thằng sơn có nhờ tôi đưa giúp gói kẹo trái tim với bó hoa dại cho trí tú. thế nhưng tôi hốc hết đống kẹo còn hoa vứt vào thùng rác. thật ra lúc đó tôi bực lắm định đấm nó vài phát cơ, nhưng nể sơn là cháu bác tổ dân phố nên nương tay thôi. nếu mà ai dám có "ý" với trí tú thì tôi nhất định không tha."không khéo cậu khương đan nhà ta cũng có tấm lòng gì với trí tú nhỉ?"gì cơ? tôi thích tú á? nếu thích một người rồi có cần cưới người ta về không? nắm tay liệu sẽ có em bé không?"mẹ...""anh kiên!"cánh cổng sắt hé mở ra, bà và tôi cùng lúc hướng mắt lên nhìn. mẹ tôi một tay xách chiếc làn chất đầy rau quả tươi tay còn lại dắt đứa bé cao chừng đến thắt lưng - phác trí tú. nó gọi to tên kiên, làm tôi giật bắn mình, phải chống tay nâng người ngồi dậy."sao em lại ở đây?""bố mẹ nhờ cô đón em ở nhà trẻ. ơ chiều nay anh không đi học à?""anh ở nhà chờ em về""hai anh em chơi đi cô phải nấu cơm rồi"thế là bọn tôi dắt nhau ra bãi đất trống sau khu dân cư. ở đây rộng rãi và lộng gió mát vào buổi chiều, nhưng nghe đâu sắp bị quy hoạch rồi. buồn thì buồn chứ chả biết làm sao cả.hôm nay trí tú không thả diều, nó chỉ im lặng đứng trên chỗ đất bồi nhô lên cao. ánh mắt hướng về nơi mặt trời lặn. tôi chả biết nó đang mơ mộng về chân trời nào? liệu có xa lắm không? những cơn gió mùa hạ yêu chiều cuốn lấy tóc mai của tú, đôi lúc khẽ rung động hàng mi. xinh đẹp biết bao... nó cất tiếng hỏi đánh thức giấc mộng đẹp của tôi."bầu trời của anh như thế nào?""là em""hả? gió to quá, anh nói lại đi""không gì cả. anh bảo trời xanh đẹp quá thôi"em cũng vậy, mắt biếc.
#chou
anh ơi em vẫn đợi bèo dạt
mây trôi chim ca tang tính tình cá lội
ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ
sao chẳng thấy đâu""bà ơi, bố cháu sẽ về chứ?"bà tôi dừng bàn tay đang phe phẩy cái quạt nan, đặt nó xuống bên cạnh. tôi ngước lên nhìn bà như chờ đợi một câu trả lời thỏa đáng. bà vuốt vuốt bầu má căng tròn da thịt của tôi. bà không đáp, cố lờ đi câu hỏi và ánh mắt tò mò đang chăm chăm vào khuôn miệng bà. tôi hiểu ý cũng chả muốn hỏi về bố thêm nữa, chuyển hướng sang một câu chuyện khác."bà ơi, trí tú có đôi mắt rất đẹp phải không bà?"bà gật đầu. chốc chốc lại vỗ lên vai tôi."trí tú có đôi mắt biếc, sáng rực và trong trẻo vô ngần""trí tú là đứa bé ngoan, mặt mày xinh xắn. sau này lớn lên chắc thế nào cũng nhiều anh theo đuổi lắm"tôi thoáng nhớ về chiều hôm trước. thằng sơn có nhờ tôi đưa giúp gói kẹo trái tim với bó hoa dại cho trí tú. thế nhưng tôi hốc hết đống kẹo còn hoa vứt vào thùng rác. thật ra lúc đó tôi bực lắm định đấm nó vài phát cơ, nhưng nể sơn là cháu bác tổ dân phố nên nương tay thôi. nếu mà ai dám có "ý" với trí tú thì tôi nhất định không tha."không khéo cậu khương đan nhà ta cũng có tấm lòng gì với trí tú nhỉ?"gì cơ? tôi thích tú á? nếu thích một người rồi có cần cưới người ta về không? nắm tay liệu sẽ có em bé không?"mẹ...""anh kiên!"cánh cổng sắt hé mở ra, bà và tôi cùng lúc hướng mắt lên nhìn. mẹ tôi một tay xách chiếc làn chất đầy rau quả tươi tay còn lại dắt đứa bé cao chừng đến thắt lưng - phác trí tú. nó gọi to tên kiên, làm tôi giật bắn mình, phải chống tay nâng người ngồi dậy."sao em lại ở đây?""bố mẹ nhờ cô đón em ở nhà trẻ. ơ chiều nay anh không đi học à?""anh ở nhà chờ em về""hai anh em chơi đi cô phải nấu cơm rồi"thế là bọn tôi dắt nhau ra bãi đất trống sau khu dân cư. ở đây rộng rãi và lộng gió mát vào buổi chiều, nhưng nghe đâu sắp bị quy hoạch rồi. buồn thì buồn chứ chả biết làm sao cả.hôm nay trí tú không thả diều, nó chỉ im lặng đứng trên chỗ đất bồi nhô lên cao. ánh mắt hướng về nơi mặt trời lặn. tôi chả biết nó đang mơ mộng về chân trời nào? liệu có xa lắm không? những cơn gió mùa hạ yêu chiều cuốn lấy tóc mai của tú, đôi lúc khẽ rung động hàng mi. xinh đẹp biết bao... nó cất tiếng hỏi đánh thức giấc mộng đẹp của tôi."bầu trời của anh như thế nào?""là em""hả? gió to quá, anh nói lại đi""không gì cả. anh bảo trời xanh đẹp quá thôi"em cũng vậy, mắt biếc.
#chou
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com